Lộng Triều
Quyển 3 - Chương 69: Ra tay
Cù Vận Bạch đang suy nghĩ lời Triệu Quốc Đống nói. Triệu Quốc Đống mặc dù tuổi không cao nhưng nhiều lúc có cái nhìn xa hơn cô, làm cô vô thức phải suy nghĩ lời của Triệu Quốc Đống nói. Lúc này đột nhiên nói Quận Long Đàm nhận nhà máy ô nhiễm. Mặc dù Triệu Quốc Đống nói rất bình thường, nhưng đối phương nói cho cô thì có phải hy vọng cô thấy vấn đề gì khác?
Báo cáo với Bí thư Lô và Chủ tịch Mao? Cù Vận Bạch không rõ ràng. Nói thật ở chuyện này cô không xác định được thái độ của lãnh đạo. Khu Khai Phát Giang Khẩu bây giờ đang rất nguy hiểm, đứa ngốc cũng nhìn ra Giang Khẩu phải nhường đường cho Lộc Sơn cùng Long Đàm. Nếu kéo ngã Long Đàm thì đó sẽ là cơ hội, nhưng làm như thế nào để nắm chắc.
- Quốc Đống, cậu cảm thấy chúng ta có thể thông qua bên Bảo vệ môi trường mà phản ánh lên cấp trên không?
Cù Vận Bạch thử hỏi, cô muốn xem Triệu Quốc Đống nghĩ như thế nào.
- Không tác dụng, thông qua con đường đó thì không đủ thời gian, trình tự quá chậm. Chờ chính thức chạm tới vấn đề thì Khu Khai Phát Giang Khẩu đã bị xóa sổ. Mà Long Đàm nhiều nhất là bỏ hạng mục đó đi mà thôi. Chẳng lẽ lúc ấy còn xóa sổ Khu Khai Phát Long Đàm, khôi phục Giang Khẩu?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Ý của cậu là
Cù Vận Bạch đang mong Triệu Quốc Đống nói tiếp.
- Ha ha, Cù tỷ, bọn họ có nhiều biện pháp hơn chúng ta mà.
Triệu Quốc Đống nhìn sang bên và không nói nữa.
Cù Vận Bạch do dự một chút rồi nói:
- Quốc Đống, tôi sợ lãnh đạo không đồng ý làm việc này.
- Chị yên tâm, lãnh đạo có cấp độ khác chúng ta, xử lý việc này đối với bọn họ là đơn giản, bọn họ có đủ phương pháp mà giải quyết. Hơn nữa còn có phương pháp đường đường chính chính. Chị yên tâm, chúng ta cung cấp tin tức cho bọn họ là được.
Triệu Quốc Đống cười cười xấu xa mà nói.
- Cậu đừng kéo Cù tỷ này vào.
Cù Vận Bạch nhìn Triệu Quốc Đống đầy quyến rũ rồi nói:
- Cậu đã là Phó bí thư Đảng ủy, nói chuyện cũng phải chú ý ảnh hưởng.
- Ha ha, không phải là chúng ta nói chuyện riêng sao? Con người sống mà lo lắng nhiều sẽ khổ, suối ngày nghiêm mặt, tính kế với người có phải rất mệt không? Thả lỏng mình cũng tốt mà.
Triệu Quốc Đống bắt đầu nói linh tinh:
- Đảng viên cũng là người, cũng có yêu thích, cũng muốn có cuộc sống nghệ thuật. Phụ nữ nghĩ quá nhiều sẽ nhanh già. Cù tỷ phải bảo vệ mình đó.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Cù Vận Bạch vô thức sờ sờ má mình, giống như muốn xem mình có phải thật sự già đi hay không? Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi cười thầm trong lòng, xem ra phụ nữ chú ý sắc đẹp của mình hơn bất cứ thứ gì khác.
Triệu Quốc Đống không muốn quan tâm Cù Vận Bạch nói chuyện với ba vị lãnh đạo như thế nào. Theo hắn thấy có vấn đề này thì kéo Long Đàm ngã ngựa cũng không có gì khó khăn, vấn đề nằm ở việc làm thế nào tránh ra. Nếu làm người ta rõ ràng cảm thấy đây là do Giang Khẩu làm, lãnh đạo nhất định có cái nhìn với Giang Khẩu. Chẳng qua hắn tin rằng Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm đủ khả năng xử lý tốt.
Một tuần sau trên báo Hoàn cảnh Trung Quốc đăng bài “Cảnh giác ngành sản xuất gây ô nhiễm ở duyên hải đang tiến dần vào khu vực Trung tây” được xuất hiện. Trong đó cũng nói về tin tức Khu Khai Phát Long Đàm – Thành phố An Đô có vài nhà máy ô nhiễm đến đầu tư.
- Chúng tôi chào đón công ty duyên hải tới đầu tư, nhưng không có nghĩa chúng tôi cũng mở rộng hai tay chào đón các công ty ảnh hưởng đến cuộc sống của con cái chúng ta tới đầu tư. Có lẽ những người này sẽ nói phát triển là đạo lý, tất cả phải đặt phát triển kinh tế lên hàng đầu. Nhưng tôi muốn nói tư tưởng này là rất không bình thường, có nhiều lúc là do quan chức muốn thành tích mà làm.
- Bí thư Ninh, chuyện này tôi đã báo cáo với Thị trưởng Nguyên Thịnh. Bọn họ đã vòng qua Phó thị trưởng phụ trách là tôi mà còn được bên Cục Bảo vệ môi trường bật đèn xanh. Tôi rất tức giận với cách làm này. Các công ty gia công gây ô nhiễm như vậy thậm chí đã bị khống chế ở các huyện ở vùng duyên hải, bây giờ không ngờ đường hoàng xuất hiện tại một quận ở An Đô. Long Đàm là nơi nào? Nằm ở hướng gió của Thành phố An Đô? Khi mùa đông tới thì các thứ ô nhiễm sẽ bay thẳng vào thành phố.
Ninh Pháp kiên nhẫn nghe vị Phó thị trưởng này nói. Có lẽ trong tất cả cán bộ chính quyền chỉ có vị Phó thị trưởng Khang này dám tỏ thái độ như vậy với y. Không bởi vì gì khác, y trước đó làm ở một Đại học khoa học kỹ thuật phía Nam được điều tới An Đô làm Phó thị trưởng.
Chỉ cần trong phạm vi công việc của y, vị Phó thị trưởng này không hề e ngại phát biểu, bên chính quyền thành phố có vẻ xa lánh, nhưng y vẫn tôi làm việc của tôi. Vị Phó thị trưởng này nói dù làm hết khóa thôi cũng được, y quay về trường dạy học.
- Tôi biết các công ty này đều đưa ra thứ gì đó bảo đảm, không ngoài chính là hứa hẹn tăng cường đầu tư tài chính, khoa học kỹ thuật, hoàn toàn giải quyết vấn đề ô nhiễm, đảm phải phù hợp yêu cầu bảo vệ môi trường, sau đó hứa với chính quyền địa phương là sẽ kéo tăng trưởng GDP lên bao nhiêu. Hừ, ngay cả các công ty phương Tây cũng không giải quyết được vấn đề này, chẳng lẽ nói bọn họ có thể giải quyết? Tôi không phải là chuộng ngoại, mà là phải đối mặt thực tế.
Trên thực tế trước khi Khang Nhất Minh phản ánh vấn đề thì Ninh Pháp cũng đã chú ý bài viết trên báo Hoàn cảnh Trung Quốc. Nhưng việc cơ quan Bảo vệ môi trường tỉnh, thành phố đều im tiếng trong vấn đề này là rất quái dị. Khang Nhất Minh nói có người vòng qua y là Phó thị trưởng phụ trách mà được cục Bảo vệ môi trường bật đèn xanh, Hoàng Nguyên Thịnh không thể không rõ vấn đề này. Thái Chánh Dương phụ trách công nghiệp, thu hút đầu tư, lại là thường vụ, nhìn qua có thể nhất. Nhưng Thái Chánh Dương lại là người thông báo tin tức với y nên tất nhiên không thể. Như vậy người đứng sau màn đã được lộ ra.
Chẳng qua chuyện lớn như thế này thì Sở Bảo vệ môi trường tỉnh không thể mặc kệ. Nhất là quy mô của hai công ty gia công này khá lớn, nhưng sao sở Bảo vệ môi trường lại im lặng không lên tiếng? Trong này có vấn đề khó hiểu.
Bây giờ tra ai lộ tin ra không có tác dụng, bây giờ các tờ báo lớn đều có chi nhánh ở từng tỉnh, hơn nữa tố chất của phóng viên cũng khá nhau. Chẳng qua ở vấn đề này phóng viên không sai, đây chính là làm khó chính quyền địa phương.
Ninh Pháp suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Khang, chuyện này tôi đã biết. Anh yêu cầu Cục Bảo vệ môi trường lập tức điều tra, hơn nữa yêu cầu bọn họ phải giải thích rõ sao trước đó các công ty kia được thông qua. Đúng như anh nói, chúng ta chào đón các công ty đến An Đô đầu tư, nhưng quyết không thể trả giá bằng sức khỏe dân chúng. Sau khi điều tra xong anh báo cáo việc này với Thị trưởng Nguyên Thịnh. Tôi tin chính quyền thành phố có thể xử lý tốt việc này.
Báo cáo với Bí thư Lô và Chủ tịch Mao? Cù Vận Bạch không rõ ràng. Nói thật ở chuyện này cô không xác định được thái độ của lãnh đạo. Khu Khai Phát Giang Khẩu bây giờ đang rất nguy hiểm, đứa ngốc cũng nhìn ra Giang Khẩu phải nhường đường cho Lộc Sơn cùng Long Đàm. Nếu kéo ngã Long Đàm thì đó sẽ là cơ hội, nhưng làm như thế nào để nắm chắc.
- Quốc Đống, cậu cảm thấy chúng ta có thể thông qua bên Bảo vệ môi trường mà phản ánh lên cấp trên không?
Cù Vận Bạch thử hỏi, cô muốn xem Triệu Quốc Đống nghĩ như thế nào.
- Không tác dụng, thông qua con đường đó thì không đủ thời gian, trình tự quá chậm. Chờ chính thức chạm tới vấn đề thì Khu Khai Phát Giang Khẩu đã bị xóa sổ. Mà Long Đàm nhiều nhất là bỏ hạng mục đó đi mà thôi. Chẳng lẽ lúc ấy còn xóa sổ Khu Khai Phát Long Đàm, khôi phục Giang Khẩu?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Ý của cậu là
Cù Vận Bạch đang mong Triệu Quốc Đống nói tiếp.
- Ha ha, Cù tỷ, bọn họ có nhiều biện pháp hơn chúng ta mà.
Triệu Quốc Đống nhìn sang bên và không nói nữa.
Cù Vận Bạch do dự một chút rồi nói:
- Quốc Đống, tôi sợ lãnh đạo không đồng ý làm việc này.
- Chị yên tâm, lãnh đạo có cấp độ khác chúng ta, xử lý việc này đối với bọn họ là đơn giản, bọn họ có đủ phương pháp mà giải quyết. Hơn nữa còn có phương pháp đường đường chính chính. Chị yên tâm, chúng ta cung cấp tin tức cho bọn họ là được.
Triệu Quốc Đống cười cười xấu xa mà nói.
- Cậu đừng kéo Cù tỷ này vào.
Cù Vận Bạch nhìn Triệu Quốc Đống đầy quyến rũ rồi nói:
- Cậu đã là Phó bí thư Đảng ủy, nói chuyện cũng phải chú ý ảnh hưởng.
- Ha ha, không phải là chúng ta nói chuyện riêng sao? Con người sống mà lo lắng nhiều sẽ khổ, suối ngày nghiêm mặt, tính kế với người có phải rất mệt không? Thả lỏng mình cũng tốt mà.
Triệu Quốc Đống bắt đầu nói linh tinh:
- Đảng viên cũng là người, cũng có yêu thích, cũng muốn có cuộc sống nghệ thuật. Phụ nữ nghĩ quá nhiều sẽ nhanh già. Cù tỷ phải bảo vệ mình đó.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Cù Vận Bạch vô thức sờ sờ má mình, giống như muốn xem mình có phải thật sự già đi hay không? Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi cười thầm trong lòng, xem ra phụ nữ chú ý sắc đẹp của mình hơn bất cứ thứ gì khác.
Triệu Quốc Đống không muốn quan tâm Cù Vận Bạch nói chuyện với ba vị lãnh đạo như thế nào. Theo hắn thấy có vấn đề này thì kéo Long Đàm ngã ngựa cũng không có gì khó khăn, vấn đề nằm ở việc làm thế nào tránh ra. Nếu làm người ta rõ ràng cảm thấy đây là do Giang Khẩu làm, lãnh đạo nhất định có cái nhìn với Giang Khẩu. Chẳng qua hắn tin rằng Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm đủ khả năng xử lý tốt.
Một tuần sau trên báo Hoàn cảnh Trung Quốc đăng bài “Cảnh giác ngành sản xuất gây ô nhiễm ở duyên hải đang tiến dần vào khu vực Trung tây” được xuất hiện. Trong đó cũng nói về tin tức Khu Khai Phát Long Đàm – Thành phố An Đô có vài nhà máy ô nhiễm đến đầu tư.
- Chúng tôi chào đón công ty duyên hải tới đầu tư, nhưng không có nghĩa chúng tôi cũng mở rộng hai tay chào đón các công ty ảnh hưởng đến cuộc sống của con cái chúng ta tới đầu tư. Có lẽ những người này sẽ nói phát triển là đạo lý, tất cả phải đặt phát triển kinh tế lên hàng đầu. Nhưng tôi muốn nói tư tưởng này là rất không bình thường, có nhiều lúc là do quan chức muốn thành tích mà làm.
- Bí thư Ninh, chuyện này tôi đã báo cáo với Thị trưởng Nguyên Thịnh. Bọn họ đã vòng qua Phó thị trưởng phụ trách là tôi mà còn được bên Cục Bảo vệ môi trường bật đèn xanh. Tôi rất tức giận với cách làm này. Các công ty gia công gây ô nhiễm như vậy thậm chí đã bị khống chế ở các huyện ở vùng duyên hải, bây giờ không ngờ đường hoàng xuất hiện tại một quận ở An Đô. Long Đàm là nơi nào? Nằm ở hướng gió của Thành phố An Đô? Khi mùa đông tới thì các thứ ô nhiễm sẽ bay thẳng vào thành phố.
Ninh Pháp kiên nhẫn nghe vị Phó thị trưởng này nói. Có lẽ trong tất cả cán bộ chính quyền chỉ có vị Phó thị trưởng Khang này dám tỏ thái độ như vậy với y. Không bởi vì gì khác, y trước đó làm ở một Đại học khoa học kỹ thuật phía Nam được điều tới An Đô làm Phó thị trưởng.
Chỉ cần trong phạm vi công việc của y, vị Phó thị trưởng này không hề e ngại phát biểu, bên chính quyền thành phố có vẻ xa lánh, nhưng y vẫn tôi làm việc của tôi. Vị Phó thị trưởng này nói dù làm hết khóa thôi cũng được, y quay về trường dạy học.
- Tôi biết các công ty này đều đưa ra thứ gì đó bảo đảm, không ngoài chính là hứa hẹn tăng cường đầu tư tài chính, khoa học kỹ thuật, hoàn toàn giải quyết vấn đề ô nhiễm, đảm phải phù hợp yêu cầu bảo vệ môi trường, sau đó hứa với chính quyền địa phương là sẽ kéo tăng trưởng GDP lên bao nhiêu. Hừ, ngay cả các công ty phương Tây cũng không giải quyết được vấn đề này, chẳng lẽ nói bọn họ có thể giải quyết? Tôi không phải là chuộng ngoại, mà là phải đối mặt thực tế.
Trên thực tế trước khi Khang Nhất Minh phản ánh vấn đề thì Ninh Pháp cũng đã chú ý bài viết trên báo Hoàn cảnh Trung Quốc. Nhưng việc cơ quan Bảo vệ môi trường tỉnh, thành phố đều im tiếng trong vấn đề này là rất quái dị. Khang Nhất Minh nói có người vòng qua y là Phó thị trưởng phụ trách mà được cục Bảo vệ môi trường bật đèn xanh, Hoàng Nguyên Thịnh không thể không rõ vấn đề này. Thái Chánh Dương phụ trách công nghiệp, thu hút đầu tư, lại là thường vụ, nhìn qua có thể nhất. Nhưng Thái Chánh Dương lại là người thông báo tin tức với y nên tất nhiên không thể. Như vậy người đứng sau màn đã được lộ ra.
Chẳng qua chuyện lớn như thế này thì Sở Bảo vệ môi trường tỉnh không thể mặc kệ. Nhất là quy mô của hai công ty gia công này khá lớn, nhưng sao sở Bảo vệ môi trường lại im lặng không lên tiếng? Trong này có vấn đề khó hiểu.
Bây giờ tra ai lộ tin ra không có tác dụng, bây giờ các tờ báo lớn đều có chi nhánh ở từng tỉnh, hơn nữa tố chất của phóng viên cũng khá nhau. Chẳng qua ở vấn đề này phóng viên không sai, đây chính là làm khó chính quyền địa phương.
Ninh Pháp suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Khang, chuyện này tôi đã biết. Anh yêu cầu Cục Bảo vệ môi trường lập tức điều tra, hơn nữa yêu cầu bọn họ phải giải thích rõ sao trước đó các công ty kia được thông qua. Đúng như anh nói, chúng ta chào đón các công ty đến An Đô đầu tư, nhưng quyết không thể trả giá bằng sức khỏe dân chúng. Sau khi điều tra xong anh báo cáo việc này với Thị trưởng Nguyên Thịnh. Tôi tin chính quyền thành phố có thể xử lý tốt việc này.
Tác giả :
Thụy Căn