Lộng Triều
Quyển 3 - Chương 78: Tình nghĩa bạn học
Có ba tên làm việc ở nội thành, thêm Hô Duyên Cường và Triệu Quốc Đống, tổng cộng năm người.
Mấy người kia đều giật mình vì việc Triệu Quốc Đống rời khỏi hệ thống công an. Nhưng khi nghe nói Triệu Quốc Đống làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát thì đều rất hâm mộ. Khu Khai Phát ở đâu đều được ưu ái. Giang Khẩu mặc dù là huyện nhưng bước một bước là tới thành phố. So sánh với đám bạn học còn đang cố gắng phấn đấu vì phó Trưởng đồn công an, Triệu Quốc Đống biểu hiện rất đáng chú ý.
- Mọi người đừng nhìn tôi, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát cũng không dễ làm. Suốt ngày như con cháu chạy khắp nơi tìm nhà đầu tư, chuẩn bị tài liệu, người khác hỏi gì phải lập tức trả lời, chỗ không rõ cũng phải làm rõ, nếu nhà đầu tư không có ấn tượng thì anh cứ chờ lãnh đạo mắng đi.
- Quốc Đống, ông đứng nói có sợ đau lưng không? Cả ngày tiếp khách ăn uống không sướng sao? Chúng tôi mà so với ông thì không các gì ăn mày.
La Khánh Sinh trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Ông nhìn chúng tôi đi, một tháng chỉ được vài trăm tệ tiền lương, làm việc lại nhiều thì ông cũng biết, có chút sai lầm thì lãnh đạo mắng cho như chó. Bây giờ xem ông đi.
- Khánh Sinh, Đồn công an Cổ Kiều của ông cũng không nhiều việc mà.
Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên. Đồn công an Cổ Kiều nằm ở tận cùng phân cục Thanh Giang, chuyện sao có thể nhiều được.
- Đúng là không bằng của mấy tên Trình Giao, Hô Duyên, nhưng Đồn công an tôi ít người, có 20 người, rất nhiều đều là phụ huynh về hưu đẩy vào. Mẹ nó chứ, chuyện cũng chỉ có chúng tôi làm.
La Khánh Sinh có chút buồn bực nói.
Ở trường La Khánh Sinh có làm ở hội sinh viên nên có chút đắc ý. Chẳng qua tên này cũng có năng lực, giỏi viết bài, biết cách quan hệ với bạn bè, đầu óc linh hoạt, chẳng qua hơi đen nên bị điều về Đồn công an Cổ Kiều xa xôi.
Quận Thanh Giang là một quận có kinh tế hơi kém so với các quận khác. So sánh với Hoa Khê, Thiên Hà và Liên Hồ thì kém nhiều. Mà Đồn công an Cổ Kiều lại nằm sâu trong quận. Ở đám bạn học còn công tác ở nội thành, La Khánh Sinh, Trình Giao cùng với Hô Duyên Cường có quan hệ khá tốt với Triệu Quốc Đống. Nhất là La Khánh Sinh và Trình Giao.
- Khánh Sinh, Trưởng phòng Quận ông là ai?
Triệu Quốc Đống nói.
- Lôi Thành Phương, cũng học ở trường ta. Chúng ta coi như lớp đàn em của y.
La Khánh Sinh thở dài một tiếng rồi nói:
- Chẳng qua Trưởng phòng Lôi lại không chiếu cố gì đám sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát, hàng năm từ Học viện cảnh sát cũng có người mới tiến vào, hơn nữa tốt nghiệp càng lúc càng nhiều mà.
- Phòng chỗ ông có chính ủy không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, Chính ủy Cổ năm trước vừa lui về, vẫn chưa có ai thay. Mấy Phó Trưởng phòng chỗ tôi tranh rất mạnh. Nghe nói Cục công an thành phố cố ý điều một cán bộ tới.
La Khánh Sinh như nghe ra gì đó nên nói:
- Quốc Đống, ông hỏi làm gì? Ông nghe được vấn đề gì sao?
- Không có gì, tôi chỉ là nghĩ đến năm đó chỗ tôi cũng tranh đoạt chức này rất mạnh, muốn xem bên ông có như vậy không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu. Khâu Nguyên Phong sẽ được điều đi, nghe Khâu Nguyên Phong nói thì có thể tới quận nội thành và lên chức. Nội thành bây giờ thiếu một Trưởng phòng, một chính ủy. Trưởng phòng là của Phân cục Thiên Hà, chính ủy bên Phân cục Thanh Giang. Khâu Nguyên Phong muốn lên làm Phân Cục trưởng (tương đương Trưởng phòng) là rất khó khăn.
Lưu Triệu Quốc cũng có ấn tượng tốt đối với Khâu Nguyên Phong, hơn nữa là Cục trưởng nên y cũng muốn bố trí người của mình vào nội thành.
- Có gì khác nhau chứ? Bên chỗ tôi còn kịch liệt hơn bên ông.
La Khánh Sinh nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống rồi nghĩ tới gì đó. Nhưng thấy mặt Triệu Quốc Đống không chút thay đổi nên y không thấy gì.
- Kiểu gì chẳng có cơ hội. Chúng ta tốt nghiệp trường cảnh sát thành phố, học ngành này, muốn làm phải làm ra thành tích. Bây giờ nhân lúc còn trẻ phải vất vả một chút. Dù lãnh đạo nghĩ như thế nào thì bọn họ cũng cần người làm được việc mà. Bên hệ thống công an thì ông không được là không được, không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm mà sống cả đời.
- Quốc Đống nói đúng, mỗi ngày tôi mệt như chó, về nhà là muốn nằm. Ngay cả bạn gái nhắn tin cũng không muốn nhắn lại, nhưng chuyện đến không thể không làm.
Trình Giao nói:
- Đồn công an có việc thì mọi người sao có thể ngồi im. Ba năm không phải khoe khoang nhưng có vụ án gì chưa gặp. Vụ án giao vào tay tôi thì lãnh đạo cũng yên tâm.
- Ông có bạn gái à? Ha ha, sao không mang đi vậy? Có phải là quá xấu không hả? Công tác ở đâu?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Cút, nhất định là ngoan hiền rồi, hơn nữa còn rất đẹp, hơn nữa còn không thua Đường Cẩn.
Trình Giao có chút khó hiểu nói:
- Đúng, lần trước nghe nói ông đón một cô gái, có phải bạn gái của ông bây giờ không? Nhà Đường Cẩn có vẻ cũng không thích Tương Vĩ Tài kia nữa.
Triệu Quốc Đống không khỏi động tâm. Ở trường Trình Giao và Đường Cẩn học cùng lớp, quan hệ khá được, cũng hay liên lạc. Sau khi hắn và Đường Cẩn chia tay, Đường Cẩn biết tin về hắn cũng là nhờ Trình Giao.
- Hôm nay chúng ta không nhắc tới Đường Cẩn.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói:
- Quá khứ rồi, nhắc lại cũng không có tác dụng.
- Ừ, Trình Giao, chuyện đã qua, Quốc Đống bây giờ đã có bạn gái mà. Đường Cẩn bây giờ không thể quay lại với Quốc Đống nữa mà.
La Khánh Sinh nói.
- Đường Cẩn và Tương Vĩ Tài kia không có quan hệ gì, chỉ là do nhà cô ấy ép mà thôi, Đường Cẩn không muốn nên kéo mấy tháng mà thôi, đợt tết đến bây giờ không hề qua lại.
Trình Giao hy vọng Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn quay lại với nhau:
- Hô Duyên, sao ông không gọi điện bảo Đường Cẩn tới?
Hô Duyên Cường gãi đầu nói:
- Quốc Đống không cho tôi gọi.
- Quốc Đống, ông quyết tâm cắt đứt với Đường Cẩn sao? Tôi thấy Đường Cẩn hợp với ông nhất đó.
Trình Giao nhíu mày nói.
- Thích hợp nhất với tôi vẫn còn ở chỗ mẹ vợ.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Thời buổi này không ai có thể nói rõ, tình cảm luôn thay đổi. Lòng phụ nữ như kim đáy biển.
- Hừ, ông đừng nói người khác. Ông vừa chia tay Đường Cẩn chưa lâu đã đi tán em khác, có phải là vừa thấy đã yêu?
La Khánh Sinh nói một câu.
- Ôi, tuần trước tôi gặp Đường Cẩn, cô ấy gầy đi nhiều, cũng buồn bã. Tôi thấy đều do ông.
Trình Giao lắc đầu. Nếu Triệu Quốc Đống có bạn gái khác thì khuyên cũng vô ích. Đường Cẩn mặc dù không nói rõ nhưng y có thể nhìn ra trong lòng Đường Cẩn vẫn còn Triệu Quốc Đống. Nhưng tâm tư của Triệu Quốc Đống bây giờ thì y không rõ. Người này hai năm qua thay đổi quá nhiều, thậm chí không còn làm cảnh sát nữa.
Triệu Quốc Đống thấy Trình Giao như vậy thì biết y đang nghĩ gì. Tính tên này luôn muốn giúp bạn bè.
Điện thoại di động của Triệu Quốc Đống đột nhiên vang lên.
- Quốc Đống, chú ở đâu đó?
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy là 12h kém 15 phút. Lưu Triệu Quốc gọi mình đi ăn sao?
- Lưu ca, em đang ăn với mấy bạn ở thành phố.
- Ở thành phố à, vậy lại đây uống hộ anh vài chén. Chiều anh còn phải họp, uống nữa là không được. Chỗ cũ, phòng Tiêu Tương, nhà hàng Gia Hòa.
Lưu Triệu Quốc vui vẻ nói:
- Nói với bạn của chú một câu.
- Vâng.
Triệu Quốc Đống đành phải đồng ý. Theo lý thuyết hắn không nên rời đi, nhưng Lưu Triệu Quốc gọi thì hắn không thể không đi.
Bị đám bạn học mắng, Triệu Quốc Đống chỉ có thể gật đầu cúi người nói không phải, một bên đưa từng tên một bao Hồng Sơn, sau đó vội vàng đi thanh toán.
Vào phòng, Triệu Quốc Đống chỉ nghe thấy một giọng nói hào sảng vang lên:
- Lão lãnh đạo, hôm nay anh không uống rượu là không cho tôi mặt mũi. Anh nhận chức, tôi còn không chúc mừng anh. Lão Tần, hôm nay có thể mời hay không là do anh.
- Lão Thiết, gánh nặng này đừng đặt lên người tôi. Cục trưởng Lưu là lão lãnh đạo của anh, bây giờ lại là lãnh đạo trực tiếp của tôi. Anh không mời được, tôi dám chuốc sao?
Một giọng khác nói:
- Cục trưởng Lưu, anh thấy lão Thiết là cấp dưới cũ của anh, một chén không uống sao có thể được? Chiều bốn giờ mới họp, bây giờ mới 12h mà, không ảnh hưởng gì đâu.
- Tần Huân, phải bắn súng ra ngoài chứ, anh lại gác tôi lên giá lửa sao?
Lưu Triệu Quốc vui vẻ nói.
Triệu Quốc Đống gõ cửa và đi vào, Lưu Triệu Quốc thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.
- Lại đây Quốc Đống, ngồi cạnh anh, mấy tên này muốn hại anh. Ngay cả tên Tần Huân này cũng định làm phản.
Triệu Quốc Đống vào thì thấy có bốn người, ngoài họ Thiết thì có một người xem ra đi cùng y. Ngoài ra còn có Tần Huân kia cũng nghe quen quen, giống như là phân Cục trưởng Phân cục Ga xe lửa.
Mấy người kia đều giật mình vì việc Triệu Quốc Đống rời khỏi hệ thống công an. Nhưng khi nghe nói Triệu Quốc Đống làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát thì đều rất hâm mộ. Khu Khai Phát ở đâu đều được ưu ái. Giang Khẩu mặc dù là huyện nhưng bước một bước là tới thành phố. So sánh với đám bạn học còn đang cố gắng phấn đấu vì phó Trưởng đồn công an, Triệu Quốc Đống biểu hiện rất đáng chú ý.
- Mọi người đừng nhìn tôi, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát cũng không dễ làm. Suốt ngày như con cháu chạy khắp nơi tìm nhà đầu tư, chuẩn bị tài liệu, người khác hỏi gì phải lập tức trả lời, chỗ không rõ cũng phải làm rõ, nếu nhà đầu tư không có ấn tượng thì anh cứ chờ lãnh đạo mắng đi.
- Quốc Đống, ông đứng nói có sợ đau lưng không? Cả ngày tiếp khách ăn uống không sướng sao? Chúng tôi mà so với ông thì không các gì ăn mày.
La Khánh Sinh trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Ông nhìn chúng tôi đi, một tháng chỉ được vài trăm tệ tiền lương, làm việc lại nhiều thì ông cũng biết, có chút sai lầm thì lãnh đạo mắng cho như chó. Bây giờ xem ông đi.
- Khánh Sinh, Đồn công an Cổ Kiều của ông cũng không nhiều việc mà.
Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên. Đồn công an Cổ Kiều nằm ở tận cùng phân cục Thanh Giang, chuyện sao có thể nhiều được.
- Đúng là không bằng của mấy tên Trình Giao, Hô Duyên, nhưng Đồn công an tôi ít người, có 20 người, rất nhiều đều là phụ huynh về hưu đẩy vào. Mẹ nó chứ, chuyện cũng chỉ có chúng tôi làm.
La Khánh Sinh có chút buồn bực nói.
Ở trường La Khánh Sinh có làm ở hội sinh viên nên có chút đắc ý. Chẳng qua tên này cũng có năng lực, giỏi viết bài, biết cách quan hệ với bạn bè, đầu óc linh hoạt, chẳng qua hơi đen nên bị điều về Đồn công an Cổ Kiều xa xôi.
Quận Thanh Giang là một quận có kinh tế hơi kém so với các quận khác. So sánh với Hoa Khê, Thiên Hà và Liên Hồ thì kém nhiều. Mà Đồn công an Cổ Kiều lại nằm sâu trong quận. Ở đám bạn học còn công tác ở nội thành, La Khánh Sinh, Trình Giao cùng với Hô Duyên Cường có quan hệ khá tốt với Triệu Quốc Đống. Nhất là La Khánh Sinh và Trình Giao.
- Khánh Sinh, Trưởng phòng Quận ông là ai?
Triệu Quốc Đống nói.
- Lôi Thành Phương, cũng học ở trường ta. Chúng ta coi như lớp đàn em của y.
La Khánh Sinh thở dài một tiếng rồi nói:
- Chẳng qua Trưởng phòng Lôi lại không chiếu cố gì đám sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát, hàng năm từ Học viện cảnh sát cũng có người mới tiến vào, hơn nữa tốt nghiệp càng lúc càng nhiều mà.
- Phòng chỗ ông có chính ủy không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, Chính ủy Cổ năm trước vừa lui về, vẫn chưa có ai thay. Mấy Phó Trưởng phòng chỗ tôi tranh rất mạnh. Nghe nói Cục công an thành phố cố ý điều một cán bộ tới.
La Khánh Sinh như nghe ra gì đó nên nói:
- Quốc Đống, ông hỏi làm gì? Ông nghe được vấn đề gì sao?
- Không có gì, tôi chỉ là nghĩ đến năm đó chỗ tôi cũng tranh đoạt chức này rất mạnh, muốn xem bên ông có như vậy không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu. Khâu Nguyên Phong sẽ được điều đi, nghe Khâu Nguyên Phong nói thì có thể tới quận nội thành và lên chức. Nội thành bây giờ thiếu một Trưởng phòng, một chính ủy. Trưởng phòng là của Phân cục Thiên Hà, chính ủy bên Phân cục Thanh Giang. Khâu Nguyên Phong muốn lên làm Phân Cục trưởng (tương đương Trưởng phòng) là rất khó khăn.
Lưu Triệu Quốc cũng có ấn tượng tốt đối với Khâu Nguyên Phong, hơn nữa là Cục trưởng nên y cũng muốn bố trí người của mình vào nội thành.
- Có gì khác nhau chứ? Bên chỗ tôi còn kịch liệt hơn bên ông.
La Khánh Sinh nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống rồi nghĩ tới gì đó. Nhưng thấy mặt Triệu Quốc Đống không chút thay đổi nên y không thấy gì.
- Kiểu gì chẳng có cơ hội. Chúng ta tốt nghiệp trường cảnh sát thành phố, học ngành này, muốn làm phải làm ra thành tích. Bây giờ nhân lúc còn trẻ phải vất vả một chút. Dù lãnh đạo nghĩ như thế nào thì bọn họ cũng cần người làm được việc mà. Bên hệ thống công an thì ông không được là không được, không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm mà sống cả đời.
- Quốc Đống nói đúng, mỗi ngày tôi mệt như chó, về nhà là muốn nằm. Ngay cả bạn gái nhắn tin cũng không muốn nhắn lại, nhưng chuyện đến không thể không làm.
Trình Giao nói:
- Đồn công an có việc thì mọi người sao có thể ngồi im. Ba năm không phải khoe khoang nhưng có vụ án gì chưa gặp. Vụ án giao vào tay tôi thì lãnh đạo cũng yên tâm.
- Ông có bạn gái à? Ha ha, sao không mang đi vậy? Có phải là quá xấu không hả? Công tác ở đâu?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Cút, nhất định là ngoan hiền rồi, hơn nữa còn rất đẹp, hơn nữa còn không thua Đường Cẩn.
Trình Giao có chút khó hiểu nói:
- Đúng, lần trước nghe nói ông đón một cô gái, có phải bạn gái của ông bây giờ không? Nhà Đường Cẩn có vẻ cũng không thích Tương Vĩ Tài kia nữa.
Triệu Quốc Đống không khỏi động tâm. Ở trường Trình Giao và Đường Cẩn học cùng lớp, quan hệ khá được, cũng hay liên lạc. Sau khi hắn và Đường Cẩn chia tay, Đường Cẩn biết tin về hắn cũng là nhờ Trình Giao.
- Hôm nay chúng ta không nhắc tới Đường Cẩn.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói:
- Quá khứ rồi, nhắc lại cũng không có tác dụng.
- Ừ, Trình Giao, chuyện đã qua, Quốc Đống bây giờ đã có bạn gái mà. Đường Cẩn bây giờ không thể quay lại với Quốc Đống nữa mà.
La Khánh Sinh nói.
- Đường Cẩn và Tương Vĩ Tài kia không có quan hệ gì, chỉ là do nhà cô ấy ép mà thôi, Đường Cẩn không muốn nên kéo mấy tháng mà thôi, đợt tết đến bây giờ không hề qua lại.
Trình Giao hy vọng Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn quay lại với nhau:
- Hô Duyên, sao ông không gọi điện bảo Đường Cẩn tới?
Hô Duyên Cường gãi đầu nói:
- Quốc Đống không cho tôi gọi.
- Quốc Đống, ông quyết tâm cắt đứt với Đường Cẩn sao? Tôi thấy Đường Cẩn hợp với ông nhất đó.
Trình Giao nhíu mày nói.
- Thích hợp nhất với tôi vẫn còn ở chỗ mẹ vợ.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Thời buổi này không ai có thể nói rõ, tình cảm luôn thay đổi. Lòng phụ nữ như kim đáy biển.
- Hừ, ông đừng nói người khác. Ông vừa chia tay Đường Cẩn chưa lâu đã đi tán em khác, có phải là vừa thấy đã yêu?
La Khánh Sinh nói một câu.
- Ôi, tuần trước tôi gặp Đường Cẩn, cô ấy gầy đi nhiều, cũng buồn bã. Tôi thấy đều do ông.
Trình Giao lắc đầu. Nếu Triệu Quốc Đống có bạn gái khác thì khuyên cũng vô ích. Đường Cẩn mặc dù không nói rõ nhưng y có thể nhìn ra trong lòng Đường Cẩn vẫn còn Triệu Quốc Đống. Nhưng tâm tư của Triệu Quốc Đống bây giờ thì y không rõ. Người này hai năm qua thay đổi quá nhiều, thậm chí không còn làm cảnh sát nữa.
Triệu Quốc Đống thấy Trình Giao như vậy thì biết y đang nghĩ gì. Tính tên này luôn muốn giúp bạn bè.
Điện thoại di động của Triệu Quốc Đống đột nhiên vang lên.
- Quốc Đống, chú ở đâu đó?
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy là 12h kém 15 phút. Lưu Triệu Quốc gọi mình đi ăn sao?
- Lưu ca, em đang ăn với mấy bạn ở thành phố.
- Ở thành phố à, vậy lại đây uống hộ anh vài chén. Chiều anh còn phải họp, uống nữa là không được. Chỗ cũ, phòng Tiêu Tương, nhà hàng Gia Hòa.
Lưu Triệu Quốc vui vẻ nói:
- Nói với bạn của chú một câu.
- Vâng.
Triệu Quốc Đống đành phải đồng ý. Theo lý thuyết hắn không nên rời đi, nhưng Lưu Triệu Quốc gọi thì hắn không thể không đi.
Bị đám bạn học mắng, Triệu Quốc Đống chỉ có thể gật đầu cúi người nói không phải, một bên đưa từng tên một bao Hồng Sơn, sau đó vội vàng đi thanh toán.
Vào phòng, Triệu Quốc Đống chỉ nghe thấy một giọng nói hào sảng vang lên:
- Lão lãnh đạo, hôm nay anh không uống rượu là không cho tôi mặt mũi. Anh nhận chức, tôi còn không chúc mừng anh. Lão Tần, hôm nay có thể mời hay không là do anh.
- Lão Thiết, gánh nặng này đừng đặt lên người tôi. Cục trưởng Lưu là lão lãnh đạo của anh, bây giờ lại là lãnh đạo trực tiếp của tôi. Anh không mời được, tôi dám chuốc sao?
Một giọng khác nói:
- Cục trưởng Lưu, anh thấy lão Thiết là cấp dưới cũ của anh, một chén không uống sao có thể được? Chiều bốn giờ mới họp, bây giờ mới 12h mà, không ảnh hưởng gì đâu.
- Tần Huân, phải bắn súng ra ngoài chứ, anh lại gác tôi lên giá lửa sao?
Lưu Triệu Quốc vui vẻ nói.
Triệu Quốc Đống gõ cửa và đi vào, Lưu Triệu Quốc thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.
- Lại đây Quốc Đống, ngồi cạnh anh, mấy tên này muốn hại anh. Ngay cả tên Tần Huân này cũng định làm phản.
Triệu Quốc Đống vào thì thấy có bốn người, ngoài họ Thiết thì có một người xem ra đi cùng y. Ngoài ra còn có Tần Huân kia cũng nghe quen quen, giống như là phân Cục trưởng Phân cục Ga xe lửa.
Tác giả :
Thụy Căn