Long Vũ Phi Thiên
Chương 34
“Uy. Chúng ta phải đi như thế nào?”. Long Tại Vũ căm tức nhìn Hiên Viên Thiên Hành phía sau. Sau khi bọn họ ra khỏi rừng cây thì cáo già này liền không không nói gì cũng không dẫn đường, hắn đâu biết phải đi như thế nào a!
“A? Cái gì? Ngươi vừa rồi nói gì đó?”. Hiên Viên Thiên Hành bị Long Tại Vũ rống phục hồi lại tinh thần, có chút mờ mịt nhìn hắn.
“Ta coi như ta không hỏi”. Long Tại Vũ nhụt chí mở miệng. Người kia lại muốn ngoạn gì chứ?
“Ai nha bảo bối nhi nói xạo cũng không tốt nga. Ngươi nếu không biết đi như thế nào, ta đi phía trước dẫn đường là được rồi!”. Hiên Viên Thiên Hành nhớ tới Long Tại Vũ không biết đường, mà chính mình lại vẫn đi ở sau, phỏng chừng là không biết đi như thế nào mới hỏi mình!
“Ngươi vừa rồi làm cái gì không biết?”. Long Tại Vũ mới vừa áp chế cơn tức lại nổi lên. Rõ ràng nghe thấy còn giả ngu!
“Đang suy nghĩ một việc. Vậy bảo bối nhi đi phía sau ta là được rồi”. Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Long Tại Vũ, Hiên Viên Thiên Hành vội vàng ” dập tắt lửa” nếu không người không hay ho vẫn là mình! ( t/g:nguyên lai ngươi còn biết a!)
“Hừ. Ai muốn đi theo ngươi ”. Long Tại Vũ liếc đôi mắt trắng nhìn Hiên Viên Thiên Hành. ( trợn mắt ^^ em nó dữ quá). Nhưng cũng không tái phản bác. Dừng lại cước bộ chờ Hiên Viên Thiên Hành đi đến phía trước.
“Hì hì. Bảo bối Nhi nói thẳng chính mình không biết đường là tốt rồi, ta sẽ không cười ngươi”. Hiên Viên Thiên Hành đi hai bước đến phía trước còn không quên quay đầu lại giễu cợt Long Tại Vũ một chút. ( Cho ta xin, ngươi bi nhiêu tuổi rồi? Trẻ con quá!!!)
“Ngươi nói di ngươi có hay không nghe được thanh âm gì?”. Long Tại Vũ đang muốn đuổi giết Hiên Viên Thiên Hành thì lại nghe động tĩnh rất nhỏ ở phía sau mà dừng lại cước bộ.
“ hình như là thanh âm của một loài bò sát nào đó ”. Hiên Viên Thiên Hành cẩn thận nghe xong trả lời: “Hình như là thanh âm của một ít xà (rắn) ”.
“Xà?”. Long Tại Vũ sắc mặt trắng bệch. Hắn sợ nhất chính là xà.
“Đừng sợ. Nói không chừng là ta nghe lầm”. Hiên Viên Thiên Hành nhân cơ hội cầm tay Long Tại Vũ. Nguyên lai bảo bối nhi sợ rắn a. Sớm biết như vậy đã tìn mấy con xà đến dọa hắn! Nói không chừng bảo bối nhi còn có thể chủ động yêu thương nhung nhớ hắn!
“Ngươi nói thật thoải mái!”. Long Tại Vũ nghe thanh âm càng ngày càng gần có chút sợ hãi cầm lại tay Hiên Viên Thiên Hành.
“Thật sự đáng sợ như vậy sao?”. Hiên Viên Thiên Hành thấy Long Tại Vũ nắm chạy tay mình. Có thể cảm giác được hắn hơi run rẩy. Là cái dạng gì làm bảo bối sợ hãi thành như vậy?
“Kia đương nhiên. Nếu có một con xà lớn triền trên người ngươi có cảm giác gì?”. Long Tại Vũ sắc mặt càng trắng. Lôi kéo tay Hiên Viên Thiên Hành bỏ chạy.
“Ngươi bị mãng xà triền qua?”. Hiên Viên Thiên Hành xem sắc mặt Long Tại Vũ nhíu mày hỏi. Hắn vẫn chưa biết một số việc của Khải nhi?
“Không liên quan đến ngươi”. Long Tại Vũ cố gắng lôi kéo Hiên Viên Thiên Hành chạy về phía trước.
“Bảo bối ngươi chậm một chút. Đừng chạy nhanh như vậy”. Hiên Viên Thiên Hành giữ chặt Long Tại Vũ, cơ hội tốt như vậy hắn như thế nào sẽ bỏ qua. Chỉ cần có cơ hội tiếp cận bảo bối hắn sẽ không bỏ qua, cho dù có tai hại đến hắn!
“Ngươi làm gì? Nếu không đi chúng sẽ đuổi tới”. Long Tại Vũ nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn không hiểu được. Sao biến thái lai giữ chặt hắn? Chẳng lẽ nghĩ đến làm một “bữa thịt xà lớn”? Chỉ sợ đến lúc đó sẽ là “bữa thịt người lớn” của xà!
“Ngươi này tiểu quỷ. Chạy thật mau a, bất quá ngươi cho là mình có thể trốn được xà của ta?”. Thanh âm bén nhọn truyền đến, Long Tại Vũ hung hăn trừng Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt một cái, nhìn về phía người tới.
“Ngươi là ai?”. Long Tại Vũ nhìn trước mắt là một lão phụ đen gầy. Bình thường trên TV người điều khiển xà không phải đều là những cô gái đẹp hay sao?
“Nàng là đại Vu Sư A Táp Lạp của đại mạc. Là Vu sư số một số hai trên đời. Đương nhiên nàng cũng nổi danh ra tay tàn nhẫn”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy lão phụ trước mắt. Không rõ rốt cuộc là cái gì có sức hấp dẫn mới thỉnh được Vu Sư đã hơn bảy mươi này xuất động? Muốn nói nàng tự nguyện, hắn sẽ không tin tưởng. Từng có người ra tám vạn hai ngàn lượng hoàng kim thỉnh nàng cứu một người không thể động đậy. Rốt cuộc là cái gì hấp dẫn khiến nàng rời xa sa mạc đi vào địa phương này đuổi giết bọn họ?
“Vẫn là Hiên Viên tiểu tử, kiến thức cũng nhiều. Ngươi đang nghĩ là điều gì khiến ta phải xuất động?”. Ánh mắt A Táp Lạp thẳng tắp nhìn chằm chằm Long Tại Vũ đang muốn chạy!
“Phải”. Hiên Viên Thiên Hành nghe đến “Hiên Viên tiểu tử” Không khỏi nhíu hạ mi. Không có ai dám gọi hắn như vậy!
“Nghe nói qua “nhuyễn kiếm Đốt nguyệt”! A đúng rồi, ngày đó tiểu tử kia còn lấy nó đuổi giết ngươi. Nó cùng “Diệu nhật bảo đao” nổi danh. Mục đích của ta chính là “nhuyễn kiếm Đốt nguyệt”. Ngươi nói không tìm các ngươi thì tìm ai?”. A Táp Lạp tham lam nhìn Long Tại Vũ, độc xà phía sau nàng cũng dần dần đem ba người vây quanh ở bên trong.
“Ngươi đừng nằm mơ. Ta sẽ không đưa thanh kiếm kia cho ngươi”. Long Tại Vũ nhìn thấy độc xà mồ hôi lạnh dần dần xuất ra ngoài. Nhưng nếu bắt hắn phải nghe lời giao ra thanh kiếm, hắn tình nguyện bị xà ăn cũng không giao thanh kiếm cho kẻ khác! Đó là đồ vật duy nhất có ý ngĩa mà nghĩa phụ nghĩa mẫu lưu cho hắn! Thanh kiếm này đồng thời cũng làm bạn với hắn suốt tám năm. Nếu muốn hắn giao ra kiếm còn không bằng giết hắn nhanh hơn!
“Biết ngươi sẽ không giao ra. Lão thân thích nhất chính là nhìn thấy người bị hài tử của ta làm cho thống khổ giãy dụa ( biến thái, coi rắn là con – -||). Nhìn thấy bọn họ từng chút bị hài tử của ta ăn luôn là chuyện làm ta vui vẻ ha ha ”.
“Nguyên lai thanh danh của ngươi chính là như vậy mà có”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ giả bộ làm bộ dáng trấn định không khỏi đau lòng ( thì do ngươi hại chứ ai). Lão bà này cư nhiên như vậy khi dễ bảo bối nhi của hắn! Bảo bối nhi chỉ có thể bị hắn khi dễ, làm gì đến phiên nàng! ( này càng biến thái hơn).
“Thì như thế nào! Ngươi Hiên Viên đế thanh danh cũng không kém so với ta đi”. A Táp Lạp cười một tiếng quái dị: “Ngươi tàn nhẫn cũng không kém lão thân, khác nhau chính là ngươi lưu lại nguyên vẹn thi thể của bọn họ mà thôi!”.
“Cũng so với ngươi mạnh hơn, trực tiếp đem người cấp ăn!”. Hiên Viên Thiên Hành châm chọc miệng miệng.
“Đủ rồi. Long Tại Vũ đánh gảy lời nói của hai người, bọn họ nói thêm gì nữa chính mình đều ói ra!
“Yêu. Tiểu bảo bối của ngươi không kiên nhẫn na!”. A Táp Lạp ánh mắt ngắm hướng Long Tại Vũ: “Cùng phụ thân của mình loạn luân ngươi không cảm thấy thẹn hay sao?” ( vả cho vỡ mồm bây giờ, nói nhảm nữa ta cho mi sống không bằng chết, dám khi dễ Vũ nhi của ta…í lộn, của anh Hiên).
“Ngươi nói cái gì?”. Long Tại Vũ phẫn nộ trừng mắt A Táp Lạp. Nếu không phải Hiên Viên Thiên Hành chết cũng quấn lấy hắn, hắn cũng sẽ không bị người đuổi giết! Bây giờ còn đem chủ ý đánh hắn để giành kiếm!
“Bớt sàm ngôn đi. Mục tiêu của lão thân chính là thanh kiếm kia. Chúng ta thuộc hạ gặp thực chương. Các ngươi hảo hảo nếm thử, chút nữa ta cho các ngươi thưởng thức vạn xà đại trận hắc hắc ”. A Táp Lạp cười quái dị lui về phía sau.
“Bảo bối cẩn thận”. Hiên Viên Thiên Hành bảo hộ Long Tại Vũ ở phía sau, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm A Táp Lạp cách đó không xa.
Long Tại Vũ đứng phía sau Hiên Viên Thiên Hành, nhìn bờ vai rộng của hắn. Trước kia chính mình vẫn muốn tìm tình thương của cha giống như vậy. Nếu không phải tình cảm khác hỗn loạn thì lời nói kia làm hắn thực hạnh phúc.
“A? Cái gì? Ngươi vừa rồi nói gì đó?”. Hiên Viên Thiên Hành bị Long Tại Vũ rống phục hồi lại tinh thần, có chút mờ mịt nhìn hắn.
“Ta coi như ta không hỏi”. Long Tại Vũ nhụt chí mở miệng. Người kia lại muốn ngoạn gì chứ?
“Ai nha bảo bối nhi nói xạo cũng không tốt nga. Ngươi nếu không biết đi như thế nào, ta đi phía trước dẫn đường là được rồi!”. Hiên Viên Thiên Hành nhớ tới Long Tại Vũ không biết đường, mà chính mình lại vẫn đi ở sau, phỏng chừng là không biết đi như thế nào mới hỏi mình!
“Ngươi vừa rồi làm cái gì không biết?”. Long Tại Vũ mới vừa áp chế cơn tức lại nổi lên. Rõ ràng nghe thấy còn giả ngu!
“Đang suy nghĩ một việc. Vậy bảo bối nhi đi phía sau ta là được rồi”. Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Long Tại Vũ, Hiên Viên Thiên Hành vội vàng ” dập tắt lửa” nếu không người không hay ho vẫn là mình! ( t/g:nguyên lai ngươi còn biết a!)
“Hừ. Ai muốn đi theo ngươi ”. Long Tại Vũ liếc đôi mắt trắng nhìn Hiên Viên Thiên Hành. ( trợn mắt ^^ em nó dữ quá). Nhưng cũng không tái phản bác. Dừng lại cước bộ chờ Hiên Viên Thiên Hành đi đến phía trước.
“Hì hì. Bảo bối Nhi nói thẳng chính mình không biết đường là tốt rồi, ta sẽ không cười ngươi”. Hiên Viên Thiên Hành đi hai bước đến phía trước còn không quên quay đầu lại giễu cợt Long Tại Vũ một chút. ( Cho ta xin, ngươi bi nhiêu tuổi rồi? Trẻ con quá!!!)
“Ngươi nói di ngươi có hay không nghe được thanh âm gì?”. Long Tại Vũ đang muốn đuổi giết Hiên Viên Thiên Hành thì lại nghe động tĩnh rất nhỏ ở phía sau mà dừng lại cước bộ.
“ hình như là thanh âm của một loài bò sát nào đó ”. Hiên Viên Thiên Hành cẩn thận nghe xong trả lời: “Hình như là thanh âm của một ít xà (rắn) ”.
“Xà?”. Long Tại Vũ sắc mặt trắng bệch. Hắn sợ nhất chính là xà.
“Đừng sợ. Nói không chừng là ta nghe lầm”. Hiên Viên Thiên Hành nhân cơ hội cầm tay Long Tại Vũ. Nguyên lai bảo bối nhi sợ rắn a. Sớm biết như vậy đã tìn mấy con xà đến dọa hắn! Nói không chừng bảo bối nhi còn có thể chủ động yêu thương nhung nhớ hắn!
“Ngươi nói thật thoải mái!”. Long Tại Vũ nghe thanh âm càng ngày càng gần có chút sợ hãi cầm lại tay Hiên Viên Thiên Hành.
“Thật sự đáng sợ như vậy sao?”. Hiên Viên Thiên Hành thấy Long Tại Vũ nắm chạy tay mình. Có thể cảm giác được hắn hơi run rẩy. Là cái dạng gì làm bảo bối sợ hãi thành như vậy?
“Kia đương nhiên. Nếu có một con xà lớn triền trên người ngươi có cảm giác gì?”. Long Tại Vũ sắc mặt càng trắng. Lôi kéo tay Hiên Viên Thiên Hành bỏ chạy.
“Ngươi bị mãng xà triền qua?”. Hiên Viên Thiên Hành xem sắc mặt Long Tại Vũ nhíu mày hỏi. Hắn vẫn chưa biết một số việc của Khải nhi?
“Không liên quan đến ngươi”. Long Tại Vũ cố gắng lôi kéo Hiên Viên Thiên Hành chạy về phía trước.
“Bảo bối ngươi chậm một chút. Đừng chạy nhanh như vậy”. Hiên Viên Thiên Hành giữ chặt Long Tại Vũ, cơ hội tốt như vậy hắn như thế nào sẽ bỏ qua. Chỉ cần có cơ hội tiếp cận bảo bối hắn sẽ không bỏ qua, cho dù có tai hại đến hắn!
“Ngươi làm gì? Nếu không đi chúng sẽ đuổi tới”. Long Tại Vũ nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn không hiểu được. Sao biến thái lai giữ chặt hắn? Chẳng lẽ nghĩ đến làm một “bữa thịt xà lớn”? Chỉ sợ đến lúc đó sẽ là “bữa thịt người lớn” của xà!
“Ngươi này tiểu quỷ. Chạy thật mau a, bất quá ngươi cho là mình có thể trốn được xà của ta?”. Thanh âm bén nhọn truyền đến, Long Tại Vũ hung hăn trừng Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt một cái, nhìn về phía người tới.
“Ngươi là ai?”. Long Tại Vũ nhìn trước mắt là một lão phụ đen gầy. Bình thường trên TV người điều khiển xà không phải đều là những cô gái đẹp hay sao?
“Nàng là đại Vu Sư A Táp Lạp của đại mạc. Là Vu sư số một số hai trên đời. Đương nhiên nàng cũng nổi danh ra tay tàn nhẫn”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy lão phụ trước mắt. Không rõ rốt cuộc là cái gì có sức hấp dẫn mới thỉnh được Vu Sư đã hơn bảy mươi này xuất động? Muốn nói nàng tự nguyện, hắn sẽ không tin tưởng. Từng có người ra tám vạn hai ngàn lượng hoàng kim thỉnh nàng cứu một người không thể động đậy. Rốt cuộc là cái gì hấp dẫn khiến nàng rời xa sa mạc đi vào địa phương này đuổi giết bọn họ?
“Vẫn là Hiên Viên tiểu tử, kiến thức cũng nhiều. Ngươi đang nghĩ là điều gì khiến ta phải xuất động?”. Ánh mắt A Táp Lạp thẳng tắp nhìn chằm chằm Long Tại Vũ đang muốn chạy!
“Phải”. Hiên Viên Thiên Hành nghe đến “Hiên Viên tiểu tử” Không khỏi nhíu hạ mi. Không có ai dám gọi hắn như vậy!
“Nghe nói qua “nhuyễn kiếm Đốt nguyệt”! A đúng rồi, ngày đó tiểu tử kia còn lấy nó đuổi giết ngươi. Nó cùng “Diệu nhật bảo đao” nổi danh. Mục đích của ta chính là “nhuyễn kiếm Đốt nguyệt”. Ngươi nói không tìm các ngươi thì tìm ai?”. A Táp Lạp tham lam nhìn Long Tại Vũ, độc xà phía sau nàng cũng dần dần đem ba người vây quanh ở bên trong.
“Ngươi đừng nằm mơ. Ta sẽ không đưa thanh kiếm kia cho ngươi”. Long Tại Vũ nhìn thấy độc xà mồ hôi lạnh dần dần xuất ra ngoài. Nhưng nếu bắt hắn phải nghe lời giao ra thanh kiếm, hắn tình nguyện bị xà ăn cũng không giao thanh kiếm cho kẻ khác! Đó là đồ vật duy nhất có ý ngĩa mà nghĩa phụ nghĩa mẫu lưu cho hắn! Thanh kiếm này đồng thời cũng làm bạn với hắn suốt tám năm. Nếu muốn hắn giao ra kiếm còn không bằng giết hắn nhanh hơn!
“Biết ngươi sẽ không giao ra. Lão thân thích nhất chính là nhìn thấy người bị hài tử của ta làm cho thống khổ giãy dụa ( biến thái, coi rắn là con – -||). Nhìn thấy bọn họ từng chút bị hài tử của ta ăn luôn là chuyện làm ta vui vẻ ha ha ”.
“Nguyên lai thanh danh của ngươi chính là như vậy mà có”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ giả bộ làm bộ dáng trấn định không khỏi đau lòng ( thì do ngươi hại chứ ai). Lão bà này cư nhiên như vậy khi dễ bảo bối nhi của hắn! Bảo bối nhi chỉ có thể bị hắn khi dễ, làm gì đến phiên nàng! ( này càng biến thái hơn).
“Thì như thế nào! Ngươi Hiên Viên đế thanh danh cũng không kém so với ta đi”. A Táp Lạp cười một tiếng quái dị: “Ngươi tàn nhẫn cũng không kém lão thân, khác nhau chính là ngươi lưu lại nguyên vẹn thi thể của bọn họ mà thôi!”.
“Cũng so với ngươi mạnh hơn, trực tiếp đem người cấp ăn!”. Hiên Viên Thiên Hành châm chọc miệng miệng.
“Đủ rồi. Long Tại Vũ đánh gảy lời nói của hai người, bọn họ nói thêm gì nữa chính mình đều ói ra!
“Yêu. Tiểu bảo bối của ngươi không kiên nhẫn na!”. A Táp Lạp ánh mắt ngắm hướng Long Tại Vũ: “Cùng phụ thân của mình loạn luân ngươi không cảm thấy thẹn hay sao?” ( vả cho vỡ mồm bây giờ, nói nhảm nữa ta cho mi sống không bằng chết, dám khi dễ Vũ nhi của ta…í lộn, của anh Hiên).
“Ngươi nói cái gì?”. Long Tại Vũ phẫn nộ trừng mắt A Táp Lạp. Nếu không phải Hiên Viên Thiên Hành chết cũng quấn lấy hắn, hắn cũng sẽ không bị người đuổi giết! Bây giờ còn đem chủ ý đánh hắn để giành kiếm!
“Bớt sàm ngôn đi. Mục tiêu của lão thân chính là thanh kiếm kia. Chúng ta thuộc hạ gặp thực chương. Các ngươi hảo hảo nếm thử, chút nữa ta cho các ngươi thưởng thức vạn xà đại trận hắc hắc ”. A Táp Lạp cười quái dị lui về phía sau.
“Bảo bối cẩn thận”. Hiên Viên Thiên Hành bảo hộ Long Tại Vũ ở phía sau, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm A Táp Lạp cách đó không xa.
Long Tại Vũ đứng phía sau Hiên Viên Thiên Hành, nhìn bờ vai rộng của hắn. Trước kia chính mình vẫn muốn tìm tình thương của cha giống như vậy. Nếu không phải tình cảm khác hỗn loạn thì lời nói kia làm hắn thực hạnh phúc.
Tác giả :
Kì Thỉ Nhân