Love Love Love
Chương 8
Tôi ngồi thở dốc, nhìn chiếc đồng hồ điện tử, tôi nghĩ mình cứ ngồi ở đây thôi bởi cũng chỉ còn 10 phút nữa thì hết tiết.
Tôi nằm xuống nền cỏ nóng hổi đã bị thiêu đốt bởi ánh sáng ban chiều. Tôi nhắm mắt lại. Cùng những mảnh kí ức quay ngược lại…
“Mỹ Anh! Cậu đang làm gì đây? Mở mắt ra đi. Tớ có món quà cho cậu này!”
Tôi mỉm cười. Nước mắt tôi chợt lăn dài. Tôi mở mắt ra, ánh mắt tìm kiếm bóng hình trong quá khứ. Nhưng tôi nhận ra mình chỉ còn một mình. Cậu ấy đã đi xa rồi. Chỗ ngồi đó đã bị thay thế. Nụ cười đó. Đôi mắt cười đó. Tất cả đã biến mất khỏi tầm mắt tôi. Cũng tại nơi đây, trái tim tôi đã rung động. Tôi cô độc. Mọi thứ đều không thuộc về tôi. Đột nhiên trái tim tôi không khỏi đau nhói. Tôi cảm thấy đau lắm. Nó làm tôi nhớ kí ức . Nơi này… Thật sự rất nhớ.
_Có vẻ người đó rất quan trọng với cậu?- một giọng nói vang lên.
Tôi mở mắt ra. Lại là hắn. Sao hắn biết được.
_Sao cậu biết được.
_Bí mật.
_Sao cậu lại ra ngoài này?
_Sao cậu không về trong lớp?
_Tôi không muốn học môn học đó với mụ la sát.
_Tôi cũng thế.- thật kì lạ, tôi quay sang nhìn hắn, thật dễ chịu. Hắn không hề có sự áp bức nào cả. Hắn khi trong lớp học với hắn lúc này thật hoàn toàn khác nhau. Một là lạnh lùng hoặc hai là ấm áp. Nhưng còn cậu ấy lại đem đến cho tôi sự vui vẻ.
_Tôi gối đầu lên đùi cậu được không?
_Được!
Không hề chần chừ, tôi gối đầu lên và hít một hơi dài. Dần dần chìm vào giấc ngủ. Thật bình yên…
Chúng ta luôn phải tự thức tỉnh mình rằng không thể chìm quá sâu vào giấc mộng đẹp chỉ vì khi ta thức dậy giấc mộng đó sẽ mau chóng vỡ vụn. Vì vậy, tôi cũng sẽ không chìm vào giấc mộng này để rồi mỗi khi tỉnh giấc tôi sẽ mất đi thăng bằng mà thật lâu… thật lâu… tôi mới có thể tìm lại… Nhưng mà hãy để tôi được cảm nhận nó, một chút… chỉ một chút thôi…
Nhưng sau mỗi giấc mơ ta đều phải tỉnh giấc…
Tôi hào hứng, bước vào lớp với khí thế hừng hực. Ngồi xuống bàn, tôi mới vô tình thấy bảng điểm hồi học kì 1 của thằng nhóc xấu xa. Nhân lúc nó chưa vào lớp tôi mới lôi nó ra xem trộm. Kể ra thằng nhóc này điểm số cũng cao đấy nhỉ. Nó xếp thứ 1 trong khối mà nó cũng xếp thứ nhất toàn trường. Giờ tôi nghĩ thầm mình cái hồi xa xa đấy trong toàn trường tôi xếp hạng gần bét hay sao ý. Nhưng mà sao nó lại chuyển trường thì tôi cũng chưa bao giờ được biết. Thế rồi, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên thì tôi bỗng bắt gặp thằng nhỏ ấy. Tôi nhìn nó cười hì hì:
_Chớt quá à! Xin lỗi đệ đệ nhé! Tỉ chỉ xem thử thôi mà!- thế rồi hắn cũng thôi trừng mắt , hắn ngồi xuống đột nhiên hắn lại hỏi.
_Cậu học cũng giỏi lắm mà nhưng sao cậu không chịu học hành?
Tại sao ai cũng hỏi tôi câu hỏi đó. Nhưng đó lại là câu hỏi tôi không muốn đáp lại bởi cho dù đã từ rất lâu nhưng cõi lòng tôi vẫn rất tan nát. Vì vậy tôi trả lời rất bâng quơ.
_Không thích.
_Tại sao?
_Tôi không thích những người học hành chăm chỉ?
_Tại sao?
_Sao cậu hỏi lắm thế?- tôi bực mình hỏi lại hắn. Từ bao giờ hắn bắt đầu nói nhiều thế nhỉ. Tôi có cảm giác hắn muốn tìm hiểu rất nhiều từ tôi. Vì vậy tôi đẩy ghế ra đứng lên. Tôi liếc mặt hắn, hình như hắn có vẻ sợ tôi tức giận nên hắn mới bíu áo tôi.
_Cậu đi đâu?
_Bỏ tay ra nhanh lên!- tôi bực mình quát hắn.
_Cậu đi đâu?- hắn cũng không vừa nhìn tôi. Thực tình khổ lắm tôi thì đã bực mình lại còn vội nữa cơ.
_Không liên quan đến cậu.- tôi quát lên và dùng dằng gỡ áo của mình ra khỏi tay hắn.
_Cậu là bạn ngồi cùng bàn với tôi.- hắn nhẫn nại nói lại.
_Được rồi, cậu bỏ ra được rồi đấy, nghe cho kĩ đây: Tôi đi…
_ĐI đâu?
_ĐI … TÈ -tôi vừa ngắt lời bỗng thấy hắn mặt đỏ đỏ. Được cái này tôi thừa nhận, ai cũng đỏ mặt thôi mà. Nhưng nhu cầu thiết yếu của cuộc sống mà.
Tôi vẫn còn nhớ hồi tôi học lớp 10, tôi đã có một thành tích khiến mọi người ghen tị. Lúc đó tôi cảm thấy mình thực hạnh phúc . Tôi là một con ngoan, trò giỏi. Người người yêu quý, thầy thầy yêu quý. Lên cấp 3, ai cũng có những suy nghĩ chín chắn hơn cho bản thân mình, những tình cảm hồi cấp hai chính là tiền đề để họ có được một tình yêu trưởng thành. Và tôi cũng vậy. Cậu ấy. Những ngày tháng ấy… Tôi không bao giờ có thể quên được…
Tôi nằm xuống nền cỏ nóng hổi đã bị thiêu đốt bởi ánh sáng ban chiều. Tôi nhắm mắt lại. Cùng những mảnh kí ức quay ngược lại…
“Mỹ Anh! Cậu đang làm gì đây? Mở mắt ra đi. Tớ có món quà cho cậu này!”
Tôi mỉm cười. Nước mắt tôi chợt lăn dài. Tôi mở mắt ra, ánh mắt tìm kiếm bóng hình trong quá khứ. Nhưng tôi nhận ra mình chỉ còn một mình. Cậu ấy đã đi xa rồi. Chỗ ngồi đó đã bị thay thế. Nụ cười đó. Đôi mắt cười đó. Tất cả đã biến mất khỏi tầm mắt tôi. Cũng tại nơi đây, trái tim tôi đã rung động. Tôi cô độc. Mọi thứ đều không thuộc về tôi. Đột nhiên trái tim tôi không khỏi đau nhói. Tôi cảm thấy đau lắm. Nó làm tôi nhớ kí ức . Nơi này… Thật sự rất nhớ.
_Có vẻ người đó rất quan trọng với cậu?- một giọng nói vang lên.
Tôi mở mắt ra. Lại là hắn. Sao hắn biết được.
_Sao cậu biết được.
_Bí mật.
_Sao cậu lại ra ngoài này?
_Sao cậu không về trong lớp?
_Tôi không muốn học môn học đó với mụ la sát.
_Tôi cũng thế.- thật kì lạ, tôi quay sang nhìn hắn, thật dễ chịu. Hắn không hề có sự áp bức nào cả. Hắn khi trong lớp học với hắn lúc này thật hoàn toàn khác nhau. Một là lạnh lùng hoặc hai là ấm áp. Nhưng còn cậu ấy lại đem đến cho tôi sự vui vẻ.
_Tôi gối đầu lên đùi cậu được không?
_Được!
Không hề chần chừ, tôi gối đầu lên và hít một hơi dài. Dần dần chìm vào giấc ngủ. Thật bình yên…
Chúng ta luôn phải tự thức tỉnh mình rằng không thể chìm quá sâu vào giấc mộng đẹp chỉ vì khi ta thức dậy giấc mộng đó sẽ mau chóng vỡ vụn. Vì vậy, tôi cũng sẽ không chìm vào giấc mộng này để rồi mỗi khi tỉnh giấc tôi sẽ mất đi thăng bằng mà thật lâu… thật lâu… tôi mới có thể tìm lại… Nhưng mà hãy để tôi được cảm nhận nó, một chút… chỉ một chút thôi…
Nhưng sau mỗi giấc mơ ta đều phải tỉnh giấc…
Tôi hào hứng, bước vào lớp với khí thế hừng hực. Ngồi xuống bàn, tôi mới vô tình thấy bảng điểm hồi học kì 1 của thằng nhóc xấu xa. Nhân lúc nó chưa vào lớp tôi mới lôi nó ra xem trộm. Kể ra thằng nhóc này điểm số cũng cao đấy nhỉ. Nó xếp thứ 1 trong khối mà nó cũng xếp thứ nhất toàn trường. Giờ tôi nghĩ thầm mình cái hồi xa xa đấy trong toàn trường tôi xếp hạng gần bét hay sao ý. Nhưng mà sao nó lại chuyển trường thì tôi cũng chưa bao giờ được biết. Thế rồi, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên thì tôi bỗng bắt gặp thằng nhỏ ấy. Tôi nhìn nó cười hì hì:
_Chớt quá à! Xin lỗi đệ đệ nhé! Tỉ chỉ xem thử thôi mà!- thế rồi hắn cũng thôi trừng mắt , hắn ngồi xuống đột nhiên hắn lại hỏi.
_Cậu học cũng giỏi lắm mà nhưng sao cậu không chịu học hành?
Tại sao ai cũng hỏi tôi câu hỏi đó. Nhưng đó lại là câu hỏi tôi không muốn đáp lại bởi cho dù đã từ rất lâu nhưng cõi lòng tôi vẫn rất tan nát. Vì vậy tôi trả lời rất bâng quơ.
_Không thích.
_Tại sao?
_Tôi không thích những người học hành chăm chỉ?
_Tại sao?
_Sao cậu hỏi lắm thế?- tôi bực mình hỏi lại hắn. Từ bao giờ hắn bắt đầu nói nhiều thế nhỉ. Tôi có cảm giác hắn muốn tìm hiểu rất nhiều từ tôi. Vì vậy tôi đẩy ghế ra đứng lên. Tôi liếc mặt hắn, hình như hắn có vẻ sợ tôi tức giận nên hắn mới bíu áo tôi.
_Cậu đi đâu?
_Bỏ tay ra nhanh lên!- tôi bực mình quát hắn.
_Cậu đi đâu?- hắn cũng không vừa nhìn tôi. Thực tình khổ lắm tôi thì đã bực mình lại còn vội nữa cơ.
_Không liên quan đến cậu.- tôi quát lên và dùng dằng gỡ áo của mình ra khỏi tay hắn.
_Cậu là bạn ngồi cùng bàn với tôi.- hắn nhẫn nại nói lại.
_Được rồi, cậu bỏ ra được rồi đấy, nghe cho kĩ đây: Tôi đi…
_ĐI đâu?
_ĐI … TÈ -tôi vừa ngắt lời bỗng thấy hắn mặt đỏ đỏ. Được cái này tôi thừa nhận, ai cũng đỏ mặt thôi mà. Nhưng nhu cầu thiết yếu của cuộc sống mà.
Tôi vẫn còn nhớ hồi tôi học lớp 10, tôi đã có một thành tích khiến mọi người ghen tị. Lúc đó tôi cảm thấy mình thực hạnh phúc . Tôi là một con ngoan, trò giỏi. Người người yêu quý, thầy thầy yêu quý. Lên cấp 3, ai cũng có những suy nghĩ chín chắn hơn cho bản thân mình, những tình cảm hồi cấp hai chính là tiền đề để họ có được một tình yêu trưởng thành. Và tôi cũng vậy. Cậu ấy. Những ngày tháng ấy… Tôi không bao giờ có thể quên được…
Tác giả :
La La Do