[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
Chương 56: Kỳ thực em là một người ôn nhu như vậy
Đại khái là bởi vì buổi tiệc ăn mừng mà ngày hôm sau Bạch Hiền liền ngã bệnh, hơn nữa đến tiết học thứ hai mới cảm giác được triệu chứng.
“Rõ ràng mình không uống rượu, sao lại mệt thế này…”
Bạch Hiền hữu khí vô lực nằm sấp ở trên bàn, bộ dáng mềm nhũn, trên khuôn trắng nõn nổi một tầng phấn hồng mỏng manh, đôi mắt cũng uể oải rủ xuống.
Phác Xán Liệt cảm thấy bộ dáng Bạch Hiền lúc bị ốm thật sự vô cùng đáng yêu, nhưng là đặc biệt sợ Kim Chung Nhân đột nhiên từ cái góc nào đó xô ra, đành chỉ có thể xoa xoa bàn tay của mình, buồn rầu gào khóc kêu: “Mình rất muốn rất muốn đem Bạch Hiền thu nhỏ lại bỏ vào túi a! Lúc không có việc gì làm liền mang ra xoa nắn vuốt ve, khi đói bụng thì cho một viên đường dụ ăn…”
Độ Khánh Thù cảm thấy cậu ta thật là biến thái, quay sang làm bộ như chưa nghe thấy gì.
Bạch Hiền ở trên bàn nằm trong chốc lát, uống xong cốc nước ấm Phác Xán Liệt đưa và viên thuốc của Độ Khánh Thù, lại lần nữa hỗn loạn gục xuống.
—
Cho nên thời điểm Kim Chung Nhân giữa trưa xuất hiện tại ban C cấp hai, chính là thấy một cái phấn hồng mềm yếu nằm sấp ở trên bàn, đỉnh đầu còn đang không ngừng toát ra hơi nước màu trắng.
Thật đáng yêu a…
Kim Chung Nhân còn chưa kịp đem ánh mắt háo sắc thu hồi lại thì Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù liền một tả một hữu xuất hiện ở bên cạnh vỗ vỗ vai.
“Bạch Hiền hình như là bị cảm rồi”
“Cho tới trưa đều uể oải không phấn chấn – – “
“Cậu ấy đã uống thuốc rồi… “
“Nhớ phải chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận nha…”
Kim Chung Nhân cả kinh: “Bạch Hiền ca bị ốm? Sao lại không nói cho em?”
“Nói cho cậu biết để cậu tâm thần bất định suốt cả buổi sáng sao?” Phác Xán Liệt ghét bỏ đẩy tay đứa nhỏ, “Kìa, chạy nhanh vào đi”, ở trong lòng cắn khăn lảm nhảm: Mình muốn nuôi Bạch Hiền, mình muốn nuôi Bạch Hiền…
Độ Khánh Thù vừa ai oán nắm cổ áo Phác Xán Liệt dắt đi xa, Kim Chung Nhân liền vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng học, ngồi xổm phía trước bàn học nhìn chằm chằm Bạch Hiền.
—
Bạch Hiền cảm giác có người tới gần, chớp chớp mắt ngẩng đầu lên, gò má đỏ bừng: “A.. Chung Nhân, đến rồi à? Đang là giờ nghỉ trưa phải không?”
Kim Chung Nhân đưa tay sờ sờ mặt người đối diện, lại áp lên trán của mình, biểu tình có chút cứng ngắc: “Bị sốt rồi.”
“A.. A….. Không sao.. Thường xuyên bị thế này mà…” Bạch Hiền phất phất tay, nâng người dậy ngồi ngay ngắn, “Chỉ là ốm vặt thôi mà. Không sao đâu”
Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền rõ ràng đã mệt mỏi đến cực điểm vậy mà vẫn ngoan cố chịu đựng, liền đưa tay vừa đỡ vừa ôm từ chỗ ngồi kéo lên: “Hay là về nhà đi, em đưa anh về.”
“Không muốn về đâu…” Bạch Hiền lay lay cánh tay Chung Nhân, “Ở nhà buồn chán chết mất, ở trường học thú vị hơn.. Xán Liệt Độ Độ bọn họ khả ái như vậy..”
Kim Chung Nhân nghĩ: Mình có nên ghen tị một chút không? Nhưng bây giờ mà nói ra thì có vẻ không đúng lúc lắm. Vậy nên vẫn là duy trì trầm mặc, vừa dìu Bạch Hiền ra ngoài cửa vừa nhẹ nhàng an ủi: “Bạch Hiền ca, không sao đâu. Hay là em về nhà cùng anh? Bị ốm thì nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại có thể tiếp tục đi học…”
“Không cần về mà…”
Kim Chung Nhân mặc kệ lời kháng nghị kia, nhất quyết đưa Bạch Hiền ra khỏi lớp.
Những học sinh khác đi ngang qua chưa một lần thấy qua biểu tình ôn nhu như thế ở Kim Chung Nhân, làm cho người ta cảm giác của gương mặt của người này ấm áp đến tan chảy, lại nhìn nhìn Bạch Hiền không tình nguyện nằm gọn trong lồng ngực, liền cảm thấy quả thực họ đúng là dành cho nhau.
—
Lúc ra đến cổng trường, trời bỗng dưng đổ mưa.
Bạch Hiền hữu khí vô lực được Chung Nhân giúp đứng tựa dưới mái hiên ở cửa phòng bảo vệ, cảm thấy rất phiền muộn: “Cái cảm giác này chẳng biết tại sao như đang xuất hiện trên phim truyền hình vậy?”
Kim Chung Nhân lặng lẽ nhìn đại thúc phòng bảo vệ, đại thúc cũng lặng lẽ nhìn bọn họ, chần chừ một lúc lâu mới từ trong ngăn kéo rút ra một cái ô đưa cho Kim Chung Nhân, nhíu mày căn dặn: “Ngàn vạn đừng làm hư, biết chưa? Ngày mai nhớ trả lại ngay đấy…”
Kim Chung Nhân cúi đầu cảm ơn rồi nhìn ra màn mưa bên ngoài, lại nhìn một chút Bạch Hiền ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy quãng đường đến bến tàu điện ngầm thật xa xôi.
Nghĩ nghĩ một lúc, Chung Nhân nhét cái ô vào trong tay Bạch Hiền, sau đó cúi người xuống. Bạch Hiền có lẽ vẫn còn hồ đồ vì cơn sốt, cho nên chỉ mờ mịt nhìn Kim Chung Nhân, ánh mắt ngập nước, biểu tình thật đờ đẫn.
Kim Chung Nhân nhìn vẻ mặt mơ hồ khó gặp ở Bạch Hiền, lại liếc mắt sang thấy đại thúc kia cũng bắt đầu ngó chằm chằm hai người. Cuối cùng hơi nhăn mặt, chỉ có thể ngại ngùng đem Bạch Hiền cõng đến trên lưng mình, khẽ khàng nói: “Cầm ô nhé. Em cõng anh ra bến tàu điện ngầm. Nhớ bám chặt vào…”
Bạch Hiền ngỡ ngàng cầm lấy cán ô, che phủ cho cả hai người, vô cùng ngoan ngoãn tựa vào tấm lưng vững chãi kia. Kim Chung Nhân đứng thẳng người, chậm rãi bước xuống từng bậc thềm.
Mưa từng giọt từng giọt rơi xuống, tạo thành những vũng nước nhỏ trên mặt đất, trong không khí tràn ngập một mùi ngai ngái của hơi nước ẩm. Bạch Hiền ở trên lưng động đậy, đem cằm tựa trên vai Chung Nhân, vô thức cọ tới cọ lui.
“Anh.. Ô không thẳng nữa rồi.” Cũng vì bị nghiêng hẳn qua một bên, Kim Chung Nhân bước đi cũng không vững chắc, chỉ có thể yếu ớt nhắc nhở một tiếng.
“A…..” Bạch Hiền ở trên lưng người kia giật mình, một lần nữa điều chỉnh lại, cái ô to màu đen quê mùa hoàn toàn che kín hai người.
Khóe miệng Kim Chung Nhân hơi nhếch lên mỉm cười, lại nâng Bạch Hiền xốc nhẹ lên.
—
“Chung Nhân à..” Thanh âm của Bạch Hiền giữa tiếng mưa rơi có chút mơ hồ không rõ, Kim Chung Nhân nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ?”
“Trước đây… anh không biết..”
“A?”
“Kỳ thực em là một người ôn nhu như vậy…” Bạch Hiền thì thầm nghiêng đầu, “Bất quá tại sao luôn theo thói quen trưng ra bộ mặt lạnh lùng với mọi người vậy?”
“Em không có..” Chỉ là không biết đối với người khác nên biểu lộ cảm xúc thế nào thôi.
“Nhưng mà không sao hết…” Thanh âm mềm yếu của Bạch Hiền truyền tới, “Không sao…Chung Nhân đối với một mình anh ôn nhu là đủ rồi.. Người khác.. không quan trọng..”
“Ừ?” Kim Chung Nhân cảm giác mình có lẽ nghe lầm.
Bạch Hiền không nói thêm lời gì nữa. Mặc kệ Kim Chung Nhân truy vấn thế nào, đối phương vẫn thủy chung im lặng.
Chẳng lẽ là đang ngủ sao? Nhưng phía trên đỉnh đầu, chiếc ô kia vẫn đang đứng thẳng, lặng lẽ che chở mưa gió cho hai người.
… Kỳ thực em là một người ôn nhu như vậy.
…Đúng vậy, vốn em cũng nghĩ, chỉ cần đối với một mình anh ôn nhu mà thôi.
“Rõ ràng mình không uống rượu, sao lại mệt thế này…”
Bạch Hiền hữu khí vô lực nằm sấp ở trên bàn, bộ dáng mềm nhũn, trên khuôn trắng nõn nổi một tầng phấn hồng mỏng manh, đôi mắt cũng uể oải rủ xuống.
Phác Xán Liệt cảm thấy bộ dáng Bạch Hiền lúc bị ốm thật sự vô cùng đáng yêu, nhưng là đặc biệt sợ Kim Chung Nhân đột nhiên từ cái góc nào đó xô ra, đành chỉ có thể xoa xoa bàn tay của mình, buồn rầu gào khóc kêu: “Mình rất muốn rất muốn đem Bạch Hiền thu nhỏ lại bỏ vào túi a! Lúc không có việc gì làm liền mang ra xoa nắn vuốt ve, khi đói bụng thì cho một viên đường dụ ăn…”
Độ Khánh Thù cảm thấy cậu ta thật là biến thái, quay sang làm bộ như chưa nghe thấy gì.
Bạch Hiền ở trên bàn nằm trong chốc lát, uống xong cốc nước ấm Phác Xán Liệt đưa và viên thuốc của Độ Khánh Thù, lại lần nữa hỗn loạn gục xuống.
—
Cho nên thời điểm Kim Chung Nhân giữa trưa xuất hiện tại ban C cấp hai, chính là thấy một cái phấn hồng mềm yếu nằm sấp ở trên bàn, đỉnh đầu còn đang không ngừng toát ra hơi nước màu trắng.
Thật đáng yêu a…
Kim Chung Nhân còn chưa kịp đem ánh mắt háo sắc thu hồi lại thì Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù liền một tả một hữu xuất hiện ở bên cạnh vỗ vỗ vai.
“Bạch Hiền hình như là bị cảm rồi”
“Cho tới trưa đều uể oải không phấn chấn – – “
“Cậu ấy đã uống thuốc rồi… “
“Nhớ phải chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận nha…”
Kim Chung Nhân cả kinh: “Bạch Hiền ca bị ốm? Sao lại không nói cho em?”
“Nói cho cậu biết để cậu tâm thần bất định suốt cả buổi sáng sao?” Phác Xán Liệt ghét bỏ đẩy tay đứa nhỏ, “Kìa, chạy nhanh vào đi”, ở trong lòng cắn khăn lảm nhảm: Mình muốn nuôi Bạch Hiền, mình muốn nuôi Bạch Hiền…
Độ Khánh Thù vừa ai oán nắm cổ áo Phác Xán Liệt dắt đi xa, Kim Chung Nhân liền vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng học, ngồi xổm phía trước bàn học nhìn chằm chằm Bạch Hiền.
—
Bạch Hiền cảm giác có người tới gần, chớp chớp mắt ngẩng đầu lên, gò má đỏ bừng: “A.. Chung Nhân, đến rồi à? Đang là giờ nghỉ trưa phải không?”
Kim Chung Nhân đưa tay sờ sờ mặt người đối diện, lại áp lên trán của mình, biểu tình có chút cứng ngắc: “Bị sốt rồi.”
“A.. A….. Không sao.. Thường xuyên bị thế này mà…” Bạch Hiền phất phất tay, nâng người dậy ngồi ngay ngắn, “Chỉ là ốm vặt thôi mà. Không sao đâu”
Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền rõ ràng đã mệt mỏi đến cực điểm vậy mà vẫn ngoan cố chịu đựng, liền đưa tay vừa đỡ vừa ôm từ chỗ ngồi kéo lên: “Hay là về nhà đi, em đưa anh về.”
“Không muốn về đâu…” Bạch Hiền lay lay cánh tay Chung Nhân, “Ở nhà buồn chán chết mất, ở trường học thú vị hơn.. Xán Liệt Độ Độ bọn họ khả ái như vậy..”
Kim Chung Nhân nghĩ: Mình có nên ghen tị một chút không? Nhưng bây giờ mà nói ra thì có vẻ không đúng lúc lắm. Vậy nên vẫn là duy trì trầm mặc, vừa dìu Bạch Hiền ra ngoài cửa vừa nhẹ nhàng an ủi: “Bạch Hiền ca, không sao đâu. Hay là em về nhà cùng anh? Bị ốm thì nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại có thể tiếp tục đi học…”
“Không cần về mà…”
Kim Chung Nhân mặc kệ lời kháng nghị kia, nhất quyết đưa Bạch Hiền ra khỏi lớp.
Những học sinh khác đi ngang qua chưa một lần thấy qua biểu tình ôn nhu như thế ở Kim Chung Nhân, làm cho người ta cảm giác của gương mặt của người này ấm áp đến tan chảy, lại nhìn nhìn Bạch Hiền không tình nguyện nằm gọn trong lồng ngực, liền cảm thấy quả thực họ đúng là dành cho nhau.
—
Lúc ra đến cổng trường, trời bỗng dưng đổ mưa.
Bạch Hiền hữu khí vô lực được Chung Nhân giúp đứng tựa dưới mái hiên ở cửa phòng bảo vệ, cảm thấy rất phiền muộn: “Cái cảm giác này chẳng biết tại sao như đang xuất hiện trên phim truyền hình vậy?”
Kim Chung Nhân lặng lẽ nhìn đại thúc phòng bảo vệ, đại thúc cũng lặng lẽ nhìn bọn họ, chần chừ một lúc lâu mới từ trong ngăn kéo rút ra một cái ô đưa cho Kim Chung Nhân, nhíu mày căn dặn: “Ngàn vạn đừng làm hư, biết chưa? Ngày mai nhớ trả lại ngay đấy…”
Kim Chung Nhân cúi đầu cảm ơn rồi nhìn ra màn mưa bên ngoài, lại nhìn một chút Bạch Hiền ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy quãng đường đến bến tàu điện ngầm thật xa xôi.
Nghĩ nghĩ một lúc, Chung Nhân nhét cái ô vào trong tay Bạch Hiền, sau đó cúi người xuống. Bạch Hiền có lẽ vẫn còn hồ đồ vì cơn sốt, cho nên chỉ mờ mịt nhìn Kim Chung Nhân, ánh mắt ngập nước, biểu tình thật đờ đẫn.
Kim Chung Nhân nhìn vẻ mặt mơ hồ khó gặp ở Bạch Hiền, lại liếc mắt sang thấy đại thúc kia cũng bắt đầu ngó chằm chằm hai người. Cuối cùng hơi nhăn mặt, chỉ có thể ngại ngùng đem Bạch Hiền cõng đến trên lưng mình, khẽ khàng nói: “Cầm ô nhé. Em cõng anh ra bến tàu điện ngầm. Nhớ bám chặt vào…”
Bạch Hiền ngỡ ngàng cầm lấy cán ô, che phủ cho cả hai người, vô cùng ngoan ngoãn tựa vào tấm lưng vững chãi kia. Kim Chung Nhân đứng thẳng người, chậm rãi bước xuống từng bậc thềm.
Mưa từng giọt từng giọt rơi xuống, tạo thành những vũng nước nhỏ trên mặt đất, trong không khí tràn ngập một mùi ngai ngái của hơi nước ẩm. Bạch Hiền ở trên lưng động đậy, đem cằm tựa trên vai Chung Nhân, vô thức cọ tới cọ lui.
“Anh.. Ô không thẳng nữa rồi.” Cũng vì bị nghiêng hẳn qua một bên, Kim Chung Nhân bước đi cũng không vững chắc, chỉ có thể yếu ớt nhắc nhở một tiếng.
“A…..” Bạch Hiền ở trên lưng người kia giật mình, một lần nữa điều chỉnh lại, cái ô to màu đen quê mùa hoàn toàn che kín hai người.
Khóe miệng Kim Chung Nhân hơi nhếch lên mỉm cười, lại nâng Bạch Hiền xốc nhẹ lên.
—
“Chung Nhân à..” Thanh âm của Bạch Hiền giữa tiếng mưa rơi có chút mơ hồ không rõ, Kim Chung Nhân nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ?”
“Trước đây… anh không biết..”
“A?”
“Kỳ thực em là một người ôn nhu như vậy…” Bạch Hiền thì thầm nghiêng đầu, “Bất quá tại sao luôn theo thói quen trưng ra bộ mặt lạnh lùng với mọi người vậy?”
“Em không có..” Chỉ là không biết đối với người khác nên biểu lộ cảm xúc thế nào thôi.
“Nhưng mà không sao hết…” Thanh âm mềm yếu của Bạch Hiền truyền tới, “Không sao…Chung Nhân đối với một mình anh ôn nhu là đủ rồi.. Người khác.. không quan trọng..”
“Ừ?” Kim Chung Nhân cảm giác mình có lẽ nghe lầm.
Bạch Hiền không nói thêm lời gì nữa. Mặc kệ Kim Chung Nhân truy vấn thế nào, đối phương vẫn thủy chung im lặng.
Chẳng lẽ là đang ngủ sao? Nhưng phía trên đỉnh đầu, chiếc ô kia vẫn đang đứng thẳng, lặng lẽ che chở mưa gió cho hai người.
… Kỳ thực em là một người ôn nhu như vậy.
…Đúng vậy, vốn em cũng nghĩ, chỉ cần đối với một mình anh ôn nhu mà thôi.
Tác giả :
hi_foggyeye