Luận Anh Hùng
Chương 222: Cơ nữu (tay cầm)
Ôn Nhu lại đẹp như vậy, khiến cho Bạch Sầu Phi nhớ tới một chuyện bình sinh rất đắc ý. Nhưng chuyện đó lại có một tiếc nuối rất lớn, mà tối nay chính là thời gian để bù đắp tiếc nuối này. Hơn nữa hắn cũng không khỏi tự hỏi, ngày đó khi Ôn Nhu vẫn còn ra ra vào vào Phong Vũ lâu, chẳng lẽ hắn không phát hiện sự xinh đẹp của nàng hay sao?
Không phải.
Bảy tám năm trước, hắn chỉ vừa mới gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, cộng thêm Ôn Nhu là tiểu sư muội của Tô Mộng Chẩm. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được, Vương Tiểu Thạch rất “có cảm tình” đối với Ôn Nhu.
Hắn là một người lấy “đại cục” làm trọng, “đại cục” này thực ra chính là “dã tâm” của hắn.
Huống hồ khi đó Ôn Nhu vẫn còn nhỏ. Một cô gái cho dù xinh đẹp, trước khi hoàn toàn trưởng thành thì vẫn không đủ phong tình.
Chí hướng của Bạch Sầu Phi không ở đây, hắn cảm thấy mình không nên đi kéo cái “tay cầm” này. Hắn không muốn chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, những quý nhân kia sẽ hoàn toàn biến thành kẻ địch của hắn.
Hắn tội gì phải làm như vậy.
Sau đó, Vương Tiểu Thạch dần dần lui ra khỏi hàng ngũ lãnh đạo của Kim Phong Tế Vũ lâu. Trong thời gian đó hắn cũng lo chiêu mộ lực lượng, thành lập thế lực, cũng không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác.
Hắn muốn phát tiết thì có đầy nữ nhân, không cần bởi vì một nữ nhân mà khiến cho Tô Mộng Chẩm đề phòng, trừ phi hắn dùng một phương pháp khác hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm, không sợ hậu quả.
Cho đến sau khi hắn lật đổ Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch cũng trở về.
Trải qua mấy năm, Ôn Nhu thường đi chung với đám người Thất Đại Khấu, Thất Đạo Toàn Phong. Hắn không có lòng để ý tới, cũng không có ý vướng vào món nợ phong lưu này.
Sau khi Vương Tiểu Thạch trở về, Ôn Nhu cũng thường ở lại kinh sư.
Chuyện này lại khiến cho Bạch Sầu Phi có một loại cảm giác, sao lại bỏ qua uổng như vậy!
(Nếu không phải ta không thèm để ý, sẽ đến phiên cục đá không bằng cả khúc gỗ kia sao!)
(Nàng đã quan hệ với tiểu vương bát đản hay chưa?)
(Vẫn chưa sao? Nhìn dáng đi của nàng, vẫn còn là xử nữ sao?)
Hắn dùng tay chống lên cột, dựa vào lan can, áo bào trắng trong hoàng hôn ảm đạm, thoạt nhìn càng lộ ra đen trắng rõ ràng. Nhưng trên thực tế, màu trắng nhuộm lên một chút ánh hoàng hôn lại thành màu tro, hoàng hôn lờ mờ cũng bị màu trắng phản chiếu trở thành màu xám nhạt, cho nên cẩn thận nhìn, ngược lại trở thành một người không rõ ràng lắm.
Ôn Nhu chợt phát hiện ra hắn, nàng cảm thấy hơi xấu hổ.
Hôm nay lúc nàng hạ quyết tâm muốn đến Kim Phong Tế Vũ lâu “khởi binh hỏi tội”, chợt cảm thấy mấy ngày nay thường đi dạo bên ngoài, lại bị tên con cháu loài rùa kia nhốt cả buổi trời, mặc dù hắn đối xử với mình rất lễ độ, nhưng nàng hò hét kêu gào cả nửa ngày, đương nhiên là tóc tai bù xù, giọng cũng khàn khàn.
Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu, nếu rau cải trắng đã bắt người nhà của Tiểu Thạch Đầu, tất nhiên là đã đủ uy hiếp Tiểu Thạch Đầu, vậy còn phái người bắt mình để làm gì?
Nàng lại không nghĩ ra, Tôn Ngư bắt nàng làm con tin là vì muốn hoàn thành mệnh lệnh của Bạch Sầu Phi “bảo Vương Tiểu Thạch tới gặp ta”, mà hắn lại tự mình quyết định, bản thân Bạch Sầu Phi cũng không biết chuyện này.
Tôn Ngư vì muốn lập công, đã không dám cũng không muốn hỏi Bạch Sầu Phi mượn người, mà hắn lại biết rõ tính tình của Vương Tiểu Thạch, chỉ cần bắt giữ Ôn Nhu, sẽ không có nơi nào mà Vương Tiểu Thạch không đồng ý đi.
Ôn Nhu đã không nghĩ ra, lại càng muốn nghĩ, càng nghĩ càng giận.
Nhưng nàng cũng biết tức giận dễ khiến người ta già đi.
Nàng sợ nhất tuổi già, sợ mình trở nên khó coi.
Trong Tượng Tị tháp, trước xuất phát, nàng không nhịn được ngồi trước bàn trang điểm soi vào gương đồng.
Sau khi soi, nàng lại chỉnh sửa vạt áo.
Sau khi sửa sang vạt áo, nàng lại cảm thấy không hài lòng, vì vậy lại thay đổi một bộ y phục màu đỏ thẫm.
Sau đó nàng lại sửa sang mái tóc.
Sau khi sửa sang mái tóc, nàng vẫn không hài lòng lắm, cho nên lại đổi sang một kiểu tóc xinh đẹp khác.
Nhưng nàng không giỏi trang điểm. Trước kia ở Lạc Dương, luôn có bà vú giúp nàng chải đầu trang điểm.
Nàng chải cả buổi mới khiến mái tóc tạm ổn, nhưng lại cảm thấy áo quần quá già nua, không phù hợp, vì vậy nàng lại đổi.
Đổi xong thì soi gương, không hài lòng lại đổi tiếp.
Cho đến khi đổi một bộ y phục màu ở đỏ nạm vàng, viền hoa thêu hình con dơi màu tím, nàng mới hơi hài lòng, lại quan sát mình trong gương.
Thật là xinh đẹp!
Đáng tiếc là bộ đồ này quá chói mắt, còn chói mắt hơn so với bản thân nàng. Thế là nàng lại tô tô vẽ vẽ lên mặt, kẻ mi, trát phấn, tô son.
Sau khi trang điểm xong, đúng là xinh ra giống như một mỹ nhân.
Sau nàng hứng thú dạt dào, muốn ra khỏi cửa. Nhưng đột nhiên lại cảm thấy không ổn, vì vậy lại quay vào soi gương.
Không có thứ gì không ổn. Người trong gương rất đẹp, nhất là một đôi mắt như hàm xuân gợn sóng, còn có lúm đồng tiền như quả hạnh, má hồng rực rỡ. Nhưng nàng càng nhìn, lại càng cảm thấy chẳng hề giống chính mình.
Mình xưa nay tay lớn chân lớn, tay thô chân thô, trang điểm xinh đẹp như vậy để làm gì?
Huống hồ đã vào mùa đông giá rét, hai ngày nay tuy trở nên ấm hơn một chút, nhưng mặc áo quần mỏng manh như vậy ra ngoài, không sợ mình lạnh cũng phải sợ lòng người lạnh.
Nghĩ tới điểm này, khuôn mặt nàng không khỏi nóng lên, giống như ánh hoàng hôn chiếu đến quá gần, vô ý thiêu d9o63t một chút.
Thôi, chẳng qua là đi gặp rau cải trắng mà thôi!
Có gì giỏi giang chứ!
Hắn luôn luôn đối xử lạnh nhạt với mình!
Trang điểm xinh đẹp như vậy, lỡ may hắn lại chẳng thèm nhìn, mặt mũi của mình biết vứt đi đâu.
Cho ai nhìn cứ! Cái gì rau cải trắng, Tiểu Thạch Đầu, hoàn toàn không phải là nam nhân, đều không xem mình là nữ nhân, nghĩ đến thật đáng giận!
Ôn cô nương giậm chân một cái, cắn răng trở vào bàn trang điểm. Lần này không phải nàng muốn trang điểm, mà là lần lượt lau sạch những gì đã trang điểm.
Khuôn mặt nàng bị làm cho rối tinh rối mù, sau đó nàng đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, nàng lại thay một bộ y phục bằng vải thô, mang theo gương mặt mộc đi ra khỏi cửa (trên mặt vẫn còn có bọt nước chưa lau hết, từng viên như trân châu hạt sương, lông mày bị ướt dính vào với nhau, càng có vẻ dày và đen, xinh xắn giống như hai thanh đao đen nhỏ và cong vút).
Một chân vừa mới bước ra khỏi cửa, nàng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không ổn. Tốn nhiều tâm huyết như vậy, chỉnh sửa mặt, mắt, tai, lông mày cả nửa ngày, còn hận không thể nâng mũi lên cao một chút, rộng ra một chút, giống như Lôi Mị kia, như vậy mới đẹp; cũng mong sao có thể niết cằm cho nhọn lại một chút, thon gọn hơn, lúc này mới có thể diễm lệ giống như Lôi Thuần. Kết quả mất cả buổi trời cũng chẳng có khác so với lúc trước, đi ra khỏi cửa như vậy hình như là không đáng.
Cho nên nàng lại ngồi xuống trang điểm lần nữa
Cuối cùng, nàng vẽ lông mày, tô son, trát thêm chút phấn, đổi một bộ y phục màu đỏ thẫm mới ra ngoài, ra đến trước cửa còn xịt thêm một chút nước hoa.
Nhưng không ngờ đám người Ngô Lượng và Hà Trạch Chung lại không để cho nàng ra ngoài.
Được, không cho bản tiểu thư ra ngoài, bản tiểu thư sẽ trốn ra ngoài.
Thế là nàng trốn ra bên ngoài, nhưng nửa đường vẫn là bị bọn họ đuổi kịp, muốn nàng trở về.
Nàng kiên quyết không trở về. Dù sao đã ra ngoài rồi, hảo hán chưa đến Hoàng hà thì chưa cam lòng, bản cô nương đã ra ngoài thì chính là đã rời khỏi nhà, trì khi đặt lên kiệu lớn tám đỉnh mày ra bản cô nương mới có hứng thú trở về.
Không có cách nào, không ai có biện pháp giữ được cô nương này.
Nếu đã không có biện pháp, cũng chỉ đành đi cùng nàng, là đầm rồng thì vượt đầm rồng, là hang hổ thì vào hang hổ.
Ai bảo hắn gặp phải Ôn Nhu!
Không phải.
Bảy tám năm trước, hắn chỉ vừa mới gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, cộng thêm Ôn Nhu là tiểu sư muội của Tô Mộng Chẩm. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được, Vương Tiểu Thạch rất “có cảm tình” đối với Ôn Nhu.
Hắn là một người lấy “đại cục” làm trọng, “đại cục” này thực ra chính là “dã tâm” của hắn.
Huống hồ khi đó Ôn Nhu vẫn còn nhỏ. Một cô gái cho dù xinh đẹp, trước khi hoàn toàn trưởng thành thì vẫn không đủ phong tình.
Chí hướng của Bạch Sầu Phi không ở đây, hắn cảm thấy mình không nên đi kéo cái “tay cầm” này. Hắn không muốn chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, những quý nhân kia sẽ hoàn toàn biến thành kẻ địch của hắn.
Hắn tội gì phải làm như vậy.
Sau đó, Vương Tiểu Thạch dần dần lui ra khỏi hàng ngũ lãnh đạo của Kim Phong Tế Vũ lâu. Trong thời gian đó hắn cũng lo chiêu mộ lực lượng, thành lập thế lực, cũng không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác.
Hắn muốn phát tiết thì có đầy nữ nhân, không cần bởi vì một nữ nhân mà khiến cho Tô Mộng Chẩm đề phòng, trừ phi hắn dùng một phương pháp khác hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm, không sợ hậu quả.
Cho đến sau khi hắn lật đổ Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch cũng trở về.
Trải qua mấy năm, Ôn Nhu thường đi chung với đám người Thất Đại Khấu, Thất Đạo Toàn Phong. Hắn không có lòng để ý tới, cũng không có ý vướng vào món nợ phong lưu này.
Sau khi Vương Tiểu Thạch trở về, Ôn Nhu cũng thường ở lại kinh sư.
Chuyện này lại khiến cho Bạch Sầu Phi có một loại cảm giác, sao lại bỏ qua uổng như vậy!
(Nếu không phải ta không thèm để ý, sẽ đến phiên cục đá không bằng cả khúc gỗ kia sao!)
(Nàng đã quan hệ với tiểu vương bát đản hay chưa?)
(Vẫn chưa sao? Nhìn dáng đi của nàng, vẫn còn là xử nữ sao?)
Hắn dùng tay chống lên cột, dựa vào lan can, áo bào trắng trong hoàng hôn ảm đạm, thoạt nhìn càng lộ ra đen trắng rõ ràng. Nhưng trên thực tế, màu trắng nhuộm lên một chút ánh hoàng hôn lại thành màu tro, hoàng hôn lờ mờ cũng bị màu trắng phản chiếu trở thành màu xám nhạt, cho nên cẩn thận nhìn, ngược lại trở thành một người không rõ ràng lắm.
Ôn Nhu chợt phát hiện ra hắn, nàng cảm thấy hơi xấu hổ.
Hôm nay lúc nàng hạ quyết tâm muốn đến Kim Phong Tế Vũ lâu “khởi binh hỏi tội”, chợt cảm thấy mấy ngày nay thường đi dạo bên ngoài, lại bị tên con cháu loài rùa kia nhốt cả buổi trời, mặc dù hắn đối xử với mình rất lễ độ, nhưng nàng hò hét kêu gào cả nửa ngày, đương nhiên là tóc tai bù xù, giọng cũng khàn khàn.
Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu, nếu rau cải trắng đã bắt người nhà của Tiểu Thạch Đầu, tất nhiên là đã đủ uy hiếp Tiểu Thạch Đầu, vậy còn phái người bắt mình để làm gì?
Nàng lại không nghĩ ra, Tôn Ngư bắt nàng làm con tin là vì muốn hoàn thành mệnh lệnh của Bạch Sầu Phi “bảo Vương Tiểu Thạch tới gặp ta”, mà hắn lại tự mình quyết định, bản thân Bạch Sầu Phi cũng không biết chuyện này.
Tôn Ngư vì muốn lập công, đã không dám cũng không muốn hỏi Bạch Sầu Phi mượn người, mà hắn lại biết rõ tính tình của Vương Tiểu Thạch, chỉ cần bắt giữ Ôn Nhu, sẽ không có nơi nào mà Vương Tiểu Thạch không đồng ý đi.
Ôn Nhu đã không nghĩ ra, lại càng muốn nghĩ, càng nghĩ càng giận.
Nhưng nàng cũng biết tức giận dễ khiến người ta già đi.
Nàng sợ nhất tuổi già, sợ mình trở nên khó coi.
Trong Tượng Tị tháp, trước xuất phát, nàng không nhịn được ngồi trước bàn trang điểm soi vào gương đồng.
Sau khi soi, nàng lại chỉnh sửa vạt áo.
Sau khi sửa sang vạt áo, nàng lại cảm thấy không hài lòng, vì vậy lại thay đổi một bộ y phục màu đỏ thẫm.
Sau đó nàng lại sửa sang mái tóc.
Sau khi sửa sang mái tóc, nàng vẫn không hài lòng lắm, cho nên lại đổi sang một kiểu tóc xinh đẹp khác.
Nhưng nàng không giỏi trang điểm. Trước kia ở Lạc Dương, luôn có bà vú giúp nàng chải đầu trang điểm.
Nàng chải cả buổi mới khiến mái tóc tạm ổn, nhưng lại cảm thấy áo quần quá già nua, không phù hợp, vì vậy nàng lại đổi.
Đổi xong thì soi gương, không hài lòng lại đổi tiếp.
Cho đến khi đổi một bộ y phục màu ở đỏ nạm vàng, viền hoa thêu hình con dơi màu tím, nàng mới hơi hài lòng, lại quan sát mình trong gương.
Thật là xinh đẹp!
Đáng tiếc là bộ đồ này quá chói mắt, còn chói mắt hơn so với bản thân nàng. Thế là nàng lại tô tô vẽ vẽ lên mặt, kẻ mi, trát phấn, tô son.
Sau khi trang điểm xong, đúng là xinh ra giống như một mỹ nhân.
Sau nàng hứng thú dạt dào, muốn ra khỏi cửa. Nhưng đột nhiên lại cảm thấy không ổn, vì vậy lại quay vào soi gương.
Không có thứ gì không ổn. Người trong gương rất đẹp, nhất là một đôi mắt như hàm xuân gợn sóng, còn có lúm đồng tiền như quả hạnh, má hồng rực rỡ. Nhưng nàng càng nhìn, lại càng cảm thấy chẳng hề giống chính mình.
Mình xưa nay tay lớn chân lớn, tay thô chân thô, trang điểm xinh đẹp như vậy để làm gì?
Huống hồ đã vào mùa đông giá rét, hai ngày nay tuy trở nên ấm hơn một chút, nhưng mặc áo quần mỏng manh như vậy ra ngoài, không sợ mình lạnh cũng phải sợ lòng người lạnh.
Nghĩ tới điểm này, khuôn mặt nàng không khỏi nóng lên, giống như ánh hoàng hôn chiếu đến quá gần, vô ý thiêu d9o63t một chút.
Thôi, chẳng qua là đi gặp rau cải trắng mà thôi!
Có gì giỏi giang chứ!
Hắn luôn luôn đối xử lạnh nhạt với mình!
Trang điểm xinh đẹp như vậy, lỡ may hắn lại chẳng thèm nhìn, mặt mũi của mình biết vứt đi đâu.
Cho ai nhìn cứ! Cái gì rau cải trắng, Tiểu Thạch Đầu, hoàn toàn không phải là nam nhân, đều không xem mình là nữ nhân, nghĩ đến thật đáng giận!
Ôn cô nương giậm chân một cái, cắn răng trở vào bàn trang điểm. Lần này không phải nàng muốn trang điểm, mà là lần lượt lau sạch những gì đã trang điểm.
Khuôn mặt nàng bị làm cho rối tinh rối mù, sau đó nàng đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, nàng lại thay một bộ y phục bằng vải thô, mang theo gương mặt mộc đi ra khỏi cửa (trên mặt vẫn còn có bọt nước chưa lau hết, từng viên như trân châu hạt sương, lông mày bị ướt dính vào với nhau, càng có vẻ dày và đen, xinh xắn giống như hai thanh đao đen nhỏ và cong vút).
Một chân vừa mới bước ra khỏi cửa, nàng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không ổn. Tốn nhiều tâm huyết như vậy, chỉnh sửa mặt, mắt, tai, lông mày cả nửa ngày, còn hận không thể nâng mũi lên cao một chút, rộng ra một chút, giống như Lôi Mị kia, như vậy mới đẹp; cũng mong sao có thể niết cằm cho nhọn lại một chút, thon gọn hơn, lúc này mới có thể diễm lệ giống như Lôi Thuần. Kết quả mất cả buổi trời cũng chẳng có khác so với lúc trước, đi ra khỏi cửa như vậy hình như là không đáng.
Cho nên nàng lại ngồi xuống trang điểm lần nữa
Cuối cùng, nàng vẽ lông mày, tô son, trát thêm chút phấn, đổi một bộ y phục màu đỏ thẫm mới ra ngoài, ra đến trước cửa còn xịt thêm một chút nước hoa.
Nhưng không ngờ đám người Ngô Lượng và Hà Trạch Chung lại không để cho nàng ra ngoài.
Được, không cho bản tiểu thư ra ngoài, bản tiểu thư sẽ trốn ra ngoài.
Thế là nàng trốn ra bên ngoài, nhưng nửa đường vẫn là bị bọn họ đuổi kịp, muốn nàng trở về.
Nàng kiên quyết không trở về. Dù sao đã ra ngoài rồi, hảo hán chưa đến Hoàng hà thì chưa cam lòng, bản cô nương đã ra ngoài thì chính là đã rời khỏi nhà, trì khi đặt lên kiệu lớn tám đỉnh mày ra bản cô nương mới có hứng thú trở về.
Không có cách nào, không ai có biện pháp giữ được cô nương này.
Nếu đã không có biện pháp, cũng chỉ đành đi cùng nàng, là đầm rồng thì vượt đầm rồng, là hang hổ thì vào hang hổ.
Ai bảo hắn gặp phải Ôn Nhu!
Tác giả :
Ôn Thụy An