Lửa Mạnh Gặp Củi Khô, Không Biết Ai Đốt Ai
Chương 6
Edit: Hamano Michiyo
Ba phút dài dằng dặc trôi qua, cuối cùng cũng đến được nhà trọ của Diệp Thừa. Giải quyết xong chuyện lớn của cuộc đời, Thi Thi nửa nằm trên ghế salon, thoải mái thở dài một hơi, cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thật say.
Diệp Thừa kiên trì muốn đưa cô trở về, mà bây giờ anh ta lại đang tắm, thôi thì ngồi đợi một lúc, coi như nể tình biểu hiện không tệ lắm của anh ta trong ngày hôm nay vậy.
Nghe tiếng nước chảy ào ào truyền đến từ trong nhà tắm, Thi Thi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, anh chàng Diệp Thừa này hoàn toàn khác với Trần Bằng, không nói nhiều, lại còn bảo thủ, chung quy là khiến cô có cảm giác an toàn và ấm áp — mặc dù khá nhiều thời gian còn lại thường xuyên làm cô nổi giận điên người.
Nghĩ đến đây, Thi Thi chép miệng, mí mắt càng lúc càng nặng nề, vô tình từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Thi Thi mở cặp mắt lờ đờ, đưa tay thò xuống gối tìm điện thoại theo thói quen, lại không tìm thấy cái gì hết.
Nơi này...... Không đúng, nơi này không phải kí túc xá, cũng không phải là nhà mình!
Thi Thi lập tức tỉnh táo, chuyển mắt nhìn sang bên cạnh, lập tức sợ đến mức vội vàng đưa tay che miệng.
Chỉ thấy Diệp Thừa đang nhắm mắt nằm nghiêng bên cạnh cô, hô hấp bình thường, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh giấc, cặp lông mi thon dài nhẹ nhàng rung động, đôi môi đỏ hồng khẽ cong, trông có vài phần đáng yêu như một đứa trẻ. Bị chiếc chăn che khuất dưới vùng cổ mảnh mai là xương quai xanh tinh tế cùng lồng ngực trần màu lúa mạch quyến rũ, khiến Thi Thi thiếu chút nữa phun máu mũi giàn giụa.
Cần phải biết là, cô với Trần Bằng chỉ mới ở giai đoạn kéo kéo nắm nắm bàn tay nhỏ bé thôi nhé, ngay cả KISS còn chưa có đâu, ôm ôm lăn lăn gì gì đó thì càng miễn bàn!
Nhưng mà...... Nói đến KISS thì......
Như bị quỷ thần xui khiến, Thi Thi nhìn về phía môi của Diệp Thừa, đột nhiên cảm thấy ngoại trừ tính nết thì cả người anh chàng này từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đẹp hết, nhìn cái miệng nhỏ nhắn này xem, ừm, chắc là mùi vị cũng không tệ đâu.
Nghĩ vậy, cô liền chậm rãi cúi đầu, tiến gần đến đôi môi kia, gần thêm một chút, gần thêm một chút nữa......
“Em đã tỉnh rồi?” Tiếng nói trầm thấp, hơi khàn bỗng vang lên bên tai, Thi Thi giữ nguyên tư thế cúi người, không dám động đậy, chuyển mắt nhìn lên, chỉ thấy gã cọc gỗ kia đang cong môi nhìn cô mỉm cười, khiến gương mặt tuấn tú nổi bật càng thêm quyến rũ.
“Không, tôi chưa tỉnh, vừa nãy bị mộng du đấy.” Thi Thi bình tĩnh trả lời, lập tức chui đầu vào trong chăn, nhắm mắt giả vờ làm đà điểu.
Tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến, lặp lại câu nói đã từng khiến cô nổi giận điên người trước đây: “Không, không đúng, em đang nói dối.”
Rồi sau đó, không chờ cô kịp phản ứng đã cảm thấy môi mình chạm vào một thứ gì đó ấm áp mềm mại.
Thi Thi hoảng hốt mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Diệp Thừa, cùng với con ngươi đen và sâu chứa đựng sự hấp dẫn trong đó.
“Trong tình huống này, em nên tập trung tinh thần một chút thì sẽ tốt hơn đấy.” Anh nói rất rõ ràng, giọng điệu nghiêm túc trước sau như một, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi cô, còn đưa lưỡi liếm quanh một chút.
Thi Thi cảm thấy nhịp tim và hô hấp của mình càng lúc càng nhanh, chìm đắm trong đôi mắt đen sâu ấy, cũng chìm đắm trong nụ hôn bất ngờ của anh.
Nụ hôn kết thúc, Thi Thi vẫn còn chút ngẩn ngơ, không kéo được trí tuệ trở về, còn Diệp Thừa đã khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc chỉnh tề như mọi khi, cất tiếng nói hệt như đang bàn công việc: “Nếu đã như vậy rồi, chúng ta hãy quen nhau đi, mong em sẽ trở thành bạn gái của anh.”
Thi Thi nghe vậy lập tức tỉnh táo hẳn, trợn mắt nhìn anh: “Cái gì mà ‘nếu đã như vậy’ chứ? Hừm? Như vậy là như thế nào hả?”
Diệp Thừa nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nếu đã cùng giường chung gối, đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Cùng, cùng......” Thi Thi hóa đá, kiểm tra lại người mình ngay lập tức, sau đó vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa ngoan độc vỗ vỗ bả vai tên con trai nào đó: “Rốt cuộc anh có biết cái gì gọi là cùng giường chung gối hay không hả! Không xảy ra chuyện gì thì đừng có mà nói lung tung!”
“Trong suy nghĩ của anh, cùng giường chung gối chính là cùng ngủ với nhau trên giường lớn, thế nào?”
“......”
Bạn học Thi Thi anh dũng hy sinh.
Ba phút dài dằng dặc trôi qua, cuối cùng cũng đến được nhà trọ của Diệp Thừa. Giải quyết xong chuyện lớn của cuộc đời, Thi Thi nửa nằm trên ghế salon, thoải mái thở dài một hơi, cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thật say.
Diệp Thừa kiên trì muốn đưa cô trở về, mà bây giờ anh ta lại đang tắm, thôi thì ngồi đợi một lúc, coi như nể tình biểu hiện không tệ lắm của anh ta trong ngày hôm nay vậy.
Nghe tiếng nước chảy ào ào truyền đến từ trong nhà tắm, Thi Thi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, anh chàng Diệp Thừa này hoàn toàn khác với Trần Bằng, không nói nhiều, lại còn bảo thủ, chung quy là khiến cô có cảm giác an toàn và ấm áp — mặc dù khá nhiều thời gian còn lại thường xuyên làm cô nổi giận điên người.
Nghĩ đến đây, Thi Thi chép miệng, mí mắt càng lúc càng nặng nề, vô tình từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Thi Thi mở cặp mắt lờ đờ, đưa tay thò xuống gối tìm điện thoại theo thói quen, lại không tìm thấy cái gì hết.
Nơi này...... Không đúng, nơi này không phải kí túc xá, cũng không phải là nhà mình!
Thi Thi lập tức tỉnh táo, chuyển mắt nhìn sang bên cạnh, lập tức sợ đến mức vội vàng đưa tay che miệng.
Chỉ thấy Diệp Thừa đang nhắm mắt nằm nghiêng bên cạnh cô, hô hấp bình thường, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh giấc, cặp lông mi thon dài nhẹ nhàng rung động, đôi môi đỏ hồng khẽ cong, trông có vài phần đáng yêu như một đứa trẻ. Bị chiếc chăn che khuất dưới vùng cổ mảnh mai là xương quai xanh tinh tế cùng lồng ngực trần màu lúa mạch quyến rũ, khiến Thi Thi thiếu chút nữa phun máu mũi giàn giụa.
Cần phải biết là, cô với Trần Bằng chỉ mới ở giai đoạn kéo kéo nắm nắm bàn tay nhỏ bé thôi nhé, ngay cả KISS còn chưa có đâu, ôm ôm lăn lăn gì gì đó thì càng miễn bàn!
Nhưng mà...... Nói đến KISS thì......
Như bị quỷ thần xui khiến, Thi Thi nhìn về phía môi của Diệp Thừa, đột nhiên cảm thấy ngoại trừ tính nết thì cả người anh chàng này từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đẹp hết, nhìn cái miệng nhỏ nhắn này xem, ừm, chắc là mùi vị cũng không tệ đâu.
Nghĩ vậy, cô liền chậm rãi cúi đầu, tiến gần đến đôi môi kia, gần thêm một chút, gần thêm một chút nữa......
“Em đã tỉnh rồi?” Tiếng nói trầm thấp, hơi khàn bỗng vang lên bên tai, Thi Thi giữ nguyên tư thế cúi người, không dám động đậy, chuyển mắt nhìn lên, chỉ thấy gã cọc gỗ kia đang cong môi nhìn cô mỉm cười, khiến gương mặt tuấn tú nổi bật càng thêm quyến rũ.
“Không, tôi chưa tỉnh, vừa nãy bị mộng du đấy.” Thi Thi bình tĩnh trả lời, lập tức chui đầu vào trong chăn, nhắm mắt giả vờ làm đà điểu.
Tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến, lặp lại câu nói đã từng khiến cô nổi giận điên người trước đây: “Không, không đúng, em đang nói dối.”
Rồi sau đó, không chờ cô kịp phản ứng đã cảm thấy môi mình chạm vào một thứ gì đó ấm áp mềm mại.
Thi Thi hoảng hốt mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Diệp Thừa, cùng với con ngươi đen và sâu chứa đựng sự hấp dẫn trong đó.
“Trong tình huống này, em nên tập trung tinh thần một chút thì sẽ tốt hơn đấy.” Anh nói rất rõ ràng, giọng điệu nghiêm túc trước sau như một, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi cô, còn đưa lưỡi liếm quanh một chút.
Thi Thi cảm thấy nhịp tim và hô hấp của mình càng lúc càng nhanh, chìm đắm trong đôi mắt đen sâu ấy, cũng chìm đắm trong nụ hôn bất ngờ của anh.
Nụ hôn kết thúc, Thi Thi vẫn còn chút ngẩn ngơ, không kéo được trí tuệ trở về, còn Diệp Thừa đã khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc chỉnh tề như mọi khi, cất tiếng nói hệt như đang bàn công việc: “Nếu đã như vậy rồi, chúng ta hãy quen nhau đi, mong em sẽ trở thành bạn gái của anh.”
Thi Thi nghe vậy lập tức tỉnh táo hẳn, trợn mắt nhìn anh: “Cái gì mà ‘nếu đã như vậy’ chứ? Hừm? Như vậy là như thế nào hả?”
Diệp Thừa nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nếu đã cùng giường chung gối, đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Cùng, cùng......” Thi Thi hóa đá, kiểm tra lại người mình ngay lập tức, sau đó vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa ngoan độc vỗ vỗ bả vai tên con trai nào đó: “Rốt cuộc anh có biết cái gì gọi là cùng giường chung gối hay không hả! Không xảy ra chuyện gì thì đừng có mà nói lung tung!”
“Trong suy nghĩ của anh, cùng giường chung gối chính là cùng ngủ với nhau trên giường lớn, thế nào?”
“......”
Bạn học Thi Thi anh dũng hy sinh.
Tác giả :
Uổng Bằng Lan