Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 311: Thoát ly
"Cao thủ có thân pháp giỏi, muốn đánh bại nhanh chỏng cũng khó khăn, thật sự là quá tiêu hao thể lực mà. Ài, đáng tiếc, nơi này là Bắc Kinh, chủ tràng không phải là ta, cường long bất áp địa đầu xà, thật sự là đáng tiếc. Nếu Nghiêm Nguyên Nhi đi Nam Dương, ta ít nhất sẽ cho nàng một cơ hội công bình đánh một trận, không giống như nàng lại cậy người đông thế mạnh vây công ta!"
Tràng đấu vừa rồi, Vương Siêu lấy thực lực cường hãn giống như của thần, cùng với tâm lý chiến cao minh, còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. nhất cử liền phá hư thế giáp công của Triệu Quang Vinh cùng Nghiêm Nguyên Nhi. Thật ra đã tiêu hao thể lực rất lớn.
Bởi vì toàn thân cơ thể khi bành trướng, xương cốt đề cao, mặc dù bành trướng, đánh lâu, bộc phát lực lượng lớn, xương cốt cơ thể cũng mệt mỏi đến cực hạn, bây giờ hoàn toàn buông lỏng, toàn thân xương cốt có chút tê dại, ê ẩm khấp cả người.
Cái đạo lý này rất đơn giản, một người hung hăng dùng kình xiết chặt nắm tay, đem xương cốt đột ngột bành trướng, nắm tay tụ huyết khá lớn. Thật lâu sau mới buông ra, cam đoan trong một thời gian ngắn cánh tay sẽ mất cảm giác. Đây chính là do mạch máu xương cốt trong cơ thể mệt nhọc vượt quá giới hạn.
Bất quá tâm lý Vương Siêu đối với lần đấu này, cảm thấy rất hài lòng, phi thường hài lòng, hơn nữa trong tâm lý còn có một loại cảm giác rất lạ.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng thủ đoạn hạ lưu để đối phó với đản bà trong lúc đấu võ, lúc trước hắn cùng người giao thủ, cho đến bây giờ đều là quanh minh chính đại, lúc khai trận, thong dong tự tại không bức bách, cũng không có xuất ra ngôn ngữ chiếm thượng phong, lại càng không giống Thiếu Lâm Vĩnh Tiểu Long, trong tay còn ẩn dấu vài đồng tiền xu, tại thời điểm mấu chốt, thì dùng làm ám khí để đả thương người.
Lấy lực lượng thâm hậu cùng khí thế để thu phục, đây chính là tôn chỉ mà hắn luôn luôn duy trì trong khi luận võ.
Loại phong cách này, có vẻ chín chắn già dặn hơn so với các quốc thuật đại sư cùng lứa. Cùng một suy nghĩ, cũng có một đám người như Thượng Vân Tường, Lý Sách Đồng.
Bất quá hôm nay đã phá tan cái quy tắc này, cũng không còn cách nào khác. Triệu Quang; Vinh cùng Nghiêm Nguyên Nhi chính thức liên thủ, lại không có ưu thế chủ tràng. Vương Siêu cho dù là tài cao gan lớn. Phá tan hư không, thấy được thần, cũng không có hứng thú với trận quyết đấu thiếu cóng bình này.
Mặc dù sau khi đã buông lỏng, hình thể cũng đã khôi phục lại bình thường, nhưng thân thủ của Vương Siêu vẫn còn nhanh nhẹn như cũ, tại các ngõ ngách, nhanh nhẹn lách qua, giống như một cơn gió nhẹ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Tiểu khu này rất an tĩnh. công viên cây cối rất nhiều. Thậm chí có người tạo mấy ngọn núi nhỏ nhân tạo, nên trong công viên rừng này, rất có lợi cho mấy tên trộm cướp ẩn nấp. nhưng tiểu khu này thì khác, bởi vì không có tên đạo tặc nào lại dám cả gan đến nơi đây ăn trộm.
Hoàn cảnh cùng không gian như thế này, tạo cơ hội rất tốt cho Vương Siêu rời đi.
Hai ba bóng người, rất giống một con sói đang tìm kiếm con mồi, Vương Siêu ẩn dấu hơi thờ. Trong hai ba phút, Vương Siêu đã nhanh chóng phóng ra khỏi tiểu khu, bọn họ nhanh chóng cấp tốc đuôi theo, xem ra là muốn đem Vương Siêu nhốt vào khu rừng phòng hộ này.
Bắc Kinh có rất nhiều rừng phòng hộ. đây chính là những vách ngăn để ngăn cản cát bụi. Nếu không có nó, Bắc Kinh đã sớm trở thành một vùng sa mạc. Nhưng nguyên nhân chính làm cho ở đây có một lượng lớn rừng phòng hộ. chính là để che tầm mất của nhiều người, để có thể tiến hành rất nhiều hành động bí mật.
Như lần này trong rừng phòng hộ, lực lượng mai phục Vương Siêu chính là chiến sĩ vương bài tinh duệ nhất của Trường Phong.
Cho nên Vương Siêu vừa ra khỏi tiểu khu. Tiến vào bên trong rừng phòng hộ, bên trong chỉ nghe vù! vù! vù! vài tiếng rất nhỏ, cơ hồ là những âm thanh không thể nghe thấy, hướng bộ phận đầu của hắn, ngực, bụng, bắp đùi tất cả cùng nhau phóng tơi.
Đây là những mũi nỏ tiễn kim loại! Nỏ quân dụng!
Tại khoảng cách tác chiến gần, lực xuyên thấu thậm chí còn vượt qua cả súng ngắn, là binh chủng tác chiến ám sát, áp dụng cho nhưng hành động phủ đầu chính.
là những vũ khí có uy lực mạnh nhất. Đặc biệt là không có thanh âm, một tiễn lên cung, lập tức bắn ra.
Vương Siêu thân thể mau lẹ, nỏ tiễn toàn bộ thất bại, cắm thật sâu vào các thân cây.
Né tránh vài tay nỏ tiễn bắn tới, sau đó, lại phành phành phành, những tiếng rất nhỏ vang lên, mấy vật thê rất nhỏ đang bay lại đây. Vương Siêu khứu giác linh mẫn trong nhây mắt đã nghe ra được trong đó có mùi vị tê dại.
Là đạn tê liệt.
Hơn nữa người bắn ẩn nấp cách đây khoảng hơn năm mươi thước, tính chính xác cao, thời gian lại rất đúng lúc, quả thực đã đạt đến trình độ viễn xạ công kích cao.
Bởi vì. lúc tiễn nỏ bắn ra, đạn tê liệt cũng theo sau đỏ mà bay đến, trong thời gian cực ngắn, chỉ có 0,3 giây, đó chính là thời gian mả đại não phản ứng. (Có nghĩa là từ một hành động nào đó mà muốn chuyển sang hành động kế tiếp, não bộ cần phai có 0.3 giây).
Nói cách khác, Vương Siêu sau khi né tránh nỏ tiền, thì phải mất 0,3 giảy để điều chinh lại phản ứng, mà trong thời gian cực ngắn này. đạn tẽ liệt đã nhắm hắn bắn tới.
Đạn tê liệt của Trường Phong bộ đội, trong quán đội là đặc biệt, cho dù là voi bị bắn trúng, lập tức thần kinh sẽ tê dại, toàn thân không thể nhúc nhích.
Chỉ là, thân pháp của Vương Siêu thật sự quá mạnh mẽ. hơn nữa bản năng tránh né nguy hiểm, cũng không cần trải qua phản ứng của đại não, thuần túy là những phán ứng tự nhiên, chỉ cần ánh mất mang theo địch ý nhìn lên người hắn, hắn lập tức sẽ cảm giác được, thân thể sẽ làm ra những phản xạ tương ứng, giống như tốc độ của mặt gương phản xạ với ánh sáng vậy.
Thân thể dũng mãnh nhanh chóng nhảy lên! vài viên đạn, vẫn không chạm được đến mục tiêu.
Trước sau hai lần dày đặc công kích viễn xạ, lại không thể giải quyết được nam nhân đang lao tới này, khiến cho tất cả thành viên Trường Phong đặc chủng bộ đội ai nấy cũng đều giật mình.
Nhưng bọn họ cũng là đệ nhất đặc chủng binh, cao cao tại thượng, trên đời cũng được xưng là chiến sĩ nhất lưu. Thực lực Trường Phong, có thể cùng bộ đội đặc nhiệm nước Mỹ đánh một trận, toàn quân chi có 262 người, trong đó mỗi người thực lực đều không thấp, bằng không thì sao có thể trở thành đệ nhất vương bài.
Bên trong quân đội đều lưu truyền một câu nói, Lão Nha, Lợi Kiếm, Trường Phong chiến sĩ trong tam đại vương bài này, nếu thả vào trong giới võ thuật ở xã hội, khẳng định sẽ là đại quyền sư nổi danh hiến hách. Lời này mặc dù cũng có điểm phóng đại. nhưng cũng rõ ràng. Những người này với năng lực thực chiến, tố chất tâm lý, cùng vói thể lực đều là cường hãn tới cực điểm.
Vương Siêu cũng đã tửng nghe nói qua, từng ở trong biên giới Trung Ấn giữa rừng cây xung đột, sáng tạo nên kỳ tích, một người bắt được hai mươi tên lính đối phương lảm tù binh.
Chú ý ở đây chính là tù binh, cũng không phải là giết chết. Lúc tác chiến, giết chết một người rất dễ, nhưng muốn bắt sổng một người làm tù binh thì quá khỏ khăn.
Ba mươi lăm người cầm trong tay tiễn nỏ, toàn thân đều võ trang, tất cả đều mang theo đao chùy thủy loại ( Là cái gì???đao nước đá à??) mang tính sát thương cao nhất, đối với một người mà nói, quả thật không khác gì một cơn ác mộng đang tồn tại. Nhũng tên côn đồ bình thường trong xã hội cũng chẳng thể nào so được.
Như vậy ba mươi lăm chiến sĩ đặc biệt loại này, cho dù là ba trăm năm mươi tên côn đồ, hay là năm trăm tên côn đồ, cũng có thể tùy tiện tiêu diệt dễ dàng.
Cùng binh lực nếu khởi chiến, cho dù là trước mặt giao phong, chiến sĩ tinh duệ nhất ở trước mặt bọn họ, phải có binh lực gấp năm gấp bảy lần(tiếng việt: gấp năm gấp bảy lần cơ á! Vãi thật, thế thì chả vô đối rồi, tạo thêm chừng vài vạn là đủ diệt thế rồi! Không biết đặc công ta so được không???!!!), mới có thể ngăn chặn bọn họ. Nếu là du kích chiến, chiến đấu ở trong rừng, dù có binh lực gấp mười thì cũng không có tác đụng.
Hơn mười bóng người, vô thanh vô tức xông tới, trong tay ai này cũng đều nắm một thanh chùy thủ đen nhánh, chỉ có trên thân đao lóe ra hào quang, chủy thủ dài một thước, ở chính giữa lõm vào một đường thật sâu, biểu hiệu ra sự bá đạo cùng lực sát thương tuyệt hảo. Theo sau còn mang theo cả khí tức chứa mùi máu tanh.
Thân thể như một con mèo, nhanh nhẹn như một chú báo săn mồi, Vương Siêu tại giờ phút này, phát ra một cũ mùi vị máu tanh của loài thú hoang.( Phát kiểu gì??? Ợ?? Bủm???)
"Khó trách nói những người này nếu thả vào trong xã hội, ai nấy cũng đều là đại quyền sư. Cũng là quốc gia toàn lực bồi dường ra chiến sĩ cực mạnh, không mạnh mới là chuyện lạ" Ý nghĩ thoáng qua đầu Vương Siêu, đột nhiên phát lực một cách
mạnh mẽ, khoảng cách khoảng năm mươi thước, chỉ cần ba bước nhảy là tới, không khí xẹt qua thân thể, tạo ra nhưng ảm thanh khó nghe như tiếng còi tàu.
Tốc độ phóng tới quả thực rất nhanh, tạo ra kình phong, giống như bão cấp mười hai trên biển rộng. mãnh liệt đâm đến đối phương. Kình phong rất gần, có thể xuyên qua được cả người.
Ở xa xa mấy chiến sĩ nhìn thấy mà kinh ngạc há mồm. Vương Siêu này một đường xông đến, phía sau lại còn có thể tạo ra đường thật dài khí lãng (không khí loãng).
Đối với loại khí lãng này, các chiến sĩ rất quen thuộc, đó là khi máy bay siêu âm phóng đi trên bầu trời, xé rách không khí. mới có thể tạo ra được hiện tượng như
vậy.
Mặc dù Vương Siêu xông ra làm cho không khí lãng chợt lóe lên, rất nhạt, không có được một phần trăm tốc độ của máy bay siêu âm, nhưng đây lại là lực lượng do con người bộc phát.
Người này có thể bộc phát lực lượng đến trình độ này, người này, rốt cuộc là thần, hay là người?
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Không có chút nào lo lắng- chiến sĩ ngăn ở trước mặt Vương Siêu toàn bộ đều bị đẩy bay ra ngoài. Vương Siêu đạp bước giống như rồng bay, ngay cả Triệu Quang Vinh cũng không thể ngăn cản được. bất quá Triệu Quang Vinh tốt xấu gì cũng có thể dùng "Nã ưng tróc thố ngạnh khai cung" để ngăn chặn. Mà vương bài chiến sĩ mặc dù mạnh. nhưng cũng không có đạt đến trình độ của Triệu Quang Vinh, lúc Vương Siêu xông lại đây. bọn họ càn bản không kịp ra tay, đã bị đánh bay.
Nếu bọn họ mỗi người đêu giống như Triệu Quang Vinh, ở dạng công kích tốc độ trong nháy mắt này, còn có thể hoàn thủ, vậy đám bộ đội này đã sớm trở thành thiên hạ vô địch rồi.
Một nhóm sau vài giây đồng hồ đã xuất ra công phu, hơn mười chiến sĩ tinh nhuệ nhất, đã ngăn cản được Vương Siêu trong vài giây, nhưng sự nỗ lực này đã phải trả giá đó chính là tất cả đều bị hôn mê.
Vương Siêu cũng không ham chiên, lúc lao ra, hai chân vô ảnh, trong nháy mãi đã không thấy bỏng dành. hắn muốn đi, trong thiên hạ này. ai có thê ngăn cản được? Phương pháp đẽ đối phó với cao thủ như vậy, vĩnh viễn chi có một. đó chính là dùng bộ đội với số lượng lớn cẩm súng bao vậy khi cẩn thiết thì khai nòng. trừ cách này ra. thì cũng không còn biên pháp khác.
Lúc ra khói rừng phòng hộ, Vương Siêu cất bước phóng thật nhanh, nhanh như thiểm điện quỷ mị. Trong lúc này, đột nhiên, một chiếc xe ở phía xa lao tới, Vương Siêu cảm thấy, người ngồi ở trên xe có bóng dáng rất quen thuộc.
Vương Siêu cũng không có nghĩ ngợi, lập tức phóng người đến mở cửa xe tiến vào.
Xe tăng tốc chạy thật nhanh, thoáng chốc, chỉ thấy được một cái bóng màu lam mờ nhạt, hết tốc lực phóng đi trên xa lộ.
"Trần tỷ, tỷ sao lại vê nước?"'
Thì ra người ở trong xe, đúng là Đường Tử Trần, còn người lái xe vóc người cao lớn cũng chính là một nữ ngoại quốc.
"Trước tiên hãy rời khỏi nơi này,tỷ đã an bài biện pháp xuất ngoại, có chuyện gì, lát nữa hãy nói" Đường Tử Trần phất tay áo.
Khi trời tối. Vương Siêu cùng Đường Tử Trần còn có cả nữ nhân cao lớn kia đã
đến Thiên Tân hải khẩu, thừa lúc trời tối, bí mật lẻn vào tàu chở hàng xuất khẩu. lúc nửa đêm đã cập cảng, rồi tiếp tục gia nhập vào một đoàn du lịch Nhật Bản. Đến trưa ngày hôm sau, chiếc phi cơ đã về đến Indonesia.
Ngắn ngủn trong hai mươi tư giờ, Đường Tử Trần đã đem Vương Siêu rời khỏi Bắc Kinh, ra khỏi nước.
Mà trong hai mươi tư giờ Vương Siêu xuất ngoại này. trong Bắc Kinh đã bày ra thiên la địa võng,ó thể nói là hiểm trong hiểm,ngàn quân cũng khó thoát.
Tràng đấu vừa rồi, Vương Siêu lấy thực lực cường hãn giống như của thần, cùng với tâm lý chiến cao minh, còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. nhất cử liền phá hư thế giáp công của Triệu Quang Vinh cùng Nghiêm Nguyên Nhi. Thật ra đã tiêu hao thể lực rất lớn.
Bởi vì toàn thân cơ thể khi bành trướng, xương cốt đề cao, mặc dù bành trướng, đánh lâu, bộc phát lực lượng lớn, xương cốt cơ thể cũng mệt mỏi đến cực hạn, bây giờ hoàn toàn buông lỏng, toàn thân xương cốt có chút tê dại, ê ẩm khấp cả người.
Cái đạo lý này rất đơn giản, một người hung hăng dùng kình xiết chặt nắm tay, đem xương cốt đột ngột bành trướng, nắm tay tụ huyết khá lớn. Thật lâu sau mới buông ra, cam đoan trong một thời gian ngắn cánh tay sẽ mất cảm giác. Đây chính là do mạch máu xương cốt trong cơ thể mệt nhọc vượt quá giới hạn.
Bất quá tâm lý Vương Siêu đối với lần đấu này, cảm thấy rất hài lòng, phi thường hài lòng, hơn nữa trong tâm lý còn có một loại cảm giác rất lạ.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng thủ đoạn hạ lưu để đối phó với đản bà trong lúc đấu võ, lúc trước hắn cùng người giao thủ, cho đến bây giờ đều là quanh minh chính đại, lúc khai trận, thong dong tự tại không bức bách, cũng không có xuất ra ngôn ngữ chiếm thượng phong, lại càng không giống Thiếu Lâm Vĩnh Tiểu Long, trong tay còn ẩn dấu vài đồng tiền xu, tại thời điểm mấu chốt, thì dùng làm ám khí để đả thương người.
Lấy lực lượng thâm hậu cùng khí thế để thu phục, đây chính là tôn chỉ mà hắn luôn luôn duy trì trong khi luận võ.
Loại phong cách này, có vẻ chín chắn già dặn hơn so với các quốc thuật đại sư cùng lứa. Cùng một suy nghĩ, cũng có một đám người như Thượng Vân Tường, Lý Sách Đồng.
Bất quá hôm nay đã phá tan cái quy tắc này, cũng không còn cách nào khác. Triệu Quang; Vinh cùng Nghiêm Nguyên Nhi chính thức liên thủ, lại không có ưu thế chủ tràng. Vương Siêu cho dù là tài cao gan lớn. Phá tan hư không, thấy được thần, cũng không có hứng thú với trận quyết đấu thiếu cóng bình này.
Mặc dù sau khi đã buông lỏng, hình thể cũng đã khôi phục lại bình thường, nhưng thân thủ của Vương Siêu vẫn còn nhanh nhẹn như cũ, tại các ngõ ngách, nhanh nhẹn lách qua, giống như một cơn gió nhẹ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Tiểu khu này rất an tĩnh. công viên cây cối rất nhiều. Thậm chí có người tạo mấy ngọn núi nhỏ nhân tạo, nên trong công viên rừng này, rất có lợi cho mấy tên trộm cướp ẩn nấp. nhưng tiểu khu này thì khác, bởi vì không có tên đạo tặc nào lại dám cả gan đến nơi đây ăn trộm.
Hoàn cảnh cùng không gian như thế này, tạo cơ hội rất tốt cho Vương Siêu rời đi.
Hai ba bóng người, rất giống một con sói đang tìm kiếm con mồi, Vương Siêu ẩn dấu hơi thờ. Trong hai ba phút, Vương Siêu đã nhanh chóng phóng ra khỏi tiểu khu, bọn họ nhanh chóng cấp tốc đuôi theo, xem ra là muốn đem Vương Siêu nhốt vào khu rừng phòng hộ này.
Bắc Kinh có rất nhiều rừng phòng hộ. đây chính là những vách ngăn để ngăn cản cát bụi. Nếu không có nó, Bắc Kinh đã sớm trở thành một vùng sa mạc. Nhưng nguyên nhân chính làm cho ở đây có một lượng lớn rừng phòng hộ. chính là để che tầm mất của nhiều người, để có thể tiến hành rất nhiều hành động bí mật.
Như lần này trong rừng phòng hộ, lực lượng mai phục Vương Siêu chính là chiến sĩ vương bài tinh duệ nhất của Trường Phong.
Cho nên Vương Siêu vừa ra khỏi tiểu khu. Tiến vào bên trong rừng phòng hộ, bên trong chỉ nghe vù! vù! vù! vài tiếng rất nhỏ, cơ hồ là những âm thanh không thể nghe thấy, hướng bộ phận đầu của hắn, ngực, bụng, bắp đùi tất cả cùng nhau phóng tơi.
Đây là những mũi nỏ tiễn kim loại! Nỏ quân dụng!
Tại khoảng cách tác chiến gần, lực xuyên thấu thậm chí còn vượt qua cả súng ngắn, là binh chủng tác chiến ám sát, áp dụng cho nhưng hành động phủ đầu chính.
là những vũ khí có uy lực mạnh nhất. Đặc biệt là không có thanh âm, một tiễn lên cung, lập tức bắn ra.
Vương Siêu thân thể mau lẹ, nỏ tiễn toàn bộ thất bại, cắm thật sâu vào các thân cây.
Né tránh vài tay nỏ tiễn bắn tới, sau đó, lại phành phành phành, những tiếng rất nhỏ vang lên, mấy vật thê rất nhỏ đang bay lại đây. Vương Siêu khứu giác linh mẫn trong nhây mắt đã nghe ra được trong đó có mùi vị tê dại.
Là đạn tê liệt.
Hơn nữa người bắn ẩn nấp cách đây khoảng hơn năm mươi thước, tính chính xác cao, thời gian lại rất đúng lúc, quả thực đã đạt đến trình độ viễn xạ công kích cao.
Bởi vì. lúc tiễn nỏ bắn ra, đạn tê liệt cũng theo sau đỏ mà bay đến, trong thời gian cực ngắn, chỉ có 0,3 giây, đó chính là thời gian mả đại não phản ứng. (Có nghĩa là từ một hành động nào đó mà muốn chuyển sang hành động kế tiếp, não bộ cần phai có 0.3 giây).
Nói cách khác, Vương Siêu sau khi né tránh nỏ tiền, thì phải mất 0,3 giảy để điều chinh lại phản ứng, mà trong thời gian cực ngắn này. đạn tẽ liệt đã nhắm hắn bắn tới.
Đạn tê liệt của Trường Phong bộ đội, trong quán đội là đặc biệt, cho dù là voi bị bắn trúng, lập tức thần kinh sẽ tê dại, toàn thân không thể nhúc nhích.
Chỉ là, thân pháp của Vương Siêu thật sự quá mạnh mẽ. hơn nữa bản năng tránh né nguy hiểm, cũng không cần trải qua phản ứng của đại não, thuần túy là những phán ứng tự nhiên, chỉ cần ánh mất mang theo địch ý nhìn lên người hắn, hắn lập tức sẽ cảm giác được, thân thể sẽ làm ra những phản xạ tương ứng, giống như tốc độ của mặt gương phản xạ với ánh sáng vậy.
Thân thể dũng mãnh nhanh chóng nhảy lên! vài viên đạn, vẫn không chạm được đến mục tiêu.
Trước sau hai lần dày đặc công kích viễn xạ, lại không thể giải quyết được nam nhân đang lao tới này, khiến cho tất cả thành viên Trường Phong đặc chủng bộ đội ai nấy cũng đều giật mình.
Nhưng bọn họ cũng là đệ nhất đặc chủng binh, cao cao tại thượng, trên đời cũng được xưng là chiến sĩ nhất lưu. Thực lực Trường Phong, có thể cùng bộ đội đặc nhiệm nước Mỹ đánh một trận, toàn quân chi có 262 người, trong đó mỗi người thực lực đều không thấp, bằng không thì sao có thể trở thành đệ nhất vương bài.
Bên trong quân đội đều lưu truyền một câu nói, Lão Nha, Lợi Kiếm, Trường Phong chiến sĩ trong tam đại vương bài này, nếu thả vào trong giới võ thuật ở xã hội, khẳng định sẽ là đại quyền sư nổi danh hiến hách. Lời này mặc dù cũng có điểm phóng đại. nhưng cũng rõ ràng. Những người này với năng lực thực chiến, tố chất tâm lý, cùng vói thể lực đều là cường hãn tới cực điểm.
Vương Siêu cũng đã tửng nghe nói qua, từng ở trong biên giới Trung Ấn giữa rừng cây xung đột, sáng tạo nên kỳ tích, một người bắt được hai mươi tên lính đối phương lảm tù binh.
Chú ý ở đây chính là tù binh, cũng không phải là giết chết. Lúc tác chiến, giết chết một người rất dễ, nhưng muốn bắt sổng một người làm tù binh thì quá khỏ khăn.
Ba mươi lăm người cầm trong tay tiễn nỏ, toàn thân đều võ trang, tất cả đều mang theo đao chùy thủy loại ( Là cái gì???đao nước đá à??) mang tính sát thương cao nhất, đối với một người mà nói, quả thật không khác gì một cơn ác mộng đang tồn tại. Nhũng tên côn đồ bình thường trong xã hội cũng chẳng thể nào so được.
Như vậy ba mươi lăm chiến sĩ đặc biệt loại này, cho dù là ba trăm năm mươi tên côn đồ, hay là năm trăm tên côn đồ, cũng có thể tùy tiện tiêu diệt dễ dàng.
Cùng binh lực nếu khởi chiến, cho dù là trước mặt giao phong, chiến sĩ tinh duệ nhất ở trước mặt bọn họ, phải có binh lực gấp năm gấp bảy lần(tiếng việt: gấp năm gấp bảy lần cơ á! Vãi thật, thế thì chả vô đối rồi, tạo thêm chừng vài vạn là đủ diệt thế rồi! Không biết đặc công ta so được không???!!!), mới có thể ngăn chặn bọn họ. Nếu là du kích chiến, chiến đấu ở trong rừng, dù có binh lực gấp mười thì cũng không có tác đụng.
Hơn mười bóng người, vô thanh vô tức xông tới, trong tay ai này cũng đều nắm một thanh chùy thủ đen nhánh, chỉ có trên thân đao lóe ra hào quang, chủy thủ dài một thước, ở chính giữa lõm vào một đường thật sâu, biểu hiệu ra sự bá đạo cùng lực sát thương tuyệt hảo. Theo sau còn mang theo cả khí tức chứa mùi máu tanh.
Thân thể như một con mèo, nhanh nhẹn như một chú báo săn mồi, Vương Siêu tại giờ phút này, phát ra một cũ mùi vị máu tanh của loài thú hoang.( Phát kiểu gì??? Ợ?? Bủm???)
"Khó trách nói những người này nếu thả vào trong xã hội, ai nấy cũng đều là đại quyền sư. Cũng là quốc gia toàn lực bồi dường ra chiến sĩ cực mạnh, không mạnh mới là chuyện lạ" Ý nghĩ thoáng qua đầu Vương Siêu, đột nhiên phát lực một cách
mạnh mẽ, khoảng cách khoảng năm mươi thước, chỉ cần ba bước nhảy là tới, không khí xẹt qua thân thể, tạo ra nhưng ảm thanh khó nghe như tiếng còi tàu.
Tốc độ phóng tới quả thực rất nhanh, tạo ra kình phong, giống như bão cấp mười hai trên biển rộng. mãnh liệt đâm đến đối phương. Kình phong rất gần, có thể xuyên qua được cả người.
Ở xa xa mấy chiến sĩ nhìn thấy mà kinh ngạc há mồm. Vương Siêu này một đường xông đến, phía sau lại còn có thể tạo ra đường thật dài khí lãng (không khí loãng).
Đối với loại khí lãng này, các chiến sĩ rất quen thuộc, đó là khi máy bay siêu âm phóng đi trên bầu trời, xé rách không khí. mới có thể tạo ra được hiện tượng như
vậy.
Mặc dù Vương Siêu xông ra làm cho không khí lãng chợt lóe lên, rất nhạt, không có được một phần trăm tốc độ của máy bay siêu âm, nhưng đây lại là lực lượng do con người bộc phát.
Người này có thể bộc phát lực lượng đến trình độ này, người này, rốt cuộc là thần, hay là người?
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Không có chút nào lo lắng- chiến sĩ ngăn ở trước mặt Vương Siêu toàn bộ đều bị đẩy bay ra ngoài. Vương Siêu đạp bước giống như rồng bay, ngay cả Triệu Quang Vinh cũng không thể ngăn cản được. bất quá Triệu Quang Vinh tốt xấu gì cũng có thể dùng "Nã ưng tróc thố ngạnh khai cung" để ngăn chặn. Mà vương bài chiến sĩ mặc dù mạnh. nhưng cũng không có đạt đến trình độ của Triệu Quang Vinh, lúc Vương Siêu xông lại đây. bọn họ càn bản không kịp ra tay, đã bị đánh bay.
Nếu bọn họ mỗi người đêu giống như Triệu Quang Vinh, ở dạng công kích tốc độ trong nháy mắt này, còn có thể hoàn thủ, vậy đám bộ đội này đã sớm trở thành thiên hạ vô địch rồi.
Một nhóm sau vài giây đồng hồ đã xuất ra công phu, hơn mười chiến sĩ tinh nhuệ nhất, đã ngăn cản được Vương Siêu trong vài giây, nhưng sự nỗ lực này đã phải trả giá đó chính là tất cả đều bị hôn mê.
Vương Siêu cũng không ham chiên, lúc lao ra, hai chân vô ảnh, trong nháy mãi đã không thấy bỏng dành. hắn muốn đi, trong thiên hạ này. ai có thê ngăn cản được? Phương pháp đẽ đối phó với cao thủ như vậy, vĩnh viễn chi có một. đó chính là dùng bộ đội với số lượng lớn cẩm súng bao vậy khi cẩn thiết thì khai nòng. trừ cách này ra. thì cũng không còn biên pháp khác.
Lúc ra khói rừng phòng hộ, Vương Siêu cất bước phóng thật nhanh, nhanh như thiểm điện quỷ mị. Trong lúc này, đột nhiên, một chiếc xe ở phía xa lao tới, Vương Siêu cảm thấy, người ngồi ở trên xe có bóng dáng rất quen thuộc.
Vương Siêu cũng không có nghĩ ngợi, lập tức phóng người đến mở cửa xe tiến vào.
Xe tăng tốc chạy thật nhanh, thoáng chốc, chỉ thấy được một cái bóng màu lam mờ nhạt, hết tốc lực phóng đi trên xa lộ.
"Trần tỷ, tỷ sao lại vê nước?"'
Thì ra người ở trong xe, đúng là Đường Tử Trần, còn người lái xe vóc người cao lớn cũng chính là một nữ ngoại quốc.
"Trước tiên hãy rời khỏi nơi này,tỷ đã an bài biện pháp xuất ngoại, có chuyện gì, lát nữa hãy nói" Đường Tử Trần phất tay áo.
Khi trời tối. Vương Siêu cùng Đường Tử Trần còn có cả nữ nhân cao lớn kia đã
đến Thiên Tân hải khẩu, thừa lúc trời tối, bí mật lẻn vào tàu chở hàng xuất khẩu. lúc nửa đêm đã cập cảng, rồi tiếp tục gia nhập vào một đoàn du lịch Nhật Bản. Đến trưa ngày hôm sau, chiếc phi cơ đã về đến Indonesia.
Ngắn ngủn trong hai mươi tư giờ, Đường Tử Trần đã đem Vương Siêu rời khỏi Bắc Kinh, ra khỏi nước.
Mà trong hai mươi tư giờ Vương Siêu xuất ngoại này. trong Bắc Kinh đã bày ra thiên la địa võng,ó thể nói là hiểm trong hiểm,ngàn quân cũng khó thoát.
Tác giả :
Mộng Nhập Thần Cơ