Luận Anh Hùng
Chương 313: Đa Tình Luôn Bị Vô Tình Thương Tổn
Đường Bảo Ngưu bên này còn chưa xem là thê thảm, thê thảm hơn là trận chiến bên phía Phương Hận Thiếu.
Vừa rồi Long Bát bị Đường Bảo Ngưu hù dọa buông tay bỏ chạy, để lại Phương Hận Thiếu đang chờ chém ở nguyên chỗ cũ.
Phương Hận Thiếu khổ sở vì huyệt đạo bị khống chế, trên người lại có nhiều thứ trói buộc, không thể nhúc nhích được.
Lại nói Kinh Đào Thư Sinh từ Hồi Xuân đường lui ra bên ngoài, trong số những người đuổi theo, ngoại trừ Ôn Nhu, Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát thì còn có hai người khác.
Hai người này tuổi tác tuy lớn, nhưng tính khí cũng lớn, lá gan càng lớn, đó là Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát.
Phùng Bất Bát và Trần Bất Đinh vốn theo sát Kinh Đào Thư Sinh không rời, sau đó chuyển sang dọa lui Long Bát, muốn giải huyệt đạo bị khống chế và dây thừng trói trên người Phương Hận Thiếu. Cùng lúc đó, Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành cũng chạy tới, trước tiên tấn công Ngô Kinh Đào, sau đó chuyển sang tập kích Đa Chỉ Đầu Đà để giải nguy cho Đường Bảo Ngưu.
Trong nháy mắt này, cục diện đã trở thành đại đối quyết.
Nhưng đám người Long Bát, Đa Chỉ đúng là quá nhiều cao thủ, chỉ riêng “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế, cùng với đám người chưởng môn kiếm phái Dư Tái Lai, Ngôn Ai Hư, Trương Sơ Phóng, Thái Sao, Diệp Bác Thức, Mã Cao Ngôn tử thủ, giống như tường đồng vách sắt. Giang Nam Phích Lịch đường, Toái Vân Uyên Hủy Nặc thành, thậm chí người của Hảo Hán trang do Đông Kình Thu dẫn dắt hợp sức tấn công vẫn bất phân thắng bại, khó phân cao thấp.
Lúc này, có một người toàn thân mặc áo trắng, mặt che khăn trắng, thân pháp tự nhiên, kiếm pháp ác liệt, tay áo tung bay, trong nháy mắt đã sát thương mười bảy mười tám quan binh, sắp giết đến chỗ Long Bát, Đa Chỉ Đầu Đà, Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu. Nhưng y đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre, cuối cùng đã chọc giận sáu người khác.
Sáu người này lập tức ra tay với y.
Sáu đại cao thủ.
Sáu đại tuyệt đỉnh cao thủ sử dụng kiếm.
Bọn họ là “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu, “Kiếm Quái” Hà Nan Quá, “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu.
Sáu người cuối cùng đã ra tay.
Thất Tuyệt Thần Kiếm này đã không phải là Thất Tuyệt Thần Kiếm năm đó theo man binh Nùng Trí Cao chiến đấu với Địch Thanh. Bảy tên kiếm khách kia đã được Thái Kinh chiêu mộ, tuổi tác đã cao, lâu không ra giang hồ, nhiều người đã đổi xưng bọn họ thành “Thất Kiếm Thần”, còn bọn họ đã truyền một thân kiếm pháp tuyệt học cho các đồ đệ. Trải qua mấy chục năm chuyên tâm bồi dưỡng, Thất Tuyệt Thần Kiếm mới, thành tựu về kiếm pháp có lẽ còn cao hơn mạnh hơn so với Thất Tuyệt Thần Kiếm đời trước từng chiến đấu với Gia Cát Tiểu Hoa và Nguyên Thập Tam Hạn.
Bọn họ vẫn không ra tay, dường như là vì chưa đợi được người có thể ép bọn họ phải ra tay.
Hiện giờ bọn họ đã chờ được.
Bọn họ cuối cùng đồng loạt ra tay, tấn công kiếm thủ áo trắng kia.
Kiếm khách áo trắng kia dùng một địch sáu, một kiếm chiến sáu thanh kiếm thần, tiên, yêu, ma, quỷ, quái, không hề sợ hãi, càng đánh càng hăng.
Nhất thời đánh đến kiếm khí tung hoành, quên đi sinh tử.
Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát đang muốn nhân cơ hội này giết chết Long Bát, cứu Phương Hận Thiếu, nhưng bọn họ bỗng có một cảm giác không lành.
Hai người Phùng Bất Bát, Trần Bất Đinh mặc dù thường cãi nhau ầm ĩ, nhưng thực ra vợ chồng tình thâm, tâm ý tương thông. Có câu “đánh cũng là yêu, mắng là quan tâm”, vợ chồng bọn họ tình cảm sâu nặng, đánh đánh mắng mắng lại trở thành niềm vui trong sinh hoạt hàng ngày.
Nhưng trong chớp nhoáng này, bọn họ cùng hiện lên một cảm giác.
Một, có địch tấn công.
Hai, bọn họ nhìn nhau một cái thật sâu.
Ba, sau đó mới đồng loạt xoay người đối phó với kẻ địch.
“Có địch tấn công” là một loại cảnh giác, xoay người đối phó với kẻ địch là phản ứng.
Cảm giác thật sự là hai bên sâu sắc nhìn nhau một cái, dường như lần này nhìn nhau, phải nhớ kỹ đối phương đến kiếp sau, giống như cái nhìn đó là cuối cùng của kiếp này.
Kẻ địch đã đến.
Kẻ địch chỉ có một người.
Kẻ địch duy nhất này không hề cao lớn.
Hắn phi thân đến, một chùm tóc dài còn rũ xuống trên trán, đầu tóc cong cong lay động trên chóp mũi.
Ánh mắt của hắn đen nhánh lấp lánh, còn mang theo một điểm ngây thơ, một chút đáng thương.
Hắn gật đầu với Phùng Bất Bát, Trần Bất Đinh một cái, xem như là chào hỏi, sau đó mới ra tay.
Lúc hắn gật đầu với hai người, còn cách nhau hơn mười hai thước, nhưng lúc hắn ra tay, đột nhiên, bỗng nhiên, đột ngột, thình lình, thoáng chốc, bất ngờ, bất chợt, phút chốc… tóm lại là nhanh đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng, hắn đã đứng giữa hai người Phùng, Trần, sau đó xuất kiếm.
Kiếm công phá bóng trảo của Trần Bất Đinh.
Kiếm đâm vào bóng trượng của Phùng Bất Bát.
Nhưng trên tay hắn không có kiếm.
Kiếm của hắn ở đâu?
Chân.
Hắn là La Thụy Giác.
Đối với hắn, chân của hắn chính là kiếm, hơn nữa còn là hai thanh kiếm.
Đối với kẻ địch của hắn, đôi chân của hắn không chỉ là kiếm, đồng thời cũng là tử vong.
Khi trảo thức rợp trời kín đất của Trần Bất Đinh còn chưa thật sự thi triển toàn diện toàn lực, trượng pháp dời non lấp biển của Phùng Bất Bát vừa kết thúc còn chưa sinh ra lực mới, hắn không bỏ lỡ một giây phút nào, chân phải đá lên, bàn chân như lưỡi kiếm cắt vào cổ họng Trần Bất Đinh, đồng thời chân trái cũng đá ra, mũi chân như mũi kiếm đâm vào lồng ngực Phùng Bất Bát.
Hai người kêu lên một tiếng. La Thụy Giác “thu kiếm”, hai chân rút về, máu văng tung tóe, chung quanh gần như trở thành một chùm sương máu.
Hắn đã xong việc, hoàn thành một công việc ưu mỹ.
Công việc giết người.
Hắn rất hài lòng với chuyện mình làm.
Hắn làm rất chuyên nghiệp, hơn nữa quả thật là “chuyên gia”.
Nếu như hắn không phải là một “chuyên gia” tuyệt đối và hạng nhất, biệt hiệu của hắn cũng sẽ không chỉ có một chữ “Kiếm”.
Bởi vì kiếm chính là hắn, hắn chính là kiếm.
Hắn đã đại biểu cho kiếm, kiếm chính là tất cả của hắn.
Trần Bất Đinh đã trải qua mấy trăm trận chiến, Phùng Bất Bát còn hiếu chiến hơn so với chồng của bà, hai người bọn họ một khi liên thủ, càng là vợ chồng đồng lòng, võ công hợp lại tuyệt đối gấp ba lần một người trong đó.
Đương nhiên, hai người bọn họ cũng không phải là vô địch, nhưng muốn tìm được người thắng được đôi trảo thép tinh và trượng đầu hổ này, có lẽ là rất hiếm.
Nhưng La Thụy Giác chỉ dùng một chiêu hai thức, không chỉ thắng bọn họ, mà còn giết chết bọn họ.
Sạch gọn lưu loát, giống như hắn sinh ra là để giết bọn họ, còn hai người bọn họ sinh ra là để cho hắn giết.
Như thế như vậy.
Như thế mà thôi.
Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát đã chết.
Mọi người đều xôn xao.
“Bất Đinh Bất Bát” đã chết, Chu Tiểu Yêu cũng bị thương nặng, đấu chí của quần hùng đã bị giảm sút rất nhiều.
“Kiếm” giết chết hai người, chân của hắn “lập tức” lại “biến” thành một đôi chân giống như người bình thường, chậm rãi lui về trong kiếm trận của sáu người khác.
Hắn có vẻ rất ung dung, hơn nữa còn có phần thờ ơ.
Tóc của hắn vẫn rũ xuống trên gò má như ngọc, nhìn rất khả ái, nhiều nhất chỉ có một chút thần bí, không hề giống như một sát thủ đáng sợ vừa ra tay giết người.
Huống hồ người mà hắn giết còn là cao thủ.
Hắn giống như một kẻ bàng quan, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng có hai chuyện chỉ trong lòng hắn biết.
Thứ nhất, hắn đau dạ dày.
Dạ dày giống như có một con mèo rừng đang thị uy, điên cuồng cào xé, khiến cho hắn đau đớn không chịu nổi.
Thứ hai, hắn đau tim.
Tim của hắn đang co quắp, giống như đang bị người ta dùng sức vặn xoay, đè ép, khiến cho hắn đau đến mức không muốn sống.
Mỗi lần hắn giết người đều sẽ như vậy, không phải đau đớn giống như cánh tay rời khỏi người, cũng là hô hấp bế tắc thở khò khè, tóm lại nhất định sẽ cảm thấy thân thể bị hành hạ.
Cho nên mỗi lần hắn giết người đều giống như đang hành hạ mình, giống như bị người khác nguyền rủa.
Nhưng hắn lại không thể không giết người, cho nên hắn đành phải chịu đựng sự đau đớn này.
Hơn nữa, hắn không thể để cho người khác biết.
Khuyết điểm của một sát thủ tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Người chiến đấu để cho đối phương biết khuyết điểm, cũng giống như đưa điểm yếu của mình ra cho kẻ địch.
Tương tự, một sát thủ giỏi nếu để ngươi biết được nhược điểm của hắn, vậy ngươi sẽ phấn chấn tinh thần. Đó rất có thể là giả, thậm chí có thể đó mới là điểm mạnh thật sự của hắn.
Đường Bảo Ngưu luôn không chịu thua kém.
Hắn cho rằng mình là một kẻ đội trời đạp đất, hắn luôn muốn làm những chuyện long trời lở đất.
Nhưng hiện giờ toàn thân hắn đều là nhược điểm, hắn hoàn toàn trở nên yếu đuối, mỏng manh.
Bởi vì tim của hắn đã vỡ.
Hắn không rơi lệ.
Hắn ôm lấy Chu Tiểu Yêu.
Chu Tiểu Yêu càng mệt, càng mỏi, càng lười nhác hơn so với ngày thường.
Nhìn dáng vẻ của nàng, giống như đã trải qua rất nhiều sương gió, nàng muốn từ bỏ, muốn nghỉ ngơi, muốn buông tay, không để ý nhiều như vậy nữa.
- Tiểu Yêu…
Đường Bảo Ngưu thấp giọng kêu:
- Tiểu Yêu.
Nói đến cũng kỳ quái, lúc này sắc mặt của Chu Tiểu Yêu lại không hề tái nhợt, gò má ngọc rất đỏ, rất hồng, còn rất xinh đẹp.
Ánh mắt của nàng cũng không tàn nhẫn, không ác độc nữa.
Nàng vẫn đẹp như thế, nhất là sau khi bị thương, được Đường Bảo Ngưu ôm lấy, lại tỏ ra càng nhu nhược, eo càng nhỏ nhắn.
- Tiểu Yêu.
Đường Bảo Ngưu nghẹn ngào:
- Tiểu Yêu…
Chu Tiểu Yêu khép hờ cặp mắt sáng, đôi môi đỏ mấp máy giống như muốn nói chuyện. Đường Bảo Ngưu vội vén chiếc khăn đỏ đã rơi xuống một nửa trên mặt nàng, câu đầu tiên nghe được Chu Tiểu Yêu nói giống như mang theo men say:
- Thật mệt…
Sau đó cặp mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào khuôn mặt Đường Bảo Ngưu, giống như muốn dùng sóng mắt để vuốt ve khuôn mặt thô ráp của hắn, một lúc sau mới nói:
- Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta, nón cỏ của ta đã bị chém đứt, còn nhớ không?
- Nhớ được, nhớ được.
Đường Bảo Ngưu rất khó khăn mới từ trong nức nở thốt nên lời:
- Ta còn trêu chọc cô, ta khi đó… còn… còn không biết… không biết cô… cô là một nữ…
Chu Tiểu Yêu mệt mỏi vô lực cười một tiếng, cổ muốn nghiêng sang bên cạnh.
Trái tim Đường Bảo Ngưu gần như cũng muốn gãy ngang. Chợt nghe Chu Tiểu Yêu lại nói một cách xa xăm:
- Khi đó, ngươi còn nói…
Đường Bảo Ngưu cố sức dùng một loại thanh âm ngay cả chính hắn cũng chưa từng nghe qua, nhưng cũng là tất cả sự chân thành của hắn, nói ra ba chữ. Hắn liên tục lặp lại ba chữ này ba lần:
- Ta yêu cô.
- Ta… yêu… cô.
- Ta… yêu… cô...
Đúng vậy, năm đó trên lầu Tam Hợp, hắn và Chu Tiểu Yêu gặp nhau. Vì muốn chọc giận nàng, muốn chọc tức nàng, hắn đã công khai nói với nàng ba chữ “ta yêu ngươi”; nhưng lúc đó hắn không biết nàng chính là Chu Tiểu Yêu, cũng không biết nàng là nữ nhân.
- Ngươi, ngốc lắm.
Chu Tiểu Yêu cười mệt mỏi, yếu ớt, giống như nhìn một đứa trẻ nói chuyện với một đứa trẻ khác mà nó yêu mến:
- Đa tình luôn bị vô tình thương tổn. Ta phải đi rồi, Nhan lão đang đợi ta. Ngươi một mình ở lại trên đời này. Phải nhớ kỹ, đa tình luôn khổ vì vô tình…
Bất chợt, nàng không nói gì thêm.
Cặp mắt trong vắt của nàng hơi ánh đỏ.
Đường Bảo Ngưu ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, nhìn theo ánh mắt của nàng.
Vừa rồi Long Bát bị Đường Bảo Ngưu hù dọa buông tay bỏ chạy, để lại Phương Hận Thiếu đang chờ chém ở nguyên chỗ cũ.
Phương Hận Thiếu khổ sở vì huyệt đạo bị khống chế, trên người lại có nhiều thứ trói buộc, không thể nhúc nhích được.
Lại nói Kinh Đào Thư Sinh từ Hồi Xuân đường lui ra bên ngoài, trong số những người đuổi theo, ngoại trừ Ôn Nhu, Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát thì còn có hai người khác.
Hai người này tuổi tác tuy lớn, nhưng tính khí cũng lớn, lá gan càng lớn, đó là Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát.
Phùng Bất Bát và Trần Bất Đinh vốn theo sát Kinh Đào Thư Sinh không rời, sau đó chuyển sang dọa lui Long Bát, muốn giải huyệt đạo bị khống chế và dây thừng trói trên người Phương Hận Thiếu. Cùng lúc đó, Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành cũng chạy tới, trước tiên tấn công Ngô Kinh Đào, sau đó chuyển sang tập kích Đa Chỉ Đầu Đà để giải nguy cho Đường Bảo Ngưu.
Trong nháy mắt này, cục diện đã trở thành đại đối quyết.
Nhưng đám người Long Bát, Đa Chỉ đúng là quá nhiều cao thủ, chỉ riêng “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế, cùng với đám người chưởng môn kiếm phái Dư Tái Lai, Ngôn Ai Hư, Trương Sơ Phóng, Thái Sao, Diệp Bác Thức, Mã Cao Ngôn tử thủ, giống như tường đồng vách sắt. Giang Nam Phích Lịch đường, Toái Vân Uyên Hủy Nặc thành, thậm chí người của Hảo Hán trang do Đông Kình Thu dẫn dắt hợp sức tấn công vẫn bất phân thắng bại, khó phân cao thấp.
Lúc này, có một người toàn thân mặc áo trắng, mặt che khăn trắng, thân pháp tự nhiên, kiếm pháp ác liệt, tay áo tung bay, trong nháy mắt đã sát thương mười bảy mười tám quan binh, sắp giết đến chỗ Long Bát, Đa Chỉ Đầu Đà, Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu. Nhưng y đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre, cuối cùng đã chọc giận sáu người khác.
Sáu người này lập tức ra tay với y.
Sáu đại cao thủ.
Sáu đại tuyệt đỉnh cao thủ sử dụng kiếm.
Bọn họ là “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu, “Kiếm Quái” Hà Nan Quá, “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu.
Sáu người cuối cùng đã ra tay.
Thất Tuyệt Thần Kiếm này đã không phải là Thất Tuyệt Thần Kiếm năm đó theo man binh Nùng Trí Cao chiến đấu với Địch Thanh. Bảy tên kiếm khách kia đã được Thái Kinh chiêu mộ, tuổi tác đã cao, lâu không ra giang hồ, nhiều người đã đổi xưng bọn họ thành “Thất Kiếm Thần”, còn bọn họ đã truyền một thân kiếm pháp tuyệt học cho các đồ đệ. Trải qua mấy chục năm chuyên tâm bồi dưỡng, Thất Tuyệt Thần Kiếm mới, thành tựu về kiếm pháp có lẽ còn cao hơn mạnh hơn so với Thất Tuyệt Thần Kiếm đời trước từng chiến đấu với Gia Cát Tiểu Hoa và Nguyên Thập Tam Hạn.
Bọn họ vẫn không ra tay, dường như là vì chưa đợi được người có thể ép bọn họ phải ra tay.
Hiện giờ bọn họ đã chờ được.
Bọn họ cuối cùng đồng loạt ra tay, tấn công kiếm thủ áo trắng kia.
Kiếm khách áo trắng kia dùng một địch sáu, một kiếm chiến sáu thanh kiếm thần, tiên, yêu, ma, quỷ, quái, không hề sợ hãi, càng đánh càng hăng.
Nhất thời đánh đến kiếm khí tung hoành, quên đi sinh tử.
Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát đang muốn nhân cơ hội này giết chết Long Bát, cứu Phương Hận Thiếu, nhưng bọn họ bỗng có một cảm giác không lành.
Hai người Phùng Bất Bát, Trần Bất Đinh mặc dù thường cãi nhau ầm ĩ, nhưng thực ra vợ chồng tình thâm, tâm ý tương thông. Có câu “đánh cũng là yêu, mắng là quan tâm”, vợ chồng bọn họ tình cảm sâu nặng, đánh đánh mắng mắng lại trở thành niềm vui trong sinh hoạt hàng ngày.
Nhưng trong chớp nhoáng này, bọn họ cùng hiện lên một cảm giác.
Một, có địch tấn công.
Hai, bọn họ nhìn nhau một cái thật sâu.
Ba, sau đó mới đồng loạt xoay người đối phó với kẻ địch.
“Có địch tấn công” là một loại cảnh giác, xoay người đối phó với kẻ địch là phản ứng.
Cảm giác thật sự là hai bên sâu sắc nhìn nhau một cái, dường như lần này nhìn nhau, phải nhớ kỹ đối phương đến kiếp sau, giống như cái nhìn đó là cuối cùng của kiếp này.
Kẻ địch đã đến.
Kẻ địch chỉ có một người.
Kẻ địch duy nhất này không hề cao lớn.
Hắn phi thân đến, một chùm tóc dài còn rũ xuống trên trán, đầu tóc cong cong lay động trên chóp mũi.
Ánh mắt của hắn đen nhánh lấp lánh, còn mang theo một điểm ngây thơ, một chút đáng thương.
Hắn gật đầu với Phùng Bất Bát, Trần Bất Đinh một cái, xem như là chào hỏi, sau đó mới ra tay.
Lúc hắn gật đầu với hai người, còn cách nhau hơn mười hai thước, nhưng lúc hắn ra tay, đột nhiên, bỗng nhiên, đột ngột, thình lình, thoáng chốc, bất ngờ, bất chợt, phút chốc… tóm lại là nhanh đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng, hắn đã đứng giữa hai người Phùng, Trần, sau đó xuất kiếm.
Kiếm công phá bóng trảo của Trần Bất Đinh.
Kiếm đâm vào bóng trượng của Phùng Bất Bát.
Nhưng trên tay hắn không có kiếm.
Kiếm của hắn ở đâu?
Chân.
Hắn là La Thụy Giác.
Đối với hắn, chân của hắn chính là kiếm, hơn nữa còn là hai thanh kiếm.
Đối với kẻ địch của hắn, đôi chân của hắn không chỉ là kiếm, đồng thời cũng là tử vong.
Khi trảo thức rợp trời kín đất của Trần Bất Đinh còn chưa thật sự thi triển toàn diện toàn lực, trượng pháp dời non lấp biển của Phùng Bất Bát vừa kết thúc còn chưa sinh ra lực mới, hắn không bỏ lỡ một giây phút nào, chân phải đá lên, bàn chân như lưỡi kiếm cắt vào cổ họng Trần Bất Đinh, đồng thời chân trái cũng đá ra, mũi chân như mũi kiếm đâm vào lồng ngực Phùng Bất Bát.
Hai người kêu lên một tiếng. La Thụy Giác “thu kiếm”, hai chân rút về, máu văng tung tóe, chung quanh gần như trở thành một chùm sương máu.
Hắn đã xong việc, hoàn thành một công việc ưu mỹ.
Công việc giết người.
Hắn rất hài lòng với chuyện mình làm.
Hắn làm rất chuyên nghiệp, hơn nữa quả thật là “chuyên gia”.
Nếu như hắn không phải là một “chuyên gia” tuyệt đối và hạng nhất, biệt hiệu của hắn cũng sẽ không chỉ có một chữ “Kiếm”.
Bởi vì kiếm chính là hắn, hắn chính là kiếm.
Hắn đã đại biểu cho kiếm, kiếm chính là tất cả của hắn.
Trần Bất Đinh đã trải qua mấy trăm trận chiến, Phùng Bất Bát còn hiếu chiến hơn so với chồng của bà, hai người bọn họ một khi liên thủ, càng là vợ chồng đồng lòng, võ công hợp lại tuyệt đối gấp ba lần một người trong đó.
Đương nhiên, hai người bọn họ cũng không phải là vô địch, nhưng muốn tìm được người thắng được đôi trảo thép tinh và trượng đầu hổ này, có lẽ là rất hiếm.
Nhưng La Thụy Giác chỉ dùng một chiêu hai thức, không chỉ thắng bọn họ, mà còn giết chết bọn họ.
Sạch gọn lưu loát, giống như hắn sinh ra là để giết bọn họ, còn hai người bọn họ sinh ra là để cho hắn giết.
Như thế như vậy.
Như thế mà thôi.
Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát đã chết.
Mọi người đều xôn xao.
“Bất Đinh Bất Bát” đã chết, Chu Tiểu Yêu cũng bị thương nặng, đấu chí của quần hùng đã bị giảm sút rất nhiều.
“Kiếm” giết chết hai người, chân của hắn “lập tức” lại “biến” thành một đôi chân giống như người bình thường, chậm rãi lui về trong kiếm trận của sáu người khác.
Hắn có vẻ rất ung dung, hơn nữa còn có phần thờ ơ.
Tóc của hắn vẫn rũ xuống trên gò má như ngọc, nhìn rất khả ái, nhiều nhất chỉ có một chút thần bí, không hề giống như một sát thủ đáng sợ vừa ra tay giết người.
Huống hồ người mà hắn giết còn là cao thủ.
Hắn giống như một kẻ bàng quan, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng có hai chuyện chỉ trong lòng hắn biết.
Thứ nhất, hắn đau dạ dày.
Dạ dày giống như có một con mèo rừng đang thị uy, điên cuồng cào xé, khiến cho hắn đau đớn không chịu nổi.
Thứ hai, hắn đau tim.
Tim của hắn đang co quắp, giống như đang bị người ta dùng sức vặn xoay, đè ép, khiến cho hắn đau đến mức không muốn sống.
Mỗi lần hắn giết người đều sẽ như vậy, không phải đau đớn giống như cánh tay rời khỏi người, cũng là hô hấp bế tắc thở khò khè, tóm lại nhất định sẽ cảm thấy thân thể bị hành hạ.
Cho nên mỗi lần hắn giết người đều giống như đang hành hạ mình, giống như bị người khác nguyền rủa.
Nhưng hắn lại không thể không giết người, cho nên hắn đành phải chịu đựng sự đau đớn này.
Hơn nữa, hắn không thể để cho người khác biết.
Khuyết điểm của một sát thủ tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Người chiến đấu để cho đối phương biết khuyết điểm, cũng giống như đưa điểm yếu của mình ra cho kẻ địch.
Tương tự, một sát thủ giỏi nếu để ngươi biết được nhược điểm của hắn, vậy ngươi sẽ phấn chấn tinh thần. Đó rất có thể là giả, thậm chí có thể đó mới là điểm mạnh thật sự của hắn.
Đường Bảo Ngưu luôn không chịu thua kém.
Hắn cho rằng mình là một kẻ đội trời đạp đất, hắn luôn muốn làm những chuyện long trời lở đất.
Nhưng hiện giờ toàn thân hắn đều là nhược điểm, hắn hoàn toàn trở nên yếu đuối, mỏng manh.
Bởi vì tim của hắn đã vỡ.
Hắn không rơi lệ.
Hắn ôm lấy Chu Tiểu Yêu.
Chu Tiểu Yêu càng mệt, càng mỏi, càng lười nhác hơn so với ngày thường.
Nhìn dáng vẻ của nàng, giống như đã trải qua rất nhiều sương gió, nàng muốn từ bỏ, muốn nghỉ ngơi, muốn buông tay, không để ý nhiều như vậy nữa.
- Tiểu Yêu…
Đường Bảo Ngưu thấp giọng kêu:
- Tiểu Yêu.
Nói đến cũng kỳ quái, lúc này sắc mặt của Chu Tiểu Yêu lại không hề tái nhợt, gò má ngọc rất đỏ, rất hồng, còn rất xinh đẹp.
Ánh mắt của nàng cũng không tàn nhẫn, không ác độc nữa.
Nàng vẫn đẹp như thế, nhất là sau khi bị thương, được Đường Bảo Ngưu ôm lấy, lại tỏ ra càng nhu nhược, eo càng nhỏ nhắn.
- Tiểu Yêu.
Đường Bảo Ngưu nghẹn ngào:
- Tiểu Yêu…
Chu Tiểu Yêu khép hờ cặp mắt sáng, đôi môi đỏ mấp máy giống như muốn nói chuyện. Đường Bảo Ngưu vội vén chiếc khăn đỏ đã rơi xuống một nửa trên mặt nàng, câu đầu tiên nghe được Chu Tiểu Yêu nói giống như mang theo men say:
- Thật mệt…
Sau đó cặp mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào khuôn mặt Đường Bảo Ngưu, giống như muốn dùng sóng mắt để vuốt ve khuôn mặt thô ráp của hắn, một lúc sau mới nói:
- Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta, nón cỏ của ta đã bị chém đứt, còn nhớ không?
- Nhớ được, nhớ được.
Đường Bảo Ngưu rất khó khăn mới từ trong nức nở thốt nên lời:
- Ta còn trêu chọc cô, ta khi đó… còn… còn không biết… không biết cô… cô là một nữ…
Chu Tiểu Yêu mệt mỏi vô lực cười một tiếng, cổ muốn nghiêng sang bên cạnh.
Trái tim Đường Bảo Ngưu gần như cũng muốn gãy ngang. Chợt nghe Chu Tiểu Yêu lại nói một cách xa xăm:
- Khi đó, ngươi còn nói…
Đường Bảo Ngưu cố sức dùng một loại thanh âm ngay cả chính hắn cũng chưa từng nghe qua, nhưng cũng là tất cả sự chân thành của hắn, nói ra ba chữ. Hắn liên tục lặp lại ba chữ này ba lần:
- Ta yêu cô.
- Ta… yêu… cô.
- Ta… yêu… cô...
Đúng vậy, năm đó trên lầu Tam Hợp, hắn và Chu Tiểu Yêu gặp nhau. Vì muốn chọc giận nàng, muốn chọc tức nàng, hắn đã công khai nói với nàng ba chữ “ta yêu ngươi”; nhưng lúc đó hắn không biết nàng chính là Chu Tiểu Yêu, cũng không biết nàng là nữ nhân.
- Ngươi, ngốc lắm.
Chu Tiểu Yêu cười mệt mỏi, yếu ớt, giống như nhìn một đứa trẻ nói chuyện với một đứa trẻ khác mà nó yêu mến:
- Đa tình luôn bị vô tình thương tổn. Ta phải đi rồi, Nhan lão đang đợi ta. Ngươi một mình ở lại trên đời này. Phải nhớ kỹ, đa tình luôn khổ vì vô tình…
Bất chợt, nàng không nói gì thêm.
Cặp mắt trong vắt của nàng hơi ánh đỏ.
Đường Bảo Ngưu ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, nhìn theo ánh mắt của nàng.
Tác giả :
Ôn Thụy An