Love Again, Yêu Lại Từ Đầu
Chương 3: Nỗi đau chưa bao giờ phai
Câu hỏi của hắn làm cô đơ ra vài giây, sau đó cô chợt tỉnh hung hăng trợn mắt bảo : “Đây không phải nhà của anh!”
Hắn lại mặt dày nói một câu, “Trong căn nhà này, một nửa đã là tiền của anh.” Đôi mắt xếch liếc qua cô một cái xem phản ứng ra sao, lại thấy cô đơ ra vài giây, tâm tình hắn bỗng dưng tốt lên không rõ lý do.
Triệu Mạch Nha sau khi đã thông não liền nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt sắc như dao nhìn hắn trong đầu thầm nghĩ muốn nhào đến cắn hắn như con Pupei cắn người vào mấy hôm trước của nhà hàng xóm bên cạnh. Sau đó dường như cô tự khinh bỉ mình tại sao lại so sánh với con chó chứ !
Nghĩ đi nghĩ lại hắn nói cũng đúng, căn nhà này là do cô với hắn lúc còn đi học cùng nhau đi làm thêm dành dụm mà mua nó. Lúc ấy hắn làm một ngày mấy công việc rất cực khổ, mặc dù vậy hắn không than phiền mà ôm hết tất cả vào người còn đe doạ nếu cô đi làm hắn sẽ chia tay với cô, lúc ấy cô chỉ giả vờ giao kèo rồi đi làm lén, đến một hôm hắn phát hiện được liền giận cô mấy ngày khiến cô khóc lóc sưng hết cả mắt còn phiền Trương Mẫn chăm sóc hết cả tuần vì bị sốt. Lúc hắn phát hiện ra thì cô đã khỏi bệnh, vội vàng chạy đến mắng cô ngốc này ngốc nọ khiến cô khóc bù lu bù loa loạn cả lên hết ngày hôm đó.
Bây giờ nhớ lại trong đầu cô toàn là ký ức về hắn, trong lòng tự nhiên cảm giác chán ghét hắn giảm đi vài phần, nhưng bây giờ đã khác trước rất nhiều cô không thể để cảm xúc chi phối mình được, nhẹ nở nụ cười tuyệt đẹp, chỉ là có một chút đau đớn trong đó, hắn nhìn cô nhíu mày.
“Tôi sẽ gửi số tiền đó vào tài khoản của anh. Đã xong chuyện, xin mời anh về.” Cô nói sau đó dứt khoát vào phòng đóng cửa lại.
“Em…” Hắn đứng dậy đi đến trước cửa, bàn tay nắm chặt lại, đập lên cánh cửa thúc giục, “Mạch Nha, em mở cửa ra cho anh.”
Cô không trả lời, hắn vẫn tiếp tục đập cánh cửa. “Anh nói em nghe không hả? Ra đây nói cho rõ ràng !” Hắn hét lên đầy giận dữ, ánh mắt như muốn nhìn thủng cả cửa, tay vẫn không ngừng đập mà ngày càng đập mạnh hơn.
“Anh về đi tôi muốn yên tĩnh.” Cô hét lên với tông giọng cực kỳ đau khổ. Thực sự thì từ lúc cô quay mặt đi cô đã khóc, vì lí do gì cô cũng không hiểu, hay là do cô hiểu rất rõ mà không muốn thừa nhận nó ?
Im lặng …
Căn nhà cô và hắn từng chung sống với nhau, thật nhiều hạnh phúc, thật vui vẻ. Không còn tiếng ồn ào đâu đây giữa hắn và cô, không còn tiếng trách móc cô quá hậu đậu, không còn tiếng yêu em mãi mãi cho đến bách niên giai lão.
Tất cả đã dừng ở nơi quá khứ xa xôi ấy. Tình yêu mười năm của cô và hắn, giờ chỉ còn là một mảnh ký ức giày xéo cô hàng đêm, cô chỉ mong sao mình mãi không tỉnh dậy, cho đến khi người đàn ông tên Trương Dực Phàm tới, anh đã xoa dịu nỗi đau của cô theo cách của riêng anh, nhưng còn hắn thì sao? Gây sự vô cớ làm cô bị thương tích đầy mình vì một chữ yêu của hắn, bây giờ hắn còn quay về khơi gợi những ký ức giữa cô và hắn, để dằn vặt cô sao ? Xem ra mười năm qua cô chưa hiểu rõ con người hắn, cô thừa nhận mình còn không bằng người mù.
Triệu Mạch Nha, mày quá ngu ngốc rồi !
***
Sáng sớm ngày thứ hai là một ngày đầy nắng, Triệu Mạch Nha dụi dụi hai mắt của mình, mắt nhắm mắt mở đi vào toilet.
“AAAAAAAAAAAAAAAAA” một tiếng hét lên kinh hoàng của người con gái.
Vâng, it’s her.
Triệu Mạch Nha liên tục banh hai mắt mình ra hết sức nhưng nó vẫn sưng húp như ốc nhồi khiến tinh thần cô sụp đỗ hoàn toàn. Điên loạn vò đầu bứt tai miệng lầm bầm như nguyền rủa ai đó song cô cầm điện thoại lên.
“Đại tỷ của mày đây, xin nghỉ phép con bà chằn lửa dùm chị. Tao cuốn gói về nhà mẹ rồi, nhớ giữ bí mật dùm chị a.”
[Chỗ em không phải là làm từ thiện!!!] đầu dây bên kia hình như vừa ăn trái cây nhàn nhã nói một câu.
“Biết rồi biết rồi.” Cô tức điên.
[Tút..tút..tút] đầu dây bên kia lạnh lùng cúp máy không thèm chào tạm biệt khiến cô nổi khùng nhưng cũng không làm gì được ngoài nghiến răng kèn kẹt.
——–
Đeo balo lên trên vai, Triệu Mạch Nha cảm thấy nó quá nặng, đồ ăn vặt cô mua dự trữ để qua nhà mẹ mà làm sâu gạo ngoài ra không mang theo quần áo hay cái gì khác, nhưng tại sao nó lại nặng vậy? Cô mặc kệ vẫn đeo nó lên vai đi đến vỉa hè bắt một chiếc taxi ngồi vào.
“Tiểu thư, cô đi đâu?” Bác tài xế lịch sự hỏi.
“Chở tôi về Thiên Tân nhé.” Vừa dứt lời bác tài xế nhìn cô như người ngoài vũ trụ.
“Đến đó cũng mất hơn khoảng tám tiếng, tại sao cô không ngồi xe bus hay tàu lửa hoặc máy bay?”
“Bác cứ chở đi, con có đủ tiền mà.”
Và một câu đủ tiền đấy đã khiến cho ví của Triệu Mạch Nha không còn xu dính túi. Phải nói là cô quá ngốc khi đi taxi từ Bắc Kinh đến Thiên Tân hoặc cô đã quá giàu đến mức khinh bỉ tiền bạc, và xin lỗi cô vẫn là người làm công ăn lương mà thôi.
“Trời ơi con gái của mẹ. Tại sao con lại ngốc thế này hả?” Bà Triệu xách balo trên vai cô mang vào phòng cô, miệng trách móc lớn đến nhà bên còn nghe thấy.
“Tại con không muốn ngồi chung với người lạ thôi. Mẹ biết con sợ đi tàu lửa và bus đông người mà.” Cô xấu hổ cúi mặt xuống, tự nghịch hai bàn tay của mình cho đỡ buồn chán.
“Thôi thôi, đã ăn gì chưa? Mẹ có nấu món canh cá cho con ăn để tẩm bổ, nhìn con bây giờ như bộ xương di động vậy.” Bà Triệu lắc đầu thở dài, kéo cô lên xoay vòng vòng xem xét.
Cảm thấy mình đã bị quay đến chóng mặt, cô nhanh mồm nói một câu, “Được rồi mẹ à, con đang giảm cân mà.”
“Giảm cân cái đầu con !” Bà Triệu nghe xong lại cốc đầu cô một cái, bà có ngốc mới tin những lời này, một mạch kéo cô ngồi xuống bàn đầy đủ các món tốt cho sức khoẻ đặt trước mặt cô. Nhìn thấy nó như thấy vàng rồng à không phải, là kim cương mới đúng. Vội vàng gắp lấy gắp để ăn như bị bỏ đói mấy ngày.
Bà Triệu thấy vậy cười nuông chiều, tay bóc vỏ gắp vào vào chén cho cô, miệng luôn nói “Ăn đi con, món này mẹ đã làm lại hai lần mới vừa ý, con ăn nhiều một chút.”
Thì ra đó là món Tôm Chao Dầu vào hai tháng trước cô nói nó mặn và không được đậm đà, chỉ nói qua loa cho qua không ngờ mẹ lại cất công để làm cho mình ăn như thế. Đúng là chỉ có mẹ mới thương con vô điều kiện thôi.
Triệu Mạch Nha buông đũa, hai hốc mắt đỏ lên, nước mắt dường như chực trào muốn rơi xuống, vội vàng chạy đến ghế đối diện ôm bà Triệu khóc làm bà cũng khóc theo, ôm chặt cô trong lòng, dịu dàng an ủi “Nín nào con gái. Mẹ hiểu mà. Không được khóc nữa, đồ ăn nguội hết rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn bà Triệu một lát, như quyết tâm điều gì đó, cô hít hít mũi, giọng điệu kiên quyết, “Mẹ, chúng ta cùng dọn lên Bắc Kinh sống. Con sẽ nuôi mẹ mà, nếu không đủ khả năng thì còn có Mạch Nhiễm nữa mà. Con bé hiện giờ làm ở một tập đoàn lớn, tiền lương của nó rất cao, nha mẹ ?” Gương mặt cô năn nỉ đến đáng thương, lay lay bàn tay của bà Triệu giương mắt nhìn bà mong chờ.
Bà Triệu dùng ánh mắt rối bời nhìn cô, do dự một lát, bà thở dài, “Không được đâu con à ! Mẹ ở đây quen rồi, còn có Lâm Hỉ làm bạn bao nhiêu năm nay, lên Bắc Kinh mẹ sợ không quen.”
Mặt cô xám xịt, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt giận dữ nhưng kiềm nén lại. Nở nụ cười nhạt, cô cất giọng nói âm u “Vì người đàn ông đó phải không? Tại sao mẹ không tỉnh ngộ ra rằng ông ta đã chết rồi ?” Cô cay nghiệt gằn hai chữ cuối ra như muốn cả thế giới này phải tin tưởng cô rằng ai đó đã chết rồi. Bất giác bà Triệu nhìn gương mặt của cô đang biến hoá một cách đáng sợ, nở nụ cười chua xót thay cho câu trả lời. Chuyện này là do bà có lỗi trước, lấy tư cách gì mà nói chuyện với cô về vấn đề này?
Triệu Mạch Nha thấy phản ứng này của bà, nhẫn nhịn cũng đến giới hạn mà bùng phát “Được, là mẹ xem trọng ông ta hơn con, vậy thì cứ ở đây chờ ông ta về đoàn tụ với mẹ.” Cô về đây là muốn ẩn trú một thời gian để trấn định lại lòng mình, thiên ngôn vạn ngữ của cô chưa kịp nói với bà, không ngờ lại phải dùng nó cho chuyện vô bổ này. Tức giận đến tai cũng đỏ hết cả lên, vội lên phòng lấy balo rồi chạy ra ngoài, đằng sau là tiếng mẹ cô gọi tên cô rất to, Triệu Mạch Nha mặc kệ ngày mai ra làm sao, vội bắt một chuyến xe bus ngồi vào, kết quả thu vé cô lại không có một xu dính túi liền bị đuổi xuống xe.
Ngồi ở trạm xe bus suốt hai tiếng đồng hồ nhìn người lên rồi xuống xe không biết bao nhiêu lần. Trong lòng cô bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cảm thấy hành động vừa nãy của mình quá đáng, vội vàng đứng dậy đi bộ về nhà.
“Cạch”
Cô cúi đầu mở cửa, vừa đi vào thay dép xong vẫn cúi đầu mà lí nhí “Mẹ… Con xin lỗi.”
…
Không có tiếng ai trả lời, Triệu Mạch Nha ngước mặt lên, nhìn xung quanh một vòng, chẳng lẽ mẹ cô trên phòng sao?
Nghĩ thế Triệu Mạch Nha xách balo lên tầng một. Vừa đi vừa suy nghĩ phải xin lỗi mẹ cô thế nào đây. “Lạch cạch” Bỗng tiếng động làm cô chú ý, nhẹ nhàng đi đến căn phòng phát ra tiếng động.
Cô nhìn thấy bà Triệu quay lưng về phía mình đang làm cái gì đó rất mờ ám, giơ chân thon thả muốn đi vào một cách bí mật, thình lình nghe tiếng khoá cô rụt chân lại chạy như bay xuống dưới lầu.
“Ding dong” tiếng chuông cửa nhà vang lên đúng lúc cô vừa chạy xuống, thầm thở hắt ra một hơi đi đến phía cửa mở ra.
“Xin chào!” Đập vào mắt cô là một gương mặt điển trai, người cao mét tám, nói chính xác là Tống Gia Dịch.
Triệu Mạch Nha bỗng dưng thót cả tim, tức giận đóng cửa cái rầm không nói lời nào. Chuông cửa tiếp tục vang lên trong khi gương mặt cô đã đầy sợ hãi và lo lắng, lúc này bà Triệu đã đi xuống từ phía cầu thang thấy cô ngồi bệt ngay cửa hoảng hốt chạy đến hét toáng, “Con làm sao thế? Có chuyện gì?” Chưa nói hết bà nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. “Triệu Mạch Nha ! Mở cửa ra. Tại sao em lại lẫn trốn anh chứ?” Giọng hét từ bên ngoài lớn đến nỗi bà nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ đều tức giận đến nghiến răng.
“Con không sao. Con ra đây nói chuyện với anh ta một chút.” Cô đứng dậy, mỉm cười với bà Triệu, tay đặt ở nắm cửa do dự một chút mới mở ra. Thấy thế bà cũng không ngăn cản, dù là lo lắng nhưng một lúc nào đó cô cần phải tự mình giải quyết tất cả, chỉ là sớm hơn suy đoán của bà.
Bên ngoài, khi Triệu Mạch Nha vừa bước ra không nói không rằng cô nắm cổ tay hắn kéo đi.
Đi một lúc đến công viên nhỏ cách xa nhà cô trăm mét. Triệu Mạch Nha dừng lại, thả tay Tống Gia Dịch như hất hủi, hắn chau mày khó chịu nhưng không nói, nhìn cô.
“Nói đi.” Cô nhìn trừng trừng vào mặt hắn, sắc mặt cô vì lạnh môi đã nhợt nhạt đi.
“Em thật là…” Hắn tức giận kéo cô ôm vào lòng, hai tay lấy áo vest chùm lên người cô.
Đột nhiên bị ôm bất ngờ cô không kịp phản ứng, hai tay chống cự đẩy ra thì hắn càng ôm càng chặt như sợ cô sẽ bốc hơi vậy, cảm thấy mình sắp bị nghiền thành tương cô cáu gắt “TỐNG GIA DỊCH..” Còn chưa nói xong bị anh cắt ngang “Gọi anh là Dịch.”
Triệu Mạch Nha bị chặn họng vừa bực bội vừa cảm thấy kì lạ, “Chẳng khác nhau là mấy cả, anh bỏ tôi ra mau.”
Hắn híp mắt không hài lòng, cô càng giãy dụa hắn càng ôm chặt, bá đạo nói một câu, “Không bỏ !”
“Cái tên chết tiệt nhà anh, bị..bị BỊ ĐIÊN HẢ?” Cô rống lên trong ngực của hắn, tức giận đấm vào ngực hắn mấy cái, cô không biết hắn có đau không nhưng tay cô tê nhói. Thiệt xúi quẩy mà !
“Anh nói không buông đấy, em sẽ làm gì đây ?” Hắn càng cảm thấy không hài lòng ôm chặt, thái độ của hắn vô tình trẻ con rống lại mà vẫn không để ý.
Một nam nhân với diện mạo tuấn tú như hắn đã gây sự chú ý quá lớn đối với người đi đường mà bây giờ lại còn ôm một cô gái mặc váy vùi vào trong ngực mình, vì chỉ có thể chú ý đến nửa thân dưới nên sự diễn tả đối với cô gái này là cặp chân trắng trẻo thon dài, nhưng đứng cạnh người đàn ông này sự “dài” đó không áp dụng được rồi. Hai người không biết giở trò gì, một người thì cứ ôm mãi không buông, người còn lại thì giãy dụa, hai người cứ trong tư thế như vậy mà đấu võ mồm, công nhận là… khác người đi.
Triệu Mạch Nha lúc này đã tức đến đỏ mặt, chợt ý nghĩ bạo gan loé sáng trong đầu, mỉm cười đầy gian tà chỉ mình cô thấy, nhe hàm răng trắng đều cắn vào ngực hắn một cái rõ mạnh, sau đó chỉ nghe tiếng “A” rồi im bặt.
Tống Gia Dịch nghiến răng nhắm tịt hai mắt chịu đựng, ai ngờ đâu nha đầu nhà hắn lại giở trò như vậy chứ! Dám cắn hắn, nếu như người cắn không phải Triệu Mạch Nha của hắn thì nhất định hắn sẽ cho cô đi thăm hỏi Diêm Vương rồi.
Triệu Mạch Nha thấy hắn im lặng hồi lâu, cứ tưởng rằng hắn không đau, đành hết cách thở dài, giọng nói uể oải vang lên “Rồi rồi tôi thua, tôi biết anh mặt dày nhưng cũng không ngờ nó dày đến mức này. Tống Gia Dịch à làm ơn tha cho tôi đi, xin anh đấy!”
Thiệt là, cô sợ hắn quá mà ! Người gì mà lì lợm, mặt dày, trơ trẽn, còn có xấu xa, trẻ con, lại bá đạo nữa chứ, chẳng hiểu làm sao ngày xưa cô yêu hắn nữa, à không, hiện tại,…
Bỗng Tống Gia Dịch thả cô ra, nhìn sâu vào mắt cô, một lúc sau kiên định nói, “Không cho phép em trốn tránh anh nữa, hứa với anh, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Chuyện bốn năm trước anh có thể giải thích, chỉ sợ em sẽ không được vui…”
Nghe thấy chuyện bốn năm trước, trong lòng vô thức nhói lên, vết sẹo năm xưa chưa lành hẳn giờ bị hắn chạm vào, cô có chút hoảng loạn đẩy tay hắn ra muốn trốn tránh.
Nhìn bộ dạng cô hoảng hốt hắn giật mình quên mất rằng mình đang nói môt chuyện rất nhạy cảm với cô, tay chân luống cuống ôm cô vào lòng, “Anh hiểu mà. Chỉ cần em không đẩy anh ra xa nữa được không? Anh xin lỗi, Mạch Nha, xin lỗi, xin lỗi em…”
Dựa vào vòm ngực rắn chắc, nghe giọng nói của hắn tâm tình cô trở nên dễ chịu, cảm thấy sự dễ chịu của mình hết sức vô lý, cô vội bình tĩnh lại. “Quên chuyện đó đi, chẳng phải bây giờ tôi và anh đã là người dưng rồi sao? Hơn nữa, anh còn có vợ, tôi không thể nào làm tình nhân hay tiểu tam đâu. Mong anh giữ tự trọng đừng phiền tôi nữa.” Nói xong không đợi hắn trả lời, trực tiếp đẩy mạnh hắn ra, quay đầu chạy biến.
Ở đây hắn vẫn nhìn theo hình bóng nhỏ nhắn của cô chạy đi vẫn không đuổi theo, tặc lưỡi một cái, “Thật là …”
Chạy đến nhà cô tông cửa như thổ phỉ, nhào đến sôpha làm một pha bay trên không trung thật đẹp mắt “Ầm” một tiếng cô đã yên vị nằm sấp trên sôpha êm ái và mệt nhọc thở.
Nếu như Triệu Mạch Nhiễm mà chứng kiến được cảnh này chắc chắn sẽ tìm đạo diễn cho cô đi đóng phim hành động mất thôi, thật TMD có nét mà !
***
Bây giờ đã là tuần thứ hai Triệu Mạch Nha ở lại Thiên Tân, dù muốn hay không thì cô vẫn phải quay trở về Bắc Kinh, vì lí do buồn chán làm sâu gạo cô muốn quay trở về Bắc Kinh mà thác loạn xã stress.
Kể từ hôm Tống Gia Dịch và cô cùng nhau nói chuyện ở công viên thì những ngày kế tiếp hắn không còn làm phiền cô nữa, hay nói cách khác là bốc hơi một cách quá đáng. Vì lí lẽ gì mà cô vừa chạm mặt hắn lại tim đập như đánh trống không đều vậy chứ? Aii, xem ra cô phải đi tìm bạn trai thôi, hiện giờ mà còn lấy độc thân làm chủ nghĩa nữa thì quên đi cái việc có chồng trước tuổi ba mươi.
Bỗng tiếng điện thoại để trên bàn rung lên kêu ù ù làm đứt đoạn suy nghĩ của cô, cầm máy lên nhìn cái tên hiện lên màn hình cảm thấy kì quái, vội nhấc máy, “Alo”
Bên kia đầu dây vang lên tiếng con gái đầy phẫn nộ, (TRIỆU MẠCH NHA !!! Có gan thì về Bắc Kinh ngay cho tớ! Cái con này, cậu có biết tớ phát điên rồi không hả?) Ô ô, tại sao hỏi cô vấn đề tế nhị này chứ?
“Ừ thì có một chút…” Cô thẳng thắn góp ý, tay bóc một miếng snack bỏ vào mồm nhai rộp rộp, bộ dạng cô nghe điện thoại nằm nhai snack y hệt nữ sinh trung học ăn quà vặt lười biếng ở nhà.
(Trời ơi, chết mất chết mất.) giọng nói bên kia không ngừng nói vớ vẩn, sau đó lại hét lên (NGHE CHO KĨ ĐÂY ! CẬU MÀ VỀ BẮC KINH TỚ SẼ NHẤN ĐẦU CẬU XUỐNG ỐNG CỐNG THÀNH PHỐ NÀY, grrr.)
Triệu Mạch Nha bật dậy ngay lập tức khiến snack trên người cô văng tứ tung, “Bộ có chuyện gì sao?” Một câu hỏi vào vấn đề tế nhị, giọng nói bên kia bất giác không hét lên nữa, (Đi mà hỏi con nhỏ em song sinh khốn kiếp của cậu, hừ. Tớ bực lắm rồi đấy, sau 2 ngày không về Bắc Kinh giải quyết tớ sẽ tới tận nhà mẹ đẻ cậu lột da cậu quăng cho chó ăn. Nhớ kĩ đấy.) cảnh cáo cô xong cúp máy cái rụp khiến cô bất giác lau mồ hôi, không chần chừ gì nữa, trực tiếp gọi cho Triệu Mạch Nhiễm.
Chưa đầy hai tiếng chuông bên kia đầu dây đã nhấc máy, (Alo)
Triệu Mạch Nha : “Mày đã làm gì Bối Di rồi?”
Triệu Mạch Nhiễm : (À, chuyện đó… Ừm, thì hôm tan sở em nhìn thấy chị ấy nên chạy đến đó trò chuyện một chút, em bảo chị ấy với Giám đốc tài chính có gì đó mờ mờ ám ám, theo em là thế. Chỉ vậy thôi mà ngày hôm say chị ấy vác cái mặt thảm hại như phụ nữ độc thân đến công ty làm. Em thấy thế hỏi thăm mà chị ấy xem như là thừa, lườm em như kẻ thù vậy.)
Nghe xong bất giác khoé môi cô giật giật, tại sao trong câu nói của nó nghe như nó đá đểu cô thế nhỉ?
Triệu Mạch Nha mất tự nhiên điều chỉnh giọng lại, “Hừm… Phụ nữ độc thân thì chết ai mà thảm hại hả? Mày không thấy chị mày vẫn phơi phới đây sao? Ăn cho lắm muối vào rồi ngu như bò ! Cả so sánh cũng không làm được.” cô tuôn một tràn xem như trút nổi bực vô cớ của mình. Cô rất kiêng kị sự khinh bỉ đối với phụ nữ độc thân nga.
Triệu Mạch Nhiễm : (Em có nói chị sao? Đồ điên này, chửi em vô cớ là sao chứ? Đừng nói Tổng Tài em đi tìm chị nha ? Trời ơiiii thật không hiểu nổi mà. Chị…chị mới là đồ ngu như bò ấy, em không nói nữa, cúp đi.)
Tức giận Triệu Mạch Nha ném cả điện thoại qua một bên, trong đầu đã lên kế hoạch cho việc chuyển nhà.
Cái tên Tống Gia Dịch khốn kiếp đó, lần này chuyển nhà hắn còn giở trò bỉ ổi đối với nhà mới của cô thì cô sẽ cho hắn đẹp mặt !
Trở về thành phố Bắc Kinh đã là bảy giờ tối, Triệu Mạch Nha ngoài bản thân ra còn có cái balo nặng chịch đầy đồ ăn đóng hộp do mẹ Triệu đã làm, cất tất cả vào tủ lạnh xong xuôi.
“Bây giờ mình phải đi tắm rồi đi tìm nhà thôi.” Triệu Mạch Nha nhìn chung quanh nhà một vòng, đôi mắt đuộm buồn tự nói với bản thân.
Hắn lại mặt dày nói một câu, “Trong căn nhà này, một nửa đã là tiền của anh.” Đôi mắt xếch liếc qua cô một cái xem phản ứng ra sao, lại thấy cô đơ ra vài giây, tâm tình hắn bỗng dưng tốt lên không rõ lý do.
Triệu Mạch Nha sau khi đã thông não liền nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt sắc như dao nhìn hắn trong đầu thầm nghĩ muốn nhào đến cắn hắn như con Pupei cắn người vào mấy hôm trước của nhà hàng xóm bên cạnh. Sau đó dường như cô tự khinh bỉ mình tại sao lại so sánh với con chó chứ !
Nghĩ đi nghĩ lại hắn nói cũng đúng, căn nhà này là do cô với hắn lúc còn đi học cùng nhau đi làm thêm dành dụm mà mua nó. Lúc ấy hắn làm một ngày mấy công việc rất cực khổ, mặc dù vậy hắn không than phiền mà ôm hết tất cả vào người còn đe doạ nếu cô đi làm hắn sẽ chia tay với cô, lúc ấy cô chỉ giả vờ giao kèo rồi đi làm lén, đến một hôm hắn phát hiện được liền giận cô mấy ngày khiến cô khóc lóc sưng hết cả mắt còn phiền Trương Mẫn chăm sóc hết cả tuần vì bị sốt. Lúc hắn phát hiện ra thì cô đã khỏi bệnh, vội vàng chạy đến mắng cô ngốc này ngốc nọ khiến cô khóc bù lu bù loa loạn cả lên hết ngày hôm đó.
Bây giờ nhớ lại trong đầu cô toàn là ký ức về hắn, trong lòng tự nhiên cảm giác chán ghét hắn giảm đi vài phần, nhưng bây giờ đã khác trước rất nhiều cô không thể để cảm xúc chi phối mình được, nhẹ nở nụ cười tuyệt đẹp, chỉ là có một chút đau đớn trong đó, hắn nhìn cô nhíu mày.
“Tôi sẽ gửi số tiền đó vào tài khoản của anh. Đã xong chuyện, xin mời anh về.” Cô nói sau đó dứt khoát vào phòng đóng cửa lại.
“Em…” Hắn đứng dậy đi đến trước cửa, bàn tay nắm chặt lại, đập lên cánh cửa thúc giục, “Mạch Nha, em mở cửa ra cho anh.”
Cô không trả lời, hắn vẫn tiếp tục đập cánh cửa. “Anh nói em nghe không hả? Ra đây nói cho rõ ràng !” Hắn hét lên đầy giận dữ, ánh mắt như muốn nhìn thủng cả cửa, tay vẫn không ngừng đập mà ngày càng đập mạnh hơn.
“Anh về đi tôi muốn yên tĩnh.” Cô hét lên với tông giọng cực kỳ đau khổ. Thực sự thì từ lúc cô quay mặt đi cô đã khóc, vì lí do gì cô cũng không hiểu, hay là do cô hiểu rất rõ mà không muốn thừa nhận nó ?
Im lặng …
Căn nhà cô và hắn từng chung sống với nhau, thật nhiều hạnh phúc, thật vui vẻ. Không còn tiếng ồn ào đâu đây giữa hắn và cô, không còn tiếng trách móc cô quá hậu đậu, không còn tiếng yêu em mãi mãi cho đến bách niên giai lão.
Tất cả đã dừng ở nơi quá khứ xa xôi ấy. Tình yêu mười năm của cô và hắn, giờ chỉ còn là một mảnh ký ức giày xéo cô hàng đêm, cô chỉ mong sao mình mãi không tỉnh dậy, cho đến khi người đàn ông tên Trương Dực Phàm tới, anh đã xoa dịu nỗi đau của cô theo cách của riêng anh, nhưng còn hắn thì sao? Gây sự vô cớ làm cô bị thương tích đầy mình vì một chữ yêu của hắn, bây giờ hắn còn quay về khơi gợi những ký ức giữa cô và hắn, để dằn vặt cô sao ? Xem ra mười năm qua cô chưa hiểu rõ con người hắn, cô thừa nhận mình còn không bằng người mù.
Triệu Mạch Nha, mày quá ngu ngốc rồi !
***
Sáng sớm ngày thứ hai là một ngày đầy nắng, Triệu Mạch Nha dụi dụi hai mắt của mình, mắt nhắm mắt mở đi vào toilet.
“AAAAAAAAAAAAAAAAA” một tiếng hét lên kinh hoàng của người con gái.
Vâng, it’s her.
Triệu Mạch Nha liên tục banh hai mắt mình ra hết sức nhưng nó vẫn sưng húp như ốc nhồi khiến tinh thần cô sụp đỗ hoàn toàn. Điên loạn vò đầu bứt tai miệng lầm bầm như nguyền rủa ai đó song cô cầm điện thoại lên.
“Đại tỷ của mày đây, xin nghỉ phép con bà chằn lửa dùm chị. Tao cuốn gói về nhà mẹ rồi, nhớ giữ bí mật dùm chị a.”
[Chỗ em không phải là làm từ thiện!!!] đầu dây bên kia hình như vừa ăn trái cây nhàn nhã nói một câu.
“Biết rồi biết rồi.” Cô tức điên.
[Tút..tút..tút] đầu dây bên kia lạnh lùng cúp máy không thèm chào tạm biệt khiến cô nổi khùng nhưng cũng không làm gì được ngoài nghiến răng kèn kẹt.
——–
Đeo balo lên trên vai, Triệu Mạch Nha cảm thấy nó quá nặng, đồ ăn vặt cô mua dự trữ để qua nhà mẹ mà làm sâu gạo ngoài ra không mang theo quần áo hay cái gì khác, nhưng tại sao nó lại nặng vậy? Cô mặc kệ vẫn đeo nó lên vai đi đến vỉa hè bắt một chiếc taxi ngồi vào.
“Tiểu thư, cô đi đâu?” Bác tài xế lịch sự hỏi.
“Chở tôi về Thiên Tân nhé.” Vừa dứt lời bác tài xế nhìn cô như người ngoài vũ trụ.
“Đến đó cũng mất hơn khoảng tám tiếng, tại sao cô không ngồi xe bus hay tàu lửa hoặc máy bay?”
“Bác cứ chở đi, con có đủ tiền mà.”
Và một câu đủ tiền đấy đã khiến cho ví của Triệu Mạch Nha không còn xu dính túi. Phải nói là cô quá ngốc khi đi taxi từ Bắc Kinh đến Thiên Tân hoặc cô đã quá giàu đến mức khinh bỉ tiền bạc, và xin lỗi cô vẫn là người làm công ăn lương mà thôi.
“Trời ơi con gái của mẹ. Tại sao con lại ngốc thế này hả?” Bà Triệu xách balo trên vai cô mang vào phòng cô, miệng trách móc lớn đến nhà bên còn nghe thấy.
“Tại con không muốn ngồi chung với người lạ thôi. Mẹ biết con sợ đi tàu lửa và bus đông người mà.” Cô xấu hổ cúi mặt xuống, tự nghịch hai bàn tay của mình cho đỡ buồn chán.
“Thôi thôi, đã ăn gì chưa? Mẹ có nấu món canh cá cho con ăn để tẩm bổ, nhìn con bây giờ như bộ xương di động vậy.” Bà Triệu lắc đầu thở dài, kéo cô lên xoay vòng vòng xem xét.
Cảm thấy mình đã bị quay đến chóng mặt, cô nhanh mồm nói một câu, “Được rồi mẹ à, con đang giảm cân mà.”
“Giảm cân cái đầu con !” Bà Triệu nghe xong lại cốc đầu cô một cái, bà có ngốc mới tin những lời này, một mạch kéo cô ngồi xuống bàn đầy đủ các món tốt cho sức khoẻ đặt trước mặt cô. Nhìn thấy nó như thấy vàng rồng à không phải, là kim cương mới đúng. Vội vàng gắp lấy gắp để ăn như bị bỏ đói mấy ngày.
Bà Triệu thấy vậy cười nuông chiều, tay bóc vỏ gắp vào vào chén cho cô, miệng luôn nói “Ăn đi con, món này mẹ đã làm lại hai lần mới vừa ý, con ăn nhiều một chút.”
Thì ra đó là món Tôm Chao Dầu vào hai tháng trước cô nói nó mặn và không được đậm đà, chỉ nói qua loa cho qua không ngờ mẹ lại cất công để làm cho mình ăn như thế. Đúng là chỉ có mẹ mới thương con vô điều kiện thôi.
Triệu Mạch Nha buông đũa, hai hốc mắt đỏ lên, nước mắt dường như chực trào muốn rơi xuống, vội vàng chạy đến ghế đối diện ôm bà Triệu khóc làm bà cũng khóc theo, ôm chặt cô trong lòng, dịu dàng an ủi “Nín nào con gái. Mẹ hiểu mà. Không được khóc nữa, đồ ăn nguội hết rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn bà Triệu một lát, như quyết tâm điều gì đó, cô hít hít mũi, giọng điệu kiên quyết, “Mẹ, chúng ta cùng dọn lên Bắc Kinh sống. Con sẽ nuôi mẹ mà, nếu không đủ khả năng thì còn có Mạch Nhiễm nữa mà. Con bé hiện giờ làm ở một tập đoàn lớn, tiền lương của nó rất cao, nha mẹ ?” Gương mặt cô năn nỉ đến đáng thương, lay lay bàn tay của bà Triệu giương mắt nhìn bà mong chờ.
Bà Triệu dùng ánh mắt rối bời nhìn cô, do dự một lát, bà thở dài, “Không được đâu con à ! Mẹ ở đây quen rồi, còn có Lâm Hỉ làm bạn bao nhiêu năm nay, lên Bắc Kinh mẹ sợ không quen.”
Mặt cô xám xịt, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt giận dữ nhưng kiềm nén lại. Nở nụ cười nhạt, cô cất giọng nói âm u “Vì người đàn ông đó phải không? Tại sao mẹ không tỉnh ngộ ra rằng ông ta đã chết rồi ?” Cô cay nghiệt gằn hai chữ cuối ra như muốn cả thế giới này phải tin tưởng cô rằng ai đó đã chết rồi. Bất giác bà Triệu nhìn gương mặt của cô đang biến hoá một cách đáng sợ, nở nụ cười chua xót thay cho câu trả lời. Chuyện này là do bà có lỗi trước, lấy tư cách gì mà nói chuyện với cô về vấn đề này?
Triệu Mạch Nha thấy phản ứng này của bà, nhẫn nhịn cũng đến giới hạn mà bùng phát “Được, là mẹ xem trọng ông ta hơn con, vậy thì cứ ở đây chờ ông ta về đoàn tụ với mẹ.” Cô về đây là muốn ẩn trú một thời gian để trấn định lại lòng mình, thiên ngôn vạn ngữ của cô chưa kịp nói với bà, không ngờ lại phải dùng nó cho chuyện vô bổ này. Tức giận đến tai cũng đỏ hết cả lên, vội lên phòng lấy balo rồi chạy ra ngoài, đằng sau là tiếng mẹ cô gọi tên cô rất to, Triệu Mạch Nha mặc kệ ngày mai ra làm sao, vội bắt một chuyến xe bus ngồi vào, kết quả thu vé cô lại không có một xu dính túi liền bị đuổi xuống xe.
Ngồi ở trạm xe bus suốt hai tiếng đồng hồ nhìn người lên rồi xuống xe không biết bao nhiêu lần. Trong lòng cô bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cảm thấy hành động vừa nãy của mình quá đáng, vội vàng đứng dậy đi bộ về nhà.
“Cạch”
Cô cúi đầu mở cửa, vừa đi vào thay dép xong vẫn cúi đầu mà lí nhí “Mẹ… Con xin lỗi.”
…
Không có tiếng ai trả lời, Triệu Mạch Nha ngước mặt lên, nhìn xung quanh một vòng, chẳng lẽ mẹ cô trên phòng sao?
Nghĩ thế Triệu Mạch Nha xách balo lên tầng một. Vừa đi vừa suy nghĩ phải xin lỗi mẹ cô thế nào đây. “Lạch cạch” Bỗng tiếng động làm cô chú ý, nhẹ nhàng đi đến căn phòng phát ra tiếng động.
Cô nhìn thấy bà Triệu quay lưng về phía mình đang làm cái gì đó rất mờ ám, giơ chân thon thả muốn đi vào một cách bí mật, thình lình nghe tiếng khoá cô rụt chân lại chạy như bay xuống dưới lầu.
“Ding dong” tiếng chuông cửa nhà vang lên đúng lúc cô vừa chạy xuống, thầm thở hắt ra một hơi đi đến phía cửa mở ra.
“Xin chào!” Đập vào mắt cô là một gương mặt điển trai, người cao mét tám, nói chính xác là Tống Gia Dịch.
Triệu Mạch Nha bỗng dưng thót cả tim, tức giận đóng cửa cái rầm không nói lời nào. Chuông cửa tiếp tục vang lên trong khi gương mặt cô đã đầy sợ hãi và lo lắng, lúc này bà Triệu đã đi xuống từ phía cầu thang thấy cô ngồi bệt ngay cửa hoảng hốt chạy đến hét toáng, “Con làm sao thế? Có chuyện gì?” Chưa nói hết bà nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. “Triệu Mạch Nha ! Mở cửa ra. Tại sao em lại lẫn trốn anh chứ?” Giọng hét từ bên ngoài lớn đến nỗi bà nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ đều tức giận đến nghiến răng.
“Con không sao. Con ra đây nói chuyện với anh ta một chút.” Cô đứng dậy, mỉm cười với bà Triệu, tay đặt ở nắm cửa do dự một chút mới mở ra. Thấy thế bà cũng không ngăn cản, dù là lo lắng nhưng một lúc nào đó cô cần phải tự mình giải quyết tất cả, chỉ là sớm hơn suy đoán của bà.
Bên ngoài, khi Triệu Mạch Nha vừa bước ra không nói không rằng cô nắm cổ tay hắn kéo đi.
Đi một lúc đến công viên nhỏ cách xa nhà cô trăm mét. Triệu Mạch Nha dừng lại, thả tay Tống Gia Dịch như hất hủi, hắn chau mày khó chịu nhưng không nói, nhìn cô.
“Nói đi.” Cô nhìn trừng trừng vào mặt hắn, sắc mặt cô vì lạnh môi đã nhợt nhạt đi.
“Em thật là…” Hắn tức giận kéo cô ôm vào lòng, hai tay lấy áo vest chùm lên người cô.
Đột nhiên bị ôm bất ngờ cô không kịp phản ứng, hai tay chống cự đẩy ra thì hắn càng ôm càng chặt như sợ cô sẽ bốc hơi vậy, cảm thấy mình sắp bị nghiền thành tương cô cáu gắt “TỐNG GIA DỊCH..” Còn chưa nói xong bị anh cắt ngang “Gọi anh là Dịch.”
Triệu Mạch Nha bị chặn họng vừa bực bội vừa cảm thấy kì lạ, “Chẳng khác nhau là mấy cả, anh bỏ tôi ra mau.”
Hắn híp mắt không hài lòng, cô càng giãy dụa hắn càng ôm chặt, bá đạo nói một câu, “Không bỏ !”
“Cái tên chết tiệt nhà anh, bị..bị BỊ ĐIÊN HẢ?” Cô rống lên trong ngực của hắn, tức giận đấm vào ngực hắn mấy cái, cô không biết hắn có đau không nhưng tay cô tê nhói. Thiệt xúi quẩy mà !
“Anh nói không buông đấy, em sẽ làm gì đây ?” Hắn càng cảm thấy không hài lòng ôm chặt, thái độ của hắn vô tình trẻ con rống lại mà vẫn không để ý.
Một nam nhân với diện mạo tuấn tú như hắn đã gây sự chú ý quá lớn đối với người đi đường mà bây giờ lại còn ôm một cô gái mặc váy vùi vào trong ngực mình, vì chỉ có thể chú ý đến nửa thân dưới nên sự diễn tả đối với cô gái này là cặp chân trắng trẻo thon dài, nhưng đứng cạnh người đàn ông này sự “dài” đó không áp dụng được rồi. Hai người không biết giở trò gì, một người thì cứ ôm mãi không buông, người còn lại thì giãy dụa, hai người cứ trong tư thế như vậy mà đấu võ mồm, công nhận là… khác người đi.
Triệu Mạch Nha lúc này đã tức đến đỏ mặt, chợt ý nghĩ bạo gan loé sáng trong đầu, mỉm cười đầy gian tà chỉ mình cô thấy, nhe hàm răng trắng đều cắn vào ngực hắn một cái rõ mạnh, sau đó chỉ nghe tiếng “A” rồi im bặt.
Tống Gia Dịch nghiến răng nhắm tịt hai mắt chịu đựng, ai ngờ đâu nha đầu nhà hắn lại giở trò như vậy chứ! Dám cắn hắn, nếu như người cắn không phải Triệu Mạch Nha của hắn thì nhất định hắn sẽ cho cô đi thăm hỏi Diêm Vương rồi.
Triệu Mạch Nha thấy hắn im lặng hồi lâu, cứ tưởng rằng hắn không đau, đành hết cách thở dài, giọng nói uể oải vang lên “Rồi rồi tôi thua, tôi biết anh mặt dày nhưng cũng không ngờ nó dày đến mức này. Tống Gia Dịch à làm ơn tha cho tôi đi, xin anh đấy!”
Thiệt là, cô sợ hắn quá mà ! Người gì mà lì lợm, mặt dày, trơ trẽn, còn có xấu xa, trẻ con, lại bá đạo nữa chứ, chẳng hiểu làm sao ngày xưa cô yêu hắn nữa, à không, hiện tại,…
Bỗng Tống Gia Dịch thả cô ra, nhìn sâu vào mắt cô, một lúc sau kiên định nói, “Không cho phép em trốn tránh anh nữa, hứa với anh, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Chuyện bốn năm trước anh có thể giải thích, chỉ sợ em sẽ không được vui…”
Nghe thấy chuyện bốn năm trước, trong lòng vô thức nhói lên, vết sẹo năm xưa chưa lành hẳn giờ bị hắn chạm vào, cô có chút hoảng loạn đẩy tay hắn ra muốn trốn tránh.
Nhìn bộ dạng cô hoảng hốt hắn giật mình quên mất rằng mình đang nói môt chuyện rất nhạy cảm với cô, tay chân luống cuống ôm cô vào lòng, “Anh hiểu mà. Chỉ cần em không đẩy anh ra xa nữa được không? Anh xin lỗi, Mạch Nha, xin lỗi, xin lỗi em…”
Dựa vào vòm ngực rắn chắc, nghe giọng nói của hắn tâm tình cô trở nên dễ chịu, cảm thấy sự dễ chịu của mình hết sức vô lý, cô vội bình tĩnh lại. “Quên chuyện đó đi, chẳng phải bây giờ tôi và anh đã là người dưng rồi sao? Hơn nữa, anh còn có vợ, tôi không thể nào làm tình nhân hay tiểu tam đâu. Mong anh giữ tự trọng đừng phiền tôi nữa.” Nói xong không đợi hắn trả lời, trực tiếp đẩy mạnh hắn ra, quay đầu chạy biến.
Ở đây hắn vẫn nhìn theo hình bóng nhỏ nhắn của cô chạy đi vẫn không đuổi theo, tặc lưỡi một cái, “Thật là …”
Chạy đến nhà cô tông cửa như thổ phỉ, nhào đến sôpha làm một pha bay trên không trung thật đẹp mắt “Ầm” một tiếng cô đã yên vị nằm sấp trên sôpha êm ái và mệt nhọc thở.
Nếu như Triệu Mạch Nhiễm mà chứng kiến được cảnh này chắc chắn sẽ tìm đạo diễn cho cô đi đóng phim hành động mất thôi, thật TMD có nét mà !
***
Bây giờ đã là tuần thứ hai Triệu Mạch Nha ở lại Thiên Tân, dù muốn hay không thì cô vẫn phải quay trở về Bắc Kinh, vì lí do buồn chán làm sâu gạo cô muốn quay trở về Bắc Kinh mà thác loạn xã stress.
Kể từ hôm Tống Gia Dịch và cô cùng nhau nói chuyện ở công viên thì những ngày kế tiếp hắn không còn làm phiền cô nữa, hay nói cách khác là bốc hơi một cách quá đáng. Vì lí lẽ gì mà cô vừa chạm mặt hắn lại tim đập như đánh trống không đều vậy chứ? Aii, xem ra cô phải đi tìm bạn trai thôi, hiện giờ mà còn lấy độc thân làm chủ nghĩa nữa thì quên đi cái việc có chồng trước tuổi ba mươi.
Bỗng tiếng điện thoại để trên bàn rung lên kêu ù ù làm đứt đoạn suy nghĩ của cô, cầm máy lên nhìn cái tên hiện lên màn hình cảm thấy kì quái, vội nhấc máy, “Alo”
Bên kia đầu dây vang lên tiếng con gái đầy phẫn nộ, (TRIỆU MẠCH NHA !!! Có gan thì về Bắc Kinh ngay cho tớ! Cái con này, cậu có biết tớ phát điên rồi không hả?) Ô ô, tại sao hỏi cô vấn đề tế nhị này chứ?
“Ừ thì có một chút…” Cô thẳng thắn góp ý, tay bóc một miếng snack bỏ vào mồm nhai rộp rộp, bộ dạng cô nghe điện thoại nằm nhai snack y hệt nữ sinh trung học ăn quà vặt lười biếng ở nhà.
(Trời ơi, chết mất chết mất.) giọng nói bên kia không ngừng nói vớ vẩn, sau đó lại hét lên (NGHE CHO KĨ ĐÂY ! CẬU MÀ VỀ BẮC KINH TỚ SẼ NHẤN ĐẦU CẬU XUỐNG ỐNG CỐNG THÀNH PHỐ NÀY, grrr.)
Triệu Mạch Nha bật dậy ngay lập tức khiến snack trên người cô văng tứ tung, “Bộ có chuyện gì sao?” Một câu hỏi vào vấn đề tế nhị, giọng nói bên kia bất giác không hét lên nữa, (Đi mà hỏi con nhỏ em song sinh khốn kiếp của cậu, hừ. Tớ bực lắm rồi đấy, sau 2 ngày không về Bắc Kinh giải quyết tớ sẽ tới tận nhà mẹ đẻ cậu lột da cậu quăng cho chó ăn. Nhớ kĩ đấy.) cảnh cáo cô xong cúp máy cái rụp khiến cô bất giác lau mồ hôi, không chần chừ gì nữa, trực tiếp gọi cho Triệu Mạch Nhiễm.
Chưa đầy hai tiếng chuông bên kia đầu dây đã nhấc máy, (Alo)
Triệu Mạch Nha : “Mày đã làm gì Bối Di rồi?”
Triệu Mạch Nhiễm : (À, chuyện đó… Ừm, thì hôm tan sở em nhìn thấy chị ấy nên chạy đến đó trò chuyện một chút, em bảo chị ấy với Giám đốc tài chính có gì đó mờ mờ ám ám, theo em là thế. Chỉ vậy thôi mà ngày hôm say chị ấy vác cái mặt thảm hại như phụ nữ độc thân đến công ty làm. Em thấy thế hỏi thăm mà chị ấy xem như là thừa, lườm em như kẻ thù vậy.)
Nghe xong bất giác khoé môi cô giật giật, tại sao trong câu nói của nó nghe như nó đá đểu cô thế nhỉ?
Triệu Mạch Nha mất tự nhiên điều chỉnh giọng lại, “Hừm… Phụ nữ độc thân thì chết ai mà thảm hại hả? Mày không thấy chị mày vẫn phơi phới đây sao? Ăn cho lắm muối vào rồi ngu như bò ! Cả so sánh cũng không làm được.” cô tuôn một tràn xem như trút nổi bực vô cớ của mình. Cô rất kiêng kị sự khinh bỉ đối với phụ nữ độc thân nga.
Triệu Mạch Nhiễm : (Em có nói chị sao? Đồ điên này, chửi em vô cớ là sao chứ? Đừng nói Tổng Tài em đi tìm chị nha ? Trời ơiiii thật không hiểu nổi mà. Chị…chị mới là đồ ngu như bò ấy, em không nói nữa, cúp đi.)
Tức giận Triệu Mạch Nha ném cả điện thoại qua một bên, trong đầu đã lên kế hoạch cho việc chuyển nhà.
Cái tên Tống Gia Dịch khốn kiếp đó, lần này chuyển nhà hắn còn giở trò bỉ ổi đối với nhà mới của cô thì cô sẽ cho hắn đẹp mặt !
Trở về thành phố Bắc Kinh đã là bảy giờ tối, Triệu Mạch Nha ngoài bản thân ra còn có cái balo nặng chịch đầy đồ ăn đóng hộp do mẹ Triệu đã làm, cất tất cả vào tủ lạnh xong xuôi.
“Bây giờ mình phải đi tắm rồi đi tìm nhà thôi.” Triệu Mạch Nha nhìn chung quanh nhà một vòng, đôi mắt đuộm buồn tự nói với bản thân.
Tác giả :
Diên Vĩ