Lộng Triều
Quyển 6 - Chương 22: Chừng mực (13)
Thái Chánh Dương không khỏi thầm than tên Triệu Quốc Đống này mặc dù kém mình gần 20 tuổi nhưng lại có thể hòa hợp, nói chuyện vui vẻ với mình.
Lưu Triệu Quốc càng không cần nói, dù sao chính là người quen Triệu Quốc Đống đầu tiên. Nhưng Hùng Chính Lâm và Liễu Đạo Nguyên lại không dễ quan hệ. Nhưng Hùng Chính Lâm cũng quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống, Liễu Đạo Nguyên lại nhiều lần giúp Triệu Quốc Đống. Chỉ riêng bản lĩnh này đã là tốt rồi. Hơn nữa chính Thái Chánh Dương được lên làm Phó thị trưởng chính là nhờ ý tưởng của Triệu Quốc Đống.
Mà ánh mắt và năng lực thích ứng của Triệu Quốc Đống cũng rất cao. Làm việc gì đều có thể tính toán rõ ràng, chuyện gì cũng có thể có vài chiêu. Như Hoa Lâm nghèo như vậy, tên này nếu muốn đứng vững ở vị trí Chủ tịch huyện thì không có bản lĩnh thật là không được.
- Quốc Đống, chúng ta nên phải từng bước đi theo con đường của mình là quan trọng nhất.
Thái Chánh Dương thở dài nói:
- Chủ tịch tỉnh Tô và Bí thư Ninh đều là người phi thường, bọn họ tiến lên là bình thường.
- Thái ca không nên tự đánh giá thấp mình như vậy. Em cảm thấy con đường của anh và Bí thư Ninh khá giống nhau. Lúc này Trung Quốc cải cách càng lúc càng mạnh, mà cải cách công ty nhà nước bắt buộc cần diễn ra. Không giải quyết được vấn đề này thì công ty nhà nước chỉ thua lỗ, công ty bị nợ nặng nề. Chỉ số điều tra của quốc gia là rất rõ ràng, rất nhiều công ty vừa và nhỏ của nhà nước bị nợ. Mà An Đô chúng ta học tập Chư Thành Sơn Đông nên tạo được chế độ hoàn thiện hơn, các công ty thí điểm cải cách đã đạt hiệu quả tốt, đó chính là điểm sáng.
Triệu Quốc Đống cười cười đầy quỷ quyệt làm Thái Chánh Dương phải nhìn chằm chằm hắn. Chẳng lẽ Triệu Quốc Đống này lại nghe thấy gì sao?
- Chú nói thật cho anh có phải nghe thấy gì không?
Thái Chánh Dương trầm giọng nói.
- Ha ha, Thái ca không phải cũng nghe thấy sao? Phó Thủ tướng đến Chư Thành khảo sát, Bộ Thương mại, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng đi theo. Hôm qua Nhật báo Kinh tế đã có thay đổi về hướng gió, mấy hôm trước còn nghi ngờ về việc cải cách sẽ khiến tài sản quốc gia biến mất, bây giờ lại chuyển sang nói đây là thuốc tiên tăng hiệu quả kinh doanh. Thái ca chắc nghe thấy rồi phải không?
Thái Chánh Dương nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống một lúc lâu rồi nói:
- Anh cũng mới nhận được thông báo của Chủ tịch tỉnh Tô và Bí thư Ninh. Đoàn người Phó Thủ tướng sẽ bay tới An Đô, tiến hành khảo sát các công ty vừa và nhỏ của Thành phố An Đô.
- Ồ? Anh là giám đốc Sở Giao thông, việc cải cách các công ty trong Thành phố An Đô có liên quan gì tới anh?
Triệu Quốc Đống biết còn giả vờ.
- Quốc Đống, chú đừng giả vờ giả vịt với anh. Cải cách các công ty vừa và nhỏ ở An Đô không phải chú gợi ý cho anh sao? Đương nhiên không có Chủ tịch tỉnh Tô và Bí thư Ninh thì sẽ không làm được triệt để như vậy.
Thái Chánh Dương cố kìm cơn hưng phấn trong lòng. Phó Thủ tướng tới, Bí thư tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh, Bí thư Thị ủy An Đô được đi theo, số còn lại được đi cùng ai không vinh dự chứ? Mặc dù y là người đề xuất cải cách ở Thành phố An Đô, nhưng y bây giờ đã lên tỉnh, có thể được đi theo đã là quá may mắn. Có thể nói lần này khi Phó Thủ tướng đi khảo sát thì sẽ thay đổi vận mệnh của y.
- Thái ca, anh làm cải cách có quan hệ gì với em. Em chỉ là đưa ý kiến cá nhân của mình. Chư Thành là điểm mẫu, chúng ta có thể học. Ngoài ra kinh nghiệm bên bọn họ thì chúng ta có thể rút ra bài học, ví dụ như định giá tài sản quốc gia, chỉ như vậy mà thôi. Anh đừng đẩy công lao cho em. Ồ, không đúng, không phải công lao của anh, đó là công của Bí thư Quý, Chủ tịch tỉnh Tô và Bí thư Ninh. Anh là người thực hiện phải không?
Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt nói.
Thái Chánh Dương không nói gì mà vỗ vai Triệu Quốc Đống. Có những lời nói ra không bằng không nói. Thái Chánh Dương nghĩ thành tựu của Triệu Quốc Đống sẽ hơn xa bọn họ, nhưng đáng tiếc hắn không dồn hết tâm trí vào chính trị.
- Thái ca, có cơ hội này thì anh nên nắm chắc. Phó Thủ tướng là nhân vật rất khôn khéo, lại có phách lực không sợ giết một dọa trăm. Anh phải chuẩn bị chút, nhất là chuẩn bị mấy điểm mà bên Chư Thành còn thiếu sót. Ngoài ra anh cũng phải đề phòng chẳng may Phó Thủ tướng hỏi mấy vấn đề, ví dụ như tình hình cải cách các công ty khổng lồ của nhà nước, anh cũng phải có một biện pháp đầy đủ.
Triệu Quốc Đống nhắc một chút.
- Công ty nhà nước khổng lồ?
Thái Chánh Dương run lên. Vừa nãy y chỉ cân nhắc con đường cải cách các công ty vừa và nhỏ của An Đô, nhưng không nghĩ Phó Thủ tướng sẽ hỏi câu này.
Bây giờ các công ty khổng lồ của An Đô chưa động tĩnh gì, tình hình thật sự cũng giống lời Triệu Quốc Đống nói, cất bước khó khăn. Không có mấy công ty có hiệu quả kinh doanh tốt, mà các công ty nhà nước khổng lồ này lại là trụ cột của nền kinh tế Xã hội chủ nghĩa, nếu như việc cải cách làm mấy công ty nhỏ miễn cưỡng chấp nhận, vậy công ty khổng lồ thì sao?
- Đúng thế, bây giờ cải cách đã tiến thêm bước nữa, vậy công ty khổng lồ thì sao?
Triệu Quốc Đống chép miệng nói:
- Nếu không chạm tới chế độ quyền lợi, không giải quyết được con đường tiêu thụ thì chỉ suy nghĩ làm sao tăng hiệu quả sản xuất là không đủ.
- Đây đúng là vấn đề rất khó khăn. Quốc gia Xã hội chủ nghĩa lấy nhà nước làm chủ đạo, nếu như ngay cả mấy công ty nhà nước khổng lồ mà có biến hoá, tư hữu hóa như vậy thì còn có thể đảm bảo chế độ Xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc không?
Thái Chánh Dương hỏi lại một câu.
- Em không thấy như vậy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Kinh tế nhà nước nắm giữ vị trí chủ đạo là dựa vào cái gì mà đảm bảo? Cũng không phải mấy công ty khổng lồ đảm bảo được mà.
- theo ý em quyết định tính chất kinh tế một quốc gia đó chính là quốc gia nắm giữ mấy ngành kinh tế chính vào trong tay, mà không phải mấy Nhà máy dệt, nhà máy chế biến thực phẩm gì gì đó. Ví dụ như Ninh Lăng, tài chính, thông tin, giao thông, đường sắt, điện lực, khoáng sản, hàng không, vận tải hàng hóa, Quân đội cùng chế tạo dây chuyền sản xuất… Mấy ngành sản xuất này chỉ cần quốc gia nắm trong tay, tính chất của quốc gia sẽ không thay đổi. Đối với các ngành này quốc gia nhất định phải lũng đoạn, đương nhiên lũng đoạn theo em nói không phải do một công ty, một tập đoàn phụ trách, lũng đoạn sẽ giảm hiệu quả, sinh ra hủ bại, mà chính là cạnh tranh dưới sự khống chế của quốc gia.
- Anh hiểu ý chú, mấy ngành sản xuất đó do quốc gia khống chế, các ngành công nghiệp nhẹ cho phép cạnh tranh tự do? Cái này không mới, nhưng mấy ngành sản xuất mà chú nói nó liên quan tới lợi ích thiết thực của dân chúng, lũng đoạn sẽ ảnh hưởng tới lợi ích nhân dân.
Thái Chánh Dương nói.
- Thứ nhất ý của em là quốc gia chiếm vị trí chủ đạo, cũng không phải hoàn toàn do quốc gia trực tiếp khống chế, những người khác không thể can thiệp. Thứ hai quốc gia chiếm vị trí chủ đạo cũng cần có tính cạnh tranh, một chia hai, một chia ba, chia ra sẽ tăng sức cạnh tranh.
Triệu Quốc Đống giải thích:
- Ví dụ như ngành thông tin có thể do mấy công ty nhà nước khổng lồ cạnh tranh. Tài chính, đường sắt, hàng không, giao thông…. Đều có thể tiến hành cạnh tranh. Anh chỉ cần khiến tài sản quốc gia chiếm ưu thế chủ đạo là đủ. Ví dụ như bên hệ thống tài chính thì không phải ngân hàng thương mại đã được thành lập sao? Hệ thống tài chính có thể buông lỏng, vậy mấy ngành khác thì sao?
Thành lập ngân hàng thương mại là điều Triệu Quốc Đống thèm muốn. Mặc dù công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng phát triển rất nhanh, nhưng nó vẫn không thể so sánh với mấy ngân hàng thương mại so sánh Xuyên. Trường Xuyên cũng vừa mới vào Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Tân Châu, so sánh với anh em Lưu thị vào thường vụ Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc thì không phải một cấp bậc. Muốn chia chút canh trong hệ thống tài chính thì phải đợi thời cơ.
- Ngân hàng thương mại chỉ là một cách thử, không đại biểu chính sách chủ đạo của quốc gia sẽ thay đổi.
Thái Chánh Dương lắc đầu nói.
- Đúng thế, nếu là thử thì mấy ngành khác cũng có thể thử mà. Chủ tịch Mao chẳng đã nói cải cách chính là lấy đá dò đường, anh không thử sao biết nước nông hay sâu, sao biết ưu khuyết điểm. Sai thì sửa, chỉ cần quyền chủ đạo nằm trong tay quốc gia là có thể thử hết. Chỉ có tiến hành trong thực tế thì mới có thể xác định.
Triệu Quốc Đống nói cũng có lý, bây giờ là nền kinh tế thị trường, mà lãnh đạo quốc gia cũng có chút do dự, xem ra đang muốn xem có nên thử hay không?
- Thái ca, em thấy bây giờ là lúc trăm hoa đua nở. Mặc kệ là như thế nào thì nếu Phó Thủ tướng hỏi, anh ít nhất có thể nói ra suy nghĩ của mình, nó tốt hơn là chỉ biết vâng dạ. Phó Thủ tướng không phải người thích cấp dưới như vậy. Thái ca, anh tự suy nghĩ đi, nắm bắt cơ hội, nếu nó mất sẽ không trở lại đâu.
Lưu Triệu Quốc càng không cần nói, dù sao chính là người quen Triệu Quốc Đống đầu tiên. Nhưng Hùng Chính Lâm và Liễu Đạo Nguyên lại không dễ quan hệ. Nhưng Hùng Chính Lâm cũng quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống, Liễu Đạo Nguyên lại nhiều lần giúp Triệu Quốc Đống. Chỉ riêng bản lĩnh này đã là tốt rồi. Hơn nữa chính Thái Chánh Dương được lên làm Phó thị trưởng chính là nhờ ý tưởng của Triệu Quốc Đống.
Mà ánh mắt và năng lực thích ứng của Triệu Quốc Đống cũng rất cao. Làm việc gì đều có thể tính toán rõ ràng, chuyện gì cũng có thể có vài chiêu. Như Hoa Lâm nghèo như vậy, tên này nếu muốn đứng vững ở vị trí Chủ tịch huyện thì không có bản lĩnh thật là không được.
- Quốc Đống, chúng ta nên phải từng bước đi theo con đường của mình là quan trọng nhất.
Thái Chánh Dương thở dài nói:
- Chủ tịch tỉnh Tô và Bí thư Ninh đều là người phi thường, bọn họ tiến lên là bình thường.
- Thái ca không nên tự đánh giá thấp mình như vậy. Em cảm thấy con đường của anh và Bí thư Ninh khá giống nhau. Lúc này Trung Quốc cải cách càng lúc càng mạnh, mà cải cách công ty nhà nước bắt buộc cần diễn ra. Không giải quyết được vấn đề này thì công ty nhà nước chỉ thua lỗ, công ty bị nợ nặng nề. Chỉ số điều tra của quốc gia là rất rõ ràng, rất nhiều công ty vừa và nhỏ của nhà nước bị nợ. Mà An Đô chúng ta học tập Chư Thành Sơn Đông nên tạo được chế độ hoàn thiện hơn, các công ty thí điểm cải cách đã đạt hiệu quả tốt, đó chính là điểm sáng.
Triệu Quốc Đống cười cười đầy quỷ quyệt làm Thái Chánh Dương phải nhìn chằm chằm hắn. Chẳng lẽ Triệu Quốc Đống này lại nghe thấy gì sao?
- Chú nói thật cho anh có phải nghe thấy gì không?
Thái Chánh Dương trầm giọng nói.
- Ha ha, Thái ca không phải cũng nghe thấy sao? Phó Thủ tướng đến Chư Thành khảo sát, Bộ Thương mại, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng đi theo. Hôm qua Nhật báo Kinh tế đã có thay đổi về hướng gió, mấy hôm trước còn nghi ngờ về việc cải cách sẽ khiến tài sản quốc gia biến mất, bây giờ lại chuyển sang nói đây là thuốc tiên tăng hiệu quả kinh doanh. Thái ca chắc nghe thấy rồi phải không?
Thái Chánh Dương nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống một lúc lâu rồi nói:
- Anh cũng mới nhận được thông báo của Chủ tịch tỉnh Tô và Bí thư Ninh. Đoàn người Phó Thủ tướng sẽ bay tới An Đô, tiến hành khảo sát các công ty vừa và nhỏ của Thành phố An Đô.
- Ồ? Anh là giám đốc Sở Giao thông, việc cải cách các công ty trong Thành phố An Đô có liên quan gì tới anh?
Triệu Quốc Đống biết còn giả vờ.
- Quốc Đống, chú đừng giả vờ giả vịt với anh. Cải cách các công ty vừa và nhỏ ở An Đô không phải chú gợi ý cho anh sao? Đương nhiên không có Chủ tịch tỉnh Tô và Bí thư Ninh thì sẽ không làm được triệt để như vậy.
Thái Chánh Dương cố kìm cơn hưng phấn trong lòng. Phó Thủ tướng tới, Bí thư tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh, Bí thư Thị ủy An Đô được đi theo, số còn lại được đi cùng ai không vinh dự chứ? Mặc dù y là người đề xuất cải cách ở Thành phố An Đô, nhưng y bây giờ đã lên tỉnh, có thể được đi theo đã là quá may mắn. Có thể nói lần này khi Phó Thủ tướng đi khảo sát thì sẽ thay đổi vận mệnh của y.
- Thái ca, anh làm cải cách có quan hệ gì với em. Em chỉ là đưa ý kiến cá nhân của mình. Chư Thành là điểm mẫu, chúng ta có thể học. Ngoài ra kinh nghiệm bên bọn họ thì chúng ta có thể rút ra bài học, ví dụ như định giá tài sản quốc gia, chỉ như vậy mà thôi. Anh đừng đẩy công lao cho em. Ồ, không đúng, không phải công lao của anh, đó là công của Bí thư Quý, Chủ tịch tỉnh Tô và Bí thư Ninh. Anh là người thực hiện phải không?
Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt nói.
Thái Chánh Dương không nói gì mà vỗ vai Triệu Quốc Đống. Có những lời nói ra không bằng không nói. Thái Chánh Dương nghĩ thành tựu của Triệu Quốc Đống sẽ hơn xa bọn họ, nhưng đáng tiếc hắn không dồn hết tâm trí vào chính trị.
- Thái ca, có cơ hội này thì anh nên nắm chắc. Phó Thủ tướng là nhân vật rất khôn khéo, lại có phách lực không sợ giết một dọa trăm. Anh phải chuẩn bị chút, nhất là chuẩn bị mấy điểm mà bên Chư Thành còn thiếu sót. Ngoài ra anh cũng phải đề phòng chẳng may Phó Thủ tướng hỏi mấy vấn đề, ví dụ như tình hình cải cách các công ty khổng lồ của nhà nước, anh cũng phải có một biện pháp đầy đủ.
Triệu Quốc Đống nhắc một chút.
- Công ty nhà nước khổng lồ?
Thái Chánh Dương run lên. Vừa nãy y chỉ cân nhắc con đường cải cách các công ty vừa và nhỏ của An Đô, nhưng không nghĩ Phó Thủ tướng sẽ hỏi câu này.
Bây giờ các công ty khổng lồ của An Đô chưa động tĩnh gì, tình hình thật sự cũng giống lời Triệu Quốc Đống nói, cất bước khó khăn. Không có mấy công ty có hiệu quả kinh doanh tốt, mà các công ty nhà nước khổng lồ này lại là trụ cột của nền kinh tế Xã hội chủ nghĩa, nếu như việc cải cách làm mấy công ty nhỏ miễn cưỡng chấp nhận, vậy công ty khổng lồ thì sao?
- Đúng thế, bây giờ cải cách đã tiến thêm bước nữa, vậy công ty khổng lồ thì sao?
Triệu Quốc Đống chép miệng nói:
- Nếu không chạm tới chế độ quyền lợi, không giải quyết được con đường tiêu thụ thì chỉ suy nghĩ làm sao tăng hiệu quả sản xuất là không đủ.
- Đây đúng là vấn đề rất khó khăn. Quốc gia Xã hội chủ nghĩa lấy nhà nước làm chủ đạo, nếu như ngay cả mấy công ty nhà nước khổng lồ mà có biến hoá, tư hữu hóa như vậy thì còn có thể đảm bảo chế độ Xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc không?
Thái Chánh Dương hỏi lại một câu.
- Em không thấy như vậy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Kinh tế nhà nước nắm giữ vị trí chủ đạo là dựa vào cái gì mà đảm bảo? Cũng không phải mấy công ty khổng lồ đảm bảo được mà.
- theo ý em quyết định tính chất kinh tế một quốc gia đó chính là quốc gia nắm giữ mấy ngành kinh tế chính vào trong tay, mà không phải mấy Nhà máy dệt, nhà máy chế biến thực phẩm gì gì đó. Ví dụ như Ninh Lăng, tài chính, thông tin, giao thông, đường sắt, điện lực, khoáng sản, hàng không, vận tải hàng hóa, Quân đội cùng chế tạo dây chuyền sản xuất… Mấy ngành sản xuất này chỉ cần quốc gia nắm trong tay, tính chất của quốc gia sẽ không thay đổi. Đối với các ngành này quốc gia nhất định phải lũng đoạn, đương nhiên lũng đoạn theo em nói không phải do một công ty, một tập đoàn phụ trách, lũng đoạn sẽ giảm hiệu quả, sinh ra hủ bại, mà chính là cạnh tranh dưới sự khống chế của quốc gia.
- Anh hiểu ý chú, mấy ngành sản xuất đó do quốc gia khống chế, các ngành công nghiệp nhẹ cho phép cạnh tranh tự do? Cái này không mới, nhưng mấy ngành sản xuất mà chú nói nó liên quan tới lợi ích thiết thực của dân chúng, lũng đoạn sẽ ảnh hưởng tới lợi ích nhân dân.
Thái Chánh Dương nói.
- Thứ nhất ý của em là quốc gia chiếm vị trí chủ đạo, cũng không phải hoàn toàn do quốc gia trực tiếp khống chế, những người khác không thể can thiệp. Thứ hai quốc gia chiếm vị trí chủ đạo cũng cần có tính cạnh tranh, một chia hai, một chia ba, chia ra sẽ tăng sức cạnh tranh.
Triệu Quốc Đống giải thích:
- Ví dụ như ngành thông tin có thể do mấy công ty nhà nước khổng lồ cạnh tranh. Tài chính, đường sắt, hàng không, giao thông…. Đều có thể tiến hành cạnh tranh. Anh chỉ cần khiến tài sản quốc gia chiếm ưu thế chủ đạo là đủ. Ví dụ như bên hệ thống tài chính thì không phải ngân hàng thương mại đã được thành lập sao? Hệ thống tài chính có thể buông lỏng, vậy mấy ngành khác thì sao?
Thành lập ngân hàng thương mại là điều Triệu Quốc Đống thèm muốn. Mặc dù công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng phát triển rất nhanh, nhưng nó vẫn không thể so sánh với mấy ngân hàng thương mại so sánh Xuyên. Trường Xuyên cũng vừa mới vào Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Tân Châu, so sánh với anh em Lưu thị vào thường vụ Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc thì không phải một cấp bậc. Muốn chia chút canh trong hệ thống tài chính thì phải đợi thời cơ.
- Ngân hàng thương mại chỉ là một cách thử, không đại biểu chính sách chủ đạo của quốc gia sẽ thay đổi.
Thái Chánh Dương lắc đầu nói.
- Đúng thế, nếu là thử thì mấy ngành khác cũng có thể thử mà. Chủ tịch Mao chẳng đã nói cải cách chính là lấy đá dò đường, anh không thử sao biết nước nông hay sâu, sao biết ưu khuyết điểm. Sai thì sửa, chỉ cần quyền chủ đạo nằm trong tay quốc gia là có thể thử hết. Chỉ có tiến hành trong thực tế thì mới có thể xác định.
Triệu Quốc Đống nói cũng có lý, bây giờ là nền kinh tế thị trường, mà lãnh đạo quốc gia cũng có chút do dự, xem ra đang muốn xem có nên thử hay không?
- Thái ca, em thấy bây giờ là lúc trăm hoa đua nở. Mặc kệ là như thế nào thì nếu Phó Thủ tướng hỏi, anh ít nhất có thể nói ra suy nghĩ của mình, nó tốt hơn là chỉ biết vâng dạ. Phó Thủ tướng không phải người thích cấp dưới như vậy. Thái ca, anh tự suy nghĩ đi, nắm bắt cơ hội, nếu nó mất sẽ không trở lại đâu.
Tác giả :
Thụy Căn