Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 212: Da dày thịt béo
Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Đường Vũ Lân nói: "Không cần, các ngươi còn phải thi đấu buổi chiều nữa. Ta e rằng không thể ra tràng, nhưng các ngươi còn có thể. Nhất định phải cố lên! Thi đấu cá nhân ta đã bị đào thải, sẽ chờ cùng mọi người ra sân thi đấu đồng đội."
Cổ Nguyệt ngẩn ngơ, "Ngươi vẫn còn muốn thi đấu?"
"Đương nhiên rồi! Yên tâm đi, ta không có chuyện gì, đều chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Ngày mai sẽ ổn thôi." Cảm giác trong lòng Đường Vũ Lân hiện tại rất quái dị.
Thời điểm hắn động đậy thân thể vừa rồi, cảm giác đầu tiên chính là đau đớn, sau đó chính là từng trận cảm giác tê dại truyền đến. Cảm giác tê dại này rất khủng khiếp, nhưng vết thương lại truyền đến cái cảm giác này, cũng có nghĩa là mình đang khôi phục nhanh chóng.
Vũ Trường Không hai mắt híp lại, "Tự ngươi cũng cảm giác được?"
"Hả?" Đường Vũ Lân ngơ ngác nhìn về phía hắn.
Vũ Trường Không nói: "Thời điểm ta giúp ngươi khâu lại vết thương đã phát hiện ra, năng lực tự lành của cơ thể ngươi vô cùng phi thường, bắp thịt bị xé rách vẫn có thể tự liền miệng một cách nhanh chóng, các vết thương nhỏ thì biến mất vô tung. Tình huống như thế ta mới thấy lần đầu, hẳn là có quan hệ với huyết thống sức mạnh của ngươi. Ngươi có cảm giác thoải mái hay không?"
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Ngoại trừ cảm giác đói bụng ra, thật giống như con không bị sao cả!"
Vũ Trường Không gật gật đầu, "Xem ra, ngươi bình thường ăn nhiều đồ như vậy cũng không hề uổng phí. Cổ Nguyệt, đi tìm giúp hắn một ít đồ ăn ngon, nhiều nhiều một tí."
"Được." Vừa nghe Đường Vũ Lân có năng lực tự hồi phục rất mạnh, Cổ Nguyệt nhất thời vui mừng khôn xiết, chạy như bay ra ngoài tìm đồ ăn cho hắn ăn.
"Trận chiến ngày hôm nay, chính ngươi cảm giác ra sao?" Vũ Trường Không hướng về Đường Vũ Lân hỏi.
Đường Vũ Lân suy nghĩ một chút, nói: "Nàng rất mạnh. Võ Hồn của nàng mạnh, khống chế lực của bản thân cũng mạnh, khả năng vận dụng Võ Hồn con không thể so sánh, nếu như không phải nhờ tính đặc thù của Kim Long Trảo, chỉ sợ một cơ hội nhỏ nhoi con cũng không có."
Vũ Trường Không gật đầu, nói: "Không sai, nếu như không phải nàng coi thường ngươi, ngươi đúng hẳn là một cơ hội nhỏ nhoi đều không có. Kim Long Trảo của ngươi không thể dùng lâu dài, nếu như nàng dùng phương thức thi đấu dây dưa, tốc độ tiêu hao hồn lực của ngươi nhất định sẽ vượt xa nàng. Không tốn thời gian dài, không có Võ Hồn bảo vệ, không có Kim Long Trảo chống đỡ, ngươi chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ. Nàng chỉ bởi vì tâm tình chịu ảnh hưởng, muốn tốc chiến tốc thắng, mới cho ngươi một cơ hội nhỏ nhoi. Ngươi làm đã rất tốt, thế nhưng, ngươi nhớ kỹ, cho dù có năng lực bao quát cùng lực chưởng khống tốt đến đâu, cũng cần phải có đủ thực lực cùng năng lực để thực hiện mới được."
"Vâng." Đường Vũ Lân hiểu rõ được Vũ Trường Không là có ý gì, năng lực của hắn vẫn quá đơn thuần. Về Võ Hồn hắn chỉ có mỗi hồn kỹ Quấn Quanh, ứng dụng của Lam Ngân Thảo tuy rằng tốt hơn so với trước đây nhiều, nhưng vẫn còn chưa đủ thông thạo. Kim Long Trảo tuy rằng cường hãn, nhưng cần phải cận chiến mới đem lại hiệu quả, hơn nữa còn không thể sử dụng lâu dài. Đường Môn tuyệt học Tử Cực Ma Đồng bị sự thực chứng minh cũng không phải tuyệt đối hữu hiệu. Ngày hôm nay không phải đã bị chặn lại rồi sao? Hắn cần nhiều kỹ năng và năng lực chiến đấu hơn nữa!
Tốc độ khôi phục cơ thể của Đường Vũ Lân là vô cùng kinh người, trước đây hắn chưa từng trải qua thương tích nghiêm trọng như thế này bao giờ, nên chưa biết. Lần này thương thế của hắn kỳ thực không nhẹ, tinh thần lực tuy rằng không thể thâm nhập vào bên trong cơ thể hắn, nhưng nổ tung ngoài da như vậy cũng sẽ tạo ra rất nhiều vết thương lớn, có thể thấy được qua việc toàn thân hắn thấm đẫm máu tươi khi đó.
Thế nhưng, sau khi tỉnh táo, hắn chỉ cần không đến 2 tiếng cũng đã có thể cử động, toàn thân vết thương đã kết vảy
Đến buổi tối, hắn đã có thể rời khỏi giường, tự mình ăn cơm.
Phải biết, toàn thân hắn vết thương lớn có tới hơn 10 chỗ, tuy rằng đều không phải là chỗ nguy hiểm, nhưng phần lớn đều ở vị trí cánh tay cùng trên đùi. Tốc độ hồi phục này khiến cho Tạ Giải, Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn không nhịn được phải thốt lên hai tiếng. “Quái! Vật!”
Vòng thi đấu tổ đội thứ hai tuy rằng không có Đường Vũ Lân ra trận, nhưng đối thủ của bọn họ cũng không mạnh, Cổ Nguyệt cố nén tức giận, dẫn dắt toàn đội hung hãn đạt được thắng lợi. Không hề cho đối thủ một chút cơ hội nào.
Thi đấu cá nhân chỉ có Tạ Giải một mình tham dự tiếp. Lần thi đấu này, Đường Vũ Lân cũng chỉ còn sót lại nội dung thi đấu đồng đội cùng với Đoán Tạo Sư thi đấu.
Bất quá, thân thể của hắn tuy rằng khôi phục rất nhanh, nhưng đoán tạo cần phải sử dụng rất nhiều sức lực, sau khi cùng Sầm Nhạc đại sư thương lượng, Đường Vũ Lân quyết định từ bỏ vòng thi đấu Đoán Tạo Thuật cuối cùng.
Với Thiên Đoán Tạo nhị phẩm, nhìn thế nào hắn vẫn có thể đứng vị trí thứ hai. Tổng hợp cho điểm coi trọng nhất vẫn là phẩm chất của kim loại hiếm.
"Ngươi không phải vì muốn nhường ta nên mới cố ý bị thương đấy chứ?" Trời vừa mới chuyển tối, nhận được tin Đường Vũ Lân bị thương, Mộ Hi đã tới ngay lập tức.
Bất quá, thời điểm nàng nhìn thấy Đường Vũ Lân, lo lắng trong lòng cũng tạm thời biến mất.
Cái con heo này đang ngồi ngay tại bàn ăn khách sạn nhai nhai nuốt nuốt, nhìn tốc độ ăn không hề giảm chút nào của hắn, nghĩ kiểu gì cũng không ra hắn bị thương nghiêm trọng.
"Đương nhiên không phải đâu! Thật sự là do ta tài không bằng người." Đường Vũ Lân gặm một cái giò, có chút mơ hồ nói với Mộ Hi.
Mộ Hi nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, sau này chú ý cẩn thận một chút. Yên tâm đi, tiểu tham tài, về sau tiền thưởng quán quân ta sẽ giúp ngươi giữ lại."
"He he, đa tạ sư tỷ. Kỳ thực, ta lần này chịu thua! Bởi vì nguyên nhân cá nhân mà không thể tiếp tục dự thi. Bất quá, sư tỷ là người tốt."
Mộ Hi "Hi Hi" nở nụ cười, "Được rồi, ngươi làm ta suýt cảm động đấy. Tiền sẽ không thiếu phần của ngươi, được chưa. Còn muốn ăn gì không? Ta lại đi mua cho ngươi? Ăn được nhiều, khôi phục mới nhanh."
Đường Vũ Lân có chút câm nín thả miếng giò trong tay xuống, lần này hắn ăn đã là tăng 2, lúc trước Cổ Nguyệt, Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn đã giúp hắn mua rất nhiều đồ ăn, sau đó Sầm Nhạc đại sư cũng tới một chuyến, hiện tại sư tỷ cũng định mua đồ cho mình ăn, tại sao mỗi người bọn họ đều coi mình như là thùng-nước-gạo-di-động vậy? Dù quả thật mình chính là như vậy, bọn họ cũng không nên biểu hiện lộ liễu như thế chứ!?
Nhìn vẻ mặt Đường Vũ Lân có chút lúng túng, Mộ Hi cười nói: "Ngày hôm nay ngươi bại bởi ai vậy, còn bị thương?"
Đường Vũ Lân nói: "Một đứa con gái sử dụng kiếm." Hắn không nói ra Sử Lai Khắc học viện, kỳ thực, hắn đối với Diệp Tinh Lan cũng không có quá nhiều ác cảm, chỉ là nàng hơi kiêu ngạo mà thôi. Trên thực tế, thời điểm nàng chiến đấu ngày hôm nay, công kích vẫn có chừng có mực, không phải tất cả đòn tấn công đều nhắm vào chỗ yếu hại của mình, nếu không, mình nhất định còn bị thương nặng hơn nữa.
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Mộ Hi cũng không hỏi Đường Vũ Lân, đi tới mở cửa ra, gã béo Từ Lạp Trí ngó dáo dác, nhìn thấy Mộ Hi hắn sửng sốt một chút, "Xin chào, ta tìm Đường Vũ Lân."
"Vào đi." Mộ Hi tránh ra để chừa lối vào cho hắn.
Từ Lạp Trí sống mũi giật giật, nhìn thấy bàn đầy đồ ăn, khuôn mặt lập tức tỏa ra ánh hào quang chói lọi, "Giò, có giò kìa!" Hắn bước nhanh vài bước đã vào trong phòng, thấy Đường Vũ Lân ăn ngon miệng như vậy, nhất thời không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
"Lạp Trí, ngồi xuống cùng ăn không?" Đường Vũ Lân nhìn thấy hắn, cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
Từ Lạp Trí cúi đầu nói: "Xin lỗi Vũ Lân, đều do ta không tốt. Ngày đó kỳ thực đều bởi vì ta, là chính ta đã quên đem tiền để mời các ngươi ăn cơm, mới xảy ra nhiều chuyện sau đó như vậy. Kỳ thực Tinh Lan tỷ là người rất tốt, bình thường nàng đều đặc biệt chiếu cố ta. Ngươi đừng giận nàng ta nha!”
Đường Vũ Lân lắc đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì đâu! Thi đấu mà, có thắng có thua, thương tích đều là chuyện thường tình. Làm sao mà ta lại tức giận chứ!? Ngươi xem, ta cũng đâu có chuyện gì. Sau này thi đấu đồng đội có khi còn gặp lại nhau đấy, đến thời điểm đó, ta có đội hữu trợ giúp, các ngươi chưa chắc sẽ thắng đâu nha. Trong đội của ta, ta vẫn không phải là người mạnh nhất."
Từ Lạp Trí đột nhiên kinh hô một tiếng, "Ngươi…ngươi thật không có bị gì sao? Tinh thần lực của Tinh Lan tỷ rất là lợi hại, ngươi làm sao đã có thể ngồi dậy được?" Mới vừa rồi sau khi vào cửa, hắn bị mỹ thực hấp dẫn nên vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ ăn uống thỏa thuê của Đường Vũ Lân, mới ý thức được chuyện gì. Cái tên này, không phải là trước đó đã bị thương rất nặng sao?
Đường Vũ Lân nói: "Vì ăn được nhiều, nên da dày thịt béo đó. Ha ha!"
Một bên Mộ Hi rất tán thành gật đầu. Động tác của nàng vừa vặn bị Đường Vũ Lân nhìn thấy, "Sư tỷ, nếu ngươi không có chuyện gì thì nên về trước nghỉ ngơi một chút đi!"
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Đường Vũ Lân nói: "Không cần, các ngươi còn phải thi đấu buổi chiều nữa. Ta e rằng không thể ra tràng, nhưng các ngươi còn có thể. Nhất định phải cố lên! Thi đấu cá nhân ta đã bị đào thải, sẽ chờ cùng mọi người ra sân thi đấu đồng đội."
Cổ Nguyệt ngẩn ngơ, "Ngươi vẫn còn muốn thi đấu?"
"Đương nhiên rồi! Yên tâm đi, ta không có chuyện gì, đều chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Ngày mai sẽ ổn thôi." Cảm giác trong lòng Đường Vũ Lân hiện tại rất quái dị.
Thời điểm hắn động đậy thân thể vừa rồi, cảm giác đầu tiên chính là đau đớn, sau đó chính là từng trận cảm giác tê dại truyền đến. Cảm giác tê dại này rất khủng khiếp, nhưng vết thương lại truyền đến cái cảm giác này, cũng có nghĩa là mình đang khôi phục nhanh chóng.
Vũ Trường Không hai mắt híp lại, "Tự ngươi cũng cảm giác được?"
"Hả?" Đường Vũ Lân ngơ ngác nhìn về phía hắn.
Vũ Trường Không nói: "Thời điểm ta giúp ngươi khâu lại vết thương đã phát hiện ra, năng lực tự lành của cơ thể ngươi vô cùng phi thường, bắp thịt bị xé rách vẫn có thể tự liền miệng một cách nhanh chóng, các vết thương nhỏ thì biến mất vô tung. Tình huống như thế ta mới thấy lần đầu, hẳn là có quan hệ với huyết thống sức mạnh của ngươi. Ngươi có cảm giác thoải mái hay không?"
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Ngoại trừ cảm giác đói bụng ra, thật giống như con không bị sao cả!"
Vũ Trường Không gật gật đầu, "Xem ra, ngươi bình thường ăn nhiều đồ như vậy cũng không hề uổng phí. Cổ Nguyệt, đi tìm giúp hắn một ít đồ ăn ngon, nhiều nhiều một tí."
"Được." Vừa nghe Đường Vũ Lân có năng lực tự hồi phục rất mạnh, Cổ Nguyệt nhất thời vui mừng khôn xiết, chạy như bay ra ngoài tìm đồ ăn cho hắn ăn.
"Trận chiến ngày hôm nay, chính ngươi cảm giác ra sao?" Vũ Trường Không hướng về Đường Vũ Lân hỏi.
Đường Vũ Lân suy nghĩ một chút, nói: "Nàng rất mạnh. Võ Hồn của nàng mạnh, khống chế lực của bản thân cũng mạnh, khả năng vận dụng Võ Hồn con không thể so sánh, nếu như không phải nhờ tính đặc thù của Kim Long Trảo, chỉ sợ một cơ hội nhỏ nhoi con cũng không có."
Vũ Trường Không gật đầu, nói: "Không sai, nếu như không phải nàng coi thường ngươi, ngươi đúng hẳn là một cơ hội nhỏ nhoi đều không có. Kim Long Trảo của ngươi không thể dùng lâu dài, nếu như nàng dùng phương thức thi đấu dây dưa, tốc độ tiêu hao hồn lực của ngươi nhất định sẽ vượt xa nàng. Không tốn thời gian dài, không có Võ Hồn bảo vệ, không có Kim Long Trảo chống đỡ, ngươi chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ. Nàng chỉ bởi vì tâm tình chịu ảnh hưởng, muốn tốc chiến tốc thắng, mới cho ngươi một cơ hội nhỏ nhoi. Ngươi làm đã rất tốt, thế nhưng, ngươi nhớ kỹ, cho dù có năng lực bao quát cùng lực chưởng khống tốt đến đâu, cũng cần phải có đủ thực lực cùng năng lực để thực hiện mới được."
"Vâng." Đường Vũ Lân hiểu rõ được Vũ Trường Không là có ý gì, năng lực của hắn vẫn quá đơn thuần. Về Võ Hồn hắn chỉ có mỗi hồn kỹ Quấn Quanh, ứng dụng của Lam Ngân Thảo tuy rằng tốt hơn so với trước đây nhiều, nhưng vẫn còn chưa đủ thông thạo. Kim Long Trảo tuy rằng cường hãn, nhưng cần phải cận chiến mới đem lại hiệu quả, hơn nữa còn không thể sử dụng lâu dài. Đường Môn tuyệt học Tử Cực Ma Đồng bị sự thực chứng minh cũng không phải tuyệt đối hữu hiệu. Ngày hôm nay không phải đã bị chặn lại rồi sao? Hắn cần nhiều kỹ năng và năng lực chiến đấu hơn nữa!
Tốc độ khôi phục cơ thể của Đường Vũ Lân là vô cùng kinh người, trước đây hắn chưa từng trải qua thương tích nghiêm trọng như thế này bao giờ, nên chưa biết. Lần này thương thế của hắn kỳ thực không nhẹ, tinh thần lực tuy rằng không thể thâm nhập vào bên trong cơ thể hắn, nhưng nổ tung ngoài da như vậy cũng sẽ tạo ra rất nhiều vết thương lớn, có thể thấy được qua việc toàn thân hắn thấm đẫm máu tươi khi đó.
Thế nhưng, sau khi tỉnh táo, hắn chỉ cần không đến 2 tiếng cũng đã có thể cử động, toàn thân vết thương đã kết vảy
Đến buổi tối, hắn đã có thể rời khỏi giường, tự mình ăn cơm.
Phải biết, toàn thân hắn vết thương lớn có tới hơn 10 chỗ, tuy rằng đều không phải là chỗ nguy hiểm, nhưng phần lớn đều ở vị trí cánh tay cùng trên đùi. Tốc độ hồi phục này khiến cho Tạ Giải, Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn không nhịn được phải thốt lên hai tiếng. “Quái! Vật!”
Vòng thi đấu tổ đội thứ hai tuy rằng không có Đường Vũ Lân ra trận, nhưng đối thủ của bọn họ cũng không mạnh, Cổ Nguyệt cố nén tức giận, dẫn dắt toàn đội hung hãn đạt được thắng lợi. Không hề cho đối thủ một chút cơ hội nào.
Thi đấu cá nhân chỉ có Tạ Giải một mình tham dự tiếp. Lần thi đấu này, Đường Vũ Lân cũng chỉ còn sót lại nội dung thi đấu đồng đội cùng với Đoán Tạo Sư thi đấu.
Bất quá, thân thể của hắn tuy rằng khôi phục rất nhanh, nhưng đoán tạo cần phải sử dụng rất nhiều sức lực, sau khi cùng Sầm Nhạc đại sư thương lượng, Đường Vũ Lân quyết định từ bỏ vòng thi đấu Đoán Tạo Thuật cuối cùng.
Với Thiên Đoán Tạo nhị phẩm, nhìn thế nào hắn vẫn có thể đứng vị trí thứ hai. Tổng hợp cho điểm coi trọng nhất vẫn là phẩm chất của kim loại hiếm.
"Ngươi không phải vì muốn nhường ta nên mới cố ý bị thương đấy chứ?" Trời vừa mới chuyển tối, nhận được tin Đường Vũ Lân bị thương, Mộ Hi đã tới ngay lập tức.
Bất quá, thời điểm nàng nhìn thấy Đường Vũ Lân, lo lắng trong lòng cũng tạm thời biến mất.
Cái con heo này đang ngồi ngay tại bàn ăn khách sạn nhai nhai nuốt nuốt, nhìn tốc độ ăn không hề giảm chút nào của hắn, nghĩ kiểu gì cũng không ra hắn bị thương nghiêm trọng.
"Đương nhiên không phải đâu! Thật sự là do ta tài không bằng người." Đường Vũ Lân gặm một cái giò, có chút mơ hồ nói với Mộ Hi.
Mộ Hi nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, sau này chú ý cẩn thận một chút. Yên tâm đi, tiểu tham tài, về sau tiền thưởng quán quân ta sẽ giúp ngươi giữ lại."
"He he, đa tạ sư tỷ. Kỳ thực, ta lần này chịu thua! Bởi vì nguyên nhân cá nhân mà không thể tiếp tục dự thi. Bất quá, sư tỷ là người tốt."
Mộ Hi "Hi Hi" nở nụ cười, "Được rồi, ngươi làm ta suýt cảm động đấy. Tiền sẽ không thiếu phần của ngươi, được chưa. Còn muốn ăn gì không? Ta lại đi mua cho ngươi? Ăn được nhiều, khôi phục mới nhanh."
Đường Vũ Lân có chút câm nín thả miếng giò trong tay xuống, lần này hắn ăn đã là tăng 2, lúc trước Cổ Nguyệt, Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn đã giúp hắn mua rất nhiều đồ ăn, sau đó Sầm Nhạc đại sư cũng tới một chuyến, hiện tại sư tỷ cũng định mua đồ cho mình ăn, tại sao mỗi người bọn họ đều coi mình như là thùng-nước-gạo-di-động vậy? Dù quả thật mình chính là như vậy, bọn họ cũng không nên biểu hiện lộ liễu như thế chứ!?
Nhìn vẻ mặt Đường Vũ Lân có chút lúng túng, Mộ Hi cười nói: "Ngày hôm nay ngươi bại bởi ai vậy, còn bị thương?"
Đường Vũ Lân nói: "Một đứa con gái sử dụng kiếm." Hắn không nói ra Sử Lai Khắc học viện, kỳ thực, hắn đối với Diệp Tinh Lan cũng không có quá nhiều ác cảm, chỉ là nàng hơi kiêu ngạo mà thôi. Trên thực tế, thời điểm nàng chiến đấu ngày hôm nay, công kích vẫn có chừng có mực, không phải tất cả đòn tấn công đều nhắm vào chỗ yếu hại của mình, nếu không, mình nhất định còn bị thương nặng hơn nữa.
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Mộ Hi cũng không hỏi Đường Vũ Lân, đi tới mở cửa ra, gã béo Từ Lạp Trí ngó dáo dác, nhìn thấy Mộ Hi hắn sửng sốt một chút, "Xin chào, ta tìm Đường Vũ Lân."
"Vào đi." Mộ Hi tránh ra để chừa lối vào cho hắn.
Từ Lạp Trí sống mũi giật giật, nhìn thấy bàn đầy đồ ăn, khuôn mặt lập tức tỏa ra ánh hào quang chói lọi, "Giò, có giò kìa!" Hắn bước nhanh vài bước đã vào trong phòng, thấy Đường Vũ Lân ăn ngon miệng như vậy, nhất thời không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
"Lạp Trí, ngồi xuống cùng ăn không?" Đường Vũ Lân nhìn thấy hắn, cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
Từ Lạp Trí cúi đầu nói: "Xin lỗi Vũ Lân, đều do ta không tốt. Ngày đó kỳ thực đều bởi vì ta, là chính ta đã quên đem tiền để mời các ngươi ăn cơm, mới xảy ra nhiều chuyện sau đó như vậy. Kỳ thực Tinh Lan tỷ là người rất tốt, bình thường nàng đều đặc biệt chiếu cố ta. Ngươi đừng giận nàng ta nha!”
Đường Vũ Lân lắc đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì đâu! Thi đấu mà, có thắng có thua, thương tích đều là chuyện thường tình. Làm sao mà ta lại tức giận chứ!? Ngươi xem, ta cũng đâu có chuyện gì. Sau này thi đấu đồng đội có khi còn gặp lại nhau đấy, đến thời điểm đó, ta có đội hữu trợ giúp, các ngươi chưa chắc sẽ thắng đâu nha. Trong đội của ta, ta vẫn không phải là người mạnh nhất."
Từ Lạp Trí đột nhiên kinh hô một tiếng, "Ngươi…ngươi thật không có bị gì sao? Tinh thần lực của Tinh Lan tỷ rất là lợi hại, ngươi làm sao đã có thể ngồi dậy được?" Mới vừa rồi sau khi vào cửa, hắn bị mỹ thực hấp dẫn nên vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ ăn uống thỏa thuê của Đường Vũ Lân, mới ý thức được chuyện gì. Cái tên này, không phải là trước đó đã bị thương rất nặng sao?
Đường Vũ Lân nói: "Vì ăn được nhiều, nên da dày thịt béo đó. Ha ha!"
Một bên Mộ Hi rất tán thành gật đầu. Động tác của nàng vừa vặn bị Đường Vũ Lân nhìn thấy, "Sư tỷ, nếu ngươi không có chuyện gì thì nên về trước nghỉ ngơi một chút đi!"
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu