Lộng Triều
Quyển 1 - Chương 57: Cổ tiểu âu
Triệu Quốc Đống đạp xe như bay. Ánh đèn ban đêm khá tối, Triệu Quốc Đống vốn không định về nhà nhưng nghĩ mai là cuối tuần nên quyết định cả đêm về nhà và ngủ nướng.
Một chiếc xe đột nhiên từ cửa nhà máy lao ra thiếu chút nữa đâm vào Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có chút tức giận phanh két xe lại, trừng mắt nhìn đối phương.
Tên lái xe có vẻ đã uống rượu rex ngang một bên và đâm vào cửa rồi phanh két lại. Ánh đèn xe chiếu thẳng vào Triệu Quốc Đống.
- Nhìn cái gì mà nhìn, chán sống hả. Muốn bị đánh hả?
Cửa kính ô tô từ từ được hạ xuống, tiếng tên say truyền ra.
Triệu Quốc Đống đúng là rất tức giận. Ngay cả thằng Khanh Liệt Bưu cũng không dám nói với mình bằng giọng này, huống hồ đối phương không phải là Khanh Liệt Bưu.
Phía sau xe vang lên tiếng lẩm bẩm tức tối, có lẽ trách tên lái xe không có việc gì đi gây chuyện, bảo lái xe mau chạy đi.
Triệu Quốc Đống dừng xe ở bên rồi đi đến bên chiếc xe. Đại nhân hắn nghe thấy tiếng giãy dụa “a a” của một cô gái trên xe, Triệu Quốc Đống ngẩn ra một chút rồi lao tới đứng trước cửa xe và nhìn vào trong. Hắn thấy hai người đàn ông đang muốn cởi khuy áo ngoài của một cô gái, cô gái này đang cố gắng ngẩng đầu tránh sang bên.
- Đi nhanh lên.
Có lẽ nhận ra Triệu Quốc Đống là ai, hai thằng thanh niên vội vàng nói. Thằng lái xe định chạy đi.
Triệu Quốc Đống lấy tay giựt cửa sau xe, tay kia lôi thằng thanh niên ngồi bên ngoài ném ra xa. Triệu Quốc Đống sau đó thuận tay kéo cô gái xuống. Đúng thế, cô gái này mặt đỏ ửng, mũi cao vút, da trắng hơn người bình thường, không phải Cổ Tiểu Âu là ai?
Cổ Tiểu Âu uống nhiều rượu nên không biết tình hình của mình bây giờ, chỉ không ngừng lẩm bẩm hát bằng tiếng dân tộc. Triệu Quốc Đống nhíu mày, mấy thằng này hơn quen quen, đều là tay chân đi theo Khanh Liệt Bưu. Bình thường bọn chúng đều chạy theo Khanh Liệt Bưu làm loạn, không biết sao Cổ Tiểu Âu lại đi cùng chúng.
- Triệu ca, xin lỗi, vừa nãy em không thấy rõ.
Thằng lái xe lắp bắp nói.
- Đừng nói nhảm, Tiểu Âu sao lại đi cùng bọn mày?
Theo Triệu Quốc Đống biết thì bình thường Cổ Tiểu Âu không có quan hệ với bọn này. Mặc dù Cổ Tiểu Phong đi lại khá gần với Khanh Liệt Bưu, đám này khó tránh khỏi có ý với Cổ Tiểu Âu. Nhưng Cổ Chí Thường là phó giám đốc nhà máy, người bình thường sao dám dễ dàng ra tay với Cổ Tiểu Âu, trừ khi Cổ Tiểu Âu tình nguyện. Nhưng hôm nay rõ ràng là Cổ Tiểu Âu bị chuốc say, bọn này muốn gây chuyện.
- Ha ha, Triệu ca, cái này không trách bọn em được, là cô ta tự tới, Tiểu Phong ca cũng không ngăn được mà.
Thằng vừa bị ném ra đang khập khễnh đi tới mà nói.
- Cổ Tiểu Phong đâu?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Ai biết đi đâu. Hắn và Bưu ca uống nhiều, có lẽ bây giờ vào khách sạn rồi.
Thằng lái xe vội vàng nói.
Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ nghe thấy khách sạn của nhà máy thành hang ổ của đám Khanh Liệt Bưu và Cổ Tiểu Phong. Một số nữ công nhân nhà máy đi vào đó, rốt cuộc làm gì thì không cần phải nghĩ. Đám Khanh Liệt Bưu và Cổ Tiểu Phong chưa kết hôn, đám nữ công nhân lại tình nguyện thì ai làm gì được.
- Được rồi, tao đưa Tiểu Âu về, bọn mày cút đi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói. Nếu tối nay không gặp mình thì Cổ Tiểu Âu coi như xong.
- Hì hì, Triệu ca để ý đến con bé này hả? Hắc hắc, ngon đó, vú to giống gái người nước ngoài.
Thằng lái xe có chút nuối tiếc nuốt nước bọt.
- Cút mẹ chúng mày đi.
Triệu Quốc Đống không muốn giải thích. Hắn dùng một tay đỡ Cổ Tiểu Âu đang say rồi rời đi. Ba thằng kia chỉ có thể thầm than mình đen rồi hậm hực rời đi.
Triệu Quốc Đống không biết sao Cổ Tiểu Âu lại uống say như vậy. Hắn mặc dù không có ấn tượng tốt mấy về Cổ Tiểu Âu, cô ta thi đại học không đỗ. Nhưng Cổ Chí Thường đã chạy cho cô ta lên học đại học tư trên thành phố. Con bé này cũng biết điều, không đến mức như Cổ Tiểu Phong, sao hôm nay lại thành như thế này? Bây giờ đã gần một giờ đêm mà đưa Cổ Tiểu Âu về nhà là không ổn.
- Tiểu Âu, Tiểu Âu, tỉnh lại đi. Em phải về nhà.
Triệu Quốc Đống vỗ vỗ mặt trắng nõn của Cổ Tiểu Âu.
- Em không về, em không về nhà.
Cổ Tiểu Âu đột nhiên kêu lên và cố giãy dụa. Chiếc váy rơi xuống đất. Cổ Tiểu Âu mặc áo lót mỏng manh lộ rõ hình hài cặp vú căng phồng. Bên dưới lúc này chỉ còn có chiếc quần lót làm tôn lên đôi chân thon dài của cô.
Triệu Quốc Đống kéo váy lên cho cô. Bây giờ trời lạnh như vậy, không biết áo khoác ngoài của cô đi đâu rồi.
- Em không về, ở nhà cũng chê em.
Cổ Tiểu Âu mắt mờ đi vì rượu, cô túm lấy Triệu Quốc Đống mà nói:
- Quốc Đống ca, là anh sao? Anh sao lại kéo em xuống? Em muốn đi theo bọn họ mà.
- Tiểu Âu, em uống say rồi.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Em không say, em biết bọn họ muốn làm gì. Không phải là muốn cởi quần áo của em sao? Em không để ý.
Cổ Tiểu Âu có vẻ đã mất bình tĩnh. Cô khóc rống lên:
- Quốc Đống ca, em biết đám đó là như thế nào.
- Em biết như vậy còn theo bọn họ làm gì?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng và dìu cô bé đi tới trước.
- Anh đưa em đi đâu?
Cổ Tiểu Âu khóc mà nói:
- Em không có chỗ đi. Quốc Đống ca, anh đuổi bọn họ đi thì em phải theo anh. Anh phải lo cho em cả đời.
Triệu Quốc Đống chưa kịp có phản ứng thì Cổ Tiểu Âu đã kéo áo lót mình lên, đặt tay trái Triệu Quốc Đống vào ngực mình rồi nói:
- Quốc Đống ca, anh sờ xem có to không? Có thoải mái không? Bọn họ đều muốn sờ vú em đó, em chỉ cho anh sờ thôi. Anh muốn sờ thì em cho anh sờ.
Triệu Quốc Đống vô thức bóp bóp vài cái. Ngực cô bé vừa nóng bỏng vừa mềm mại và đầy đặn, đúng là không phải ngực một cô bé 17, 18 tuổi, giống như vú của một cô gái trưởng thành, nhưng nó lại rất cứng rắn tạo cho Triệu Quốc Đống có cảm giác quen thuộc. Nó giống như khi Đường Cẩn chưa bị phá, cùng với vú của Khổng Nguyệt vậy. Điều này làm bên dưới của Triệu Quốc Đống cứng lên.
Một chiếc xe đột nhiên từ cửa nhà máy lao ra thiếu chút nữa đâm vào Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có chút tức giận phanh két xe lại, trừng mắt nhìn đối phương.
Tên lái xe có vẻ đã uống rượu rex ngang một bên và đâm vào cửa rồi phanh két lại. Ánh đèn xe chiếu thẳng vào Triệu Quốc Đống.
- Nhìn cái gì mà nhìn, chán sống hả. Muốn bị đánh hả?
Cửa kính ô tô từ từ được hạ xuống, tiếng tên say truyền ra.
Triệu Quốc Đống đúng là rất tức giận. Ngay cả thằng Khanh Liệt Bưu cũng không dám nói với mình bằng giọng này, huống hồ đối phương không phải là Khanh Liệt Bưu.
Phía sau xe vang lên tiếng lẩm bẩm tức tối, có lẽ trách tên lái xe không có việc gì đi gây chuyện, bảo lái xe mau chạy đi.
Triệu Quốc Đống dừng xe ở bên rồi đi đến bên chiếc xe. Đại nhân hắn nghe thấy tiếng giãy dụa “a a” của một cô gái trên xe, Triệu Quốc Đống ngẩn ra một chút rồi lao tới đứng trước cửa xe và nhìn vào trong. Hắn thấy hai người đàn ông đang muốn cởi khuy áo ngoài của một cô gái, cô gái này đang cố gắng ngẩng đầu tránh sang bên.
- Đi nhanh lên.
Có lẽ nhận ra Triệu Quốc Đống là ai, hai thằng thanh niên vội vàng nói. Thằng lái xe định chạy đi.
Triệu Quốc Đống lấy tay giựt cửa sau xe, tay kia lôi thằng thanh niên ngồi bên ngoài ném ra xa. Triệu Quốc Đống sau đó thuận tay kéo cô gái xuống. Đúng thế, cô gái này mặt đỏ ửng, mũi cao vút, da trắng hơn người bình thường, không phải Cổ Tiểu Âu là ai?
Cổ Tiểu Âu uống nhiều rượu nên không biết tình hình của mình bây giờ, chỉ không ngừng lẩm bẩm hát bằng tiếng dân tộc. Triệu Quốc Đống nhíu mày, mấy thằng này hơn quen quen, đều là tay chân đi theo Khanh Liệt Bưu. Bình thường bọn chúng đều chạy theo Khanh Liệt Bưu làm loạn, không biết sao Cổ Tiểu Âu lại đi cùng chúng.
- Triệu ca, xin lỗi, vừa nãy em không thấy rõ.
Thằng lái xe lắp bắp nói.
- Đừng nói nhảm, Tiểu Âu sao lại đi cùng bọn mày?
Theo Triệu Quốc Đống biết thì bình thường Cổ Tiểu Âu không có quan hệ với bọn này. Mặc dù Cổ Tiểu Phong đi lại khá gần với Khanh Liệt Bưu, đám này khó tránh khỏi có ý với Cổ Tiểu Âu. Nhưng Cổ Chí Thường là phó giám đốc nhà máy, người bình thường sao dám dễ dàng ra tay với Cổ Tiểu Âu, trừ khi Cổ Tiểu Âu tình nguyện. Nhưng hôm nay rõ ràng là Cổ Tiểu Âu bị chuốc say, bọn này muốn gây chuyện.
- Ha ha, Triệu ca, cái này không trách bọn em được, là cô ta tự tới, Tiểu Phong ca cũng không ngăn được mà.
Thằng vừa bị ném ra đang khập khễnh đi tới mà nói.
- Cổ Tiểu Phong đâu?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Ai biết đi đâu. Hắn và Bưu ca uống nhiều, có lẽ bây giờ vào khách sạn rồi.
Thằng lái xe vội vàng nói.
Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ nghe thấy khách sạn của nhà máy thành hang ổ của đám Khanh Liệt Bưu và Cổ Tiểu Phong. Một số nữ công nhân nhà máy đi vào đó, rốt cuộc làm gì thì không cần phải nghĩ. Đám Khanh Liệt Bưu và Cổ Tiểu Phong chưa kết hôn, đám nữ công nhân lại tình nguyện thì ai làm gì được.
- Được rồi, tao đưa Tiểu Âu về, bọn mày cút đi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói. Nếu tối nay không gặp mình thì Cổ Tiểu Âu coi như xong.
- Hì hì, Triệu ca để ý đến con bé này hả? Hắc hắc, ngon đó, vú to giống gái người nước ngoài.
Thằng lái xe có chút nuối tiếc nuốt nước bọt.
- Cút mẹ chúng mày đi.
Triệu Quốc Đống không muốn giải thích. Hắn dùng một tay đỡ Cổ Tiểu Âu đang say rồi rời đi. Ba thằng kia chỉ có thể thầm than mình đen rồi hậm hực rời đi.
Triệu Quốc Đống không biết sao Cổ Tiểu Âu lại uống say như vậy. Hắn mặc dù không có ấn tượng tốt mấy về Cổ Tiểu Âu, cô ta thi đại học không đỗ. Nhưng Cổ Chí Thường đã chạy cho cô ta lên học đại học tư trên thành phố. Con bé này cũng biết điều, không đến mức như Cổ Tiểu Phong, sao hôm nay lại thành như thế này? Bây giờ đã gần một giờ đêm mà đưa Cổ Tiểu Âu về nhà là không ổn.
- Tiểu Âu, Tiểu Âu, tỉnh lại đi. Em phải về nhà.
Triệu Quốc Đống vỗ vỗ mặt trắng nõn của Cổ Tiểu Âu.
- Em không về, em không về nhà.
Cổ Tiểu Âu đột nhiên kêu lên và cố giãy dụa. Chiếc váy rơi xuống đất. Cổ Tiểu Âu mặc áo lót mỏng manh lộ rõ hình hài cặp vú căng phồng. Bên dưới lúc này chỉ còn có chiếc quần lót làm tôn lên đôi chân thon dài của cô.
Triệu Quốc Đống kéo váy lên cho cô. Bây giờ trời lạnh như vậy, không biết áo khoác ngoài của cô đi đâu rồi.
- Em không về, ở nhà cũng chê em.
Cổ Tiểu Âu mắt mờ đi vì rượu, cô túm lấy Triệu Quốc Đống mà nói:
- Quốc Đống ca, là anh sao? Anh sao lại kéo em xuống? Em muốn đi theo bọn họ mà.
- Tiểu Âu, em uống say rồi.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Em không say, em biết bọn họ muốn làm gì. Không phải là muốn cởi quần áo của em sao? Em không để ý.
Cổ Tiểu Âu có vẻ đã mất bình tĩnh. Cô khóc rống lên:
- Quốc Đống ca, em biết đám đó là như thế nào.
- Em biết như vậy còn theo bọn họ làm gì?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng và dìu cô bé đi tới trước.
- Anh đưa em đi đâu?
Cổ Tiểu Âu khóc mà nói:
- Em không có chỗ đi. Quốc Đống ca, anh đuổi bọn họ đi thì em phải theo anh. Anh phải lo cho em cả đời.
Triệu Quốc Đống chưa kịp có phản ứng thì Cổ Tiểu Âu đã kéo áo lót mình lên, đặt tay trái Triệu Quốc Đống vào ngực mình rồi nói:
- Quốc Đống ca, anh sờ xem có to không? Có thoải mái không? Bọn họ đều muốn sờ vú em đó, em chỉ cho anh sờ thôi. Anh muốn sờ thì em cho anh sờ.
Triệu Quốc Đống vô thức bóp bóp vài cái. Ngực cô bé vừa nóng bỏng vừa mềm mại và đầy đặn, đúng là không phải ngực một cô bé 17, 18 tuổi, giống như vú của một cô gái trưởng thành, nhưng nó lại rất cứng rắn tạo cho Triệu Quốc Đống có cảm giác quen thuộc. Nó giống như khi Đường Cẩn chưa bị phá, cùng với vú của Khổng Nguyệt vậy. Điều này làm bên dưới của Triệu Quốc Đống cứng lên.
Tác giả :
Thụy Căn