Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 7: Chân thành
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mấy ngày gần đây lão Dương gặp vận may gì, cảnh xuân đầy mặt, ” lão Lý nhìn thấy mấy ngày gần đây bạn tốt vẫn luôn vui tươi hớn hở, tò mò hỏi, “Có phải mỹ nhân lần trước gặp được đã tới tay rồi hay không?”
“Nói bậy bạ gì đấy, mỹ nhân nào xinh đẹp như chị dâu ông, ” Sắc mặt Dương Cương vừa đổi, khoát tay nói, “Những hoa hoa cỏ cỏ đó, tui chính là không dám dính.”
Lão Lý cho rằng Dương Cương là đang nói giỡn, chỉ là nhìn kỹ sắc mặt ông ta, thế mà lại vô cùng nghiêm túc, xem ra là từ trong đáy lòng cảm thấy bà xã nhà mình tốt nhất, nữ nhân khác không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một lần.
Nhìn rõ thái độ Dương Cương, lão Lý cũng không nhắc lại chuyện mỹ nhân nữa: “Nghe nói hai ngày này ông bàn xong mấy đơn làm ăn lớn, xem ra là gần đây gặp vận may.”
“Chỗ nào, chỗ nào, đều là trước đây đang bàn, vừa vặn mấy ngày nay mới thỏa thuận.” Dương Cương nhớ tới vị đại sư kia, trong lòng dâng lên vô hạn cảm kích, ông mới vừa lấp suối phun không đến một giờ, liền có cuộc mua bán bàn thành công, quả thực rất thần.
“Vậy lần này thành thị phía nam gặp tai họa mưa đá, ông cần phải quyên nhiều một chút đó.” Trong lòng lão Lý có chút hâm mộ ghen tỵ, nhịn không ở chọt chọt Dương Cương ở chỗ này.
Nào biết Dương Cương thế mà lại không thèm để ý, liên tục gật đầu nói: “Hẳn là vậy hẳn là vậy.”
Thấy Dương Cương bộ dạng xuân phong đắc ý, lão Lý nhất thời không biết phải nói gì nữa, có loại cảm giác một quyền đánh lên bông.
Mấy năm gần đây phía nam phát sinh thiên tai thật lớn, mưa đá thêm hồng thủy, khiến không ít dân chúng chịu tai ương. Mấy người làm ăn ở đế đô, mặc kệ là thật sự đồng tình nạn dân, hay là để tranh cái mặt mũi, đều tụ tập cùng nhau, tổ chức một nghi thức quyên tặng, quyên tiền cho nhân dân vùng tai họa.
Dù sao thì mặc kệ dụng ý của bọn họ như thế nào, nhưng mà nạn dân quả thật được lợi ích, cho nên nhân sĩ các giới đều vui vẻ nhìn thấy loại tình cảnh này.
Sau khi nghi thức quyên tặng chấm dứt, Dương Cương đang cùng vài người bạn tốt nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe được một âm thanh truyền đến.
“May mắn tôi nghe bà xã nói, không có đến phía nam công tác, không thì lần này phải bị tội rồi, cao nhân xem bói kia thật đúng là thần.”
Nghe được hai chữ “cao nhân”, Dương Cương nhịn không được quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, hóa ra là người ở chi thứ Sầm gia, người này tuy rằng không có bao nhiêu năng lực, nhưng là người thành thật bổn phận, cho nên có thể lăn lộn được một chức vị không lớn không nhỏ ở tổng công ty tập đoàn tài chính Sầm thị, ở trong nhóm người bọn họ cũng coi như được ưa thích.
Bởi vì dù thế nào đi nữa, có cái họ đó, mọi người đều phải khách khí với hắn vài phần.
Không biết là bởi vì ông quá mức tín nhiệm cao nhân, hay là đầu óc nóng lên, ông chính là cảm thấy, cao nhân mà Sầm Xuân nhắc tới, có khả năng chính là cao nhân xem phong thủy cho ông.
Chỉ có đại sư như vậy, có tài năng biết thiên cơ, giúp vận người, là nhân vật có tiền cũng khó tìm.
Kỳ Yến khiến cho một bộ phận phú hào chú ý, lúc này đang trốn ở trong phòng ngồi điều hòa, ăn kem ly, chơi game. Bởi vì đế đô gần đây thật sự là rất nóng, nóng đến mức ngay cả dũng khí bước ra khỏi cửa cậu cũng không có.
Vương Hàng gọi điện thoại cho cậu mấy lần, mời cậu ra ngoài ăn cơm, cậu lại đều vì khí trời bên ngoài vừa nóng vừa hầm, dù hết sức cảm động, nhưng mà vẫn luôn cự tuyệt.
Cho nên khi cửa nhà cậu bị người ta gõ vang, cậu theo bản năng cảm thấy không đúng. Thời gian này cậu không có gọi bên ngoài, cũng không có chuyển phát nhanh, ai sẽ gõ cửa nhà cậu?
Người gõ cửa dường như rất lễ phép, trước tiên gõ ba cái, đợi một hồi lại tiếp tục gõ hai cái, sau đó tiếp tục đợi.
Kỳ Yến tắt game, đem rác rưởi trên bàn quơ vào trong thùng rác, đi tới cửa ngưng thần nhìn thoáng qua bên ngoài, kéo cửa phòng khách ra.
“Xin hỏi là Kỳ đại sư sao?” Một nam nhân trung niên tây trang giày da vẻ mặt tươi cười nhìn Kỳ Yến, “Kỳ đại sư, ngại ngùng, quấy rầy đến ngài.”
Đỗ Đông đã sớm hỏi thăm qua, vị Kỳ đại sư này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng mà thủ đoạn lại rất thần bí, ở phương diện xem bói, xem phong thuỷ, vô cùng lợi hại.
Cho nên nhìn thấy Kỳ Yến mặc áo thun trắng quần jean xanh đi ra, hắn không dám có nửa phần chậm trễ, ngược lại vô cùng thành kính khom người với Kỳ Yến.
Kỳ Yến không tránh đi cái khom lưng của hắn, chỉ là mắt nhìn hai nam nhân trẻ tuổi đi theo phía sau hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Khách quý tới nhà, mời vào đi.”
“Cám ơn đại sư.” Trên gương mặt mập mạp của Đỗ Đông chảy giọt mồ hôi như hạt đậu, hắn hơi hơi khom người đi vào cửa, sau đó thật cẩn thận cởi giày trên chân ra, sợ làm dơ sàn nhà.
Hai nam nhân trẻ tuổi phía sau hắn thấy thế, cũng học theo động tác của ông chủ, cởi giày đi chân trần vào nhà.
Kỳ Yến quay đầu lại nhìn thấy ba tên đàn ông đều chân trần đứng ở cửa, “Khách quý không cần như thế.”
“Nên làm, nên làm.” Đỗ Đông lấy ra một cái khăn tay lau lau mặt, vẻ mặt đau khổ nói, “Mạo muội quấy rầy đại sư, còn mong đại sư thứ lỗi, chỉ là Đỗ mỗ thật sự là cùng đường, mới làm ra việc vô lễ như thế, thật sự vạn phần xin lỗi.”
Kỳ Yến lạnh nhạt mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh bàn trà gỗ lim của mình, sau đó rót bốn tách trà, đưa tay mời ba người ngồi xuống, “Khách quý có thể tìm tới đây, coi như là duyên phận, trước hết ngồi xuống uống một tách trà.”
Đỗ Đông thấy vị đại sư này mặt thật nộn, dáng vẻ nhiều nhất không quá hai mươi tuổi đầu, nhưng mà mỗi tiếng nói cử chỉ lại tràn ngập cảm giác thần bí khó lường, càng cảm thấy vị đại sư trẻ tuổi này có bản lãnh thật sự, vì thế thái độ càng thêm thành kính, “Đa tạ đại sư khoản đãi.”
Lá trà là trúc diệp thanh thực bình thường, nhưng mà chẳng biết tại sao, Đỗ Đông chính là cảm thấy, trúc diệp thanh ở chỗ đại sư so với nơi khác càng có hương vị, càng thêm dư vị vô cùng.
“Đại sư, tại hạ họ Đỗ, may mắn mấy năm nay tổ tông phù hộ, làm ra vài phần sản nghiệp nhỏ bé, nếu đại sư không chê tại hạ trèo cao, gọi tại hạ một tiếng lão Đỗ là được.” Đỗ Đông chủ động tự giới thiệu, đôi mắt không lớn bị chen cùng một chỗ, thoạt nhìn vừa phúc hậu lại có vài phần buồn cười.
Kỳ Yến đặt tách trà xuống, quan sát một chút tướng mạo vị Đỗ tiên sinh này, là mệnh cách tuổi thơ gian khổ trung niên phát đạt, nhưng mà sau trung niên, sự nghiệp sẽ bắt đầu phập phồng, phải qua năm mươi tuổi, mới có thể ổn định lại.
Số mệnh hắn trong sắc trắng mang theo ửng đỏ, không tính là mệnh tốt gì, nhưng mà cũng tốt hơn so với phần lớn người thường. Quan trọng nhất là, Kỳ Yến phát hiện lông mày hắn vô cùng đoan chính có hình, là một người bổn phận biết tri ân báo đáp, lòng có thiện niệm.
Kỳ Yến tương đối tùy hứng, giúp hay không giúp dựa vào nhãn duyên và tâm tình của cậu. Hôm nay tâm tình cậu bình thường, có điều bộ dạng Đỗ Đông này tuy rằng không dễ nhìn, cũng không có dáng người gì đáng nói, nhưng mà cậu lại nguyện ý nghe thỉnh cầu của đối phương.
“Đỗ tiên sinh hôm nay quang lâm hàn xá, là vì chuyện gì?”
Đỗ tiên sinh vẻ mặt đau khổ kể lại cảnh ngộ của mình, đại khái chính là mẹ sinh bệnh, bà xã sinh bệnh, con gái sinh bệnh, ngay cả công ty cũng liên tục gặp không thuận lợi, tháng này hắn sầu đến độ gầy hai mươi cân.
Mắt nhìn dáng người Đỗ Đông gầy không quá rõ ràng, Kỳ Yến nhấp một ngụm trà: “Cho nên Đỗ tiên sinh là muốn tôi đi xem phong thủy nhà ông sao?”
“Có thầy bói nói tôi là thiên sát cô tinh, cho nên khắc cha khắc mẹ, khắc vợ khắc con, ” Đỗ Đông nâng tách trà, đem nước trà bên trong uống một hơi cạn sạch, “Đại sư, ngài giúp tôi tính tính, mạng của tôi thực sự kém như vậy sao?”
“Đỗ tiên sinh nói đùa, ” Kỳ Yến cười lắc lắc đầu, “Nếu mệnh cách của ông như vậy, nào có cơ hội cưới vợ sinh con. Trừ khi ông là tử kim long mệnh như vua Khang Hi, không thì tôn phu nhân căn bản không chịu được đến lúc kết hôn, cũng đã thiên nhân vĩnh biệt với ông rồi.”
“Vậy, vậy theo ngài nói, tôi không phải mệnh thiên sát cô tinh sao?” Trong đôi mắt không lớn của Đỗ Đông phát ra hy vọng, hai mắt sáng quắc nhìn Kỳ Yến, giống như chỉ cần Kỳ Yến nói một câu không phải, toàn bộ vận rủi trong nhà hắn đều có thể tiêu tan toàn bộ.
“Mệnh cách thiên sát cô tinh vạn dặm mới tìm được một, nào có dễ dàng gặp được như vậy, ” Ngón trỏ Kỳ Yến nhẹ nhàng phất qua tách trà đất đỏ*, lau đi một giọt nước trà trên đó, “Đỗ tiên sinh không chỉ không phải thiên sát cô tinh, còn là mệnh cách tốt mẹ hiền con thảo, tôi nghĩ thầy bói trước đây ông gặp, có khả năng lúc tính toán, không cẩn thận tính sai.”
*Tách trà đất đỏ:

Lời này nói uyển chuyển, nhưng mà Đỗ Đông và hai trợ lý của hắn đều hiểu rõ, thầy bói lúc trước chỉ sợ là một tên lừa đảo.
“Nếu tôi không phải mệnh cách thiên sát cô tinh, vì cái gì tất cả người nhà của tôi đều xảy ra vấn đề, chỉ có tôi chuyện gì cũng không có?” Đỗ Đông có chút nhụt chí, tuy rằng Kỳ Yến phủ nhận thuyết pháp thiên sát cô tinh này, nhưng mà trong tiềm thức của hắn, vẫn cảm thấy là mình làm hại người nhà sinh bệnh nằm viện, cho nên mới bất an như thế.
Đây là một nam nhân vô cùng lo gia đình, cho nên lời trong tiếng ngoài đều là chú ý đến người nhà, ngược lại việc công ty hắn không thuận lợi thì rất ít nhắc tới.
“Công ty Đỗ tiên sinh xảy ra vấn đề, không phải chính là chuyện của ông đó sao?” Kỳ Yến nhấc ấm trà, châm trà cho Đỗ Đông, “Ông quá mức quan tâm người nhà, ngược lại xem nhẹ bản thân.”
Nụ cười khổ của Đỗ Đông càng đậm, hai tay nâng tách trà lên, giơ qua đỉnh đầu: “Xin đại sư giúp tôi!”
Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Đêm nay qua bảy giờ, tôi đi cùng ông một chuyến.”
“Qua bảy giờ?” Đỗ Đông ngẩn người, nhìn ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ, chẳng lẽ trên thời gian còn có cái gì chú ý ư?
“Vậy đại sư, không bằng hiện tại chúng ta ra ngoài ăn cơm chiều trước?” Đỗ Đông khách khí nói, “Tại hạ nghe ngóng, gần đây có một quán hải sản rất không tồi, nếu như đại sư không chê, chúng ta có thể đến đó nhấm nháp.”
“Gần cửa hàng này không dễ dừng xe.”
“Dù sao cũng không xa, không bằng chúng ta đi bộ qua?”
“Không tốt, một lát sẽ đổ mưa, chúng ta vẫn là gọi đồ ăn ngoài đi.” Kỳ Yến cầm lấy di động, gọi đồ ăn bốn người, sau đó nói với Đỗ Đông đang ngơ ngác, “Tôi tương đối thích ăn cơm ở nhà.”
Đỗ Đông cũng không quản lời Kỳ Yến nói có đạo lý hay không, dù sao chính là liên tiếp gật đầu.
Thời gian này không phải giờ cao điểm ăn cơm chiều, cho nên đồ ăn ngoài tới rất nhanh, Đỗ Đông giành thanh toán, sau đó đem hộp cơm chuyển phát nhanh đặt ở trên bàn.
Cơm ăn một nửa, bên ngoài liền bắt đầu đổ mưa, âm thanh rào rào truyền vào tai đám người Đỗ Đông, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kính ngưỡng.
Kỳ Yến đem di động đặt tới trước mặt ba người: “Một giờ trước, đài dự báo thời tiết phát báo động vàng có mưa to.”
Đỗ Đông nhất thời sinh lòng cảm khái, đại sư chính là đại sư, nói chuyện chân thành, không cố làm ra vẻ huyền bí, vừa nhìn chính là người trong lòng đã có nắm chắc.
Nhà bọn họ lần này được cứu rồi.
Hết chương 7
“Mấy ngày gần đây lão Dương gặp vận may gì, cảnh xuân đầy mặt, ” lão Lý nhìn thấy mấy ngày gần đây bạn tốt vẫn luôn vui tươi hớn hở, tò mò hỏi, “Có phải mỹ nhân lần trước gặp được đã tới tay rồi hay không?”
“Nói bậy bạ gì đấy, mỹ nhân nào xinh đẹp như chị dâu ông, ” Sắc mặt Dương Cương vừa đổi, khoát tay nói, “Những hoa hoa cỏ cỏ đó, tui chính là không dám dính.”
Lão Lý cho rằng Dương Cương là đang nói giỡn, chỉ là nhìn kỹ sắc mặt ông ta, thế mà lại vô cùng nghiêm túc, xem ra là từ trong đáy lòng cảm thấy bà xã nhà mình tốt nhất, nữ nhân khác không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một lần.
Nhìn rõ thái độ Dương Cương, lão Lý cũng không nhắc lại chuyện mỹ nhân nữa: “Nghe nói hai ngày này ông bàn xong mấy đơn làm ăn lớn, xem ra là gần đây gặp vận may.”
“Chỗ nào, chỗ nào, đều là trước đây đang bàn, vừa vặn mấy ngày nay mới thỏa thuận.” Dương Cương nhớ tới vị đại sư kia, trong lòng dâng lên vô hạn cảm kích, ông mới vừa lấp suối phun không đến một giờ, liền có cuộc mua bán bàn thành công, quả thực rất thần.
“Vậy lần này thành thị phía nam gặp tai họa mưa đá, ông cần phải quyên nhiều một chút đó.” Trong lòng lão Lý có chút hâm mộ ghen tỵ, nhịn không ở chọt chọt Dương Cương ở chỗ này.
Nào biết Dương Cương thế mà lại không thèm để ý, liên tục gật đầu nói: “Hẳn là vậy hẳn là vậy.”
Thấy Dương Cương bộ dạng xuân phong đắc ý, lão Lý nhất thời không biết phải nói gì nữa, có loại cảm giác một quyền đánh lên bông.
Mấy năm gần đây phía nam phát sinh thiên tai thật lớn, mưa đá thêm hồng thủy, khiến không ít dân chúng chịu tai ương. Mấy người làm ăn ở đế đô, mặc kệ là thật sự đồng tình nạn dân, hay là để tranh cái mặt mũi, đều tụ tập cùng nhau, tổ chức một nghi thức quyên tặng, quyên tiền cho nhân dân vùng tai họa.
Dù sao thì mặc kệ dụng ý của bọn họ như thế nào, nhưng mà nạn dân quả thật được lợi ích, cho nên nhân sĩ các giới đều vui vẻ nhìn thấy loại tình cảnh này.
Sau khi nghi thức quyên tặng chấm dứt, Dương Cương đang cùng vài người bạn tốt nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe được một âm thanh truyền đến.
“May mắn tôi nghe bà xã nói, không có đến phía nam công tác, không thì lần này phải bị tội rồi, cao nhân xem bói kia thật đúng là thần.”
Nghe được hai chữ “cao nhân”, Dương Cương nhịn không được quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, hóa ra là người ở chi thứ Sầm gia, người này tuy rằng không có bao nhiêu năng lực, nhưng là người thành thật bổn phận, cho nên có thể lăn lộn được một chức vị không lớn không nhỏ ở tổng công ty tập đoàn tài chính Sầm thị, ở trong nhóm người bọn họ cũng coi như được ưa thích.
Bởi vì dù thế nào đi nữa, có cái họ đó, mọi người đều phải khách khí với hắn vài phần.
Không biết là bởi vì ông quá mức tín nhiệm cao nhân, hay là đầu óc nóng lên, ông chính là cảm thấy, cao nhân mà Sầm Xuân nhắc tới, có khả năng chính là cao nhân xem phong thủy cho ông.
Chỉ có đại sư như vậy, có tài năng biết thiên cơ, giúp vận người, là nhân vật có tiền cũng khó tìm.
Kỳ Yến khiến cho một bộ phận phú hào chú ý, lúc này đang trốn ở trong phòng ngồi điều hòa, ăn kem ly, chơi game. Bởi vì đế đô gần đây thật sự là rất nóng, nóng đến mức ngay cả dũng khí bước ra khỏi cửa cậu cũng không có.
Vương Hàng gọi điện thoại cho cậu mấy lần, mời cậu ra ngoài ăn cơm, cậu lại đều vì khí trời bên ngoài vừa nóng vừa hầm, dù hết sức cảm động, nhưng mà vẫn luôn cự tuyệt.
Cho nên khi cửa nhà cậu bị người ta gõ vang, cậu theo bản năng cảm thấy không đúng. Thời gian này cậu không có gọi bên ngoài, cũng không có chuyển phát nhanh, ai sẽ gõ cửa nhà cậu?
Người gõ cửa dường như rất lễ phép, trước tiên gõ ba cái, đợi một hồi lại tiếp tục gõ hai cái, sau đó tiếp tục đợi.
Kỳ Yến tắt game, đem rác rưởi trên bàn quơ vào trong thùng rác, đi tới cửa ngưng thần nhìn thoáng qua bên ngoài, kéo cửa phòng khách ra.
“Xin hỏi là Kỳ đại sư sao?” Một nam nhân trung niên tây trang giày da vẻ mặt tươi cười nhìn Kỳ Yến, “Kỳ đại sư, ngại ngùng, quấy rầy đến ngài.”
Đỗ Đông đã sớm hỏi thăm qua, vị Kỳ đại sư này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng mà thủ đoạn lại rất thần bí, ở phương diện xem bói, xem phong thuỷ, vô cùng lợi hại.
Cho nên nhìn thấy Kỳ Yến mặc áo thun trắng quần jean xanh đi ra, hắn không dám có nửa phần chậm trễ, ngược lại vô cùng thành kính khom người với Kỳ Yến.
Kỳ Yến không tránh đi cái khom lưng của hắn, chỉ là mắt nhìn hai nam nhân trẻ tuổi đi theo phía sau hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Khách quý tới nhà, mời vào đi.”
“Cám ơn đại sư.” Trên gương mặt mập mạp của Đỗ Đông chảy giọt mồ hôi như hạt đậu, hắn hơi hơi khom người đi vào cửa, sau đó thật cẩn thận cởi giày trên chân ra, sợ làm dơ sàn nhà.
Hai nam nhân trẻ tuổi phía sau hắn thấy thế, cũng học theo động tác của ông chủ, cởi giày đi chân trần vào nhà.
Kỳ Yến quay đầu lại nhìn thấy ba tên đàn ông đều chân trần đứng ở cửa, “Khách quý không cần như thế.”
“Nên làm, nên làm.” Đỗ Đông lấy ra một cái khăn tay lau lau mặt, vẻ mặt đau khổ nói, “Mạo muội quấy rầy đại sư, còn mong đại sư thứ lỗi, chỉ là Đỗ mỗ thật sự là cùng đường, mới làm ra việc vô lễ như thế, thật sự vạn phần xin lỗi.”
Kỳ Yến lạnh nhạt mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh bàn trà gỗ lim của mình, sau đó rót bốn tách trà, đưa tay mời ba người ngồi xuống, “Khách quý có thể tìm tới đây, coi như là duyên phận, trước hết ngồi xuống uống một tách trà.”
Đỗ Đông thấy vị đại sư này mặt thật nộn, dáng vẻ nhiều nhất không quá hai mươi tuổi đầu, nhưng mà mỗi tiếng nói cử chỉ lại tràn ngập cảm giác thần bí khó lường, càng cảm thấy vị đại sư trẻ tuổi này có bản lãnh thật sự, vì thế thái độ càng thêm thành kính, “Đa tạ đại sư khoản đãi.”
Lá trà là trúc diệp thanh thực bình thường, nhưng mà chẳng biết tại sao, Đỗ Đông chính là cảm thấy, trúc diệp thanh ở chỗ đại sư so với nơi khác càng có hương vị, càng thêm dư vị vô cùng.
“Đại sư, tại hạ họ Đỗ, may mắn mấy năm nay tổ tông phù hộ, làm ra vài phần sản nghiệp nhỏ bé, nếu đại sư không chê tại hạ trèo cao, gọi tại hạ một tiếng lão Đỗ là được.” Đỗ Đông chủ động tự giới thiệu, đôi mắt không lớn bị chen cùng một chỗ, thoạt nhìn vừa phúc hậu lại có vài phần buồn cười.
Kỳ Yến đặt tách trà xuống, quan sát một chút tướng mạo vị Đỗ tiên sinh này, là mệnh cách tuổi thơ gian khổ trung niên phát đạt, nhưng mà sau trung niên, sự nghiệp sẽ bắt đầu phập phồng, phải qua năm mươi tuổi, mới có thể ổn định lại.
Số mệnh hắn trong sắc trắng mang theo ửng đỏ, không tính là mệnh tốt gì, nhưng mà cũng tốt hơn so với phần lớn người thường. Quan trọng nhất là, Kỳ Yến phát hiện lông mày hắn vô cùng đoan chính có hình, là một người bổn phận biết tri ân báo đáp, lòng có thiện niệm.
Kỳ Yến tương đối tùy hứng, giúp hay không giúp dựa vào nhãn duyên và tâm tình của cậu. Hôm nay tâm tình cậu bình thường, có điều bộ dạng Đỗ Đông này tuy rằng không dễ nhìn, cũng không có dáng người gì đáng nói, nhưng mà cậu lại nguyện ý nghe thỉnh cầu của đối phương.
“Đỗ tiên sinh hôm nay quang lâm hàn xá, là vì chuyện gì?”
Đỗ tiên sinh vẻ mặt đau khổ kể lại cảnh ngộ của mình, đại khái chính là mẹ sinh bệnh, bà xã sinh bệnh, con gái sinh bệnh, ngay cả công ty cũng liên tục gặp không thuận lợi, tháng này hắn sầu đến độ gầy hai mươi cân.
Mắt nhìn dáng người Đỗ Đông gầy không quá rõ ràng, Kỳ Yến nhấp một ngụm trà: “Cho nên Đỗ tiên sinh là muốn tôi đi xem phong thủy nhà ông sao?”
“Có thầy bói nói tôi là thiên sát cô tinh, cho nên khắc cha khắc mẹ, khắc vợ khắc con, ” Đỗ Đông nâng tách trà, đem nước trà bên trong uống một hơi cạn sạch, “Đại sư, ngài giúp tôi tính tính, mạng của tôi thực sự kém như vậy sao?”
“Đỗ tiên sinh nói đùa, ” Kỳ Yến cười lắc lắc đầu, “Nếu mệnh cách của ông như vậy, nào có cơ hội cưới vợ sinh con. Trừ khi ông là tử kim long mệnh như vua Khang Hi, không thì tôn phu nhân căn bản không chịu được đến lúc kết hôn, cũng đã thiên nhân vĩnh biệt với ông rồi.”
“Vậy, vậy theo ngài nói, tôi không phải mệnh thiên sát cô tinh sao?” Trong đôi mắt không lớn của Đỗ Đông phát ra hy vọng, hai mắt sáng quắc nhìn Kỳ Yến, giống như chỉ cần Kỳ Yến nói một câu không phải, toàn bộ vận rủi trong nhà hắn đều có thể tiêu tan toàn bộ.
“Mệnh cách thiên sát cô tinh vạn dặm mới tìm được một, nào có dễ dàng gặp được như vậy, ” Ngón trỏ Kỳ Yến nhẹ nhàng phất qua tách trà đất đỏ*, lau đi một giọt nước trà trên đó, “Đỗ tiên sinh không chỉ không phải thiên sát cô tinh, còn là mệnh cách tốt mẹ hiền con thảo, tôi nghĩ thầy bói trước đây ông gặp, có khả năng lúc tính toán, không cẩn thận tính sai.”
*Tách trà đất đỏ:

Lời này nói uyển chuyển, nhưng mà Đỗ Đông và hai trợ lý của hắn đều hiểu rõ, thầy bói lúc trước chỉ sợ là một tên lừa đảo.
“Nếu tôi không phải mệnh cách thiên sát cô tinh, vì cái gì tất cả người nhà của tôi đều xảy ra vấn đề, chỉ có tôi chuyện gì cũng không có?” Đỗ Đông có chút nhụt chí, tuy rằng Kỳ Yến phủ nhận thuyết pháp thiên sát cô tinh này, nhưng mà trong tiềm thức của hắn, vẫn cảm thấy là mình làm hại người nhà sinh bệnh nằm viện, cho nên mới bất an như thế.
Đây là một nam nhân vô cùng lo gia đình, cho nên lời trong tiếng ngoài đều là chú ý đến người nhà, ngược lại việc công ty hắn không thuận lợi thì rất ít nhắc tới.
“Công ty Đỗ tiên sinh xảy ra vấn đề, không phải chính là chuyện của ông đó sao?” Kỳ Yến nhấc ấm trà, châm trà cho Đỗ Đông, “Ông quá mức quan tâm người nhà, ngược lại xem nhẹ bản thân.”
Nụ cười khổ của Đỗ Đông càng đậm, hai tay nâng tách trà lên, giơ qua đỉnh đầu: “Xin đại sư giúp tôi!”
Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Đêm nay qua bảy giờ, tôi đi cùng ông một chuyến.”
“Qua bảy giờ?” Đỗ Đông ngẩn người, nhìn ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ, chẳng lẽ trên thời gian còn có cái gì chú ý ư?
“Vậy đại sư, không bằng hiện tại chúng ta ra ngoài ăn cơm chiều trước?” Đỗ Đông khách khí nói, “Tại hạ nghe ngóng, gần đây có một quán hải sản rất không tồi, nếu như đại sư không chê, chúng ta có thể đến đó nhấm nháp.”
“Gần cửa hàng này không dễ dừng xe.”
“Dù sao cũng không xa, không bằng chúng ta đi bộ qua?”
“Không tốt, một lát sẽ đổ mưa, chúng ta vẫn là gọi đồ ăn ngoài đi.” Kỳ Yến cầm lấy di động, gọi đồ ăn bốn người, sau đó nói với Đỗ Đông đang ngơ ngác, “Tôi tương đối thích ăn cơm ở nhà.”
Đỗ Đông cũng không quản lời Kỳ Yến nói có đạo lý hay không, dù sao chính là liên tiếp gật đầu.
Thời gian này không phải giờ cao điểm ăn cơm chiều, cho nên đồ ăn ngoài tới rất nhanh, Đỗ Đông giành thanh toán, sau đó đem hộp cơm chuyển phát nhanh đặt ở trên bàn.
Cơm ăn một nửa, bên ngoài liền bắt đầu đổ mưa, âm thanh rào rào truyền vào tai đám người Đỗ Đông, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kính ngưỡng.
Kỳ Yến đem di động đặt tới trước mặt ba người: “Một giờ trước, đài dự báo thời tiết phát báo động vàng có mưa to.”
Đỗ Đông nhất thời sinh lòng cảm khái, đại sư chính là đại sư, nói chuyện chân thành, không cố làm ra vẻ huyền bí, vừa nhìn chính là người trong lòng đã có nắm chắc.
Nhà bọn họ lần này được cứu rồi.
Hết chương 7
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh