Lộng Triều
Quyển 3 - Chương 5: Giảo hoạt
Thái Chánh Dương gật đầu đầy hài lòng. Triệu Quốc Đống nói đúng. Dù sao Triệu Quốc Đống chỉ là một cảnh sát, chưa công tác bên hành chính nên dù đọc sách, mẫn cảm với việc xảy ra nhưng không có nghĩa có năng lực giải quyết.
Với tình hình bây giờ của Triệu Quốc Đống đến làm thư ký của bên chính quyền không có vấn đề. Nhưng với tính cách của Triệu Quốc Đống thì khó ngồi được ở vị trí này, có khi ảnh hưởng tới quan hệ của hai bên. Tốt hơn là rèn luyện ở Huyện Giang Khẩu.
- Ừ, chú nói có lý. Chẳng qua khu Khai Phát là cơ hội, nếu có cơ hội chú hoàn toàn chuyển sang hành chính, dù sao ở mãi trong ngành đặc thù sẽ không có lợi cho sự phát triển.
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu có cơ hội thì anh có thể nói với lão Mao vài câu. Quan hệ giữa anh với Lô Vệ Hồng thì bình thường, chẳng qua đã học chung trường Đảng với lão Mao.
- Thái ca đừng nghĩ xa như vậy. Em mới tới khu Khai Phát, công tác chủ yếu là bên Đồn công an, không có một năm thì cũng không lên được, tạm thời chưa cần anh giúp em. Chẳng qua ngày sau nếu có việc cần anh ủng hộ thì em không khách khí. Dù sao khu Khai Phát cần thu hút đầu tư, tranh thủ đưa các công ty vào khu Khai Phát. Đây lại là mảng anh phụ trách.
- Cái này thì không vấn đề gì. Chẳng qua tháng năm Quốc vụ viện mới đưa ra yêu cầu hạn chế xây dựng khu Khai Phát. Giang Khẩu mặc dù được phê từ tháng ba nhưng thủ tục chưa xong, mới có được cách đây chưa lâu. Nhưng theo tình hình bây giờ thì anh thấy phải chỉnh đốn lại hoàn cảnh xung quanh khu Khai Phát. Khu Khai Phát mới được thành phố phê duyệt, theo quy định phải tỉnh phê duyệt. Với tình hình nửa sống nửa chết của khu Khai Phát Giang Khẩu bây giờ thì anh đoán sẽ khó.
- Lên xe trước mua vé sau không chỉ riêng ở Giang Khẩu làm. Nếu nói nửa sống nửa chết thì em nghĩ khu Khai Phát các nơi khác cũng vậy.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu quốc gia phải chú trọng việc phát triển khu Khai Phát tràn lan. Nhưng bây giờ hắn tốt xấu cũng là Phó chủ nhiệm khu Khai Phát, một khi khu Khai Phát bị xóa sổ vậy chức Phó Trưởng phòng của hắn không phải cũng bay sao?
- Nói thì như vậy nhưng xem trong khu Khai Phát Giang Khẩu có công ty gì? Đất không thiết nhưng công ty chỉ có vài nhà, đều là mấy nhà máy nhỏ về thực phẩm, thủ công, cơ giới… các công ty, nhà máy này có cần để ở khu Khai Phát không? Không có ngành sản xuất chiến lược, không có quy hoạch, chú đã thấy khu Khai Phát nào như vậy chưa? Anh thấy rất khó.
Thái Chánh Dương nói.
Thái Chánh Dương nói như vậy làm Triệu Quốc Đống á khẩu. Thái Chánh Dương là Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp nên hiểu rõ tình hình sản xuất công nghiệp các huyện, kể cả khu Khai Phát.
- Lần trước anh đã nói chuyện với Bí thư Lô và Chủ tịch Lương Huyện Giang Khẩu về vấn đề này. Cho nên bọn họ mới có thể thay đổi toàn bộ bộ máy Ban quản lý khu Khai Phát, qua đó mới có phần của chú. Nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn đạt hiệu quả rõ ràng, nhất là ở việc thu hút đầu tư thì anh thấy không có bao hy vọng.
- Ồ, Thái ca, anh không phải muốn em làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý vài tháng rồi mất chức sao? Anh phải nghĩ biện pháp giúp em mới được.
Triệu Quốc Đống kêu lên.
- Giúp chú thì dễ, vấn đề muốn giúp cả khu Khai Phát lại rất khó khăn.
Thái Chánh Dương nhún vai cười nói:
- Chú không phải rất có năng lực sao? Chú nghĩ biện pháp không chừng ngăn được cơn sóng dữ đó.
- Thái ca, anh không thể trêu em như vậy, chuyện này đâu phải dùng miệng lưỡi là giải quyết được.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói.
- Ừ, đúng là phải nghĩ biện pháp, nếu không khu Khai Phát Giang Khẩu chỉ có thể đóng cửa. Xem tháng 11, 12 có cơ hội hay không.
- Đến tháng đó thì công việc của em coi như cũng đã làm được một chút.
Triệu Quốc Đống cũng biết Thái Chánh Dương nhất định sẽ giúp mình, nhưng việc này đúng là không phải muốn giúp là giúp được.
- Đúng rồi Thái ca, anh có chú ý đến ý kiến sửa luật Thuế mà Trung ương mới đưa ra không?
Thái Chánh Dương hơi ngẩn ra mà nói:
- Đương nhiên chú ý. Anh mặc dù không phụ trách tài chính, thuế nhưng đó là mạch máu chính của chính quyền, bây giờ từ trên xuống dưới đều xôn xao, lòng người bất ổn. Vợ anh làm ở cục Thuế, luật Thuế khiến nội bộ bọn họ chấn động.
- Anh thấy ý tưởng đó của Trung ương thế nào?
- Chiêu này rất độc. Nếu như ý này được áp dụng, tài chính của Trung ương sẽ tăng mạnh, nhưng chính quyền địa phương lại bị giảm nhiều.
Lời của Thái Chánh Dương làm Triệu Quốc Đống khá phục. Chính quyền địa phương mất quyền khống chế tài chính thì sẽ không còn thực lực mà kêu gào Trung ương. Đây là một kế của Lãnh đạo trung ương.
- Chính sách này nhất định sẽ áp dụng, bởi vì đây là con đường tất yếu. Trung Quốc là nước lớn, có lịch sử đặc biệt, không thể như Mỹ, nhất định cần phải có chính quyền Trung ương mạnh mẽ. Cải cách mở ra khiến tiếng nói của chính quyền địa phương không ngừng tăng lên, có vài tỉnh cảm thấy mình có thực lực để mặc cả với Trung ương. Bây giờ Trung ương muốn thay đổi tình hình này.
Triệu Quốc Đống có thể thấy Thái Chánh Dương rất quan tâm vấn đề này.
- Nhưng điều này sẽ khiến chính quyền địa phương khó xử, Trung ương không thể áp đặt chứ?
Thái Chánh Dương nói.
- Không phải là áp đặt nhưng nguyên tắc chính không thể thay đổi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Không nên mơ tưởng Trung ương sẽ lui bước.
- Nếu thật sự áp dụng thì các khu vực giàu có ở duyên hải còn đỡ, mấy tỉnh phía Tây như chúng ta lại khá khó khăn.
Thái Chánh Dương nói.
- Điều này không thể tránh khỏi, nhưng ai bảo đó là xu thế không thể đổi. Em xem ra sang năm là sẽ áp dụng chính sách này.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Đây đúng là một gậy đánh vào chính quyền địa phương.
Thái Chánh Dương cười khổ nói.
- Mặc dù chính sách không thể thay đổi nhưng có thể dùng vài cách bù lại một chút.
Triệu Quốc Đống nói.
- Chú có ý gì?
Thái Chánh Dương cảm thấy đối phương có ý gì cần nói với mình.
- Trung ương áp dụng chính sách này về cơ bản lấy hết tiền thuế của chính quyền địa phương. Tài chính của địa phương trong lúc nhất thời trở nên khó khăn. Cho nên Trung ương sẽ đưa lại một khoản. Năm nay chưa kết thúc, nếu có thể nghĩ biện pháp tăng thu của địa phương, ít nhất có thể đảm bảo trong mấy năm không quá khó khăn.
Triệu Quốc Đống cười cười đầy ẩn ý.
Thái Chánh Dương trợn mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Thái Chánh Dương đã từng làm Chủ tịch huyện nên hiểu ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống. Tăng tiền thuế thu được không có gì khó, nói cách khác nếu làm thì quá đơn giản. Chẳng qua nếu bị phát hiện sẽ bị xử nặng.
- Thái ca, em cũng không bảo anh làm việc xấu, huống hồ anh là Phó thị trưởng, không phải Phó chủ tịch tỉnh phụ trách tài chính toàn tỉnh. Em nghĩ không phải một mình em nghĩ được điều này, người khác trong tỉnh cũng sẽ nghĩ được mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Em nghĩ anh có thể tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với lãnh đạo cấp trên. Bọn họ muốn làm thì trách nhiệm là của bọn họ. Chẳng qua em đoán chuyện này sẽ có rất nhiều, chủ yếu xem ai to gan làm sớm và bí ẩn hơn thôi.
Thái Chánh Dương rất rung động. Nếu như nói đây là lời của người bên cục Thuế hoặc cục Tài chính nói thì y còn có thể nhận, nhưng đây là do cảnh sát nói, khó tin.
Triệu Quốc Đống hiểu rõ tâm trạng của Thái Chánh Dương bây giờ. Nếu là hắn cũng vậy. Giấc mơ cho hắn biết nhiều điều. Sau khi Đường Cẩn rời đi, vợ tương lai của hắn là người làm ở cục Thuế nên hắn cũng có ấn tượng sâu về chính sách.
- Anh hiểu ý chú. Anh chỉ đề nghị mà thôi, không, đây là hiện tượng ở một nơi khác đáng để chúng ta nghiên cứu.
Thái Chánh Dương cười nói.
- Đúng thế.
Triệu Quốc Đống giơ ngón cái lên. Thái Chánh Dương ngày sau nhất định là chỗ dựa quan trọng của hắn. Người này có đầu óc linh hoạt về kinh tế, tiếp nhận cái mới cũng nhanh, lại nặng tình nghĩa. Người như vậy thì Triệu Quốc Đống chỉ cần đưa ra vài ý tưởng, Thái Chánh Dương sẽ có cách biến thành ý tưởng của mình. Qua đó Thái Chánh Dương sẽ đi lên càng cao, giúp Triệu Quốc Đống càng nhiều.
- Chỉ mong đừng có loạn là được.
Thái Chánh Dương cười khổ nói.
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, chẳng qua chỉ là đoạt miếng thịt trong miệng hổ mà thôi. Con hổ ăn no sẽ không để ý chút thịt vương vãi. Dù sao chỉ làm được lần, sau không có cơ hội đâu.
Triệu Quốc Đống cười phá lên.
- Thái ca, em chuẩn bị đến Thượng Hải.
- Bên đó có động tĩnh gì?
- Có, nhưng đến mức nào thì bây giờ chưa rõ. Em cũng có chút lo lắng nên nhân lúc chưa chính thức nhận chức ở khu Khai Phát mà xin nghỉ vài ngày. Em chuẩn bị đến Thượng Hải xem một chút.
- thị trường chứng khoán rất khó đoán trước. Mặc dù chú có nghiên cứu nhưng phải cẩn thận.
Thái Chánh Dương mặc dù không biết Triệu Quốc Đống dồn bao nhiêu nhưng nhất định không ít hơn mấy người bọn họ cộng lại.
Với tình hình bây giờ của Triệu Quốc Đống đến làm thư ký của bên chính quyền không có vấn đề. Nhưng với tính cách của Triệu Quốc Đống thì khó ngồi được ở vị trí này, có khi ảnh hưởng tới quan hệ của hai bên. Tốt hơn là rèn luyện ở Huyện Giang Khẩu.
- Ừ, chú nói có lý. Chẳng qua khu Khai Phát là cơ hội, nếu có cơ hội chú hoàn toàn chuyển sang hành chính, dù sao ở mãi trong ngành đặc thù sẽ không có lợi cho sự phát triển.
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu có cơ hội thì anh có thể nói với lão Mao vài câu. Quan hệ giữa anh với Lô Vệ Hồng thì bình thường, chẳng qua đã học chung trường Đảng với lão Mao.
- Thái ca đừng nghĩ xa như vậy. Em mới tới khu Khai Phát, công tác chủ yếu là bên Đồn công an, không có một năm thì cũng không lên được, tạm thời chưa cần anh giúp em. Chẳng qua ngày sau nếu có việc cần anh ủng hộ thì em không khách khí. Dù sao khu Khai Phát cần thu hút đầu tư, tranh thủ đưa các công ty vào khu Khai Phát. Đây lại là mảng anh phụ trách.
- Cái này thì không vấn đề gì. Chẳng qua tháng năm Quốc vụ viện mới đưa ra yêu cầu hạn chế xây dựng khu Khai Phát. Giang Khẩu mặc dù được phê từ tháng ba nhưng thủ tục chưa xong, mới có được cách đây chưa lâu. Nhưng theo tình hình bây giờ thì anh thấy phải chỉnh đốn lại hoàn cảnh xung quanh khu Khai Phát. Khu Khai Phát mới được thành phố phê duyệt, theo quy định phải tỉnh phê duyệt. Với tình hình nửa sống nửa chết của khu Khai Phát Giang Khẩu bây giờ thì anh đoán sẽ khó.
- Lên xe trước mua vé sau không chỉ riêng ở Giang Khẩu làm. Nếu nói nửa sống nửa chết thì em nghĩ khu Khai Phát các nơi khác cũng vậy.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu quốc gia phải chú trọng việc phát triển khu Khai Phát tràn lan. Nhưng bây giờ hắn tốt xấu cũng là Phó chủ nhiệm khu Khai Phát, một khi khu Khai Phát bị xóa sổ vậy chức Phó Trưởng phòng của hắn không phải cũng bay sao?
- Nói thì như vậy nhưng xem trong khu Khai Phát Giang Khẩu có công ty gì? Đất không thiết nhưng công ty chỉ có vài nhà, đều là mấy nhà máy nhỏ về thực phẩm, thủ công, cơ giới… các công ty, nhà máy này có cần để ở khu Khai Phát không? Không có ngành sản xuất chiến lược, không có quy hoạch, chú đã thấy khu Khai Phát nào như vậy chưa? Anh thấy rất khó.
Thái Chánh Dương nói.
Thái Chánh Dương nói như vậy làm Triệu Quốc Đống á khẩu. Thái Chánh Dương là Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp nên hiểu rõ tình hình sản xuất công nghiệp các huyện, kể cả khu Khai Phát.
- Lần trước anh đã nói chuyện với Bí thư Lô và Chủ tịch Lương Huyện Giang Khẩu về vấn đề này. Cho nên bọn họ mới có thể thay đổi toàn bộ bộ máy Ban quản lý khu Khai Phát, qua đó mới có phần của chú. Nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn đạt hiệu quả rõ ràng, nhất là ở việc thu hút đầu tư thì anh thấy không có bao hy vọng.
- Ồ, Thái ca, anh không phải muốn em làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý vài tháng rồi mất chức sao? Anh phải nghĩ biện pháp giúp em mới được.
Triệu Quốc Đống kêu lên.
- Giúp chú thì dễ, vấn đề muốn giúp cả khu Khai Phát lại rất khó khăn.
Thái Chánh Dương nhún vai cười nói:
- Chú không phải rất có năng lực sao? Chú nghĩ biện pháp không chừng ngăn được cơn sóng dữ đó.
- Thái ca, anh không thể trêu em như vậy, chuyện này đâu phải dùng miệng lưỡi là giải quyết được.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói.
- Ừ, đúng là phải nghĩ biện pháp, nếu không khu Khai Phát Giang Khẩu chỉ có thể đóng cửa. Xem tháng 11, 12 có cơ hội hay không.
- Đến tháng đó thì công việc của em coi như cũng đã làm được một chút.
Triệu Quốc Đống cũng biết Thái Chánh Dương nhất định sẽ giúp mình, nhưng việc này đúng là không phải muốn giúp là giúp được.
- Đúng rồi Thái ca, anh có chú ý đến ý kiến sửa luật Thuế mà Trung ương mới đưa ra không?
Thái Chánh Dương hơi ngẩn ra mà nói:
- Đương nhiên chú ý. Anh mặc dù không phụ trách tài chính, thuế nhưng đó là mạch máu chính của chính quyền, bây giờ từ trên xuống dưới đều xôn xao, lòng người bất ổn. Vợ anh làm ở cục Thuế, luật Thuế khiến nội bộ bọn họ chấn động.
- Anh thấy ý tưởng đó của Trung ương thế nào?
- Chiêu này rất độc. Nếu như ý này được áp dụng, tài chính của Trung ương sẽ tăng mạnh, nhưng chính quyền địa phương lại bị giảm nhiều.
Lời của Thái Chánh Dương làm Triệu Quốc Đống khá phục. Chính quyền địa phương mất quyền khống chế tài chính thì sẽ không còn thực lực mà kêu gào Trung ương. Đây là một kế của Lãnh đạo trung ương.
- Chính sách này nhất định sẽ áp dụng, bởi vì đây là con đường tất yếu. Trung Quốc là nước lớn, có lịch sử đặc biệt, không thể như Mỹ, nhất định cần phải có chính quyền Trung ương mạnh mẽ. Cải cách mở ra khiến tiếng nói của chính quyền địa phương không ngừng tăng lên, có vài tỉnh cảm thấy mình có thực lực để mặc cả với Trung ương. Bây giờ Trung ương muốn thay đổi tình hình này.
Triệu Quốc Đống có thể thấy Thái Chánh Dương rất quan tâm vấn đề này.
- Nhưng điều này sẽ khiến chính quyền địa phương khó xử, Trung ương không thể áp đặt chứ?
Thái Chánh Dương nói.
- Không phải là áp đặt nhưng nguyên tắc chính không thể thay đổi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Không nên mơ tưởng Trung ương sẽ lui bước.
- Nếu thật sự áp dụng thì các khu vực giàu có ở duyên hải còn đỡ, mấy tỉnh phía Tây như chúng ta lại khá khó khăn.
Thái Chánh Dương nói.
- Điều này không thể tránh khỏi, nhưng ai bảo đó là xu thế không thể đổi. Em xem ra sang năm là sẽ áp dụng chính sách này.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Đây đúng là một gậy đánh vào chính quyền địa phương.
Thái Chánh Dương cười khổ nói.
- Mặc dù chính sách không thể thay đổi nhưng có thể dùng vài cách bù lại một chút.
Triệu Quốc Đống nói.
- Chú có ý gì?
Thái Chánh Dương cảm thấy đối phương có ý gì cần nói với mình.
- Trung ương áp dụng chính sách này về cơ bản lấy hết tiền thuế của chính quyền địa phương. Tài chính của địa phương trong lúc nhất thời trở nên khó khăn. Cho nên Trung ương sẽ đưa lại một khoản. Năm nay chưa kết thúc, nếu có thể nghĩ biện pháp tăng thu của địa phương, ít nhất có thể đảm bảo trong mấy năm không quá khó khăn.
Triệu Quốc Đống cười cười đầy ẩn ý.
Thái Chánh Dương trợn mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Thái Chánh Dương đã từng làm Chủ tịch huyện nên hiểu ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống. Tăng tiền thuế thu được không có gì khó, nói cách khác nếu làm thì quá đơn giản. Chẳng qua nếu bị phát hiện sẽ bị xử nặng.
- Thái ca, em cũng không bảo anh làm việc xấu, huống hồ anh là Phó thị trưởng, không phải Phó chủ tịch tỉnh phụ trách tài chính toàn tỉnh. Em nghĩ không phải một mình em nghĩ được điều này, người khác trong tỉnh cũng sẽ nghĩ được mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Em nghĩ anh có thể tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với lãnh đạo cấp trên. Bọn họ muốn làm thì trách nhiệm là của bọn họ. Chẳng qua em đoán chuyện này sẽ có rất nhiều, chủ yếu xem ai to gan làm sớm và bí ẩn hơn thôi.
Thái Chánh Dương rất rung động. Nếu như nói đây là lời của người bên cục Thuế hoặc cục Tài chính nói thì y còn có thể nhận, nhưng đây là do cảnh sát nói, khó tin.
Triệu Quốc Đống hiểu rõ tâm trạng của Thái Chánh Dương bây giờ. Nếu là hắn cũng vậy. Giấc mơ cho hắn biết nhiều điều. Sau khi Đường Cẩn rời đi, vợ tương lai của hắn là người làm ở cục Thuế nên hắn cũng có ấn tượng sâu về chính sách.
- Anh hiểu ý chú. Anh chỉ đề nghị mà thôi, không, đây là hiện tượng ở một nơi khác đáng để chúng ta nghiên cứu.
Thái Chánh Dương cười nói.
- Đúng thế.
Triệu Quốc Đống giơ ngón cái lên. Thái Chánh Dương ngày sau nhất định là chỗ dựa quan trọng của hắn. Người này có đầu óc linh hoạt về kinh tế, tiếp nhận cái mới cũng nhanh, lại nặng tình nghĩa. Người như vậy thì Triệu Quốc Đống chỉ cần đưa ra vài ý tưởng, Thái Chánh Dương sẽ có cách biến thành ý tưởng của mình. Qua đó Thái Chánh Dương sẽ đi lên càng cao, giúp Triệu Quốc Đống càng nhiều.
- Chỉ mong đừng có loạn là được.
Thái Chánh Dương cười khổ nói.
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, chẳng qua chỉ là đoạt miếng thịt trong miệng hổ mà thôi. Con hổ ăn no sẽ không để ý chút thịt vương vãi. Dù sao chỉ làm được lần, sau không có cơ hội đâu.
Triệu Quốc Đống cười phá lên.
- Thái ca, em chuẩn bị đến Thượng Hải.
- Bên đó có động tĩnh gì?
- Có, nhưng đến mức nào thì bây giờ chưa rõ. Em cũng có chút lo lắng nên nhân lúc chưa chính thức nhận chức ở khu Khai Phát mà xin nghỉ vài ngày. Em chuẩn bị đến Thượng Hải xem một chút.
- thị trường chứng khoán rất khó đoán trước. Mặc dù chú có nghiên cứu nhưng phải cẩn thận.
Thái Chánh Dương mặc dù không biết Triệu Quốc Đống dồn bao nhiêu nhưng nhất định không ít hơn mấy người bọn họ cộng lại.
Tác giả :
Thụy Căn