Long Uyên
Chương 40: Long Hậu: Nhị Thập + Lời Tác Giả
Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Ki
Long Hậu: nhị thập [Kết thúc ngọt ngào]
Lâu Uyên là một tên đại gia danh chính ngôn thuận hưởng thụ cuộc sống của đại gia còn Bạch Hiểu lại u oán khi mang thai đứa thứ ba. Lâu Giác Giác là một đứa nhỏ may mắn khi nhìn thấy bụng Bạch Hiểu tròn xoe hai lần, tiểu đồng chí cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào. Trên dưới thần giới có thể không biết công lao vĩ đại của vị đại thanh long đế này nhưng không thể không biết thanh long đế có cuộc sống gia đình mà người bên ngoài luôn ao ước.
Khi thần giới tối cao chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông thì Lâu Uyên lúc nào cũng cố gắng thể hiện hình ảnh vi phu luôn tận tâm, khi ở thư phòng cùng các vị đại thần thương thảo công việc thì đều có Bạch Hiểu ở bên cạnh. Long ỷ vốn rộng lớn trở nên rộng lớn hơn là vì Lâu Uyên bệ hạ để Bạch Hiểu và bản thân ngồi cùng một vị trí.
Rất nhiều lão long cảm thấy lo lắng vô cùng. Nhất là Lâu Uyên thường xuyên muốn da bạch hổ nhà Mạnh Thanh làm đệm cho con trai. Trong long cung, mọi người thường thường bị vị đế vương càng lúc càng bốc đồng này làm cho hoảng sợ. Hiện tại Huyền Vũ và Bạch Hổ gần như được xem là người một nhà. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì….. Nhóm lão long lấy tay lau lau mồ hôi trên trán.
Vào lúc này, cảnh tượng luôn là thế.
Bạch Hiểu uể oải tựa vào bên cạnh Lâu Uyên, dù sao cũng đã mang thai đứa thứ ba mà bị Lâu Uyên quấy rầy đến mức y đã không cần mặt mũi, nếu là trước kia chỉ sợ cho dù có tuỳ tiện cũng sẽ không chạy tới thư phòng nghe Lâu Uyên cùng người khác nghị sự còn bản thân ngồi ở bên cạnh nghe báo cáo và quyết định sự việc. Lúc này, Bạch Hiểu đã sớm luyện được da mặt kim cương bất hoại, huống chi lúc máy thai rất khó chịu, Lâu Uyên thấy sẽ dừng lại rồi nhu bụng cho mình, đối với cuộc sống trôi qua của lão phu lão thê thì Bạch Hiểu cũng yên tâm thoải mái tiếp nhận. Nếu Giác Giác và Trường Thiên ở bên cạnh y thì chỉ sợ còn phải tiêu tốn không ít công phu để giải thích cái bụng tròn xoe này từ đâu mà đến rồi sẽ sinh ra cái gì.
Bạch Hiểu khẽ nhếch miệng ngáp một cái, sờ sờ cái bụng mượt mà rồi nghĩ thầm nhất định có thể sinh ra một tiểu công chúa chăng, thật sự có bộ dáng từ mẫu. Việc y ngáp đối với mọi người là chuyện bình thường nhưng Lâu Uyên đang nghị sự thì nghe thấy được, hắn vội vàng đem người ôm sát vào, bộ dáng khá lo lắng.
Y lắc lắc đầu, ý bảo bản thân không có gì lo ngại nhưng vị đế vương lại không vui, nhìn lướt qua nhóm lão long ở bàn bên cạnh khiến bọn họ xấu hổ. Trong đó cũng có tiểu sinh còn chưa hiểu quy củ, mặt mày đỏ hồng nhìn một màn khá lâu cũng không hiểu đường đường là thanh long đế sao có thể hoang đường như thế.
Bạch Hiểu cũng cảm nhận được ánh mắt bất mãn quét lại đây, y đẩy Lâu Uyên ra, đôi mắt ngập nước liếc hắn một cái rồi tựa hẳn vào trong lòng Lâu Uyên, người càng lúc càng lười nhác. Vẻ mặt giống như một chú mèo xinh đẹp, lười biếng rồi lại lộ ra một chút cảm xúc mị hoặc. Lâu Uyên lấy lại bình tĩnh, đem vài sợi tóc của Bạch Hiểu rơi trên gương mặt vén ra phía sau tai. Lông mi của y giống như cây quạt đang phe phẩy khiến cho lửa trong lòng Lâu Uyên càng lúc càng lớn.
Bầu không khí đạt tới thời điểm cao nhất thì nhóm lão long liền hiểu được, bước chân run rẩy mở cửa lục tục đi ra ngoài. Nhưng cố tình là vị tiểu sinh đỏ mặt mới tới kia lại không hiểu quy củ, hắn duỗi cổ nhìn vào trong xem rồi bị lão long hung hăng gõ một cái, kéo cổ áo lại.
Cửa gỗ đóng lại. Trong phòng liền im lặng. Bạch Hiểu hoàn toàn bất đắc dĩ, liếc liếc mắt Lâu Uyên đang kích động. Y buồn bực đẩy một cái, nói nhỏ: “Ngươi đang muốn làm gì hả?”
Mở áo choàng ở trên người cho rớt xuống dưới rồi đứng lên, y còn chưa tỉnh táo lại cộng thêm cái bụng lớn nữa đành vịn cái bàn muốn đi ra ngoài. Lâu Uyên một tay lấy ôm y kéo trở về. Bạch Hiểu đã trải qua nhiều lần như thế gần như đều có thể biết động tác tiếp theo của hắn, một bàn tay liền ấn lên mặt nam nhân. Liều mạng đấu tranh nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng thắng lợi.
Lâu Uyên đè sau đầu y lại rồi đưa một bên miệng lên, giống như con cá sấu lớn đang cực kỳ đói, đem những vụn râu vụn nho nhỏ cọ cọ trên khuôn mặt mượt mà của Bạch Hiểu.
Lâu Uyên xốc áo choàng của y lên, bắp đùi trắng noãn liền lộ ra hơn tám phần, lúc này cuộc đấu tranh chẳng cần già mồm cãi láo làm chi, nhanh chóng nắm chặt y sam trên vai nam nhân rồi thả lỏng thân thể. Dục vọng lửa nóng kia liền mãnh liệt đâm vào. “Chờ……..” Bạch Hiểu còn chưa chuẩn bị tốt, thiếu chút nữa bị té xuống khi hắn đâm vào.
Lâu Uyên liền vội vàng di chuyển thắt lưng. Mặc dù Lâu Thanh đã nghiêm khắc đã cảnh cáo Lâu Uyên trong thời gian mang thai nên tận lực chịu đựng chuyện phòng the. Bạch Hiểu cũng từng cân nhắc không biết bản thân có năng lực gì có thể làm cho nam nhân đột nhiên phát cuồng.
“A uhm…….” Bạch Hiểu vì không cho thanh âm truyền ra ngoài, y đành cắn quần áo mặc cho Lâu Uyên sờ soạng.
“Hiểu Hiểu…” Lúc Lâu Uyên động tình sẽ gọi lớn tên y và hôn lên má. Mỗi một chỗ trên người đều không buông tha, dáng vẻ đế vương cao ngạo chỉ biết lúc này hay trước kia chưa từng cung kính lại nhìn người yêu trong lòng như thế, ý đồ của hắn là dùng phương thức sở hữu này để đổi làm bạn thành người yêu suốt đời. Ánh mắt sâu sắc lại sợ hãi giống như muốn đâm xuyên qua da Bạch Hiểu, đâm thẳng vào linh hồn cùng dục vọng trong cơ thể. Cả người y tê dại đến mức không đứng được lên. Bạch Hiểu ôm chặt đầu Lâu Uyên, đem cằm đặt lên trên trán Lâu Uyên, dùng phương thức cực nóng đáp lại Lâu Uyên. “Uyên…. Ta sẽ không rời khỏi ngươi… vĩnh viễn”. Thanh âm thản nhiên xuyên qua thân thể, xuyên đến trái tim cùng địa phương dính chặt kia. Lâu Uyên một hơi ngậm hai nhụy hoa anh đào đứng thẳng kia, dùng đầu lưỡi kích thích khiến cho nó run rẩy. Hạ thân hung hăng đong đưa cắm giữa mật huyệt chặt chẽ quấn quanh nam căn. Một bàn tay xoa nhẹ trên bụng Bạch Hiểu, tựa như nói với hài tử ở trong bụng rằng ngay lúc này ba người bọn họ giao hòa không hề có khoảng cách. Với suy nghĩ *** mỹ như thế, Bạch Hiểu vừa mới tưởng tượng thì toàn thân giống như nóng cháy lên liền nhỏ giọng thét lên “A…”. Ngay lúc, hai người tình nồng đậm sâu sắc thì tiểu sinh ở ngoài cửa, cuối cùng cũng không chịu nổi, đầu hắn dường như bị đứt mất dây thần kinh liền ở bên ngoài cất cao giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, phía nam nhân giới gần đây liên tiếp bị hồng thủy quấy nhiễu, từng trận tiếng sấm rền vang…. Dân chúng là người vô tội, khẩn cầu bệ hạ thu hồi…”
Nhóm lão long trợn tròn mắt nhìn người trẻ tuổi không muốn sống này, ở ngoài cửa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ liền đội mũ đào tẩu hết….. Mà Lâu Uyên đang ở trong phòng hoan ái bị giật mình liền bắn ra. Bạch Hiểu che mặt không dám nhìn người.
Đế vương âm trầm đỡ người yêu nhưng y không bao giờ … để ý tới hắn nữa. Ánh mắt lạnh như băng chậm rãi chuyển hướng tới kẻ trẻ tuổi còn đang chít chít nói ra rả kia.
Bầu trời trong xanh nhanh chóng chuyển thành tối tăm, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Lâu Giác Giác đang thân thiết với Trường Thiên, nước miếng còn chưa kịp văng tung tóe thì nhìn thấy sét đánh. Bé hưng phấn đem Trường Thiên đẩy lên một cái, đôi chân nhỏ run rẩy nhảy dựng lên. Trường Thiên nhìn Giác Giác rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng của khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ chợt cong lên.
Long vương phụ thân lại tức giận. Có trò hay để xem rồi nha. ========================================================
Quay lại năm xưa, lúc tình huống chuyển biến.
Đó là lúc Lâu Uyên mới vừa lên làm vương, hàng năm long cung đều tổ chức nghi thức tế điện ở ngự viên mà tất cả long tộc phải tham gia, hàng năm, long cung vào lúc này là náo nhiệt nhất.
Nhưng mà, Lâu Uyên lại thờ ơ nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình, giống như tất cả tiếng động lớn xôn xao cùng phồn thịnh với bản thân không hề liên quan đến nhau, đế vương trẻ tuổi lạnh lùng, tâm lạnh như băng mà cao ngạo.
Tiểu hài tử vây bắt những con bướm xinh đẹp đang chạy trốn trong ngự viên, mang theo mỉm cười ngây thơ chất phác. Lâu Uyên xoay người nhìn thấy hồ nhỏ trong ngự viên liền đi đến đó. Nơi đó hẻo lánh mà yên tĩnh, thích hợp cho loại người cô độc như hắn.
Người hầu bên cạnh vẫn đi theo, y được huấn luyện vô cùng nhu thuận, thời điểm thích hợp sẽ chỉ điểm vài phần cho Lâu Uyên làm như thế nào mới có thể giống một đế vương. Chính xác hơn, là làm một con rối đế vương.
Ở xung quanh hồ, lại có cô gái mặc áo xanh, không giống cách ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp của nhóm long nữ ở ngự viên để được long vương ưu ái, gần như sử dụng toàn bộ kỹ xảo.
Cô gái đem đôi chân trắng nõn mượt mà ngâm ở trong nước với vẻ mặt lười biếng nhìn cây cùng cây, trong lúc đó dưới ánh nắng, cô như được phác họa cùng thiên địa hợp thành một thể. Vào thời khắc đó, cuối cùng Lâu Uyên đã hiểu được cái gì gọi là nhất kiến chung tình.
Lâu Uyên bước qua mặt cỏ, phát ra thanh âm ma sát. Cô gái giống như tinh linh, bừng tỉnh nhìn lại đây, vẻ mặt giống như nai con ngây thơ bị bắt khi làm chuyện xấu. Đôi mắt màu ngọc lưu ly chiếu rọi từng góc tối âm u ở trong lòng Lâu Uyên. Không ngừng tỏa sáng lấp lánh, hắn gần như thổn thức muốn ôm lấy người này. Nàng là thần linh duy nhất mang đến màu sắc rực rỡ trong kiếp sống mười tám năm làm con rối đế vương.
Cô gái rất nhanh thu chân ngâm ở trong nước lại, ngay cả hài lẫn vớ cũng không kịp mang vào. Chỉ thấy mái tóc bạc thổi qua trước mắt Lâu Uyên tựa như thác nước rực rỡ trước mắt người xem. Bóng dáng người nọ đã biến mất.
Đôi mắt Lâu Uyên thâm trầm tìm tòi bốn phía. Chỉ còn sót lại vài đứa nhỏ, hắn không khỏi ảo não…
Thanh âm nhỏ xíu của người hầu vang lên ở phía sau: “Đó là thiên kim Bạch Mạc của Bạch gia thưa bệ hạ”
A, là Bạch Mạc sao. Lâu Uyên chớp mắt nhìn chỗ cô gái mới vừa ngồi ở đó, hơi hơi nở nụ cười.
Mà cô gái kia cứ chạy mãi đến khi nhìn thấy thân ảnh ở không xa kia đang cười khanh khách, cô kêu lên: “Tỷ tỷ…. Ta đã nói với ngươi…”
Năm ấy…….. Bạch Hiểu bị Bạch Mạc bức bách mặc nữ trang, quả thực hai người giống nhau như đúc, chỉ không giống chính là Bạch Mạc mang theo khí chất đoan trang cùng trầm ổn của một cô gái. Mà Bạch Hiểu… lại là thiếu niên thanh lịch tuấn tú. Hình dáng thiếu niên ấy còn chưa trưởng thành đã sớm đắm mình trong trái tim đế vương.
Tình yêu có lẽ đã âm thầm gieo hạt giống từ trước đó, mang theo nụ cười chờ đợi vận mệnh dẫn dắt hai con người từ từ đến với nhau, cùng trải qua sóng gió. Đến cuối cùng sẽ thấy được cầu vồng rực rỡ thuộc về họ.
Tình yêu mãi mãi, kéo dài không bao giờ tàn lụi.
——- duyên phận thanh long.
Toàn bộ văn hoàn.
Lời nói của tác giả: Ngày hôm qua, chuyên mục tác giả trên diễn đàn không thể lên, hôm nay vội lên có chút đổi mới. Viết đến cuối cùng một phần cũng không biết là vì cảm động văn này cuối cùng cũng xong hay bản thân thật sự có chút nhập vào vai diễn mà thiếu chút nữa liền khóc. Long uyên với bảy vạn chữ thật dài thật dài, cũng đã nhanh chóng bắt kịp một đời làm thần. Rối rắm trong đó cùng buồn bực của bản thân không cần phải nói. Vốn đang chuẩn bị viết một ít chuyện về duyên phận then chốt lúc ban đầu của hai người nhưng lại nghĩ chỉ cần mọi người xem long uyên từ đầu tới đuôi là được rồi, tình yêu của Bạch Hiểu cùng Lâu Uyên trong lúc đó là từ khi phá vỡ chia ly đến dắt tay nhau thật sự không cần nói nhiều. Cuối cùng một phần là buổi sáng hôm nay mới nghĩ đến thôi. Cuối cùng hơn nửa tháng đã xong, không hề bỏ dở bất quá rất vui vẻ, văn này có nhóm muội thích. Cá tính ta đây lười nhác, cố gắng lắm mới có thể kiên trì đem nó viết xong. Tuy rằng bình thường đều đã viết phiên ngoại nhưng là có chút mơ màng sẽ đẹp hơn. Gần đây sẽ không đào hố mới. Hy vọng long uyên sẽ lưu lại hồi ức tốt đẹp trong lòng mọi người. Ta thật sự là thật sự là dài dòng quá… Tạm biệt.
Long Hậu: nhị thập [Kết thúc ngọt ngào]
Lâu Uyên là một tên đại gia danh chính ngôn thuận hưởng thụ cuộc sống của đại gia còn Bạch Hiểu lại u oán khi mang thai đứa thứ ba. Lâu Giác Giác là một đứa nhỏ may mắn khi nhìn thấy bụng Bạch Hiểu tròn xoe hai lần, tiểu đồng chí cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào. Trên dưới thần giới có thể không biết công lao vĩ đại của vị đại thanh long đế này nhưng không thể không biết thanh long đế có cuộc sống gia đình mà người bên ngoài luôn ao ước.
Khi thần giới tối cao chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông thì Lâu Uyên lúc nào cũng cố gắng thể hiện hình ảnh vi phu luôn tận tâm, khi ở thư phòng cùng các vị đại thần thương thảo công việc thì đều có Bạch Hiểu ở bên cạnh. Long ỷ vốn rộng lớn trở nên rộng lớn hơn là vì Lâu Uyên bệ hạ để Bạch Hiểu và bản thân ngồi cùng một vị trí.
Rất nhiều lão long cảm thấy lo lắng vô cùng. Nhất là Lâu Uyên thường xuyên muốn da bạch hổ nhà Mạnh Thanh làm đệm cho con trai. Trong long cung, mọi người thường thường bị vị đế vương càng lúc càng bốc đồng này làm cho hoảng sợ. Hiện tại Huyền Vũ và Bạch Hổ gần như được xem là người một nhà. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì….. Nhóm lão long lấy tay lau lau mồ hôi trên trán.
Vào lúc này, cảnh tượng luôn là thế.
Bạch Hiểu uể oải tựa vào bên cạnh Lâu Uyên, dù sao cũng đã mang thai đứa thứ ba mà bị Lâu Uyên quấy rầy đến mức y đã không cần mặt mũi, nếu là trước kia chỉ sợ cho dù có tuỳ tiện cũng sẽ không chạy tới thư phòng nghe Lâu Uyên cùng người khác nghị sự còn bản thân ngồi ở bên cạnh nghe báo cáo và quyết định sự việc. Lúc này, Bạch Hiểu đã sớm luyện được da mặt kim cương bất hoại, huống chi lúc máy thai rất khó chịu, Lâu Uyên thấy sẽ dừng lại rồi nhu bụng cho mình, đối với cuộc sống trôi qua của lão phu lão thê thì Bạch Hiểu cũng yên tâm thoải mái tiếp nhận. Nếu Giác Giác và Trường Thiên ở bên cạnh y thì chỉ sợ còn phải tiêu tốn không ít công phu để giải thích cái bụng tròn xoe này từ đâu mà đến rồi sẽ sinh ra cái gì.
Bạch Hiểu khẽ nhếch miệng ngáp một cái, sờ sờ cái bụng mượt mà rồi nghĩ thầm nhất định có thể sinh ra một tiểu công chúa chăng, thật sự có bộ dáng từ mẫu. Việc y ngáp đối với mọi người là chuyện bình thường nhưng Lâu Uyên đang nghị sự thì nghe thấy được, hắn vội vàng đem người ôm sát vào, bộ dáng khá lo lắng.
Y lắc lắc đầu, ý bảo bản thân không có gì lo ngại nhưng vị đế vương lại không vui, nhìn lướt qua nhóm lão long ở bàn bên cạnh khiến bọn họ xấu hổ. Trong đó cũng có tiểu sinh còn chưa hiểu quy củ, mặt mày đỏ hồng nhìn một màn khá lâu cũng không hiểu đường đường là thanh long đế sao có thể hoang đường như thế.
Bạch Hiểu cũng cảm nhận được ánh mắt bất mãn quét lại đây, y đẩy Lâu Uyên ra, đôi mắt ngập nước liếc hắn một cái rồi tựa hẳn vào trong lòng Lâu Uyên, người càng lúc càng lười nhác. Vẻ mặt giống như một chú mèo xinh đẹp, lười biếng rồi lại lộ ra một chút cảm xúc mị hoặc. Lâu Uyên lấy lại bình tĩnh, đem vài sợi tóc của Bạch Hiểu rơi trên gương mặt vén ra phía sau tai. Lông mi của y giống như cây quạt đang phe phẩy khiến cho lửa trong lòng Lâu Uyên càng lúc càng lớn.
Bầu không khí đạt tới thời điểm cao nhất thì nhóm lão long liền hiểu được, bước chân run rẩy mở cửa lục tục đi ra ngoài. Nhưng cố tình là vị tiểu sinh đỏ mặt mới tới kia lại không hiểu quy củ, hắn duỗi cổ nhìn vào trong xem rồi bị lão long hung hăng gõ một cái, kéo cổ áo lại.
Cửa gỗ đóng lại. Trong phòng liền im lặng. Bạch Hiểu hoàn toàn bất đắc dĩ, liếc liếc mắt Lâu Uyên đang kích động. Y buồn bực đẩy một cái, nói nhỏ: “Ngươi đang muốn làm gì hả?”
Mở áo choàng ở trên người cho rớt xuống dưới rồi đứng lên, y còn chưa tỉnh táo lại cộng thêm cái bụng lớn nữa đành vịn cái bàn muốn đi ra ngoài. Lâu Uyên một tay lấy ôm y kéo trở về. Bạch Hiểu đã trải qua nhiều lần như thế gần như đều có thể biết động tác tiếp theo của hắn, một bàn tay liền ấn lên mặt nam nhân. Liều mạng đấu tranh nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng thắng lợi.
Lâu Uyên đè sau đầu y lại rồi đưa một bên miệng lên, giống như con cá sấu lớn đang cực kỳ đói, đem những vụn râu vụn nho nhỏ cọ cọ trên khuôn mặt mượt mà của Bạch Hiểu.
Lâu Uyên xốc áo choàng của y lên, bắp đùi trắng noãn liền lộ ra hơn tám phần, lúc này cuộc đấu tranh chẳng cần già mồm cãi láo làm chi, nhanh chóng nắm chặt y sam trên vai nam nhân rồi thả lỏng thân thể. Dục vọng lửa nóng kia liền mãnh liệt đâm vào. “Chờ……..” Bạch Hiểu còn chưa chuẩn bị tốt, thiếu chút nữa bị té xuống khi hắn đâm vào.
Lâu Uyên liền vội vàng di chuyển thắt lưng. Mặc dù Lâu Thanh đã nghiêm khắc đã cảnh cáo Lâu Uyên trong thời gian mang thai nên tận lực chịu đựng chuyện phòng the. Bạch Hiểu cũng từng cân nhắc không biết bản thân có năng lực gì có thể làm cho nam nhân đột nhiên phát cuồng.
“A uhm…….” Bạch Hiểu vì không cho thanh âm truyền ra ngoài, y đành cắn quần áo mặc cho Lâu Uyên sờ soạng.
“Hiểu Hiểu…” Lúc Lâu Uyên động tình sẽ gọi lớn tên y và hôn lên má. Mỗi một chỗ trên người đều không buông tha, dáng vẻ đế vương cao ngạo chỉ biết lúc này hay trước kia chưa từng cung kính lại nhìn người yêu trong lòng như thế, ý đồ của hắn là dùng phương thức sở hữu này để đổi làm bạn thành người yêu suốt đời. Ánh mắt sâu sắc lại sợ hãi giống như muốn đâm xuyên qua da Bạch Hiểu, đâm thẳng vào linh hồn cùng dục vọng trong cơ thể. Cả người y tê dại đến mức không đứng được lên. Bạch Hiểu ôm chặt đầu Lâu Uyên, đem cằm đặt lên trên trán Lâu Uyên, dùng phương thức cực nóng đáp lại Lâu Uyên. “Uyên…. Ta sẽ không rời khỏi ngươi… vĩnh viễn”. Thanh âm thản nhiên xuyên qua thân thể, xuyên đến trái tim cùng địa phương dính chặt kia. Lâu Uyên một hơi ngậm hai nhụy hoa anh đào đứng thẳng kia, dùng đầu lưỡi kích thích khiến cho nó run rẩy. Hạ thân hung hăng đong đưa cắm giữa mật huyệt chặt chẽ quấn quanh nam căn. Một bàn tay xoa nhẹ trên bụng Bạch Hiểu, tựa như nói với hài tử ở trong bụng rằng ngay lúc này ba người bọn họ giao hòa không hề có khoảng cách. Với suy nghĩ *** mỹ như thế, Bạch Hiểu vừa mới tưởng tượng thì toàn thân giống như nóng cháy lên liền nhỏ giọng thét lên “A…”. Ngay lúc, hai người tình nồng đậm sâu sắc thì tiểu sinh ở ngoài cửa, cuối cùng cũng không chịu nổi, đầu hắn dường như bị đứt mất dây thần kinh liền ở bên ngoài cất cao giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, phía nam nhân giới gần đây liên tiếp bị hồng thủy quấy nhiễu, từng trận tiếng sấm rền vang…. Dân chúng là người vô tội, khẩn cầu bệ hạ thu hồi…”
Nhóm lão long trợn tròn mắt nhìn người trẻ tuổi không muốn sống này, ở ngoài cửa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ liền đội mũ đào tẩu hết….. Mà Lâu Uyên đang ở trong phòng hoan ái bị giật mình liền bắn ra. Bạch Hiểu che mặt không dám nhìn người.
Đế vương âm trầm đỡ người yêu nhưng y không bao giờ … để ý tới hắn nữa. Ánh mắt lạnh như băng chậm rãi chuyển hướng tới kẻ trẻ tuổi còn đang chít chít nói ra rả kia.
Bầu trời trong xanh nhanh chóng chuyển thành tối tăm, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Lâu Giác Giác đang thân thiết với Trường Thiên, nước miếng còn chưa kịp văng tung tóe thì nhìn thấy sét đánh. Bé hưng phấn đem Trường Thiên đẩy lên một cái, đôi chân nhỏ run rẩy nhảy dựng lên. Trường Thiên nhìn Giác Giác rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng của khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ chợt cong lên.
Long vương phụ thân lại tức giận. Có trò hay để xem rồi nha. ========================================================
Quay lại năm xưa, lúc tình huống chuyển biến.
Đó là lúc Lâu Uyên mới vừa lên làm vương, hàng năm long cung đều tổ chức nghi thức tế điện ở ngự viên mà tất cả long tộc phải tham gia, hàng năm, long cung vào lúc này là náo nhiệt nhất.
Nhưng mà, Lâu Uyên lại thờ ơ nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình, giống như tất cả tiếng động lớn xôn xao cùng phồn thịnh với bản thân không hề liên quan đến nhau, đế vương trẻ tuổi lạnh lùng, tâm lạnh như băng mà cao ngạo.
Tiểu hài tử vây bắt những con bướm xinh đẹp đang chạy trốn trong ngự viên, mang theo mỉm cười ngây thơ chất phác. Lâu Uyên xoay người nhìn thấy hồ nhỏ trong ngự viên liền đi đến đó. Nơi đó hẻo lánh mà yên tĩnh, thích hợp cho loại người cô độc như hắn.
Người hầu bên cạnh vẫn đi theo, y được huấn luyện vô cùng nhu thuận, thời điểm thích hợp sẽ chỉ điểm vài phần cho Lâu Uyên làm như thế nào mới có thể giống một đế vương. Chính xác hơn, là làm một con rối đế vương.
Ở xung quanh hồ, lại có cô gái mặc áo xanh, không giống cách ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp của nhóm long nữ ở ngự viên để được long vương ưu ái, gần như sử dụng toàn bộ kỹ xảo.
Cô gái đem đôi chân trắng nõn mượt mà ngâm ở trong nước với vẻ mặt lười biếng nhìn cây cùng cây, trong lúc đó dưới ánh nắng, cô như được phác họa cùng thiên địa hợp thành một thể. Vào thời khắc đó, cuối cùng Lâu Uyên đã hiểu được cái gì gọi là nhất kiến chung tình.
Lâu Uyên bước qua mặt cỏ, phát ra thanh âm ma sát. Cô gái giống như tinh linh, bừng tỉnh nhìn lại đây, vẻ mặt giống như nai con ngây thơ bị bắt khi làm chuyện xấu. Đôi mắt màu ngọc lưu ly chiếu rọi từng góc tối âm u ở trong lòng Lâu Uyên. Không ngừng tỏa sáng lấp lánh, hắn gần như thổn thức muốn ôm lấy người này. Nàng là thần linh duy nhất mang đến màu sắc rực rỡ trong kiếp sống mười tám năm làm con rối đế vương.
Cô gái rất nhanh thu chân ngâm ở trong nước lại, ngay cả hài lẫn vớ cũng không kịp mang vào. Chỉ thấy mái tóc bạc thổi qua trước mắt Lâu Uyên tựa như thác nước rực rỡ trước mắt người xem. Bóng dáng người nọ đã biến mất.
Đôi mắt Lâu Uyên thâm trầm tìm tòi bốn phía. Chỉ còn sót lại vài đứa nhỏ, hắn không khỏi ảo não…
Thanh âm nhỏ xíu của người hầu vang lên ở phía sau: “Đó là thiên kim Bạch Mạc của Bạch gia thưa bệ hạ”
A, là Bạch Mạc sao. Lâu Uyên chớp mắt nhìn chỗ cô gái mới vừa ngồi ở đó, hơi hơi nở nụ cười.
Mà cô gái kia cứ chạy mãi đến khi nhìn thấy thân ảnh ở không xa kia đang cười khanh khách, cô kêu lên: “Tỷ tỷ…. Ta đã nói với ngươi…”
Năm ấy…….. Bạch Hiểu bị Bạch Mạc bức bách mặc nữ trang, quả thực hai người giống nhau như đúc, chỉ không giống chính là Bạch Mạc mang theo khí chất đoan trang cùng trầm ổn của một cô gái. Mà Bạch Hiểu… lại là thiếu niên thanh lịch tuấn tú. Hình dáng thiếu niên ấy còn chưa trưởng thành đã sớm đắm mình trong trái tim đế vương.
Tình yêu có lẽ đã âm thầm gieo hạt giống từ trước đó, mang theo nụ cười chờ đợi vận mệnh dẫn dắt hai con người từ từ đến với nhau, cùng trải qua sóng gió. Đến cuối cùng sẽ thấy được cầu vồng rực rỡ thuộc về họ.
Tình yêu mãi mãi, kéo dài không bao giờ tàn lụi.
——- duyên phận thanh long.
Toàn bộ văn hoàn.
Lời nói của tác giả: Ngày hôm qua, chuyên mục tác giả trên diễn đàn không thể lên, hôm nay vội lên có chút đổi mới. Viết đến cuối cùng một phần cũng không biết là vì cảm động văn này cuối cùng cũng xong hay bản thân thật sự có chút nhập vào vai diễn mà thiếu chút nữa liền khóc. Long uyên với bảy vạn chữ thật dài thật dài, cũng đã nhanh chóng bắt kịp một đời làm thần. Rối rắm trong đó cùng buồn bực của bản thân không cần phải nói. Vốn đang chuẩn bị viết một ít chuyện về duyên phận then chốt lúc ban đầu của hai người nhưng lại nghĩ chỉ cần mọi người xem long uyên từ đầu tới đuôi là được rồi, tình yêu của Bạch Hiểu cùng Lâu Uyên trong lúc đó là từ khi phá vỡ chia ly đến dắt tay nhau thật sự không cần nói nhiều. Cuối cùng một phần là buổi sáng hôm nay mới nghĩ đến thôi. Cuối cùng hơn nửa tháng đã xong, không hề bỏ dở bất quá rất vui vẻ, văn này có nhóm muội thích. Cá tính ta đây lười nhác, cố gắng lắm mới có thể kiên trì đem nó viết xong. Tuy rằng bình thường đều đã viết phiên ngoại nhưng là có chút mơ màng sẽ đẹp hơn. Gần đây sẽ không đào hố mới. Hy vọng long uyên sẽ lưu lại hồi ức tốt đẹp trong lòng mọi người. Ta thật sự là thật sự là dài dòng quá… Tạm biệt.
Tác giả :
Cá Mè Hoa Ưu Thương