Lộng Triều
Quyển 4 - Chương 13: Nhập gia tùy tục
- Thiên ca, Giám đốc Thái đó là hại tôi đó. Tôi đâu có được như vậy? Nói thẳng ra chỉ là đọc nhiều sách nước ngoài một chút mà thôi, sau đó bịa chuyện với giám đốc, Thiên ca cảm thấy tôi có thể lừa được giám đốc sao?
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ cười cười:
- Giám đốc Thái đây là cố ý muốn cảnh tỉnh tôi phải đàng hoàng.
- Ha ha, Quốc Đống. Giám đốc Thái có ý gì thì tôi không biết, nhưng giám đốc coi trọng cậu thì tôi hiểu.
Phó Thiên cười nói:
- Nào, không nói nữa, uống thôi.
- Thiên ca, tôi nói thật đó. Tôi không học ngành giao thông, ngồi ở vị trí này mà muốn làm việc thì đúng là rất khó khăn.
Triệu Quốc Đống chân thành nói.
- Quốc Đống, cậu sao vậy? Ai vừa sinh đã giỏi chứ? Tôi trước công tác ở Huyện ủy Hoa Dương, cũng chưa tiếp xúc với ngành giao thông mà, bây giờ vẫn ổn đó. Phòng cao tốc cũng không phải chỉ có một mình cậu, trên có Tự Bân, dưới còn có một phó nữa, dưới còn có mười mấy người, có chuyên gia, có nhân viên kỹ thuật. Nếu không được nữa thì còn có một đám giáo sư trong Học viện giao thông mà.
Phó Thiên lắc đầu nói. Triệu Quốc Đống này xem ra chưa quen với công việc của sở, vẫn còn có tâm lý ở cơ sở. Ở cấp sở đâu phải ai cũng giỏi cơ chứ.
Lãnh đạo làm gì, đó chính là anh phải biết bố trí, biết phân lý công việc được tốt, cũng không phải bảo anh tự mình đi làm việc. Cũng khó trách, làm ở cơ sở quen nên cảm giác khác.
- Ha ha, Thiên ca, tôi đúng là chưa quen. Công tác sau này còn cần Thiên ca giúp đỡ nhiều.
Triệu Quốc Đống giơ chén lên nói.
- Người một nhà không nói hai lời. Phòng cao tốc có công tác khá nặng, nhưng các công tác kỹ thuật về cơ bản đã hoàn thành. Bây giờ trên tỉnh tranh luận là nên làm đường cao tốc nào trước. Dù sao tài chính của tỉnh có hạn, chỉ có thể tập trung lực lượng làm một cái tước. Chẳng qua thời gian trước Giám đốc Thái hình như bị mấy Bí thư, Thị trưởng quấn lấy nên rất phiền. Vì thế suy nghĩ của giám đốc có chút thay đổi, đại khái là muốn tìm con đường gom góp tài chính, xem có thể cùng làm hai đường không.
Phó Thiên nói cũng đúng, hạng mục đường cao tốc rốt cuộc do cơ quan nào xác định làm thì Triệu Quốc Đống còn chưa rõ. Nghe Phó Thiên nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng tự tin không ít. Công tác quy hoạch đã hoàn thành, trên thực tế cũng chỉ là đợi Lãnh đạo tỉnh ủy, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ Giao thông quyết định mà thôi. Chẳng qua nếu muốn cho Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thực hiện thì hơi khó, có thể cho chính sách hỗ trợ còn có thể. Bộ Giao thông nhiều lắm chỉ có thể hỗ trợ một chút tài chính mà thôi. Phần lớn đều do tỉnh phụ trách.
Bây giờ công tác của Phòng cao tốc chính là dựa theo ý của lãnh đạo mà nghiên cứu sâu thêm, sau đó tính toán kế hoạch tài chính, chờ khi đường cao tốc chính thức khởi công. Triệu Quốc Đống có lẽ Phòng cao tốc sẽ dần chuyển thành Công ty khai thác đường cao tốc An Nguyên. Bây giờ Phòng cao tốc nói trắng ra chính là bộ khung của Công ty khai thác đường cao tốc sau này. Bảo sao Mã Việt Trân lại hâm mộ mình có thể tới Phòng cao tốc công tác.
- Điều này sợ không chỉ là ý tưởng riêng của Giám đốc Thái. Hai đường công tác trên thực ra sẽ đại biểu sau này tỉnh trọng tâm nghiêng về phía nào. Dù là Miên Châu, Kiến Dương hay là Đường Giang, Tân Châu thì đều không ngồi nhìn cơ hội mất đi. Mà Lãnh đạo tỉnh ủy có lẽ cũng có suy nghĩ khác nhau.
Triệu Quốc Đống không nói rõ nhưng Phó Thiên cũng rõ tranh chấp một chút ở tầm cao. Tần Hạo Nhiên mặc dù đi lên từ Sở tài chính nhưng đã công tác ở Đường Giang nhiều năm, có tình cảm ở đây. Trương Nghiễm Lan lại xuất phát từ Kiến Dương, trong này nhất định có tranh cãi.
- Đúng thế, cho nên Giám đốc Thái mới khó xử như vậy, muốn vô tư không nghiêng về phía nào đâu dễ như vậy? Hơn nữa hai đường này đều có ưu khuyết điểm, không dễ quyết định.
Phó Thiên cũng nói. Trong thời gian này Thái Chánh Dương có vẻ già đi không ít, tất nhiên là bị việc này làm phiền không ít. Hơi nghiêng về một bên thì không mất lòng Phó chủ tịch tỉnh phụ trách thì lại mất lòng Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Tuy nói chưa chắc đã sao nhưng sẽ gặp nhiều khó khăn trong công việc sau này. Hai người đang nói chuyện thì Tần Tự Bân đã bưng chén tới. Triệu Quốc Đống vội vàng bưng chén lên nói:
- Trưởng phòng Tần.
- Hai anh em các người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Tần Tự Bân mặt đỏ bừng vì rượu, đi cũng có chút lảo đảo.
- Đây là chỗ nào mà gọi Trưởng phòng Tần? Gọi Bân ca.
- Ha ha, Bân ca, tôi và Thiên ca đang nói chuyện về đường cao tốc mãi không thể quyết định. Giám đốc Thái thời gian này đúng là đủ mệt.
- Hừ, Quốc Đống, việc này dễ quyết định vậy sao? Cậu nghĩ xem, đây là khoản đầu tư hàng tỷ, trong này có nhiều vấn đề cơ mà. Nói khó nghe một chút ai tranh được vào tay thì đó là công thần. Anh không tranh được vào tay thì anh là tội nhân làm mất sự phát triển của một nơi.
Tần Tự Bân ngồi xuống rồi nói:
- Hơn nữa việc này không chỉ liên quan tới một nơi phát triển, còn cả việc xây dựng, giải tỏa, lãnh đạo có thể không suy nghĩ sao?
Tần Tự Bân công tác trong ngành giao thông khá lâu. Thái Chánh Dương sau khi nhận chức liền điều y từ Học viện Giao thông đến làm Trưởng phòng Quy hoạch tổng hợp. Y nói chuyện không hề e ngại nhiều như Triệu Quốc Đống và Phó Thiên. Mặc dù cũng e ngại nhưng lời nói rõ hơn.
Triệu Quốc Đống và Phó Thiên đều ra vẻ không hiểu mà cười cười giơ chén:
- Bân ca, nào, hai chúng ta làm bài. Nghe nói Bân ca trong trường có tiếng ca cực hay, tối nay thử xem.
Tần Tự Bân chẳng qua chỉ là phát tiết vài câu rồi bị Phó Thiên chuyển đề tài nên cũng bị chú ý. Mấy cô gái lúc này cũng cười cười tiến vào, tất nhiên không lạ mọi người ở đây.
- Được, lão Phó, anh cũng phải gào vài câu, mỗi lần đều trốn tránh khiến mấy cô em lấy tiền bo của anh cũng không tiện. Nếu đã đến đây thì phải thả lỏng người chứ. Chúng ta cũng đây có làm gì, chẳng qua chỉ là hát, nhảy vài bài mà thôi.
Tần Tự Bân thả lỏng hơn Phó Thiên nhiều. Y lớn tiếng nói:
- Chọn cho tôi bài Người Bắc Kinh ở New York.
Mấy cô gái liền vây lấy kêu loạn “Bân ca” “Thiên ca” “Hải ca”, điều này làm người ta không nhịn được mà nhìn.
Năm 94 hát Karaoke rất được yêu thích. Ban đầu là uống hát một mình, sau đó bắt đầu có các cô gái hát, nhảy cùng. Dần dần các câu lạc bộ, các nhà hàng lớn ở An Đô đều có hoạt động như vậy.
Khách sạn Phỉ Thúy mặc dù không phải khách sạn năm sao, thậm chí chưa bằng bốn sao nhưng chủ yếu nó không kinh doanh việc nghỉ là chính, mà nổi tiếng nhờ ăn uống và giải trí. Nếu chỉ riêng việc ăn uống, giải trí thì ở đây không thua kém gì khu phục vụ của Giả Nhật Hoa Viên và Hỉ Lai Đăng.
Triệu Quốc Đống cũng không quá thích nơi này, nhất là hoàn cảnh có nhiều phụ nữ như vậy. Có lẽ do xuất thân từ cảnh sát nên hắn có nhiều quy tắc, vì thế hắn bài xích với loại phụ nữ này.
Thấy Triệu Quốc Đống cau có, Phó Thiên lắc đầu rồi nhỏ giọng nói:
- Nhập gia tùy tục, đừng làm mọi người mất vui, cũng không có làm gì mà.
Triệu Quốc Đống thầm thở dài một tiếng trong lòng, muốn dung nhập vào vòng tròn này đúng là không dễ, ít nhất phải chấp nhận thứ mình không thích. Thực ra ở đây cũng chỉ là cười cười, nói nói, ôm vài cái mà thôi. Còn nếu muốn cùng các cô gái làm thêm thì không phải không được, phải xem bản lĩnh và miệng lưỡi của anh có lừa được cô gái tình nguyện lên giường không. Không có bản lĩnh thì dù anh ném tiền trước mặt cũng chưa chắc đã thành công.
Phó Thiên có vẻ cũng không thích nơi này nhưng lại che giấu rất tốt. Triệu Quốc Đống lại như ngồi trên đống châm.
Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ không được tự nhiên, Phó Thiên cười thầm trong lòng. Thanh niên đúng là thanh niên, chút làm bộ cũng không rõ. Y liền vẫy vẫy một cô gái lại gần. Cô gái nói:
- Thiên ca, sao thế?
- Em xem làm như thế nào để chú em của anh lại đầy mồ hôi thế kia?
Một cô gái cười hì hì nói:
- Thiên ca, có phải lần đầu anh ta tới đây không? Bọn em là hổ sao mà phải sợ chứ?
- Ha ha, vậy em tự hỏi xem. Em đi giúp cậu ta bình tĩnh lại đi.
Phó Thiên cười nói.
- Em không có hứng thú phí miệng nói chuyện với khúc gỗ, để Hồ Điệp đi, dù sao hai người tuổi tương đương nhau, để bọn họ nói chuyện đi.
Một cô gái lớn tiếng nói:
- Hồ Điệp, Hồ Điệp.
Một cô gái đang ngồi chọn bài ngẩng đầu lên nhìn tới.
- Bên kia có một khúc gỗ, cô đi tiếp anh ta đi. Nhìn người này có lẽ cũng giống cô là đến để giết thời gian.
Một cô gái không thèm để ý tới Triệu Quốc Đống ngồi bên mà lớn tiếng nói. Y vừa nói như vậy khiến mấy người đàn ông trong này cười phá lên.
- Tiểu Thiến, thì ra mỗi lần em đều mang Hồ Điệp tới để lừa tiền bọn anh sao? Nói cho em biết cậu đó còn nguyên, chưa biết gì cả, đừng có mà ăn hiếp đấy.
- Hải ca, người không tin được thì sao bọn em mang Hồ Điệp tới. Chẳng may trong các anh nổi thú tính khi thấy Hồ Điệp thì sao?
Cô gái Tiểu Thiến cười nói:
- Còn nguyên? Lớn như vậy mà còn nguyên, từ Thiếu Lâm hay hoàng cung đi ra vậy?
Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ mình lại bị một cô gái nói như vậy, mấy cô khác cũng nhìn với ánh mắt quái dị.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ cười cười:
- Giám đốc Thái đây là cố ý muốn cảnh tỉnh tôi phải đàng hoàng.
- Ha ha, Quốc Đống. Giám đốc Thái có ý gì thì tôi không biết, nhưng giám đốc coi trọng cậu thì tôi hiểu.
Phó Thiên cười nói:
- Nào, không nói nữa, uống thôi.
- Thiên ca, tôi nói thật đó. Tôi không học ngành giao thông, ngồi ở vị trí này mà muốn làm việc thì đúng là rất khó khăn.
Triệu Quốc Đống chân thành nói.
- Quốc Đống, cậu sao vậy? Ai vừa sinh đã giỏi chứ? Tôi trước công tác ở Huyện ủy Hoa Dương, cũng chưa tiếp xúc với ngành giao thông mà, bây giờ vẫn ổn đó. Phòng cao tốc cũng không phải chỉ có một mình cậu, trên có Tự Bân, dưới còn có một phó nữa, dưới còn có mười mấy người, có chuyên gia, có nhân viên kỹ thuật. Nếu không được nữa thì còn có một đám giáo sư trong Học viện giao thông mà.
Phó Thiên lắc đầu nói. Triệu Quốc Đống này xem ra chưa quen với công việc của sở, vẫn còn có tâm lý ở cơ sở. Ở cấp sở đâu phải ai cũng giỏi cơ chứ.
Lãnh đạo làm gì, đó chính là anh phải biết bố trí, biết phân lý công việc được tốt, cũng không phải bảo anh tự mình đi làm việc. Cũng khó trách, làm ở cơ sở quen nên cảm giác khác.
- Ha ha, Thiên ca, tôi đúng là chưa quen. Công tác sau này còn cần Thiên ca giúp đỡ nhiều.
Triệu Quốc Đống giơ chén lên nói.
- Người một nhà không nói hai lời. Phòng cao tốc có công tác khá nặng, nhưng các công tác kỹ thuật về cơ bản đã hoàn thành. Bây giờ trên tỉnh tranh luận là nên làm đường cao tốc nào trước. Dù sao tài chính của tỉnh có hạn, chỉ có thể tập trung lực lượng làm một cái tước. Chẳng qua thời gian trước Giám đốc Thái hình như bị mấy Bí thư, Thị trưởng quấn lấy nên rất phiền. Vì thế suy nghĩ của giám đốc có chút thay đổi, đại khái là muốn tìm con đường gom góp tài chính, xem có thể cùng làm hai đường không.
Phó Thiên nói cũng đúng, hạng mục đường cao tốc rốt cuộc do cơ quan nào xác định làm thì Triệu Quốc Đống còn chưa rõ. Nghe Phó Thiên nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng tự tin không ít. Công tác quy hoạch đã hoàn thành, trên thực tế cũng chỉ là đợi Lãnh đạo tỉnh ủy, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ Giao thông quyết định mà thôi. Chẳng qua nếu muốn cho Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thực hiện thì hơi khó, có thể cho chính sách hỗ trợ còn có thể. Bộ Giao thông nhiều lắm chỉ có thể hỗ trợ một chút tài chính mà thôi. Phần lớn đều do tỉnh phụ trách.
Bây giờ công tác của Phòng cao tốc chính là dựa theo ý của lãnh đạo mà nghiên cứu sâu thêm, sau đó tính toán kế hoạch tài chính, chờ khi đường cao tốc chính thức khởi công. Triệu Quốc Đống có lẽ Phòng cao tốc sẽ dần chuyển thành Công ty khai thác đường cao tốc An Nguyên. Bây giờ Phòng cao tốc nói trắng ra chính là bộ khung của Công ty khai thác đường cao tốc sau này. Bảo sao Mã Việt Trân lại hâm mộ mình có thể tới Phòng cao tốc công tác.
- Điều này sợ không chỉ là ý tưởng riêng của Giám đốc Thái. Hai đường công tác trên thực ra sẽ đại biểu sau này tỉnh trọng tâm nghiêng về phía nào. Dù là Miên Châu, Kiến Dương hay là Đường Giang, Tân Châu thì đều không ngồi nhìn cơ hội mất đi. Mà Lãnh đạo tỉnh ủy có lẽ cũng có suy nghĩ khác nhau.
Triệu Quốc Đống không nói rõ nhưng Phó Thiên cũng rõ tranh chấp một chút ở tầm cao. Tần Hạo Nhiên mặc dù đi lên từ Sở tài chính nhưng đã công tác ở Đường Giang nhiều năm, có tình cảm ở đây. Trương Nghiễm Lan lại xuất phát từ Kiến Dương, trong này nhất định có tranh cãi.
- Đúng thế, cho nên Giám đốc Thái mới khó xử như vậy, muốn vô tư không nghiêng về phía nào đâu dễ như vậy? Hơn nữa hai đường này đều có ưu khuyết điểm, không dễ quyết định.
Phó Thiên cũng nói. Trong thời gian này Thái Chánh Dương có vẻ già đi không ít, tất nhiên là bị việc này làm phiền không ít. Hơi nghiêng về một bên thì không mất lòng Phó chủ tịch tỉnh phụ trách thì lại mất lòng Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Tuy nói chưa chắc đã sao nhưng sẽ gặp nhiều khó khăn trong công việc sau này. Hai người đang nói chuyện thì Tần Tự Bân đã bưng chén tới. Triệu Quốc Đống vội vàng bưng chén lên nói:
- Trưởng phòng Tần.
- Hai anh em các người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Tần Tự Bân mặt đỏ bừng vì rượu, đi cũng có chút lảo đảo.
- Đây là chỗ nào mà gọi Trưởng phòng Tần? Gọi Bân ca.
- Ha ha, Bân ca, tôi và Thiên ca đang nói chuyện về đường cao tốc mãi không thể quyết định. Giám đốc Thái thời gian này đúng là đủ mệt.
- Hừ, Quốc Đống, việc này dễ quyết định vậy sao? Cậu nghĩ xem, đây là khoản đầu tư hàng tỷ, trong này có nhiều vấn đề cơ mà. Nói khó nghe một chút ai tranh được vào tay thì đó là công thần. Anh không tranh được vào tay thì anh là tội nhân làm mất sự phát triển của một nơi.
Tần Tự Bân ngồi xuống rồi nói:
- Hơn nữa việc này không chỉ liên quan tới một nơi phát triển, còn cả việc xây dựng, giải tỏa, lãnh đạo có thể không suy nghĩ sao?
Tần Tự Bân công tác trong ngành giao thông khá lâu. Thái Chánh Dương sau khi nhận chức liền điều y từ Học viện Giao thông đến làm Trưởng phòng Quy hoạch tổng hợp. Y nói chuyện không hề e ngại nhiều như Triệu Quốc Đống và Phó Thiên. Mặc dù cũng e ngại nhưng lời nói rõ hơn.
Triệu Quốc Đống và Phó Thiên đều ra vẻ không hiểu mà cười cười giơ chén:
- Bân ca, nào, hai chúng ta làm bài. Nghe nói Bân ca trong trường có tiếng ca cực hay, tối nay thử xem.
Tần Tự Bân chẳng qua chỉ là phát tiết vài câu rồi bị Phó Thiên chuyển đề tài nên cũng bị chú ý. Mấy cô gái lúc này cũng cười cười tiến vào, tất nhiên không lạ mọi người ở đây.
- Được, lão Phó, anh cũng phải gào vài câu, mỗi lần đều trốn tránh khiến mấy cô em lấy tiền bo của anh cũng không tiện. Nếu đã đến đây thì phải thả lỏng người chứ. Chúng ta cũng đây có làm gì, chẳng qua chỉ là hát, nhảy vài bài mà thôi.
Tần Tự Bân thả lỏng hơn Phó Thiên nhiều. Y lớn tiếng nói:
- Chọn cho tôi bài Người Bắc Kinh ở New York.
Mấy cô gái liền vây lấy kêu loạn “Bân ca” “Thiên ca” “Hải ca”, điều này làm người ta không nhịn được mà nhìn.
Năm 94 hát Karaoke rất được yêu thích. Ban đầu là uống hát một mình, sau đó bắt đầu có các cô gái hát, nhảy cùng. Dần dần các câu lạc bộ, các nhà hàng lớn ở An Đô đều có hoạt động như vậy.
Khách sạn Phỉ Thúy mặc dù không phải khách sạn năm sao, thậm chí chưa bằng bốn sao nhưng chủ yếu nó không kinh doanh việc nghỉ là chính, mà nổi tiếng nhờ ăn uống và giải trí. Nếu chỉ riêng việc ăn uống, giải trí thì ở đây không thua kém gì khu phục vụ của Giả Nhật Hoa Viên và Hỉ Lai Đăng.
Triệu Quốc Đống cũng không quá thích nơi này, nhất là hoàn cảnh có nhiều phụ nữ như vậy. Có lẽ do xuất thân từ cảnh sát nên hắn có nhiều quy tắc, vì thế hắn bài xích với loại phụ nữ này.
Thấy Triệu Quốc Đống cau có, Phó Thiên lắc đầu rồi nhỏ giọng nói:
- Nhập gia tùy tục, đừng làm mọi người mất vui, cũng không có làm gì mà.
Triệu Quốc Đống thầm thở dài một tiếng trong lòng, muốn dung nhập vào vòng tròn này đúng là không dễ, ít nhất phải chấp nhận thứ mình không thích. Thực ra ở đây cũng chỉ là cười cười, nói nói, ôm vài cái mà thôi. Còn nếu muốn cùng các cô gái làm thêm thì không phải không được, phải xem bản lĩnh và miệng lưỡi của anh có lừa được cô gái tình nguyện lên giường không. Không có bản lĩnh thì dù anh ném tiền trước mặt cũng chưa chắc đã thành công.
Phó Thiên có vẻ cũng không thích nơi này nhưng lại che giấu rất tốt. Triệu Quốc Đống lại như ngồi trên đống châm.
Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ không được tự nhiên, Phó Thiên cười thầm trong lòng. Thanh niên đúng là thanh niên, chút làm bộ cũng không rõ. Y liền vẫy vẫy một cô gái lại gần. Cô gái nói:
- Thiên ca, sao thế?
- Em xem làm như thế nào để chú em của anh lại đầy mồ hôi thế kia?
Một cô gái cười hì hì nói:
- Thiên ca, có phải lần đầu anh ta tới đây không? Bọn em là hổ sao mà phải sợ chứ?
- Ha ha, vậy em tự hỏi xem. Em đi giúp cậu ta bình tĩnh lại đi.
Phó Thiên cười nói.
- Em không có hứng thú phí miệng nói chuyện với khúc gỗ, để Hồ Điệp đi, dù sao hai người tuổi tương đương nhau, để bọn họ nói chuyện đi.
Một cô gái lớn tiếng nói:
- Hồ Điệp, Hồ Điệp.
Một cô gái đang ngồi chọn bài ngẩng đầu lên nhìn tới.
- Bên kia có một khúc gỗ, cô đi tiếp anh ta đi. Nhìn người này có lẽ cũng giống cô là đến để giết thời gian.
Một cô gái không thèm để ý tới Triệu Quốc Đống ngồi bên mà lớn tiếng nói. Y vừa nói như vậy khiến mấy người đàn ông trong này cười phá lên.
- Tiểu Thiến, thì ra mỗi lần em đều mang Hồ Điệp tới để lừa tiền bọn anh sao? Nói cho em biết cậu đó còn nguyên, chưa biết gì cả, đừng có mà ăn hiếp đấy.
- Hải ca, người không tin được thì sao bọn em mang Hồ Điệp tới. Chẳng may trong các anh nổi thú tính khi thấy Hồ Điệp thì sao?
Cô gái Tiểu Thiến cười nói:
- Còn nguyên? Lớn như vậy mà còn nguyên, từ Thiếu Lâm hay hoàng cung đi ra vậy?
Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ mình lại bị một cô gái nói như vậy, mấy cô khác cũng nhìn với ánh mắt quái dị.
Tác giả :
Thụy Căn