Lột Xác - Trang Buby
Chương 52
Trong cơn say, tôi chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, anh thật sự rất tài giỏi, giỏi toàn diện từ học thức tới công việc và cả đến chuyện chăn gối.. tôi cười vuốt nhẹ lên chiếc mũi của anh..
- sao anh khôn quá vậy, say tình anh say cả trăm năm, nếu k có anh em biết sống sao hả?
Anh nở ra nụ cười đầy tà mị rồi cúi xuống hôn tôi một nụ hôn đầy ngọt ngào..
Từng khoảnh khắc trôi qua thật khiến người ta in sâu vào lòng!!
Ngày thứ 3 tại Sing, chúng tôi chào và tạm biệt mọi người để nối tiếp hành trình sang HongKong..
Tuấn Lãng cùng mọi người.
- hay hai người có thể ở lại thêm không?
- hẹn mọi người dịp khác nhé..
Như Ý:
- tới lúc đó cho bọn em gặp bé con được chứ?
- nhất định là vậy rồi..
Thiên Hạo gãi đầu,
- chuyện hôm qua, cho tôi xin lỗi hai người nhé..
Bảo mặt nghiêm túc.
- nếu không chấp nhận được lời xin lỗi thì sao?
- cái này.. tôi thật sự k cố ý..
Tôi ngước lên nhìn Bảo.
- thoii mà anh, dù sao người ta cũng thành tâm mà.
Bảo hừm lên vài tiếng.
- tôi phạt cậu ta sắp tới phải chi trả tiền vé máy bay cho tất cả mọi người ở đây để sang Vương Quốc Anh..
- sang Anh sao? ( mọi ng ngạc nhiên)
- phải.. sang để làm gì tôi sẽ nói sau, còn giờ cậu ta chỉ cần nói đồng ý hay không?
- thì rất nhiên là tuân lệnh rồi, hình phạt đơn giản mà.
Bảo hừm lên vài tiếng..
Chiếc xe dừng lại chiếc cổng..
- đã đến lúc chúng ta phải đi rồi..
Ngồi trên máy bay..
Bảo:
- em ngủ đi Quỳnh..đến nơi sẽ rất mệt đấy.
- tầm mấy tiếng chúng ta có thể đến nơi vậy anh?
- anh nghĩ sẽ mất 4 tiếng
Nói rồi tôi mỉm cười nằm gọn trong lòng anh ngủ ngon như chú mèo lười nhỏ...
Hongkong chào đón chúng tôi bằng một cơn mưa bay nhẹ, từng ngôi nhà chọc trời nối tiếp nhau, đây là nơi tụ tập nhiều khu ăn chơi, giải trí nổi tiếng...chúng tôi nắm tay nhau đi trên con đường tấp nập, đi qua dòng người đông đúc.. hạnh phúc nào ở đâu xa, hạnh phúc chính là khi tay anh nắm chặt tay em đi qua biển người mênh môg nhưng ta vẫn là định mệnh đời nhau..gặp gỡ nhau là chữ duyên, đi qua đời nhau là định mệnh sắp đặt..món quà ý nghĩa mà cuộc sống ban tặng cho em là anh và nó được gói gọn trong 3 từ " Ba Gia Hưng!"
7 giờ tối, chúng tôi dừng chân trước một gốc cây cổ thụ lớn, trên thân cây có những sợi dây đỏ giăng kín, người ta gọi nó chính là sợi dây tình duyên, tương truyền rằng những đôi đang yêu sẽ đến đây viết lên ước nguyện của mình treo lên thân cây để hi vọng tình yêu họ sẽ bền vững theo thời gian giống như cây cổ thụ này và ước muốn của họ sẽ được gió đưa lên gửi thấu trời xanh... anh lấy một cái bút đưa cho tôi.
- em viết đi Quỳnh?
- viết gì cơ?
- viết lên ước nguyện của em..
Tôi mỉm cười.
- vậy hai chúng ta quay lưng lại viết nhé.
- anh muốn biết ước nguyện của em.
- không được.. đó là bí mật, nói ra mất thiêng..
Chúng tôi đếm 1, 2,3 rồi cùng quay lưng lại, tôi mỉm cười viết từng nét chữ lên trang giấy trắng rồi gói gọn trong một cái túi đỏ..
- Phạm Như Quỳnh - Hoàng Gia Bảo ( xin được mãi mãi bên nhau)
Chúng tôi cùng ngước nhìn ước nguyện của mình đang được tung bay theo nhịp điệu của gió, tâm hồn hai đứa như hòa chung cùng một giai điệu hạnh phúc..sẽ mãi mãi nắm tay nhau đi đến đầu bạc, giang long phải không? Chúng ta sẽ nắm tay nhau đi đến khi nào lưng đã còng, đôi chân chẳng thể nào bước được nữa, sẽ nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời..
Đứng giữa bầu trời nghìn sao, anh đưa mắt âu yếm nhìn tôi..
- anh có chuyện quan trọng muốn nói với em..
- bộ có chuyện gì mà mặt anh quan trọng vậy?
- chuyện này thực sự rất rất quan trọng, chuyện cả đời..
Tôi nheo mắt nhìn anh..người đàn ông có khuôn mặt đang rất nghiêm túc..
- anh k nói lẹ là em yếu tim lắm nha..
- chuyện này anh tính sẽ tạo cho em bất ngờ khi về Anh, nhưng e rằng anh k chịu được nữa rồi..
- liệu có giống như các bộ phim em xem, nam chính cho nữ chính hạnh phúc một thời gian rồi lại cho người ta ăn hành chứ?
- Quỳnh của anh, em nghĩ xa quá đấy..
Nói rồi anh bất ngờ quỳ xuống chân tôi..một tay từ túi quần lấy ra một chiếc nhẫn, mặt nhẫn có đính một viên kim cương lấp lánh..
- Mẹ Gia Hưng!! Anh biết anh không phải là ng đàn ông hoàn hảo, anh đã từng làm em buồn, từng làm em khóc, thậm chí để em sinh con một mình, thậm tệ hơn là k để em có một đám cưới cổ tích giống như các cô gái khác..anh nợ em một hôn lễ, nợ em một đời yêu thương..anh muốn thấy quỳnh của anh được mặc váy cưới.. và anh sẽ là chú rể, còn em là cô dâu..
Anh không biết nói sao cho em hiểu, nhưng thế giới của anh k thể k có em và lòng anh k thể thoải mái khi em chưa được mặc chiếc váy trắng cô dâu.. đồng ý làm đám cưới cùng anh nhé em..
Một buổi tối khắc cốt ghi tâm,ngày xưa, tôi đã từng tưởng tượng ra một màn cầu hôn có nến xếp hình trái tim, có bó hoa hồng rực rỡ, ấy vây mà tôi đã hoàn toàn bị chih phục bởi sự điềm tĩnh, trưởng thành từ anh..
Tôi ôm mồm ngạc nhiên, nước mắt rưng rưng.
- anh đang cầu hôn em sao Bảo?
Anh gật đầu..
- đồng ý với anh nhé Quỳnh..
- em đồng ý, em đồng ý mặc chiếc váy trắng tinh khôi cùng anh đi vào lễ đường, cùng anh thề non hẹn biển, cùng anh trao nụ hôn ấm áp và lời ước hẹn trăm năm.. em đồng ý..
Tôi đưa tay ra nắm lấy tay anh,chúng tôi trao nhau nụ hôn đầy ngọt ngào..cái cảm giác sắp được làm cô dâu nó lạ lắm, lòng lâng lâng cứ ngỡ mình đang bay tận 9 tầng mây xanh
..
Cả đêm đó, chúg tôi nắm tay nhau đi trên các con đường nhộn nhịp, cùng nhau thưởng thức nhiều món ăn ngon.. chẳng phải nhà hàng sang trọng, chỉ đơn giản là những món ăn vỉa hè cũng làm ấm lòng nhau..từng hơi thịt xông khói kèm theo từng cơn gío se lạnh dẫn ta đến cảm giác đê mê khó tả!!
Đứng trước chợ đêm Temple..
- anh ơi hay mình mua áo gia đình đi..
- em thích hả? Để anh bảo người thiết kế.
- không? Chúng ta sẽ mua luôn tại đây?
Anh tròn xoe mắt nhìn.
- tại đây??
- rẻ và đẹp mà..
Sau một hồi tôi năn nỉ, anh đành ngậm ngùi đi ra nói tiếng Trung với cô bán hàng..
- cháu muốn mua tất cả các mẫu áo gia đình của cửa hàng!
- liệu cháu có đủ tiền mua không thế?
Anh cúi xuống nhìn người mình một lượt..
Tôi:
- cô nói gì thế anh?
Anh cười, mắt đầy tự hào.
- cô khen anh đẹp trai thế..
Tôi bĩu môi.
- thiệt không đó, khôg được nói dối người k biết đâu nhé..
Cô bán hàng
- thế cháu có mua nữa khôg?( nói tiếng Trung)
Tôi:
- cô lại đang nói gì kìa anh..
- ngại thế, cô lại khen anh đẹp trai quá mất thôi.
Tôi véo tay anh.
- thế có mua áo không?
Tôi thấy cô cho gói lại tất cả các mẫu áo gia đình hiện có..
- anh tính mua tất cửa hàng người ta luôn hả?
- thì em thích mà.
- anh hoang phí vừa thôi.. hừm
- ơ hay, anh làm theo sở thích của em mà.
- nhưg cũg k hẳn mua nhiều như vậy..
Nói rồi tôi bước đi, anh lệnh khệnh xách túi lớn túi bé lững thững theo sau..
- đây k phải Việt Nam đâu em nhé.. đi lại lạc bây giờ.
Tôi dừng chân lại.
- ừ nhỉ? Em đang đi đâu thế này.
- hôn người ta cái làm động lực, người ta chỉ đường cho..
Nói rồi anh liếc mắt sang chiêc khách sạn gần đó..
- đường vào đó là gần nhất đấy em..
- đáng ghét, lưu manh..
- ơ buồn cười, người ta lo em mệt đấy..
Bước vào trong, cánh cửa phòng mở ra, chúng tôi lao vào nhau như những con hổ bị bỏ đói ngàn năm mà ra sức tấn công nhau..chúng tôi đê mê trong cơn say tình ái, hai thân thể hòa quyện vào nhau không muốn rời...chúng tôi chìm đắm trong ngọn lửa tình thiêu đốt hừng hực..
Đưa tay nhìn lên chiếc nhẫn, em muốn mình mãi mãi được hạnh phúc, được bên anh mỗi ngày, được bên con mỗi phút..
- hay chúng ta trở về nước đi Anh..
- em k muố bên anh nữa sao?
- k phải, chỉ là em thấy day dứt với con quá anh ạ..
Anh mỉm cười ôm tôi vào lòng..
- được..ngày mai chúng ta sẽ trở về..
Trở về nước Anh, Không khí hôm nay khác với ngày thườg, mọi người đều tấp nập cho việc quan trọng nào đó..
Chị thu.
- em về rồi à Quỳnh?
- phu nhân và Gia Hưng đâu chị?
- người đang ở sân sau đó em
Tôi bước ra, đôi bàn chân run run khi thấy bố, mẹ, cu tý đang ngồi chơi cùng Gia Hưng
..có cả Lão Gia và phu nhân..phu nhân bất ngờ khi thấy tôi..
- ơ sao con lại ở đây? Đã hết 1 tuần đâu nhỉ?
- con nhớ mọi người quá..nhưng sao..sao..??
Mẹ tôi.
- chắc con bất ngờ lắm phải không? Đến bố mẹ còn bất ngờ nữa là..
- bố mẹ cùng em sang đây khi nào vậy?
- thì từ lúc hai đưa đi du lịch đâu đấy..
Nói rồi mắt bà rưng rưng nghẹn ngào
- mẹ k nghĩ con tốt số vậy đâu Quỳnh..cảm ơn ông bà đã chấp nhận con bé..con bé tính vẫn còn trẻ con, hi vọng ông bà dậy bảo thêm..
Bố Bảo.
- chúg tôi hứa danh dự với ông bà sẽ yêu thương con bé hết lòng..
Bảo vừa đi vừa cài dây đồng hồ đi tới..
- con chào cả nhà..
Phu nhân.
- sao hai đứa về sớm vậy?
- thì con dâu mẹ sợ mẹ buồn ấy..
- con bé này ngốc quá, đươc đi chơi thì phải hết mình chứ lỵ..
Tôi ôm cu Bin vào lòng, thằng bé nhoẻn miệng cười đáng yêu!!
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời đã chiếu qua khe cửa sổ, tôi lồm cồm bước xuống giường.. biệt thự hôm nay không thấy một bóng người, tôi ngó ngước ngó sau vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Bảo.
- thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời k liên lặc được!
Gọi cho phu nhân và bố mẹ đều thuê bao... tôi cúi xuống véo mạnh vào tay xem rốt cuộc là thật hay mơ..có cảm giác, và k phải là mơ.. kỳ lạ, già trẻ,lớn bé đều k thấy đâu..trong lòng bỗng nhiên rấy lên một nỗi sợ...tôi cúi xuống,dưới bàn chân có một tờ giấy đỏ..
- kính mời cô Phạm Như Quỳnh, cô đã phạm tội rất lớn với hoàng tộc chúg tôi nói chung và tân chủ Hoàng gia Bảo nói riêng...mời cô lên theo con đường hoa đến khu biệt thự số 2 để chịu phạt..
Chân tay tôi bủn rủn đọc từng dòng chữ.. mẹ ơi,chẳng lẽ ông trời thích trêu chọc con vậy sao..con mới được hạnh phúc ít ngày thôi mà..rồi bỗng nhiên tôi liên tưởng đến vụ bắt cóc ngườI thân để ủy hiếp.. chẳng có lẽ.. Gia Huy của mẹ, chờ mẹ con nhé..
Tôi chạy một mạch ra khu vườn..đứng trước căn phòng có vẻ ngoài lộng lẫy..tôi gọi lớn
- tôi tới rồi.. có phải mọi người đã bắt bố mẹ và chồng con tôi phải không?
Cánh cửa phòng mở ra,anh mỉm cười mặc bộ tây trang màu đen, giọng nói lớn
- mời phạm nhân Phạm như Quỳnh vào chịu hình phạt.. từ giờ trở đi,cô phải có trách nhiệm bên anh Hoàng Gia Bảo nói riêng và hoàn thành tốt nhiệm kỳ thiếu phu nhân hoàng tộc nói chung.. nhiệm vụ của cô là phải cùng tân chủ nhân thật nhiều giống để ươm mầm cây mới.. tuyệt đối không được từ chối..
Tôi chăm chú nhìn anh,khuôn mặt vẫn còn chưa hết bỡ ngỡ..
- gì thế này..ai giải thích hộ em đi..
Chị Thu tươi cười bước ra..
- nào thiếu phu nhân, tôi giúp cô đi trang điểm..
- chuyện này là sao?mọi ng lừa em..
Chị Thu gãi đầu..
- cái đó chị vô tội..
Bảo:
- anh muốn kết hôn với em..
- anh có biết anh ác lắm không? Anh có biết vừa em sợ lắm không?
- anh xin lỗi nếu làm cô gái của anh sợ, anh chỉ muốn chúng ta có một hôn lễ thật đặc biệt..
Mẹ tôi bước ra.
- còn đứng đó mà ngấm nguẩy, vào thay đồ k muộn giờ..
- mẹ thì.. tất cả mọi ng đang hùa vào nhau trêu chọc con đó..dù sao cũng là hôn lễ của con mà.
- thế giờ có cưới k hả?
- có.. có chứ..
Tôi bước qua anh..đây là lần đầu tiên tôi bước chân tới khu biệt thự này, nó đẹp hơn khách sạn 5 sao rất nhiều, tất cả đã được trang trí bằng hoa hồng, tạo cho ta cảm giác vô cùg lãng mạn và sang trọng dưới ánh đèn vàng lấp lánh..
Đứng trước chiếc gương, mặc chiếc váy bồng bềnh công chúa, phần trên và đuôi được đính nhiều viên pha lê vô cùg lấp lánh, tóc tôi được làm theo uốn cao lên kèm theo chiếc vương miện giống như một nữ hoàng vô cùng quyến rũ..
Chị Thu.
- em xinh quá Quỳnh ơi..
Mẹ tôi liếc nhìn tôi theo phản diện của chiếc gương, bà vui mừng lau vội những giọt nước mắt hạnh phúc..mẹ tiến tới ra chỗ tôi, nhẹ nhàng lôi ra chiếc dây chuyền vàng vào cổ tôi.
- bố mẹ tặng con, của ít lòng nhiều cũng phải nhận để mẹ được vui..hạnh phúc thật nhiều con nhé..
Tôi rơi nước mắt nhìn mẹ rồi k ngừng gật đầu...
Phu nhân hớt hải đi vào
- Quỳnh.. mọi người đến đông đủ cả rồi. Con dâu ta hôm nay xinh lắm..
Bố tôi nắm lấy tay tôi bước ra lễ đường..tiếng nhạc vang lên hạnh phúc kỳ lạ..bàn tay bố cầm lấy tay tôi trao tận tay Bảo..
- bố một lần nữa giao tài sản lớn nhất của bố cho con. Hãy yêu thương con bé nhiều hơn nhé..
Giọng Bảo nói rất chân thành.
- bố hãy yên tâm, con sẽ yêu thương cô ấy hơn cả chính sinh mệnh mình..
Mắt bố rưng rưng gật đầu hạnh phúc..
Khoảng khắc chúg ta trao nhẫn cho nhau, tôi lại nhớ những kỷ niệm đã qua, k biết anh có nhớ rằng chúng ta lần đầu gặp nhau thế nào không? Chúng ta đã từng ân ái với nhau trong cơn say, nói lời yêu trong hờn giận, từng xa nhau khi vẫn còn yêu.. tất cả những kỷ niệm đó chính là khoảnh khắc muôn màu trong trái til tôi, đi đến hết cuộc đời này có lẽ tôi sẽ k bao giờ quên..
Bảo tiến đến bế Cu Bin bước lên khán đài, khuôn mặt anh vô cùng nghiêm túc trước hoàng tộc.
- Hôm nay tôi trân trọng thông báo, kể từ nay, cô Phạm Như Quỳnh sẽ là thiếu phu nhân chính thức của tôi, tôi và cô ấy sẽ thực hiện chế độ một vợ một chồng đến hết đời.. và con trai tôi ( Hoàng Gia hưng) sẽ là người kế nhiệm tương lai của hoàng tộc..
Mọi người vỗ tay, gật đầu chúc mừng..
Anh trong bộ tây trang đen đứng kế bên tôi trong chiếc váy cô dâu trắng và ở giữa là cu Bin, thằng bé đang vỗ tay cười thật tươi.. chúng tôi là gia đình hạnh phúc!!
Hôn lễ kết thúc, bỗng nhiên cảm giác hôm nay hạnh phúc lạ thường.. anh bế tôi lên đi thẳng tới căn phòng tân hôn..2 ly rượu vang đỏ, có nến, có nhữg cánh hoa hồng được trải khắp căn phòng..cánh cửa dần khép lại, bó hoa cưới trên tay tôi từ từ rơi xuống sàn..anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn thật sâu vào môi tôi, đôi bàn tay nhanh chóng cởi bỏ lớp dây váy đằng sau rất thành thạo..tôi chủ động cởi bỏ chiếc áo vest đen của anh quăng xuống sàn, chiếc áo sơ mi rồi đến khóa quần tây cũng được cởi bỏ.. chúng tôi từ từ nhắm mắt lại, lưng dần dần ngả trên chiếc giường giăng đầy cánh hoa..hai bàn tay đan xen vào nhau, hai chiếc nhẫn trên ngón tay áp út cọ xát vào nhau..sẽ chẳng có niềm vui nào sánh bằng nữa..
2 tháng sau..
Anh đang ngồi trên bàn làm việc và giải quyết một đống giấy tờ quan trọng với khuôn mặt nghiêm túc..tin nhắn reo lên, nhìn thấy số cô, anh khẽ nở ra một nụ cười.
- ông xã.. em muốn kiện một người.
- ai to gan dám chọc giận bà xã anh vậy?
- có một tên làm bộ dạng bà xã trở nên xấu xí hơn mỗi ngày, eo chẳng đẹp, mũi chẳng xih, mặt chẳng VLine. Ông xã nhất định phải xử lý giúp em.
- bà xã nói đi, anh nhất định sẽ k tha cho ng nào làm bà xã anh k vui.
- anh chắc chứ?
- đương nhiên..anh nói được sẽ làm được.
- vậy anh tự xử lý mình đi, em có nói khi nào cu Bin được 3 tuổi mới sinh, anh cứ hứa k bầu đâu, giờ hay rồi, bầu rồi.. lại thai đôi..
Anh đọc đi đọc lại từng dòng tin nhắn, anh vội vàng chạy xuống bãi đậu xe lái thẳng xe để trở về nhà gặp cô, anh mở lên một bản nhạc sôi động trên xe..
- yes!! Đạn tốt, đạn tốt..
Chiếc xe dừng trước cửa căn phòng, anh sung sướng nhấc bổng tôi lên trong niềm hạnh phúc..
- cảm ơn em, cảm ơn bà xã của anh..
- anh là đồ đáng ghét..
- ghét anh thì em yêu ai..
- ghét anh nhưng...em lại yêu anh..
Chúng tôi trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng, đôi bàn tay sờ nhẹ lên chiếc bụng mang trong mình hai sinh linh bé bỏng.. cuộc đời thật nhẹ nhàng trôi đi tựa như một phép màu, tôi yêu anh, người đàn ông k phải xuất hiện duy nhất nhưng lại là người duy nhất tôi yêu..yêu anh bằng tất cả những gì tôi có!!
The end
Đôi lời muốn gửi tới độc giả
.yêu là để hạnh phúc, vì thế nếu khi yêu mà k còn cảm thấy hạnh phúc nữa thì hãy chào tạm biệt nhau nhẹ nhàng.để rồi sau đó ta có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình đang bị thất lạc trong biển ng mênh mông này...
Cháp cuối kết thúc em mong mọi ng chia sẻ giúp em và like.. để lại nhận xét nhé mọi ng.. ngày mai hãy đón bộ truyện mới của em, bộ truyện mới sẽ hứa k để mọi ng thất vọng.. bộ truyện em yêu thích nhất từ trc đến nay.. yêu độc giả của em
- sao anh khôn quá vậy, say tình anh say cả trăm năm, nếu k có anh em biết sống sao hả?
Anh nở ra nụ cười đầy tà mị rồi cúi xuống hôn tôi một nụ hôn đầy ngọt ngào..
Từng khoảnh khắc trôi qua thật khiến người ta in sâu vào lòng!!
Ngày thứ 3 tại Sing, chúng tôi chào và tạm biệt mọi người để nối tiếp hành trình sang HongKong..
Tuấn Lãng cùng mọi người.
- hay hai người có thể ở lại thêm không?
- hẹn mọi người dịp khác nhé..
Như Ý:
- tới lúc đó cho bọn em gặp bé con được chứ?
- nhất định là vậy rồi..
Thiên Hạo gãi đầu,
- chuyện hôm qua, cho tôi xin lỗi hai người nhé..
Bảo mặt nghiêm túc.
- nếu không chấp nhận được lời xin lỗi thì sao?
- cái này.. tôi thật sự k cố ý..
Tôi ngước lên nhìn Bảo.
- thoii mà anh, dù sao người ta cũng thành tâm mà.
Bảo hừm lên vài tiếng.
- tôi phạt cậu ta sắp tới phải chi trả tiền vé máy bay cho tất cả mọi người ở đây để sang Vương Quốc Anh..
- sang Anh sao? ( mọi ng ngạc nhiên)
- phải.. sang để làm gì tôi sẽ nói sau, còn giờ cậu ta chỉ cần nói đồng ý hay không?
- thì rất nhiên là tuân lệnh rồi, hình phạt đơn giản mà.
Bảo hừm lên vài tiếng..
Chiếc xe dừng lại chiếc cổng..
- đã đến lúc chúng ta phải đi rồi..
Ngồi trên máy bay..
Bảo:
- em ngủ đi Quỳnh..đến nơi sẽ rất mệt đấy.
- tầm mấy tiếng chúng ta có thể đến nơi vậy anh?
- anh nghĩ sẽ mất 4 tiếng
Nói rồi tôi mỉm cười nằm gọn trong lòng anh ngủ ngon như chú mèo lười nhỏ...
Hongkong chào đón chúng tôi bằng một cơn mưa bay nhẹ, từng ngôi nhà chọc trời nối tiếp nhau, đây là nơi tụ tập nhiều khu ăn chơi, giải trí nổi tiếng...chúng tôi nắm tay nhau đi trên con đường tấp nập, đi qua dòng người đông đúc.. hạnh phúc nào ở đâu xa, hạnh phúc chính là khi tay anh nắm chặt tay em đi qua biển người mênh môg nhưng ta vẫn là định mệnh đời nhau..gặp gỡ nhau là chữ duyên, đi qua đời nhau là định mệnh sắp đặt..món quà ý nghĩa mà cuộc sống ban tặng cho em là anh và nó được gói gọn trong 3 từ " Ba Gia Hưng!"
7 giờ tối, chúng tôi dừng chân trước một gốc cây cổ thụ lớn, trên thân cây có những sợi dây đỏ giăng kín, người ta gọi nó chính là sợi dây tình duyên, tương truyền rằng những đôi đang yêu sẽ đến đây viết lên ước nguyện của mình treo lên thân cây để hi vọng tình yêu họ sẽ bền vững theo thời gian giống như cây cổ thụ này và ước muốn của họ sẽ được gió đưa lên gửi thấu trời xanh... anh lấy một cái bút đưa cho tôi.
- em viết đi Quỳnh?
- viết gì cơ?
- viết lên ước nguyện của em..
Tôi mỉm cười.
- vậy hai chúng ta quay lưng lại viết nhé.
- anh muốn biết ước nguyện của em.
- không được.. đó là bí mật, nói ra mất thiêng..
Chúng tôi đếm 1, 2,3 rồi cùng quay lưng lại, tôi mỉm cười viết từng nét chữ lên trang giấy trắng rồi gói gọn trong một cái túi đỏ..
- Phạm Như Quỳnh - Hoàng Gia Bảo ( xin được mãi mãi bên nhau)
Chúng tôi cùng ngước nhìn ước nguyện của mình đang được tung bay theo nhịp điệu của gió, tâm hồn hai đứa như hòa chung cùng một giai điệu hạnh phúc..sẽ mãi mãi nắm tay nhau đi đến đầu bạc, giang long phải không? Chúng ta sẽ nắm tay nhau đi đến khi nào lưng đã còng, đôi chân chẳng thể nào bước được nữa, sẽ nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời..
Đứng giữa bầu trời nghìn sao, anh đưa mắt âu yếm nhìn tôi..
- anh có chuyện quan trọng muốn nói với em..
- bộ có chuyện gì mà mặt anh quan trọng vậy?
- chuyện này thực sự rất rất quan trọng, chuyện cả đời..
Tôi nheo mắt nhìn anh..người đàn ông có khuôn mặt đang rất nghiêm túc..
- anh k nói lẹ là em yếu tim lắm nha..
- chuyện này anh tính sẽ tạo cho em bất ngờ khi về Anh, nhưng e rằng anh k chịu được nữa rồi..
- liệu có giống như các bộ phim em xem, nam chính cho nữ chính hạnh phúc một thời gian rồi lại cho người ta ăn hành chứ?
- Quỳnh của anh, em nghĩ xa quá đấy..
Nói rồi anh bất ngờ quỳ xuống chân tôi..một tay từ túi quần lấy ra một chiếc nhẫn, mặt nhẫn có đính một viên kim cương lấp lánh..
- Mẹ Gia Hưng!! Anh biết anh không phải là ng đàn ông hoàn hảo, anh đã từng làm em buồn, từng làm em khóc, thậm chí để em sinh con một mình, thậm tệ hơn là k để em có một đám cưới cổ tích giống như các cô gái khác..anh nợ em một hôn lễ, nợ em một đời yêu thương..anh muốn thấy quỳnh của anh được mặc váy cưới.. và anh sẽ là chú rể, còn em là cô dâu..
Anh không biết nói sao cho em hiểu, nhưng thế giới của anh k thể k có em và lòng anh k thể thoải mái khi em chưa được mặc chiếc váy trắng cô dâu.. đồng ý làm đám cưới cùng anh nhé em..
Một buổi tối khắc cốt ghi tâm,ngày xưa, tôi đã từng tưởng tượng ra một màn cầu hôn có nến xếp hình trái tim, có bó hoa hồng rực rỡ, ấy vây mà tôi đã hoàn toàn bị chih phục bởi sự điềm tĩnh, trưởng thành từ anh..
Tôi ôm mồm ngạc nhiên, nước mắt rưng rưng.
- anh đang cầu hôn em sao Bảo?
Anh gật đầu..
- đồng ý với anh nhé Quỳnh..
- em đồng ý, em đồng ý mặc chiếc váy trắng tinh khôi cùng anh đi vào lễ đường, cùng anh thề non hẹn biển, cùng anh trao nụ hôn ấm áp và lời ước hẹn trăm năm.. em đồng ý..
Tôi đưa tay ra nắm lấy tay anh,chúng tôi trao nhau nụ hôn đầy ngọt ngào..cái cảm giác sắp được làm cô dâu nó lạ lắm, lòng lâng lâng cứ ngỡ mình đang bay tận 9 tầng mây xanh
..
Cả đêm đó, chúg tôi nắm tay nhau đi trên các con đường nhộn nhịp, cùng nhau thưởng thức nhiều món ăn ngon.. chẳng phải nhà hàng sang trọng, chỉ đơn giản là những món ăn vỉa hè cũng làm ấm lòng nhau..từng hơi thịt xông khói kèm theo từng cơn gío se lạnh dẫn ta đến cảm giác đê mê khó tả!!
Đứng trước chợ đêm Temple..
- anh ơi hay mình mua áo gia đình đi..
- em thích hả? Để anh bảo người thiết kế.
- không? Chúng ta sẽ mua luôn tại đây?
Anh tròn xoe mắt nhìn.
- tại đây??
- rẻ và đẹp mà..
Sau một hồi tôi năn nỉ, anh đành ngậm ngùi đi ra nói tiếng Trung với cô bán hàng..
- cháu muốn mua tất cả các mẫu áo gia đình của cửa hàng!
- liệu cháu có đủ tiền mua không thế?
Anh cúi xuống nhìn người mình một lượt..
Tôi:
- cô nói gì thế anh?
Anh cười, mắt đầy tự hào.
- cô khen anh đẹp trai thế..
Tôi bĩu môi.
- thiệt không đó, khôg được nói dối người k biết đâu nhé..
Cô bán hàng
- thế cháu có mua nữa khôg?( nói tiếng Trung)
Tôi:
- cô lại đang nói gì kìa anh..
- ngại thế, cô lại khen anh đẹp trai quá mất thôi.
Tôi véo tay anh.
- thế có mua áo không?
Tôi thấy cô cho gói lại tất cả các mẫu áo gia đình hiện có..
- anh tính mua tất cửa hàng người ta luôn hả?
- thì em thích mà.
- anh hoang phí vừa thôi.. hừm
- ơ hay, anh làm theo sở thích của em mà.
- nhưg cũg k hẳn mua nhiều như vậy..
Nói rồi tôi bước đi, anh lệnh khệnh xách túi lớn túi bé lững thững theo sau..
- đây k phải Việt Nam đâu em nhé.. đi lại lạc bây giờ.
Tôi dừng chân lại.
- ừ nhỉ? Em đang đi đâu thế này.
- hôn người ta cái làm động lực, người ta chỉ đường cho..
Nói rồi anh liếc mắt sang chiêc khách sạn gần đó..
- đường vào đó là gần nhất đấy em..
- đáng ghét, lưu manh..
- ơ buồn cười, người ta lo em mệt đấy..
Bước vào trong, cánh cửa phòng mở ra, chúng tôi lao vào nhau như những con hổ bị bỏ đói ngàn năm mà ra sức tấn công nhau..chúng tôi đê mê trong cơn say tình ái, hai thân thể hòa quyện vào nhau không muốn rời...chúng tôi chìm đắm trong ngọn lửa tình thiêu đốt hừng hực..
Đưa tay nhìn lên chiếc nhẫn, em muốn mình mãi mãi được hạnh phúc, được bên anh mỗi ngày, được bên con mỗi phút..
- hay chúng ta trở về nước đi Anh..
- em k muố bên anh nữa sao?
- k phải, chỉ là em thấy day dứt với con quá anh ạ..
Anh mỉm cười ôm tôi vào lòng..
- được..ngày mai chúng ta sẽ trở về..
Trở về nước Anh, Không khí hôm nay khác với ngày thườg, mọi người đều tấp nập cho việc quan trọng nào đó..
Chị thu.
- em về rồi à Quỳnh?
- phu nhân và Gia Hưng đâu chị?
- người đang ở sân sau đó em
Tôi bước ra, đôi bàn chân run run khi thấy bố, mẹ, cu tý đang ngồi chơi cùng Gia Hưng
..có cả Lão Gia và phu nhân..phu nhân bất ngờ khi thấy tôi..
- ơ sao con lại ở đây? Đã hết 1 tuần đâu nhỉ?
- con nhớ mọi người quá..nhưng sao..sao..??
Mẹ tôi.
- chắc con bất ngờ lắm phải không? Đến bố mẹ còn bất ngờ nữa là..
- bố mẹ cùng em sang đây khi nào vậy?
- thì từ lúc hai đưa đi du lịch đâu đấy..
Nói rồi mắt bà rưng rưng nghẹn ngào
- mẹ k nghĩ con tốt số vậy đâu Quỳnh..cảm ơn ông bà đã chấp nhận con bé..con bé tính vẫn còn trẻ con, hi vọng ông bà dậy bảo thêm..
Bố Bảo.
- chúg tôi hứa danh dự với ông bà sẽ yêu thương con bé hết lòng..
Bảo vừa đi vừa cài dây đồng hồ đi tới..
- con chào cả nhà..
Phu nhân.
- sao hai đứa về sớm vậy?
- thì con dâu mẹ sợ mẹ buồn ấy..
- con bé này ngốc quá, đươc đi chơi thì phải hết mình chứ lỵ..
Tôi ôm cu Bin vào lòng, thằng bé nhoẻn miệng cười đáng yêu!!
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời đã chiếu qua khe cửa sổ, tôi lồm cồm bước xuống giường.. biệt thự hôm nay không thấy một bóng người, tôi ngó ngước ngó sau vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Bảo.
- thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời k liên lặc được!
Gọi cho phu nhân và bố mẹ đều thuê bao... tôi cúi xuống véo mạnh vào tay xem rốt cuộc là thật hay mơ..có cảm giác, và k phải là mơ.. kỳ lạ, già trẻ,lớn bé đều k thấy đâu..trong lòng bỗng nhiên rấy lên một nỗi sợ...tôi cúi xuống,dưới bàn chân có một tờ giấy đỏ..
- kính mời cô Phạm Như Quỳnh, cô đã phạm tội rất lớn với hoàng tộc chúg tôi nói chung và tân chủ Hoàng gia Bảo nói riêng...mời cô lên theo con đường hoa đến khu biệt thự số 2 để chịu phạt..
Chân tay tôi bủn rủn đọc từng dòng chữ.. mẹ ơi,chẳng lẽ ông trời thích trêu chọc con vậy sao..con mới được hạnh phúc ít ngày thôi mà..rồi bỗng nhiên tôi liên tưởng đến vụ bắt cóc ngườI thân để ủy hiếp.. chẳng có lẽ.. Gia Huy của mẹ, chờ mẹ con nhé..
Tôi chạy một mạch ra khu vườn..đứng trước căn phòng có vẻ ngoài lộng lẫy..tôi gọi lớn
- tôi tới rồi.. có phải mọi người đã bắt bố mẹ và chồng con tôi phải không?
Cánh cửa phòng mở ra,anh mỉm cười mặc bộ tây trang màu đen, giọng nói lớn
- mời phạm nhân Phạm như Quỳnh vào chịu hình phạt.. từ giờ trở đi,cô phải có trách nhiệm bên anh Hoàng Gia Bảo nói riêng và hoàn thành tốt nhiệm kỳ thiếu phu nhân hoàng tộc nói chung.. nhiệm vụ của cô là phải cùng tân chủ nhân thật nhiều giống để ươm mầm cây mới.. tuyệt đối không được từ chối..
Tôi chăm chú nhìn anh,khuôn mặt vẫn còn chưa hết bỡ ngỡ..
- gì thế này..ai giải thích hộ em đi..
Chị Thu tươi cười bước ra..
- nào thiếu phu nhân, tôi giúp cô đi trang điểm..
- chuyện này là sao?mọi ng lừa em..
Chị Thu gãi đầu..
- cái đó chị vô tội..
Bảo:
- anh muốn kết hôn với em..
- anh có biết anh ác lắm không? Anh có biết vừa em sợ lắm không?
- anh xin lỗi nếu làm cô gái của anh sợ, anh chỉ muốn chúng ta có một hôn lễ thật đặc biệt..
Mẹ tôi bước ra.
- còn đứng đó mà ngấm nguẩy, vào thay đồ k muộn giờ..
- mẹ thì.. tất cả mọi ng đang hùa vào nhau trêu chọc con đó..dù sao cũng là hôn lễ của con mà.
- thế giờ có cưới k hả?
- có.. có chứ..
Tôi bước qua anh..đây là lần đầu tiên tôi bước chân tới khu biệt thự này, nó đẹp hơn khách sạn 5 sao rất nhiều, tất cả đã được trang trí bằng hoa hồng, tạo cho ta cảm giác vô cùg lãng mạn và sang trọng dưới ánh đèn vàng lấp lánh..
Đứng trước chiếc gương, mặc chiếc váy bồng bềnh công chúa, phần trên và đuôi được đính nhiều viên pha lê vô cùg lấp lánh, tóc tôi được làm theo uốn cao lên kèm theo chiếc vương miện giống như một nữ hoàng vô cùng quyến rũ..
Chị Thu.
- em xinh quá Quỳnh ơi..
Mẹ tôi liếc nhìn tôi theo phản diện của chiếc gương, bà vui mừng lau vội những giọt nước mắt hạnh phúc..mẹ tiến tới ra chỗ tôi, nhẹ nhàng lôi ra chiếc dây chuyền vàng vào cổ tôi.
- bố mẹ tặng con, của ít lòng nhiều cũng phải nhận để mẹ được vui..hạnh phúc thật nhiều con nhé..
Tôi rơi nước mắt nhìn mẹ rồi k ngừng gật đầu...
Phu nhân hớt hải đi vào
- Quỳnh.. mọi người đến đông đủ cả rồi. Con dâu ta hôm nay xinh lắm..
Bố tôi nắm lấy tay tôi bước ra lễ đường..tiếng nhạc vang lên hạnh phúc kỳ lạ..bàn tay bố cầm lấy tay tôi trao tận tay Bảo..
- bố một lần nữa giao tài sản lớn nhất của bố cho con. Hãy yêu thương con bé nhiều hơn nhé..
Giọng Bảo nói rất chân thành.
- bố hãy yên tâm, con sẽ yêu thương cô ấy hơn cả chính sinh mệnh mình..
Mắt bố rưng rưng gật đầu hạnh phúc..
Khoảng khắc chúg ta trao nhẫn cho nhau, tôi lại nhớ những kỷ niệm đã qua, k biết anh có nhớ rằng chúng ta lần đầu gặp nhau thế nào không? Chúng ta đã từng ân ái với nhau trong cơn say, nói lời yêu trong hờn giận, từng xa nhau khi vẫn còn yêu.. tất cả những kỷ niệm đó chính là khoảnh khắc muôn màu trong trái til tôi, đi đến hết cuộc đời này có lẽ tôi sẽ k bao giờ quên..
Bảo tiến đến bế Cu Bin bước lên khán đài, khuôn mặt anh vô cùng nghiêm túc trước hoàng tộc.
- Hôm nay tôi trân trọng thông báo, kể từ nay, cô Phạm Như Quỳnh sẽ là thiếu phu nhân chính thức của tôi, tôi và cô ấy sẽ thực hiện chế độ một vợ một chồng đến hết đời.. và con trai tôi ( Hoàng Gia hưng) sẽ là người kế nhiệm tương lai của hoàng tộc..
Mọi người vỗ tay, gật đầu chúc mừng..
Anh trong bộ tây trang đen đứng kế bên tôi trong chiếc váy cô dâu trắng và ở giữa là cu Bin, thằng bé đang vỗ tay cười thật tươi.. chúng tôi là gia đình hạnh phúc!!
Hôn lễ kết thúc, bỗng nhiên cảm giác hôm nay hạnh phúc lạ thường.. anh bế tôi lên đi thẳng tới căn phòng tân hôn..2 ly rượu vang đỏ, có nến, có nhữg cánh hoa hồng được trải khắp căn phòng..cánh cửa dần khép lại, bó hoa cưới trên tay tôi từ từ rơi xuống sàn..anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn thật sâu vào môi tôi, đôi bàn tay nhanh chóng cởi bỏ lớp dây váy đằng sau rất thành thạo..tôi chủ động cởi bỏ chiếc áo vest đen của anh quăng xuống sàn, chiếc áo sơ mi rồi đến khóa quần tây cũng được cởi bỏ.. chúng tôi từ từ nhắm mắt lại, lưng dần dần ngả trên chiếc giường giăng đầy cánh hoa..hai bàn tay đan xen vào nhau, hai chiếc nhẫn trên ngón tay áp út cọ xát vào nhau..sẽ chẳng có niềm vui nào sánh bằng nữa..
2 tháng sau..
Anh đang ngồi trên bàn làm việc và giải quyết một đống giấy tờ quan trọng với khuôn mặt nghiêm túc..tin nhắn reo lên, nhìn thấy số cô, anh khẽ nở ra một nụ cười.
- ông xã.. em muốn kiện một người.
- ai to gan dám chọc giận bà xã anh vậy?
- có một tên làm bộ dạng bà xã trở nên xấu xí hơn mỗi ngày, eo chẳng đẹp, mũi chẳng xih, mặt chẳng VLine. Ông xã nhất định phải xử lý giúp em.
- bà xã nói đi, anh nhất định sẽ k tha cho ng nào làm bà xã anh k vui.
- anh chắc chứ?
- đương nhiên..anh nói được sẽ làm được.
- vậy anh tự xử lý mình đi, em có nói khi nào cu Bin được 3 tuổi mới sinh, anh cứ hứa k bầu đâu, giờ hay rồi, bầu rồi.. lại thai đôi..
Anh đọc đi đọc lại từng dòng tin nhắn, anh vội vàng chạy xuống bãi đậu xe lái thẳng xe để trở về nhà gặp cô, anh mở lên một bản nhạc sôi động trên xe..
- yes!! Đạn tốt, đạn tốt..
Chiếc xe dừng trước cửa căn phòng, anh sung sướng nhấc bổng tôi lên trong niềm hạnh phúc..
- cảm ơn em, cảm ơn bà xã của anh..
- anh là đồ đáng ghét..
- ghét anh thì em yêu ai..
- ghét anh nhưng...em lại yêu anh..
Chúng tôi trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng, đôi bàn tay sờ nhẹ lên chiếc bụng mang trong mình hai sinh linh bé bỏng.. cuộc đời thật nhẹ nhàng trôi đi tựa như một phép màu, tôi yêu anh, người đàn ông k phải xuất hiện duy nhất nhưng lại là người duy nhất tôi yêu..yêu anh bằng tất cả những gì tôi có!!
The end
Đôi lời muốn gửi tới độc giả
.yêu là để hạnh phúc, vì thế nếu khi yêu mà k còn cảm thấy hạnh phúc nữa thì hãy chào tạm biệt nhau nhẹ nhàng.để rồi sau đó ta có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình đang bị thất lạc trong biển ng mênh mông này...
Cháp cuối kết thúc em mong mọi ng chia sẻ giúp em và like.. để lại nhận xét nhé mọi ng.. ngày mai hãy đón bộ truyện mới của em, bộ truyện mới sẽ hứa k để mọi ng thất vọng.. bộ truyện em yêu thích nhất từ trc đến nay.. yêu độc giả của em
Tác giả :
Trang Buby