Luân Hồi Cung Chủ
Chương 90: Giờ định mệnh
Rời khỏi cổng Hồng nhạn cung, Hàn Tử Kỳ thúc ngựa chạy nhanh như gó bão giữa bầu trời khuya, ánh trăng khuyết đã lên cao soi ánh sáng lờ mờ thoi thóp trên vạn vật.
Giờ này chàng đã có viên ngọc “Tỵ độc thần châu” rồi, nhưng không hiểu có trở về sơn cốc kịp cứu mạng mẫu thân hay không?
Cứ theo lời dặn dò của sư bá Đảo điên hòa thượng, nội trong hai ngày chàng phải trở về sơn cốc. Tính đến giờ này đã hơn một ngày, một đêm, đường xa trên tám trăm dặm, nhiều nơi rừng rậm mịt mùng, chông gai, hiểm trở, dù cho con Xích Long Câu thuộc loại thần ma vẫn chưa đoán được sinh mệnh của mẫu thân chàng như thế nào. Nếu chàng trở về không kịp, mẹ chết cái kế “khổ nhục” của chàng vừa qua trở thành mây, thành khói.
Trong lòng Hàn Tử Kỳ mãi phập phồng lo sợ, không một phút giây nào yên.
Người ngựa Hàn Tử Kỳ đi suốt đêm đến sáng ra không hề ngừng nghỉ, trừ lúc cho ngựa uống nước.
Trải qua một cánh đồng cỏ xanh bát ngát, tới một dãy núi dài rồi một cánh rừng mặt trời đã xế qua.
Con Xích Long Câu đã đói khát, bốn vó chậm lại, Hàn Tử Kỳ đành phải dừng lại bên đường cho nó gặp cỏ, vào rừng tìm nước cho nó uống.
Chờ cho con Xích Long Câu đã khỏe hẳn lại, Hàn Tử Kỳ tiếp tục rong ruổi chạy nhanh như trước.
Đến chiều đã tới một thị trấn nhỏ, dù đã đói bụng cồn cào, nhưng Hàn Tử Kỳ không dám ghé thực quán ăn uống sợ phí mất thời giờ quá cấp bách, lại càng phi ngựa chạy thật nhanh ...
Trời tối mau. Người ngựa Hàn Tử Kỳ lại trải qua một cánh rừng già, một dãy đồi thấp thoáng hoang vu, tới dãy núi trập trùng, trống trường thành đã điểm sang canh ba, vành trăng khuyết cũng vừa rựng mọc.
Cho tới giờ này đã đúng hai ngày, hai đêm, trong tâm can của Hàn Tử Kỳ nóng như lửa đốt, giật sợi dây cương liên hồi, hai chân kềm cứng vào hông ngựa.
Con Xích Long Câu hí lên lồng lộng, trổ thần lực chạy nhanh như biến.
Chẳng bao lâu đến con đường nhỏ quan co dẫn vào sơn cốc, Hàn Tử Kỳ rẽ phắt ngựa vào chạy bất kể chông gai, hầm hố dưới chân, bất kể sự hiểm nghèo, chỉ sơ suất một thoáng là vong mạng.
Nháy mắt người ngựa Hàn Tử Kỳ đã tới sơn cốc. Chàng buông tiếng thở phào nhẹ nhõm. Con Xích Long Câu thở hồng hộc vì đã phí sức quá nhiều.
Hàn Tử Kỳ đảo mắt nhìn qua trông thấy Đảo điên hòa thượng đang ôm bó củi đằng xa.
Chàng kinh hãi kêu lên:
- Nguy rồi, mẹ ta đã chết.
Chỉ vì trước lúc ra đi sư bá Đảo điên hòa thượng có bảo nếu mẹ chàng chết sẽ hỏa táng sơn cốc, bây giờ sư bá ôm bó củi là đúng thật không còn hoài nghi gì nữa.
Hàn Tử Kỳ phóng xuống ngựa chạy bay tới Đảo điên hòa thượng gấp rút:
- Sư bá tiểu điệt đã trở về đây!
Nghe gọi, Đảo điên hòa thượng quay lại nhìn Hàn Tử Kỳ, hừ một tiếng:
- Ngươi còn trở về đây làm chi nữa. Ta sắp hỏa táng mẫu thân ngươi, rồi tới Hồng nhạn cung đốt luôn cái động hồ ly của vợ chồng ngươi. Ngươi không hiểu sao?
Hàn Tử Kỳ hoảng hốt:
- Sư bá ... mẫu thân ...
Đảo điên hòa thượng quát:
- Còn mẫu thân cái quái gì nữa ... sư muội đang thoi thóp, ta đi tìm củi ...
Hàn Tử Kỳ kêu thảm:
- Mẹ ơi ...
Chàng phóng mình bay vào sơn cốc tới chiếc giường đá nhìn Tố Thần Phi.
Qua ánh sáng cây bạch lạp, Tố Thần Phi nằm im như một xác chết, đôi mắt nhắm nghiền.
Hàn Tử Kỳ hét lên một tiếng thảm thương, phóng mình lên giường ôm lấy Tố Thần Phi khóc thê thảm ...
Chàng đã khóc cho cái chết thảm của phụ thân trong tuyệt động máu hòa với nước mắt, giờ lại khóc cho cái chết của mẫu thân, cả đất trời đều sụp đổ trước mắt chàng.
Quả đúng như điều chàng đã nghĩ mấy ngày trước, định mệnh tàn ác hai lần đến với chàng.
Đảo điên hòa thượng bước xuống đứng nhìn cảnh đau thương tang tóc của Hàn Tử Kỳ lắc đầu buông tiếng thở dài sườn sượt ...
Chính bản thân của lão tăng không biết phải làm gì trong cảnh ngộ quá thương tâm.
Một lúc lâu, bỗng Hàn Tử Kỳ ngẩng mặt lên, nhìn Đảo điên hòa thượng kêu nhỏ:
- Sư bá, trái tim mẫu thân tiểu điệt hãy còn đập ...
Đảo điên hòa thượng giật mình bước nhanh lại gần giường, hỏi mau:
- Ngươi nói sao? Trái tim của sư muội còn đập?
Hàn Tử Kỳ gật mạnh đầu:
- Phải, trái tim của mẫu thân hãy còn đập yếu ớt. Sư bá bây giờ phải làm sao cứu mẫu thân ...
Chàng nói luôn:
- Tiểu điệt đã lấy được viên ngọc “Tỵ độc thần châu” đem trở về đây, sư bá thấy có thể dùng viên ngọc cứu tỉnh mẫu thân của tiểu điệt được không?
Đảo điên hòa thượng gắt:
- Nói nhảm, viên ngọc “Tỵ độc thần châu” chỉ chữa trị vạn độc như kịch độc “Hủy diện độc trùng” hay loại khác, mẫu thân ngươi vì chờ đợi ngươi không nổi kiệt sức, hai ngày qua ta đã cho uống hết hai mươi viên “Vạn diệu linh đan” cầm cự, nhưng không cứu nổi mẹ ngươi, nên vừa tắt thở ...
Hàn Tử Kỳ gấp rút:
- Sư bá ...
Đảo điên hòa thượng cắt ngang:
- Đừng lảm nhảm. Hãy mau vận chân ngươn truyền vào cho mẫu thân ngươi xem thế nào trước đã.
Đảo điên hòa thượng chưa kịp dứt lời, Hàn Tử Kỳ đã nhanh lẹ đặt song chưởng vào hai nơi yếu huyệt của Tố Thần Phi vận chân khí chân ngươn truyền vào.
Nhờ nuốt viên nội đơn Kỳ lân chí bảo tại Bạch Mã sơn, hiện nay Hàn Tử Kỳ đã có trên một trăm năm nội lực, tràn trề như bể cả cuồn cuộn tống sang Tố Thần Phi.
Một thời thần trôi qua, tình trạng của Tố Thần Phi vẫn y nguyên như cũ, trái tim đập se sẽ như sợi chỉ mành, nhưng không nghe hơi thở từ mũi.
Hàn Tử Kỳ khiếp đảm tiếp tục vận chân khí đưa sang hai huyệt đạo của Tố Thần Phi.
Chàng vận đến toàn bộ một trăm năm nội lực, quyết tâm làm cho mẫu thân chàng hồi tỉnh lại.
Lại trải qua hơn một giờ, Tố Thần Phi vẫn im lìm, bất động như một cái tử thi chưa chôn.
Đảo điên hòa thượng lên tiếng:
- Hỏng rồi. Chân khí chân ngươn xem ra chẳng hiệu quả gì, ngươi hãy mau thu hồi lại, có truyền cho mẫu thân ngươi nữa cũng chỉ vô ích.
Hàn Tử Kỳ thu hồi song chưởng rời khỏi Tố Thần Phi, bật khóc lớn:
- Mẹ ơi ... con đã mang lấy cái tội bất hiếu không kịp trở về đây cứu mẹ, xin mẹ tha thứ cho con.
Chàng lau nước mắt nhìn Đảo điên hòa thượng hỏi:
- Sư bá, còn phương cách nào có thể cứu tính mạng mẫu thân của tiểu điệt không?
Đảo điên hòa thượng lắc đầu:
- Ta đã hết phương cách rồi, từ sáng đến giờ ta đã cho mẫu thân ngươi uống hết “Vạn diệu linh đơn” giờ đâu có nữa mà uống.
Lão tăng nhìn Tố Thần Phi buông tiếng thở dài, buồn bã:
- Đây chính là do số mạng đã an bài, dù cho bậc thần tiên cũng phải chịu bó tay ...
Hàn Tử Kỳ hét:
- Mẹ ơi ... mẹ chết con sẽ tự quyết. Trước khi tự quyết con sẽ tới Luân Hồi cung chặt ả yêu phụ ra làm vạn đoạn, rồi con sẽ đi theo mẹ ...
Dứt câu Hàn Tử Kỳ khóc thê thảm, nước mắt ràn ra như suối thân hình run rẩy như con chim trong trận mưa giông.
Trong sơn cốc im phắc, ngoài trừ tiếng khóc thảm thiết của Hàn Tử Kỳ.
Đảo điên hòa thượng đứng trơ như pho tượng nhìn sững Tố Thần Phi, cặp lông nửa bạc cau hẳn lại dường như đang suy tính một chuyện gì quan trọng.
Bỗng lão tăng lên tiếng:
- Ngươi hãy im lặng, nghe ta hỏi đây!
Hàn Tử Kỳ thôi khóc đưa mắt đẫm lệ nhìn Đảo điên hòa thượng dọ hỏi:
- Sư bá vừa nghĩ ra cách cứu mẫu thân tiểu điệt phải không?
Không đáp lời Hàn Tử Kỳ, Đảo điên hòa thượng chỉ hỏi:
- Hàn hiền điệt. Lúc ở trong Tử vong động ngươi có luyện được chân khí bí truyền “Tử kỳ hoán vị” của tôn sư ngươi Địa tiên tôn giả hay không?
Sực nhớ ra, Hàn Tử Kỳ chớp mắt:
- Sư bá hỏi chân khí “Tử kỳ hoán vị” vậy nó có dùng gì được trong việc cứu mẫu thân tiểu điệt hay không?
Giờ này chàng đã có viên ngọc “Tỵ độc thần châu” rồi, nhưng không hiểu có trở về sơn cốc kịp cứu mạng mẫu thân hay không?
Cứ theo lời dặn dò của sư bá Đảo điên hòa thượng, nội trong hai ngày chàng phải trở về sơn cốc. Tính đến giờ này đã hơn một ngày, một đêm, đường xa trên tám trăm dặm, nhiều nơi rừng rậm mịt mùng, chông gai, hiểm trở, dù cho con Xích Long Câu thuộc loại thần ma vẫn chưa đoán được sinh mệnh của mẫu thân chàng như thế nào. Nếu chàng trở về không kịp, mẹ chết cái kế “khổ nhục” của chàng vừa qua trở thành mây, thành khói.
Trong lòng Hàn Tử Kỳ mãi phập phồng lo sợ, không một phút giây nào yên.
Người ngựa Hàn Tử Kỳ đi suốt đêm đến sáng ra không hề ngừng nghỉ, trừ lúc cho ngựa uống nước.
Trải qua một cánh đồng cỏ xanh bát ngát, tới một dãy núi dài rồi một cánh rừng mặt trời đã xế qua.
Con Xích Long Câu đã đói khát, bốn vó chậm lại, Hàn Tử Kỳ đành phải dừng lại bên đường cho nó gặp cỏ, vào rừng tìm nước cho nó uống.
Chờ cho con Xích Long Câu đã khỏe hẳn lại, Hàn Tử Kỳ tiếp tục rong ruổi chạy nhanh như trước.
Đến chiều đã tới một thị trấn nhỏ, dù đã đói bụng cồn cào, nhưng Hàn Tử Kỳ không dám ghé thực quán ăn uống sợ phí mất thời giờ quá cấp bách, lại càng phi ngựa chạy thật nhanh ...
Trời tối mau. Người ngựa Hàn Tử Kỳ lại trải qua một cánh rừng già, một dãy đồi thấp thoáng hoang vu, tới dãy núi trập trùng, trống trường thành đã điểm sang canh ba, vành trăng khuyết cũng vừa rựng mọc.
Cho tới giờ này đã đúng hai ngày, hai đêm, trong tâm can của Hàn Tử Kỳ nóng như lửa đốt, giật sợi dây cương liên hồi, hai chân kềm cứng vào hông ngựa.
Con Xích Long Câu hí lên lồng lộng, trổ thần lực chạy nhanh như biến.
Chẳng bao lâu đến con đường nhỏ quan co dẫn vào sơn cốc, Hàn Tử Kỳ rẽ phắt ngựa vào chạy bất kể chông gai, hầm hố dưới chân, bất kể sự hiểm nghèo, chỉ sơ suất một thoáng là vong mạng.
Nháy mắt người ngựa Hàn Tử Kỳ đã tới sơn cốc. Chàng buông tiếng thở phào nhẹ nhõm. Con Xích Long Câu thở hồng hộc vì đã phí sức quá nhiều.
Hàn Tử Kỳ đảo mắt nhìn qua trông thấy Đảo điên hòa thượng đang ôm bó củi đằng xa.
Chàng kinh hãi kêu lên:
- Nguy rồi, mẹ ta đã chết.
Chỉ vì trước lúc ra đi sư bá Đảo điên hòa thượng có bảo nếu mẹ chàng chết sẽ hỏa táng sơn cốc, bây giờ sư bá ôm bó củi là đúng thật không còn hoài nghi gì nữa.
Hàn Tử Kỳ phóng xuống ngựa chạy bay tới Đảo điên hòa thượng gấp rút:
- Sư bá tiểu điệt đã trở về đây!
Nghe gọi, Đảo điên hòa thượng quay lại nhìn Hàn Tử Kỳ, hừ một tiếng:
- Ngươi còn trở về đây làm chi nữa. Ta sắp hỏa táng mẫu thân ngươi, rồi tới Hồng nhạn cung đốt luôn cái động hồ ly của vợ chồng ngươi. Ngươi không hiểu sao?
Hàn Tử Kỳ hoảng hốt:
- Sư bá ... mẫu thân ...
Đảo điên hòa thượng quát:
- Còn mẫu thân cái quái gì nữa ... sư muội đang thoi thóp, ta đi tìm củi ...
Hàn Tử Kỳ kêu thảm:
- Mẹ ơi ...
Chàng phóng mình bay vào sơn cốc tới chiếc giường đá nhìn Tố Thần Phi.
Qua ánh sáng cây bạch lạp, Tố Thần Phi nằm im như một xác chết, đôi mắt nhắm nghiền.
Hàn Tử Kỳ hét lên một tiếng thảm thương, phóng mình lên giường ôm lấy Tố Thần Phi khóc thê thảm ...
Chàng đã khóc cho cái chết thảm của phụ thân trong tuyệt động máu hòa với nước mắt, giờ lại khóc cho cái chết của mẫu thân, cả đất trời đều sụp đổ trước mắt chàng.
Quả đúng như điều chàng đã nghĩ mấy ngày trước, định mệnh tàn ác hai lần đến với chàng.
Đảo điên hòa thượng bước xuống đứng nhìn cảnh đau thương tang tóc của Hàn Tử Kỳ lắc đầu buông tiếng thở dài sườn sượt ...
Chính bản thân của lão tăng không biết phải làm gì trong cảnh ngộ quá thương tâm.
Một lúc lâu, bỗng Hàn Tử Kỳ ngẩng mặt lên, nhìn Đảo điên hòa thượng kêu nhỏ:
- Sư bá, trái tim mẫu thân tiểu điệt hãy còn đập ...
Đảo điên hòa thượng giật mình bước nhanh lại gần giường, hỏi mau:
- Ngươi nói sao? Trái tim của sư muội còn đập?
Hàn Tử Kỳ gật mạnh đầu:
- Phải, trái tim của mẫu thân hãy còn đập yếu ớt. Sư bá bây giờ phải làm sao cứu mẫu thân ...
Chàng nói luôn:
- Tiểu điệt đã lấy được viên ngọc “Tỵ độc thần châu” đem trở về đây, sư bá thấy có thể dùng viên ngọc cứu tỉnh mẫu thân của tiểu điệt được không?
Đảo điên hòa thượng gắt:
- Nói nhảm, viên ngọc “Tỵ độc thần châu” chỉ chữa trị vạn độc như kịch độc “Hủy diện độc trùng” hay loại khác, mẫu thân ngươi vì chờ đợi ngươi không nổi kiệt sức, hai ngày qua ta đã cho uống hết hai mươi viên “Vạn diệu linh đan” cầm cự, nhưng không cứu nổi mẹ ngươi, nên vừa tắt thở ...
Hàn Tử Kỳ gấp rút:
- Sư bá ...
Đảo điên hòa thượng cắt ngang:
- Đừng lảm nhảm. Hãy mau vận chân ngươn truyền vào cho mẫu thân ngươi xem thế nào trước đã.
Đảo điên hòa thượng chưa kịp dứt lời, Hàn Tử Kỳ đã nhanh lẹ đặt song chưởng vào hai nơi yếu huyệt của Tố Thần Phi vận chân khí chân ngươn truyền vào.
Nhờ nuốt viên nội đơn Kỳ lân chí bảo tại Bạch Mã sơn, hiện nay Hàn Tử Kỳ đã có trên một trăm năm nội lực, tràn trề như bể cả cuồn cuộn tống sang Tố Thần Phi.
Một thời thần trôi qua, tình trạng của Tố Thần Phi vẫn y nguyên như cũ, trái tim đập se sẽ như sợi chỉ mành, nhưng không nghe hơi thở từ mũi.
Hàn Tử Kỳ khiếp đảm tiếp tục vận chân khí đưa sang hai huyệt đạo của Tố Thần Phi.
Chàng vận đến toàn bộ một trăm năm nội lực, quyết tâm làm cho mẫu thân chàng hồi tỉnh lại.
Lại trải qua hơn một giờ, Tố Thần Phi vẫn im lìm, bất động như một cái tử thi chưa chôn.
Đảo điên hòa thượng lên tiếng:
- Hỏng rồi. Chân khí chân ngươn xem ra chẳng hiệu quả gì, ngươi hãy mau thu hồi lại, có truyền cho mẫu thân ngươi nữa cũng chỉ vô ích.
Hàn Tử Kỳ thu hồi song chưởng rời khỏi Tố Thần Phi, bật khóc lớn:
- Mẹ ơi ... con đã mang lấy cái tội bất hiếu không kịp trở về đây cứu mẹ, xin mẹ tha thứ cho con.
Chàng lau nước mắt nhìn Đảo điên hòa thượng hỏi:
- Sư bá, còn phương cách nào có thể cứu tính mạng mẫu thân của tiểu điệt không?
Đảo điên hòa thượng lắc đầu:
- Ta đã hết phương cách rồi, từ sáng đến giờ ta đã cho mẫu thân ngươi uống hết “Vạn diệu linh đơn” giờ đâu có nữa mà uống.
Lão tăng nhìn Tố Thần Phi buông tiếng thở dài, buồn bã:
- Đây chính là do số mạng đã an bài, dù cho bậc thần tiên cũng phải chịu bó tay ...
Hàn Tử Kỳ hét:
- Mẹ ơi ... mẹ chết con sẽ tự quyết. Trước khi tự quyết con sẽ tới Luân Hồi cung chặt ả yêu phụ ra làm vạn đoạn, rồi con sẽ đi theo mẹ ...
Dứt câu Hàn Tử Kỳ khóc thê thảm, nước mắt ràn ra như suối thân hình run rẩy như con chim trong trận mưa giông.
Trong sơn cốc im phắc, ngoài trừ tiếng khóc thảm thiết của Hàn Tử Kỳ.
Đảo điên hòa thượng đứng trơ như pho tượng nhìn sững Tố Thần Phi, cặp lông nửa bạc cau hẳn lại dường như đang suy tính một chuyện gì quan trọng.
Bỗng lão tăng lên tiếng:
- Ngươi hãy im lặng, nghe ta hỏi đây!
Hàn Tử Kỳ thôi khóc đưa mắt đẫm lệ nhìn Đảo điên hòa thượng dọ hỏi:
- Sư bá vừa nghĩ ra cách cứu mẫu thân tiểu điệt phải không?
Không đáp lời Hàn Tử Kỳ, Đảo điên hòa thượng chỉ hỏi:
- Hàn hiền điệt. Lúc ở trong Tử vong động ngươi có luyện được chân khí bí truyền “Tử kỳ hoán vị” của tôn sư ngươi Địa tiên tôn giả hay không?
Sực nhớ ra, Hàn Tử Kỳ chớp mắt:
- Sư bá hỏi chân khí “Tử kỳ hoán vị” vậy nó có dùng gì được trong việc cứu mẫu thân tiểu điệt hay không?
Tác giả :
Giả Cổ Long