Luận Anh Hùng
Chương 223: Cơ xu (mấu chốt)
Nhưng mà, nàng từng cố gắng trang điểm để gặp Bạch Sầu Phi, mặc dù đã tẩy hết phấn son, nhưng vẫn cảm thấy rất xấu hổ, giống như những phấn son đã lau sạch kia đều để lại tội chứng không thể xóa nhòa.
- A!
Bạch Sầu Phi khẽ kêu một tiếng, vừa đủ để cho nàng nghe.
- Sao thế?
- Trên mặt ta không viết sao?
Khóe miệng Bạch Sầu Phi hiện ra một đóa mây cười, hỏi ngược lại nàng.
Rất lâu trước kia, Ôn Nhu từng mê đắm nụ cười như vậy của hắn. Bây giờ nàng nhìn, trong lòng đột nhiên giật mình, hay là tim đột nhiên đập mạnh, chính nàng cũng không rõ ràng lắm.
Thậm chí nàng cũng không rõ hắn đang nói gì.
- Huynh nói gì?
- Nếu như kinh thán cũng có một cái ký hiệu.
Bạch Sầu Phi chỉ vào ấn đường mình nói:
- Trên mặt ta sẽ viết cái ký hiệu này. Đó là sự ca ngợi đối với sắc đẹp của nàng.
Hai đóa mây đỏ hiện lên trên lúm đồng tiền của Ôn Nhu.
- Ta nào có đẹp! Trước kia cũng chưa từng quan tâm đến người ta!
Lúc này nàng mang vẻ xấu hổ, nói chuyện cũng tinh tế ôn nhu, hơn nữa bởi vì cố gắng làm ra vẻ thành thục, cho nên càng hiện nét ngây thơ, tại thời điểm vừa mới vào đêm như vậy đặc biệt động lòng người.
Bạch Sầu Phi cũng cảm thấy động tâm, chợt nhớ tới lần đó trong đêm tối bẩn thỉu, y phục vỡ tan không che giấu được thân thể nhỏ gầy và trắng trẻo. Hiện giờ thân thể thanh bạch này đã đầy đặn hơn rất nhiều, càng có vẻ phong tình. Bộ ngực non nớt kia còn mềm mại như bồ câu không? Cánh tay còn giống như một chiếc gối nhỏ không? Hắn muốn nói chỗ này chỗ kia của nàng đều đẹp, nhưng lại không thể trả lời như vậy.
Lúc hắn nghĩ như vậy, lại trả lời hết sức thành khẩn, hơn nữa còn mang theo một chút áy náy:
- Khi đó ta rất bận. Nàng cũng biết đấy, Tô Mộng Chẩm và Vương Tiểu Thạch đều ở đó, không có cách nào.
- Nếu huynh thật sự quan tâm đến người ta, nên chơi đùa với người ta nhiều hơn một chút.
Ôn Nhu không hiểu cách nói của Bạch Sầu Phi lắm:
- Nếu không, cứ phái ta đi làm vài chuyện lớn gây nên sóng gió cũng được, nào lại không nhìn không ngó ngàng gì đến người ta như vậy!
- Đó là do ta không đúng.
Bạch Sầu Phi híp mắt, cong cong, dài dài, giống như một chiếc thuyền lưu động:
- Hôm nay ta mời nàng uống rượu để xin lỗi.
- Hôm nay ta đến đây không phải là để uống rượu.
Điều này lại khiến Ôn Nhu nhớ tới mục đích trọng đại của chuyến đi lần này, trề quai hàm nói:
- Ta tới là để khởi binh hỏi tội.
- Ồ? Mời ngồi!
Ôn Nhu tùy tiện ngồi xuống, mới phát hiện mình nên ngồi nhã nhặn hơn một chút.
- Mời trà!
Bạch Sầu Phi tự mình rót một ly trà:
- Đợi lát nữa sẽ kính dâng rượu và thức ăn, nhận lỗi với nàng.
- Huynh đương nhiên phải nhận lỗi.
Ôn Nhu nghĩ đến lại cảm thấy rất ủy khuất, trề môi nói:
- Sao huynh lại kêu người bắt cóc ta?
- Bắt cóc nàng?
Bạch Sầu Phi lại ngẩn ra:
- Ai bắt cóc nàng?
- Huynh.
Ôn Nhu gần như muốn khóc, liên tục giậm chân mấy cái:
- Còn không nhận!
- Ta bắt cóc nàng làm gì?
Bạch Sầu Phi cũng không hiểu:
- Cô nương xinh đẹp như nàng là để yêu thương, sao lại phải bắt cóc!
Ôn Nhu nghe vậy, lúc này mới từ giận chuyển thành cáu, dẩu môi tố cáo:
- Ai biết huynh có nói thật lòng hay không. Lúc thì không để ý tới người ta, lúc thì cho người tới bắt cóc. Chẳng lẽ Tôn Ngư không phải là thủ hạ của huynh? Hắn không được huynh ra lệnh mà dám ám toán bản cô nương sao? Có nói cũng không ai tin. Huynh làm việc luôn luôn không giữ lời.
- Lại là hắn!
Trong lòng Bạch Sầu Phi bực bội: “Bà mẹ nó, lại là Tôn Ngư!”
- Sao thế?
- Không có gì.
Bạch Sầu Phi đương nhiên không tiện nói ra hận ý của hắn đối với người này, cũng không thể thừa nhận hắn hoàn toàn không biết thủ hạ làm chuyện này. Có lúc mặt mũi thật sự còn quan trọng hơn so với giao tình.
- Hắn có làm gì nàng không?
- Làm gì là làm gì?
Ôn Nhu ngạc nhiên.
Bạch Sầu Phi ngưng mắt nhìn nàng, hai tay đặt lên ghế của nàng, vạt áo rất gần người nàng.
Ôn Nhu bỗng cười một tiếng.
- Cười cái gì?
- Huynh nhìn người ta như vậy, đúng là giống như thằng ngốc.
- Bởi vì nàng xinh đẹp.
Nói xong, hắn liền dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên gò má ngọc của Ôn Nhu.
Trong lòng Ôn Nhu lập tức rộn ràng, giống như có con nai đang đạp. Dù sao nàng cũng là nhi nữ giang hồ, mặc dù cửa tình đã mở, nhưng đối với chuyện nam nữ tán tỉnh chỉ nghe nói đến, chứ không biết chữ nào. Tình trạng hiện giờ giống như cỗ máy đã khởi động, đại tiểu thư nàng lại mù mờ và hoảng sợ, không biết mấu chốt điều khiển ở đâu, công tắc cũng không thể nắm giữ trong tay.
Gần nhau như vậy, khiến nàng có thể ngửi được khí tức của hắn. Chuyện này khiến nàng càng luống cuống tay chân, tim đập rộn ràng.
- Tên con cháu loài rùa Tôn Ngư này dám đối xử với nàng như vậy, đúng là nên phạt.
Bạch Sầu Phi chợt cười tủm tỉm nói:
- Nên phạt, phạt ta uống rượu tạ lỗi.
Sau đó hắn từ trong tay áo lấy ra một hộp thuốc viên, mở ra, trong đó có ba bốn chục viên thuốc nhỏ. Hắn ngửa đầu nuốt vào một hơi, cũng không cần dùng nước.
Ôn Nhu lấy làm lạ hỏi:
- Đây là thuốc giải rượu sao?
- Không phải.
Bạch Sầu Phi nhìn chăm chú vào vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên của nàng, trong lòng thần nghĩ: “Khó trách trên người nàng có thể đồng thời xuất hiện vẻ ngây thơ và quyến rũ, bởi vì hiện giờ tuổi tác của nàng cũng không nhỏ nữa, dĩ nhiên là có phong tình của nữ nhân, nhưng mà trên tư tưởng vẫn còn chưa trưởng thành, khiến cho tất cả hành động của nàng gần như không cần che giấu. Đã nắm chắc trong tay, thậm chí đưa đến tận cửa.”
- Ta bị thương.
- Bị thương gì?
- Nội thương.
- Ai đánh huynh?
- Vương Tiểu Thạch.
- Hắn à?
- Nàng có biết tại sao hắn lại đối nghịch với ta khắp nơi không?
- Bởi vì huynh hại đại sư huynh.
- Không đúng.
- Vậy vì sao? Dù sao huynh cũng thường hại hắn.
- Không phải ta hại hắn, mà là hắn đố kị với ta.
Nếu như Bạch Sầu Phi nói “không phải ta hại hắn, mà là hắn hại ta…”, Ôn Nhu căn bản sẽ không tin lời hắn.
- Hắn đố kị với huynh?
- Đúng vậy.
- Bởi vì huynh là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu?
- Bởi vì nàng.
- Ta?
- Bởi vì nàng tốt với ta.
- A? Hử? Hả!
- Hắn đố kị với ta, ta đành phải nhường nhịn hắn, tránh né nàng.
Bạch Sầu Phi vốn không có ý kéo dài đề tài này, nhưng thấy cô gái nhỏ này nghe đến rung động như vậy, say mê như vậy, cảm thấy rất buồn cười. Nam nhân luôn có một loại bản lĩnh, chỉ cần có người sùng bái thì hắn sẽ không tiếc làm tiếp, làm đến cùng, làm một cách tự nhiên.
- Đúng vậy, ta tránh né nàng là vì muốn nhường hắn.
- Huynh…
Ôn Nhu là một cô gái tính tình nóng nảy, nhưng lại mềm lòng, rất mềm lòng. Nàng mềm lòng đến mức, ngay cả trước khi ngủ nhìn thấy một con kiến bò qua giường, mặc dù lúc ngủ thường hay quơ tay quơ chân, cũng cẩn thận không để lật người đè lên nó.
- Những ngày tránh né nàng, thật khổ sở.
Bạch Sầu Phi nghẹn ngào nói.
Trong lòng hắn tính toán, liệu có cần làm cho hai hàng lệ tuôn rơi hay không. Dù sao, được một cô gái ái mộ hắn biểu lộ tình cảm, cũng sảng khoái giống như giành được thắng lợi trong chiến phạt vậy.
Hắn còn chưa rơi lệ, nàng đã bật khóc.
Nàng kéo ống tay áo của hắn, nức nở không thôi:
- A Phi chết tiệt, A Phi chết tiệt… ta trách lầm huynh rồi…
Bạch Sầu Phi than thở:
- Vậy thì có là gì, vì nàng, ta có thể vứt bỏ tất cả…
- Không, không nên, Bạch Bất Phi, không, A Phi chết tiệt, không, nhị ca, không nên…
Bạch Sầu Phi thầm nghĩ, lúc nàng nói “không nên”, giọng nói có giống như lúc làm chuyện đó hay không? Hắn lại rất có hứng thú muốn biết. Khi ý niệm xấu xa này nổi lên, thân thể của hắn đã nhanh chóng ứ máu, giống như vì câu nói kia mà được tưới rượu mạnh. Bởi vì dưới y phục của hắn không mặc gì cả, lại ở gần Ôn Nhu như vậy, do đó tà ý càng hừng hực.
Có điều hắn vẫn tiếp tục nói:
- Ta chỉ cần cùng nàng tiêu dao tự tại, như hình với bóng. Từ trước đến giờ, đều là Tiểu Thạch Đầu cố ý cản trở. Ai, vì hạnh phúc của nàng, có nơi nương tựa tốt hơn, ta đành phải đặt hết tinh thần vào sự nghiệp…
Thật buồn nôn.
Bạch Sầu Phi thầm mắng một câu, nói như vậy ngay cả mình cũng nổi da gà.
Nhưng tại sao phần lớn nữ nhân đều thích nghe những câu như vậy?
Các nàng thích nghe, hắn cũng chỉ đành nói tiếp:
- Nàng biết đấy, thuở nhỏ ta là một cô nhi, lưu lạc khắp nơi, trải hết tang thương, chỉ một đôi tay đánh thiên hạ. Vừa mới có chút thành tựu, lại bị người ta hàm oan vu cáo, lật đổ xuống… Ta nhiều lần đấu tranh, bị người khác xem thường, nhưng lại không có ai quan tâm và đồng tình…
Ôn Nhu nghe được, bỗng nhiên khóc lên.
Bạch Sầu Phi giọng điệu khàn khàn, âm điệu ai oán, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, nhưng lại vuốt ve mái tóc của nàng đầy tình cảm.
Hà hà, thật không ngờ, không cần kê đơn, chẳng cần uống rượu, cô gái nhỏ này đã sụp đổ, bảo đảm hoàn toàn dâng hiến.
Hắn cười thầm, giống như vốn chỉ muốn đi vào lịch sử, lại còn tình cờ đi vào thần thoại, càng lớn, càng uy phong.
- Ai!
Hắn khống chế âm điệu của mình, khiến ý cười không thể kìm nén biến thành vẻ thê lương lộ ra ngoài:
- Có điều, cô độc, tịch mịch, cũng không cần phải thổ lộ hết với người khác. Ta đã quen với thế gian khinh bỉ, mọi người quay lưng, thiên hạ hiểu lầm.
- Không, không!
Ôn Nhu mặc kệ nước mắt làm cho nàng giống như một con gấu trúc, nắm lấy tay áo Bạch Sầu Phi, dựa vào bên hông hắn khóc lóc:
- Rau cải trắng, huynh đừng thương tâm, ta ủng hộ huynh, Nhu nhi vĩnh viễn không rời khỏi huynh…
Nàng cạ vào bên hông hắn.
Thân thể Bạch Sầu Phi bỗng giống như cứng đờ.
Nàng cũng cảm giác được một loại nóng bức đặc biệt tự đầu bả vai truyền tới.
Hô hấp của Bạch Sầu Phi cũng dồn dập. Hắn nâng mặt nàng lên, hơn nữa còn thâm tình chân thật nhìn nàng chăm chú.
Nàng chỉ cảm thấy ý loạn thần mê.
Hắn từ từ đưa mặt đến gần, tiếp cận nàng.
Nàng không tự chủ được co lại phía sau.
Tay của hắn lập tức xiết chặt, khiến cằm của nàng cảm thấy hơi đau.
Kỳ quái là, lúc này trong đầu nàng bỗng lướt qua hình ảnh đêm tối, hẻm dơ, một cuộc cường bạo tại tường đất bên kia, y phục rách nát trên người Lôi Thuần không che giấu được thân thể trắng ngần.
Tại sao lại nghĩ tới những chuyện này?
Nàng cảm thấy sợ hãi, hơn nữa còn rối loạn.
Nhưng ánh mắt Bạch Sầu Phi lại tịch mịch, trong sầu thương còn bốc cháy một sự kiêu ngạo hừng hực, nóng rực và lẫm liệt.
Trời ạ!
Nàng không thể kháng cự, không cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự.
Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cộc, cộc, cộc cộc cộc”.
- Rượu và thức ăn đã đưa tới, thưa lâu chủ.
- A!
Bạch Sầu Phi khẽ kêu một tiếng, vừa đủ để cho nàng nghe.
- Sao thế?
- Trên mặt ta không viết sao?
Khóe miệng Bạch Sầu Phi hiện ra một đóa mây cười, hỏi ngược lại nàng.
Rất lâu trước kia, Ôn Nhu từng mê đắm nụ cười như vậy của hắn. Bây giờ nàng nhìn, trong lòng đột nhiên giật mình, hay là tim đột nhiên đập mạnh, chính nàng cũng không rõ ràng lắm.
Thậm chí nàng cũng không rõ hắn đang nói gì.
- Huynh nói gì?
- Nếu như kinh thán cũng có một cái ký hiệu.
Bạch Sầu Phi chỉ vào ấn đường mình nói:
- Trên mặt ta sẽ viết cái ký hiệu này. Đó là sự ca ngợi đối với sắc đẹp của nàng.
Hai đóa mây đỏ hiện lên trên lúm đồng tiền của Ôn Nhu.
- Ta nào có đẹp! Trước kia cũng chưa từng quan tâm đến người ta!
Lúc này nàng mang vẻ xấu hổ, nói chuyện cũng tinh tế ôn nhu, hơn nữa bởi vì cố gắng làm ra vẻ thành thục, cho nên càng hiện nét ngây thơ, tại thời điểm vừa mới vào đêm như vậy đặc biệt động lòng người.
Bạch Sầu Phi cũng cảm thấy động tâm, chợt nhớ tới lần đó trong đêm tối bẩn thỉu, y phục vỡ tan không che giấu được thân thể nhỏ gầy và trắng trẻo. Hiện giờ thân thể thanh bạch này đã đầy đặn hơn rất nhiều, càng có vẻ phong tình. Bộ ngực non nớt kia còn mềm mại như bồ câu không? Cánh tay còn giống như một chiếc gối nhỏ không? Hắn muốn nói chỗ này chỗ kia của nàng đều đẹp, nhưng lại không thể trả lời như vậy.
Lúc hắn nghĩ như vậy, lại trả lời hết sức thành khẩn, hơn nữa còn mang theo một chút áy náy:
- Khi đó ta rất bận. Nàng cũng biết đấy, Tô Mộng Chẩm và Vương Tiểu Thạch đều ở đó, không có cách nào.
- Nếu huynh thật sự quan tâm đến người ta, nên chơi đùa với người ta nhiều hơn một chút.
Ôn Nhu không hiểu cách nói của Bạch Sầu Phi lắm:
- Nếu không, cứ phái ta đi làm vài chuyện lớn gây nên sóng gió cũng được, nào lại không nhìn không ngó ngàng gì đến người ta như vậy!
- Đó là do ta không đúng.
Bạch Sầu Phi híp mắt, cong cong, dài dài, giống như một chiếc thuyền lưu động:
- Hôm nay ta mời nàng uống rượu để xin lỗi.
- Hôm nay ta đến đây không phải là để uống rượu.
Điều này lại khiến Ôn Nhu nhớ tới mục đích trọng đại của chuyến đi lần này, trề quai hàm nói:
- Ta tới là để khởi binh hỏi tội.
- Ồ? Mời ngồi!
Ôn Nhu tùy tiện ngồi xuống, mới phát hiện mình nên ngồi nhã nhặn hơn một chút.
- Mời trà!
Bạch Sầu Phi tự mình rót một ly trà:
- Đợi lát nữa sẽ kính dâng rượu và thức ăn, nhận lỗi với nàng.
- Huynh đương nhiên phải nhận lỗi.
Ôn Nhu nghĩ đến lại cảm thấy rất ủy khuất, trề môi nói:
- Sao huynh lại kêu người bắt cóc ta?
- Bắt cóc nàng?
Bạch Sầu Phi lại ngẩn ra:
- Ai bắt cóc nàng?
- Huynh.
Ôn Nhu gần như muốn khóc, liên tục giậm chân mấy cái:
- Còn không nhận!
- Ta bắt cóc nàng làm gì?
Bạch Sầu Phi cũng không hiểu:
- Cô nương xinh đẹp như nàng là để yêu thương, sao lại phải bắt cóc!
Ôn Nhu nghe vậy, lúc này mới từ giận chuyển thành cáu, dẩu môi tố cáo:
- Ai biết huynh có nói thật lòng hay không. Lúc thì không để ý tới người ta, lúc thì cho người tới bắt cóc. Chẳng lẽ Tôn Ngư không phải là thủ hạ của huynh? Hắn không được huynh ra lệnh mà dám ám toán bản cô nương sao? Có nói cũng không ai tin. Huynh làm việc luôn luôn không giữ lời.
- Lại là hắn!
Trong lòng Bạch Sầu Phi bực bội: “Bà mẹ nó, lại là Tôn Ngư!”
- Sao thế?
- Không có gì.
Bạch Sầu Phi đương nhiên không tiện nói ra hận ý của hắn đối với người này, cũng không thể thừa nhận hắn hoàn toàn không biết thủ hạ làm chuyện này. Có lúc mặt mũi thật sự còn quan trọng hơn so với giao tình.
- Hắn có làm gì nàng không?
- Làm gì là làm gì?
Ôn Nhu ngạc nhiên.
Bạch Sầu Phi ngưng mắt nhìn nàng, hai tay đặt lên ghế của nàng, vạt áo rất gần người nàng.
Ôn Nhu bỗng cười một tiếng.
- Cười cái gì?
- Huynh nhìn người ta như vậy, đúng là giống như thằng ngốc.
- Bởi vì nàng xinh đẹp.
Nói xong, hắn liền dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên gò má ngọc của Ôn Nhu.
Trong lòng Ôn Nhu lập tức rộn ràng, giống như có con nai đang đạp. Dù sao nàng cũng là nhi nữ giang hồ, mặc dù cửa tình đã mở, nhưng đối với chuyện nam nữ tán tỉnh chỉ nghe nói đến, chứ không biết chữ nào. Tình trạng hiện giờ giống như cỗ máy đã khởi động, đại tiểu thư nàng lại mù mờ và hoảng sợ, không biết mấu chốt điều khiển ở đâu, công tắc cũng không thể nắm giữ trong tay.
Gần nhau như vậy, khiến nàng có thể ngửi được khí tức của hắn. Chuyện này khiến nàng càng luống cuống tay chân, tim đập rộn ràng.
- Tên con cháu loài rùa Tôn Ngư này dám đối xử với nàng như vậy, đúng là nên phạt.
Bạch Sầu Phi chợt cười tủm tỉm nói:
- Nên phạt, phạt ta uống rượu tạ lỗi.
Sau đó hắn từ trong tay áo lấy ra một hộp thuốc viên, mở ra, trong đó có ba bốn chục viên thuốc nhỏ. Hắn ngửa đầu nuốt vào một hơi, cũng không cần dùng nước.
Ôn Nhu lấy làm lạ hỏi:
- Đây là thuốc giải rượu sao?
- Không phải.
Bạch Sầu Phi nhìn chăm chú vào vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên của nàng, trong lòng thần nghĩ: “Khó trách trên người nàng có thể đồng thời xuất hiện vẻ ngây thơ và quyến rũ, bởi vì hiện giờ tuổi tác của nàng cũng không nhỏ nữa, dĩ nhiên là có phong tình của nữ nhân, nhưng mà trên tư tưởng vẫn còn chưa trưởng thành, khiến cho tất cả hành động của nàng gần như không cần che giấu. Đã nắm chắc trong tay, thậm chí đưa đến tận cửa.”
- Ta bị thương.
- Bị thương gì?
- Nội thương.
- Ai đánh huynh?
- Vương Tiểu Thạch.
- Hắn à?
- Nàng có biết tại sao hắn lại đối nghịch với ta khắp nơi không?
- Bởi vì huynh hại đại sư huynh.
- Không đúng.
- Vậy vì sao? Dù sao huynh cũng thường hại hắn.
- Không phải ta hại hắn, mà là hắn đố kị với ta.
Nếu như Bạch Sầu Phi nói “không phải ta hại hắn, mà là hắn hại ta…”, Ôn Nhu căn bản sẽ không tin lời hắn.
- Hắn đố kị với huynh?
- Đúng vậy.
- Bởi vì huynh là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu?
- Bởi vì nàng.
- Ta?
- Bởi vì nàng tốt với ta.
- A? Hử? Hả!
- Hắn đố kị với ta, ta đành phải nhường nhịn hắn, tránh né nàng.
Bạch Sầu Phi vốn không có ý kéo dài đề tài này, nhưng thấy cô gái nhỏ này nghe đến rung động như vậy, say mê như vậy, cảm thấy rất buồn cười. Nam nhân luôn có một loại bản lĩnh, chỉ cần có người sùng bái thì hắn sẽ không tiếc làm tiếp, làm đến cùng, làm một cách tự nhiên.
- Đúng vậy, ta tránh né nàng là vì muốn nhường hắn.
- Huynh…
Ôn Nhu là một cô gái tính tình nóng nảy, nhưng lại mềm lòng, rất mềm lòng. Nàng mềm lòng đến mức, ngay cả trước khi ngủ nhìn thấy một con kiến bò qua giường, mặc dù lúc ngủ thường hay quơ tay quơ chân, cũng cẩn thận không để lật người đè lên nó.
- Những ngày tránh né nàng, thật khổ sở.
Bạch Sầu Phi nghẹn ngào nói.
Trong lòng hắn tính toán, liệu có cần làm cho hai hàng lệ tuôn rơi hay không. Dù sao, được một cô gái ái mộ hắn biểu lộ tình cảm, cũng sảng khoái giống như giành được thắng lợi trong chiến phạt vậy.
Hắn còn chưa rơi lệ, nàng đã bật khóc.
Nàng kéo ống tay áo của hắn, nức nở không thôi:
- A Phi chết tiệt, A Phi chết tiệt… ta trách lầm huynh rồi…
Bạch Sầu Phi than thở:
- Vậy thì có là gì, vì nàng, ta có thể vứt bỏ tất cả…
- Không, không nên, Bạch Bất Phi, không, A Phi chết tiệt, không, nhị ca, không nên…
Bạch Sầu Phi thầm nghĩ, lúc nàng nói “không nên”, giọng nói có giống như lúc làm chuyện đó hay không? Hắn lại rất có hứng thú muốn biết. Khi ý niệm xấu xa này nổi lên, thân thể của hắn đã nhanh chóng ứ máu, giống như vì câu nói kia mà được tưới rượu mạnh. Bởi vì dưới y phục của hắn không mặc gì cả, lại ở gần Ôn Nhu như vậy, do đó tà ý càng hừng hực.
Có điều hắn vẫn tiếp tục nói:
- Ta chỉ cần cùng nàng tiêu dao tự tại, như hình với bóng. Từ trước đến giờ, đều là Tiểu Thạch Đầu cố ý cản trở. Ai, vì hạnh phúc của nàng, có nơi nương tựa tốt hơn, ta đành phải đặt hết tinh thần vào sự nghiệp…
Thật buồn nôn.
Bạch Sầu Phi thầm mắng một câu, nói như vậy ngay cả mình cũng nổi da gà.
Nhưng tại sao phần lớn nữ nhân đều thích nghe những câu như vậy?
Các nàng thích nghe, hắn cũng chỉ đành nói tiếp:
- Nàng biết đấy, thuở nhỏ ta là một cô nhi, lưu lạc khắp nơi, trải hết tang thương, chỉ một đôi tay đánh thiên hạ. Vừa mới có chút thành tựu, lại bị người ta hàm oan vu cáo, lật đổ xuống… Ta nhiều lần đấu tranh, bị người khác xem thường, nhưng lại không có ai quan tâm và đồng tình…
Ôn Nhu nghe được, bỗng nhiên khóc lên.
Bạch Sầu Phi giọng điệu khàn khàn, âm điệu ai oán, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, nhưng lại vuốt ve mái tóc của nàng đầy tình cảm.
Hà hà, thật không ngờ, không cần kê đơn, chẳng cần uống rượu, cô gái nhỏ này đã sụp đổ, bảo đảm hoàn toàn dâng hiến.
Hắn cười thầm, giống như vốn chỉ muốn đi vào lịch sử, lại còn tình cờ đi vào thần thoại, càng lớn, càng uy phong.
- Ai!
Hắn khống chế âm điệu của mình, khiến ý cười không thể kìm nén biến thành vẻ thê lương lộ ra ngoài:
- Có điều, cô độc, tịch mịch, cũng không cần phải thổ lộ hết với người khác. Ta đã quen với thế gian khinh bỉ, mọi người quay lưng, thiên hạ hiểu lầm.
- Không, không!
Ôn Nhu mặc kệ nước mắt làm cho nàng giống như một con gấu trúc, nắm lấy tay áo Bạch Sầu Phi, dựa vào bên hông hắn khóc lóc:
- Rau cải trắng, huynh đừng thương tâm, ta ủng hộ huynh, Nhu nhi vĩnh viễn không rời khỏi huynh…
Nàng cạ vào bên hông hắn.
Thân thể Bạch Sầu Phi bỗng giống như cứng đờ.
Nàng cũng cảm giác được một loại nóng bức đặc biệt tự đầu bả vai truyền tới.
Hô hấp của Bạch Sầu Phi cũng dồn dập. Hắn nâng mặt nàng lên, hơn nữa còn thâm tình chân thật nhìn nàng chăm chú.
Nàng chỉ cảm thấy ý loạn thần mê.
Hắn từ từ đưa mặt đến gần, tiếp cận nàng.
Nàng không tự chủ được co lại phía sau.
Tay của hắn lập tức xiết chặt, khiến cằm của nàng cảm thấy hơi đau.
Kỳ quái là, lúc này trong đầu nàng bỗng lướt qua hình ảnh đêm tối, hẻm dơ, một cuộc cường bạo tại tường đất bên kia, y phục rách nát trên người Lôi Thuần không che giấu được thân thể trắng ngần.
Tại sao lại nghĩ tới những chuyện này?
Nàng cảm thấy sợ hãi, hơn nữa còn rối loạn.
Nhưng ánh mắt Bạch Sầu Phi lại tịch mịch, trong sầu thương còn bốc cháy một sự kiêu ngạo hừng hực, nóng rực và lẫm liệt.
Trời ạ!
Nàng không thể kháng cự, không cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự.
Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cộc, cộc, cộc cộc cộc”.
- Rượu và thức ăn đã đưa tới, thưa lâu chủ.
Tác giả :
Ôn Thụy An