Lửa Băng: Để Bản Cô Nương Tự Chọn
Chương 29: Thế nào gọi là trừng phạt
“ A! Cái đó…lão đại…cái đó.” Không khí trong xe thật căng thẳng. Trời ơi, cả xe rộng thênh thang chỉ có bốn người cả tài xế với vệ sĩ thôi mà sao lại ngột ngạt như vậy chứ.
“ Cái gì?”
“ A! Ngài muốn phạt tôi ra sao đây.”
“ Em nói thử xem?”
“A! Đi xử lý chuyện bên Trung Đông hay đi Châu Phi khai quật khoáng sản.”
“ Đối với em như thế là phạt sao? Bên Trung Đông có ông trùm Densis, cưng em còn hơn công chúa, qua Châu Phi các hoàng tử cho em dời khỏi cung điện sao? Cho em qua đó chẳng khác nào tặng cho em một kì nghỉ phép nhỉ?”
“ Lão đại, chẳng phải bọn họ bị phạt đều vậy sao? Sao tôi lại không được.”
“ Hừ… Em tự suy nghĩ đi. Xem cái gì thích hợp làm hình phạt cho em.” Không thêm một lời, Nghiêm Phong tựa người vào ghế nắm mắt nghỉ ngơi. Nói đùa sao, đưa cô qua đó có khác nào đưa cô vào miệng sói. Thiên Nhi, rốt cuộc kia nào em mới tỉnh ngộ, rốt cuộc anh phải đợi đến khi nào. Đồ ngốc!
Ngồi nhìn Nghiêm Phong nghỉ ngơi Thiên Đình đành thở dài…để xem từ trước giờ mỗi lần cô bị phạt là thế nào nhỉ.
Lần đầu tiên, đem cô đến Trung Quốc. Lôi cô ra học hết bao nhiêu loại võ thuật, bao nhiêu cách luyện tập từ cách đơn giản nhẹ nhàng nhất cho đến khổ hình cực luyện nhất.
Hắn bảo: có thể bay đi bay lại giữa Mỹ và Trung Quốc bao nhiêu lần cũng được, mang bao nhiêu thầy về cũng được. Nhưng sau một năm nếu cô không đấu lại Thiên và Kiệt (hai người có thân thủ giỏi nhất trong đám thân cận của Nghiêm Phong) thì cứ việc đến Hắc Phong mà điểm danh.
Đảm bảo trong vòng một năm mười người như Thiên và Kiệt cô cũng thắng được nếu cô sống sót được trong một năm đó (hiểu được sự lãnh khốc của Hắc Phong chưa). Sau một năm cô đạt được.
Lần thứ hai, đem cô vào phòng tập bắn. Bắt cô bắn trúng hồng tâm, bằng không không được ăn cơm. Đó được coi là phạt không? Chỉ sau lần bắn thứ ba, cô đã bắn trúng hông tâm. Trong suốt quá trình tập bắn, hắn cho người giỏi nhất chỉ dạy cho cô mọi kỉ xão, tất cả cách thức cũng như kiến thức về súng. Sau lần đó cô là cao thủ của cao thủ về bắn súng.
Lần thứ ba, đem cô quăng xuống một con sông. Học bơi trong vòng ba ngày phải bơi được từ bờ bên này sang bờ bên kia. Lạy trời con sông đó dài gần 1km. Sau đợt đó, nước không còn là một yếu điểm của cô nữa.
…
Lần thứ N, đem cô bỏ vào phòng máy tính. Bắt cô học các thao tác xâm nhập và chống xâm nhập. Sau đó đem cô đi đấu với từng người trong tổ máy tính. Ôi trời, bọn họ toàn là những tên trâu bò được chọn ra trên khắp thế giới đấy. Sau đợt đó, đến ngay cả Liệt chuyên viên máy tính chỉ đứng sau lão đại cũng bái cô làm sư phụ.
Sau lần thứ N rồi lần thứ N+1 bị phạt, cuối cùng cô từ một cô gái không biết gì ngoài thế giới đơn giản của mình lại trở thành một trong những thuộc hạ thân cận của Nghiêm Phong. Giống như bọn họ, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều là đại diện cho Nghiêm Phong.
Hắn nói: thuộc hạ có bọn họ là đủ rồi, không cần thêm cô giống như bọn họ. Thế nhưng, mỗi một kĩ năng, mỗi một thử thách của cô đều phải so đo với bọn họ. Như vậy chẳng phải hắn đang chỉnh cô dần như bọn họ sao. Không! Phải nói chính xác là cô tập hợp lại những cái tốt, cái nổi bật của bọn họ. Rốt cuộc là hắn muốn gì ở cô.
Suy nghĩ miên man, cuối cùng cô cũng không nghĩ thêm được mình nên phạt cái gì, hay nói chính xác là cô cần hoàn thiện mình về cái gì nữa. Sau cùng cô lại ngủ quên lúc nào không hay.
Khi cảm nhận được người bên cạnh đã thở đều. Cuối cùng Nghiêm Phong cũng mở mắt ra. Đôi mắt đen sáng lên như thạch anh, nhìn dăm dăm vào người con gái bên cạnh mình. Hắn giơ tay đem ôm cô vào lòng, cô khẽ ‘umh’ một tiếng, tìm vị trí thỏa mái rồi lại làm tổ trong lòng Nghiêm Phong.
Nhìn cô ỷ lại vào mình, hắn không khỏi nhếch mép. Ba năm qua, cô đã vất vả nhiều rồi. Cô lúc nào cũng như ánh nắng đầy ấm áp, còn hắn luôn ở trong bóng tối lạnh lẽo. Để cô mãi mãi bên hắn, chỉ còn có cách kéo cô vào thế giới của hắn. Cho dù có xuống địa ngục hắn cũng phải đem cô theo.
Thiên Nhi! Tất cả mọi thứ em đều đã hoàn thiện chỉ còn lớp học cuối cùng và lớp này anh sẽ làm thầy cho em, em cũng chỉ được phép học từ mình anh. Bé cưng, em đã sẵn sàng thành người đi bên cạnh anh chưa. Cho dù chưa sẵn sàng em vẫn phải bước tiếp với anh.
“ Cái gì?”
“ A! Ngài muốn phạt tôi ra sao đây.”
“ Em nói thử xem?”
“A! Đi xử lý chuyện bên Trung Đông hay đi Châu Phi khai quật khoáng sản.”
“ Đối với em như thế là phạt sao? Bên Trung Đông có ông trùm Densis, cưng em còn hơn công chúa, qua Châu Phi các hoàng tử cho em dời khỏi cung điện sao? Cho em qua đó chẳng khác nào tặng cho em một kì nghỉ phép nhỉ?”
“ Lão đại, chẳng phải bọn họ bị phạt đều vậy sao? Sao tôi lại không được.”
“ Hừ… Em tự suy nghĩ đi. Xem cái gì thích hợp làm hình phạt cho em.” Không thêm một lời, Nghiêm Phong tựa người vào ghế nắm mắt nghỉ ngơi. Nói đùa sao, đưa cô qua đó có khác nào đưa cô vào miệng sói. Thiên Nhi, rốt cuộc kia nào em mới tỉnh ngộ, rốt cuộc anh phải đợi đến khi nào. Đồ ngốc!
Ngồi nhìn Nghiêm Phong nghỉ ngơi Thiên Đình đành thở dài…để xem từ trước giờ mỗi lần cô bị phạt là thế nào nhỉ.
Lần đầu tiên, đem cô đến Trung Quốc. Lôi cô ra học hết bao nhiêu loại võ thuật, bao nhiêu cách luyện tập từ cách đơn giản nhẹ nhàng nhất cho đến khổ hình cực luyện nhất.
Hắn bảo: có thể bay đi bay lại giữa Mỹ và Trung Quốc bao nhiêu lần cũng được, mang bao nhiêu thầy về cũng được. Nhưng sau một năm nếu cô không đấu lại Thiên và Kiệt (hai người có thân thủ giỏi nhất trong đám thân cận của Nghiêm Phong) thì cứ việc đến Hắc Phong mà điểm danh.
Đảm bảo trong vòng một năm mười người như Thiên và Kiệt cô cũng thắng được nếu cô sống sót được trong một năm đó (hiểu được sự lãnh khốc của Hắc Phong chưa). Sau một năm cô đạt được.
Lần thứ hai, đem cô vào phòng tập bắn. Bắt cô bắn trúng hồng tâm, bằng không không được ăn cơm. Đó được coi là phạt không? Chỉ sau lần bắn thứ ba, cô đã bắn trúng hông tâm. Trong suốt quá trình tập bắn, hắn cho người giỏi nhất chỉ dạy cho cô mọi kỉ xão, tất cả cách thức cũng như kiến thức về súng. Sau lần đó cô là cao thủ của cao thủ về bắn súng.
Lần thứ ba, đem cô quăng xuống một con sông. Học bơi trong vòng ba ngày phải bơi được từ bờ bên này sang bờ bên kia. Lạy trời con sông đó dài gần 1km. Sau đợt đó, nước không còn là một yếu điểm của cô nữa.
…
Lần thứ N, đem cô bỏ vào phòng máy tính. Bắt cô học các thao tác xâm nhập và chống xâm nhập. Sau đó đem cô đi đấu với từng người trong tổ máy tính. Ôi trời, bọn họ toàn là những tên trâu bò được chọn ra trên khắp thế giới đấy. Sau đợt đó, đến ngay cả Liệt chuyên viên máy tính chỉ đứng sau lão đại cũng bái cô làm sư phụ.
Sau lần thứ N rồi lần thứ N+1 bị phạt, cuối cùng cô từ một cô gái không biết gì ngoài thế giới đơn giản của mình lại trở thành một trong những thuộc hạ thân cận của Nghiêm Phong. Giống như bọn họ, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều là đại diện cho Nghiêm Phong.
Hắn nói: thuộc hạ có bọn họ là đủ rồi, không cần thêm cô giống như bọn họ. Thế nhưng, mỗi một kĩ năng, mỗi một thử thách của cô đều phải so đo với bọn họ. Như vậy chẳng phải hắn đang chỉnh cô dần như bọn họ sao. Không! Phải nói chính xác là cô tập hợp lại những cái tốt, cái nổi bật của bọn họ. Rốt cuộc là hắn muốn gì ở cô.
Suy nghĩ miên man, cuối cùng cô cũng không nghĩ thêm được mình nên phạt cái gì, hay nói chính xác là cô cần hoàn thiện mình về cái gì nữa. Sau cùng cô lại ngủ quên lúc nào không hay.
Khi cảm nhận được người bên cạnh đã thở đều. Cuối cùng Nghiêm Phong cũng mở mắt ra. Đôi mắt đen sáng lên như thạch anh, nhìn dăm dăm vào người con gái bên cạnh mình. Hắn giơ tay đem ôm cô vào lòng, cô khẽ ‘umh’ một tiếng, tìm vị trí thỏa mái rồi lại làm tổ trong lòng Nghiêm Phong.
Nhìn cô ỷ lại vào mình, hắn không khỏi nhếch mép. Ba năm qua, cô đã vất vả nhiều rồi. Cô lúc nào cũng như ánh nắng đầy ấm áp, còn hắn luôn ở trong bóng tối lạnh lẽo. Để cô mãi mãi bên hắn, chỉ còn có cách kéo cô vào thế giới của hắn. Cho dù có xuống địa ngục hắn cũng phải đem cô theo.
Thiên Nhi! Tất cả mọi thứ em đều đã hoàn thiện chỉ còn lớp học cuối cùng và lớp này anh sẽ làm thầy cho em, em cũng chỉ được phép học từ mình anh. Bé cưng, em đã sẵn sàng thành người đi bên cạnh anh chưa. Cho dù chưa sẵn sàng em vẫn phải bước tiếp với anh.
Tác giả :
Thuonglu