Lửa Nở Thành Hoa
Chương 9: Bình yên
Lúc Chiêu Cát tìm đến ngôi đền, chỉ thấy ngoài sân xác người la liệt, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Máu…
.
.
.
Máu…
.
.
.
Máu…
Khắp nơi toàn là máu.
Con tim gã như bị hàng vạn lưỡi dao đâm tan nát đến không còn một mảnh. Gã điên cuồng chạy về phía phòng nàng, lớn tiếng gọi tên nàng. Thế nhưng gã gọi mãi, gọi mãi, vẫn chỉ có thanh âm của chính mình vang vọng giữa màn đêm.
Con đường dưới chân gã là một vệt máu dài. Vệt máu ấy dẫn đến đâu, phần lí trí còn sót lại trong gã tan đi đến đấy.
Gã sợ hãi.
Gã không muốn bước vào căn phòng ấy. Gã sợ phải nhìn thấy thân thể bất động của nàng. Sợ phải nhìn thấy một đôi mắt nhắm nghiền. Sợ phải nhớ đến khoảnh khắc lúc sáng, khi nàng vì lo cho gã mà nước mắt ngắn dài, ép gã mang theo đội quân cận vệ của nàng để phòng thân.
…
“Mị…” Gã bước vào căn phòng với cánh cửa mở toang, run run gọi tên nàng.
Dưới ánh nến le lói như chực tắt, gã nhìn thấy nàng ngồi bên cửa sổ, đầu gục vào tường, giống như vừa mới đó không lâu vẫn còn ở đấy ngắm pháo hoa.
Áo nàng… áo nàng nhiều máu quá…
Gió thổi, mây tan. Ánh trăng vằng vặc đáp xuống bên thềm, phủ lên những phiến lá khô rải rác nơi bậc cửa một màu vàng óng ánh.
“Công chúa, đừng ngủ nữa, trả lời ta đi, đừng doạ ta nữa được không…”
“Phò mã, chàng đến rồi sao? Ta chờ chàng lâu quá.”
“Ta đến rồi. Có ta ở đây, đừng sợ.”
“Ta đau quá….”
“Không sao đâu, để ta băng bó cho nàng. Đắp thuốc một chút, cố chịu đâu một chút sẽ không có việc gì. Tin ta đi, đừng sợ.”
“Ta đau quá… ta sợ lắm… Phò mã, chúng ta sắp có con rồi, ta không muốn chết…”
“Vết thương hơi sâu nên mới đau như vậy, đừng nghĩ về nó nữa sẽ bớt đau thôi, không có việc gì đâu. Nàng hãy nghĩ về con của chúng ta đi. Sáu tháng nữa là nó ra đời rồi, chúng ta phải tìm cho nó một cái tên thật đẹp.”
“Ta… ta không nghĩ được. Phò mã, đầu ta choáng váng quá…”
“Ừm, vậy thì đừng nghĩ nữa. Hay là nàng kể ta nghe lúc nãy nàng giết Xa Lý thế nào đi.”
“Xa Lý… Xa Lý bị thương sẵn rồi.”
“Ừm.”
“Hắn cũng không ngờ chàng từng dạy võ cho ta, nên ta mới thừa cơ đánh lén.”
“Công chúa của ta giỏi quá.”
“Hình như ban đầu… hình như ban đầu hắn cũng không nỡ ra tay, nhưng sau đó hắn thấy chiếc găng tay ta may cho con của chúng ta nên hắn… hắn… Phò mã, ta đau quá…”
“Lại đau rồi? Vậy mau nghĩ về ta đi. Nói cho ta biết, tại sao nàng lại thích ta?”
“Ta… ta chưa nói với chàng, lúc nãy ta đã viết một bản chiếu thư… truyền ngôi lại cho chàng. Nếu lỡ như…”
“Nàng đã bị thương như vậy mà còn viết chiếu thư để làm gì? Ta cần thứ đó sao? Chẳng lẽ đến giờ nàng vẫn không tin ta?”
“…”
“Xa Mị, đừng ngủ, nàng còn chưa trả lời ta. Nàng nói đi, tại sao nàng thích ta.”
“Ta… ta… ta mệt lắm. Lát nữa nói được không?”
“Không được, ta muốn biết ngay bây giờ.”
“Chàng… cho ta sờ đầu trọc của chàng cái đã.”
“Đây, nàng sờ đi, ở đây láng nhất này. Mà nàng thích ta để trọc sao?”
“Sờ vui lắm, sau… sau khi xuất ngũ chàng tiếp tục cạo nha.”
“Được rồi, nàng thích thì ta cạo, nhưng nàng phải trả lời câu hỏi của ta trước đã. Tại sao nàng lại yêu ta?’
“Hôm ấy… hôm ấy ta đứng trên lầu cao, nhìn thấy chàng từ cung thái hậu đi ra. Trời bắt đầu mưa, nhưng mà chàng lại không chạy tìm chỗ trú. Chàng đứng dưới cây lựu, vừa vươn tay hái quả vừa nhoẻn miệng cười. Ta… từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có thể cười vui vẻ được như chàng. Đột nhiên… đột nhiên ta nghĩ nếu lấy chàng, sống bên chàng, dù chúng ta không… không yêu nhau, mỗi ngày chỉ cần thấy chàng cười, ta cũng sẽ thấy rất vui.”
“À à, thì ra công chúa đã si mê thần từ sớm.”
“Phò mã…”
“Công chúa lại định thổ lộ gì với thần?”
“Đến giờ ta mới hiểu, sau tất cả những sóng gió kia, ta vẫn sống… là để gặp được chàng.”
“Ừm, giờ nàng đã có ta rồi, công chúa.”
“Nên… ta… ta nhất định sẽ không bỏ lại chàng. Chàng đừng sợ.”
“…”
“Phò mã, chàng đừng sợ…”
“Nếu nàng mệt thì cứ ngủ một chút đi. Ta sẽ không sợ, ta sẽ ở đây che chở cho nàng.”
…
Gió khẽ xôn xao giữa màn đêm thăm thẳm.
Ngoài thềm, một đợt lá nữa lại rơi.
———THE END———-
Máu…
.
.
.
Máu…
.
.
.
Máu…
Khắp nơi toàn là máu.
Con tim gã như bị hàng vạn lưỡi dao đâm tan nát đến không còn một mảnh. Gã điên cuồng chạy về phía phòng nàng, lớn tiếng gọi tên nàng. Thế nhưng gã gọi mãi, gọi mãi, vẫn chỉ có thanh âm của chính mình vang vọng giữa màn đêm.
Con đường dưới chân gã là một vệt máu dài. Vệt máu ấy dẫn đến đâu, phần lí trí còn sót lại trong gã tan đi đến đấy.
Gã sợ hãi.
Gã không muốn bước vào căn phòng ấy. Gã sợ phải nhìn thấy thân thể bất động của nàng. Sợ phải nhìn thấy một đôi mắt nhắm nghiền. Sợ phải nhớ đến khoảnh khắc lúc sáng, khi nàng vì lo cho gã mà nước mắt ngắn dài, ép gã mang theo đội quân cận vệ của nàng để phòng thân.
…
“Mị…” Gã bước vào căn phòng với cánh cửa mở toang, run run gọi tên nàng.
Dưới ánh nến le lói như chực tắt, gã nhìn thấy nàng ngồi bên cửa sổ, đầu gục vào tường, giống như vừa mới đó không lâu vẫn còn ở đấy ngắm pháo hoa.
Áo nàng… áo nàng nhiều máu quá…
Gió thổi, mây tan. Ánh trăng vằng vặc đáp xuống bên thềm, phủ lên những phiến lá khô rải rác nơi bậc cửa một màu vàng óng ánh.
“Công chúa, đừng ngủ nữa, trả lời ta đi, đừng doạ ta nữa được không…”
“Phò mã, chàng đến rồi sao? Ta chờ chàng lâu quá.”
“Ta đến rồi. Có ta ở đây, đừng sợ.”
“Ta đau quá….”
“Không sao đâu, để ta băng bó cho nàng. Đắp thuốc một chút, cố chịu đâu một chút sẽ không có việc gì. Tin ta đi, đừng sợ.”
“Ta đau quá… ta sợ lắm… Phò mã, chúng ta sắp có con rồi, ta không muốn chết…”
“Vết thương hơi sâu nên mới đau như vậy, đừng nghĩ về nó nữa sẽ bớt đau thôi, không có việc gì đâu. Nàng hãy nghĩ về con của chúng ta đi. Sáu tháng nữa là nó ra đời rồi, chúng ta phải tìm cho nó một cái tên thật đẹp.”
“Ta… ta không nghĩ được. Phò mã, đầu ta choáng váng quá…”
“Ừm, vậy thì đừng nghĩ nữa. Hay là nàng kể ta nghe lúc nãy nàng giết Xa Lý thế nào đi.”
“Xa Lý… Xa Lý bị thương sẵn rồi.”
“Ừm.”
“Hắn cũng không ngờ chàng từng dạy võ cho ta, nên ta mới thừa cơ đánh lén.”
“Công chúa của ta giỏi quá.”
“Hình như ban đầu… hình như ban đầu hắn cũng không nỡ ra tay, nhưng sau đó hắn thấy chiếc găng tay ta may cho con của chúng ta nên hắn… hắn… Phò mã, ta đau quá…”
“Lại đau rồi? Vậy mau nghĩ về ta đi. Nói cho ta biết, tại sao nàng lại thích ta?”
“Ta… ta chưa nói với chàng, lúc nãy ta đã viết một bản chiếu thư… truyền ngôi lại cho chàng. Nếu lỡ như…”
“Nàng đã bị thương như vậy mà còn viết chiếu thư để làm gì? Ta cần thứ đó sao? Chẳng lẽ đến giờ nàng vẫn không tin ta?”
“…”
“Xa Mị, đừng ngủ, nàng còn chưa trả lời ta. Nàng nói đi, tại sao nàng thích ta.”
“Ta… ta… ta mệt lắm. Lát nữa nói được không?”
“Không được, ta muốn biết ngay bây giờ.”
“Chàng… cho ta sờ đầu trọc của chàng cái đã.”
“Đây, nàng sờ đi, ở đây láng nhất này. Mà nàng thích ta để trọc sao?”
“Sờ vui lắm, sau… sau khi xuất ngũ chàng tiếp tục cạo nha.”
“Được rồi, nàng thích thì ta cạo, nhưng nàng phải trả lời câu hỏi của ta trước đã. Tại sao nàng lại yêu ta?’
“Hôm ấy… hôm ấy ta đứng trên lầu cao, nhìn thấy chàng từ cung thái hậu đi ra. Trời bắt đầu mưa, nhưng mà chàng lại không chạy tìm chỗ trú. Chàng đứng dưới cây lựu, vừa vươn tay hái quả vừa nhoẻn miệng cười. Ta… từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có thể cười vui vẻ được như chàng. Đột nhiên… đột nhiên ta nghĩ nếu lấy chàng, sống bên chàng, dù chúng ta không… không yêu nhau, mỗi ngày chỉ cần thấy chàng cười, ta cũng sẽ thấy rất vui.”
“À à, thì ra công chúa đã si mê thần từ sớm.”
“Phò mã…”
“Công chúa lại định thổ lộ gì với thần?”
“Đến giờ ta mới hiểu, sau tất cả những sóng gió kia, ta vẫn sống… là để gặp được chàng.”
“Ừm, giờ nàng đã có ta rồi, công chúa.”
“Nên… ta… ta nhất định sẽ không bỏ lại chàng. Chàng đừng sợ.”
“…”
“Phò mã, chàng đừng sợ…”
“Nếu nàng mệt thì cứ ngủ một chút đi. Ta sẽ không sợ, ta sẽ ở đây che chở cho nàng.”
…
Gió khẽ xôn xao giữa màn đêm thăm thẳm.
Ngoài thềm, một đợt lá nữa lại rơi.
———THE END———-
Tác giả :
Bí Ngô