Luân Hồi Cung Chủ
Chương 62: Chiếc bao bí mật
Trỏ tay vào mặt tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một, Hàn Tử Kỳ ra lệnh:
- Ngươi hãy ở lại đây!
Lại trỏ tay sang sứ giả số chín, Hàn Tử Kỳ tiếp:
- Còn ngươi hãy mau mau chạy về động hồ ly báo tin khẩn cấp với ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, vài ngày nữa ta sẽ tới đó moi lấy tim gan ả báo thù cho hai vị lão tiền bối, bảo ả hãy lo đọc kinh sám hối tội lỗi trước kẻo chẳng còn kịp nữa. Ngươi đã nghe rõ rồi chứ?
Tự hiểu dù có hợp công cũng không chống nổi một chiêu của Hàn Tử Kỳ, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo cùng nhìn nhau ngấm ngầm ra mật hiệu.
Thình lình, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo giật dây cương, cho hai con tuấn mã quày đầu trở lại phóng đi ... bất kể đến sự sống chết.
Hàn Tử Kỳ hét lớn:
- Chạy đi đâu?
Đang khi hét, một làn sáng màu tía lạnh căm từ trong tay Hàn Tử Kỳ xuất hiện chớp tới tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một nhanh như sét giật.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một rú lên một tiếng uất nghẹn, chiếc đầu bay ra ngoài, thân hình cụt đầu ngã nhào xuống ngay thân con tuấn mã.
Trong khi đó Hàn Tử Kỳ hãy còn ngồi trên lưng con Xích Long Câu, chẳng thấy động tịnh gì cả.
Không một ai kịp trông thấy Hàn Tử Kỳ đã rút thanh Tử hư thần kiếm hồi nào, sử dụng thân pháp gì lao tới tên sứ giả Luân Hồi giáo và giết chết hắn, rồi trở lại ngồi trên lưng ngựa xem như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Sự thật vừa rồi Hàn Tử Kỳ đã dùng thân pháp “Ảo ảnh chiêu hình bộ pháp” của phụ thân chàng truyền cho nên chẳng một ai nhận ra bóng chàng lúc xuất thủ và khi trở về.
Hàn Tử Kỳ cũng muốn thử qua thân pháp này xem linh diệu thế nào, để sau này đột nhập vào Luân Hồi cung và Luân Hồi điện của ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ.
Trông thấy cái chết quá thảm khốc của tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một, tên sứ giả số chín vỡ mật bay hồn ngồi chết trân trên lưng ngựa.
Con tuấn mã của tên sứ giả Luân Hồi giáo vừa chết như bật vía bay hồn vì cái chết của chủ, đứng yên nhìn chiếc thủ cấp nằm trên mặt đất, không chạy nổi nữa.
Hàn Tử Kỳ nhìn tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín hừ một tiếng, dọa dẫm:
- Còn ngươi sao không chịu mau mau chạy về báo nguy với ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, ngươi chờ ta hóa kiếp đi theo tên kia cho có bạn phải không?
Tên sứ giả Luân Hồi giáo hốt hoảng vội vàng quay con tuấn mã trở lại phi nhanh.
Nhìn theo tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín chạy cuống cuồng, Hàn Tử Kỳ cất tiếng cười khanh khách, dọa:
- Ngươi chạy chậm như rùa, coi chừng ta đuổi theo lấy cái thủ cấp của ngươi ...
Đang chạy, Hàn Tử Kỳ đòi lấy thủ cấp, tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín quá đỗi kinh hoàng mọp sát mình trên lưng con tuấn mã chạy nhanh như bị ma đuổi, chỉ trong nháy mắt đã hút bóng trong đám cát bụi mờ ...
Chờ tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín đã hút dạng, Hàn Tử Kỳ đưa mắt nhìn chiếc bao dài nằm gần con tuấn mã của tên sứ giả số mười một hãy còn chết đứng.
Nhìn chiếc bao phút giây, trong lòng nghi hoặc, Hàn Tử Kỳ nói như để cho một mình nghe:
- Lạ thật! Bọn chúng bảo cái bao kia đựng lương khô, nai rừng, nấm rừng, nhưng sao thấy quái lạ, ta thử tháo mở ra xem trong đó là món vật gì?
Nói xong, Hàn Tử Kỳ nhảy xuống lưng con Xích Long Câu, dắt lại đám cỏ cho nó gặm, từ từ bước tới gần chiếc bao dài chú mắt quan sát.
Chiếc bao dài nằm im không thấy động tịnh chi cả, chứng tỏ trong đó đựng món vật bất động.
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Đúng là chiếc bao đựng lương khô ...
Hàn Tử Kỳ quay trở lại bước đi mấy bước, chợt nhớ vừa rồi khi chàng hỏi chiếc bao đựng vật gì, tên sứ giả số mười một nháy nhó tên sứ giả số chín, xem ra như rất quan trọng, chàng liền trở lại nhìn kỹ chiếc bao dài thêm một lần nữa.
Chẳng hiểu nghĩ sao, Hàn Tử Kỳ cất chân đá vào chiếc bao dài một cái.
Chợt nghe trong chiếc bao dài có tiếng thở khì của một người chứ không phải là loài vật.
Hàn Tử Kỳ bật thốt:
- À, ra chiếc bao này đựng người trong đó, tên quỉ quái kia đã phỉnh lừa ta bảo là đựng lương thực. Ta mở thử xem người này thuộc hạng nào.
Hàn Tử Kỳ cúi xuống nhìn thấy nơi miệng chiếc bao cột bằng một sợi dây da thú rất chắc chắn.
Chàng lúi húi tháo sợi dây da, mở rộng chiếc bao dài ra, trước mắt chàng xuất hiện hai chiếc hài thêu xinh xắn, thuộc hàng nữ nhân quý phái.
Hàn Tử Kỳ bật thốt:
- Ồ ... con gái ...
Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo tới đâu đó bắt ả con gái này mang về Luân Hồi cung cho ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đưa vào Luyện Hồn phòng, luyện bí pháp “Phản lão hoàn đồng” chứ chẳng còn gì nữa, Hàn Tử Kỳ nghĩ bụng.
Chàng vui mừng vì lại cứu nguy thêm một người, do nhờ linh giác vừa rồi quay lại đá chiếc bao, bằng không chốc lát nữa đây có thể bọn giáo đồ Luân Hồi giáo khác tới gặp cô gái, tánh mạng ả sẽ chẳng còn.
Chiếc bao bó sát thân hình nữ nhân từ trên đầu xuống dưới chân không làm sao lôi ra được. Hàn Tử Kỳ rút nhanh thanh Tử hư thần kiếm, rồi rọc nhẹ một cái ...
Rẹt!
Chiếc bao được tháo mở, tức thì hiện ra một ả thiếu phụ phục theo lối cung trang, dáng vóc yêu kiều, cực kỳ xinh đẹp.
Thiếu phụ chỉ giương to đôi mắt đen nhánh nhìn Hàn Tử Kỳ, không nói một lời nào, cũng không ngồi dậy.
- Ngươi hãy ở lại đây!
Lại trỏ tay sang sứ giả số chín, Hàn Tử Kỳ tiếp:
- Còn ngươi hãy mau mau chạy về động hồ ly báo tin khẩn cấp với ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, vài ngày nữa ta sẽ tới đó moi lấy tim gan ả báo thù cho hai vị lão tiền bối, bảo ả hãy lo đọc kinh sám hối tội lỗi trước kẻo chẳng còn kịp nữa. Ngươi đã nghe rõ rồi chứ?
Tự hiểu dù có hợp công cũng không chống nổi một chiêu của Hàn Tử Kỳ, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo cùng nhìn nhau ngấm ngầm ra mật hiệu.
Thình lình, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo giật dây cương, cho hai con tuấn mã quày đầu trở lại phóng đi ... bất kể đến sự sống chết.
Hàn Tử Kỳ hét lớn:
- Chạy đi đâu?
Đang khi hét, một làn sáng màu tía lạnh căm từ trong tay Hàn Tử Kỳ xuất hiện chớp tới tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một nhanh như sét giật.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một rú lên một tiếng uất nghẹn, chiếc đầu bay ra ngoài, thân hình cụt đầu ngã nhào xuống ngay thân con tuấn mã.
Trong khi đó Hàn Tử Kỳ hãy còn ngồi trên lưng con Xích Long Câu, chẳng thấy động tịnh gì cả.
Không một ai kịp trông thấy Hàn Tử Kỳ đã rút thanh Tử hư thần kiếm hồi nào, sử dụng thân pháp gì lao tới tên sứ giả Luân Hồi giáo và giết chết hắn, rồi trở lại ngồi trên lưng ngựa xem như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Sự thật vừa rồi Hàn Tử Kỳ đã dùng thân pháp “Ảo ảnh chiêu hình bộ pháp” của phụ thân chàng truyền cho nên chẳng một ai nhận ra bóng chàng lúc xuất thủ và khi trở về.
Hàn Tử Kỳ cũng muốn thử qua thân pháp này xem linh diệu thế nào, để sau này đột nhập vào Luân Hồi cung và Luân Hồi điện của ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ.
Trông thấy cái chết quá thảm khốc của tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một, tên sứ giả số chín vỡ mật bay hồn ngồi chết trân trên lưng ngựa.
Con tuấn mã của tên sứ giả Luân Hồi giáo vừa chết như bật vía bay hồn vì cái chết của chủ, đứng yên nhìn chiếc thủ cấp nằm trên mặt đất, không chạy nổi nữa.
Hàn Tử Kỳ nhìn tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín hừ một tiếng, dọa dẫm:
- Còn ngươi sao không chịu mau mau chạy về báo nguy với ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, ngươi chờ ta hóa kiếp đi theo tên kia cho có bạn phải không?
Tên sứ giả Luân Hồi giáo hốt hoảng vội vàng quay con tuấn mã trở lại phi nhanh.
Nhìn theo tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín chạy cuống cuồng, Hàn Tử Kỳ cất tiếng cười khanh khách, dọa:
- Ngươi chạy chậm như rùa, coi chừng ta đuổi theo lấy cái thủ cấp của ngươi ...
Đang chạy, Hàn Tử Kỳ đòi lấy thủ cấp, tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín quá đỗi kinh hoàng mọp sát mình trên lưng con tuấn mã chạy nhanh như bị ma đuổi, chỉ trong nháy mắt đã hút bóng trong đám cát bụi mờ ...
Chờ tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín đã hút dạng, Hàn Tử Kỳ đưa mắt nhìn chiếc bao dài nằm gần con tuấn mã của tên sứ giả số mười một hãy còn chết đứng.
Nhìn chiếc bao phút giây, trong lòng nghi hoặc, Hàn Tử Kỳ nói như để cho một mình nghe:
- Lạ thật! Bọn chúng bảo cái bao kia đựng lương khô, nai rừng, nấm rừng, nhưng sao thấy quái lạ, ta thử tháo mở ra xem trong đó là món vật gì?
Nói xong, Hàn Tử Kỳ nhảy xuống lưng con Xích Long Câu, dắt lại đám cỏ cho nó gặm, từ từ bước tới gần chiếc bao dài chú mắt quan sát.
Chiếc bao dài nằm im không thấy động tịnh chi cả, chứng tỏ trong đó đựng món vật bất động.
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Đúng là chiếc bao đựng lương khô ...
Hàn Tử Kỳ quay trở lại bước đi mấy bước, chợt nhớ vừa rồi khi chàng hỏi chiếc bao đựng vật gì, tên sứ giả số mười một nháy nhó tên sứ giả số chín, xem ra như rất quan trọng, chàng liền trở lại nhìn kỹ chiếc bao dài thêm một lần nữa.
Chẳng hiểu nghĩ sao, Hàn Tử Kỳ cất chân đá vào chiếc bao dài một cái.
Chợt nghe trong chiếc bao dài có tiếng thở khì của một người chứ không phải là loài vật.
Hàn Tử Kỳ bật thốt:
- À, ra chiếc bao này đựng người trong đó, tên quỉ quái kia đã phỉnh lừa ta bảo là đựng lương thực. Ta mở thử xem người này thuộc hạng nào.
Hàn Tử Kỳ cúi xuống nhìn thấy nơi miệng chiếc bao cột bằng một sợi dây da thú rất chắc chắn.
Chàng lúi húi tháo sợi dây da, mở rộng chiếc bao dài ra, trước mắt chàng xuất hiện hai chiếc hài thêu xinh xắn, thuộc hàng nữ nhân quý phái.
Hàn Tử Kỳ bật thốt:
- Ồ ... con gái ...
Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo tới đâu đó bắt ả con gái này mang về Luân Hồi cung cho ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đưa vào Luyện Hồn phòng, luyện bí pháp “Phản lão hoàn đồng” chứ chẳng còn gì nữa, Hàn Tử Kỳ nghĩ bụng.
Chàng vui mừng vì lại cứu nguy thêm một người, do nhờ linh giác vừa rồi quay lại đá chiếc bao, bằng không chốc lát nữa đây có thể bọn giáo đồ Luân Hồi giáo khác tới gặp cô gái, tánh mạng ả sẽ chẳng còn.
Chiếc bao bó sát thân hình nữ nhân từ trên đầu xuống dưới chân không làm sao lôi ra được. Hàn Tử Kỳ rút nhanh thanh Tử hư thần kiếm, rồi rọc nhẹ một cái ...
Rẹt!
Chiếc bao được tháo mở, tức thì hiện ra một ả thiếu phụ phục theo lối cung trang, dáng vóc yêu kiều, cực kỳ xinh đẹp.
Thiếu phụ chỉ giương to đôi mắt đen nhánh nhìn Hàn Tử Kỳ, không nói một lời nào, cũng không ngồi dậy.
Tác giả :
Giả Cổ Long