Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)
Chương 55
“Chủ ý này thật không tồi.” Hắc Diệu Chi Ngân dùng kênh tư tán gẫu nói với Quy Vu Tịch Diệt.
Hiện tại trên người hắn là một bộ trang phục sinh hoạt giá mười kim tệ vừa mua ở thương điếm, kiện y phục này có chút giống với trang phục kimono mà các đại quý tộc cổ đại ở Nhật Bản mặc, nền màu đen cao quý trang nhã được tô điểm bằng những đường hoa văn màu tối, chất liệu mềm mại, quả nhiên thoải mái hơn trang phục chiến đấu rất nhiều. Tịch Diệt bên cạnh thì mặc bộ trang phục trông lão luyện hơn, ống quần màu xanh biếc dài rộng, phần dưới được nhét vào giày, trên thân là áo vận động không tay bó sát người, nếu không có một đầu tóc dài màu vàng kia, nhìn qua thực giống với đội đặc chủng đi nghĩa vụ quân sự.
Y phục như thế ở hệ thống thương điếm nào cũng có thể mua được, giá cả vừa phải, là trang phục sinh hoạt mà đại bộ phận ngoạn gia trong trò chơi mặc, tuy rằng bỏ đi mặt nạ sẽ để lộ dung mạo anh tuấn tạo chút phiền toái cho bọn hắn, nhưng đối với việc bị các FANS điên cuồng truy đuổi mà nói, tình huống hiện tại đã thoải mái không ít.
Thuần thục đánh lạc hướng người xa lạ có ý đồ làm quen, Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt tiêu sái ra khỏi tiểu trấn này, may mắn người trong trấn không nhiều, bọn hắn có thể an tâm tới khu vực luyện cấp, nơi đây là chỗ luyện cấp của những ngoạn gia khoảng bốn mươi năm mươi cấp, hai người tuy rằng rất nổi tiếng trong trò chơi, nhưng đối với phần đông ngoạn gia chưa từng thấy qua gương mặt thật của bọn họ thì sẽ không ai ngờ tới hai người mặc trang bị hạ đẳng đứng trước mặt mình này lại là hai nhân vật truyền kỳ kia.
“Này! Đừng đi tới phía trước nữa, phía trước là khu vực có quái cấp trên 70!” Phía sau truyền đến một giọng nói, Hắc Diệu Chi Ngân nhìn thấy một tiểu đội ba người, người nói chuyện với họ là một chiến sĩ vác đại kiếm trên lưng.
Quy Vu Tịch Diệt không nói gì, kéo Hắc Diệu Chi Ngân đi về phía trước, cho dù hiện tại kỹ năng của hắn đã hoàn toàn bị phong ấn, nhưng dựa vào lực công kích cường hãn của Già Lam Phong Bạo thì tiểu quái hơn cấp bảy mươi cũng là một đao miểu sát. Hắn không muốn có người quấy rầy thời gian ở chung của mình và Hắc Diệu.
Hắc Diệu kéo kéo tay hắn, nhắc nhở chúng ta đang giả làm mấy con gà cấp bốn mươi, không thể bại lộ thân phận trước mặt những ngoạn gia xa lạ khác. Già Lam Phong Bạo của Tịch Diệt và Đào Mã Lí của mình là hai thần khí truyền thuyết trong trò chơi, giống như hai cái mặt nạ hắc bạch kia, trở thành biểu tượng cho bọn hắn.
“Vậy sao? Chúng ta chỉ là muốn làm nhiệm vụ.” Thân mật phất phất tay với chiến sĩ, Hắc Diệu Chi Ngân mỉm cười.
“A…” Chiến sĩ sửng sốt trước nụ cười của Hắc Diệu Chi Ngân trong chốc lát, phục hồi tinh thần, ngại ngùng nói: “Kia ít nhất cũng phải thay trang phục chiến đấu, quái bên đó rất lợi hại, lần trước chúng ta không cẩn thận đi nhầm sang, suýt chút bị giết chết!”
“Nga, vậy ư?” Hắc Diệu Chi Ngân nhíu mày, tận tình biểu hiện mình là con gà vừa chơi: “Cám ơn lời nhắc nhở của người.” May mắn Phù Tô đã tính trước mà chuẩn bị cho bọn hắn trang phục chiến đấu cấp thấp, bọn hắn liền thay trang bị bình thường, gật đầu với ba người kia, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
“Thật nhàm chán!” Quy Vu Tịch Diệt lạnh lùng nói, mặc dù tự hạ thấp mình là chuyện phải làm, nhưng hắn vẫn rất khó chịu với hành vi như vậy.
“Ha ha, cũng không còn cách nào khác.” Nhiệm vụ của họ không thể tùy tiện để lộ, nếu việc đại bộ phận thành viên đã mất đi sức chiến đấu bị truyền ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào cho công hội thậm chí cả Quang Ảnh Thành đây, bọn hắn không ai dám tưởng tượng.
“Này! Đợi chút!” Một thanh âm xa lạ vọng tới, Hắc Diệu Chi Ngân quay đầu, phát hiện đó là cung tiễn thủ của tiểu đội ba người kia, hắn chạy đến trước mặt hai người, thở hổn hển, có thể nhìn ra vừa rồi đã chạy một khoảng không ngắn: “Chúng ta đi cùng các ngươi, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, năm người sẽ an toàn hơn một chút.”
Hắc Diệu Chi Ngân có chút khó xử, bọn hắn không thể để lộ thân phận, nhưng nếu cự tuyệt lòng tốt của người khác, hắn cũng không đành lòng.
“Cùng đi nào, ít nhất đội chúng ta có một ‘nãi ba’ và một chiến sĩ.” Kiếm sĩ lúc nãy nhìn trang phục chiến đấu của Tịch Diệt và Hắc Diệu rồi mở miệng nói. Hiện tại hai người đều mặc khinh giáp, một người lưng đeo đoản cung, một người tay cầm chủy thủ, thoạt nhìn như tiểu cung thủ và tiểu thích khách cấp bậc khoảng bốn mươi. (nãi ba = vú nuôi)
“Ách, được. Chỉ là hiện tại chúng ta không thể tổ đội cùng người khác.” Đối mặt với những người nhiệt tình như thế, nói dối sẽ rất gian nan, Hắc Diệu do dự một chút, lựa chọn câu trả lời vừa chấp nhận vừa từ chối.
“Không sao, không sao, chúng ta chỉ là muốn đến đó chơi, lần trước bị chết, thật sự không cam lòng!” Người được xưng là ‘nãi ba’ của đội cười trả lời. “Ta là Bích Hải Lam Thiên, Tinh Linh tộc Druid, đây là Nhân tộc kiếm sĩ Thiên Không Chi Chiến. Bên cạnh là Tinh Linh tộc cung tiễn thủ Bất Ái Thường Nga.”
“Chào các ngươi, ta là a Diệu, đây là Tịch Diệt.”
“Đi thôi, nếu trời tối, quái sẽ càng mạnh!” Kiếm sĩ Thiên Không Chi Chiến huơ huơ đại đao, hắn đã cấp sáu mươi mấy, là người cấp cao nhất trong đội, lại là chiến sĩ, theo lý thường hắn phải đi tiên phong.
Bản đồ trong thế giới Lost temple phi thường khổng lồ, Hắc Diệu Chi Ngân lúc trước chỉ ở trong nơi thâm sơn lão lâm luyện công, chưa từng đi qua những địa phương như vậy, đợi đến khi vào rừng cây, trông thấy rõ ràng quái ở đây, sắc mặt lập tức tái nhợt, trong lòng vạn phần hối hận vì mình đã lựa chọn con đường này…
Quái trong khu rừng này chỉ có một, tuyệt đại bộ phận đều vẫy cánh bay trên trời, đó là những con quái thật lớn – Nga Tử!!! (Nga Tử = Thiêu thân)
Đè nén xúc động muốn quay đầu bỏ chạy đang mãnh liệt dâng lên, Hắc Diệu Chi Ngân mặc cho da mình đang nổi lên tầng trận từng trận da gà, bắt buộc mình không cần nhìn những con quái này. Quy Vu Tịch Diệt đứng bên cạnh nhìn thấy biểu tình này của đối phương, khóe miệng gợi lên nụ cười khó phát hiện – biểu tình hiện tại của Hắc Diệu, thật sự rất đáng yêu a!
“Sao thế?” Nhận thấy sự dị thường của hai người, Bích Hải Lam Thiên quan tâm hỏi.
“Kia…” Có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, Hắc Diệu Chi Ngân ngập ngừng một lúc lâu, sắp xếp lại tâm trạng rối loạn của mình: “Ta ghét Nga Tử!” Tưởng tượng cảnh cả đàn con côn trùng đó rào rào rắc phấn xuống, tóc gáy trên người hắn dựng hẳn cả lên. Độ chân thật của trò chơi này cao như thế, có muốn bỏ qua cũng không được…
Tinh Linh Tộc Druid nghe thế cũng không lộ ra thần thái cười nhạo, ngược lại còn như trút được gánh nặng mà thở ra, biểu tình đồng bệnh tương liên: “Ta còn nghĩ chỉ mình ta ghét thôi…” Cũng là một đại nam nhân sợ bị bằng hữu cười nhạo mình sợ Nga Sí, lúc trước Bích Hải Lam Thiên liều mạng nhịn xuống. Chỉ thấy hắn lấy một khối đá từ trong ba lô ra, sau đó niệm: “Lấy danh nghĩa của phong cùng thủy trong tự nhiên – khế!”
Một kết giới hình vuông trong suốt bao phủ xung quanh hai người bọn hắn, thực thần kỳ mà ngăn cách phấn của đám Nga Tử kia, không cho nó lọt vào trong, thần kỳ hơn chính là kết giới này sẽ di động theo Bích Hải Lam Thiên.
“Đây là kỹ năng gì?” Cho dù là Quy Vu Tịch Diệt kiến thức rộng cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Ha ha, đây là Cách Tuyệt Kết Giới, có thể ngăn cản một ít ảnh hưởng bên ngoài, là một trong những kỹ năng của Druid, bởi vì không thể ngăn cản công kích trực tiếp, nên bị mọi người cho là kỹ năng vô dụng.” Bích Hải Lam Thiên cười giải thích.
“Không… không phải là vô dụng…” Hắc Diệu Chi Ngân có chút đăm chiêu, Lost Temple sẽ không tạo ra kỹ năng bỏ đi, chỉ là ngoạn gia không thể lĩnh ngộ được và dùng nó trong những tình huống cần dùng mà thôi, tựa như khi hắn nắm giữ những kỹ năng nguyên tố lúc trước, rõ ràng là rác rưởi đến không thể rác rưởi hơn, nhưng nó sẽ phát huy đầy đủ sức mạnh nếu biết cách sử dụng.
Kết giới này có thể ngăn cách tất cả các ảnh hưởng bên ngoài trừ kỹ năng công kích trực tiếp… Nhanh chóng liên tưởng tới kỹ năng khống chế tinh thần đã từng khiến bọn hắn chật vật của nữ yêu Phù La Lạp trong Lợi Tát Hưu Tháp – lúc ấy nếu có kết giới ngăn cách này thì… Mấy người này cấp bậc không cao, nhưng nhân phẩm tốt, ngay cả kỹ năng cũng không tồi, nếu gia nhập Quang Ảnh Thành, tuyệt đối sẽ là một trợ lực không nhỏ. Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt liếc nhìn nhau, hai người đều nổi lên lòng muốn mời bọn họ gia nhập.
“Cẩn thận!” Thiên Không Chi Chiến hét lên kinh hãi, khiến hai người đang lâm vào trầm tư bừng tỉnh, Quy Vu Tịch Diệt nhanh nhẹn kéo Bích Hải Lam Thiên sang bên trái, Hắc Diệu Chi Ngân theo bản năng rút vũ tiễn khoát lên đoản cung, bắn về phía quái vật.
Cho dù đó chỉ là đoản cung lục giai bình thường không có kỹ năng gì mua trong thương điếm, nhưng Hắc Diệu dù sao cũng là ngoạn gia cấp một trăm mấy, con Nga Tử chỉ bảy mươi lăm cấp kia tất nhiên không thể né tránh, nháy mắt bị vũ tiễn giết chết.
“Cường…” Ánh mắt của Bất Ái Thường Nga nhìn Hắc Diệu Chi Ngân lập tức bùng lên ngọn lửa, đều thuộc chức nghiệp cung tiễn thủ, hắn có thể thấy được tiễn kỹ khi đối phương bắn trúng đầu của Nga Tử kia, tuyệt đối là bất phàm.
Hắc Diệu có chút đau đầu, vẻ mặt của Bất Ái Thường Nga cực kỳ giống với Lục Đạo Luân Hồi khi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Tố Tiễn – ấn tượng của hắn đối với cung tiễn thủ này rất không sai, nếu là bình thường chắc chắn sẽ không chút tiếc nuối nào giáo thụ kỹ năng cho đối phương, nhưng hiện tại…
Giả vờ không thấy biểu tình của đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân quay đầu nhìn Bích Hải Lam Thiên “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, cảm tạ.” Nở nụ cười cảm kích với Hắc Diệu cùng Tịch Diệt, Tinh Linh Druid cảm thấy thực may mắn, nếu không có hai người bọn họ, hắn khẳng định chắc chắn vừa rồi mình đã bị con Nga Tử kia đánh cho về điểm sống lại.
Mọi người cẩn thận một chút.” Thiên Không Chi Chiến quay đầu ý vị thâm trường đánh giá Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt, sau đó tập trung lực chú ý tới một con Nga Tử khổng lồ trên trời. Loại Nga Tử này lực công kích không tính cao, nhưng những hạt phấn mà chúng rắc xuống thực sự rất đáng ghét, nó sẽ khiến lực công kích, lực phòng ngự, độ chính xác khi công kích mục tiêu và độ né tránh của ngoạn gia bị giảm phân nửa.
Cho dù không cùng một đội, năm người vẫn phối hợp rất ăn ý, tốc độ tuy chậm, nhưng vẫn có thể bình an vào giữa khu rừng.
Quy Vu Tịch Diệt đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn thoáng qua Hắc Diệu Chi Ngân, đối phương cũng lộ ra biểu tình ngưng trọng, hai người với mẫn tuệ sâu sắc đã nhận ra có một mối nguy hiểm đang đến gần.
>>Hết
Hiện tại trên người hắn là một bộ trang phục sinh hoạt giá mười kim tệ vừa mua ở thương điếm, kiện y phục này có chút giống với trang phục kimono mà các đại quý tộc cổ đại ở Nhật Bản mặc, nền màu đen cao quý trang nhã được tô điểm bằng những đường hoa văn màu tối, chất liệu mềm mại, quả nhiên thoải mái hơn trang phục chiến đấu rất nhiều. Tịch Diệt bên cạnh thì mặc bộ trang phục trông lão luyện hơn, ống quần màu xanh biếc dài rộng, phần dưới được nhét vào giày, trên thân là áo vận động không tay bó sát người, nếu không có một đầu tóc dài màu vàng kia, nhìn qua thực giống với đội đặc chủng đi nghĩa vụ quân sự.
Y phục như thế ở hệ thống thương điếm nào cũng có thể mua được, giá cả vừa phải, là trang phục sinh hoạt mà đại bộ phận ngoạn gia trong trò chơi mặc, tuy rằng bỏ đi mặt nạ sẽ để lộ dung mạo anh tuấn tạo chút phiền toái cho bọn hắn, nhưng đối với việc bị các FANS điên cuồng truy đuổi mà nói, tình huống hiện tại đã thoải mái không ít.
Thuần thục đánh lạc hướng người xa lạ có ý đồ làm quen, Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt tiêu sái ra khỏi tiểu trấn này, may mắn người trong trấn không nhiều, bọn hắn có thể an tâm tới khu vực luyện cấp, nơi đây là chỗ luyện cấp của những ngoạn gia khoảng bốn mươi năm mươi cấp, hai người tuy rằng rất nổi tiếng trong trò chơi, nhưng đối với phần đông ngoạn gia chưa từng thấy qua gương mặt thật của bọn họ thì sẽ không ai ngờ tới hai người mặc trang bị hạ đẳng đứng trước mặt mình này lại là hai nhân vật truyền kỳ kia.
“Này! Đừng đi tới phía trước nữa, phía trước là khu vực có quái cấp trên 70!” Phía sau truyền đến một giọng nói, Hắc Diệu Chi Ngân nhìn thấy một tiểu đội ba người, người nói chuyện với họ là một chiến sĩ vác đại kiếm trên lưng.
Quy Vu Tịch Diệt không nói gì, kéo Hắc Diệu Chi Ngân đi về phía trước, cho dù hiện tại kỹ năng của hắn đã hoàn toàn bị phong ấn, nhưng dựa vào lực công kích cường hãn của Già Lam Phong Bạo thì tiểu quái hơn cấp bảy mươi cũng là một đao miểu sát. Hắn không muốn có người quấy rầy thời gian ở chung của mình và Hắc Diệu.
Hắc Diệu kéo kéo tay hắn, nhắc nhở chúng ta đang giả làm mấy con gà cấp bốn mươi, không thể bại lộ thân phận trước mặt những ngoạn gia xa lạ khác. Già Lam Phong Bạo của Tịch Diệt và Đào Mã Lí của mình là hai thần khí truyền thuyết trong trò chơi, giống như hai cái mặt nạ hắc bạch kia, trở thành biểu tượng cho bọn hắn.
“Vậy sao? Chúng ta chỉ là muốn làm nhiệm vụ.” Thân mật phất phất tay với chiến sĩ, Hắc Diệu Chi Ngân mỉm cười.
“A…” Chiến sĩ sửng sốt trước nụ cười của Hắc Diệu Chi Ngân trong chốc lát, phục hồi tinh thần, ngại ngùng nói: “Kia ít nhất cũng phải thay trang phục chiến đấu, quái bên đó rất lợi hại, lần trước chúng ta không cẩn thận đi nhầm sang, suýt chút bị giết chết!”
“Nga, vậy ư?” Hắc Diệu Chi Ngân nhíu mày, tận tình biểu hiện mình là con gà vừa chơi: “Cám ơn lời nhắc nhở của người.” May mắn Phù Tô đã tính trước mà chuẩn bị cho bọn hắn trang phục chiến đấu cấp thấp, bọn hắn liền thay trang bị bình thường, gật đầu với ba người kia, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
“Thật nhàm chán!” Quy Vu Tịch Diệt lạnh lùng nói, mặc dù tự hạ thấp mình là chuyện phải làm, nhưng hắn vẫn rất khó chịu với hành vi như vậy.
“Ha ha, cũng không còn cách nào khác.” Nhiệm vụ của họ không thể tùy tiện để lộ, nếu việc đại bộ phận thành viên đã mất đi sức chiến đấu bị truyền ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào cho công hội thậm chí cả Quang Ảnh Thành đây, bọn hắn không ai dám tưởng tượng.
“Này! Đợi chút!” Một thanh âm xa lạ vọng tới, Hắc Diệu Chi Ngân quay đầu, phát hiện đó là cung tiễn thủ của tiểu đội ba người kia, hắn chạy đến trước mặt hai người, thở hổn hển, có thể nhìn ra vừa rồi đã chạy một khoảng không ngắn: “Chúng ta đi cùng các ngươi, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, năm người sẽ an toàn hơn một chút.”
Hắc Diệu Chi Ngân có chút khó xử, bọn hắn không thể để lộ thân phận, nhưng nếu cự tuyệt lòng tốt của người khác, hắn cũng không đành lòng.
“Cùng đi nào, ít nhất đội chúng ta có một ‘nãi ba’ và một chiến sĩ.” Kiếm sĩ lúc nãy nhìn trang phục chiến đấu của Tịch Diệt và Hắc Diệu rồi mở miệng nói. Hiện tại hai người đều mặc khinh giáp, một người lưng đeo đoản cung, một người tay cầm chủy thủ, thoạt nhìn như tiểu cung thủ và tiểu thích khách cấp bậc khoảng bốn mươi. (nãi ba = vú nuôi)
“Ách, được. Chỉ là hiện tại chúng ta không thể tổ đội cùng người khác.” Đối mặt với những người nhiệt tình như thế, nói dối sẽ rất gian nan, Hắc Diệu do dự một chút, lựa chọn câu trả lời vừa chấp nhận vừa từ chối.
“Không sao, không sao, chúng ta chỉ là muốn đến đó chơi, lần trước bị chết, thật sự không cam lòng!” Người được xưng là ‘nãi ba’ của đội cười trả lời. “Ta là Bích Hải Lam Thiên, Tinh Linh tộc Druid, đây là Nhân tộc kiếm sĩ Thiên Không Chi Chiến. Bên cạnh là Tinh Linh tộc cung tiễn thủ Bất Ái Thường Nga.”
“Chào các ngươi, ta là a Diệu, đây là Tịch Diệt.”
“Đi thôi, nếu trời tối, quái sẽ càng mạnh!” Kiếm sĩ Thiên Không Chi Chiến huơ huơ đại đao, hắn đã cấp sáu mươi mấy, là người cấp cao nhất trong đội, lại là chiến sĩ, theo lý thường hắn phải đi tiên phong.
Bản đồ trong thế giới Lost temple phi thường khổng lồ, Hắc Diệu Chi Ngân lúc trước chỉ ở trong nơi thâm sơn lão lâm luyện công, chưa từng đi qua những địa phương như vậy, đợi đến khi vào rừng cây, trông thấy rõ ràng quái ở đây, sắc mặt lập tức tái nhợt, trong lòng vạn phần hối hận vì mình đã lựa chọn con đường này…
Quái trong khu rừng này chỉ có một, tuyệt đại bộ phận đều vẫy cánh bay trên trời, đó là những con quái thật lớn – Nga Tử!!! (Nga Tử = Thiêu thân)
Đè nén xúc động muốn quay đầu bỏ chạy đang mãnh liệt dâng lên, Hắc Diệu Chi Ngân mặc cho da mình đang nổi lên tầng trận từng trận da gà, bắt buộc mình không cần nhìn những con quái này. Quy Vu Tịch Diệt đứng bên cạnh nhìn thấy biểu tình này của đối phương, khóe miệng gợi lên nụ cười khó phát hiện – biểu tình hiện tại của Hắc Diệu, thật sự rất đáng yêu a!
“Sao thế?” Nhận thấy sự dị thường của hai người, Bích Hải Lam Thiên quan tâm hỏi.
“Kia…” Có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, Hắc Diệu Chi Ngân ngập ngừng một lúc lâu, sắp xếp lại tâm trạng rối loạn của mình: “Ta ghét Nga Tử!” Tưởng tượng cảnh cả đàn con côn trùng đó rào rào rắc phấn xuống, tóc gáy trên người hắn dựng hẳn cả lên. Độ chân thật của trò chơi này cao như thế, có muốn bỏ qua cũng không được…
Tinh Linh Tộc Druid nghe thế cũng không lộ ra thần thái cười nhạo, ngược lại còn như trút được gánh nặng mà thở ra, biểu tình đồng bệnh tương liên: “Ta còn nghĩ chỉ mình ta ghét thôi…” Cũng là một đại nam nhân sợ bị bằng hữu cười nhạo mình sợ Nga Sí, lúc trước Bích Hải Lam Thiên liều mạng nhịn xuống. Chỉ thấy hắn lấy một khối đá từ trong ba lô ra, sau đó niệm: “Lấy danh nghĩa của phong cùng thủy trong tự nhiên – khế!”
Một kết giới hình vuông trong suốt bao phủ xung quanh hai người bọn hắn, thực thần kỳ mà ngăn cách phấn của đám Nga Tử kia, không cho nó lọt vào trong, thần kỳ hơn chính là kết giới này sẽ di động theo Bích Hải Lam Thiên.
“Đây là kỹ năng gì?” Cho dù là Quy Vu Tịch Diệt kiến thức rộng cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Ha ha, đây là Cách Tuyệt Kết Giới, có thể ngăn cản một ít ảnh hưởng bên ngoài, là một trong những kỹ năng của Druid, bởi vì không thể ngăn cản công kích trực tiếp, nên bị mọi người cho là kỹ năng vô dụng.” Bích Hải Lam Thiên cười giải thích.
“Không… không phải là vô dụng…” Hắc Diệu Chi Ngân có chút đăm chiêu, Lost Temple sẽ không tạo ra kỹ năng bỏ đi, chỉ là ngoạn gia không thể lĩnh ngộ được và dùng nó trong những tình huống cần dùng mà thôi, tựa như khi hắn nắm giữ những kỹ năng nguyên tố lúc trước, rõ ràng là rác rưởi đến không thể rác rưởi hơn, nhưng nó sẽ phát huy đầy đủ sức mạnh nếu biết cách sử dụng.
Kết giới này có thể ngăn cách tất cả các ảnh hưởng bên ngoài trừ kỹ năng công kích trực tiếp… Nhanh chóng liên tưởng tới kỹ năng khống chế tinh thần đã từng khiến bọn hắn chật vật của nữ yêu Phù La Lạp trong Lợi Tát Hưu Tháp – lúc ấy nếu có kết giới ngăn cách này thì… Mấy người này cấp bậc không cao, nhưng nhân phẩm tốt, ngay cả kỹ năng cũng không tồi, nếu gia nhập Quang Ảnh Thành, tuyệt đối sẽ là một trợ lực không nhỏ. Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt liếc nhìn nhau, hai người đều nổi lên lòng muốn mời bọn họ gia nhập.
“Cẩn thận!” Thiên Không Chi Chiến hét lên kinh hãi, khiến hai người đang lâm vào trầm tư bừng tỉnh, Quy Vu Tịch Diệt nhanh nhẹn kéo Bích Hải Lam Thiên sang bên trái, Hắc Diệu Chi Ngân theo bản năng rút vũ tiễn khoát lên đoản cung, bắn về phía quái vật.
Cho dù đó chỉ là đoản cung lục giai bình thường không có kỹ năng gì mua trong thương điếm, nhưng Hắc Diệu dù sao cũng là ngoạn gia cấp một trăm mấy, con Nga Tử chỉ bảy mươi lăm cấp kia tất nhiên không thể né tránh, nháy mắt bị vũ tiễn giết chết.
“Cường…” Ánh mắt của Bất Ái Thường Nga nhìn Hắc Diệu Chi Ngân lập tức bùng lên ngọn lửa, đều thuộc chức nghiệp cung tiễn thủ, hắn có thể thấy được tiễn kỹ khi đối phương bắn trúng đầu của Nga Tử kia, tuyệt đối là bất phàm.
Hắc Diệu có chút đau đầu, vẻ mặt của Bất Ái Thường Nga cực kỳ giống với Lục Đạo Luân Hồi khi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Tố Tiễn – ấn tượng của hắn đối với cung tiễn thủ này rất không sai, nếu là bình thường chắc chắn sẽ không chút tiếc nuối nào giáo thụ kỹ năng cho đối phương, nhưng hiện tại…
Giả vờ không thấy biểu tình của đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân quay đầu nhìn Bích Hải Lam Thiên “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, cảm tạ.” Nở nụ cười cảm kích với Hắc Diệu cùng Tịch Diệt, Tinh Linh Druid cảm thấy thực may mắn, nếu không có hai người bọn họ, hắn khẳng định chắc chắn vừa rồi mình đã bị con Nga Tử kia đánh cho về điểm sống lại.
Mọi người cẩn thận một chút.” Thiên Không Chi Chiến quay đầu ý vị thâm trường đánh giá Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt, sau đó tập trung lực chú ý tới một con Nga Tử khổng lồ trên trời. Loại Nga Tử này lực công kích không tính cao, nhưng những hạt phấn mà chúng rắc xuống thực sự rất đáng ghét, nó sẽ khiến lực công kích, lực phòng ngự, độ chính xác khi công kích mục tiêu và độ né tránh của ngoạn gia bị giảm phân nửa.
Cho dù không cùng một đội, năm người vẫn phối hợp rất ăn ý, tốc độ tuy chậm, nhưng vẫn có thể bình an vào giữa khu rừng.
Quy Vu Tịch Diệt đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn thoáng qua Hắc Diệu Chi Ngân, đối phương cũng lộ ra biểu tình ngưng trọng, hai người với mẫn tuệ sâu sắc đã nhận ra có một mối nguy hiểm đang đến gần.
>>Hết
Tác giả :
Nguyệt Diệu