Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà
Chương 46: Tan học
Tan học
Ân nở nụ cười gian xảo tiến tới chỗ Liêm và Nga, đập tay xuống bàn nói:
“Đi về thôi”
Đúng như Ân dự đoán, nghe xong mặt Liêm lộ rõ vẻ lúng túng, còn Nga thản nhiên đáp lại:
“Hôm nay bọn tao đi chơi rồi, về trước nhá”
“Đi đâu cơ?” – Ân vờ không hiểu
“Xem phim chứ còn đi đâu nữa”
Thực tình Liêm không hề muốn nhắc tới việc này, chỉ định cùng Nga chuồn êm trước khi bị dò hỏi thì ai ngờ Ân lại xuất hiện đúng lúc ấy, và Nga thì cứ bô bô hết ra trong khi cậu đang cố giữ kín hết sức có thể. Nghe Nga nói, Ân giả vờ “À” lên một tiếng rồi chuyển sang huých vai Liêm:
“Tôi quên, có hẹn với nhau từ hôm nọ rồi cơ mà nhở Liêm nhở? Thế cái thẻ game đâu rồi?”
“Đây”
Liêm hậm hực mở cặp lấy chiếc thẻ game ra đặt vào bàn tay đang mở sẵn của Ân. Nhận lấy cái thẻ, Ân cười hí hửng:
“Cảm ơn bạn hiền, thôi phắn đây, chúc hai đứa vui vẻ”
“Biến”
Cả Liêm và Nga đồng thanh trả lời rồi xách cặp bước ra khỏi lớp. Phía cuối lớp, Minh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra mà Liêm với Nga lại bỏ về trước, còn Ân thì cứ đứng cười ngặt nghẽo một mình. Vừa định đi lên hỏi chuyện thì Minh nghe tiếng Khang gọi:
“Minh…”
“Sao?”
Minh quay lại thì thấy Khang tiến lại gần, miệng cười tươi:
“Hôm nay cậu có bận không?”
“Hình như…không” – Minh đáp
“Vậy chúng ta đi chơi được chứ?”
“Đi chơi? Bây giờ sao?”
“Phải. Hôm nay tôi không bận việc đoàn nên được trống lịch, và tôi muốn dành thời gian này để ở bên cậu. Với lại tôi cũng hủy hẹn chơi bóng rồi.”
Khang nói với niềm hy vọng hiện lên trong ánh mắt, còn bỏ cả chơi bóng để dành riêng một buổi cho Minh, như vậy thử hỏi làm sao mà cậu có thể từ chối được chứ. Minh mỉm cười trả lời:
“Ừm, tôi đi được”
Nghe vậy, Khang cười vui mừng:
“Tốt rồi, vậy chúng ta đi”
“Đi đâu?” – Minh hỏi giật lại
“Tôi định sẽ cùng cậu mua đồ ăn rồi ra sân ngồi, sau đó có thể cùng nói chuyện. Cậu thấy sao?”
Câu nói của Khang có phần khiến Minh bất ngờ, cậu đáp:
“Thế là được rồi. Nhưng mà… sao hôm nay ông lại rủ đi ngồi nói chuyện vậy? Chẳng phải mọi khi…”
Khang liền tiếp lời:
“Mọi khi tôi vẫn rủ về nhà cậu phải không?”
“…Ừ…” – Minh ấp úng
“Thực ra tôi cũng định làm vậy, nhưng nghĩ lại thì không nên đến nhà cậu suốt ngày như thế, thay đổi địa điểm thì sẽ tốt hơn”
“…Tôi hiểu”
“Nhưng nếu cậu muốn thì tôi không ngại đâu, hay là về nhà cậu nhé Minh”
Khang vừa nói vừa nháy mắt khiến Minh phải giơ tay lên đấm cái kẻ đang cười ranh ma kia mấy phát. Cứ tưởng Khang cải tà quy chính rồi, ai ngờ đầu óc vẫn chỉ tư tưởng đến nhà rồi lại được thể ôm ấp hôn hít cậu. Mà chỉ có hai người trong phòng thì Khang có làm gì cũng chả ai cứu được Minh, trong khi cậu thì luôn yếu thế hơn Khang, đã bị đè ra là chỉ có nằm yên chịu trận, vùng vẫy cỡ nào cũng không ăn thua. Lần này Khang muốn dành thời gian cho hai người theo cách “an toàn” như vậy, Minh đã không hiểu ý mà còn vẽ đường cho hươu chạy, cũng may kịp nhận ra chứ nếu cứ lơ ngơ như thế thì chắc hôm nay kiểu gì cũng bị Khang vờn cho hết hơi.
“Không có về đâu hết. Ở trường thôi” – Minh lên giọng, quyết không để Khang dụ dỗ cậu
“Rồi rồi, tùy ý cậu mà. Vậy giờ xuống sân thôi”
Khang cười toe rồi ôm lấy eo Minh dẫn cậu ra khỏi lớp. Lúc này, Ân và Ly đang đứng túm lại với nhau thì thầm to nhỏ, Ân nói:
“Thấy chưa, đúng là hôm nay mà”
“Ừ rồi, thế xuất phát được chưa? Mất dấu chúng nó thì sao?” – Ly giục giã
“Giờ mình xuống nhà xe tìm bọn nó rồi chờ khoảng 2 phút thì bám theo, ok?”
“Ok”
“Hai đứa đang nói gì vậy?”
Khôi bất ngờ xuất hiện từ phía sau làm Ân và Ly giật bắn người, bị bất ngờ nên ai cũng nói năng loạn xạ không rõ ràng, càng khiến Khôi thấy khó hiểu. Nghĩ rằng hai đứa bạn mình đang bày trò nghịch ngợm gì đó, Khôi chỉ nhíu mày nhìn một lượt rồi chào tạm biệt để đi câu lạc bộ, vừa đi tay vừa cầm điện thoại đưa qua đưa lại như đang chờ đợi một cuộc gọi đến.
…
Hai tiết cuối ngày thứ tư luôn ồn ào và náo nhiệt bởi giờ là lúc thành viên các câu lạc bộ trong trường gặp mặt và cùng nhau tập luyện. Nhưng cũng vì thế mà những nơi thường ngày vốn đông người qua lại như canteen hay sân trường giờ đây lại trở nên vắng vẻ, và Khang đã rất nhanh trí khi lựa chọn thời điểm này cho buổi đi chơi của hai người.
Sau khi mua cho Minh kem và bánh, Khang cùng cậu ngồi xuống ghế đá ở sân chính của trường. Đây là nơi dùng để tập trung toàn bộ học sinh vào mỗi đầu tuần để thông báo công việc và hoạt động, nhưng vào giờ này thì cả sân trường vắng tanh không một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng hò hét của những cậu học sinh chơi bóng đá từ phía sân cỏ bên cạnh. Hay ở chỗ, chiếc ghế đá Khang và Minh ngồi được đặt quay lưng lại với sân bóng, nên dù khoảng sân này nằm trong sân trường và chỉ được ngăn cách bởi một vòng lưới khổng lồ, thì cũng không ai để ý tới họ, bởi vậy mà không lo bị làm phiền.
Khang không nói gì mà chỉ say sưa ngắm nhìn Minh ngồi ăn ngon lành, miệng cười mãn nguyện. Minh biết Khang ngắm mình ăn, khẽ cười rồi xắn một miếng bánh đưa lên miệng Khang. Hiểu ý Khang liền há miệng nhận lấy, vừa ăn vừa mỉm cười sung sướng. Ăn xong, Khang nói:
“Chỉ cần những việc làm nhỏ như thế cũng khiến tôi vui lắm Minh à”
“Lại khéo nói rồi” – Minh cười
“Thật mà, niềm hạnh phúc của tôi chỉ đơn giản là được cậu quan tâm như vậy thôi”
“Chứ không phải là đè người ta xuống rồi cưỡng hôn đâu hả?”
Minh đùa một câu làm cả hai bật cười, rồi Khang choàng tay lên thành ghế sau lưng Minh, nghiêng người nói nhỏ:
“Tính cả việc đó nữa”
Giọng nói gợi tình của Khang làm Minh đỏ cả mặt, cậu đáp:
“Ông thật là hết cách”
“Đâu nào, tôi vẫn nghe lời cậu mà” – Khang cười tinh quái
“Có chắc không?” – Minh nhướn mày
“Chắc”
“Thế thì nghe lời tôi, đừng cưỡng hôn tôi nhiệt tình quá mức nữa. Và cũng đừng để lại dấu hôn, người khác thấy kỳ lắm”
Nghe Minh nói xong, Khang ngẫm nghĩ một hồi rồi vòng tay ôm lấy cậu, miệng thủ thỉ:
“Vậy thì không nghe lời được rồi”
Minh đưa tay lên chạm vào cánh tay Khang đang ôm gọn cổ mình, khẽ mỉm cười:
“Biết mà”
Khang hít hà mái tóc của Minh rồi nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu:
“Cậu hiểu tôi quá Minh à”
Trong trường, một người đang bước đi vội vã, vừa đi vừa lẩm bẩm khó chịu vì điều gì đó. Ra tới sân bóng rổ, cô gái này đưa mắt nhìn quanh, rồi quay qua hỏi một anh bạn đang chuẩn bị ra sân:
“Cậu ơi Khang có ở đây không?”
“Khang hả? Hôm nay nó không chơi bóng đâu”
“Thế cậu có biết Khang đi đâu không?”
“Chịu thôi, bọn tớ chỉ biết nó bảo hôm nay có việc nên không xuống. Có cần tớ gọi…”
“Cảm ơn nhé”
Không chờ anh bạn kia nói hết, cô gái đã nhanh chóng rời đi, khuôn mặt đầy vẻ băn khoăn khiến mọi người xung quanh không khỏi thắc mắc vì sao lại phải vội như thế. Tiếp đó, đi bộ cả một quãng đường dài mới lên tới phòng họp đoàn nhưng lại khóa cửa, cô gái bực bội nói:
“Khang ở đâu được cơ chứ?”
Đứng khoanh tay nhìn cánh cửa bị khóa trái mất một lúc lâu, cuối cùng cô gái cũng bỏ cuộc mà rời đi, chân dậm mạnh từng bước xuống cầu thang tiến dần ra sân bóng.
Khang và Minh ngồi tựa đầu vào nhau, tay trong tay cảm nhận hơi ấm của người kia xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông. Cả hai ngồi như vậy rất lâu, chợt Minh lên tiếng:
“Tôi nói điều này, ông đừng giận nhé”
Khang ngồi thẳng dậy nhìn Minh, ngạc nhiên hỏi:
“Sao thế?”
Minh hơi cúi mặt không dám đối diện với Khang, giọng ấp úng:
“Hôm qua tôi tỏ vẻ kiên quyết như vậy, nhưng…tôi sợ lắm. Tôi sợ khi mọi người biết về chúng ta, những điều kinh khủng sẽ xảy ra, rồi ông sẽ không còn yêu tôi nữa….Tôi sợ lắm Khang à”
Nhìn vẻ lo lắng căng thẳng của Minh mà lòng Khang xót xa vô cùng. Cậu tự trách mình trước đây vì đề nghị công khai mối quan hệ của hai người mà khiến Minh phải suy nghĩ và lo sợ nhiều như thế. Khang ôm chặt Minh vào lòng, giọng trấn an:
“Mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi mà. Dù có thế nào thì tôi vẫn luôn ở bên cậu, đừng lo gì cả”
Nhờ sự ân cần ấm áp của Khang, Minh đã dần bình tĩnh trở lại, cậu e dè hỏi:
“Ông…có sợ không hả Khang?”
Khang nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ, sau đó trả lời:
“Có, tôi cũng sợ chứ, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc bảo vệ cậu là tôi không còn sợ nữa. Nếu thực sự tin tưởng và cùng nhau đấu tranh, thì tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ có thể vượt qua khó khăn. Vậy nên Minh à, hãy tin ở tôi và đừng sợ nữa nhé!”
Những lời Khang nói khiến Minh xúc động không nói lên lời. Cố kìm nén những cảm xúc đang bừng lên trong lòng, cậu mỉm cười:
“Tôi tin ông”
Rồi hai người trao nhau những nụ hôn nồng cháy, để tình yêu dẫn lối và hoàn toàn quên đi thế giới xung quanh.
Từ đâu đó nơi khán đài gần sân bóng, một cô gái đang nắm chặt tay đầy giận dữ, môi tím lại vì sốc và nét mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng. Không muốn chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy thêm một giây phút nào nữa, cô gái nhanh chóng rời khỏi đó, cúi gằm mặt giấu đi đôi mắt đẫm lệ.
*Vì sao hả Khang? Vì sao cậu lại làm vậy với tớ?*
Trong lúc ấy, ở một nơi khác
Rạp chiếu phim
Người soát vé nhận lấy hai tấm vé từ tay Liêm rồi nói:
“Phòng của anh chị là phòng 3, ghế số 4 và 5 hàng C. Chúc anh chị xem phim vui vẻ”
“Em cảm ơn ạ”
Liêm và Nga gật đầu cười với người soát vé rồi cùng nhau đi đến quầy đồ ăn, theo thông tin ghi trên vé thì chỉ 10 phút nữa là đến giờ chiếu rồi. Nga hào hứng kéo tay Liêm lại chỗ người bán hàng:
“Cho em hai popcorn lớn và hai pepsi cỡ vừa ạ”
“Quý khách vui lòng chờ một lát”
“Có ăn hết được không đấy?” – Liêm đùa
“Không hết thì đưa cho mày xử lý nốt”
Nga cười đáp lại, rồi bắt đầu một đề tài mới để bàn tán trong khi chờ lấy đồ ăn. Cách đó không xa, có một đôi bạn đang núp sau hàng ghế, lén lút quan sát Liêm và Nga:
“Bao nhiêu người đang nhìn kìa, theo dõi thì cũng phải đàng hoàng tí chứ”
“Lắm chuyện, cứ đàng hoàng đi lại hiên ngang như mày nói thì lộ hết”
“Lần sau mua kính râm hay khẩu trang sẵn đi nhá”
“Làm gì có lần sau mà đòi, thôi chịu khó đi. Vì sự nghiệp tìm ra sự thật về tình cảm giữa Liêm và Nga”
“Ờ”
“Mày…”
“Mày mày cái gì, bọn nó rời đi rồi kìa. Bám theo mau”
Rồi hai người ấy nhanh chóng đi theo Liêm và Nga, vừa đi vừa núp khiến tất cả mọi người xung quanh phải dừng lại nhìn vì hiếu kỳ. Chẳng mấy chốc đã lên tầng, Nga bỗng nói cần phải vào nhà vệ sinh một lát rồi đưa đồ cho Liêm cầm. Còn một mình ở ngoài, Liêm nhìn quanh quất, hàng tá các cặp đôi cũng đang đi lên và tiến vào trong rạp. Trong đó, không khó để Liêm phát hiện ra một “đôi” bất thường, đi lấm la lấm lét và có vẻ như đang để ý cậu. Chỉ vài giây sau, Liêm đã lập tức nhận ra hai người đó là ai, chính là thằng bạn trời đánh Ân và đi ngay cạnh là Ly.
Tức thì, lòng dạ Liêm sôi lên vì bực tức, thằng Ân chết tiệt đã tống tiền cậu rồi mà dám phá vỡ lời hứa, lôi kéo Ly đi theo dõi cậu và Nga thế này đây. Dù là đang ức chế lắm, Liêm vẫn phải tỏ ra không biết gì, giữ vẻ mặt bình thản đợi Nga xong việc. Còn Ân và Ly, ban đầu thấy Liêm nhìn về phía mình thì thót tim vì sợ bị phát hiện, nhưng sau đó không thấy có phản ứng thì thở phào tưởng rằng Liêm vẫn chưa nhận ra họ.
Chờ Liêm cùng Nga đi vào trong rồi, Ân và Ly mới theo sau. Rất may là trước đó Ly đã nhắc Ân mua vé, nếu không thì chắc phi vụ này công cốc, đúng là hấp tấp như Ân thì thế nào cũng xảy ra chuyện. Vào trong rồi mới biết, chỗ Ân và Ly ngồi chỉ cách hai người kia 1 hàng ghế, cả hai hí hửng ngồi xuống rồi bắt đầu tiến hành theo dõi, lòng chắc mẩm sẽ được chứng kiến nhiều cảnh hay ho.
Nhưng Ly và Ân đã lầm, bởi từ khi biết mình bị theo dõi, Liêm đã không dám làm gì cho dù trước đó đã định nhân cơ hội này để phát triển tình cảm với Nga. Cậu còn lên sẵn một kế hoạch trong đầu, từng bước từng bước rất cẩn thận. Có thể bắt đầu từ một cái khoác vai hay một vài lời quan tâm, sau đó nếu may mắn thì nắm tay luôn ở trong rạp, và khi hết phim thì hai người có thể đi ăn và trò chuyện, biết đâu lại thành công vượt xa cả mong đợi.
Thế mà giờ đây mọi thứ đã hỏng bét, bị theo dõi thì còn làm ăn được gì nữa cơ chứ. Liêm gào thét đầy uất hận trong lòng, ngàn lần rủa cho thằng bạn chết giẫm kia bị sét đánh luôn cho rồi. Suốt cả buổi xem phim, cả rạp lẫn Nga đều cười ồ lên mỗi khi có cảnh hài hước, còn Liêm thì không còn đầu óc đâu mà để tâm vào phim nữa. Ân và Ly cũng không phải ngoại lệ, cứ quay sang hỏi nhau vì sao hết quá nửa phim rồi mà Liêm vẫn chả làm gì. Ít nhất thì cũng phải có dấu hiệu gì đấy thể hiện tình cảm, vậy mà từ đầu đến cuối Liêm vẫn ngồi lặng thinh, trong khi Nga ngồi bên cứ cười sằng sặc rung cả ghế.
Chờ mãi chờ mãi mà chẳng thấy gì, Ân và Ly dần nghĩ rằng có khi họ đã hiểu lầm, rằng Liêm chỉ rủ Nga đi xem phim như hai người bạn chứ không có ý gì khác. Đầu thì nghĩ thế, nhưng tính tò mò vẫn cứ giữ chân hai người lại, không ai muốn bỏ lỡ bất cứ giây phút nào, nhỡ đâu đến cuối cùng lại chộp được điều gì đó đáng giá.
Nhưng đến khi hết phim, cả rạp vui vẻ đứng lên ra về mà mọi thứ vẫn y sì khiến Ân và Ly vô cùng thất vọng. Cả hai nhanh chóng hòa vào dòng người đông nghịt đang chen chúc nhau rời khỏi rạp. Liêm và Nga đi gần cuối, Nga thì luôn miệng cười nói về bộ phim còn Liêm thì câu được câu mất, để rồi Nga phải thắc mắc:
“Hôm nay mày sao đấy? Phim rõ hay mà chả có bình luận gì cả?”
“Không phải đâu, tại….”
Liêm cố gắng nghĩ ra câu trả lời mà sao quá khó, không xem phim vì bị theo dõi thì có thể bịa ra lý do nào khác được cơ chứ. Những tưởng Nga sẽ vì thế mà chán nản, và buổi xem phim này sẽ thất bại, thì Liêm đã rất bất ngờ khi Nga bật cười khanh khách:
“Tại Ân và Ly chứ gì?”
“Sa…Sao mày biết???” – Liêm há hốc mồm
“Từ lúc mình đi lên tầng rồi, tao cứ tưởng mày không biết cơ. Hóa ra là vì thế mà mày mất tập trung”
Nga cứ cười vô tư như thể chẳng có gì đáng lo làm Liêm choáng không biết nên nói gì nữa. Còn đang suy nghĩ xem nên giải quyết việc này thì nào thì Nga nói thầm vào tai cậu:
“Tao có ý này…”
Ly và Ân sau khi ra ngoài thì lại núp sau mấy cột tường chờ Liêm và Nga rời khỏi rạp. Phải mất một lúc lâu, khi trên tầng đã vắng bóng người thì mới thấy hai người kia bước ra, cả hai liền bám theo tới khi họ mất hút trong thang máy. Lúc này khách đã về gần hết nên chả còn ai đi thang máy nữa, chỉ còn Ân và Ly đứng chờ để xuống tầng. Cả hai bước vào trong, nhấn nút đi xuống rồi chờ cho cánh cửa từ từ đóng lại. Bên trong, Ly và Ân bắt đầu cãi nhau chí chóe, rằng đang yên đang lành tự nhiên thừa hơi đi theo dõi, tốn tiền mua vé mà chả có kết quả gì,…Om sòm một lúc thì cả hai hơi ngớ ra vì chiếc thang máy dừng lại đột ngột, có người ở tầng này vừa bấm nút. Dù không để tâm lắm nhưng hai người cũng biết ý mà giữ trật tự, chỉ nhìn nhau gầm gừ.
Cánh cửa thang máy mở ra, cả Ly và Ân há hốc mồm khi thấy Liêm và Nga đang đứng chờ sẵn, miệng nở nụ cười chết người. Không nói không rằng, Liêm cùng Nga xông thẳng vào trong, và trước khi cánh cửa khép lại, người ta vẫn còn nghe thấy tiếng la thất thanh của hai bạn trẻ đáng thương nào đó.
Ân nở nụ cười gian xảo tiến tới chỗ Liêm và Nga, đập tay xuống bàn nói:
“Đi về thôi”
Đúng như Ân dự đoán, nghe xong mặt Liêm lộ rõ vẻ lúng túng, còn Nga thản nhiên đáp lại:
“Hôm nay bọn tao đi chơi rồi, về trước nhá”
“Đi đâu cơ?” – Ân vờ không hiểu
“Xem phim chứ còn đi đâu nữa”
Thực tình Liêm không hề muốn nhắc tới việc này, chỉ định cùng Nga chuồn êm trước khi bị dò hỏi thì ai ngờ Ân lại xuất hiện đúng lúc ấy, và Nga thì cứ bô bô hết ra trong khi cậu đang cố giữ kín hết sức có thể. Nghe Nga nói, Ân giả vờ “À” lên một tiếng rồi chuyển sang huých vai Liêm:
“Tôi quên, có hẹn với nhau từ hôm nọ rồi cơ mà nhở Liêm nhở? Thế cái thẻ game đâu rồi?”
“Đây”
Liêm hậm hực mở cặp lấy chiếc thẻ game ra đặt vào bàn tay đang mở sẵn của Ân. Nhận lấy cái thẻ, Ân cười hí hửng:
“Cảm ơn bạn hiền, thôi phắn đây, chúc hai đứa vui vẻ”
“Biến”
Cả Liêm và Nga đồng thanh trả lời rồi xách cặp bước ra khỏi lớp. Phía cuối lớp, Minh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra mà Liêm với Nga lại bỏ về trước, còn Ân thì cứ đứng cười ngặt nghẽo một mình. Vừa định đi lên hỏi chuyện thì Minh nghe tiếng Khang gọi:
“Minh…”
“Sao?”
Minh quay lại thì thấy Khang tiến lại gần, miệng cười tươi:
“Hôm nay cậu có bận không?”
“Hình như…không” – Minh đáp
“Vậy chúng ta đi chơi được chứ?”
“Đi chơi? Bây giờ sao?”
“Phải. Hôm nay tôi không bận việc đoàn nên được trống lịch, và tôi muốn dành thời gian này để ở bên cậu. Với lại tôi cũng hủy hẹn chơi bóng rồi.”
Khang nói với niềm hy vọng hiện lên trong ánh mắt, còn bỏ cả chơi bóng để dành riêng một buổi cho Minh, như vậy thử hỏi làm sao mà cậu có thể từ chối được chứ. Minh mỉm cười trả lời:
“Ừm, tôi đi được”
Nghe vậy, Khang cười vui mừng:
“Tốt rồi, vậy chúng ta đi”
“Đi đâu?” – Minh hỏi giật lại
“Tôi định sẽ cùng cậu mua đồ ăn rồi ra sân ngồi, sau đó có thể cùng nói chuyện. Cậu thấy sao?”
Câu nói của Khang có phần khiến Minh bất ngờ, cậu đáp:
“Thế là được rồi. Nhưng mà… sao hôm nay ông lại rủ đi ngồi nói chuyện vậy? Chẳng phải mọi khi…”
Khang liền tiếp lời:
“Mọi khi tôi vẫn rủ về nhà cậu phải không?”
“…Ừ…” – Minh ấp úng
“Thực ra tôi cũng định làm vậy, nhưng nghĩ lại thì không nên đến nhà cậu suốt ngày như thế, thay đổi địa điểm thì sẽ tốt hơn”
“…Tôi hiểu”
“Nhưng nếu cậu muốn thì tôi không ngại đâu, hay là về nhà cậu nhé Minh”
Khang vừa nói vừa nháy mắt khiến Minh phải giơ tay lên đấm cái kẻ đang cười ranh ma kia mấy phát. Cứ tưởng Khang cải tà quy chính rồi, ai ngờ đầu óc vẫn chỉ tư tưởng đến nhà rồi lại được thể ôm ấp hôn hít cậu. Mà chỉ có hai người trong phòng thì Khang có làm gì cũng chả ai cứu được Minh, trong khi cậu thì luôn yếu thế hơn Khang, đã bị đè ra là chỉ có nằm yên chịu trận, vùng vẫy cỡ nào cũng không ăn thua. Lần này Khang muốn dành thời gian cho hai người theo cách “an toàn” như vậy, Minh đã không hiểu ý mà còn vẽ đường cho hươu chạy, cũng may kịp nhận ra chứ nếu cứ lơ ngơ như thế thì chắc hôm nay kiểu gì cũng bị Khang vờn cho hết hơi.
“Không có về đâu hết. Ở trường thôi” – Minh lên giọng, quyết không để Khang dụ dỗ cậu
“Rồi rồi, tùy ý cậu mà. Vậy giờ xuống sân thôi”
Khang cười toe rồi ôm lấy eo Minh dẫn cậu ra khỏi lớp. Lúc này, Ân và Ly đang đứng túm lại với nhau thì thầm to nhỏ, Ân nói:
“Thấy chưa, đúng là hôm nay mà”
“Ừ rồi, thế xuất phát được chưa? Mất dấu chúng nó thì sao?” – Ly giục giã
“Giờ mình xuống nhà xe tìm bọn nó rồi chờ khoảng 2 phút thì bám theo, ok?”
“Ok”
“Hai đứa đang nói gì vậy?”
Khôi bất ngờ xuất hiện từ phía sau làm Ân và Ly giật bắn người, bị bất ngờ nên ai cũng nói năng loạn xạ không rõ ràng, càng khiến Khôi thấy khó hiểu. Nghĩ rằng hai đứa bạn mình đang bày trò nghịch ngợm gì đó, Khôi chỉ nhíu mày nhìn một lượt rồi chào tạm biệt để đi câu lạc bộ, vừa đi tay vừa cầm điện thoại đưa qua đưa lại như đang chờ đợi một cuộc gọi đến.
…
Hai tiết cuối ngày thứ tư luôn ồn ào và náo nhiệt bởi giờ là lúc thành viên các câu lạc bộ trong trường gặp mặt và cùng nhau tập luyện. Nhưng cũng vì thế mà những nơi thường ngày vốn đông người qua lại như canteen hay sân trường giờ đây lại trở nên vắng vẻ, và Khang đã rất nhanh trí khi lựa chọn thời điểm này cho buổi đi chơi của hai người.
Sau khi mua cho Minh kem và bánh, Khang cùng cậu ngồi xuống ghế đá ở sân chính của trường. Đây là nơi dùng để tập trung toàn bộ học sinh vào mỗi đầu tuần để thông báo công việc và hoạt động, nhưng vào giờ này thì cả sân trường vắng tanh không một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng hò hét của những cậu học sinh chơi bóng đá từ phía sân cỏ bên cạnh. Hay ở chỗ, chiếc ghế đá Khang và Minh ngồi được đặt quay lưng lại với sân bóng, nên dù khoảng sân này nằm trong sân trường và chỉ được ngăn cách bởi một vòng lưới khổng lồ, thì cũng không ai để ý tới họ, bởi vậy mà không lo bị làm phiền.
Khang không nói gì mà chỉ say sưa ngắm nhìn Minh ngồi ăn ngon lành, miệng cười mãn nguyện. Minh biết Khang ngắm mình ăn, khẽ cười rồi xắn một miếng bánh đưa lên miệng Khang. Hiểu ý Khang liền há miệng nhận lấy, vừa ăn vừa mỉm cười sung sướng. Ăn xong, Khang nói:
“Chỉ cần những việc làm nhỏ như thế cũng khiến tôi vui lắm Minh à”
“Lại khéo nói rồi” – Minh cười
“Thật mà, niềm hạnh phúc của tôi chỉ đơn giản là được cậu quan tâm như vậy thôi”
“Chứ không phải là đè người ta xuống rồi cưỡng hôn đâu hả?”
Minh đùa một câu làm cả hai bật cười, rồi Khang choàng tay lên thành ghế sau lưng Minh, nghiêng người nói nhỏ:
“Tính cả việc đó nữa”
Giọng nói gợi tình của Khang làm Minh đỏ cả mặt, cậu đáp:
“Ông thật là hết cách”
“Đâu nào, tôi vẫn nghe lời cậu mà” – Khang cười tinh quái
“Có chắc không?” – Minh nhướn mày
“Chắc”
“Thế thì nghe lời tôi, đừng cưỡng hôn tôi nhiệt tình quá mức nữa. Và cũng đừng để lại dấu hôn, người khác thấy kỳ lắm”
Nghe Minh nói xong, Khang ngẫm nghĩ một hồi rồi vòng tay ôm lấy cậu, miệng thủ thỉ:
“Vậy thì không nghe lời được rồi”
Minh đưa tay lên chạm vào cánh tay Khang đang ôm gọn cổ mình, khẽ mỉm cười:
“Biết mà”
Khang hít hà mái tóc của Minh rồi nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu:
“Cậu hiểu tôi quá Minh à”
Trong trường, một người đang bước đi vội vã, vừa đi vừa lẩm bẩm khó chịu vì điều gì đó. Ra tới sân bóng rổ, cô gái này đưa mắt nhìn quanh, rồi quay qua hỏi một anh bạn đang chuẩn bị ra sân:
“Cậu ơi Khang có ở đây không?”
“Khang hả? Hôm nay nó không chơi bóng đâu”
“Thế cậu có biết Khang đi đâu không?”
“Chịu thôi, bọn tớ chỉ biết nó bảo hôm nay có việc nên không xuống. Có cần tớ gọi…”
“Cảm ơn nhé”
Không chờ anh bạn kia nói hết, cô gái đã nhanh chóng rời đi, khuôn mặt đầy vẻ băn khoăn khiến mọi người xung quanh không khỏi thắc mắc vì sao lại phải vội như thế. Tiếp đó, đi bộ cả một quãng đường dài mới lên tới phòng họp đoàn nhưng lại khóa cửa, cô gái bực bội nói:
“Khang ở đâu được cơ chứ?”
Đứng khoanh tay nhìn cánh cửa bị khóa trái mất một lúc lâu, cuối cùng cô gái cũng bỏ cuộc mà rời đi, chân dậm mạnh từng bước xuống cầu thang tiến dần ra sân bóng.
Khang và Minh ngồi tựa đầu vào nhau, tay trong tay cảm nhận hơi ấm của người kia xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông. Cả hai ngồi như vậy rất lâu, chợt Minh lên tiếng:
“Tôi nói điều này, ông đừng giận nhé”
Khang ngồi thẳng dậy nhìn Minh, ngạc nhiên hỏi:
“Sao thế?”
Minh hơi cúi mặt không dám đối diện với Khang, giọng ấp úng:
“Hôm qua tôi tỏ vẻ kiên quyết như vậy, nhưng…tôi sợ lắm. Tôi sợ khi mọi người biết về chúng ta, những điều kinh khủng sẽ xảy ra, rồi ông sẽ không còn yêu tôi nữa….Tôi sợ lắm Khang à”
Nhìn vẻ lo lắng căng thẳng của Minh mà lòng Khang xót xa vô cùng. Cậu tự trách mình trước đây vì đề nghị công khai mối quan hệ của hai người mà khiến Minh phải suy nghĩ và lo sợ nhiều như thế. Khang ôm chặt Minh vào lòng, giọng trấn an:
“Mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi mà. Dù có thế nào thì tôi vẫn luôn ở bên cậu, đừng lo gì cả”
Nhờ sự ân cần ấm áp của Khang, Minh đã dần bình tĩnh trở lại, cậu e dè hỏi:
“Ông…có sợ không hả Khang?”
Khang nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ, sau đó trả lời:
“Có, tôi cũng sợ chứ, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc bảo vệ cậu là tôi không còn sợ nữa. Nếu thực sự tin tưởng và cùng nhau đấu tranh, thì tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ có thể vượt qua khó khăn. Vậy nên Minh à, hãy tin ở tôi và đừng sợ nữa nhé!”
Những lời Khang nói khiến Minh xúc động không nói lên lời. Cố kìm nén những cảm xúc đang bừng lên trong lòng, cậu mỉm cười:
“Tôi tin ông”
Rồi hai người trao nhau những nụ hôn nồng cháy, để tình yêu dẫn lối và hoàn toàn quên đi thế giới xung quanh.
Từ đâu đó nơi khán đài gần sân bóng, một cô gái đang nắm chặt tay đầy giận dữ, môi tím lại vì sốc và nét mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng. Không muốn chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy thêm một giây phút nào nữa, cô gái nhanh chóng rời khỏi đó, cúi gằm mặt giấu đi đôi mắt đẫm lệ.
*Vì sao hả Khang? Vì sao cậu lại làm vậy với tớ?*
Trong lúc ấy, ở một nơi khác
Rạp chiếu phim
Người soát vé nhận lấy hai tấm vé từ tay Liêm rồi nói:
“Phòng của anh chị là phòng 3, ghế số 4 và 5 hàng C. Chúc anh chị xem phim vui vẻ”
“Em cảm ơn ạ”
Liêm và Nga gật đầu cười với người soát vé rồi cùng nhau đi đến quầy đồ ăn, theo thông tin ghi trên vé thì chỉ 10 phút nữa là đến giờ chiếu rồi. Nga hào hứng kéo tay Liêm lại chỗ người bán hàng:
“Cho em hai popcorn lớn và hai pepsi cỡ vừa ạ”
“Quý khách vui lòng chờ một lát”
“Có ăn hết được không đấy?” – Liêm đùa
“Không hết thì đưa cho mày xử lý nốt”
Nga cười đáp lại, rồi bắt đầu một đề tài mới để bàn tán trong khi chờ lấy đồ ăn. Cách đó không xa, có một đôi bạn đang núp sau hàng ghế, lén lút quan sát Liêm và Nga:
“Bao nhiêu người đang nhìn kìa, theo dõi thì cũng phải đàng hoàng tí chứ”
“Lắm chuyện, cứ đàng hoàng đi lại hiên ngang như mày nói thì lộ hết”
“Lần sau mua kính râm hay khẩu trang sẵn đi nhá”
“Làm gì có lần sau mà đòi, thôi chịu khó đi. Vì sự nghiệp tìm ra sự thật về tình cảm giữa Liêm và Nga”
“Ờ”
“Mày…”
“Mày mày cái gì, bọn nó rời đi rồi kìa. Bám theo mau”
Rồi hai người ấy nhanh chóng đi theo Liêm và Nga, vừa đi vừa núp khiến tất cả mọi người xung quanh phải dừng lại nhìn vì hiếu kỳ. Chẳng mấy chốc đã lên tầng, Nga bỗng nói cần phải vào nhà vệ sinh một lát rồi đưa đồ cho Liêm cầm. Còn một mình ở ngoài, Liêm nhìn quanh quất, hàng tá các cặp đôi cũng đang đi lên và tiến vào trong rạp. Trong đó, không khó để Liêm phát hiện ra một “đôi” bất thường, đi lấm la lấm lét và có vẻ như đang để ý cậu. Chỉ vài giây sau, Liêm đã lập tức nhận ra hai người đó là ai, chính là thằng bạn trời đánh Ân và đi ngay cạnh là Ly.
Tức thì, lòng dạ Liêm sôi lên vì bực tức, thằng Ân chết tiệt đã tống tiền cậu rồi mà dám phá vỡ lời hứa, lôi kéo Ly đi theo dõi cậu và Nga thế này đây. Dù là đang ức chế lắm, Liêm vẫn phải tỏ ra không biết gì, giữ vẻ mặt bình thản đợi Nga xong việc. Còn Ân và Ly, ban đầu thấy Liêm nhìn về phía mình thì thót tim vì sợ bị phát hiện, nhưng sau đó không thấy có phản ứng thì thở phào tưởng rằng Liêm vẫn chưa nhận ra họ.
Chờ Liêm cùng Nga đi vào trong rồi, Ân và Ly mới theo sau. Rất may là trước đó Ly đã nhắc Ân mua vé, nếu không thì chắc phi vụ này công cốc, đúng là hấp tấp như Ân thì thế nào cũng xảy ra chuyện. Vào trong rồi mới biết, chỗ Ân và Ly ngồi chỉ cách hai người kia 1 hàng ghế, cả hai hí hửng ngồi xuống rồi bắt đầu tiến hành theo dõi, lòng chắc mẩm sẽ được chứng kiến nhiều cảnh hay ho.
Nhưng Ly và Ân đã lầm, bởi từ khi biết mình bị theo dõi, Liêm đã không dám làm gì cho dù trước đó đã định nhân cơ hội này để phát triển tình cảm với Nga. Cậu còn lên sẵn một kế hoạch trong đầu, từng bước từng bước rất cẩn thận. Có thể bắt đầu từ một cái khoác vai hay một vài lời quan tâm, sau đó nếu may mắn thì nắm tay luôn ở trong rạp, và khi hết phim thì hai người có thể đi ăn và trò chuyện, biết đâu lại thành công vượt xa cả mong đợi.
Thế mà giờ đây mọi thứ đã hỏng bét, bị theo dõi thì còn làm ăn được gì nữa cơ chứ. Liêm gào thét đầy uất hận trong lòng, ngàn lần rủa cho thằng bạn chết giẫm kia bị sét đánh luôn cho rồi. Suốt cả buổi xem phim, cả rạp lẫn Nga đều cười ồ lên mỗi khi có cảnh hài hước, còn Liêm thì không còn đầu óc đâu mà để tâm vào phim nữa. Ân và Ly cũng không phải ngoại lệ, cứ quay sang hỏi nhau vì sao hết quá nửa phim rồi mà Liêm vẫn chả làm gì. Ít nhất thì cũng phải có dấu hiệu gì đấy thể hiện tình cảm, vậy mà từ đầu đến cuối Liêm vẫn ngồi lặng thinh, trong khi Nga ngồi bên cứ cười sằng sặc rung cả ghế.
Chờ mãi chờ mãi mà chẳng thấy gì, Ân và Ly dần nghĩ rằng có khi họ đã hiểu lầm, rằng Liêm chỉ rủ Nga đi xem phim như hai người bạn chứ không có ý gì khác. Đầu thì nghĩ thế, nhưng tính tò mò vẫn cứ giữ chân hai người lại, không ai muốn bỏ lỡ bất cứ giây phút nào, nhỡ đâu đến cuối cùng lại chộp được điều gì đó đáng giá.
Nhưng đến khi hết phim, cả rạp vui vẻ đứng lên ra về mà mọi thứ vẫn y sì khiến Ân và Ly vô cùng thất vọng. Cả hai nhanh chóng hòa vào dòng người đông nghịt đang chen chúc nhau rời khỏi rạp. Liêm và Nga đi gần cuối, Nga thì luôn miệng cười nói về bộ phim còn Liêm thì câu được câu mất, để rồi Nga phải thắc mắc:
“Hôm nay mày sao đấy? Phim rõ hay mà chả có bình luận gì cả?”
“Không phải đâu, tại….”
Liêm cố gắng nghĩ ra câu trả lời mà sao quá khó, không xem phim vì bị theo dõi thì có thể bịa ra lý do nào khác được cơ chứ. Những tưởng Nga sẽ vì thế mà chán nản, và buổi xem phim này sẽ thất bại, thì Liêm đã rất bất ngờ khi Nga bật cười khanh khách:
“Tại Ân và Ly chứ gì?”
“Sa…Sao mày biết???” – Liêm há hốc mồm
“Từ lúc mình đi lên tầng rồi, tao cứ tưởng mày không biết cơ. Hóa ra là vì thế mà mày mất tập trung”
Nga cứ cười vô tư như thể chẳng có gì đáng lo làm Liêm choáng không biết nên nói gì nữa. Còn đang suy nghĩ xem nên giải quyết việc này thì nào thì Nga nói thầm vào tai cậu:
“Tao có ý này…”
Ly và Ân sau khi ra ngoài thì lại núp sau mấy cột tường chờ Liêm và Nga rời khỏi rạp. Phải mất một lúc lâu, khi trên tầng đã vắng bóng người thì mới thấy hai người kia bước ra, cả hai liền bám theo tới khi họ mất hút trong thang máy. Lúc này khách đã về gần hết nên chả còn ai đi thang máy nữa, chỉ còn Ân và Ly đứng chờ để xuống tầng. Cả hai bước vào trong, nhấn nút đi xuống rồi chờ cho cánh cửa từ từ đóng lại. Bên trong, Ly và Ân bắt đầu cãi nhau chí chóe, rằng đang yên đang lành tự nhiên thừa hơi đi theo dõi, tốn tiền mua vé mà chả có kết quả gì,…Om sòm một lúc thì cả hai hơi ngớ ra vì chiếc thang máy dừng lại đột ngột, có người ở tầng này vừa bấm nút. Dù không để tâm lắm nhưng hai người cũng biết ý mà giữ trật tự, chỉ nhìn nhau gầm gừ.
Cánh cửa thang máy mở ra, cả Ly và Ân há hốc mồm khi thấy Liêm và Nga đang đứng chờ sẵn, miệng nở nụ cười chết người. Không nói không rằng, Liêm cùng Nga xông thẳng vào trong, và trước khi cánh cửa khép lại, người ta vẫn còn nghe thấy tiếng la thất thanh của hai bạn trẻ đáng thương nào đó.
Tác giả :
Frostar