Lớp Trưởng Ác Ôn
Chương 9
Tiểu Chi à, có người bên công ty giả trí Y.B đến tìm cậu kìa!
Một bạn nữ chạy tới chỗ Tiểu Chi rồi nó. Tiểu Chi đứng dậy, đi ra chỗ người quản lý của Y.B, thấy Tiểu Chi bước đi, Lâm Dương cũng đứng dậy, tò mò bám đuôi, dù biết cậu đi đằng sau, nhưng Tiểu Chi cũng làm lơ rồi thôi.
- Cô là Mạc Tiểu Chi phải không ạ?
- Vâng ạ, anh tìm tôi có gì không ạ?_ Tiểu Chi trả lời.
- Tiết mục văn nghệ lần trước của cô cùng với bạn Lâm Dương rất thú vị, và chúng tôi hy vọng hai người sẽ làm thực tập sinh trong công ty của chúng tôi.
- Vâng... tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó.
Người quản lý kia lấy một cái danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô, rồi quay người đi về. Thấy Tiểu Chi bước vào lớp, Lâm Dương lên tiếng:
- Mạc Tiểu Chi lớp trưởng có tính làm thực tập sinh không đây????
Tiểu Chi dừng bước, quay lại phía Lâm Dương rồi lên tiếng:
- Họ bảo là "chúng ta", sao cậu không lo suy nghĩ cho mình đi, tò mò chuyện tôi làm gì!??
Nói xong Tiểu Chi bước về chỗ đọc sách, Lâm Dương thì mỉm cười rồi lẩm bẩm: " Chúng ta ư??"
Rồi cậu nhanh chóng đuổi theo Tiểu Chi.
- Nè, Tiểu Chi, cậu bảo xong chuyện sẽ có quà cho tôi mà, là gì thế?
Gấp sách lại, đứng lên...
" Cả lớp chào thầy!!"
Lâm Dương lật đật bước về chỗ.
Giờ ra về, mặt trời cũng gần lặn, như thường lệ, Tiểu Chi vẫn thường là người ra về cuối cùng, hôm nay Lâm Dương cũng đợi Tiểu Chi về để hỏi xem món quà đó là gì. Tiểu Chi ra tới sân trường, Lâm Dương nhanh chóng đuổi theo, biết là tên công tử kia đang đuổi theo, Tiểu Chi đừng lại, quay nguời về phía Lâm Dương rồi cất tiếng:
- Cậu muốn biết đó là món quà gì lắm hả?
- Ừ..
- Vậy thì... nhắm mắt lại đi...
Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt, đợi một hồi lâu mà không thấy cái gì, Lâm Dương mở mắt ra không thấy Lớp trưởng đâu, chỉ thấy một tớ giấy dán trước trán: " Đến lúc thích hợp... tôi sẽ cho cậu biết!"
- Lúc thích hợp là lúc nào chứ... thật là... cái bà lớp trưởng này...!!
Lâm Dương than thở rồi cất tờ giấy vào balo của mình, nở một nụ cười rồi bước ra khỏi cổng trường.
Về đêm, Lâm Dương cặm cụi học bài dưới ánh đèn học. Mà hôm nay cậu lại siêng đến thế, trong lòng đang có chuyện vui rồi.
Mạc Tiểu Chi vẫn sống trong hoài niệm, khuôn mặt ấy lại giống đến thế, nụ cười ấy lại giống đến thế...
" Lâm Dương... cậu là ai đây chứ??"
Đanv nghĩ hình ảnh Lâm Dương những lúc quậy phá, trốn học, đi trễ lại hiện ra, phá tan mộng tưởng của cô.
" Không phải... chắc chắn không phải, tên Lâm Dương đó mà là Niệm Khâm được ư?"_
Tiểu Chi ngã người xuống giường, ôm chiếc gối, rồi bỗng dưng miệng cong lên hiện thành một nụ cười.
Một bạn nữ chạy tới chỗ Tiểu Chi rồi nó. Tiểu Chi đứng dậy, đi ra chỗ người quản lý của Y.B, thấy Tiểu Chi bước đi, Lâm Dương cũng đứng dậy, tò mò bám đuôi, dù biết cậu đi đằng sau, nhưng Tiểu Chi cũng làm lơ rồi thôi.
- Cô là Mạc Tiểu Chi phải không ạ?
- Vâng ạ, anh tìm tôi có gì không ạ?_ Tiểu Chi trả lời.
- Tiết mục văn nghệ lần trước của cô cùng với bạn Lâm Dương rất thú vị, và chúng tôi hy vọng hai người sẽ làm thực tập sinh trong công ty của chúng tôi.
- Vâng... tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó.
Người quản lý kia lấy một cái danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô, rồi quay người đi về. Thấy Tiểu Chi bước vào lớp, Lâm Dương lên tiếng:
- Mạc Tiểu Chi lớp trưởng có tính làm thực tập sinh không đây????
Tiểu Chi dừng bước, quay lại phía Lâm Dương rồi lên tiếng:
- Họ bảo là "chúng ta", sao cậu không lo suy nghĩ cho mình đi, tò mò chuyện tôi làm gì!??
Nói xong Tiểu Chi bước về chỗ đọc sách, Lâm Dương thì mỉm cười rồi lẩm bẩm: " Chúng ta ư??"
Rồi cậu nhanh chóng đuổi theo Tiểu Chi.
- Nè, Tiểu Chi, cậu bảo xong chuyện sẽ có quà cho tôi mà, là gì thế?
Gấp sách lại, đứng lên...
" Cả lớp chào thầy!!"
Lâm Dương lật đật bước về chỗ.
Giờ ra về, mặt trời cũng gần lặn, như thường lệ, Tiểu Chi vẫn thường là người ra về cuối cùng, hôm nay Lâm Dương cũng đợi Tiểu Chi về để hỏi xem món quà đó là gì. Tiểu Chi ra tới sân trường, Lâm Dương nhanh chóng đuổi theo, biết là tên công tử kia đang đuổi theo, Tiểu Chi đừng lại, quay nguời về phía Lâm Dương rồi cất tiếng:
- Cậu muốn biết đó là món quà gì lắm hả?
- Ừ..
- Vậy thì... nhắm mắt lại đi...
Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt, đợi một hồi lâu mà không thấy cái gì, Lâm Dương mở mắt ra không thấy Lớp trưởng đâu, chỉ thấy một tớ giấy dán trước trán: " Đến lúc thích hợp... tôi sẽ cho cậu biết!"
- Lúc thích hợp là lúc nào chứ... thật là... cái bà lớp trưởng này...!!
Lâm Dương than thở rồi cất tờ giấy vào balo của mình, nở một nụ cười rồi bước ra khỏi cổng trường.
Về đêm, Lâm Dương cặm cụi học bài dưới ánh đèn học. Mà hôm nay cậu lại siêng đến thế, trong lòng đang có chuyện vui rồi.
Mạc Tiểu Chi vẫn sống trong hoài niệm, khuôn mặt ấy lại giống đến thế, nụ cười ấy lại giống đến thế...
" Lâm Dương... cậu là ai đây chứ??"
Đanv nghĩ hình ảnh Lâm Dương những lúc quậy phá, trốn học, đi trễ lại hiện ra, phá tan mộng tưởng của cô.
" Không phải... chắc chắn không phải, tên Lâm Dương đó mà là Niệm Khâm được ư?"_
Tiểu Chi ngã người xuống giường, ôm chiếc gối, rồi bỗng dưng miệng cong lên hiện thành một nụ cười.
Tác giả :
Đường Ninh