Love Again, Yêu Lại Từ Đầu
Chương 15: Quay mv
Không phụ lòng sự khổ luyện của Triệu Mạch Nha, một tháng trôi qua cuối cùng cô cũng luyện tập thành công các mảng vũ đạo và thanh nhạc. Hiện giờ thì cô đang ở một vùng ngoại ô xinh đẹp để quay MV mới để ra mắt dịp sắp tới này.
Concept MV nói về tâm trạng của cô gái vừa thất tình, biến đổi ra sao ở bốn mùa khác nhau, hiện giờ cô đang quay phân cảnh mùa xuân-mùa hạnh phúc của nhân loại. Lấy bối cảnh cây táo đỏ to làm bố cục chính, xung quanh còn bày trí thêm cỏ xanh.
Concept trang phục của cô ở phân cảnh mùa xuân này là chiếc váy kiểu mullet mềm mại và bay bổng, thiết kế theo kiểu có cổ áo gồm hai gam màu, phía trên với màu vàng tươi, phía dưới được sử dụng gam màu nude, vạt áo sau dài đến chấm đất, đây là một trong BST mới nhất của nhà thiết kế Emilia Wickstead. (Rảnh rỗi mấy nàng lên GG search “bst xuân hè 2014 của Emilia Wickstead” hình ảnh thứ 11 là bộ váy của Mạch Nha mặc đó.)
Mái tóc màu nâu của cô được uốn xoăn rồi tết tóc xương cá, đuôi tóc để sang một bên vai, nương theo mấy kẻ tóc, stylish cài vào đầu mấy bông hoa Tương Tư nho nhỏ hai màu tím khoai môn xen vàng nhạt, phía bên trái dưới lỗ tai còn cài thêm một bông hoa Anh Thảo tím nhạt lớn làm điểm nhấn của kiểu tóc.
Chuyên gia makeup Shaney hôm nay trang điểm gương mặt cho cô như thần mùa xuân. Hai mắt được đánh với gam màu vàng nâu để tone/tone với bộ váy, má hồng đánh sắc cam, đôi môi cũng dùng son màu cam đỏ. Đây là lần đầu tiên Mạch Nha trang điểm theo gam màu này, nhìn vào gương thấy cặp mắt đen của mình không hợp tí nào, cô đưa tay tháo cặp kính áp tròng ra.
“Em..em làm gì vậy?” Shaney hoảng hốt hét toáng lên khi thấy cô đưa tay như móc hai mắt mình.
Bị tiếng hét của Shaney làm cho giật mình, cuối cùng vẫn là lấy miếng còn lại ra rồi Mạch Nha mới giải thích, “Em gỡ kính áp tròng ra. Chị trang điểm cho em Tây như vậy rồi em còn che cái cặp mặt xanh này của mình chẳng phải uổng phí sao?”
Lúc cặp mắt xanh của Mạch Nha vừa nhìn thẳng vào Shaney, chị ta ngạc nhiên đến độ trợn hai mắt lên, lắp bắp, “Em..em..em… Thì ra..em là con lai!”
“Hì hì, thôi chị đừng bất ngờ. Triệu gia nhà em ai cũng sở hữu cặp mắt xanh từ bố em cả, chỉ có mẹ em là không thôi.” Cô nhảy cái phịch xuống nói, do mang cao gót nên hơi loạng choạng suýt chút thì ngã xuống, cũng may có bàn tay Shaney đỡ cô.
“Mạch Nha đâu? Chuẩn bị năm phút nữa bấm máy!” Tiếng đạo diễn Erick lanh lảnh bay vào tai Mạch Nha, cô giật mình lật đật đi nhanh đến đó “Em nghe rồi ạ, em tới ngay!!!!”
“Từ từ thôi.” Shaney vẫn đi theo dìu cô nhắc nhở.
“Em lại đây, cảnh diễn của em là hát theo đoạn này, đoạn này phân cảnh ở mùa Hè, đoạn này ở mùa Thu, còn đoạn này là mùa Đông, phần cuối để mùa Thu và Đông xuất hiện nhiều nhất.” Đạo diễn vừa cầm kịch bản vừa chỉ dẫn cho Mạch Nha, cô đứng cạnh bên gật gật đầu như đã hiểu.
Đạo diễn Erick gật đầu phất tay bảo cô, “Rồi ok. Em vào cảnh đi. Ánh sáng !”
Đứng trước cây táo đỏ Mạch Nha cảm thấy không được thoải mái với cả đống ống kính chỉa vào mình như thế, cô có hơi không tự nhiên. Xoay qua xoay lại, tìm một góc xem như là đẹp cô liền ngồi xuống cạnh cây táo, thoải mái dựa vào thân cây.
“3, 2, 1, action!!!” Đạo diễn Erick đánh bảng kêu lên một tiếng “cách”. Nhạc nổi lên, máy thổi bong bóng cũng bắt đầu hoạt động. Mấy chốc khung cảnh ngay cây táo đầy bong bóng rơi, dưới gốc cây còn có nữ nhân áo vàng đang tựa vào cây táo, ánh mắt buồn bã hướng vào camera cất tiếng hát.
“Bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu
Giống như em đang giả vờ rằng mình rất hạnh phúc
Còn truy sét đúng sai lời nói dối của anh làm chi nữa
Vì dù sao chúng ta đã kết thúc rồi
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc..” Đoạn vừa hát theo nhạc Mạch Nha đứng lên, bước một bước, thêm một bước nữa, cô ngẩn đầu nhìn bong bóng đến thất thần.
“Những lời hứa hẹn của anh cho dù quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng như bong bóng,
Nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng?” Cô cất tiếng hát, bàn tay cố vươn lên chạm nhẹ vào bong bóng. Chớp mắt bong bóng bị vỡ.
“Nên sớm biết rằng bong bóng chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan
Giống như trái tim đã bị anh làm tổn thương, không thể chịu nổi giày vò …” Cô mỉm cười đầy buồn bã.
Đúng lúc này đạo diễn hô to “Cut!” Âm nhạc và máy thổi bong bóng ngưng lại ngay lập tức.
Trợ lý nhanh chóng chạy đến dìu Mạch Nha, ân cần hỏi cô có muốn uống nước không, cô lắc đầu.
Đạo diễn Erick nói với đoàn, “Cảnh này kết thúc. Mau chuẩn bị đi tiếp địa điểm tiếp theo.” Ông ta bước đến chỗ cô, “Mạch Nha làm tốt lắm!” Ông khen ngợi.
“Cảm ơn đạo diễn.” Cô mỉm cười cảm thấy trong lòng lâng lâng, ông cười rồi bước đi thu dọn cùng đoàn, trợ lí lại dìu cô trở về xe.
Địa điểm tiếp theo chính là cung điện Versailles thuộc sở hữu của Vua Louis XVI và Hoàng Hậu Marie Antoinette nhưng bây giờ đã là di sản quốc gia, có điều nhà nước lại đem nó ra kinh doanh khách sạn cho nên chỗ của cô mới được phép quay hình ở đó.
Khi mới tới nơi, đập vào mắt cô là một hồ nước trước cung điện rộng mênh mông có thể phản chiếu cả bầu trời và lâu đài phía sau ánh trên mặt nước.
Xe bắt đầu lăn bánh đi hết một con đường dài đằng đẳng mới vào tới cung điện. Đoàn quay phim trước tiên quay ở khu vườn trước. Lấy khung cảnh đầy hoa đủ mọi sắc màu làm nền.
Đến đây Mạch Nha được thay bộ trang phục khác, chiếc váy ren trắng dài chấm đất, hai cánh tay áo cánh dơi dài đến cổ tay, thắt lưng kim loại vàng hình lá giữa eo làm điểm nhấn. (Kiểu váy này như cái miếng vải hình chữ Nhật được khoét hai lỗ ngay eo để đeo thắt lưng còn cánh tay với vạt áo sau dính liền vs nhau dài xuống dưới. Nằm trong Zuhair Murad Couture SS 2014 web DEPplus hình thứ 12)
Kiểu tóc cũng được đổi cho hợp với trang phục, nhà tạo mẫu trong lúc dời địa điểm đã nhuộm màu vàng nhạt toàn bộ hết cho cô, cả chân mày cũng nhuộm, bây giờ mái tóc dài bồng bềnh màu vàng ánh được kéo thẳng ra, tóc vàng xoã ra đằng trước vai, tổ hợp trên người cô rất quý phái. Nhìn cô trong đoàn ai cũng bảo Hoàng Hầu Marie cả =.= (làm quá =]])
So với phân cảnh mùa xuân kia, cảnh này cô được trang điểm khá nhạt, mắt chỉ đánh một ít màu nâu không kẻ eyeline, màu son và màu má hồng vẫn là màu cam có điều nhạt hơn trước.
Khi Mạch Nha được các nhà tạo mẫu hoàn thành kiểu tóc trang phục rồi đạo diễn mới đi đến bên cô dặn dò, “Cảnh này em toàn chạy thôi nhé, vừa chạy vừa quay đầu lại, nhìn sang các hướng khác như đang tìm kiếm người yêu em. À người đóng vai người yêu của em là Chris, cậu ta tới rồi kìa, có cả SEYIs đến nữa.”
Erick vừa nói xong là lúc Mạch Nha đang nhảy phóc từ chiếc ghế xuống, cô nhém bị trẹo chân khi nghe tên Chris đóng vai người yêu cô, cái ý tưởng này nghe nói bị bát bỏ lâu rồi tại sao hôm nay lại được sử dụng thế này?
“Xin hỏi đạo diễn, em nghe nói ý tưởng này bị bát bỏ rồi mà?” Cô nhịn không được thắc mắc, tay vớ chai nước lên uống.
“À, anh nghe nói là Chris đề nghị lại ý tưởng này. Khi đó bị bát bỏ là do anh tưởng nó không đồng ý, ai ngờ hai hôm trước nó hỏi anh khi nào quay MV nhớ nhắc trước cho trợ lý của nó.”
“Phụt..” Dường như bị sock cô phun hết cả nước ra ngoài. Ai bảo tháng trước cô lỡ mồm đề nghị ‘yêu thử’ nên bây giờ cũng có một chút ngượng ngùng khi đóng cảnh này nha, nhất là cô và cậu ta bây giờ thân như chị… em vậy!
Từ xa thấy SEYIs bước tới, Điềm Vương đã nhanh hơn bốn người kia, chạy thật nhanh tới chỗ Mạch Nha hỏi han, “Chị vợ, chị có sao không?”
Cô lườm toé lửa đáp : “Ai là chị vợ của cậu.”
Từ ngày mà cô làm thực tập sinh, tên này cứ vài ba bữa đi ngang phòng tập không liếc cô một cái, có một hôm em gái cô-Triệu Tiêu San mang cơm đến cho cô ăn, cô nhớ con bé bảo thức ăn mua ở ngoài không bổ dưỡng còn bô lô bô la mắng cô không biết chăm sóc này kia nọ thì đúng lúc tên nhóc đó đi ngang, nghe trong phòng tập hiếm khi có tiếng nói chuyện này tò mò nhìn vào, vâng, phải rồi đấy, nó thấy em gái cô và tiếng sét ái tình đã đánh trúng nó, từ đó tên này luôn lẽo đẽo đi theo cô nịnh nọt đủ thứ, còn gọi cô là chị vợ trong khi em gái của cô không thèm liếc hắn cái nào. Thế mà tên nhóc này còn lợi hại hơn, bám em cô dai kinh khủng mà con bé thì nhìn hắn như người vô hình, nhưng tên nhóc này là ai chứ, nó mặt dày hơn cô nghĩ. Tóm lại mỗi khi tên nhóc cùng đứng một chỗ với em cô thì ánh mắt của con bé dành cho nó còn không bằng dành cho con chó nhỏ bên lề đường nữa là, mỗi lần như thế cô chỉ biết cảm thán “Poor Điềm Vương!”
Đột nhiên Hoắc Mị kề sát lại gần mặt cô, giọng nói đầy mê hoặc, “Chị đeo kính áp tròng đấy à?”
“Đâu có.” Mạch Nha theo phản xạ liền ngã người ra ngoài sau kéo dài khoảng cách của hai người.
Cả đám lại có dịp trợn tròn hai mắt, Grany bỗng dưng nắm cổ áo đằng sau của Hoắc Mị kéo ngược ra, “Cậu được rồi đó!”
Chỉ thấy hai người liếc nhau ầm ầm sau đó là tiếng của Johnny phá vỡ bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng này, “Chị Mạch Nha là con lai à?”
“Dạo này em thông minh hơn Hoắc Mị rồi đấy.” Cô gật đầu rồi quay đầu bước đi chỗ khác, chỉ bỏ lại câu nói, “Chị đi trước đây.”
Mạch Nha đi tới đi lui cuối cùng cũng tìm được trợ lí của mình, “Chị Candy, em không có giầy để mang sao?” Cô giơ bàn chân lên minh hoạ.
“Cảnh ngoài vườn và mặc bộ váy này em đều đi chân không.” Candy e dè nói, lúc sau lại tiếp, “Nhưng em đừng lo, đạo diễn vừa hô cut chị sẽ đem nước nóng đến ngâm chân cho em.”
Mạch Nha cười vô cùng vui vẻ nịnh nọt, “Vậy phiền chị nha, chỉ có Candy mới tốt với em như vậy.”
Trợ lí Candy liền xua tay, thoải mái cảm thán, “Aiyo, chỉ có đi theo em chị mới nhàn nhã như thế này thôi!”
Khoé môi Mạch Nha giật giật, ý của chị trợ lí là, cô đã quá già để làm ngôi sao nên sức ảnh hưởng cô chẳng có một chút nào à?
Candy vừa nói xong thấy mặt Mạch Nha đơ ra chị ta mới hiểu rằng mình lại ‘lỡ mồm’ rồi, liền rút gọn chuồn lẹ không để Mạch Nha nghe thấy.
“Gần quay rồi chị lại đứng đờ ra ở đây làm gì? Còn không mau mang giầy vào?” Giọng Hoắc Mị từ đằng sau vọng tới khiến cô giật bắn nhém té xuống đất.
“Cậu không hù tôi ăn cơm không ngon à? Cảnh này tôi không được phép mang giầy.” Một tay cô để lên ngực trấn tĩnh, lườm cậu ta một cái đầy sắc lẻm.
Ánh mắt Hoắc Mị đăm đăm nhìn về bàn chân của cô, đến khi bàn chân cô dường như muốn ngại ngùng thì cậu mới mỉm cười thản nhiên kéo tay cô bước đi, “Bản thân tôi cũng nghĩ chị không mang giầy đẹp hơn. Đi quay nào, tôi không có cả ngày cho chị đâu.” Cậu ta kênh kiệu tuyên bố, Mạch Nha bị lôi đi cũng bĩu môi không nói.
“Cảnh chạy một, action !”
Cũng chẳng phải lỗi của ai
Có nói dối bao nhiêu đi nữa dù sao em vẫn còn yêu anh
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
Những lời hứa hẹn của anh cho dù rằng quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng giống như bong bóng
Nếu có thể nhìn thấu thì còn gì để đau lòng?
…
Nhạc vừa phát lên cô điên cuồng chạy khắp nơi trong khu vườn phong cách hình học này. Vì là phân cảnh chạy cho nên không cần hát theo lời nhạc, việc bây giờ của cô chỉ cần chạy và quay đầu lại tìm kiếm. Kể ra cảnh này cũng mỏi cổ và chân của cô muốn chết, nhất là cái không khí lạnh giá này mà còn đi chân không thì quá ‘tuyệt’ rồi =.=’
“Cut!” Erick đột nhiên nhíu mày hét lên, tay ngoắc ngoắc gọi Mạch Nha.
Vừa đi đến cô liền bị hỏi tội, “Tại sao gương mặt em lại vui vẻ thế này? Có cần anh phải nói cho em cảm xúc của nhân vật không hả?” Erick thở dài chỉ tay vào màn hình, cô tò mò nhìn vào.
Trời ạ, cô đang đóng vai thất tình hay đóng vai phụ nữ hạnh phúc thế này? Cười cũng có thể xán lạn như vậy sao =_=
“Em xin lỗi, em sẽ làm lại, cảnh trí nơi đây làm em phân tâm. Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi mọi người.” Cô biết mình sai ở đâu cho nên chỉ cúi gập người xin lỗi, sau đó im lặng đi đến chỗ cũ.
Đột nhiên Hoắc Mị giơ tay đề nghị với đạo diễn “Chờ một chút!” Cậu chạy về phía Mạch Nha đang đứng, cô nhìn cậu ta, còn tưởng cậu ta định nói gì, ai ngờ cậu ta hoàn toàn không quan tâm tới mình, chỉ chạy đến đứng ngay cạnh vườn hoa nhỏ xinh, giơ tay ra, cậu ta nhổ cái gì đó…
Một giây sau cô liền nhìn thấy mấy bụi hoa Oải Hương bị nhổ lên, hai mắt cô trợn tròn hét lên, “WHAT!!!?”
Cả tổ quay phim liền nháo nhào như mới chứng kiến cảnh vịt đẻ trứng gà. Đạo diễn Erick cũng bất ngờ đến độ trợn hai mắt nhìn Hoắc Mị không thốt nên lời.
Một lát sau, “Trời ơi Chris ơi Chris! Cậu có biết đây là cung điện không vậy?” Erick dường như là thét lên hết có thể khi nói câu này, tay không ngừng vò đầu bứt tóc.
Chỉ thấy Hoắc Mị hững hờ, “Không sao. Chuyện này không cần lo. Mấy anh có thấy bây giờ Mạch Nha đã ‘down’ chưa? Rất thích hợp đóng vai này. Bấm máy nhanh đi!”
Cả đoàn quay phim lại nhìn về phía Mạch Nha. Quả thực, cô ấy đang rất ‘down’ nhìn về cái lỗ trống không ở chỗ đó, Erick đành thở dài, “Cảnh chạy một, ACTIONNNN!!”
…
“Cut. Làm tốt lắm, bây giờ đi thay trang phục tiếp cảnh hai.” Erick xem ra rất vừa lòng với cảm xúc bi ai cho mấy cành hoa của cô.
Cảnh thứ hai được quay ở trong Cung Điện vì thế stylish chọn cho cô bộ váy dạ hội cổ điển của thương hiệu TarikEdiz cho có không khí quý tộc. Chiếc váy tay dài trễ vai màu xanh ngọc, cổ váy được xẻ sâu làm bộ ngực tròn trịa có kẻ sâu hun hút của cô lộ ra ngoài, váy dài chấm đất xẻ tà bên trái tôn cái chân thon dài của cô, chiếc váy như sinh ra để cho cô mặc, vòng một vòng hai vòng ba đều rất rõ ràng, rất sắc nét, rất … hại người.
Lần này được mang giầy nên cô chọn đôi cao gót mũi nhọn cùng màu với chiếc váy. (GG search ‘bst váy dạ hội tarikediz 2014’ qua hình ảnh các nàng thấy hình thứ 8 chính là bộ váy của ẻm mặc)
Phụ kiện của bộ váy này là chiếc vòng cổ kim cương to được đeo vào cổ tôn nên vẻ trắng noãn của phần bờ vai, ngực. Mái tóc màu vàng được búi xoắn, thả lọn hai bên và buộc thấp, phối hợp với đôi bông tai kim cương dài. (Cái avatar của ta là cái tóc của nữ chính đấy mấy nàng =_=)
Chuyên viên trang điểm Shaney nhìn trái nhìn phải, nhìn đến Mạch Nha cảm thấy ngượng ngùng mới nói, “Chà, xinh đẹp quá. Có điều gam màu này không hợp với em. Chị sẽ đổi màu khác.”
Mạch Nha gật đầu, đề nghị “Vâng ạ, đừng quá già được rồi. Em đã già rồi đạo diễn còn lựa cho em cái tên nhóc nhỏ hơn em sáu tuổi mà đóng vai người yêu, hừ. Cái này mà phát hành rồi chắc đám fan của SEYIs bảo em ‘trâu già gặm cỏ non’ mất!” Cô than thở.
Nghe cô nói mà Shaney cười ha hả, “Haha.. Chị thấy em không có già đâu, nếu bỏ đi lớp trang điểm em đứng cạnh Chris xem như là một cặp không hơn không kém.”
“Chị đừng có nói những lời phi thực tế thế chứ, dù sao thì già vẫn già.” Cô xụ mặt, Shaney cũng chỉ cười trừ tập trung làm đẹp cho cô.
Ba mươi phút sau.
Đặt cây son hiệu Dior xuống, Shaney đưa gương đến trước mặt Mạch Nha, chị nhẹ giọng, “Em xem được chưa? Có già không nào?”
Mắt khói xám nhạt thập phần sang trọng, cánh mũi nhỏ nhắn thanh tú, má hồng màu đào thẹn thùng, đôi môi trái tim màu hồng be nhẹ nhàng tinh tế. Kết hợp với kiểu tóc khiến người trong gương như thiên tiên giáng trần.
“Oa, đẹp quá. Em chưa thử cách trang điểm này bao giờ cả.” Mạch Nha nhìn gương không rời mắt, miệng thì chốc chốc lại thốt lên khen Shaney.
Shaney bây giờ mặt mày như hoa, nhìn Mạch Nha cười đến xán lạn.
Từ sau lưng Lôi Khiết Hàn đi tới gọi Mạch Nha, “Chị ở đây cầm gương làm gì thế? Đến giờ quay rồi..kì..a” Bất ngờ đến đánh rơi luôn cả chai nước xuống.
Mạch Nha đứng lên xoay người, thấy Lôi Khiết Hàn đánh rơi chai nước, cô lo lắng, “Sao thế Hàn?” Thấy cậu vẫn còn đờ đẫn cô liền khom người xuống nhặt chai nước dùm.
Cầm nó xong cô vươn lên chuẩn bị đặt chai nước vào tay cậu thì, “Chị..chị..cầm cầm đi, tôi, tôi đi trước.” Nói xong câu đó nhanh chóng biến mất.
Cô nhíu mày tự hỏi, “Gì vậy nhỉ? Cậu ta có sao không đấy?”
Đột nhiên Shaney cười ha ha đến chảy cả nước mắt, “Em có biết vì sao nó chạy nhanh thế không?” Mạch Nha lắc đầu.
“Em không ý thức được mình đang mặc đồ xẻ cổ à? Em khom ngươi xuống như thế nhặt chai nước dùm nó, chẳng phải cái gì kia tròn tròn đã lồ lộ dưới mắt nó sao? Hahaha, bất quá chị chưa từng thấy nó như vậy. Dù lúc trước đã từng quay nhiều cảnh có mấy cô diễn viên mặc đồ khoe ngực.” Nói đến đây chị ta ghé vào tai Mạch Nha thì thầm, “Của em, nó phản ứng kịch liệt quá…” Mặt cô bây giờ khỏi phải nói tới, đỏ mặt đến độ luộc hột gà còn chín.
“Em..em đi quay đây.” Cô lắp ba lắp bắp ba chân bốn cẳng chạy đi, ở đằng sau nghe tiếng cười của Shaney càng dữ dội hơn.
Lúc quay lại đoàn phim, cả đoàn người đang chuẩn bị ánh sáng, đạo cụ, đột nhiên Mạch Nha bước vào cảnh quay, cả đám im lặng hít thở không thông.
May mắn thay đạo diễn là người đã có vợ cho nên, “Cảnh chạy hai, action!”
Cảnh quay này cô phải chạy đi tìm người yêu mình ở hành lang của cung điện. Nói hành lang chứ thực ra cô muốn diễn tả là cái gì đó sang trọng hơn. Vì dãy hành lang này hoàn toàn được mạ kim loại vàng, còn có những chi tiết hoa văn trên trần nhà vô cùng cổ điển, nó khiến cho cô áp lực khi đi trên sàn nhà, cô đi rất nhẹ nhàng, còn dường như là sợ nó bị đau nữa.
Đóa hoa có đẹp bao nhiêu nở rồi cũng sẽ úa tàn
Vì sao có lung linh nhường nào lóe sáng rồi cũng sẽ vụt tắt
Tình yêu vốn chỉ như bong bóng nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng
Tại sao lại phải đau lòng?
Việc gì phải đau lòng?
Tại sao phải đau lòng?
Nhạc bật lên cô bắt đầu chạy khắp nơi tìm kiếm, thân ảnh người yêu cô thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, cô cố chạy đến thật nhanh nhưng anh hoàn toàn biến mất.
“Mạch Nha.” Tiếng nói từ đằng sau vọng tới, xoay người, thoắt cái đã không thấy.
Cô bắt đầu chạy vào phòng Gương, thiết kế xa hoa đập vào mắt, còn có tượng vàng đầy sang trọng, đèn pha lê chùm, những tấm gương phản chiếu hình ảnh của cô.
“Cut!” Erick phất tay la lên.
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng chạy đến dậm phấn lên mặt Mạch Nha, trợ lí chạy đến đắp lớp khăn mỏng cho cô, khoảng chừng năm phút sau khi đọc kịch bản, cô ra hiệu Ok với Erick, anh ta gật đầu đánh bảng, “Cảnh hát, Action!”
Trở lại phòng Gương, tiếng nhạc chầm chậm vang lên, bắt lấy được cảm xúc, bàn tay cô đưa lên sờ vào tấm gương phản chiếu hình ảnh mình trong đó.
“Tất cả đều chỉ là bong bóng, chỉ giây phút thôi sẽ vỡ tan
Những lời hứa hẹn của anh cho dù đều quá mỏng manh.”
Lúc này Hoắc Mị chợt bước ra, trên người mặc bộ trang phục vest giầy da cao cấp, mái tóc được vuốt ra đằng sau rất nam tính, dường như còn làm già hơn mấy tuổi để xứng đôi với Mạch Nha hơn.
Anh bước đến sau lưng cô, từ từ ôm nhẹ bờ vai mỏng manh ấy vào lòng, khoé mắt cô bỗng dưng rưng rưng, giọt nước mắt như hạt pha lê rơi xuống, bàn tay cô đưa lên nắm bàn tay anh, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
“Chỉ hận em không nhìn thấu con người anh
Nên mới phải đau lòng như vậy
Phải tìm lại ở đâu sự chắc chắn cho tình yêu?
Ôm lấy nỗi cô đơn lẽ nào sẽ không cô đơn?
Tình yêu vốn dĩ chỉ như bong bóng,
Chỉ trách em không nhìn thấu,
Nên mới phải đau lòng đến vậy !”
“Cut!”
“Mạch Nha diễn hay lắm!” Erick khen nức nở khi quay được cảnh nước mắt rơi như vậy.
Lặng lẽ cúi gập người như lời cảm ơn, Mạch Nha bước ra đằng sau xe thay đồ.
“Em sao vậy? Sắc mặt không được tốt…” Candy đi đến hoang mang hỏi.
Mạch Nha lắc đầu, nét cười cô rất nhạt cất tiếng, “Em không sao, mình chuẩn bị cho địa điểm tiếp theo đi chị.”
Thay đồ xong xuôi bước ra ngoài đi đến xe riêng mở cửa bước vào, khi cái thân trên cô vào được rồi thì thân dưới lại bị kẹt ngay cánh cửa. Cái này là do chiếc váy đang mặc trên người đây mà. Một cái váy dạ hội xoè lớn màu đen, cổ chữ V sâu đến mức muốn lộ hết hai gò bồng đào của cô ra, may là stylish nói có thể dùng khăn choàng lông chồn xám choàng vào nếu không cô chẳng đồng ý mặc nó.
Candy thấy sắc mặt cô không được vui, nhỡ như mà bực quá xé váy chắc lúc đó má ơi, chị ta phải làm bao nhiêu tháng mới có thể đền cái váy đây? “Để chị giúp.” Chị nhanh nhẹn chạy tới kéo váy giúp cô ngăn cho bi kịch xảy ra.
Khi chiếc váy đã vào xe ‘an toàn’ rồi cả đoàn xe bắt đầu xuất phát. Cảm giác được ánh mắt nóng rực của ai đó đang chiếu vào mình, Mạch Nha xoay đầu quay lại.
Thình thịch…
“Vậy ra, nó là thật ư?” Cô lẩm bẩm.
Qua tầm nhìn từ tấm kính xe, cô thấy được người đàn ông vẻ ngoài xuất chúng đang đứng trước đại sảnh của Cung Điện Versailles, người đàn ông luôn nhìn cô trong suốt buổi quay hình ở khu vườn và phòng Gương chính là … Tống Gia Dịch.
Cái tên quá đỗi quen thuộc nhưng lại xa lạ đến không ngờ đối với cô. Đột nhiên cảm giác má hơi ươn ướt, cô lấy tay chạm nhẹ vào mặt.
Hoá ra là nước mắt chưa cạn, chỉ do bản thân kìm nén quá tốt mà thôi…
Lại khóc sao Mạch Nha? Tại sao cô yếu đuối đến thế? Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy? Câu hỏi đó của cô chưa bao giờ nhận được đáp án.
Bên cạnh Candy đang cầm kịch bản, định nói gì với Mạch Nha ai ngờ thấy cô khóc, chị nắm hai vai của cô hoảng hốt thốt lên, “Nè Mạch Nha, em bị sao vậy?”
“Em..em không sao.. Chắc là bụi bay vào nên khó chịu.” Cô cúi thấp đầu lảng tránh.
Ở tuổi tam tuần này còn bị lừa bởi câu ‘bụi bay vào mắt’ của Mạch Nha hay sao? Candy cũng là người từng trải cho nên rất biết điều mà không hỏi tới vấn đề riêng tư của cô, mặc dù nguyên nhân đó làm cô khóc. Ai cũng phải có bí mật, chỉ có điều mỗi khi nhìn nước mắt của Mạch Nha chị ta thấy xót không nguôi. Đừng hiểu nhầm, chị đã có chồng rồi.
Candy thở dài chân thành khuyên nhủ cô, “Em không nói cũng không sao. Nhưng đừng làm chuyện dại dột đấy.”
Im lặng.
Nhà thờ Thánh Tâm trên đỉnh đồi Montmartre bây giờ đã đổ tuyết trắng xóa. Lúc đến nơi, Candy mở cửa dìu cô bước ra, không khí âm độ lập tức lùa vào người cô khiến cô rùng mình. Bất quá nó rất hợp với tâm trạng của cô.
Đạo diễn bước đến, đặt một tay lên vai Mạch Nha mà trịnh trọng nói : “Mạch Nha… cảnh này, em cứ quằn quại tuỳ ý!” Nói xong Erick nhanh chóng đi chỗ của mình, để lại Mạch Nha ngơ ngác “Quằn quại… Là sao?”
***
Quay xong cái cảnh mùa Đông này cuối cùng cô cũng hiểu được ý nghĩ của chữ ‘quằn quại’ mà Erick đã nói nó ra sao.
Anh ta bảo cô, quằn quại kiểu nào cũng được, có thể lăn, có thể bò, cũng có thể cào tuyết như cẩu đào đất ==’ cuối cùng vẫn là cô mặc cái váy vừa dài vừa lớn mà chạy tới chạy lui còn ngồi bẹp xuống tuyết dọc phá đến lạnh cóng cả hai tay, quay xong cảnh đó cũng là lúc mũi cô đỏ lên như quả cà chua, ắt xì không dừng.
À còn một cảnh Erick cứ bắt cô diễn đi diễn lại gần cả mấy lần khiến cô muốn đào lỗ mà chui xuống cho rồi. Đó là cảnh cô và Hoắc Mị phải ô..ôm nhau, và hiện giờ thì cô và cậu ta đang ô..ô..ôm..nhau.
Lúc này cánh tay cậu ta đặt ở….eo cô ôm..khụ..ôm chặt, cánh tay còn lại đặt ở…ở đầu cô. “Chị đừng có căng thẳng mà cứng đờ ra như thế, kịch bản bảo chị phải ôm lại tôi, hay là chị đang mắc cỡ đấy?” Cậu ta thẳng thừng chọc vào nỗi đau của cô.
Mạch Nha : “Mắc..mắc cỡ gì chứ. Ôm thì ôm!” Cô lắp ba lắp bắp đáp lại. Quả thực có xấu hổ, nhưng để cậu ta thấy cô không chuyên nghiệp thế này thật không hay, huống hồ cô lớn hơn cậu ta sáu tuổi, nếu không dám làm như thế chẳng phải là nhục mặt quá sao?
Thôi được rồi, cái sĩ diện đó nếu cô xem trọng tất nhiên là nó sẽ rất quan trọng, nhưng nếu cô coi nhẹ nó thì nó cứ như vật ngoài thân. Tình hình bây giờ mà cô còn suy nghĩ được, không hổ danh Triệu Mạch Nha.
Cánh tay cô từ từ ôm lấy cậu ta, đoạn nhạc cuối cùng phát lên, biểu cảm bi thương hát theo, cũng dường như nói vào tai Hoắc Mị cho cậu ta nghe.
“Đừng nói rằng anh yêu em nếu như nó là dối trá, thà rằng anh cứ lặng im…”
Cuối cùng Erick cũng đánh bảng thốt lên : “MV Bong Bóng đến đây là kết thúc.” “Cách” “Mọi người làm tốt lắm, nhất là diễn viên chính đây.” Một loạt tiếng động linh hoạt xảy ra, sau đó cả đoàn phim như vớ được phải vàng la làng lên rồi nhanh chóng chạy đi thu dọn, tâm tình của bọn họ tốt vô cùng.
Hoắc Mị quay xong cảnh cuối đã nhanh chóng rời đi vì có lịch trình, còn Mạch Nha cô thì đang quấn cái chăn dày cộm kín mít từ đầu đến chân, cầm ly trà nóng mà Candy vừa mới đưa cho mà thưởng thức.
Thấy đoàn phim như thế cô không khỏi trố mắt lên, vì khi nãy lúc quay phim còn ủ rủ mặt mày như ai thiếu tiền bọn họ không trả vậy, không nhịn được tò mò cô liền hỏi Candy bên cạnh : “Bọn họ làm gì vui tập thể như vậy thế chị?”
Đang bận thu dọn những thứ đồ linh tinh của cô, Candy chỉ đáp mà không nhìn : “Là vì đây là lần đầu tiên họ đi quay mà được trở về sớm như thế, cũng có thể nói là đạo diễn lần đầu hài lòng với ca sĩ mới như em.” Sợ Mạch Nha không hiểu, Candy còn bồi thêm, “Anh ta nổi tiếng là khó tính, đi quay cùng anh ta diễn viên không quay lại hơn mấy chục-trăm lần thì còn lâu anh ta mới làm việc với người đó. Từ sáng đến tối không có một nhân viên nào dám nghĩ ngơi. Bởi thế quay nhanh như vậy, bọn họ chắc cảm ơn em lắm lắm luôn ấy!”
Nghe vậy Mạch Nha bật cười, ly trà nóng trong tay truyền thêm hơi ấm khiến sắc mặt đã khá hơn lúc trước.
“Thực ra bài Bong Bóng đó là em sáng tác, chị Wendy cũng có sửa chút ít, cho nên quay nhanh như thế chắc nhờ em bắt được cảm xúc của bài hát thôi.” Cô khiêm tốn trả lời lại. Thà nói cô may mắn còn hơn là nói cô chuyên nghiệp, cô vẫn chưa có cái tính tình đó đâu.
“Thôi đi cô nương à, ngoài mặt khiêm tốn nhưng trong lòng lại gào thét chứ gì? Tiện thể không có ai ở đây cô cứ la làng lên đi, tôi không tọc mạch cho ai nghe đâu mà.” Candy lấy tay chọt chọt vào cánh tay của cô như trêu chọc, lại dường như thúc giục cô đứng lên mà hét thoải mái. Cô bật cười, đứng dậy tính la hét nhưng ai ngờ cái chăn trong tay lại bị tuột rơi xuống tuyết.
“Ắt xì” Mạch Nha kiềm nén không được ắt xì một cái, lấy tay quẹt quẹt mũi, cô hít hít nước mũi vào trong, dáng vẻ đáng thương đó khiến Candy sốt sắng chạy tới lấy tấm chăn khác trùm vào cho cô.
Candy dìu cô đứng dậy, miệng thúc giục : “Đi vào xe ngồi đợi chị. Vào nhanh lên.”
“Cạch” vẫn là trong xe ấm áp hơn ở ngoài.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mọi người bận rộn, cô không khỏi cảm thấy có lỗi. Chỉ mong mọi người nhanh chóng thu dọn xong rồi cùng về.
Lúc này bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, tâm trạng cô như những bông tuyết đó, nặng nề mà rơi xuống đất.
(Lúc này khuyến cáo các nàng lên nhaccuatui hay mp3 gõ ‘Bong Bóng-Đặng Tử Kỳ’ nghe. Bài này ta có sửa lời đôi chút để phù hợp vs tình yêu của Dịch-Nha ^^~.)
Không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, cô cầm remote lên mở nhạc thư giãn, “Bíp”
“Bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu
Giống như em đang giả vờ rằng mình rất hạnh phúc
Còn truy sét đúng sai lời nói dối của anh làm chi nữa
Vì dù sao chúng ta đã kết thúc rồi
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
Những lời hứa hẹn của anh cho dù quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng như bong bóng,
Nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng
Nên sớm biết rằng bong bóng chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan
Giống như trái tim đã bị anh làm tổn thương, không thể chịu nổi giày vò
Cũng chẳng phải lỗi của ai,có nói dối bao nhiêu đi nữa dù sao em vẫn còn yêu anh
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
Những lời hứa hẹn của anh cho dù rằng quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng giống như bong bóng, nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng?
Đóa hoa có đẹp bao nhiêu nở rồi cũng sẽ úa tàn
Vì sao có lung linh nhường nào lóe sáng rồi cũng sẽ vụt tắt
Tình yêu vốn chỉ như bong bóng, nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng
Tại sao lại phải đau lòng? Việc gì phải đau lòng? Tại sao phải đau lòng?
Tất cả đều chỉ là bong bóng, chỉ giây phút thôi sẽ vỡ tan
Những lời hứa hẹn của anh cho dù đều quá mỏng manh
Chỉ hận em không nhìn thấu con người anh nên mới phải đau lòng như vậy
Phải tìm lại ở đâu sự chắc chắn cho tình yêu
Ôm lấy nỗi cô đơn lẽ nào sẽ không cô đơn?
Tình yêu vốn dĩ chỉ như bong bóng,chỉ trách em không nhìn thấu,nên mới phải đau lòng đến vậy
Bong bóng nước dưới cơn mưa chạm nhẹ là sẽ vỡ tan
Trái tim nồng cháy khi xưa đã bị nhấn chìm từ lâu
Đừng nói rằng anh yêu em nếu như nó là dối trá, thà rằng anh cứ lặng im …”
Concept MV nói về tâm trạng của cô gái vừa thất tình, biến đổi ra sao ở bốn mùa khác nhau, hiện giờ cô đang quay phân cảnh mùa xuân-mùa hạnh phúc của nhân loại. Lấy bối cảnh cây táo đỏ to làm bố cục chính, xung quanh còn bày trí thêm cỏ xanh.
Concept trang phục của cô ở phân cảnh mùa xuân này là chiếc váy kiểu mullet mềm mại và bay bổng, thiết kế theo kiểu có cổ áo gồm hai gam màu, phía trên với màu vàng tươi, phía dưới được sử dụng gam màu nude, vạt áo sau dài đến chấm đất, đây là một trong BST mới nhất của nhà thiết kế Emilia Wickstead. (Rảnh rỗi mấy nàng lên GG search “bst xuân hè 2014 của Emilia Wickstead” hình ảnh thứ 11 là bộ váy của Mạch Nha mặc đó.)
Mái tóc màu nâu của cô được uốn xoăn rồi tết tóc xương cá, đuôi tóc để sang một bên vai, nương theo mấy kẻ tóc, stylish cài vào đầu mấy bông hoa Tương Tư nho nhỏ hai màu tím khoai môn xen vàng nhạt, phía bên trái dưới lỗ tai còn cài thêm một bông hoa Anh Thảo tím nhạt lớn làm điểm nhấn của kiểu tóc.
Chuyên gia makeup Shaney hôm nay trang điểm gương mặt cho cô như thần mùa xuân. Hai mắt được đánh với gam màu vàng nâu để tone/tone với bộ váy, má hồng đánh sắc cam, đôi môi cũng dùng son màu cam đỏ. Đây là lần đầu tiên Mạch Nha trang điểm theo gam màu này, nhìn vào gương thấy cặp mắt đen của mình không hợp tí nào, cô đưa tay tháo cặp kính áp tròng ra.
“Em..em làm gì vậy?” Shaney hoảng hốt hét toáng lên khi thấy cô đưa tay như móc hai mắt mình.
Bị tiếng hét của Shaney làm cho giật mình, cuối cùng vẫn là lấy miếng còn lại ra rồi Mạch Nha mới giải thích, “Em gỡ kính áp tròng ra. Chị trang điểm cho em Tây như vậy rồi em còn che cái cặp mặt xanh này của mình chẳng phải uổng phí sao?”
Lúc cặp mắt xanh của Mạch Nha vừa nhìn thẳng vào Shaney, chị ta ngạc nhiên đến độ trợn hai mắt lên, lắp bắp, “Em..em..em… Thì ra..em là con lai!”
“Hì hì, thôi chị đừng bất ngờ. Triệu gia nhà em ai cũng sở hữu cặp mắt xanh từ bố em cả, chỉ có mẹ em là không thôi.” Cô nhảy cái phịch xuống nói, do mang cao gót nên hơi loạng choạng suýt chút thì ngã xuống, cũng may có bàn tay Shaney đỡ cô.
“Mạch Nha đâu? Chuẩn bị năm phút nữa bấm máy!” Tiếng đạo diễn Erick lanh lảnh bay vào tai Mạch Nha, cô giật mình lật đật đi nhanh đến đó “Em nghe rồi ạ, em tới ngay!!!!”
“Từ từ thôi.” Shaney vẫn đi theo dìu cô nhắc nhở.
“Em lại đây, cảnh diễn của em là hát theo đoạn này, đoạn này phân cảnh ở mùa Hè, đoạn này ở mùa Thu, còn đoạn này là mùa Đông, phần cuối để mùa Thu và Đông xuất hiện nhiều nhất.” Đạo diễn vừa cầm kịch bản vừa chỉ dẫn cho Mạch Nha, cô đứng cạnh bên gật gật đầu như đã hiểu.
Đạo diễn Erick gật đầu phất tay bảo cô, “Rồi ok. Em vào cảnh đi. Ánh sáng !”
Đứng trước cây táo đỏ Mạch Nha cảm thấy không được thoải mái với cả đống ống kính chỉa vào mình như thế, cô có hơi không tự nhiên. Xoay qua xoay lại, tìm một góc xem như là đẹp cô liền ngồi xuống cạnh cây táo, thoải mái dựa vào thân cây.
“3, 2, 1, action!!!” Đạo diễn Erick đánh bảng kêu lên một tiếng “cách”. Nhạc nổi lên, máy thổi bong bóng cũng bắt đầu hoạt động. Mấy chốc khung cảnh ngay cây táo đầy bong bóng rơi, dưới gốc cây còn có nữ nhân áo vàng đang tựa vào cây táo, ánh mắt buồn bã hướng vào camera cất tiếng hát.
“Bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu
Giống như em đang giả vờ rằng mình rất hạnh phúc
Còn truy sét đúng sai lời nói dối của anh làm chi nữa
Vì dù sao chúng ta đã kết thúc rồi
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc..” Đoạn vừa hát theo nhạc Mạch Nha đứng lên, bước một bước, thêm một bước nữa, cô ngẩn đầu nhìn bong bóng đến thất thần.
“Những lời hứa hẹn của anh cho dù quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng như bong bóng,
Nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng?” Cô cất tiếng hát, bàn tay cố vươn lên chạm nhẹ vào bong bóng. Chớp mắt bong bóng bị vỡ.
“Nên sớm biết rằng bong bóng chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan
Giống như trái tim đã bị anh làm tổn thương, không thể chịu nổi giày vò …” Cô mỉm cười đầy buồn bã.
Đúng lúc này đạo diễn hô to “Cut!” Âm nhạc và máy thổi bong bóng ngưng lại ngay lập tức.
Trợ lý nhanh chóng chạy đến dìu Mạch Nha, ân cần hỏi cô có muốn uống nước không, cô lắc đầu.
Đạo diễn Erick nói với đoàn, “Cảnh này kết thúc. Mau chuẩn bị đi tiếp địa điểm tiếp theo.” Ông ta bước đến chỗ cô, “Mạch Nha làm tốt lắm!” Ông khen ngợi.
“Cảm ơn đạo diễn.” Cô mỉm cười cảm thấy trong lòng lâng lâng, ông cười rồi bước đi thu dọn cùng đoàn, trợ lí lại dìu cô trở về xe.
Địa điểm tiếp theo chính là cung điện Versailles thuộc sở hữu của Vua Louis XVI và Hoàng Hậu Marie Antoinette nhưng bây giờ đã là di sản quốc gia, có điều nhà nước lại đem nó ra kinh doanh khách sạn cho nên chỗ của cô mới được phép quay hình ở đó.
Khi mới tới nơi, đập vào mắt cô là một hồ nước trước cung điện rộng mênh mông có thể phản chiếu cả bầu trời và lâu đài phía sau ánh trên mặt nước.
Xe bắt đầu lăn bánh đi hết một con đường dài đằng đẳng mới vào tới cung điện. Đoàn quay phim trước tiên quay ở khu vườn trước. Lấy khung cảnh đầy hoa đủ mọi sắc màu làm nền.
Đến đây Mạch Nha được thay bộ trang phục khác, chiếc váy ren trắng dài chấm đất, hai cánh tay áo cánh dơi dài đến cổ tay, thắt lưng kim loại vàng hình lá giữa eo làm điểm nhấn. (Kiểu váy này như cái miếng vải hình chữ Nhật được khoét hai lỗ ngay eo để đeo thắt lưng còn cánh tay với vạt áo sau dính liền vs nhau dài xuống dưới. Nằm trong Zuhair Murad Couture SS 2014 web DEPplus hình thứ 12)
Kiểu tóc cũng được đổi cho hợp với trang phục, nhà tạo mẫu trong lúc dời địa điểm đã nhuộm màu vàng nhạt toàn bộ hết cho cô, cả chân mày cũng nhuộm, bây giờ mái tóc dài bồng bềnh màu vàng ánh được kéo thẳng ra, tóc vàng xoã ra đằng trước vai, tổ hợp trên người cô rất quý phái. Nhìn cô trong đoàn ai cũng bảo Hoàng Hầu Marie cả =.= (làm quá =]])
So với phân cảnh mùa xuân kia, cảnh này cô được trang điểm khá nhạt, mắt chỉ đánh một ít màu nâu không kẻ eyeline, màu son và màu má hồng vẫn là màu cam có điều nhạt hơn trước.
Khi Mạch Nha được các nhà tạo mẫu hoàn thành kiểu tóc trang phục rồi đạo diễn mới đi đến bên cô dặn dò, “Cảnh này em toàn chạy thôi nhé, vừa chạy vừa quay đầu lại, nhìn sang các hướng khác như đang tìm kiếm người yêu em. À người đóng vai người yêu của em là Chris, cậu ta tới rồi kìa, có cả SEYIs đến nữa.”
Erick vừa nói xong là lúc Mạch Nha đang nhảy phóc từ chiếc ghế xuống, cô nhém bị trẹo chân khi nghe tên Chris đóng vai người yêu cô, cái ý tưởng này nghe nói bị bát bỏ lâu rồi tại sao hôm nay lại được sử dụng thế này?
“Xin hỏi đạo diễn, em nghe nói ý tưởng này bị bát bỏ rồi mà?” Cô nhịn không được thắc mắc, tay vớ chai nước lên uống.
“À, anh nghe nói là Chris đề nghị lại ý tưởng này. Khi đó bị bát bỏ là do anh tưởng nó không đồng ý, ai ngờ hai hôm trước nó hỏi anh khi nào quay MV nhớ nhắc trước cho trợ lý của nó.”
“Phụt..” Dường như bị sock cô phun hết cả nước ra ngoài. Ai bảo tháng trước cô lỡ mồm đề nghị ‘yêu thử’ nên bây giờ cũng có một chút ngượng ngùng khi đóng cảnh này nha, nhất là cô và cậu ta bây giờ thân như chị… em vậy!
Từ xa thấy SEYIs bước tới, Điềm Vương đã nhanh hơn bốn người kia, chạy thật nhanh tới chỗ Mạch Nha hỏi han, “Chị vợ, chị có sao không?”
Cô lườm toé lửa đáp : “Ai là chị vợ của cậu.”
Từ ngày mà cô làm thực tập sinh, tên này cứ vài ba bữa đi ngang phòng tập không liếc cô một cái, có một hôm em gái cô-Triệu Tiêu San mang cơm đến cho cô ăn, cô nhớ con bé bảo thức ăn mua ở ngoài không bổ dưỡng còn bô lô bô la mắng cô không biết chăm sóc này kia nọ thì đúng lúc tên nhóc đó đi ngang, nghe trong phòng tập hiếm khi có tiếng nói chuyện này tò mò nhìn vào, vâng, phải rồi đấy, nó thấy em gái cô và tiếng sét ái tình đã đánh trúng nó, từ đó tên này luôn lẽo đẽo đi theo cô nịnh nọt đủ thứ, còn gọi cô là chị vợ trong khi em gái của cô không thèm liếc hắn cái nào. Thế mà tên nhóc này còn lợi hại hơn, bám em cô dai kinh khủng mà con bé thì nhìn hắn như người vô hình, nhưng tên nhóc này là ai chứ, nó mặt dày hơn cô nghĩ. Tóm lại mỗi khi tên nhóc cùng đứng một chỗ với em cô thì ánh mắt của con bé dành cho nó còn không bằng dành cho con chó nhỏ bên lề đường nữa là, mỗi lần như thế cô chỉ biết cảm thán “Poor Điềm Vương!”
Đột nhiên Hoắc Mị kề sát lại gần mặt cô, giọng nói đầy mê hoặc, “Chị đeo kính áp tròng đấy à?”
“Đâu có.” Mạch Nha theo phản xạ liền ngã người ra ngoài sau kéo dài khoảng cách của hai người.
Cả đám lại có dịp trợn tròn hai mắt, Grany bỗng dưng nắm cổ áo đằng sau của Hoắc Mị kéo ngược ra, “Cậu được rồi đó!”
Chỉ thấy hai người liếc nhau ầm ầm sau đó là tiếng của Johnny phá vỡ bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng này, “Chị Mạch Nha là con lai à?”
“Dạo này em thông minh hơn Hoắc Mị rồi đấy.” Cô gật đầu rồi quay đầu bước đi chỗ khác, chỉ bỏ lại câu nói, “Chị đi trước đây.”
Mạch Nha đi tới đi lui cuối cùng cũng tìm được trợ lí của mình, “Chị Candy, em không có giầy để mang sao?” Cô giơ bàn chân lên minh hoạ.
“Cảnh ngoài vườn và mặc bộ váy này em đều đi chân không.” Candy e dè nói, lúc sau lại tiếp, “Nhưng em đừng lo, đạo diễn vừa hô cut chị sẽ đem nước nóng đến ngâm chân cho em.”
Mạch Nha cười vô cùng vui vẻ nịnh nọt, “Vậy phiền chị nha, chỉ có Candy mới tốt với em như vậy.”
Trợ lí Candy liền xua tay, thoải mái cảm thán, “Aiyo, chỉ có đi theo em chị mới nhàn nhã như thế này thôi!”
Khoé môi Mạch Nha giật giật, ý của chị trợ lí là, cô đã quá già để làm ngôi sao nên sức ảnh hưởng cô chẳng có một chút nào à?
Candy vừa nói xong thấy mặt Mạch Nha đơ ra chị ta mới hiểu rằng mình lại ‘lỡ mồm’ rồi, liền rút gọn chuồn lẹ không để Mạch Nha nghe thấy.
“Gần quay rồi chị lại đứng đờ ra ở đây làm gì? Còn không mau mang giầy vào?” Giọng Hoắc Mị từ đằng sau vọng tới khiến cô giật bắn nhém té xuống đất.
“Cậu không hù tôi ăn cơm không ngon à? Cảnh này tôi không được phép mang giầy.” Một tay cô để lên ngực trấn tĩnh, lườm cậu ta một cái đầy sắc lẻm.
Ánh mắt Hoắc Mị đăm đăm nhìn về bàn chân của cô, đến khi bàn chân cô dường như muốn ngại ngùng thì cậu mới mỉm cười thản nhiên kéo tay cô bước đi, “Bản thân tôi cũng nghĩ chị không mang giầy đẹp hơn. Đi quay nào, tôi không có cả ngày cho chị đâu.” Cậu ta kênh kiệu tuyên bố, Mạch Nha bị lôi đi cũng bĩu môi không nói.
“Cảnh chạy một, action !”
Cũng chẳng phải lỗi của ai
Có nói dối bao nhiêu đi nữa dù sao em vẫn còn yêu anh
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
Những lời hứa hẹn của anh cho dù rằng quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng giống như bong bóng
Nếu có thể nhìn thấu thì còn gì để đau lòng?
…
Nhạc vừa phát lên cô điên cuồng chạy khắp nơi trong khu vườn phong cách hình học này. Vì là phân cảnh chạy cho nên không cần hát theo lời nhạc, việc bây giờ của cô chỉ cần chạy và quay đầu lại tìm kiếm. Kể ra cảnh này cũng mỏi cổ và chân của cô muốn chết, nhất là cái không khí lạnh giá này mà còn đi chân không thì quá ‘tuyệt’ rồi =.=’
“Cut!” Erick đột nhiên nhíu mày hét lên, tay ngoắc ngoắc gọi Mạch Nha.
Vừa đi đến cô liền bị hỏi tội, “Tại sao gương mặt em lại vui vẻ thế này? Có cần anh phải nói cho em cảm xúc của nhân vật không hả?” Erick thở dài chỉ tay vào màn hình, cô tò mò nhìn vào.
Trời ạ, cô đang đóng vai thất tình hay đóng vai phụ nữ hạnh phúc thế này? Cười cũng có thể xán lạn như vậy sao =_=
“Em xin lỗi, em sẽ làm lại, cảnh trí nơi đây làm em phân tâm. Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi mọi người.” Cô biết mình sai ở đâu cho nên chỉ cúi gập người xin lỗi, sau đó im lặng đi đến chỗ cũ.
Đột nhiên Hoắc Mị giơ tay đề nghị với đạo diễn “Chờ một chút!” Cậu chạy về phía Mạch Nha đang đứng, cô nhìn cậu ta, còn tưởng cậu ta định nói gì, ai ngờ cậu ta hoàn toàn không quan tâm tới mình, chỉ chạy đến đứng ngay cạnh vườn hoa nhỏ xinh, giơ tay ra, cậu ta nhổ cái gì đó…
Một giây sau cô liền nhìn thấy mấy bụi hoa Oải Hương bị nhổ lên, hai mắt cô trợn tròn hét lên, “WHAT!!!?”
Cả tổ quay phim liền nháo nhào như mới chứng kiến cảnh vịt đẻ trứng gà. Đạo diễn Erick cũng bất ngờ đến độ trợn hai mắt nhìn Hoắc Mị không thốt nên lời.
Một lát sau, “Trời ơi Chris ơi Chris! Cậu có biết đây là cung điện không vậy?” Erick dường như là thét lên hết có thể khi nói câu này, tay không ngừng vò đầu bứt tóc.
Chỉ thấy Hoắc Mị hững hờ, “Không sao. Chuyện này không cần lo. Mấy anh có thấy bây giờ Mạch Nha đã ‘down’ chưa? Rất thích hợp đóng vai này. Bấm máy nhanh đi!”
Cả đoàn quay phim lại nhìn về phía Mạch Nha. Quả thực, cô ấy đang rất ‘down’ nhìn về cái lỗ trống không ở chỗ đó, Erick đành thở dài, “Cảnh chạy một, ACTIONNNN!!”
…
“Cut. Làm tốt lắm, bây giờ đi thay trang phục tiếp cảnh hai.” Erick xem ra rất vừa lòng với cảm xúc bi ai cho mấy cành hoa của cô.
Cảnh thứ hai được quay ở trong Cung Điện vì thế stylish chọn cho cô bộ váy dạ hội cổ điển của thương hiệu TarikEdiz cho có không khí quý tộc. Chiếc váy tay dài trễ vai màu xanh ngọc, cổ váy được xẻ sâu làm bộ ngực tròn trịa có kẻ sâu hun hút của cô lộ ra ngoài, váy dài chấm đất xẻ tà bên trái tôn cái chân thon dài của cô, chiếc váy như sinh ra để cho cô mặc, vòng một vòng hai vòng ba đều rất rõ ràng, rất sắc nét, rất … hại người.
Lần này được mang giầy nên cô chọn đôi cao gót mũi nhọn cùng màu với chiếc váy. (GG search ‘bst váy dạ hội tarikediz 2014’ qua hình ảnh các nàng thấy hình thứ 8 chính là bộ váy của ẻm mặc)
Phụ kiện của bộ váy này là chiếc vòng cổ kim cương to được đeo vào cổ tôn nên vẻ trắng noãn của phần bờ vai, ngực. Mái tóc màu vàng được búi xoắn, thả lọn hai bên và buộc thấp, phối hợp với đôi bông tai kim cương dài. (Cái avatar của ta là cái tóc của nữ chính đấy mấy nàng =_=)
Chuyên viên trang điểm Shaney nhìn trái nhìn phải, nhìn đến Mạch Nha cảm thấy ngượng ngùng mới nói, “Chà, xinh đẹp quá. Có điều gam màu này không hợp với em. Chị sẽ đổi màu khác.”
Mạch Nha gật đầu, đề nghị “Vâng ạ, đừng quá già được rồi. Em đã già rồi đạo diễn còn lựa cho em cái tên nhóc nhỏ hơn em sáu tuổi mà đóng vai người yêu, hừ. Cái này mà phát hành rồi chắc đám fan của SEYIs bảo em ‘trâu già gặm cỏ non’ mất!” Cô than thở.
Nghe cô nói mà Shaney cười ha hả, “Haha.. Chị thấy em không có già đâu, nếu bỏ đi lớp trang điểm em đứng cạnh Chris xem như là một cặp không hơn không kém.”
“Chị đừng có nói những lời phi thực tế thế chứ, dù sao thì già vẫn già.” Cô xụ mặt, Shaney cũng chỉ cười trừ tập trung làm đẹp cho cô.
Ba mươi phút sau.
Đặt cây son hiệu Dior xuống, Shaney đưa gương đến trước mặt Mạch Nha, chị nhẹ giọng, “Em xem được chưa? Có già không nào?”
Mắt khói xám nhạt thập phần sang trọng, cánh mũi nhỏ nhắn thanh tú, má hồng màu đào thẹn thùng, đôi môi trái tim màu hồng be nhẹ nhàng tinh tế. Kết hợp với kiểu tóc khiến người trong gương như thiên tiên giáng trần.
“Oa, đẹp quá. Em chưa thử cách trang điểm này bao giờ cả.” Mạch Nha nhìn gương không rời mắt, miệng thì chốc chốc lại thốt lên khen Shaney.
Shaney bây giờ mặt mày như hoa, nhìn Mạch Nha cười đến xán lạn.
Từ sau lưng Lôi Khiết Hàn đi tới gọi Mạch Nha, “Chị ở đây cầm gương làm gì thế? Đến giờ quay rồi..kì..a” Bất ngờ đến đánh rơi luôn cả chai nước xuống.
Mạch Nha đứng lên xoay người, thấy Lôi Khiết Hàn đánh rơi chai nước, cô lo lắng, “Sao thế Hàn?” Thấy cậu vẫn còn đờ đẫn cô liền khom người xuống nhặt chai nước dùm.
Cầm nó xong cô vươn lên chuẩn bị đặt chai nước vào tay cậu thì, “Chị..chị..cầm cầm đi, tôi, tôi đi trước.” Nói xong câu đó nhanh chóng biến mất.
Cô nhíu mày tự hỏi, “Gì vậy nhỉ? Cậu ta có sao không đấy?”
Đột nhiên Shaney cười ha ha đến chảy cả nước mắt, “Em có biết vì sao nó chạy nhanh thế không?” Mạch Nha lắc đầu.
“Em không ý thức được mình đang mặc đồ xẻ cổ à? Em khom ngươi xuống như thế nhặt chai nước dùm nó, chẳng phải cái gì kia tròn tròn đã lồ lộ dưới mắt nó sao? Hahaha, bất quá chị chưa từng thấy nó như vậy. Dù lúc trước đã từng quay nhiều cảnh có mấy cô diễn viên mặc đồ khoe ngực.” Nói đến đây chị ta ghé vào tai Mạch Nha thì thầm, “Của em, nó phản ứng kịch liệt quá…” Mặt cô bây giờ khỏi phải nói tới, đỏ mặt đến độ luộc hột gà còn chín.
“Em..em đi quay đây.” Cô lắp ba lắp bắp ba chân bốn cẳng chạy đi, ở đằng sau nghe tiếng cười của Shaney càng dữ dội hơn.
Lúc quay lại đoàn phim, cả đoàn người đang chuẩn bị ánh sáng, đạo cụ, đột nhiên Mạch Nha bước vào cảnh quay, cả đám im lặng hít thở không thông.
May mắn thay đạo diễn là người đã có vợ cho nên, “Cảnh chạy hai, action!”
Cảnh quay này cô phải chạy đi tìm người yêu mình ở hành lang của cung điện. Nói hành lang chứ thực ra cô muốn diễn tả là cái gì đó sang trọng hơn. Vì dãy hành lang này hoàn toàn được mạ kim loại vàng, còn có những chi tiết hoa văn trên trần nhà vô cùng cổ điển, nó khiến cho cô áp lực khi đi trên sàn nhà, cô đi rất nhẹ nhàng, còn dường như là sợ nó bị đau nữa.
Đóa hoa có đẹp bao nhiêu nở rồi cũng sẽ úa tàn
Vì sao có lung linh nhường nào lóe sáng rồi cũng sẽ vụt tắt
Tình yêu vốn chỉ như bong bóng nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng
Tại sao lại phải đau lòng?
Việc gì phải đau lòng?
Tại sao phải đau lòng?
Nhạc bật lên cô bắt đầu chạy khắp nơi tìm kiếm, thân ảnh người yêu cô thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, cô cố chạy đến thật nhanh nhưng anh hoàn toàn biến mất.
“Mạch Nha.” Tiếng nói từ đằng sau vọng tới, xoay người, thoắt cái đã không thấy.
Cô bắt đầu chạy vào phòng Gương, thiết kế xa hoa đập vào mắt, còn có tượng vàng đầy sang trọng, đèn pha lê chùm, những tấm gương phản chiếu hình ảnh của cô.
“Cut!” Erick phất tay la lên.
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng chạy đến dậm phấn lên mặt Mạch Nha, trợ lí chạy đến đắp lớp khăn mỏng cho cô, khoảng chừng năm phút sau khi đọc kịch bản, cô ra hiệu Ok với Erick, anh ta gật đầu đánh bảng, “Cảnh hát, Action!”
Trở lại phòng Gương, tiếng nhạc chầm chậm vang lên, bắt lấy được cảm xúc, bàn tay cô đưa lên sờ vào tấm gương phản chiếu hình ảnh mình trong đó.
“Tất cả đều chỉ là bong bóng, chỉ giây phút thôi sẽ vỡ tan
Những lời hứa hẹn của anh cho dù đều quá mỏng manh.”
Lúc này Hoắc Mị chợt bước ra, trên người mặc bộ trang phục vest giầy da cao cấp, mái tóc được vuốt ra đằng sau rất nam tính, dường như còn làm già hơn mấy tuổi để xứng đôi với Mạch Nha hơn.
Anh bước đến sau lưng cô, từ từ ôm nhẹ bờ vai mỏng manh ấy vào lòng, khoé mắt cô bỗng dưng rưng rưng, giọt nước mắt như hạt pha lê rơi xuống, bàn tay cô đưa lên nắm bàn tay anh, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
“Chỉ hận em không nhìn thấu con người anh
Nên mới phải đau lòng như vậy
Phải tìm lại ở đâu sự chắc chắn cho tình yêu?
Ôm lấy nỗi cô đơn lẽ nào sẽ không cô đơn?
Tình yêu vốn dĩ chỉ như bong bóng,
Chỉ trách em không nhìn thấu,
Nên mới phải đau lòng đến vậy !”
“Cut!”
“Mạch Nha diễn hay lắm!” Erick khen nức nở khi quay được cảnh nước mắt rơi như vậy.
Lặng lẽ cúi gập người như lời cảm ơn, Mạch Nha bước ra đằng sau xe thay đồ.
“Em sao vậy? Sắc mặt không được tốt…” Candy đi đến hoang mang hỏi.
Mạch Nha lắc đầu, nét cười cô rất nhạt cất tiếng, “Em không sao, mình chuẩn bị cho địa điểm tiếp theo đi chị.”
Thay đồ xong xuôi bước ra ngoài đi đến xe riêng mở cửa bước vào, khi cái thân trên cô vào được rồi thì thân dưới lại bị kẹt ngay cánh cửa. Cái này là do chiếc váy đang mặc trên người đây mà. Một cái váy dạ hội xoè lớn màu đen, cổ chữ V sâu đến mức muốn lộ hết hai gò bồng đào của cô ra, may là stylish nói có thể dùng khăn choàng lông chồn xám choàng vào nếu không cô chẳng đồng ý mặc nó.
Candy thấy sắc mặt cô không được vui, nhỡ như mà bực quá xé váy chắc lúc đó má ơi, chị ta phải làm bao nhiêu tháng mới có thể đền cái váy đây? “Để chị giúp.” Chị nhanh nhẹn chạy tới kéo váy giúp cô ngăn cho bi kịch xảy ra.
Khi chiếc váy đã vào xe ‘an toàn’ rồi cả đoàn xe bắt đầu xuất phát. Cảm giác được ánh mắt nóng rực của ai đó đang chiếu vào mình, Mạch Nha xoay đầu quay lại.
Thình thịch…
“Vậy ra, nó là thật ư?” Cô lẩm bẩm.
Qua tầm nhìn từ tấm kính xe, cô thấy được người đàn ông vẻ ngoài xuất chúng đang đứng trước đại sảnh của Cung Điện Versailles, người đàn ông luôn nhìn cô trong suốt buổi quay hình ở khu vườn và phòng Gương chính là … Tống Gia Dịch.
Cái tên quá đỗi quen thuộc nhưng lại xa lạ đến không ngờ đối với cô. Đột nhiên cảm giác má hơi ươn ướt, cô lấy tay chạm nhẹ vào mặt.
Hoá ra là nước mắt chưa cạn, chỉ do bản thân kìm nén quá tốt mà thôi…
Lại khóc sao Mạch Nha? Tại sao cô yếu đuối đến thế? Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy? Câu hỏi đó của cô chưa bao giờ nhận được đáp án.
Bên cạnh Candy đang cầm kịch bản, định nói gì với Mạch Nha ai ngờ thấy cô khóc, chị nắm hai vai của cô hoảng hốt thốt lên, “Nè Mạch Nha, em bị sao vậy?”
“Em..em không sao.. Chắc là bụi bay vào nên khó chịu.” Cô cúi thấp đầu lảng tránh.
Ở tuổi tam tuần này còn bị lừa bởi câu ‘bụi bay vào mắt’ của Mạch Nha hay sao? Candy cũng là người từng trải cho nên rất biết điều mà không hỏi tới vấn đề riêng tư của cô, mặc dù nguyên nhân đó làm cô khóc. Ai cũng phải có bí mật, chỉ có điều mỗi khi nhìn nước mắt của Mạch Nha chị ta thấy xót không nguôi. Đừng hiểu nhầm, chị đã có chồng rồi.
Candy thở dài chân thành khuyên nhủ cô, “Em không nói cũng không sao. Nhưng đừng làm chuyện dại dột đấy.”
Im lặng.
Nhà thờ Thánh Tâm trên đỉnh đồi Montmartre bây giờ đã đổ tuyết trắng xóa. Lúc đến nơi, Candy mở cửa dìu cô bước ra, không khí âm độ lập tức lùa vào người cô khiến cô rùng mình. Bất quá nó rất hợp với tâm trạng của cô.
Đạo diễn bước đến, đặt một tay lên vai Mạch Nha mà trịnh trọng nói : “Mạch Nha… cảnh này, em cứ quằn quại tuỳ ý!” Nói xong Erick nhanh chóng đi chỗ của mình, để lại Mạch Nha ngơ ngác “Quằn quại… Là sao?”
***
Quay xong cái cảnh mùa Đông này cuối cùng cô cũng hiểu được ý nghĩ của chữ ‘quằn quại’ mà Erick đã nói nó ra sao.
Anh ta bảo cô, quằn quại kiểu nào cũng được, có thể lăn, có thể bò, cũng có thể cào tuyết như cẩu đào đất ==’ cuối cùng vẫn là cô mặc cái váy vừa dài vừa lớn mà chạy tới chạy lui còn ngồi bẹp xuống tuyết dọc phá đến lạnh cóng cả hai tay, quay xong cảnh đó cũng là lúc mũi cô đỏ lên như quả cà chua, ắt xì không dừng.
À còn một cảnh Erick cứ bắt cô diễn đi diễn lại gần cả mấy lần khiến cô muốn đào lỗ mà chui xuống cho rồi. Đó là cảnh cô và Hoắc Mị phải ô..ôm nhau, và hiện giờ thì cô và cậu ta đang ô..ô..ôm..nhau.
Lúc này cánh tay cậu ta đặt ở….eo cô ôm..khụ..ôm chặt, cánh tay còn lại đặt ở…ở đầu cô. “Chị đừng có căng thẳng mà cứng đờ ra như thế, kịch bản bảo chị phải ôm lại tôi, hay là chị đang mắc cỡ đấy?” Cậu ta thẳng thừng chọc vào nỗi đau của cô.
Mạch Nha : “Mắc..mắc cỡ gì chứ. Ôm thì ôm!” Cô lắp ba lắp bắp đáp lại. Quả thực có xấu hổ, nhưng để cậu ta thấy cô không chuyên nghiệp thế này thật không hay, huống hồ cô lớn hơn cậu ta sáu tuổi, nếu không dám làm như thế chẳng phải là nhục mặt quá sao?
Thôi được rồi, cái sĩ diện đó nếu cô xem trọng tất nhiên là nó sẽ rất quan trọng, nhưng nếu cô coi nhẹ nó thì nó cứ như vật ngoài thân. Tình hình bây giờ mà cô còn suy nghĩ được, không hổ danh Triệu Mạch Nha.
Cánh tay cô từ từ ôm lấy cậu ta, đoạn nhạc cuối cùng phát lên, biểu cảm bi thương hát theo, cũng dường như nói vào tai Hoắc Mị cho cậu ta nghe.
“Đừng nói rằng anh yêu em nếu như nó là dối trá, thà rằng anh cứ lặng im…”
Cuối cùng Erick cũng đánh bảng thốt lên : “MV Bong Bóng đến đây là kết thúc.” “Cách” “Mọi người làm tốt lắm, nhất là diễn viên chính đây.” Một loạt tiếng động linh hoạt xảy ra, sau đó cả đoàn phim như vớ được phải vàng la làng lên rồi nhanh chóng chạy đi thu dọn, tâm tình của bọn họ tốt vô cùng.
Hoắc Mị quay xong cảnh cuối đã nhanh chóng rời đi vì có lịch trình, còn Mạch Nha cô thì đang quấn cái chăn dày cộm kín mít từ đầu đến chân, cầm ly trà nóng mà Candy vừa mới đưa cho mà thưởng thức.
Thấy đoàn phim như thế cô không khỏi trố mắt lên, vì khi nãy lúc quay phim còn ủ rủ mặt mày như ai thiếu tiền bọn họ không trả vậy, không nhịn được tò mò cô liền hỏi Candy bên cạnh : “Bọn họ làm gì vui tập thể như vậy thế chị?”
Đang bận thu dọn những thứ đồ linh tinh của cô, Candy chỉ đáp mà không nhìn : “Là vì đây là lần đầu tiên họ đi quay mà được trở về sớm như thế, cũng có thể nói là đạo diễn lần đầu hài lòng với ca sĩ mới như em.” Sợ Mạch Nha không hiểu, Candy còn bồi thêm, “Anh ta nổi tiếng là khó tính, đi quay cùng anh ta diễn viên không quay lại hơn mấy chục-trăm lần thì còn lâu anh ta mới làm việc với người đó. Từ sáng đến tối không có một nhân viên nào dám nghĩ ngơi. Bởi thế quay nhanh như vậy, bọn họ chắc cảm ơn em lắm lắm luôn ấy!”
Nghe vậy Mạch Nha bật cười, ly trà nóng trong tay truyền thêm hơi ấm khiến sắc mặt đã khá hơn lúc trước.
“Thực ra bài Bong Bóng đó là em sáng tác, chị Wendy cũng có sửa chút ít, cho nên quay nhanh như thế chắc nhờ em bắt được cảm xúc của bài hát thôi.” Cô khiêm tốn trả lời lại. Thà nói cô may mắn còn hơn là nói cô chuyên nghiệp, cô vẫn chưa có cái tính tình đó đâu.
“Thôi đi cô nương à, ngoài mặt khiêm tốn nhưng trong lòng lại gào thét chứ gì? Tiện thể không có ai ở đây cô cứ la làng lên đi, tôi không tọc mạch cho ai nghe đâu mà.” Candy lấy tay chọt chọt vào cánh tay của cô như trêu chọc, lại dường như thúc giục cô đứng lên mà hét thoải mái. Cô bật cười, đứng dậy tính la hét nhưng ai ngờ cái chăn trong tay lại bị tuột rơi xuống tuyết.
“Ắt xì” Mạch Nha kiềm nén không được ắt xì một cái, lấy tay quẹt quẹt mũi, cô hít hít nước mũi vào trong, dáng vẻ đáng thương đó khiến Candy sốt sắng chạy tới lấy tấm chăn khác trùm vào cho cô.
Candy dìu cô đứng dậy, miệng thúc giục : “Đi vào xe ngồi đợi chị. Vào nhanh lên.”
“Cạch” vẫn là trong xe ấm áp hơn ở ngoài.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mọi người bận rộn, cô không khỏi cảm thấy có lỗi. Chỉ mong mọi người nhanh chóng thu dọn xong rồi cùng về.
Lúc này bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, tâm trạng cô như những bông tuyết đó, nặng nề mà rơi xuống đất.
(Lúc này khuyến cáo các nàng lên nhaccuatui hay mp3 gõ ‘Bong Bóng-Đặng Tử Kỳ’ nghe. Bài này ta có sửa lời đôi chút để phù hợp vs tình yêu của Dịch-Nha ^^~.)
Không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, cô cầm remote lên mở nhạc thư giãn, “Bíp”
“Bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu
Giống như em đang giả vờ rằng mình rất hạnh phúc
Còn truy sét đúng sai lời nói dối của anh làm chi nữa
Vì dù sao chúng ta đã kết thúc rồi
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
Những lời hứa hẹn của anh cho dù quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng như bong bóng,
Nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng
Nên sớm biết rằng bong bóng chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan
Giống như trái tim đã bị anh làm tổn thương, không thể chịu nổi giày vò
Cũng chẳng phải lỗi của ai,có nói dối bao nhiêu đi nữa dù sao em vẫn còn yêu anh
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
Những lời hứa hẹn của anh cho dù rằng quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng giống như bong bóng, nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng?
Đóa hoa có đẹp bao nhiêu nở rồi cũng sẽ úa tàn
Vì sao có lung linh nhường nào lóe sáng rồi cũng sẽ vụt tắt
Tình yêu vốn chỉ như bong bóng, nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng
Tại sao lại phải đau lòng? Việc gì phải đau lòng? Tại sao phải đau lòng?
Tất cả đều chỉ là bong bóng, chỉ giây phút thôi sẽ vỡ tan
Những lời hứa hẹn của anh cho dù đều quá mỏng manh
Chỉ hận em không nhìn thấu con người anh nên mới phải đau lòng như vậy
Phải tìm lại ở đâu sự chắc chắn cho tình yêu
Ôm lấy nỗi cô đơn lẽ nào sẽ không cô đơn?
Tình yêu vốn dĩ chỉ như bong bóng,chỉ trách em không nhìn thấu,nên mới phải đau lòng đến vậy
Bong bóng nước dưới cơn mưa chạm nhẹ là sẽ vỡ tan
Trái tim nồng cháy khi xưa đã bị nhấn chìm từ lâu
Đừng nói rằng anh yêu em nếu như nó là dối trá, thà rằng anh cứ lặng im …”
Tác giả :
Diên Vĩ