Lửa Lòng Nam Nữ
Chương 52
Đức thúc, Mễ Tiệp mới gặp qua một lần, đó là thời điểm trước đây thật lâu khi cô còn là cô nhóc mười tám mười chín tuổi, cô nhớ đó là ở trong một câu lạc bộ đêm, anh Khoan dẫn cô cùng nhau vì bạn bè đường xa đến mà đón gió tẩy trần, đang lúc bọn họ muốn rời khỏi thì thấy Đức thúc được đám người vây quanh từ cửa chính đi vào, anh Khoan vừa nhìn thấy Đức thúc đã một mực cung kính gật đầu gọi: “Đức thúc, đã lâu không gặp.”
Đức thúc cười hì hì vỗ vỗ bả vai anh Khoan nói: “Người trẻ tuổi, chúng ta gặp nhau thật không dễ, tôi mời cậu uống một chén?”
Anh Khoan hào sảng cười nói: “Đức thúc đức cao vọng trọng là trưởng bối của tôi, thế nào cũng phải để tôi mời ngài chứ, mời, mời.” Nói xong kéo Mễ Tiệp nói: “Tới đây, chào hỏi đi, đây là Đức thúc của Tiểu Đao Hội, thân phận trưởng bối, về sau nếu gặp mặt phải chào hỏi.”
Mễ Tiệp nhìn lão đầu lùn lùn đầu nửa trọc nghĩ thầm, a —— ông chủ của Tiểu Đao Hội a, không phải cạnh tranh buôn bán với anh Khoan à, thế nào anh Khoan vẫn nể mặt ông ta như thế? Kẻ thù gặp mặt không phải nên hết sức đỏ mắt sao? Cho dù nghĩ như vậy nhưng vẫn là gật đầu dùng nụ cười đẹp nhất, âm thanh ngọt nhất gọi: “Đức thúc khỏe, anh Khoan luôn nhắc đến ngài với tôi, nói ngài là cái này.” Mễ Tiệp nói xong bắn ra một ngón tay cái. Mễ Tiệp đi theo anh Khoan học được rất nhiều, tự nhiên cũng biết một người phụ nữ thông minh nếu muốn chinh phục một người đàn ông, đầu tiên chính là phải ngoan ngoãn nghe lời, tiếp theo mới là dịu dàng quan tâm, phụ nữ thông minh hơn nên biết, giữa chuyện của đàn ông với nhau, phụ nữ tốt nhất là không cần nhiều lời hỏi nhiều. Đối với biểu hiện của Mễ Tiệp, anh Khoan rất hài lòng, ngay cả Đức thúc cũng híp mắt cười hì hì, nói với anh Khoan: “Cô nhóc này không tệ, A Khoan cậu thật tinh mắt a.”
Khi đó anh Khoan còn đặt phòng tốt nhất, khoản đãi Đức thúc, trước kia từng nghe anh Khoan nói Đức thúc ngày xưa ở trên hắc đạo cũng là hảo hán mạnh mẽ vang dội trọng tình trọng nghĩa, xứng đáng được mọi người tôn kính, chỉ tiếc người đã tới tuổi trung niên đặc biệt là lão tới tử hậu, dần dần mặc kệ chuyện bang hội, từ từ chuyển quyền cho trợ thủ đắc lực, cũng là anh họ của người vợ nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp, tiếp quản buôn bán của bang hội, nhưng là người này lòng dạ độc ác, làm việc bất kể quy tắc tốt xấu, sau lại anh Khoan còn từng bởi vì Tiểu Đao Hội giành chuyện làm ăn của anh ta mà kết thù oán cùng người này, mà Đức thúc cũng không biết có phải là đang giả bộ hồ đồ hay không, cũng không quản không hỏi nhắm một mắt mở một mắt, cuối cùng anh Khoan của Tụ Anh Đường cùng Đức thúc của Tiểu Đao Hội kết thành oan gia sống chết đối đầu, hai bang hội không ngừng anh tranh tôi giành, có đoạn thời gian anh Khoan vì chuyện địa bàn buôn bán không ngừng tức giận, xung đột với Tiểu Đao Hội cũng là không ngừng thăng cấp, cuối cùng ồn ào đến mức ra án mạng, bị hai phe hắc bạch lùng bắt, tất cả đều do Đức thúc của Tiểu Đao Hội ban tặng.
Mễ Tiệp ổn định tâm thần nỗ lực nhớ lại bộ bộ dạng Đức thúc, lão đầu đó lùn lùn, đỉnh đầu không có tóc, còn có lúc ông ta nói chuyện luôn không tự chủ thích dùng một cái tay vuốt cái bụng đã phát tướng, cô còn nhớ rõ lúc anh Khoan cùng đàn em trêu chọc Đức thúc từng nói qua, lão đầu kia tuổi đã cao lại cưới cô gái như hoa như ngọc, khi ông ta bốn mươi tám tuổi cuối cùng cũng được một đứa con, lúc ấy đã mở yến tiệc lớn đãi tân khách, chứng minh ông ta càng già càng dẻo dai, lại không nghĩ sau đó đứa con trai này lại thành đầu đề câu chuyện để người khác giễu cợt Đức thúc, bởi vì con trai của ông già này lại là một tên ngu ngốc, đứa con trai này thành tâm bệnh của Đức thúc, dần dần lực bất tòng tâm, hơn nữa tuổi càng lúc càng lớn dã tâm lại càng ngày càng nhỏ, không thể không đánh liều giao cơ nghiệp cả đời mình cho Phó Kính Đường vẫn đi theo ông ta, cũng chính là anh họ của bà xã ông ta, mắt thấy con trai mình không thể trông cậy vào, ông ta phải tìm người thay mình tiếp tục phát triển Tiểu Đao Hội, Phó Kính Đường này làm việc còn hung ác hơn ông ta năm đó, ông ta mặc dù yên tâm nhưng cũng lo lắng, dã tâm của Phó Kính Đường cực lớn, muốn ăn hết thế lực của thành phố A, chẳng những tham gia kinh doanh ma túy ông ta không bao giờ dính tới, lại còn gây thù oán khắp nơi, anh Khoan bởi vì phát hiện trong địa bàn của mình có người liên thủ với Phó Kính Đường kinh doanh ma túy, từng cùng Phó Kính Đường cứng đối cứng mấy lần, hai người cũng coi đối phương là cái đinh trong mắt đâm trong thịt, mà anh Khoan trong một lần đàm phán cùng Phó Kính Đường không hài lòng vung tay, một anh em kết nghĩa của Phó Kính Đường bị anh Khoan đập vào đầu, đi đời nhà ma.
Mễ Tiệp lại nhớ tới kẻ dở hơi thiếu gia Bảo gia, liên tưởng đến nơi này nhiều người như vậy thời điểm nhìn thấy Bảo gia e sợ tránh không kịp, chẳng lẽ cậu ta chính là đứa con đần độn đó của Đức thúc? Không trách được Phó Kính Đường chẳng những không sợ Bảo gia còn đánh cậu ta oa oa kêu loạn, thì ra là hắn chính là cậu của Bảo gia a, nhưng tất cả những thứ này lại có phần quan hệ thế nào với mình? Mễ Tiệp đột nhiên nhìn chằm chằm cửa nghĩ đến, chẳng lẽ, chẳng lẽ người bọn họ chờ, là anh Khoan?...... Mễ Tiệp mồ hôi lạnh lại một lần nữa ướt sau lưng, cô vội vàng lắc đầu một cái, không thể nào, làm sao có thể? Anh Khoan và Phó Kính Đường là tử địch, Phó Kính Đường còn từng ở trong hắc đạo tuyên bố, sẽ vì anh em báo thù, nếu ai cầm đầu anh Khoan tới gặp hắn, treo giải thưởng trăm vạn, anh Khoan làm sao sẽ ngu đến mức tự động đưa tới cửa mặc người chém giết? Nhưng nếu như không phải là anh Khoan, sao Phó Kính Đường sẽ trói mình đến đây nói muốn để cho mình gặp bạn cũ, ôn chuyện một chút?
Mễ Tiệp nghĩ đầu đau như nứt ra, tất cả ân oán giữa anh Khoan và Phó Kính Đường không liên quan đến mình, nhưng sao cô có thể quên lúc anh Khoan đi, ngay trước mặt nhiều anh em như vậy ôm mình, nắm chặt tay của cô lại lặng lẽ nhét vào trong tay cô một tờ giấy, sau đó Mễ Tiệp mở ra nhìn, chỉ có ba chữ: tìm Tiểu Hồng.
Hiện tại cô xem như rõ ràng phòng của mình bị người lật lộn đáy lên trời là bởi vì cái gì rồi, cô lại nghĩ tới cây đao cắt món đồng phục thành mảnh vụn kia, đột nhiên trong lòng có cảm giác hốt hoảng, Phó Kính Đường thì ra là đang cảnh cáo mình, cũng rõ ràng lưu lại ký hiệu của Tiểu Đao Hội, đáng tiếc lúc ấy mình bởi vì e ngại anh Khoan trở lại trả thù mình và Quách Bách Vĩ, nghĩ sai cách xa vạn dặm a, Tiểu Đao Hội tại sao tìm tới mình, tại sao lưu lại cảnh cáo, hiện tại ngay cả nguyên nhân Cường Tử chết Mễ Tiệp cũng muốn biết rõ ràng, mình bây giờ bị Tiểu Đao Hội vây ở chỗ này, vậy Quách Bách Vĩ thì sao? Anh sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Mễ Tiệp đột nhiên hối hận, hận không được đập đầu chết a, mình tại sao cứ ngu như vậy, tại sao không nói cho Quách Bách Vĩ sự thật đây? Nếu như Quách Bách Vĩ biết tất cả, sẽ có chỗ đề phòng, nếu là Quách Bách Vĩ có một việc gì không hay xảy ra...... Mễ Tiệp lấy tay dùng sức xoắn lại tóc của mình, không không không, cô không dám nghĩ Quách Bách Vĩ sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nếu là Quách Bách Vĩ bởi vì Mễ Tiệp cô mà xảy ra ngoài ý muốn, cô tuyệt sẽ không tha thứ cho mình, để cho cô chết một ngàn một vạn lần, chỉ cần thời gian có thể quay về, cô nhất định thành thành thật thật nói tất cả đều cho Quách Bách Vĩ, dù là Quách Bách Vĩ sẽ rời mình đi cũng được, chỉ cần anh thật tốt, thật tốt là được.
Lúc ấy cô nghĩ như thế nào? Cô sợ ngộ nhỡ thật sự là anh Khoan trở lại, mà anh Khoan là một tội phạm truy nã, Quách Bách Vĩ cũng là cảnh sát, mặc dù cô yêu Quách Bách Vĩ, nhưng cũng không thể bán đứng anh Khoan a, khi đó cô vừa e ngại anh Khoan trả thù, cũng sợ Quách Bách Vĩ phát hiện tung tích anh Khoan, cô trừ có thể nói với Tiểu Hồng, chỉ có thể tự mình yên lặng chịu đựng loại sợ hãi này hành hạ, bao nhiêu lần ban đêm bị ác mộng thức tỉnh, nhìn Quách Bách Vĩ ngủ say bên cạnh, cô luôn ôm thật chặt cánh tay Quách Bách Vĩ, nuốt nước mắt chỉ sợ mất đi anh, ai ngờ hôm nay mọi chuyện sáng tỏ, hoàn toàn không liên quan đến anh Khoan, mà nếu chính loại lo được lo mất trong lòng mình thật sự hại Quách Bách Vĩ, cô, muốn cô làm thế nào?
Mễ Tiệp cuối cùng vì hối hận mà sụp đổ, cô nắm tóc của mình mềm nhũn từ trên ghế trượt quỳ xuống, khóc khẽ ra tiếng, trong lòng từng lần một khẩn cầu: ông trời ơi, ngàn vạn lần không được để Quách Bách Vĩ có chuyện gì, tất cả trừng phạt cô cam nguyện chịu đựng, dù là muốn cô lập tức chết đi, cũng muốn cho Quách Bách Vĩ thật tốt......
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo, Mễ Tiệp nghe âm thanh Phó Kính Đường có chút hưng phấn: “Người tới? Đức thúc đã đợi lâu, còn không mau mời vào?”
Tâm Mễ Tiệp lập tức vọt lên tới cổ họng, người Đức thúc chờ cuối cùng đã đến thì có phải anh Khoan cũng lập tức thủy lạc thạch xuất (theo mình hiểu là xuất hiện đấy ạ, hihi) hay không, trong lòng của cô thùng thùng nhảy loạn, vội vàng vịn cái ghế đứng lên, nhưng là cô kích động khẩn trương chân run lẩy bẩy, tựa vào trên tường hít sâu mấy lần mới có thể làm cho mình hết sức cẩn thận dính lỗ tai vào trên ván cửa, cẩn thận nghe.
Chỉ nghe một loạt tiếng bước chân hỗn loạn cuối cùng là người đàn ông với tiếng cười sang sãng, Phó Kính Đường kinh ngạc hỏi: “Là anh?”
“Không sai, là tôi, ha ha.”
“...... Chỉ một mình anh?”
“Dĩ nhiên không phải, anh cũng biết bên ngoài trời mưa, đường trơn không dễ đi a, đại ca tôi sẽ lập tức đến.”
Mễ Tiệp đã ôm chặt trước ngực mình, nhịp tim nghe vào tai giống như sấm đánh một dạng, âm thanh này cô tự nhiên nhận được, là Thạch Lỗi, ái tướng tâm phúc của anh Khoan, trước kia phân quản vùng đất hộp đêm, ở trong Tụ Anh Đường xếp hàng thứ hai, thường ra vào chỗ ở của anh Khoan, người đàn ông cao lớn lúc trước thường gọi mình là “Đại tẩu”, người này mặt mũi hiền lành, trước khi nói luôn là cười, bởi vì hắn từng đùa giỡn nói không đưa tay đánh người mặt cười, bị người trong hắc đạo gọi là “Tiếu Diện Hổ”, nghe âm thanh của hắn, Mễ Tiệp đã biết người Đức thúc phải đợi, quả nhiên chính là anh Khoan đã mất tin tức nhiều năm, trong lòng Mễ Tiệp ngũ vị tạp trần, tư vị gì đều có, anh Khoan, anh Khoan, anh ta cuối cùng đã trở về rồi.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng cười nhạo khinh thường của Phó Kính Đường: “A —— nói như vậy, anh chính là quân tiên phong rồi hả? Đi trước thăm dò tôi hư thật hay sao?”
“Ha ha, ông chủ Phó đã nói như vậy tôi cũng không phản đối, tôi là người thường đi trên bờ sông, cẩn thận một chút tự nhiên không sai......”
Phó Kính Đường còn nói: “Ông chủ Thạch, đây là quy củ cũ trong hắc đạo, anh mới vừa rồi cũng nói tôi cẩn thận một chút không sai, ha ha, đắc tội a...... Soát người.”
“...... Thế nào? Còn sợ tôi mang vũ khí gì? Ha ha, có Đức thúc ở đây, Thạch Lỗi tôi dù càn rỡ thế nào, cũng không dám ở trước mặt Đức thúc làm càn...... Đức thúc, gần đây khỏe không? Tới vội vàng cũng không mang cái lễ gì ra mắt, ngài phải tha thứ nha, ha ha.”
Đức thúc có chút không vui nói: “Thạch Lỗi, A Khoan làm như vậy thật sự là có chút tiểu nhân, à? Tôi đây chờ hắn rất lâu rồi, hắn lại phái cậu tới đánh tiên phong? Xem Đức thúc tôi thành người nào? A Khoan hắn rốt cuộc có thành ý hay không hả?”
Thạch Lỗi cười hì hì nói tiếp: “Ui, Đức thúc, ngài nói như thế thật đúng là oan uổng anh Khoan, đây vốn là tôi với ông chủ Phó nói đùa một câu, ngài thế nào lại cho là thật? Ngài cũng biết anh Khoan chúng tôi vốn là không ở đây, trước lúc nhận được tin tức của tôi vẫn ở bên ngoài đấy, hiện tại đang ngựa không ngừng vó chạy tới nơi này rồi, tôi là sợ ngài đợi mà nóng vội nên cố ý đi trước báo tin a, Đức thúc, anh Khoan là người thế nào ngài cũng rõ ràng, đợi lát nữa anh Khoan đến, chúng tôi lại xin tội với ngài ha ha.” Nói xong lại “Ah” một tiếng, hỏi: “Không phải nói đại tẩu chúng tôi ở chỗ này làm khách sao? Sao lại không thấy cô ấy đây?”
Phó Kính Đường lập tức tiếp lời còn là đùa cợt nói: “Đại tẩu? Người ta hiện tại có nhận chức đại tẩu này hay không còn chưa nhất định đâu, đừng nói anh không biết, à? Quách Bách Vĩ, anh biết sao?”
Thạch Lỗi như cũ đúng mực nói: “ Quách Bách Vĩ cục công an? Mẹ nó, ai lăn lộn trong hắc đạo không biết hắn nha? Tôi biết rõ anh muốn nói gì, nhưng mà đại ca tôi lại nói đó là chuyện nhà của hắn, tôi là người ngoài, hắc hắc, vẫn là bớt lo chuyện người khác thì tốt hơn.”
Nghe đến đó Mễ Tiệp đã lệ rơi đầy mặt, cô run rẩy để mình dựa lưng vào tường, đôi tay nắm chặt váy, móng tay đâm trong lòng bàn tay phát đau, cô nghĩ cô đã nghe rõ ràng, thì ra mọi cử động của mình đều bị tai mắt của anh Khoan nhìn chằm chằm, anh ấy làm sao có thể không biết Quách Bách Vĩ đây? Sau khi anh ấy nghe nói sẽ nghĩ thế nào? Sau khi lấy được tin tức mình bị người của Tiểu Đao Hội ép buộc, anh Khoan vẫn mạo hiểm tính mạng đi đến nơi hẹn, nhưng cô làm cái gì? Cô lại trắng trợn cùng Quách Bách Vĩ nói chuyện yêu đương, quăng anh Khoan ra ngoài chín tầng mây, cô chẳng những phản bội anh Khoan, còn bị lạc trong ham muốn cùng Quách Bách Vĩ, Mễ Tiệp ơi Mễ Tiệp, cô còn dùng cái thể diện gì tới gặp anh Khoan đây......
Đức thúc cười hì hì vỗ vỗ bả vai anh Khoan nói: “Người trẻ tuổi, chúng ta gặp nhau thật không dễ, tôi mời cậu uống một chén?”
Anh Khoan hào sảng cười nói: “Đức thúc đức cao vọng trọng là trưởng bối của tôi, thế nào cũng phải để tôi mời ngài chứ, mời, mời.” Nói xong kéo Mễ Tiệp nói: “Tới đây, chào hỏi đi, đây là Đức thúc của Tiểu Đao Hội, thân phận trưởng bối, về sau nếu gặp mặt phải chào hỏi.”
Mễ Tiệp nhìn lão đầu lùn lùn đầu nửa trọc nghĩ thầm, a —— ông chủ của Tiểu Đao Hội a, không phải cạnh tranh buôn bán với anh Khoan à, thế nào anh Khoan vẫn nể mặt ông ta như thế? Kẻ thù gặp mặt không phải nên hết sức đỏ mắt sao? Cho dù nghĩ như vậy nhưng vẫn là gật đầu dùng nụ cười đẹp nhất, âm thanh ngọt nhất gọi: “Đức thúc khỏe, anh Khoan luôn nhắc đến ngài với tôi, nói ngài là cái này.” Mễ Tiệp nói xong bắn ra một ngón tay cái. Mễ Tiệp đi theo anh Khoan học được rất nhiều, tự nhiên cũng biết một người phụ nữ thông minh nếu muốn chinh phục một người đàn ông, đầu tiên chính là phải ngoan ngoãn nghe lời, tiếp theo mới là dịu dàng quan tâm, phụ nữ thông minh hơn nên biết, giữa chuyện của đàn ông với nhau, phụ nữ tốt nhất là không cần nhiều lời hỏi nhiều. Đối với biểu hiện của Mễ Tiệp, anh Khoan rất hài lòng, ngay cả Đức thúc cũng híp mắt cười hì hì, nói với anh Khoan: “Cô nhóc này không tệ, A Khoan cậu thật tinh mắt a.”
Khi đó anh Khoan còn đặt phòng tốt nhất, khoản đãi Đức thúc, trước kia từng nghe anh Khoan nói Đức thúc ngày xưa ở trên hắc đạo cũng là hảo hán mạnh mẽ vang dội trọng tình trọng nghĩa, xứng đáng được mọi người tôn kính, chỉ tiếc người đã tới tuổi trung niên đặc biệt là lão tới tử hậu, dần dần mặc kệ chuyện bang hội, từ từ chuyển quyền cho trợ thủ đắc lực, cũng là anh họ của người vợ nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp, tiếp quản buôn bán của bang hội, nhưng là người này lòng dạ độc ác, làm việc bất kể quy tắc tốt xấu, sau lại anh Khoan còn từng bởi vì Tiểu Đao Hội giành chuyện làm ăn của anh ta mà kết thù oán cùng người này, mà Đức thúc cũng không biết có phải là đang giả bộ hồ đồ hay không, cũng không quản không hỏi nhắm một mắt mở một mắt, cuối cùng anh Khoan của Tụ Anh Đường cùng Đức thúc của Tiểu Đao Hội kết thành oan gia sống chết đối đầu, hai bang hội không ngừng anh tranh tôi giành, có đoạn thời gian anh Khoan vì chuyện địa bàn buôn bán không ngừng tức giận, xung đột với Tiểu Đao Hội cũng là không ngừng thăng cấp, cuối cùng ồn ào đến mức ra án mạng, bị hai phe hắc bạch lùng bắt, tất cả đều do Đức thúc của Tiểu Đao Hội ban tặng.
Mễ Tiệp ổn định tâm thần nỗ lực nhớ lại bộ bộ dạng Đức thúc, lão đầu đó lùn lùn, đỉnh đầu không có tóc, còn có lúc ông ta nói chuyện luôn không tự chủ thích dùng một cái tay vuốt cái bụng đã phát tướng, cô còn nhớ rõ lúc anh Khoan cùng đàn em trêu chọc Đức thúc từng nói qua, lão đầu kia tuổi đã cao lại cưới cô gái như hoa như ngọc, khi ông ta bốn mươi tám tuổi cuối cùng cũng được một đứa con, lúc ấy đã mở yến tiệc lớn đãi tân khách, chứng minh ông ta càng già càng dẻo dai, lại không nghĩ sau đó đứa con trai này lại thành đầu đề câu chuyện để người khác giễu cợt Đức thúc, bởi vì con trai của ông già này lại là một tên ngu ngốc, đứa con trai này thành tâm bệnh của Đức thúc, dần dần lực bất tòng tâm, hơn nữa tuổi càng lúc càng lớn dã tâm lại càng ngày càng nhỏ, không thể không đánh liều giao cơ nghiệp cả đời mình cho Phó Kính Đường vẫn đi theo ông ta, cũng chính là anh họ của bà xã ông ta, mắt thấy con trai mình không thể trông cậy vào, ông ta phải tìm người thay mình tiếp tục phát triển Tiểu Đao Hội, Phó Kính Đường này làm việc còn hung ác hơn ông ta năm đó, ông ta mặc dù yên tâm nhưng cũng lo lắng, dã tâm của Phó Kính Đường cực lớn, muốn ăn hết thế lực của thành phố A, chẳng những tham gia kinh doanh ma túy ông ta không bao giờ dính tới, lại còn gây thù oán khắp nơi, anh Khoan bởi vì phát hiện trong địa bàn của mình có người liên thủ với Phó Kính Đường kinh doanh ma túy, từng cùng Phó Kính Đường cứng đối cứng mấy lần, hai người cũng coi đối phương là cái đinh trong mắt đâm trong thịt, mà anh Khoan trong một lần đàm phán cùng Phó Kính Đường không hài lòng vung tay, một anh em kết nghĩa của Phó Kính Đường bị anh Khoan đập vào đầu, đi đời nhà ma.
Mễ Tiệp lại nhớ tới kẻ dở hơi thiếu gia Bảo gia, liên tưởng đến nơi này nhiều người như vậy thời điểm nhìn thấy Bảo gia e sợ tránh không kịp, chẳng lẽ cậu ta chính là đứa con đần độn đó của Đức thúc? Không trách được Phó Kính Đường chẳng những không sợ Bảo gia còn đánh cậu ta oa oa kêu loạn, thì ra là hắn chính là cậu của Bảo gia a, nhưng tất cả những thứ này lại có phần quan hệ thế nào với mình? Mễ Tiệp đột nhiên nhìn chằm chằm cửa nghĩ đến, chẳng lẽ, chẳng lẽ người bọn họ chờ, là anh Khoan?...... Mễ Tiệp mồ hôi lạnh lại một lần nữa ướt sau lưng, cô vội vàng lắc đầu một cái, không thể nào, làm sao có thể? Anh Khoan và Phó Kính Đường là tử địch, Phó Kính Đường còn từng ở trong hắc đạo tuyên bố, sẽ vì anh em báo thù, nếu ai cầm đầu anh Khoan tới gặp hắn, treo giải thưởng trăm vạn, anh Khoan làm sao sẽ ngu đến mức tự động đưa tới cửa mặc người chém giết? Nhưng nếu như không phải là anh Khoan, sao Phó Kính Đường sẽ trói mình đến đây nói muốn để cho mình gặp bạn cũ, ôn chuyện một chút?
Mễ Tiệp nghĩ đầu đau như nứt ra, tất cả ân oán giữa anh Khoan và Phó Kính Đường không liên quan đến mình, nhưng sao cô có thể quên lúc anh Khoan đi, ngay trước mặt nhiều anh em như vậy ôm mình, nắm chặt tay của cô lại lặng lẽ nhét vào trong tay cô một tờ giấy, sau đó Mễ Tiệp mở ra nhìn, chỉ có ba chữ: tìm Tiểu Hồng.
Hiện tại cô xem như rõ ràng phòng của mình bị người lật lộn đáy lên trời là bởi vì cái gì rồi, cô lại nghĩ tới cây đao cắt món đồng phục thành mảnh vụn kia, đột nhiên trong lòng có cảm giác hốt hoảng, Phó Kính Đường thì ra là đang cảnh cáo mình, cũng rõ ràng lưu lại ký hiệu của Tiểu Đao Hội, đáng tiếc lúc ấy mình bởi vì e ngại anh Khoan trở lại trả thù mình và Quách Bách Vĩ, nghĩ sai cách xa vạn dặm a, Tiểu Đao Hội tại sao tìm tới mình, tại sao lưu lại cảnh cáo, hiện tại ngay cả nguyên nhân Cường Tử chết Mễ Tiệp cũng muốn biết rõ ràng, mình bây giờ bị Tiểu Đao Hội vây ở chỗ này, vậy Quách Bách Vĩ thì sao? Anh sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Mễ Tiệp đột nhiên hối hận, hận không được đập đầu chết a, mình tại sao cứ ngu như vậy, tại sao không nói cho Quách Bách Vĩ sự thật đây? Nếu như Quách Bách Vĩ biết tất cả, sẽ có chỗ đề phòng, nếu là Quách Bách Vĩ có một việc gì không hay xảy ra...... Mễ Tiệp lấy tay dùng sức xoắn lại tóc của mình, không không không, cô không dám nghĩ Quách Bách Vĩ sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nếu là Quách Bách Vĩ bởi vì Mễ Tiệp cô mà xảy ra ngoài ý muốn, cô tuyệt sẽ không tha thứ cho mình, để cho cô chết một ngàn một vạn lần, chỉ cần thời gian có thể quay về, cô nhất định thành thành thật thật nói tất cả đều cho Quách Bách Vĩ, dù là Quách Bách Vĩ sẽ rời mình đi cũng được, chỉ cần anh thật tốt, thật tốt là được.
Lúc ấy cô nghĩ như thế nào? Cô sợ ngộ nhỡ thật sự là anh Khoan trở lại, mà anh Khoan là một tội phạm truy nã, Quách Bách Vĩ cũng là cảnh sát, mặc dù cô yêu Quách Bách Vĩ, nhưng cũng không thể bán đứng anh Khoan a, khi đó cô vừa e ngại anh Khoan trả thù, cũng sợ Quách Bách Vĩ phát hiện tung tích anh Khoan, cô trừ có thể nói với Tiểu Hồng, chỉ có thể tự mình yên lặng chịu đựng loại sợ hãi này hành hạ, bao nhiêu lần ban đêm bị ác mộng thức tỉnh, nhìn Quách Bách Vĩ ngủ say bên cạnh, cô luôn ôm thật chặt cánh tay Quách Bách Vĩ, nuốt nước mắt chỉ sợ mất đi anh, ai ngờ hôm nay mọi chuyện sáng tỏ, hoàn toàn không liên quan đến anh Khoan, mà nếu chính loại lo được lo mất trong lòng mình thật sự hại Quách Bách Vĩ, cô, muốn cô làm thế nào?
Mễ Tiệp cuối cùng vì hối hận mà sụp đổ, cô nắm tóc của mình mềm nhũn từ trên ghế trượt quỳ xuống, khóc khẽ ra tiếng, trong lòng từng lần một khẩn cầu: ông trời ơi, ngàn vạn lần không được để Quách Bách Vĩ có chuyện gì, tất cả trừng phạt cô cam nguyện chịu đựng, dù là muốn cô lập tức chết đi, cũng muốn cho Quách Bách Vĩ thật tốt......
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo, Mễ Tiệp nghe âm thanh Phó Kính Đường có chút hưng phấn: “Người tới? Đức thúc đã đợi lâu, còn không mau mời vào?”
Tâm Mễ Tiệp lập tức vọt lên tới cổ họng, người Đức thúc chờ cuối cùng đã đến thì có phải anh Khoan cũng lập tức thủy lạc thạch xuất (theo mình hiểu là xuất hiện đấy ạ, hihi) hay không, trong lòng của cô thùng thùng nhảy loạn, vội vàng vịn cái ghế đứng lên, nhưng là cô kích động khẩn trương chân run lẩy bẩy, tựa vào trên tường hít sâu mấy lần mới có thể làm cho mình hết sức cẩn thận dính lỗ tai vào trên ván cửa, cẩn thận nghe.
Chỉ nghe một loạt tiếng bước chân hỗn loạn cuối cùng là người đàn ông với tiếng cười sang sãng, Phó Kính Đường kinh ngạc hỏi: “Là anh?”
“Không sai, là tôi, ha ha.”
“...... Chỉ một mình anh?”
“Dĩ nhiên không phải, anh cũng biết bên ngoài trời mưa, đường trơn không dễ đi a, đại ca tôi sẽ lập tức đến.”
Mễ Tiệp đã ôm chặt trước ngực mình, nhịp tim nghe vào tai giống như sấm đánh một dạng, âm thanh này cô tự nhiên nhận được, là Thạch Lỗi, ái tướng tâm phúc của anh Khoan, trước kia phân quản vùng đất hộp đêm, ở trong Tụ Anh Đường xếp hàng thứ hai, thường ra vào chỗ ở của anh Khoan, người đàn ông cao lớn lúc trước thường gọi mình là “Đại tẩu”, người này mặt mũi hiền lành, trước khi nói luôn là cười, bởi vì hắn từng đùa giỡn nói không đưa tay đánh người mặt cười, bị người trong hắc đạo gọi là “Tiếu Diện Hổ”, nghe âm thanh của hắn, Mễ Tiệp đã biết người Đức thúc phải đợi, quả nhiên chính là anh Khoan đã mất tin tức nhiều năm, trong lòng Mễ Tiệp ngũ vị tạp trần, tư vị gì đều có, anh Khoan, anh Khoan, anh ta cuối cùng đã trở về rồi.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng cười nhạo khinh thường của Phó Kính Đường: “A —— nói như vậy, anh chính là quân tiên phong rồi hả? Đi trước thăm dò tôi hư thật hay sao?”
“Ha ha, ông chủ Phó đã nói như vậy tôi cũng không phản đối, tôi là người thường đi trên bờ sông, cẩn thận một chút tự nhiên không sai......”
Phó Kính Đường còn nói: “Ông chủ Thạch, đây là quy củ cũ trong hắc đạo, anh mới vừa rồi cũng nói tôi cẩn thận một chút không sai, ha ha, đắc tội a...... Soát người.”
“...... Thế nào? Còn sợ tôi mang vũ khí gì? Ha ha, có Đức thúc ở đây, Thạch Lỗi tôi dù càn rỡ thế nào, cũng không dám ở trước mặt Đức thúc làm càn...... Đức thúc, gần đây khỏe không? Tới vội vàng cũng không mang cái lễ gì ra mắt, ngài phải tha thứ nha, ha ha.”
Đức thúc có chút không vui nói: “Thạch Lỗi, A Khoan làm như vậy thật sự là có chút tiểu nhân, à? Tôi đây chờ hắn rất lâu rồi, hắn lại phái cậu tới đánh tiên phong? Xem Đức thúc tôi thành người nào? A Khoan hắn rốt cuộc có thành ý hay không hả?”
Thạch Lỗi cười hì hì nói tiếp: “Ui, Đức thúc, ngài nói như thế thật đúng là oan uổng anh Khoan, đây vốn là tôi với ông chủ Phó nói đùa một câu, ngài thế nào lại cho là thật? Ngài cũng biết anh Khoan chúng tôi vốn là không ở đây, trước lúc nhận được tin tức của tôi vẫn ở bên ngoài đấy, hiện tại đang ngựa không ngừng vó chạy tới nơi này rồi, tôi là sợ ngài đợi mà nóng vội nên cố ý đi trước báo tin a, Đức thúc, anh Khoan là người thế nào ngài cũng rõ ràng, đợi lát nữa anh Khoan đến, chúng tôi lại xin tội với ngài ha ha.” Nói xong lại “Ah” một tiếng, hỏi: “Không phải nói đại tẩu chúng tôi ở chỗ này làm khách sao? Sao lại không thấy cô ấy đây?”
Phó Kính Đường lập tức tiếp lời còn là đùa cợt nói: “Đại tẩu? Người ta hiện tại có nhận chức đại tẩu này hay không còn chưa nhất định đâu, đừng nói anh không biết, à? Quách Bách Vĩ, anh biết sao?”
Thạch Lỗi như cũ đúng mực nói: “ Quách Bách Vĩ cục công an? Mẹ nó, ai lăn lộn trong hắc đạo không biết hắn nha? Tôi biết rõ anh muốn nói gì, nhưng mà đại ca tôi lại nói đó là chuyện nhà của hắn, tôi là người ngoài, hắc hắc, vẫn là bớt lo chuyện người khác thì tốt hơn.”
Nghe đến đó Mễ Tiệp đã lệ rơi đầy mặt, cô run rẩy để mình dựa lưng vào tường, đôi tay nắm chặt váy, móng tay đâm trong lòng bàn tay phát đau, cô nghĩ cô đã nghe rõ ràng, thì ra mọi cử động của mình đều bị tai mắt của anh Khoan nhìn chằm chằm, anh ấy làm sao có thể không biết Quách Bách Vĩ đây? Sau khi anh ấy nghe nói sẽ nghĩ thế nào? Sau khi lấy được tin tức mình bị người của Tiểu Đao Hội ép buộc, anh Khoan vẫn mạo hiểm tính mạng đi đến nơi hẹn, nhưng cô làm cái gì? Cô lại trắng trợn cùng Quách Bách Vĩ nói chuyện yêu đương, quăng anh Khoan ra ngoài chín tầng mây, cô chẳng những phản bội anh Khoan, còn bị lạc trong ham muốn cùng Quách Bách Vĩ, Mễ Tiệp ơi Mễ Tiệp, cô còn dùng cái thể diện gì tới gặp anh Khoan đây......
Tác giả :
Tả Tình Hữu Ái