Lửa Lòng Nam Nữ
Chương 24
Editor: Melodysoyani
Lúc Mễ Tiệp xách theo hộp giữ nhiệt tiến vào phòng bệnh, phát hiện bên trong phòng náo nhiệt như hợp chợ, người chen lấn khắp phòng, đều là những đồng nghiệp của Quách Bách Vĩ đến thăm anh. Quách Bách Vĩ đã nghỉ ngơi hơn một tuần lễ ở trong bệnh viện, nên đã sớm khỏe như vâm có thể đi dạo khắp nơi, dù sao cũng còn trẻ tuổi nên tố chất của cơ thể vẫn còn rất tốt, mới vừa được bác sĩ thông báo hai ngày sau có thể cắt chỉ, bây giờ đã ngồi dậy tựa vào trên đầu giường, mắt đầy ý cười nhìn Hướng Dương nhỏ bé nói: “Fuck, bà nội nó, đã lọt vào trong tay tôi rồi mà còn phải sợ hắn không biết điều nữa sao? Không lột da hắn bỏ vào trong tù lần nữa đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi, mặc dù tôi không có giở mấy trò tham ô gì đó, nhưng vẫn có thể khiến để hắn ăn không hết còn mang về.”
Tài xế Tiểu Vương cùng Tiểu Phạm đang bận việc châm ngòi thuốc lá cho cho Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ mới vừa hít một hơi đã nhìn thấy Mễ Tiệp nghiêm mặt đứng trừng anh ở trên hành lang, anh cười ha ha vội nói: “Lúc này mới lấy ra hút một ngụm thôi.”
Lúc này mọi người mới quay đầu lại nhìn thấy Mễ Tiệp, Mễ Tiệp cũng không nói chuyện đi tới trước giường “bịch” để xuống hộp giữ nhiệt, quay người đi ra ngoài, Quách Bách Vĩ không sầm mặt gọi cô lại ở trước mặt nhiều động nghiệp như vậy, mà chỉ ngượng ngùng lầu bầu một câu: “Mẹ nó, người phụ nữ này thật là…..” Sau đó lại lấy điếu thuốc đã dụi tắt ở trong tay ra.
Hướng Dương nhìn gạt tàn xong lại nhìn Quách Bách Vĩ, chỉa chỉa cửa khẽ hỏi: “Bách Vĩ, tôi đã sớm muốn hỏi một chút, người kia, là vợ của cậu sao?”
Quách Bách Vĩ nhìn mọi người ở khắp phòng một chút, trên mặt đều mang vẻ mặt tò mò, hắt giọng một chút, nói: “Nếu là vợ tôi thì cô ấy dám làm mất mặt tôi như vậy sao?”
Hướng Dương không có mắt nhìn run đùi nói: “Đúng vậy đó, tôi thấy cũng không giống, làm sao cậu có thể tìm người vợ kiêu căng đanh đá được, tìm một người nói chuyện sắt thép như gà mẹ thế, không ai có thể giúp bản thân mình được đâu, tự tìm tự chịu thôi.”
Những người đang che miệng cười trộm ở trong phòng, đã không nhịn được mà cười nham nhở ra tiếng.
Quách Bách Vĩ ngược lại lập tức ngẩn người, không biết nên nói cái gì cho phải. Tài xế Tiểu Vương của anh khẩn trương chọc chọc hông của Hướng Dương, ý bảo anh ta không nên nói lung tung, ai biết Hướng Dương” vuốt ve tay của anh (TV) “bốp” một cái, trừng mắt nói: “Thằng nhóc da lông ngắn này, chọc cái gì mà chọc chứ, dáng vẻ của lão tử thon dài như thế mà cậu cũng có thể thích sao?”
Mọi người trong phồng “ồ” một tiếng cười ầm lên, cả đại đội trưởng Chu Bằng cũng cười nói: “Hướng Dương, lời nói đùa như thế mà cậu cũng dám nói, cô gái vừa rồi là bạn của của đội trưởng Quách đấy, cậu đúng là già mà không kính nên mù luôn rồi.”
“Gì?” Hướng Dương không tin nhìn quách Bách Vĩ hỏi: “Cô đó là bạn gái của cậu hả?”
Quách Bách Vĩ lúng túng sờ mũi một cái, hừ hừ nói: “Cách mạng chưa thành công, trước mắt tôi vẫn còn đang cố gắng, cố gắng.”
Hướng Dương chỉ vào cửa la hét nói: “Cậu còn cố gắng sao? Không biết miệng mồm của người phụ nữ kia sao, sắt bén đến nỗi có thể cày đất luôn đấy, lần đầu tiên gặp mặt cô ta lại có thể gọi tôi là Ải Tử (nhóc con.-.), nếu không phải là đang ở cục, tôi nhất định sẽ.......” Anh ta còn chưa nói hết, câu chuyện liền bị Chu Bằng nói tiếp: “Cậu nhất định chỉ có thể ngồi nghe thôi, thân thể nhỏ bé kia của cậu có thể đánh lại hai người – bốn cánh tay kia sao?”._.
Tật xấu hay sờ lỗ mũi của Quách Bách Vĩ lại lây sang Hướng Dương rồi, anh vừa sờ lỗ mũi vừa nói: “Kêu như vậy cũng được, nhưng khi bị người phụ nữ kia gọi thì tôi liền chịu không nổi, nếu cô ta còn gọi tôi tiếng Ải Tử nữa có khả năng tôi sẽ đến làm bạn với đội trưởng Quách, không tức đến nội thương thì cũng hộc máu.” Nói xong nhìn sắc mặt của Quách Bách Vĩ một chút, lại nói tiếp: “ Đừng nói người từng trải như tôi không nhắc nhở cậu, cô gái này quá ngang ngược, quá hung dữ, còn không phân rõ phải trái, nếu cậu còn không nhanh chóng sửa chửa lại, thì sau này làm thế nào đây? Chắc là sẽ không chút kiên kỵ đi đại tiện ở trên đầu cậu luôn đấy.” =.=
Quách Bách Vĩ lập tức kích động nắm chặt chăn mềm, làm bộ dáng hung ác nói: “Tất nhiên, chờ lát mọi người về rồi tôi sẽ sửa chữa cô ấy.”
Vừa dứt lời Mễ Tiệp liền xuất hiện ở tại cửa ra vào, nhìn quách Bách Vĩ hỏi: “Anh muốn làm cái gì? Muốn sửa chữa cái gì hả?”
Dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết của Quách Bách Vĩ như bị rút khô, đau đớn nói: “.....Chiếc passcat kia của đội thật sự không dùng được nữa rồi, phải sửa chữa lại........”
Mễ Tiệp bĩu môi nói: “Còn sửa làm quái gì nữa, sớm đã thành sắt vụn bán rồi.”
Mọi người trong phòng len lén cười trộm, nhìn dáng vẻ dở khóc dở cười của Quách Bách Vĩ.
Hướng Dương đưa lưng về phía Mễ Tiệp, so thủ thế với Quách Bách Vĩ, lắc đầu bày tỏ anh ta thật sự không thể cứu được, thật sự không nhìn nổi nữa anh ta đứng dậy nói: “Không còn sớm, tất cả cút về nhà ăn cơm đi, ngày mai trở lại, haiz.”
Một đám tử người vội vàng tàm biệt Quách Bách Vĩ, sau đó gật đầu chào Mễ Tiệp, lập tức không còn người nào.
Quách Bách Vĩ cười hì hì nói: “Hơn nửa ngày không thấy em đã chạy đi đâu vậy?”
Mễ Tiệp đổ canh vào trong chén, dùng cái muỗng khuấy khuấy rồi mới nói: “Tìm y tá hỏi một chút xem tối hôm nay anh có cần truyền nước biển không.”
Quách Bách Vĩ ngửi một cái: “Oa, thơm quá, tôi thèm sắp chết rồi.”
Mễ Tiệp mở cửa sổ ra hóng mát, bất mãn nói: “Đồng nghiệp của anh cũng quá không biết điều rồi, bác sĩ nói anh không thể hút thuốc lá uống rượu, xem một chút, một đám như kẻ nghiện rượu kia, mới tiến vào đã không thấy rõ mọi người, khắp phòng đều là khói.”
Quách Bách Vĩ vừa ăn vừa nói: “Đó là thói quen ở trong đơn vị, ngành này của chúng tôi không thề tách khỏi khói, có lúc thuần túy là dùng để nâng cao tinh thần.”
“Ồ, gió nổi lên có tia chớp, xem ra là trời muốn mưa, này, anh ăn mau đi, ăn xong rồi để tôi còn về nữa.”
Quách Bách Vĩ nghiêng đầu nhìn rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên, tóc dài của Mễ Tiệp cũng bị thổi lộn xộn: “Thật đúng là mát mẻ, mưa thêm mấy trận nữa là lập thu rồi.”
Váy của Mễ Tiệp bị gió thổi dính sát vào trên người, buộc vòng quanh đường cong đẹp mắt, tròng mắt Quách Bách Vĩ xoay chuyển “Ui da” một tiếng, ôm bụng. Mễ Tiệp nghiêng đầu vừa nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh thì sợ hết hồn, vội vàng tới lôi kéo anh hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào?”
“Tôi...tôi đau bụng.”
“Tôi đi gọi bác sĩ tới, anh hãy nằm xuống cho tôi.”
Mễ Tiệp vội vội vàng vàng gọi bác sĩ trực ban tới kiểm tra một phen, cũng không có phát hiện gì, bác sĩkhông thể làm gì khác hơn là hỏi: “Buổi tối ăn cái gì?”
Mễ Tiệp chỉ vào hộp giữ nhiệt nói: “Uống chút canh thịt dê, ngoài ra không có cái khác.”
“Đừng ăn thịt, ăn chút gì thanh đạm thôi, buổi tối không dễ tiêu hóa đâu.”
Quách Bách Vĩ cau mày nói: “Aiz, giờ đã tốt một chút rồi, không còn đau nữa.”
Bác sĩ lại giao phó mấy câu mới rời khỏi, Mễ Tiệp vắt khăn nóng lau mặt cho Quách Bách Vĩ một chút, nói: “Cái gì cũng đừng ăn, nếu một lát đói bụng tôi sẽ đến căn tin của bệnh viện mua cho anh chút cháo, đợi khi nào xuất viện rồi tôi sẽ cho anh ăn canh thịt dê.”
Quách Bách Vĩ gật đầu một cái, mới vừa kéo tay Mễ Tiệp thì chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ sấm đánh gầm gầm một tiếng, những hạt mưa ngoài cửa sổ lập tức “lộp bộp” rơi xuống, Mễ Tiệp đứng dậy đóng cửa sổ, buồn rầu nói: “Mưa này nói rơi liền rơi, vội vã như vậy.” Vừa dứt lời một tia chớp kèm tiếng sấm nặng nề rơi xuống, giống như sét đánh, cả bầu trời đều sáng lên, Mễ Tiệp sợ tới múc thét chói tai xông đến bên người Quách Bách Vĩ, vỗ ngực lẩm bẩm: “Má ơi, làm tôi sợ muốn chết.”
Quách Bách Vĩ thừa dịp ôm Mễ Tiệp để cho cô cũng nằm ở trên giường: “Thì ra là em sợ cái này.”
Mễ Tiệp làm bộ dáng đáng thương nói: “Có cô gái nào mà không sợ cái này chứ? Có lúc phải ở nhà một mình trong loại thời tiết này, ngay cả đi vệ sinh tôi cũng không dám.”
Quách Bách Vĩ khẽ hôn lên mặt của cô nói: “Vậy buổi tối hôm nay đừng nhà, vừa mưa to lại có sét đánh, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói tôi phải ăn một chút gì đó, nên một lát em còn phải đi mua cho tôi nữa đấy.”
Mễ Tiệp cau mày dùng ngón tay chỉa vào mũi của anh một cái, nói: “À —— thì ra đây là chủ ý của anh.”
Quách Bách Vĩ mặt dày cười nói: “Ha hả, cũng biết sẽ không lừa được kẻ tiểu nhân như em mà, xem như thỉnh câu em, nhé? Có được hay không? Có được hay không?”
“Này, anh xem tôi thành ai rồi hả.”
“Cái gì mà xem thành ai chứ? Tôi đã nói với tất cả động nghiệp rồi, hai ta có quan hệ ấy đấy.” (Melody: ý là quan hệ ấy ấy đấy ^.^)
“...... Tôi đồng ý với anh rồi sao?”
“Em không đồng ý sao? Sao tôi lại cảm giác như em đang ngây ngất cười trộm, tựa như nhật được một báo vật lớn đấy.”
“...... Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông nào mặt như anh cả, ai ngây ngất cười trộm hả, nhìn dáng vẻ của anh cứ như *hầu tinh ấy (*khỉ thành tinh:v), phụ nữ thấy anh sẽ lập tức nổi giận, tất cả chỉ là một con tiểu súc sinh không thể thuần hóa thôi, còn nói là báo vật lớn, anh nói mà không biết ngượng à.”
“Mẹ nó, tôi phải hút thuốc cho bỏ tức thôi, làm sao tôi lại thích người phụ nữ độc miệng như cô chứ.”
“Hừ, ở thành phố Quý Dương này, nhìn trúng vào người có sức quyến rũ như lão nương đây, chứng mình anh rất tinh mắt rồi đấy.”
“A Phi, nhìn trúng cô chứng minh mắt tôi bị thiển cận, ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp.” (-.-)
“Ơ ôi? Rất biết dùng thành ngữ đấy, chỉ là anh cũng đừng nên khiêm tốn như vậy, mặc dù anh đã hình dung cực kỳ chuẩn xác khuyết điểm của anh, nhưng mà anh phải khen tôi là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn gì gì đó thì mới đúng.”
“Phi, chưa từng có người phụ nữ nào mặt dày như cô, đó là hình dung mỹ nữ, cô cũng xứng sao? Tối đa thì cô cũng chỉ là vị mỹ nữ bản sao mà thôi.”
“Nếu như tôi là bản sao thì anh ôm tôi làm cái gì? Mau buông móng vuốt bỉ ổi của anh ra, rồi đi tìm mỹ nữ đi.”
“Bên ngoài mưa lớn như thế, mỹ nữ đều về nhà rồi, nếu không có mỹ nữ, thì cố một bản sao ôm cũng được, chút uất ức này tôi chịu được.”
“Không biết xấu hổ không biết xấu hổ.”
“Được, chỗ tốt duy nhất của tôi là xin gì được nấy, em muốn tôi không biết xấu hổ phải không? Tôi liền thuận lời em.”
“A...... Anh...anh làm gì đấy?”
“Tôi đang không biết xấu hổ mà? Mau cho tôi sờ sờ một chút.”
“Lưu manh, không biết xấu hổ, cút ngay.”
“Như vậy sao được, hôm nay tôi nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng của em rằng tôi là kẻ không biết xấu hổ, tôi đã đáp ứng em nên nhất định sẽ làm được.”
“Anh…cái tên đầu heo tự đại này,tôi….tôi phải đánh vào đầu của anh.”
“Không phải chứ, ác như vậy sao, nói đánh là đánh à? Xem tôi trừng phạt em đây.”
Quách Bách Vĩ cường ngạnh đưa tay từ cổ áo chui vào trong áo lót của Mễ Tiệp, như mong muốn cầm được toàn bộ mềm mại kia, ngón tay khẽ vuốt đình hạt tiểu anh đào, đôi môi tìm được môi của Mễ Tiệp liền dùng sức hôn.
Mễ Tiệp cố gắng giãy ra, thở hổn hển cảnh cáo nói: “Tốt nhất là anh nên dừng cương trước bờ vực đi, tôi đã từng huấn luyện phụ nữ dưỡng khí để đọ sức, nên chẳng những tay của tôi có thể chịu đựng được nước canh nóng, mà cón có thể cắt đứt chân của anh.”
Quách Bách Vĩ mê muội nhìn cô gái nhỏ đáng yêu trước mắt, càng ra sức vỗ về chơi đùa nhũ phong trên tay, khàn giọng nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, sẽ thành quỷ phong lưu, hôm nay dù tôi có liều mạng cũng phải có được em.”
Mặt của Mễ Tiệp lập tức đỏ như trái cà chua, Quách Bách Vĩ cũng nhân cơ hội kéo váy của cô lên, muốn cở váy vướn bận làm anh muốn xé nát này, Mễ Tiệp đỏ mặt nhanh chóng ngăn chạn tay của anh lại: “Đáng ghét, anh còn bệnh mà đã gấp như vậy, anh muốn chết hả.”
“Nếu em lại từ chới tôi... có thể tôi thật sự sẽ muốn chết, không tin em cứ sờ đi.” Quách Bách Vĩ nắm lấy cổ tay của Mễ Tiệp nhét vào trong quần của anh, Mễ Tiệp kêu khẽ một tiếng thiếu chút nữa bật dậy, lại bị Quách Bách Vĩ lật người ngăn chặn: “Có cứng hay không?”
“Anh….sao anh lại không biết xấu hổ như vậy.......”
Quách Bách Vĩ còn muốn nhét tay cô vào trong quần lót, nhưng Mễ Tiệp lại liều mạng rút tay ra, nhịp tim còn nhanh hơn mưa ngoài cửa sổ, cả người mềm nhũn không còn chút sức nào. Quách Bách Vĩ dứt khoát cởi sạch quần ngủ của mình, liền quần lót cũng lọt xuống, dùng thiết bỏng giống như vũ khí của đàn ông chỉa vào bụng của Mễ Tiệp, rên rỉ kéo tay Mễ Tiệp chạm vào, Mễ Tiệp chỉ mắc cỡ tránh né qua lại, cuối cùng bị Quách Bách Vĩ dùng lực kiềm chế, ép buộc để tay cô đè lên vật tráng kiện nóng bỏng của anh. Một tay khác linh xảo vén váy của Mễ Tiệp lên, dùng sức từ cởi xuống.
Mễ Tiệp chỉ cảm thấy hoàn toàn không có chút hơi sức giống như uống say, mặc cho tay của Quách Bách Vĩ xuyên vào trong người cô, tìm được cúc ảo ngực của cô rồi cởi ra, phóng thích nhũ phong ngạo nhân đứngthẳng của cô. Nhìn nhũ phong trắng bóng không ngừng rung động, trong hộng Quách Bách Vĩ phát ra tiếng thở dốc gần giống như tiếng gào gú của dã thú, bất chấp tất cả nhào tới, nhét viên tiểu anh đào dụ người phạm tội kia vào trong miệng, dùng sức bú mút, dùng răng nhẹ nhàng gặm nuốt.
Cái ót của Mễ Tiệp nặng nề chóng đỡ trên ván giường thô sáp, cắn môi gian nan chịu đựng khoái cảm lâu lắm không cảm nhận được, người đàn ông trên người cuồng dã như Jaguar (báo.-.) kiếm ăn, anh dùng đầu lưỡi, tay, còn có tinh khí cường tráng kia để hành hạ cô: “Đẹp, thật đẹp......” Quách Bách Vĩ vẫn còn đang mơ hồ phát ra một tiếng rên rỉ, ra sức bú mút, ra sức xoa nắn, anh đẩy bàn tay đang nắm chặt của Mễ Tiệp ra nhét vũ khí vào trong tay cô, để cho cô cầm, anh vịn tay của cô để cho cô khuấy động mình.Hai mắt Mễ Tiệp đã nổ ra đom đóm, giữa hai chân có một chút căng đau khó có thể chịu được, trống không giống như bị lấy hết bao bố.
~ Hết chương 24~
Lúc Mễ Tiệp xách theo hộp giữ nhiệt tiến vào phòng bệnh, phát hiện bên trong phòng náo nhiệt như hợp chợ, người chen lấn khắp phòng, đều là những đồng nghiệp của Quách Bách Vĩ đến thăm anh. Quách Bách Vĩ đã nghỉ ngơi hơn một tuần lễ ở trong bệnh viện, nên đã sớm khỏe như vâm có thể đi dạo khắp nơi, dù sao cũng còn trẻ tuổi nên tố chất của cơ thể vẫn còn rất tốt, mới vừa được bác sĩ thông báo hai ngày sau có thể cắt chỉ, bây giờ đã ngồi dậy tựa vào trên đầu giường, mắt đầy ý cười nhìn Hướng Dương nhỏ bé nói: “Fuck, bà nội nó, đã lọt vào trong tay tôi rồi mà còn phải sợ hắn không biết điều nữa sao? Không lột da hắn bỏ vào trong tù lần nữa đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi, mặc dù tôi không có giở mấy trò tham ô gì đó, nhưng vẫn có thể khiến để hắn ăn không hết còn mang về.”
Tài xế Tiểu Vương cùng Tiểu Phạm đang bận việc châm ngòi thuốc lá cho cho Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ mới vừa hít một hơi đã nhìn thấy Mễ Tiệp nghiêm mặt đứng trừng anh ở trên hành lang, anh cười ha ha vội nói: “Lúc này mới lấy ra hút một ngụm thôi.”
Lúc này mọi người mới quay đầu lại nhìn thấy Mễ Tiệp, Mễ Tiệp cũng không nói chuyện đi tới trước giường “bịch” để xuống hộp giữ nhiệt, quay người đi ra ngoài, Quách Bách Vĩ không sầm mặt gọi cô lại ở trước mặt nhiều động nghiệp như vậy, mà chỉ ngượng ngùng lầu bầu một câu: “Mẹ nó, người phụ nữ này thật là…..” Sau đó lại lấy điếu thuốc đã dụi tắt ở trong tay ra.
Hướng Dương nhìn gạt tàn xong lại nhìn Quách Bách Vĩ, chỉa chỉa cửa khẽ hỏi: “Bách Vĩ, tôi đã sớm muốn hỏi một chút, người kia, là vợ của cậu sao?”
Quách Bách Vĩ nhìn mọi người ở khắp phòng một chút, trên mặt đều mang vẻ mặt tò mò, hắt giọng một chút, nói: “Nếu là vợ tôi thì cô ấy dám làm mất mặt tôi như vậy sao?”
Hướng Dương không có mắt nhìn run đùi nói: “Đúng vậy đó, tôi thấy cũng không giống, làm sao cậu có thể tìm người vợ kiêu căng đanh đá được, tìm một người nói chuyện sắt thép như gà mẹ thế, không ai có thể giúp bản thân mình được đâu, tự tìm tự chịu thôi.”
Những người đang che miệng cười trộm ở trong phòng, đã không nhịn được mà cười nham nhở ra tiếng.
Quách Bách Vĩ ngược lại lập tức ngẩn người, không biết nên nói cái gì cho phải. Tài xế Tiểu Vương của anh khẩn trương chọc chọc hông của Hướng Dương, ý bảo anh ta không nên nói lung tung, ai biết Hướng Dương” vuốt ve tay của anh (TV) “bốp” một cái, trừng mắt nói: “Thằng nhóc da lông ngắn này, chọc cái gì mà chọc chứ, dáng vẻ của lão tử thon dài như thế mà cậu cũng có thể thích sao?”
Mọi người trong phồng “ồ” một tiếng cười ầm lên, cả đại đội trưởng Chu Bằng cũng cười nói: “Hướng Dương, lời nói đùa như thế mà cậu cũng dám nói, cô gái vừa rồi là bạn của của đội trưởng Quách đấy, cậu đúng là già mà không kính nên mù luôn rồi.”
“Gì?” Hướng Dương không tin nhìn quách Bách Vĩ hỏi: “Cô đó là bạn gái của cậu hả?”
Quách Bách Vĩ lúng túng sờ mũi một cái, hừ hừ nói: “Cách mạng chưa thành công, trước mắt tôi vẫn còn đang cố gắng, cố gắng.”
Hướng Dương chỉ vào cửa la hét nói: “Cậu còn cố gắng sao? Không biết miệng mồm của người phụ nữ kia sao, sắt bén đến nỗi có thể cày đất luôn đấy, lần đầu tiên gặp mặt cô ta lại có thể gọi tôi là Ải Tử (nhóc con.-.), nếu không phải là đang ở cục, tôi nhất định sẽ.......” Anh ta còn chưa nói hết, câu chuyện liền bị Chu Bằng nói tiếp: “Cậu nhất định chỉ có thể ngồi nghe thôi, thân thể nhỏ bé kia của cậu có thể đánh lại hai người – bốn cánh tay kia sao?”._.
Tật xấu hay sờ lỗ mũi của Quách Bách Vĩ lại lây sang Hướng Dương rồi, anh vừa sờ lỗ mũi vừa nói: “Kêu như vậy cũng được, nhưng khi bị người phụ nữ kia gọi thì tôi liền chịu không nổi, nếu cô ta còn gọi tôi tiếng Ải Tử nữa có khả năng tôi sẽ đến làm bạn với đội trưởng Quách, không tức đến nội thương thì cũng hộc máu.” Nói xong nhìn sắc mặt của Quách Bách Vĩ một chút, lại nói tiếp: “ Đừng nói người từng trải như tôi không nhắc nhở cậu, cô gái này quá ngang ngược, quá hung dữ, còn không phân rõ phải trái, nếu cậu còn không nhanh chóng sửa chửa lại, thì sau này làm thế nào đây? Chắc là sẽ không chút kiên kỵ đi đại tiện ở trên đầu cậu luôn đấy.” =.=
Quách Bách Vĩ lập tức kích động nắm chặt chăn mềm, làm bộ dáng hung ác nói: “Tất nhiên, chờ lát mọi người về rồi tôi sẽ sửa chữa cô ấy.”
Vừa dứt lời Mễ Tiệp liền xuất hiện ở tại cửa ra vào, nhìn quách Bách Vĩ hỏi: “Anh muốn làm cái gì? Muốn sửa chữa cái gì hả?”
Dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết của Quách Bách Vĩ như bị rút khô, đau đớn nói: “.....Chiếc passcat kia của đội thật sự không dùng được nữa rồi, phải sửa chữa lại........”
Mễ Tiệp bĩu môi nói: “Còn sửa làm quái gì nữa, sớm đã thành sắt vụn bán rồi.”
Mọi người trong phòng len lén cười trộm, nhìn dáng vẻ dở khóc dở cười của Quách Bách Vĩ.
Hướng Dương đưa lưng về phía Mễ Tiệp, so thủ thế với Quách Bách Vĩ, lắc đầu bày tỏ anh ta thật sự không thể cứu được, thật sự không nhìn nổi nữa anh ta đứng dậy nói: “Không còn sớm, tất cả cút về nhà ăn cơm đi, ngày mai trở lại, haiz.”
Một đám tử người vội vàng tàm biệt Quách Bách Vĩ, sau đó gật đầu chào Mễ Tiệp, lập tức không còn người nào.
Quách Bách Vĩ cười hì hì nói: “Hơn nửa ngày không thấy em đã chạy đi đâu vậy?”
Mễ Tiệp đổ canh vào trong chén, dùng cái muỗng khuấy khuấy rồi mới nói: “Tìm y tá hỏi một chút xem tối hôm nay anh có cần truyền nước biển không.”
Quách Bách Vĩ ngửi một cái: “Oa, thơm quá, tôi thèm sắp chết rồi.”
Mễ Tiệp mở cửa sổ ra hóng mát, bất mãn nói: “Đồng nghiệp của anh cũng quá không biết điều rồi, bác sĩ nói anh không thể hút thuốc lá uống rượu, xem một chút, một đám như kẻ nghiện rượu kia, mới tiến vào đã không thấy rõ mọi người, khắp phòng đều là khói.”
Quách Bách Vĩ vừa ăn vừa nói: “Đó là thói quen ở trong đơn vị, ngành này của chúng tôi không thề tách khỏi khói, có lúc thuần túy là dùng để nâng cao tinh thần.”
“Ồ, gió nổi lên có tia chớp, xem ra là trời muốn mưa, này, anh ăn mau đi, ăn xong rồi để tôi còn về nữa.”
Quách Bách Vĩ nghiêng đầu nhìn rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên, tóc dài của Mễ Tiệp cũng bị thổi lộn xộn: “Thật đúng là mát mẻ, mưa thêm mấy trận nữa là lập thu rồi.”
Váy của Mễ Tiệp bị gió thổi dính sát vào trên người, buộc vòng quanh đường cong đẹp mắt, tròng mắt Quách Bách Vĩ xoay chuyển “Ui da” một tiếng, ôm bụng. Mễ Tiệp nghiêng đầu vừa nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh thì sợ hết hồn, vội vàng tới lôi kéo anh hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào?”
“Tôi...tôi đau bụng.”
“Tôi đi gọi bác sĩ tới, anh hãy nằm xuống cho tôi.”
Mễ Tiệp vội vội vàng vàng gọi bác sĩ trực ban tới kiểm tra một phen, cũng không có phát hiện gì, bác sĩkhông thể làm gì khác hơn là hỏi: “Buổi tối ăn cái gì?”
Mễ Tiệp chỉ vào hộp giữ nhiệt nói: “Uống chút canh thịt dê, ngoài ra không có cái khác.”
“Đừng ăn thịt, ăn chút gì thanh đạm thôi, buổi tối không dễ tiêu hóa đâu.”
Quách Bách Vĩ cau mày nói: “Aiz, giờ đã tốt một chút rồi, không còn đau nữa.”
Bác sĩ lại giao phó mấy câu mới rời khỏi, Mễ Tiệp vắt khăn nóng lau mặt cho Quách Bách Vĩ một chút, nói: “Cái gì cũng đừng ăn, nếu một lát đói bụng tôi sẽ đến căn tin của bệnh viện mua cho anh chút cháo, đợi khi nào xuất viện rồi tôi sẽ cho anh ăn canh thịt dê.”
Quách Bách Vĩ gật đầu một cái, mới vừa kéo tay Mễ Tiệp thì chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ sấm đánh gầm gầm một tiếng, những hạt mưa ngoài cửa sổ lập tức “lộp bộp” rơi xuống, Mễ Tiệp đứng dậy đóng cửa sổ, buồn rầu nói: “Mưa này nói rơi liền rơi, vội vã như vậy.” Vừa dứt lời một tia chớp kèm tiếng sấm nặng nề rơi xuống, giống như sét đánh, cả bầu trời đều sáng lên, Mễ Tiệp sợ tới múc thét chói tai xông đến bên người Quách Bách Vĩ, vỗ ngực lẩm bẩm: “Má ơi, làm tôi sợ muốn chết.”
Quách Bách Vĩ thừa dịp ôm Mễ Tiệp để cho cô cũng nằm ở trên giường: “Thì ra là em sợ cái này.”
Mễ Tiệp làm bộ dáng đáng thương nói: “Có cô gái nào mà không sợ cái này chứ? Có lúc phải ở nhà một mình trong loại thời tiết này, ngay cả đi vệ sinh tôi cũng không dám.”
Quách Bách Vĩ khẽ hôn lên mặt của cô nói: “Vậy buổi tối hôm nay đừng nhà, vừa mưa to lại có sét đánh, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói tôi phải ăn một chút gì đó, nên một lát em còn phải đi mua cho tôi nữa đấy.”
Mễ Tiệp cau mày dùng ngón tay chỉa vào mũi của anh một cái, nói: “À —— thì ra đây là chủ ý của anh.”
Quách Bách Vĩ mặt dày cười nói: “Ha hả, cũng biết sẽ không lừa được kẻ tiểu nhân như em mà, xem như thỉnh câu em, nhé? Có được hay không? Có được hay không?”
“Này, anh xem tôi thành ai rồi hả.”
“Cái gì mà xem thành ai chứ? Tôi đã nói với tất cả động nghiệp rồi, hai ta có quan hệ ấy đấy.” (Melody: ý là quan hệ ấy ấy đấy ^.^)
“...... Tôi đồng ý với anh rồi sao?”
“Em không đồng ý sao? Sao tôi lại cảm giác như em đang ngây ngất cười trộm, tựa như nhật được một báo vật lớn đấy.”
“...... Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông nào mặt như anh cả, ai ngây ngất cười trộm hả, nhìn dáng vẻ của anh cứ như *hầu tinh ấy (*khỉ thành tinh:v), phụ nữ thấy anh sẽ lập tức nổi giận, tất cả chỉ là một con tiểu súc sinh không thể thuần hóa thôi, còn nói là báo vật lớn, anh nói mà không biết ngượng à.”
“Mẹ nó, tôi phải hút thuốc cho bỏ tức thôi, làm sao tôi lại thích người phụ nữ độc miệng như cô chứ.”
“Hừ, ở thành phố Quý Dương này, nhìn trúng vào người có sức quyến rũ như lão nương đây, chứng mình anh rất tinh mắt rồi đấy.”
“A Phi, nhìn trúng cô chứng minh mắt tôi bị thiển cận, ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp.” (-.-)
“Ơ ôi? Rất biết dùng thành ngữ đấy, chỉ là anh cũng đừng nên khiêm tốn như vậy, mặc dù anh đã hình dung cực kỳ chuẩn xác khuyết điểm của anh, nhưng mà anh phải khen tôi là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn gì gì đó thì mới đúng.”
“Phi, chưa từng có người phụ nữ nào mặt dày như cô, đó là hình dung mỹ nữ, cô cũng xứng sao? Tối đa thì cô cũng chỉ là vị mỹ nữ bản sao mà thôi.”
“Nếu như tôi là bản sao thì anh ôm tôi làm cái gì? Mau buông móng vuốt bỉ ổi của anh ra, rồi đi tìm mỹ nữ đi.”
“Bên ngoài mưa lớn như thế, mỹ nữ đều về nhà rồi, nếu không có mỹ nữ, thì cố một bản sao ôm cũng được, chút uất ức này tôi chịu được.”
“Không biết xấu hổ không biết xấu hổ.”
“Được, chỗ tốt duy nhất của tôi là xin gì được nấy, em muốn tôi không biết xấu hổ phải không? Tôi liền thuận lời em.”
“A...... Anh...anh làm gì đấy?”
“Tôi đang không biết xấu hổ mà? Mau cho tôi sờ sờ một chút.”
“Lưu manh, không biết xấu hổ, cút ngay.”
“Như vậy sao được, hôm nay tôi nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng của em rằng tôi là kẻ không biết xấu hổ, tôi đã đáp ứng em nên nhất định sẽ làm được.”
“Anh…cái tên đầu heo tự đại này,tôi….tôi phải đánh vào đầu của anh.”
“Không phải chứ, ác như vậy sao, nói đánh là đánh à? Xem tôi trừng phạt em đây.”
Quách Bách Vĩ cường ngạnh đưa tay từ cổ áo chui vào trong áo lót của Mễ Tiệp, như mong muốn cầm được toàn bộ mềm mại kia, ngón tay khẽ vuốt đình hạt tiểu anh đào, đôi môi tìm được môi của Mễ Tiệp liền dùng sức hôn.
Mễ Tiệp cố gắng giãy ra, thở hổn hển cảnh cáo nói: “Tốt nhất là anh nên dừng cương trước bờ vực đi, tôi đã từng huấn luyện phụ nữ dưỡng khí để đọ sức, nên chẳng những tay của tôi có thể chịu đựng được nước canh nóng, mà cón có thể cắt đứt chân của anh.”
Quách Bách Vĩ mê muội nhìn cô gái nhỏ đáng yêu trước mắt, càng ra sức vỗ về chơi đùa nhũ phong trên tay, khàn giọng nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, sẽ thành quỷ phong lưu, hôm nay dù tôi có liều mạng cũng phải có được em.”
Mặt của Mễ Tiệp lập tức đỏ như trái cà chua, Quách Bách Vĩ cũng nhân cơ hội kéo váy của cô lên, muốn cở váy vướn bận làm anh muốn xé nát này, Mễ Tiệp đỏ mặt nhanh chóng ngăn chạn tay của anh lại: “Đáng ghét, anh còn bệnh mà đã gấp như vậy, anh muốn chết hả.”
“Nếu em lại từ chới tôi... có thể tôi thật sự sẽ muốn chết, không tin em cứ sờ đi.” Quách Bách Vĩ nắm lấy cổ tay của Mễ Tiệp nhét vào trong quần của anh, Mễ Tiệp kêu khẽ một tiếng thiếu chút nữa bật dậy, lại bị Quách Bách Vĩ lật người ngăn chặn: “Có cứng hay không?”
“Anh….sao anh lại không biết xấu hổ như vậy.......”
Quách Bách Vĩ còn muốn nhét tay cô vào trong quần lót, nhưng Mễ Tiệp lại liều mạng rút tay ra, nhịp tim còn nhanh hơn mưa ngoài cửa sổ, cả người mềm nhũn không còn chút sức nào. Quách Bách Vĩ dứt khoát cởi sạch quần ngủ của mình, liền quần lót cũng lọt xuống, dùng thiết bỏng giống như vũ khí của đàn ông chỉa vào bụng của Mễ Tiệp, rên rỉ kéo tay Mễ Tiệp chạm vào, Mễ Tiệp chỉ mắc cỡ tránh né qua lại, cuối cùng bị Quách Bách Vĩ dùng lực kiềm chế, ép buộc để tay cô đè lên vật tráng kiện nóng bỏng của anh. Một tay khác linh xảo vén váy của Mễ Tiệp lên, dùng sức từ cởi xuống.
Mễ Tiệp chỉ cảm thấy hoàn toàn không có chút hơi sức giống như uống say, mặc cho tay của Quách Bách Vĩ xuyên vào trong người cô, tìm được cúc ảo ngực của cô rồi cởi ra, phóng thích nhũ phong ngạo nhân đứngthẳng của cô. Nhìn nhũ phong trắng bóng không ngừng rung động, trong hộng Quách Bách Vĩ phát ra tiếng thở dốc gần giống như tiếng gào gú của dã thú, bất chấp tất cả nhào tới, nhét viên tiểu anh đào dụ người phạm tội kia vào trong miệng, dùng sức bú mút, dùng răng nhẹ nhàng gặm nuốt.
Cái ót của Mễ Tiệp nặng nề chóng đỡ trên ván giường thô sáp, cắn môi gian nan chịu đựng khoái cảm lâu lắm không cảm nhận được, người đàn ông trên người cuồng dã như Jaguar (báo.-.) kiếm ăn, anh dùng đầu lưỡi, tay, còn có tinh khí cường tráng kia để hành hạ cô: “Đẹp, thật đẹp......” Quách Bách Vĩ vẫn còn đang mơ hồ phát ra một tiếng rên rỉ, ra sức bú mút, ra sức xoa nắn, anh đẩy bàn tay đang nắm chặt của Mễ Tiệp ra nhét vũ khí vào trong tay cô, để cho cô cầm, anh vịn tay của cô để cho cô khuấy động mình.Hai mắt Mễ Tiệp đã nổ ra đom đóm, giữa hai chân có một chút căng đau khó có thể chịu được, trống không giống như bị lấy hết bao bố.
~ Hết chương 24~
Tác giả :
Tả Tình Hữu Ái