Lộng Triều
Quyển 5 - Chương 91: Xử lý (1)
Tâm trạng Kỳ Dư Hồng đáng tốt lập tức trở nên xấu hơn.
Ninh Lăng lên cấp một cách thuận lợi. Mạch Gia Huy mặc dù được bầu nhưng Chương Thiên Phóng phản lại khiến Mạch Gia Huy biểu hiện rất ngoan ngoãn. Theo Kỳ Dư Hồng thấy thì đây mới là hình ảnh của một vị Thị trưởng.
Tương Uẩn Hoa và Chương Thiên Phóng báo cáo làm Kỳ Dư Hồng suy nghĩ đây là Mạch Gia Huy giở trò, nhưng khi y thấy Chương Thiên Phóng nhìn mình thì mới biết mình phản ứng hơi quá. Lúc này Mạch Gia Huy có lẽ đang cần nghỉ ngơi, không phải vội vàng gây chuyện.
Đặt chén trà xuống, Kỳ Dư Hồng cười nói:
- Cũng tốt, coi như là cơ hội để Thị ủy bù đắp. Nếu thật sự xuất hiện tình hình đó thì Ninh Lăng chúng ta sẽ bị cả tỉnh cười.
- Bí thư Kỳ, thực ra điều này cũng không có gì. Trước đây bầu cử Phó chủ tịch huyện cũng xảy ra chuyện như vậy, một ít cán bộ có uy tín cao ở cơ sở, được quần chúng hoan nghênh trúng cử, mà người tổ chức xác định lại không trúng cử. Điều này thể hiện ý thức dân chúng của qu tăng lên, Pháp chế dân chủ của Trung Quốc ta càng tỏ vẻ cụ thể. Chẳng qua lần này lại khác, là Chủ tịch huyện, là bắt buộc phải trúng cử. Xảy ra chuyện như vậy mà trước đó chúng ta lại không biết gì, như vậy là không được. Đúng như Bí thư nói, bây giờ còn thời gian, Thị ủy vẫn có thể điều chỉnh.
- Lão Chương là chuyên gia công tác này nên tôi yên tâm rồi.
Nhìn Tương Uẩn Hoa có vẻ rất thoải mái, Kỳ Dư Hồng biết đối phương nắm chắc xử lý được việc này.
- Lão Tương, anh làm công tác tổ chức nhiều năm, anh thấy sao về việc này?
- Thực ra cũng không khó giải thích. Phương Trì Quốc vẫn nghĩ mình là người chọn làm Chủ tịch huyện, nhưng bây giờ không thể nên vì vậy có bất mãn, hờn dỗi thì chúng ta có thể hiểu. Con người có tình cảm mà, nhưng nếu y nghĩ mình có thể khiêu chiến tổ chức thì thật quá đáng.
Tương Uẩn Hoa suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Từ báo cáo của La Đại Hải có thể thấy Phương Trì Quốc là người dùng biện pháp ẩn mật, không thể tìm ra vấn đề. Biến Triệu Quốc Đống làm khẩu súng đánh ngã Mai Anh Hoa, cuối cùng hai bên cùng chết. Y cũng làm công tác tổ chức nhiều năm, biết Thị xã nhất định không bỏ qua việc này. Tới lúc đó Mai Anh Hoa không thể ngồi được trên vị trí, Triệu Quốc Đống cũng không tốt mấy. Y nghĩ mình có thể thành ngư ông đắc lợi? Tôi phải nói suy nghĩ này quá ngây thơ, nói khó nghe một chút đó là điên cuồng.
- Lão Tương, anh cho rằng đây là hành vi của Phương Trì Quốc?
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút. Y lo nhất Mạch Gia Huy đứng sau thao túng. Ninh Lăng mới lên cấp, tất cả đều cần ổn định. Nếu có loạn, Mạch Gia Huy không tốt, nhưng tỉnh cũng thấy y là Bí thư Thị ủy không thể khống chế tình hình.
- Bí thư Kỳ, người có đầu óc chính trị thì sao có thể bị cuốn vào việc này.
Tương Uẩn Hoa uống ngụm nước rồi lạnh nhạt nói.
- Lão Tương, anh thấy việc này nên xử lý như thế nào?
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút và thấy nên nghe ý kiến của Tương Uẩn Hoa.
- Rất đơn giản, Bí thư Kỳ, có hai phương án. Phương án thứ nhất là điều Phương Trì Quốc và Triệu Quốc Đống đi, đồng thời để Triệu Quốc Đống tỏ thái độ với cơ sở, sau đó Thị xã và huyện lập tổ công tác đảm bảo tuyển cử tiến hành thuận lơi. Vấn đề thứ hai là phân công công việc khác cho Mai Anh Hoa, điều Phương Trì Quốc đi, bổ nhiệm Triệu Quốc Đống làm Phó bí thư Huyện ủy, Quyền Chủ tịch huyện, theo ý dân.
Tương Uẩn Hoa nhìn Kỳ Dư Hồng rồi nói tiếp:
- Phương án thứ nhất có ưu điểm là giữ uy tín của Thị ủy, thực hiện ý đồ của tổ chức. Khuyết điểm là đả kích cán bộ cơ sở, không tiện cho việc triển khai công việc sau này của Huyện Hoa Lâm. Phương án thứ hai sẽ khiến cho sự lựa chọn của Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy không hiệu nghiệm, hơn nữa Mai Anh Hoa không dễ phân công công việc khác. Ưu điểm hợp ý dân, triển khai công việc thuận lợi.
Kỳ Dư Hồng không trực tiếp trả lời Tương Uẩn Hoa, y suy nghĩ một chút rồi nói với Chương Thiên Phóng:
- Lão Chương, anh thấy sao?
- hai phương án đều có ưu khuyết điểm. Bản thân Mai Anh Hoa không có vấn đề gì, chủ yếu phải suy nghĩ đến uy tín của Thị ủy và Ban Tổ chức cán bộ.
Chương Thiên Phóng nói rất cẩn thận. Nói thật y có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống. Lần trước ở An Đô, hai người đã ngồi với nhau hai lần.
- Thái độ của Triệu Quốc Đống thế nào?
Kỳ Dư Hồng đột nhiên nói:
- Để cậu ta chủ động từ chức khỏi Hoa Lâm, về đợi Thị ủy phân công công việc khác thì sao?
- Cậu ta đang bên Sơn Đông thu hút đầu tư, tôi đã bảo La Đại Hải thông báo cậu ta về.
Tương Uẩn Hoa có chút nuối tiếc mà nói. Y có thể giúp Triệu Quốc Đống cũng chỉ được như vậy mà thôi. Lựa chọn Bí thư, Chủ tịch huyện thì y chỉ có quyền đề cử mà không có quyền quyết định. Nhất là ở tình hình này thì y phải chú ý lời nói và thái độ, tránh cho đối phương nhận ra gì đó.
Xem ra Kỳ Dư Hồng có vẻ muốn nghiêng về phương án thứ nhất. Tương Uẩn Hoa nói:
- Việc này chờ Triệu Quốc Đống về rồi tìm hiểu thêm. Nhưng tôi nghĩ là Đảng viên thì cậu ta sẽ nghiêm túc chấp hành ý đồ của tổ chức.
- Ừ, chờ cậu ta về, anh đưa cậu ta tới văn phòng tôi. Tôi cần nói chuyện với cậu ta. Bên phía Phương Trì Quốc thì anh và lão Chương bàn với nhau xem, lập tức điều chỉnh. Để Vạn Triêu Dương phụ trách công tác tổ chức, các anh lập tức chọn một cán bộ phái xuống làm Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống nhận được điện do thư ký La Đại Hải gọi tới liền cười khổ một tiếng. Hắn đương nhiên biết lần này coi như có chuyện.
Trên thực tế chuyện này hắn cũng biết một chút. Lời nói bóng gió của Bí thư, chủ tịch xã bên dưới thì hắn mới đầu nghĩ chỉ là tỏ vẻ bất mãn mà thôi. Nhưng khi chuyên mục kia ông chiếu, dư luận càng trở nên rõ ràng hơn. Ngay cả Mã Bản Quý cũng ấp úng hỏi hắn có phải muốn làm Chủ tịch huyện không?
Nhớ đến vẻ quỷ dị của Vương Nhị Khải, Quế Toàn Hữu và Mễ Phong Hằng, mặc dù chỉ là lời đồn nhưng hắn cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng tới mình.
Cho nên hắn liền lựa chọn rời đi Hoa Lâm. Hắn muốn suy nghĩ kỹ xem mình nên làm gì. Không muốn làm Chủ tịch huyện là nói dối. La Đại Hải kiên định, hơn nữa có sức ảnh hưởng lớn tại Hoa Lâm, hơn nữa y không còn ham muốn trong chính trị, dù ai làm Chủ tịch huyện, chỉ cần có thể khiến Huyện Hoa Lâm thay đổi, y sẽ cố gắng ủng hộ. Điều này sẽ thuận lợi cho Triệu Quốc Đống phát triển.
Nếu một cán bộ như Lô Vệ Hồng, Mao Đạo Lâm hay Lương Kiến Hoằng tới làm Chủ tịch huyện thì Triệu Quốc Đống thấy bình thường. Những người này mặc dù cũng có tâm kế nhưng vẫn muốn phát triển kinh tế địa phương, có thể làm những việc có lợi cho địa phương. Nhưng Mai Anh Hoa bây giờ lại là kẻ nói nhiều làm ít.
Triệu Quốc Đống có ác cảm với Mai Anh Hoa không hoàn toàn do vấn đề của Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp. Thích công lao thì có thể hiểu dù sao Mai Anh Hoa cũng sắp thành Chủ tịch huyện, đạt thành tích tốt để dát vàng vào mặt mình cũng được. Nhưng người này có ánh mắt thiển vận, lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận ý kiến chính xác, Triệu Quốc Đống có thể tưởng tượng nếu tên này trúng cử thì mình làm Phó chủ tịch sẽ rất khổ sở.
Triệu Quốc Đống không muốn hai năm sau mình cứ thế ngồi một chỗ, không có làm được gì. Mà khi nguy cơ đó xuất hiện, hắn cũng muốn chèn ép nó từ trong trứng nước. Nhưng hắn hiểu rõ hậu quả của việc này, lãnh đạo cấp trên không thể bỏ qua, sẽ phản tác dụng.
Thấy Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống rồi nhíu mày suy nghĩ, Cù Vận Bạch dịu dàng nói:
- Sao vậy? Bên kia đã biết sao? Em định làm như thế nào?
- Chuyện này sao có thể giấu lâu được? Có thể giấu tới lúc này đã tốt rồi. Bí thư La gọi điện bảo em lập tức về Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống nhún vai cười khổ nói:
- Hoa Lâm không phải Trần Kiều, bây giờ không phải thời Tống, em càng không phải Triệu Khuông Dẫn, muốn chơi đùa là không thể.
Khách sạn Lệ Tinh là do nhà đầu tư Hongkong mở ra, phong cảnh khá đẹp. Triệu Quốc Đống vốn định tới khách sạn Thanh Đảo ở. Nhưng Đức Sơn trước đó đã tới vài ngày liền ở lại đây, vì thế đề nghị với ông anh ở lại nơi này.
Triệu Quốc Đống từng nhắc nhở Đức Sơn chưa thành công mà đã muốn hưởng thụ. Nhưng Đức Sơn lại phản đối nói nếu cùng đối tác bàn bạc ở khách sạn bình thường, chỉ sợ hình ảnh cao cấp của Nước suối Thương Lãng khó khăn lắm mới thành lập sẽ bị người ta coi nhẹ. Lời này cũng có lý nên Triệu Quốc Đống không nói gì nữa.
Ninh Lăng lên cấp một cách thuận lợi. Mạch Gia Huy mặc dù được bầu nhưng Chương Thiên Phóng phản lại khiến Mạch Gia Huy biểu hiện rất ngoan ngoãn. Theo Kỳ Dư Hồng thấy thì đây mới là hình ảnh của một vị Thị trưởng.
Tương Uẩn Hoa và Chương Thiên Phóng báo cáo làm Kỳ Dư Hồng suy nghĩ đây là Mạch Gia Huy giở trò, nhưng khi y thấy Chương Thiên Phóng nhìn mình thì mới biết mình phản ứng hơi quá. Lúc này Mạch Gia Huy có lẽ đang cần nghỉ ngơi, không phải vội vàng gây chuyện.
Đặt chén trà xuống, Kỳ Dư Hồng cười nói:
- Cũng tốt, coi như là cơ hội để Thị ủy bù đắp. Nếu thật sự xuất hiện tình hình đó thì Ninh Lăng chúng ta sẽ bị cả tỉnh cười.
- Bí thư Kỳ, thực ra điều này cũng không có gì. Trước đây bầu cử Phó chủ tịch huyện cũng xảy ra chuyện như vậy, một ít cán bộ có uy tín cao ở cơ sở, được quần chúng hoan nghênh trúng cử, mà người tổ chức xác định lại không trúng cử. Điều này thể hiện ý thức dân chúng của qu tăng lên, Pháp chế dân chủ của Trung Quốc ta càng tỏ vẻ cụ thể. Chẳng qua lần này lại khác, là Chủ tịch huyện, là bắt buộc phải trúng cử. Xảy ra chuyện như vậy mà trước đó chúng ta lại không biết gì, như vậy là không được. Đúng như Bí thư nói, bây giờ còn thời gian, Thị ủy vẫn có thể điều chỉnh.
- Lão Chương là chuyên gia công tác này nên tôi yên tâm rồi.
Nhìn Tương Uẩn Hoa có vẻ rất thoải mái, Kỳ Dư Hồng biết đối phương nắm chắc xử lý được việc này.
- Lão Tương, anh làm công tác tổ chức nhiều năm, anh thấy sao về việc này?
- Thực ra cũng không khó giải thích. Phương Trì Quốc vẫn nghĩ mình là người chọn làm Chủ tịch huyện, nhưng bây giờ không thể nên vì vậy có bất mãn, hờn dỗi thì chúng ta có thể hiểu. Con người có tình cảm mà, nhưng nếu y nghĩ mình có thể khiêu chiến tổ chức thì thật quá đáng.
Tương Uẩn Hoa suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Từ báo cáo của La Đại Hải có thể thấy Phương Trì Quốc là người dùng biện pháp ẩn mật, không thể tìm ra vấn đề. Biến Triệu Quốc Đống làm khẩu súng đánh ngã Mai Anh Hoa, cuối cùng hai bên cùng chết. Y cũng làm công tác tổ chức nhiều năm, biết Thị xã nhất định không bỏ qua việc này. Tới lúc đó Mai Anh Hoa không thể ngồi được trên vị trí, Triệu Quốc Đống cũng không tốt mấy. Y nghĩ mình có thể thành ngư ông đắc lợi? Tôi phải nói suy nghĩ này quá ngây thơ, nói khó nghe một chút đó là điên cuồng.
- Lão Tương, anh cho rằng đây là hành vi của Phương Trì Quốc?
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút. Y lo nhất Mạch Gia Huy đứng sau thao túng. Ninh Lăng mới lên cấp, tất cả đều cần ổn định. Nếu có loạn, Mạch Gia Huy không tốt, nhưng tỉnh cũng thấy y là Bí thư Thị ủy không thể khống chế tình hình.
- Bí thư Kỳ, người có đầu óc chính trị thì sao có thể bị cuốn vào việc này.
Tương Uẩn Hoa uống ngụm nước rồi lạnh nhạt nói.
- Lão Tương, anh thấy việc này nên xử lý như thế nào?
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút và thấy nên nghe ý kiến của Tương Uẩn Hoa.
- Rất đơn giản, Bí thư Kỳ, có hai phương án. Phương án thứ nhất là điều Phương Trì Quốc và Triệu Quốc Đống đi, đồng thời để Triệu Quốc Đống tỏ thái độ với cơ sở, sau đó Thị xã và huyện lập tổ công tác đảm bảo tuyển cử tiến hành thuận lơi. Vấn đề thứ hai là phân công công việc khác cho Mai Anh Hoa, điều Phương Trì Quốc đi, bổ nhiệm Triệu Quốc Đống làm Phó bí thư Huyện ủy, Quyền Chủ tịch huyện, theo ý dân.
Tương Uẩn Hoa nhìn Kỳ Dư Hồng rồi nói tiếp:
- Phương án thứ nhất có ưu điểm là giữ uy tín của Thị ủy, thực hiện ý đồ của tổ chức. Khuyết điểm là đả kích cán bộ cơ sở, không tiện cho việc triển khai công việc sau này của Huyện Hoa Lâm. Phương án thứ hai sẽ khiến cho sự lựa chọn của Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy không hiệu nghiệm, hơn nữa Mai Anh Hoa không dễ phân công công việc khác. Ưu điểm hợp ý dân, triển khai công việc thuận lợi.
Kỳ Dư Hồng không trực tiếp trả lời Tương Uẩn Hoa, y suy nghĩ một chút rồi nói với Chương Thiên Phóng:
- Lão Chương, anh thấy sao?
- hai phương án đều có ưu khuyết điểm. Bản thân Mai Anh Hoa không có vấn đề gì, chủ yếu phải suy nghĩ đến uy tín của Thị ủy và Ban Tổ chức cán bộ.
Chương Thiên Phóng nói rất cẩn thận. Nói thật y có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống. Lần trước ở An Đô, hai người đã ngồi với nhau hai lần.
- Thái độ của Triệu Quốc Đống thế nào?
Kỳ Dư Hồng đột nhiên nói:
- Để cậu ta chủ động từ chức khỏi Hoa Lâm, về đợi Thị ủy phân công công việc khác thì sao?
- Cậu ta đang bên Sơn Đông thu hút đầu tư, tôi đã bảo La Đại Hải thông báo cậu ta về.
Tương Uẩn Hoa có chút nuối tiếc mà nói. Y có thể giúp Triệu Quốc Đống cũng chỉ được như vậy mà thôi. Lựa chọn Bí thư, Chủ tịch huyện thì y chỉ có quyền đề cử mà không có quyền quyết định. Nhất là ở tình hình này thì y phải chú ý lời nói và thái độ, tránh cho đối phương nhận ra gì đó.
Xem ra Kỳ Dư Hồng có vẻ muốn nghiêng về phương án thứ nhất. Tương Uẩn Hoa nói:
- Việc này chờ Triệu Quốc Đống về rồi tìm hiểu thêm. Nhưng tôi nghĩ là Đảng viên thì cậu ta sẽ nghiêm túc chấp hành ý đồ của tổ chức.
- Ừ, chờ cậu ta về, anh đưa cậu ta tới văn phòng tôi. Tôi cần nói chuyện với cậu ta. Bên phía Phương Trì Quốc thì anh và lão Chương bàn với nhau xem, lập tức điều chỉnh. Để Vạn Triêu Dương phụ trách công tác tổ chức, các anh lập tức chọn một cán bộ phái xuống làm Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống nhận được điện do thư ký La Đại Hải gọi tới liền cười khổ một tiếng. Hắn đương nhiên biết lần này coi như có chuyện.
Trên thực tế chuyện này hắn cũng biết một chút. Lời nói bóng gió của Bí thư, chủ tịch xã bên dưới thì hắn mới đầu nghĩ chỉ là tỏ vẻ bất mãn mà thôi. Nhưng khi chuyên mục kia ông chiếu, dư luận càng trở nên rõ ràng hơn. Ngay cả Mã Bản Quý cũng ấp úng hỏi hắn có phải muốn làm Chủ tịch huyện không?
Nhớ đến vẻ quỷ dị của Vương Nhị Khải, Quế Toàn Hữu và Mễ Phong Hằng, mặc dù chỉ là lời đồn nhưng hắn cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng tới mình.
Cho nên hắn liền lựa chọn rời đi Hoa Lâm. Hắn muốn suy nghĩ kỹ xem mình nên làm gì. Không muốn làm Chủ tịch huyện là nói dối. La Đại Hải kiên định, hơn nữa có sức ảnh hưởng lớn tại Hoa Lâm, hơn nữa y không còn ham muốn trong chính trị, dù ai làm Chủ tịch huyện, chỉ cần có thể khiến Huyện Hoa Lâm thay đổi, y sẽ cố gắng ủng hộ. Điều này sẽ thuận lợi cho Triệu Quốc Đống phát triển.
Nếu một cán bộ như Lô Vệ Hồng, Mao Đạo Lâm hay Lương Kiến Hoằng tới làm Chủ tịch huyện thì Triệu Quốc Đống thấy bình thường. Những người này mặc dù cũng có tâm kế nhưng vẫn muốn phát triển kinh tế địa phương, có thể làm những việc có lợi cho địa phương. Nhưng Mai Anh Hoa bây giờ lại là kẻ nói nhiều làm ít.
Triệu Quốc Đống có ác cảm với Mai Anh Hoa không hoàn toàn do vấn đề của Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp. Thích công lao thì có thể hiểu dù sao Mai Anh Hoa cũng sắp thành Chủ tịch huyện, đạt thành tích tốt để dát vàng vào mặt mình cũng được. Nhưng người này có ánh mắt thiển vận, lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận ý kiến chính xác, Triệu Quốc Đống có thể tưởng tượng nếu tên này trúng cử thì mình làm Phó chủ tịch sẽ rất khổ sở.
Triệu Quốc Đống không muốn hai năm sau mình cứ thế ngồi một chỗ, không có làm được gì. Mà khi nguy cơ đó xuất hiện, hắn cũng muốn chèn ép nó từ trong trứng nước. Nhưng hắn hiểu rõ hậu quả của việc này, lãnh đạo cấp trên không thể bỏ qua, sẽ phản tác dụng.
Thấy Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống rồi nhíu mày suy nghĩ, Cù Vận Bạch dịu dàng nói:
- Sao vậy? Bên kia đã biết sao? Em định làm như thế nào?
- Chuyện này sao có thể giấu lâu được? Có thể giấu tới lúc này đã tốt rồi. Bí thư La gọi điện bảo em lập tức về Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống nhún vai cười khổ nói:
- Hoa Lâm không phải Trần Kiều, bây giờ không phải thời Tống, em càng không phải Triệu Khuông Dẫn, muốn chơi đùa là không thể.
Khách sạn Lệ Tinh là do nhà đầu tư Hongkong mở ra, phong cảnh khá đẹp. Triệu Quốc Đống vốn định tới khách sạn Thanh Đảo ở. Nhưng Đức Sơn trước đó đã tới vài ngày liền ở lại đây, vì thế đề nghị với ông anh ở lại nơi này.
Triệu Quốc Đống từng nhắc nhở Đức Sơn chưa thành công mà đã muốn hưởng thụ. Nhưng Đức Sơn lại phản đối nói nếu cùng đối tác bàn bạc ở khách sạn bình thường, chỉ sợ hình ảnh cao cấp của Nước suối Thương Lãng khó khăn lắm mới thành lập sẽ bị người ta coi nhẹ. Lời này cũng có lý nên Triệu Quốc Đống không nói gì nữa.
Tác giả :
Thụy Căn