Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)
Chương 79
“Thế nào?” Dao Quang vừa tiềm hành thừa cơ đánh chết các ngoạn gia thuộc Hắc Ám trận doanh, vừa bình tĩnh đặt câu hỏi trong kênh đoàn đội.
“Thật xin lỗi, lão đại, hiện tại chúng ta vẫn không có biện pháp tiếp cận. Bọn hắn phòng thủ rất nghiêm.” Thích khách tên Thiên Xu, một trong thành viên Thất Tinh tiểu đội, trả lời.
“Vậy ư? Không vội, nhân cơ hội một kích miểu sát!” Nếu là bình thường, chỉ sợ hắn đã thiếu kiên nhẫn, bất quá nhờ công của Quy Vu Tịch Diệt, hắn đã hiểu một điều, chỉ có người kiên nhẫn nhất, mới đạt được thắng lợi cuối cùng.
“Được, lão đại chú ý an toàn.”
“Ân.” Trả lời một tiếng, Dao Quang chủ động cắt đứt kênh thông tin. Tiềm hành ra phía sau một ngâm du thi nhân, chủy thủ không cần dùng sức cũng có thể đâm xuyên tim đối phương, không chút biểu tình nhìn đối phương còn chưa kịp thét lên đã trở về nơi sống lại, Dao Quang nhanh nhẹn né tránh vũ tiễn dày đặc từ xa bắn tới, đồng thời mẫn tuệ sâu sắc trông thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người, bóng dáng mà hắn đã nhìn theo mười mấy năm, cũng đuổi theo mười mấy năm – ca ca, không biết lần này ta có thể đánh bại ngươi!
Ngoạn gia của Hắc Ám trận doanh nhiều hơn Quang Minh trận doanh đến một phần ba, lúc này đã bắt đầu căng thẳng, mà Quang Minh trận doanh cũng đang suy tàn dần – ngoạn gia không phải NPC, không phải người không sợ chết mà cứ xông lên phía trước, dần dần có người lui về sau, có người thì sau khi ra khỏi nơi sống lại đã lặng lẽ lựa chọn rời khỏi chiến trường.
Túy Sát Giang Sơn bên này giết người rất sảng khoái, từ khi cầm được Michelangelo trong tay, đây là lần đầu tiên nó phát huy nhuần nhuyễn như vậy, hắn hiện tại rốt cuộc có thể cảm nhận được sự thích thú của Hắc Diệu Chi Ngân và Quy Vu Tịch Diệt khi sở hữu thần khí trong tay. Những ngoạn gia mãn cấp mà đến thì cơ bản chỉ cần hai thương là kết liễu một người, cho dù thuộc chức nghiệp phòng ngự đánh cũng không quá năm lần, những ngoạn gia chưa mãn cấp, không cần nói cũng bị giết chết trong chớp mắt!
Túy Sát Giang Sơn giết người đến thích thú, khó tránh khỏi việc đắc ý, dần dần thoát khỏi giới bảo hộ nghiêm mật của thành viên công hội, mà thời khắc Thất Tinh tiểu đội đau khổ chờ đợi đã đến, trong nháy mắt, sáu bóng dáng, mười hai thanh vũ khí tất cả đều tập trung công kích về phía Túy Sát Giang Sơn.
“Lão đại!” Lục Đạo Luân Hồi là người đầu tiên phát hiện sự tình không thích hợp! Nhưng lại đứng ở xa, nên không thể quay về cứu kịp, dưới tình thế cấp bách lấy ra Minh Diệu Tiễn mà Hắc Diệu Chi Ngân đã cho mình, khoát lên Phượng Hoàng Cung, một tiễn giết chết Thiên Quyền của Thất Tinh tiểu đội.
Nhưng vẫn còn công kích của năm người đánh lên Túy Sát Giang Sơn, đủ để làm cho thành chủ Quang Ảnh Thành trở về nơi sống lại, ngay sau đó, một mạt màu đỏ vươn tới, Túy Sát Giang Sơn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đánh bay ra. Công kích của Thất Tinh tiểu đội hạ hết lên người Thương Lãng.
Từ khi Túy Sát Giang Sơn thoát khỏi vị trí của đội, Thương Lãng cũng phát hiện có chút không đúng, bắt đầu đi về phía hắn, đợi đến khi Thất Tinh tiểu đội hiện thân, Thương Lãng đã chạy đến, vừa lúc Minh Diệu Tiễn của Lục Đạo Luân Hồi bay tới giết chết Thiên Quyền, tạo ra một lỗ hỏng giữa vòng vây hoàn mỹ, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể xông thẳng tới, lấy trọng kiếm màu đỏ đánh Túy Sát Giang Sơn ra vòng vây, bản thân đỡ lấy công kích của Thất Tinh tiểu đội.
“Thương Lãng!” Túy Sát Giang Sơn hét lớn một tiếng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể Thương Lãng ngã xuống đất – mặc dù là kiếm sĩ hệ phòng ngự, mặc dù đã mãn cấp, nhưng Thương Lãng không phải mình đồng da sắt, huống chi vừa nãy hắn cũng không dựng tường phòng ngự, sao có thể chống đỡ công kích cực mạnh đồng thời phát ra của năm người?
Phù Tô phóng một cái Băng Hà Thế Kỉ qua, năm người không kịp chạy trốn toàn bộ bị đông lại, cùng lúc đó, Luyện Ngục Hỏa Hải của Hoàn Mỹ Phong Bạo, Bạo Phong Tuyết của Quốc Sĩ Vô Song, Tinh Trầm Địa Chấn của Phong Tiếu Sa đồng loạt bay tới, bốn kỹ năng ma pháp quần công cường đại đánh ập tới, nhưng tiếc là cho dù giết chết địch nhân cũng không thể cứu lại được đội hữu của mình, thi thể Thương Lãng vẫn nằm một chỗ bất động.
“Xin lỗi…” Túy Sát Giang Sơn vẻ mặt áy náy, dù sao cái chết của Thương Lãng cũng là do sai lầm của hắn.
“Tất cả chờ chấm dứt rồi nói sau.” Tinh Linh pháp sư mặt không chút thay đổi để lại một câu, xoay người phất chiết phiến trong tay, từng cái Băng Hà Thế Kỉ cứ thế bay ra ngoài, từng nhánh từng nhánh băng bén nhọn vụt ra, đông đến những người ở đây run rẩy, tựa như mình đang đắm mình trong băng tuyết.
Nhất Quỷ Tha Đao cho Túy Sát Giang Sơn một ánh mắt thương hại – Phù Tô tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng… lão đại ngươi tự cầu mình nhiều phúc đi.
Bích Hải Lam Thiên đi tới bên cạnh Thương Lãng vừa bước ra từ nơi sống lại, pháp thuật của hắn mặc dù không bằng An Hồn Khúc của Hắc Diệu Chi Ngân cứu vãn một trăm phần trăm tổn thất, nhưng ít ra cũng có thể cứu vãn một nửa, dù sao nếu chỉ chiến đấu được một nửa thời gian mà Hắc Diệu tiến vào trạng thái suy yếu, đàn An Hồn Khúc thì rất không phù hợp.
“Tịch Diệt, ngươi tìm Dao Quang phải không?” Phù Tô dùng Thiên Lí Truyền Âm hỏi. Quy Vu Tịch Diệt không phải tên ngốc, lúc trước Dao Quang vẫn bình an vô sự, đó là do mọi người cố kỵ đến thái độ của hắn, nếu không nhất định sẽ không từ mà biệt, riêng Hắc Diệu Chi Ngân và Quy Vu Tịch Diệt còn có năng lực giết chết vị thích khách máu mỏng kia trong nháy mắt.
“Giao cho ta.” Quy Vu Tịch Diệt rất bênh vực, ví như khi đối phó với Dao Quang, đệ đệ của mình thì chỉ có thể do chính mình giải quyết. Hơn nữa hắn muốn nhìn xem đối phương đã tiến bộ được đến đâu, nhưng hiện tại xem ra, tuy có chút tiến bộ hơn trước, nhưng vẫn chưa đủ…
Nở nụ cười nghiền ngẫm, dùng Ảnh Thuấn đi đến bên cạnh Dao Quang, chém thẳng xuống, Dao Quang luôn luôn cảnh giác, xoay người sang phải, nhanh nhẹn tránh thoát một kích này, cùng lúc đó nhấc tay phải lên, chủy thủ phiếm hắc quang hướng về phía bụng của Quy Vu Tịch Diệt. Đối phương uốn cong người tạo ra sự mềm dẻo khó có thể tin, ngã sang trái, né tránh một đao này, Già Lam Phong Bạo bên tay trái bổ lên vai hắn.
Lần này cho dù là công kích bình thường cũng làm mất hai phần ba máu của mình, hiện tại Quy Vu Tịch Diệt cũng đã mãn cấp, vũ khí trong tay lại là thần khí, có được lực công kích như vậy cũng là đương nhiên. Ngay sau đó Quy Vu Tịch Diệt phát hiện chân của mình bị bụi gai chui ra từ trong đất cuốn chặt lấy. Nếu đây là người khác thì chắc chắn sẽ sợ hãi, nhưng Quy Vu Tịch Diệt lại là người đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, tình huống này hắn chưa gặp qua, nhưng đã dùng qua – đây không phải chính là hạt giống mà chỉ có Tinh Linh Druid mới làm ra được hay sao? Ở Atlantis, bọn hắn nhờ thứ này mới chạy thoát khỏi Bắc Hải Cự Yêu.
Ngoạn gia lựa chọn Druid trong trò chơi rất ít, bởi vì năng lực ở giai đoạn đầu quá vô dụng, còn không bằng ngâm du thi nhân, nên ngoạn gia lựa chọn Druid đã ít càng thêm ít, hơn nữa luyện cấp rất khó, các Druid tựa như lông phượng và sừng lân, Druid mãn cấp chỉ sợ ngoài Bích Hải Lam Thiên thì không còn người thứ hai. Dao Quang không chỉ phát hiện tầm quan trọng của chức nghiệp này, mà còn lợi dụng hạt giống để đối phó mình – điểm này thật sự rất giỏi.
Dao Quang thấy đối phương không kinh hoảng, ngược lại trầm ổn đứng yên, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng bụi gai này đã cột chặt đối phương lại, rất nhiều kỹ năng không thể phát huy được. Hơn nữa lúc nãy đã dùng Ảnh Thuấn, hiện tại không thể trong khoảng thời gian ngắn như thế mà sử dụng được.
“Vừa nãy ngươi cố ý tiếp một đao kia của ta?” Sau một lúc lâu trầm mặc, Quy Vu Tịch Diệt đột nhiên hỏi.
“Binh bất yếm trá!” Kỳ thật Dao Quang đang đánh cược, vừa rồi nếu là kỹ năng ‘Nhất Thiểm’ của Già Lam Phong Bạo, cho dù là công kích bình thường, hắn cũng tuyệt không đỡ nổi. Nhưng may là hắn thắng, lúc này tình thế có nghịch chuyển lớn.
“Thấp kém.” Quy Vu Tịch Diệt hừ lạnh một tiếng. Kỳ thật hắn rất vừa lòng với chiêu này của Dao Quang, nhưng trong cảm nhận của hắn, không thể khen tiểu hài tử được, nếu không nó sẽ kiêu ngạo. (Tên ca ca biệt nữu…)
Dao Quang đi đến phía sau Quy Vu Tịch Diệt, xuất ra một kỹ năng tổ hợp, cho dù Quy Vu Tịch Diệt có lợi hại thế nào cũng thuộc chức nghiệp nhanh nhẹn máu ít, ở sau lưng mà dùng chiêu thức mạnh, thì chỉ có con đường chết. Dao Quang thỏa mãn nhìn máu của đối phương tụt đến thấy đáy, thi thể dần dần ngã xuống đất.
Đột nhiên cảm thấy tảng đá đặt trên đầu bao nhiêu năm đột nhiên vỡ đi, thực nhẹ nhàng. Nhưng cũng rất hư không, còn có chút mờ mịt.
“Trên chiến trường sao có thể phân tâm?” Già Lam Phong Bạo của Quy Vu Tịch Diệt xẹt qua cổ họng đối phương, thanh âm cũng rất ôn nhu: “Lần này xem như ta thua… tiểu đệ.”
Thủ pháp của Quy Vu Tịch Diệt lưu loát nhanh nhẹn đến nỗi hắn không cảm thấy chút đau đớn nào, bên tai lại là tiếng vọng nhẹ nhàng khiến sóng biển dâng trào – “tiểu đệ”.
Những nỗ lực truy đuổi, những phẫn hận do ngưỡng mộ, kỳ thật chỉ vì muốn nghe được một câu khẳng định của đối phương. Hận hắn có thể kiên quyết bỏ nhà ra đi mặc dù khi ấy còn là một thiếu niên, hận hắn để lại một mình mình mà xoay người ra đi không quay đầu lại.
Nên hao tổn tâm cơ muốn đối địch với hắn, kết quả bản thân hoàn toàn tỉnh ngộ, mình chỉ muốn nghe một câu tán dương của hắn, chỉ muốn hắn giống như khi xưa, thật ôn hòa gọi mình một tiếng ‘tiểu đệ’.
>>Hết
“Thật xin lỗi, lão đại, hiện tại chúng ta vẫn không có biện pháp tiếp cận. Bọn hắn phòng thủ rất nghiêm.” Thích khách tên Thiên Xu, một trong thành viên Thất Tinh tiểu đội, trả lời.
“Vậy ư? Không vội, nhân cơ hội một kích miểu sát!” Nếu là bình thường, chỉ sợ hắn đã thiếu kiên nhẫn, bất quá nhờ công của Quy Vu Tịch Diệt, hắn đã hiểu một điều, chỉ có người kiên nhẫn nhất, mới đạt được thắng lợi cuối cùng.
“Được, lão đại chú ý an toàn.”
“Ân.” Trả lời một tiếng, Dao Quang chủ động cắt đứt kênh thông tin. Tiềm hành ra phía sau một ngâm du thi nhân, chủy thủ không cần dùng sức cũng có thể đâm xuyên tim đối phương, không chút biểu tình nhìn đối phương còn chưa kịp thét lên đã trở về nơi sống lại, Dao Quang nhanh nhẹn né tránh vũ tiễn dày đặc từ xa bắn tới, đồng thời mẫn tuệ sâu sắc trông thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người, bóng dáng mà hắn đã nhìn theo mười mấy năm, cũng đuổi theo mười mấy năm – ca ca, không biết lần này ta có thể đánh bại ngươi!
Ngoạn gia của Hắc Ám trận doanh nhiều hơn Quang Minh trận doanh đến một phần ba, lúc này đã bắt đầu căng thẳng, mà Quang Minh trận doanh cũng đang suy tàn dần – ngoạn gia không phải NPC, không phải người không sợ chết mà cứ xông lên phía trước, dần dần có người lui về sau, có người thì sau khi ra khỏi nơi sống lại đã lặng lẽ lựa chọn rời khỏi chiến trường.
Túy Sát Giang Sơn bên này giết người rất sảng khoái, từ khi cầm được Michelangelo trong tay, đây là lần đầu tiên nó phát huy nhuần nhuyễn như vậy, hắn hiện tại rốt cuộc có thể cảm nhận được sự thích thú của Hắc Diệu Chi Ngân và Quy Vu Tịch Diệt khi sở hữu thần khí trong tay. Những ngoạn gia mãn cấp mà đến thì cơ bản chỉ cần hai thương là kết liễu một người, cho dù thuộc chức nghiệp phòng ngự đánh cũng không quá năm lần, những ngoạn gia chưa mãn cấp, không cần nói cũng bị giết chết trong chớp mắt!
Túy Sát Giang Sơn giết người đến thích thú, khó tránh khỏi việc đắc ý, dần dần thoát khỏi giới bảo hộ nghiêm mật của thành viên công hội, mà thời khắc Thất Tinh tiểu đội đau khổ chờ đợi đã đến, trong nháy mắt, sáu bóng dáng, mười hai thanh vũ khí tất cả đều tập trung công kích về phía Túy Sát Giang Sơn.
“Lão đại!” Lục Đạo Luân Hồi là người đầu tiên phát hiện sự tình không thích hợp! Nhưng lại đứng ở xa, nên không thể quay về cứu kịp, dưới tình thế cấp bách lấy ra Minh Diệu Tiễn mà Hắc Diệu Chi Ngân đã cho mình, khoát lên Phượng Hoàng Cung, một tiễn giết chết Thiên Quyền của Thất Tinh tiểu đội.
Nhưng vẫn còn công kích của năm người đánh lên Túy Sát Giang Sơn, đủ để làm cho thành chủ Quang Ảnh Thành trở về nơi sống lại, ngay sau đó, một mạt màu đỏ vươn tới, Túy Sát Giang Sơn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đánh bay ra. Công kích của Thất Tinh tiểu đội hạ hết lên người Thương Lãng.
Từ khi Túy Sát Giang Sơn thoát khỏi vị trí của đội, Thương Lãng cũng phát hiện có chút không đúng, bắt đầu đi về phía hắn, đợi đến khi Thất Tinh tiểu đội hiện thân, Thương Lãng đã chạy đến, vừa lúc Minh Diệu Tiễn của Lục Đạo Luân Hồi bay tới giết chết Thiên Quyền, tạo ra một lỗ hỏng giữa vòng vây hoàn mỹ, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể xông thẳng tới, lấy trọng kiếm màu đỏ đánh Túy Sát Giang Sơn ra vòng vây, bản thân đỡ lấy công kích của Thất Tinh tiểu đội.
“Thương Lãng!” Túy Sát Giang Sơn hét lớn một tiếng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể Thương Lãng ngã xuống đất – mặc dù là kiếm sĩ hệ phòng ngự, mặc dù đã mãn cấp, nhưng Thương Lãng không phải mình đồng da sắt, huống chi vừa nãy hắn cũng không dựng tường phòng ngự, sao có thể chống đỡ công kích cực mạnh đồng thời phát ra của năm người?
Phù Tô phóng một cái Băng Hà Thế Kỉ qua, năm người không kịp chạy trốn toàn bộ bị đông lại, cùng lúc đó, Luyện Ngục Hỏa Hải của Hoàn Mỹ Phong Bạo, Bạo Phong Tuyết của Quốc Sĩ Vô Song, Tinh Trầm Địa Chấn của Phong Tiếu Sa đồng loạt bay tới, bốn kỹ năng ma pháp quần công cường đại đánh ập tới, nhưng tiếc là cho dù giết chết địch nhân cũng không thể cứu lại được đội hữu của mình, thi thể Thương Lãng vẫn nằm một chỗ bất động.
“Xin lỗi…” Túy Sát Giang Sơn vẻ mặt áy náy, dù sao cái chết của Thương Lãng cũng là do sai lầm của hắn.
“Tất cả chờ chấm dứt rồi nói sau.” Tinh Linh pháp sư mặt không chút thay đổi để lại một câu, xoay người phất chiết phiến trong tay, từng cái Băng Hà Thế Kỉ cứ thế bay ra ngoài, từng nhánh từng nhánh băng bén nhọn vụt ra, đông đến những người ở đây run rẩy, tựa như mình đang đắm mình trong băng tuyết.
Nhất Quỷ Tha Đao cho Túy Sát Giang Sơn một ánh mắt thương hại – Phù Tô tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng… lão đại ngươi tự cầu mình nhiều phúc đi.
Bích Hải Lam Thiên đi tới bên cạnh Thương Lãng vừa bước ra từ nơi sống lại, pháp thuật của hắn mặc dù không bằng An Hồn Khúc của Hắc Diệu Chi Ngân cứu vãn một trăm phần trăm tổn thất, nhưng ít ra cũng có thể cứu vãn một nửa, dù sao nếu chỉ chiến đấu được một nửa thời gian mà Hắc Diệu tiến vào trạng thái suy yếu, đàn An Hồn Khúc thì rất không phù hợp.
“Tịch Diệt, ngươi tìm Dao Quang phải không?” Phù Tô dùng Thiên Lí Truyền Âm hỏi. Quy Vu Tịch Diệt không phải tên ngốc, lúc trước Dao Quang vẫn bình an vô sự, đó là do mọi người cố kỵ đến thái độ của hắn, nếu không nhất định sẽ không từ mà biệt, riêng Hắc Diệu Chi Ngân và Quy Vu Tịch Diệt còn có năng lực giết chết vị thích khách máu mỏng kia trong nháy mắt.
“Giao cho ta.” Quy Vu Tịch Diệt rất bênh vực, ví như khi đối phó với Dao Quang, đệ đệ của mình thì chỉ có thể do chính mình giải quyết. Hơn nữa hắn muốn nhìn xem đối phương đã tiến bộ được đến đâu, nhưng hiện tại xem ra, tuy có chút tiến bộ hơn trước, nhưng vẫn chưa đủ…
Nở nụ cười nghiền ngẫm, dùng Ảnh Thuấn đi đến bên cạnh Dao Quang, chém thẳng xuống, Dao Quang luôn luôn cảnh giác, xoay người sang phải, nhanh nhẹn tránh thoát một kích này, cùng lúc đó nhấc tay phải lên, chủy thủ phiếm hắc quang hướng về phía bụng của Quy Vu Tịch Diệt. Đối phương uốn cong người tạo ra sự mềm dẻo khó có thể tin, ngã sang trái, né tránh một đao này, Già Lam Phong Bạo bên tay trái bổ lên vai hắn.
Lần này cho dù là công kích bình thường cũng làm mất hai phần ba máu của mình, hiện tại Quy Vu Tịch Diệt cũng đã mãn cấp, vũ khí trong tay lại là thần khí, có được lực công kích như vậy cũng là đương nhiên. Ngay sau đó Quy Vu Tịch Diệt phát hiện chân của mình bị bụi gai chui ra từ trong đất cuốn chặt lấy. Nếu đây là người khác thì chắc chắn sẽ sợ hãi, nhưng Quy Vu Tịch Diệt lại là người đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, tình huống này hắn chưa gặp qua, nhưng đã dùng qua – đây không phải chính là hạt giống mà chỉ có Tinh Linh Druid mới làm ra được hay sao? Ở Atlantis, bọn hắn nhờ thứ này mới chạy thoát khỏi Bắc Hải Cự Yêu.
Ngoạn gia lựa chọn Druid trong trò chơi rất ít, bởi vì năng lực ở giai đoạn đầu quá vô dụng, còn không bằng ngâm du thi nhân, nên ngoạn gia lựa chọn Druid đã ít càng thêm ít, hơn nữa luyện cấp rất khó, các Druid tựa như lông phượng và sừng lân, Druid mãn cấp chỉ sợ ngoài Bích Hải Lam Thiên thì không còn người thứ hai. Dao Quang không chỉ phát hiện tầm quan trọng của chức nghiệp này, mà còn lợi dụng hạt giống để đối phó mình – điểm này thật sự rất giỏi.
Dao Quang thấy đối phương không kinh hoảng, ngược lại trầm ổn đứng yên, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng bụi gai này đã cột chặt đối phương lại, rất nhiều kỹ năng không thể phát huy được. Hơn nữa lúc nãy đã dùng Ảnh Thuấn, hiện tại không thể trong khoảng thời gian ngắn như thế mà sử dụng được.
“Vừa nãy ngươi cố ý tiếp một đao kia của ta?” Sau một lúc lâu trầm mặc, Quy Vu Tịch Diệt đột nhiên hỏi.
“Binh bất yếm trá!” Kỳ thật Dao Quang đang đánh cược, vừa rồi nếu là kỹ năng ‘Nhất Thiểm’ của Già Lam Phong Bạo, cho dù là công kích bình thường, hắn cũng tuyệt không đỡ nổi. Nhưng may là hắn thắng, lúc này tình thế có nghịch chuyển lớn.
“Thấp kém.” Quy Vu Tịch Diệt hừ lạnh một tiếng. Kỳ thật hắn rất vừa lòng với chiêu này của Dao Quang, nhưng trong cảm nhận của hắn, không thể khen tiểu hài tử được, nếu không nó sẽ kiêu ngạo. (Tên ca ca biệt nữu…)
Dao Quang đi đến phía sau Quy Vu Tịch Diệt, xuất ra một kỹ năng tổ hợp, cho dù Quy Vu Tịch Diệt có lợi hại thế nào cũng thuộc chức nghiệp nhanh nhẹn máu ít, ở sau lưng mà dùng chiêu thức mạnh, thì chỉ có con đường chết. Dao Quang thỏa mãn nhìn máu của đối phương tụt đến thấy đáy, thi thể dần dần ngã xuống đất.
Đột nhiên cảm thấy tảng đá đặt trên đầu bao nhiêu năm đột nhiên vỡ đi, thực nhẹ nhàng. Nhưng cũng rất hư không, còn có chút mờ mịt.
“Trên chiến trường sao có thể phân tâm?” Già Lam Phong Bạo của Quy Vu Tịch Diệt xẹt qua cổ họng đối phương, thanh âm cũng rất ôn nhu: “Lần này xem như ta thua… tiểu đệ.”
Thủ pháp của Quy Vu Tịch Diệt lưu loát nhanh nhẹn đến nỗi hắn không cảm thấy chút đau đớn nào, bên tai lại là tiếng vọng nhẹ nhàng khiến sóng biển dâng trào – “tiểu đệ”.
Những nỗ lực truy đuổi, những phẫn hận do ngưỡng mộ, kỳ thật chỉ vì muốn nghe được một câu khẳng định của đối phương. Hận hắn có thể kiên quyết bỏ nhà ra đi mặc dù khi ấy còn là một thiếu niên, hận hắn để lại một mình mình mà xoay người ra đi không quay đầu lại.
Nên hao tổn tâm cơ muốn đối địch với hắn, kết quả bản thân hoàn toàn tỉnh ngộ, mình chỉ muốn nghe một câu tán dương của hắn, chỉ muốn hắn giống như khi xưa, thật ôn hòa gọi mình một tiếng ‘tiểu đệ’.
>>Hết
Tác giả :
Nguyệt Diệu