Lộng Triều
Quyển 2 - Chương 52: Cân quắc anh thư
Lưu Thắng An có chút đau đầu. Lúc này y mới biết Phó Trưởng phòng phụ trách công tác an ninh trật tự, Đồn công an là không dễ làm.
Nhận chức chưa đầy nửa năm mà đã có không dưới mười lần dân chúng đến tranh cãi với Ban quản lý khu Khai Phát, các công ty trong khu Khai Phát. Đám nhân viên quan liêu trong khu Khai Phát đều có lai lịch và chỗ dựa. Làm ở Ban quản lý khu Khai Phát có chế độ tốt, công việc nhàn hạ, vừa không muốn xâm nhập giải quyết vấn đề, thái độ với dân chúng rất không tốt. Nếu như Lưu Thắng An không phải ứng phó linh hoạt thì đã loạn.
- Ừ, Thắng An, Bí thư Lô, chủ tịch Mao và chủ tịch Lương đã gọi tôi tới nói về tình hình an ninh trật tự của khu Khai Phát. Các lãnh đạo cảm thấy có đám người xấu tổ chức dân chúng ngăn cản việc xây dựng khu Khai Phát, đưa ra yêu cầu vượt quá phạm vi, nguyên tắc. Tôi vẫn suy nghĩ vấn đề này, xem xem phải như bọn họ nói không? Nếu là như vậy thì cơ quan công an chúng ta quyết không nương tay.
Chu Tinh Văn nhìn Lưu Thắng An mà nói.
- Sếp Chu, vấn đề này cũng khó nói. Nếu nói không có vấn đề là không thể, nhưng việc này liên quan tới rất nhiều lợi ích, tới nhiều tập thể. Tập thể bao gồm mấy cấp thôn, trấn ở Vĩnh Hòa, cùng với cả bên xây dựng …
- Một số người muốn kiếm lợi từ việc này, một số cán bộ thôn vì lợi ích bản thân mà tham gia, thậm chí có thể tồn tại vài thế lực xã hội đen. Mà khu Khai Phát vốn do Đồn công an Bắc Giao quản lý, nhưng dân chúng xung quanh lại thuộc về Vĩnh Hòa và Bắc Giao cùng quản. Hai bên không thống nhất nên có hiện tượng đùn đẩy. Cho nên tình hình thực tế chưa chắc đã chính xác như chúng ta nắm giữ.
Lưu Thắng An cũng chú ý nhiều ở việc này. Mấy lần y trực tiếp tới xử lý việc gây loạn ở khu Khai Phát, cũng hiểu rõ một chút tình hình. Nhưng dù sao y không tự mình xâm nhập tuyến đầu nên có khác gì xem hoa trong sương.
- Quốc Đống, nghe thấy không? Khu Khai Phát rất phức tạp. Trong năm Huyện ủy tiến hành thay đổi bộ máy Ban quản lý khu Khai Phát không phải không có nguyên nhân. Bây giờ Chủ tịch Lương kiêm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý khu Khai Phát, Cù Vận Bạch được điều đến làm Chủ nhiệm kiêm Phó bí thư Ban quản lý khu Khai Phát. Vì thế có thể thấy Huyện ủy chú ý tới khu Khai Phát như thế nào.
- Sau khi cậu đến thì phải mau chóng tham gia công việc, cố gắng nhẫn nhịn, hiểu rõ vấn đề của khu Khai Phát là như thế nào, sau đó tiến hành báo cáo với Đảng ủy Công an huyện. Công an huyện sẽ làm thành tài liệu để báo cáo với Huyện ủy, Ủy ban.
Mặc dù là trên bàn cơm nhưng nghe Chu Tinh Văn nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng thấy có chút áp lực. Từ trước đến giờ việc giải tỏa đất vẫn là việc đau đầu. Bây giờ khu Khai Phát mặc dù mới được phê chuẩn nhưng thực tế đã hoạt động hai, ba năm, trong này liên quan tới nhiều vấn đề. Muốn xử lý triệt để thì chỉ riêng cơ quan công an là không thể.
Thấy không khí bàn ăn trở nên nặng nề, Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ làm tăng không khí ra sao thi có người gõ cửa.
Người đi vào là một phụ nữ 27, 28 tuổi khá đẹp, tóc búi lên, cô mặc chiếc váy trắng, giày cao gót, môi đỏ hồng. Cô đứng đó làm người ta thấy sáng mắt lên.
- Ồ, sếp Chu, sếp Lưu, sếp Khâu sao chỉ ăn thôi vậy? Sao thế, đồ ăn tối nay không ngon sao? Nếu không hài lòng thì để tôi bảo nhà bếp làm món khác.
Cô gái nói chuyện tiếng phổ thông rất chuẩn làm Triệu Quốc Đống quen với tiếng Giang Khẩu có chút ngạc nhiên. Hắn không nhận ra người phụ nữ này, xem ra khá quan với mấy người Chu Tinh Văn.
- Ha ha, Giám đốc Cù, ăn ngon mà. Sao lúc trước không thấy Giám đốc Cù?
Chu Tinh Văn hơi giật giật mắt rồi nói.
- Tôi vừa tới, nghe sảnh nói sếp Chu ở đây nên tới chào.
Người phụ nữ nói rất dễ nghe:
- Xem ra sếp Chu hôm nay uống cũng nhiều.
- Ha ha, Giám đốc Cù, cô nếu tới mời Sếp Chu vài chén thì Sếp Chu sẽ tiếp tới cùng.
Lưu Thắng An xem ra cũng quen với người phụ nữ này.
- Vậy tôi xin mời Sếp Chu ba chén.
Người phụ nữ rất sảng khoái. Cô cười cười lấy ra ba chén rồi rót đầy cả ba:
- Sếp Chu, hôm nay thấy anh khá vui, tôi mời sếp ba chén được không?
Chu Tinh Văn thấy người phụ nữ như vậy thì bất đắc dĩ đứng lên:
- Giám đốc Cù, tôi giới thiệu với cô một chút. Đây là Quốc Đống – Triệu Quốc Đống, Trưởng đồn công an Giang Miếu. Chiều nay Hội nghị thường vụ Huyện ủy đã quyết định để cậu ấy làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát kiêm Trưởng đồn công an. Quốc Đống, đây là Giám đốc Cù, giám đốc của nhà hoàng Giang Thành.
- Giám đốc Cù, chào chị.
Triệu Quốc Đống chào.
- Ồ, Chủ nhiệm Triệu còn trẻ quá, 22 tuổi phải không? Trẻ như vậy đã là Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát, không đơn giản.
Mắt người phụ nữ sáng lên, tất nhiên rất giật mình vì Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy đã làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát. Ban quản lý khu Khai Phát là miếng thịt béo. Ở huyện nông nghiệp như Giang Khẩu thì Huyện ủy càng chú trọng đến công nghiệp.
- Giám đốc Cù quá khen, tôi còn chưa chính thức được bổ nhiệm. Dù là bổ nhiệm cũng chỉ là kiêm nhiệm, trách nhiệm chủ yếu của tôi là Trưởng đồn công an khu Khai Phát.
Triệu Quốc Đống không hề kiêu căng, Chu Tinh Văn thấy vậy thì thầm gật đầu. Chị gái của người phụ nữ này đang là Chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát, cũng là cấp trên của Triệu Quốc Đống. Không chừng Triệu Quốc Đống có bất cứ biểu hiện gì cũng sẽ truyền tới tai bên kia.
- Dù kiêm nhiệm cũng vậy mà. Chủ nhiệm Triệu còn trẻ đã làm lãnh đạo nói rõ năng lực của anh. Sếp Chu, lần đầu gặp thì có thể mời Chủ nhiệm Triệu không? Sếp Lưu, sếp Khâu đều đã quen từ trước, lát nữa tôi mời hai sếp.
Giám đốc Cù cười nói.
Chu Tinh Văn vốn định để Triệu Quốc Đống thay mình nhưng không ngờ người phụ nữ này lợi hại như vậy, hai câu đã đẩy Triệu Quốc Đống sang bên.
Uống ba chén mà người phụ nữ không có biểu hiện gì, Triệu Quốc Đống thầm khen lợi hại. Sao phụ nữ đẹp đều uống giỏi vậy nhỉ. Từ Xuân Nhạn uống giỏi, Giám đốc Cù này cũng thế là sao?
Nói chuyện một lúc, người phụ nữ họ Cù mới lễ phép đứng lên rời đi.
- Quốc Đống, không nên coi nhẹ người phụ nữ này. Nhà hàng Giang Thành mặc dù không phải của cô ta, nhưng việc hàng ngày do cô ta phụ trách. Ở đây vốn kinh doanh bi đát nhưng vào tay cô ta lại khấm khá hẳn. Chị cô ta là Cù Vận Bạch, đó là một người phụ nữ thần bí. Tôi thấy thế giới này đến lúc âm thịnh dương suy rồi.
Chu Tinh Văn lắc đầu nói.
- Đúng thế, cựu Chủ tịch xã Bảo Long đã điều lên làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ - Vưu Huệ Hương. Mà Bí thư xã Bảo Long lại không động. Ha ha, phụ nữ ở Giang Khẩu đã đè đàn ông rồi.
Khâu Nguyên Phong cười nói.
Mấy người đàn ông cười cười đầy mập mờ làm Triệu Quốc Đống thấy cũng kỳ quái. Xem ra Cù Vận Bạch và Vưu Huệ Hương kia đều có chút mờ ám, chẳng qua việc không liên quan gì tới hắn nên hắn không quan tâm tới.
Chu Tinh Văn khác Loan Chinh Viễn, không thích đánh mạt chược mà thích chơi tá lả. Sau khi ăn xong bốn người ngồi trong phòng của nhà hàng mà đánh. Bốn tiếng thoáng cái trôi qua, đánh bài này thắng thua không nhiều nhưng Chu Tinh Văn lại thích như vậy.
Nhìn Chu Tinh Văn cùng Lưu Thắng An rời đi, xe Mitsubishi của Khâu Nguyên Phong lặng lẽ dừng trước mặt Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, cậu đừng đi, ở lại nhà hàng ở một đêm sáng mai về Giang Miếu cũng không muộn. Tôi đã nói với nhà hàng lấy một phòng cho cậu.
- Không cần, tôi về Giang Miếu, gần tiếng là tới mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Bây giờ đã hơn 12h đêm, về cũng gần hai giờ. Tôi đoán mai cậu còn phải lên cục. Hội nghị thường vụ đã thông qua, mai chính quyền sẽ đưa ra văn bản bổ nhiệm. Chiều không chừng cậu sẽ đến khu Khai Phát báo danh thì việc gì phải về?
Khâu Nguyên Phong quan tâm nói.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy tôi ở lại đây.
Triệu Quốc Đống lên lầu thì gặp Giám đốc Cù kia. Triệu Quốc Đống thậm chí không biết tên của Giám đốc Cù này.
- Ồ, Chủ nhiệm Triệu đi nghỉ à?
- Giám đốc Cù, muộn như vậy mà vẫn chưa đi nghỉ sao?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Vừa nãy sếp Khâu có nói với tôi, tôi đã bố trí cho Chủ nhiệm Triệu ở phòng 618. Chủ nhiệm Triệu đi nghỉ cho sớm.
Người phụ nữ họ Cù đi đường như người mẫu trên sân khấu. Dáng người thon dài làm người ta thấy thích thú.
Triệu Quốc Đống vào phòng mở cửa sổ thì vừa lúc thấy người phụ nữ này lên xe rời đi.
Nhận chức chưa đầy nửa năm mà đã có không dưới mười lần dân chúng đến tranh cãi với Ban quản lý khu Khai Phát, các công ty trong khu Khai Phát. Đám nhân viên quan liêu trong khu Khai Phát đều có lai lịch và chỗ dựa. Làm ở Ban quản lý khu Khai Phát có chế độ tốt, công việc nhàn hạ, vừa không muốn xâm nhập giải quyết vấn đề, thái độ với dân chúng rất không tốt. Nếu như Lưu Thắng An không phải ứng phó linh hoạt thì đã loạn.
- Ừ, Thắng An, Bí thư Lô, chủ tịch Mao và chủ tịch Lương đã gọi tôi tới nói về tình hình an ninh trật tự của khu Khai Phát. Các lãnh đạo cảm thấy có đám người xấu tổ chức dân chúng ngăn cản việc xây dựng khu Khai Phát, đưa ra yêu cầu vượt quá phạm vi, nguyên tắc. Tôi vẫn suy nghĩ vấn đề này, xem xem phải như bọn họ nói không? Nếu là như vậy thì cơ quan công an chúng ta quyết không nương tay.
Chu Tinh Văn nhìn Lưu Thắng An mà nói.
- Sếp Chu, vấn đề này cũng khó nói. Nếu nói không có vấn đề là không thể, nhưng việc này liên quan tới rất nhiều lợi ích, tới nhiều tập thể. Tập thể bao gồm mấy cấp thôn, trấn ở Vĩnh Hòa, cùng với cả bên xây dựng …
- Một số người muốn kiếm lợi từ việc này, một số cán bộ thôn vì lợi ích bản thân mà tham gia, thậm chí có thể tồn tại vài thế lực xã hội đen. Mà khu Khai Phát vốn do Đồn công an Bắc Giao quản lý, nhưng dân chúng xung quanh lại thuộc về Vĩnh Hòa và Bắc Giao cùng quản. Hai bên không thống nhất nên có hiện tượng đùn đẩy. Cho nên tình hình thực tế chưa chắc đã chính xác như chúng ta nắm giữ.
Lưu Thắng An cũng chú ý nhiều ở việc này. Mấy lần y trực tiếp tới xử lý việc gây loạn ở khu Khai Phát, cũng hiểu rõ một chút tình hình. Nhưng dù sao y không tự mình xâm nhập tuyến đầu nên có khác gì xem hoa trong sương.
- Quốc Đống, nghe thấy không? Khu Khai Phát rất phức tạp. Trong năm Huyện ủy tiến hành thay đổi bộ máy Ban quản lý khu Khai Phát không phải không có nguyên nhân. Bây giờ Chủ tịch Lương kiêm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý khu Khai Phát, Cù Vận Bạch được điều đến làm Chủ nhiệm kiêm Phó bí thư Ban quản lý khu Khai Phát. Vì thế có thể thấy Huyện ủy chú ý tới khu Khai Phát như thế nào.
- Sau khi cậu đến thì phải mau chóng tham gia công việc, cố gắng nhẫn nhịn, hiểu rõ vấn đề của khu Khai Phát là như thế nào, sau đó tiến hành báo cáo với Đảng ủy Công an huyện. Công an huyện sẽ làm thành tài liệu để báo cáo với Huyện ủy, Ủy ban.
Mặc dù là trên bàn cơm nhưng nghe Chu Tinh Văn nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng thấy có chút áp lực. Từ trước đến giờ việc giải tỏa đất vẫn là việc đau đầu. Bây giờ khu Khai Phát mặc dù mới được phê chuẩn nhưng thực tế đã hoạt động hai, ba năm, trong này liên quan tới nhiều vấn đề. Muốn xử lý triệt để thì chỉ riêng cơ quan công an là không thể.
Thấy không khí bàn ăn trở nên nặng nề, Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ làm tăng không khí ra sao thi có người gõ cửa.
Người đi vào là một phụ nữ 27, 28 tuổi khá đẹp, tóc búi lên, cô mặc chiếc váy trắng, giày cao gót, môi đỏ hồng. Cô đứng đó làm người ta thấy sáng mắt lên.
- Ồ, sếp Chu, sếp Lưu, sếp Khâu sao chỉ ăn thôi vậy? Sao thế, đồ ăn tối nay không ngon sao? Nếu không hài lòng thì để tôi bảo nhà bếp làm món khác.
Cô gái nói chuyện tiếng phổ thông rất chuẩn làm Triệu Quốc Đống quen với tiếng Giang Khẩu có chút ngạc nhiên. Hắn không nhận ra người phụ nữ này, xem ra khá quan với mấy người Chu Tinh Văn.
- Ha ha, Giám đốc Cù, ăn ngon mà. Sao lúc trước không thấy Giám đốc Cù?
Chu Tinh Văn hơi giật giật mắt rồi nói.
- Tôi vừa tới, nghe sảnh nói sếp Chu ở đây nên tới chào.
Người phụ nữ nói rất dễ nghe:
- Xem ra sếp Chu hôm nay uống cũng nhiều.
- Ha ha, Giám đốc Cù, cô nếu tới mời Sếp Chu vài chén thì Sếp Chu sẽ tiếp tới cùng.
Lưu Thắng An xem ra cũng quen với người phụ nữ này.
- Vậy tôi xin mời Sếp Chu ba chén.
Người phụ nữ rất sảng khoái. Cô cười cười lấy ra ba chén rồi rót đầy cả ba:
- Sếp Chu, hôm nay thấy anh khá vui, tôi mời sếp ba chén được không?
Chu Tinh Văn thấy người phụ nữ như vậy thì bất đắc dĩ đứng lên:
- Giám đốc Cù, tôi giới thiệu với cô một chút. Đây là Quốc Đống – Triệu Quốc Đống, Trưởng đồn công an Giang Miếu. Chiều nay Hội nghị thường vụ Huyện ủy đã quyết định để cậu ấy làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát kiêm Trưởng đồn công an. Quốc Đống, đây là Giám đốc Cù, giám đốc của nhà hoàng Giang Thành.
- Giám đốc Cù, chào chị.
Triệu Quốc Đống chào.
- Ồ, Chủ nhiệm Triệu còn trẻ quá, 22 tuổi phải không? Trẻ như vậy đã là Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát, không đơn giản.
Mắt người phụ nữ sáng lên, tất nhiên rất giật mình vì Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy đã làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát. Ban quản lý khu Khai Phát là miếng thịt béo. Ở huyện nông nghiệp như Giang Khẩu thì Huyện ủy càng chú trọng đến công nghiệp.
- Giám đốc Cù quá khen, tôi còn chưa chính thức được bổ nhiệm. Dù là bổ nhiệm cũng chỉ là kiêm nhiệm, trách nhiệm chủ yếu của tôi là Trưởng đồn công an khu Khai Phát.
Triệu Quốc Đống không hề kiêu căng, Chu Tinh Văn thấy vậy thì thầm gật đầu. Chị gái của người phụ nữ này đang là Chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát, cũng là cấp trên của Triệu Quốc Đống. Không chừng Triệu Quốc Đống có bất cứ biểu hiện gì cũng sẽ truyền tới tai bên kia.
- Dù kiêm nhiệm cũng vậy mà. Chủ nhiệm Triệu còn trẻ đã làm lãnh đạo nói rõ năng lực của anh. Sếp Chu, lần đầu gặp thì có thể mời Chủ nhiệm Triệu không? Sếp Lưu, sếp Khâu đều đã quen từ trước, lát nữa tôi mời hai sếp.
Giám đốc Cù cười nói.
Chu Tinh Văn vốn định để Triệu Quốc Đống thay mình nhưng không ngờ người phụ nữ này lợi hại như vậy, hai câu đã đẩy Triệu Quốc Đống sang bên.
Uống ba chén mà người phụ nữ không có biểu hiện gì, Triệu Quốc Đống thầm khen lợi hại. Sao phụ nữ đẹp đều uống giỏi vậy nhỉ. Từ Xuân Nhạn uống giỏi, Giám đốc Cù này cũng thế là sao?
Nói chuyện một lúc, người phụ nữ họ Cù mới lễ phép đứng lên rời đi.
- Quốc Đống, không nên coi nhẹ người phụ nữ này. Nhà hàng Giang Thành mặc dù không phải của cô ta, nhưng việc hàng ngày do cô ta phụ trách. Ở đây vốn kinh doanh bi đát nhưng vào tay cô ta lại khấm khá hẳn. Chị cô ta là Cù Vận Bạch, đó là một người phụ nữ thần bí. Tôi thấy thế giới này đến lúc âm thịnh dương suy rồi.
Chu Tinh Văn lắc đầu nói.
- Đúng thế, cựu Chủ tịch xã Bảo Long đã điều lên làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ - Vưu Huệ Hương. Mà Bí thư xã Bảo Long lại không động. Ha ha, phụ nữ ở Giang Khẩu đã đè đàn ông rồi.
Khâu Nguyên Phong cười nói.
Mấy người đàn ông cười cười đầy mập mờ làm Triệu Quốc Đống thấy cũng kỳ quái. Xem ra Cù Vận Bạch và Vưu Huệ Hương kia đều có chút mờ ám, chẳng qua việc không liên quan gì tới hắn nên hắn không quan tâm tới.
Chu Tinh Văn khác Loan Chinh Viễn, không thích đánh mạt chược mà thích chơi tá lả. Sau khi ăn xong bốn người ngồi trong phòng của nhà hàng mà đánh. Bốn tiếng thoáng cái trôi qua, đánh bài này thắng thua không nhiều nhưng Chu Tinh Văn lại thích như vậy.
Nhìn Chu Tinh Văn cùng Lưu Thắng An rời đi, xe Mitsubishi của Khâu Nguyên Phong lặng lẽ dừng trước mặt Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, cậu đừng đi, ở lại nhà hàng ở một đêm sáng mai về Giang Miếu cũng không muộn. Tôi đã nói với nhà hàng lấy một phòng cho cậu.
- Không cần, tôi về Giang Miếu, gần tiếng là tới mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Bây giờ đã hơn 12h đêm, về cũng gần hai giờ. Tôi đoán mai cậu còn phải lên cục. Hội nghị thường vụ đã thông qua, mai chính quyền sẽ đưa ra văn bản bổ nhiệm. Chiều không chừng cậu sẽ đến khu Khai Phát báo danh thì việc gì phải về?
Khâu Nguyên Phong quan tâm nói.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy tôi ở lại đây.
Triệu Quốc Đống lên lầu thì gặp Giám đốc Cù kia. Triệu Quốc Đống thậm chí không biết tên của Giám đốc Cù này.
- Ồ, Chủ nhiệm Triệu đi nghỉ à?
- Giám đốc Cù, muộn như vậy mà vẫn chưa đi nghỉ sao?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Vừa nãy sếp Khâu có nói với tôi, tôi đã bố trí cho Chủ nhiệm Triệu ở phòng 618. Chủ nhiệm Triệu đi nghỉ cho sớm.
Người phụ nữ họ Cù đi đường như người mẫu trên sân khấu. Dáng người thon dài làm người ta thấy thích thú.
Triệu Quốc Đống vào phòng mở cửa sổ thì vừa lúc thấy người phụ nữ này lên xe rời đi.
Tác giả :
Thụy Căn