Long Thần Tại Đô
Chương 171: Đồng đội ngu như lợn trong truyền thuyết
"Sở Thiên Tiên cũng quá bá đạo rồi đấy nhỉ? Lẽ nào cô ấy thực sự dám dùng mối quan hệ của đại tướng Sở, điều động quân đội đến chỗ này để thực hiện cuộc tàn sát? Không thể nào chứ?”
“Lần này Trác Vỹ Lâm đụng phải nhân vật lớn rồi, không biết hôm nay sẽ giải quyết thế nào.”
“Trác Vỹ Lâm muốn cặp kè với Tần Xuân Mai, đây là cái giá anh ta nhất định phải trả, nếu bây giờ anh ta nhận thua, Tần Xuân Mai có thể sẽ lập tức chia tay với anh ta, vậy thì mọi thứ anh ta bỏ ra cho quãng thời gian cặp với Tần Xuân Mai, chẳng phải sẽ phí công vô ích sao?”
“Sở Thiên Tiên không hổ danh là hổ nữ tài năng xuất sắc, quả nhiên không thể đặt lên bàn cân với những cô gái khác được, có sự bá đạo và thế lực lớn mạnh như thế này, sau này chúng ta vẫn nên cố gắng tránh gây thù chuốc oán với cô ta thì hơn.”
…….
Mọi người ở đó đều đang bàn tán, sự bá đạo và thế lực lớn mạnh của Sở Thiên Tiên làm cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Sắc mặt của Trác Vỹ Lâm cũng trở nên rất khó coi.
Vốn dĩ sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Phàm đã khiến anh ta rất bực tức.
Bây giờ thái độ của Sở Thiên Tiên lại hùng hổ như thế, nhưng anh ta thì lại không muốn đối đầu mãi với Sở Thiên Tiên.
Lúc này anh ta thực sự đâm lao thì phải theo lao.
Anh ta theo đuổi Tần Xuân Mai không phải vì thực sự thích Tần Xuân Mai, mà là có mục đích khác.
Mặc dù ngày thường Tần Xuân Mai nhìn có hơi dễ dãi, nhưng trên thực tế không dễ chơi đùa, hơn nữa gia thế của Tần Xuân Mai lại rất khủng, anh ta cũng không dám dùng những thủ đoạn mưu mô.
Vì thế để theo đuổi được Tần Xuân Mai, anh đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Anh ta không muốn tất cả công sức bỏ ra sẽ đổ đổ sông đổ biển.
Nhưng nếu như đối đầu đến cùng với Sở Thiên Tiên, mặc dù gia thế của anh thua xa Sở Thiên Tiên, nhưng cũng chẳng có lợi lộc gì, đến cuối cùng cả hai sẽ đều thiệt.
Suy nghĩ cân nhắc tầm ba phút, Trác Vỹ Lâm mới nghĩ được cách giải quyết, anh ta không đếm xỉa đến Sở Thiên Tiên mà nhìn Diệp Phàm, nói với giọng vô cùng hống hách: “Diệp Phàm, mọi người đều là đàn ông, ân oán giữa đàn ông nên để đàn ông chúng ta tự giải quyết, trốn sau lưng phụ nữ anh không thấy nhục sao?”
“Ha ha!” Diệp Phàm cười, hỏi Trác Vỹ Lâm: “Anh muốn giải quyết thế nào?”
“Đương nhiên là dựa vào bản lĩnh!” Trác Vỹ Lâm nói.
“Dựa vào phụ nữ cũng là một bản lĩnh, có gì đáng nhục nhã chứ?”
“Anh……”
“Không phục sao?” Diệp Phàm cười khẩy, nói với Trác Vỹ Lâm với vẻ mặt nửa thật nửa đùa: “Hay là thế này đi, anh với tôi đấu tay đôi với nhau, thế nào?”
“......”
Sắc mặt Trác Vỹ Lâm trở nên rất khó coi.
Lúc nãy anh ta tận mắt nhìn thấy Diệp Phàm đánh bại một cách dễ dàng hai tên da đen Phương Tây mà anh ta dùng món tiền lớn để mời về.
Đấu tay đôi với Diệp Phàm?
Không phải tìm đến cái chết sao?
Chuyện ngu xuẩn thế này. anh ta tuyệt đối sẽ không làm.
“Đấu tay đôi thì đấu tay đôi, lẽ nào Vỹ Lâm nhà tôi lại sợ tên rác rưởi như anh sao?’ Lúc Trác Vỹ Lâm đang nghĩ cách tìm lối thoát cho bản thân, Tần Xuân Mai đứng bên cạnh nói với giọng vô cùng ngang ngược.
Vừa dứt lời cô ta liền quay sang nói với Trác Vỹ Lâm: “Vỹ Lâm, anh nhất định phải dạy dỗ cho tên rác rưởi này một trận, con đàn bà Sở Thiên Tiên tát em một cái, anh hãy tát người đàn ông của cô ta 10 cái.”
Lời của Tần Xuân Mai khiến Trác Vỹ Lâm hóa đá tại chỗ.
Anh nhìn Tần Xuân Mai, sâu trong đáy mắt lóe lên sự phẫn nộ và căm giận sôi sục.
Người đàn bà này, đúng là ngu si đần độn……
“Đồng đội ngu như lợn” trong truyền thuyết.
Khiến nội tâm anh ta sụp đổ!
“Chị Mai nói đúng, anh Vỹ Lâm nhất định phải dạy dỗ tên thổ dân rác rưởi ở cái đất Giang Châu tồi tàn này, không dạy dỗ hắn một bài học, hắn thực sự sẽ coi trời bằng vung.”
“Cái đồ rác rưởi Diệp Phàm, lại dám đấu tay đôi với anh Vỹ Lâm, chắc hắn ta không biết, lúc anh Vỹ Lâm ở nước ngoài đã đoạt chức vô địch MMA, một mình đánh mấy chục tên lưu manh là chuyện nhỏ, đánh tên rác rưởi như Diệp Phàm, hoàn toàn không thành vấn đề.
“Cái tên Diệp Phàm đúng là ngu ngốc, quãng thời gian này hắn ta gây ra bao nhiêu chuyện ở thủ đô đều không sao, vì thế hắn ta thực sự cho rằng mình lợi hại, hơi ảo tưởng rồi đấy!”
“Không cần phải nói nhiều nữa, anh Vỹ Lâm, mau ra tay đánh cái tên ngu này thành đầu heo đi.”
……
Những kẻ xung quanh cũng hùa vào với nhau.
Trong chớp mắt đã đẩy Trác Vỹ Lâm đứng mũi chịu sào.
Sắc mặt Trác Vỹ Lâm rất khó coi.
Lúc này, nội tâm anh ta đã sụp đổ.
Mặc dù anh ta cũng từng luyện kickboxing, thậm chí còn đoạt chức vô địch trong cuộc thi lớn MMA do thế giới tổ chức. Nhưng năng lực chiến đấu của anh ta, cùng lắm cũng chỉ có thể ngang hàng với Sở Thiên Tiên, ngay cả năng lực chiến đấu của chiến binh cao cấp cũng không có, sao có thể là đối thủ của Diệp Phàm.
Phải biết là Diệp Phàm đã dễ dàng đánh bại hai tên da đen phương Tây do anh ta bỏ ra một số tiền lớn để mời về.
Dựa vào điểm này, năng lực chiến đấu của Diệp Phàm cũng đã mạnh hơn anh ta gấp mấy lần.
Nhưng bây giờ anh ta lại bị mọi người đẩy đứng mũi chịu sào, anh có thể chịu thua sao?
Thực sự nếu nhận thua lúc này, không chỉ sẽ đánh mất Tần Xuân Mai người mà anh ta đã tốn rất nhiều công sức để theo đuổi, hơn nữa vì vậy mà mất hết thể diện, tất cả đám người ngày thường đi theo anh ta sẽ bỏ đi hết.
Vì thế Trác Vỹ Lâm không muốn nhưng anh ta chỉ có thể bất chấp khó khăn để nghênh chiến.
“Diệp Phàm nếu anh muốn đánh, vậy thì tôi sẽ chiều anh!”
Trác Vỹ Lâm quát to một tiếng rồi lao về phía Diệp Phàm, giơ nắm đấm, anh ta gào to lên, muốn nhân cơ hội này phân tán sự chú ý của Diệp Phàm.
Tốc độ giơ nắm đấm của anh ta rất nhanh, nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ hoa mắt rồi bị hai nắm đấm của anh ta đập trúng mặt.
Phịch!
Khóe miệng Diệp Phàm vẫn giữ nụ cười khẩy nửa đùa nửa thật, giơ tay lên liền đỡ được hai nắm đấm hướng tới mặt anh của Trác Vỹ Lâm.
Tiếp theo, hai tay dùng lực, hai nắm đấm của Trác Vỹ Lâm giống như bã đậu bị Diệp Phàm nhào nặn, xương bàn tay liền vỡ vụn, mảnh vụn xương chọc vào thịt, từng cơn đau đớn kinh khủng như kim châm muối sát tấn công cảm giác đau đớn của Trác Vỹ Lâm.
“A……”
Trác Vy Lâm kêu thảm thiết, hai mắt tối sầm lại, giống như sắp ngất đi vậy.
Diệp Phàm ra tay rất tàn nhẫn, không chút nể nang.
Bởi vì khi bắt đầu Diệp Phàm đã nhận ra hai tên da đen phương tây mà Trác Vỹ Lâm dùng số tiền lớn mời về đó chính là thành viên của tổ chức đen hoạt động bí mật ở phương tây.
Mà tổ chức đen đó là con rối do các nước phương Tây viện trợ, muốn mời thành viên của tổ chức đó làm vệ sĩ, chỉ có tiền thôi là không đủ, chắc chắn phải có điều kiện khác.
Dường như chẳng cần hao tâm tổn trí để suy đoán, Diệp Phàm cũng có thể đoán ra, Trác Vỹ Lâm chắc chắn đã bán một vài tình báo của Hoa Hạ cho tổ chức đen đó, nên mới có thể đổi hai tên da đen phương Tây làm vệ sĩ theo bên cạnh.
Đối với loại phản quốc như Trác Vỹ Lâm!
Đương nhiên Diệp Phàm không thể nương tay được.
Bịch!
Bóp nát xương hai bàn tay của Trác Vỹ Lâm, Diệp Phàm đá chân trái, chân đạp thẳng vào lồng ngực của Trác Vỹ Lâm, sức mạnh vô cùng lớn, ghê gớm đến mức xương ngực Trác Vỹ Lâm rạn nứt, lồng ngực lõm lại.
Trác Vỹ Lâm bị Diệp Phàm dùng một chân đá bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất cách đó vài mét, gắng gượng đỡ cơ thể ngồi dậy, nhưng cổ họng thấy nghẹn ứ liền nôn ra máu tươi.
“Lần này Trác Vỹ Lâm đụng phải nhân vật lớn rồi, không biết hôm nay sẽ giải quyết thế nào.”
“Trác Vỹ Lâm muốn cặp kè với Tần Xuân Mai, đây là cái giá anh ta nhất định phải trả, nếu bây giờ anh ta nhận thua, Tần Xuân Mai có thể sẽ lập tức chia tay với anh ta, vậy thì mọi thứ anh ta bỏ ra cho quãng thời gian cặp với Tần Xuân Mai, chẳng phải sẽ phí công vô ích sao?”
“Sở Thiên Tiên không hổ danh là hổ nữ tài năng xuất sắc, quả nhiên không thể đặt lên bàn cân với những cô gái khác được, có sự bá đạo và thế lực lớn mạnh như thế này, sau này chúng ta vẫn nên cố gắng tránh gây thù chuốc oán với cô ta thì hơn.”
…….
Mọi người ở đó đều đang bàn tán, sự bá đạo và thế lực lớn mạnh của Sở Thiên Tiên làm cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Sắc mặt của Trác Vỹ Lâm cũng trở nên rất khó coi.
Vốn dĩ sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Phàm đã khiến anh ta rất bực tức.
Bây giờ thái độ của Sở Thiên Tiên lại hùng hổ như thế, nhưng anh ta thì lại không muốn đối đầu mãi với Sở Thiên Tiên.
Lúc này anh ta thực sự đâm lao thì phải theo lao.
Anh ta theo đuổi Tần Xuân Mai không phải vì thực sự thích Tần Xuân Mai, mà là có mục đích khác.
Mặc dù ngày thường Tần Xuân Mai nhìn có hơi dễ dãi, nhưng trên thực tế không dễ chơi đùa, hơn nữa gia thế của Tần Xuân Mai lại rất khủng, anh ta cũng không dám dùng những thủ đoạn mưu mô.
Vì thế để theo đuổi được Tần Xuân Mai, anh đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Anh ta không muốn tất cả công sức bỏ ra sẽ đổ đổ sông đổ biển.
Nhưng nếu như đối đầu đến cùng với Sở Thiên Tiên, mặc dù gia thế của anh thua xa Sở Thiên Tiên, nhưng cũng chẳng có lợi lộc gì, đến cuối cùng cả hai sẽ đều thiệt.
Suy nghĩ cân nhắc tầm ba phút, Trác Vỹ Lâm mới nghĩ được cách giải quyết, anh ta không đếm xỉa đến Sở Thiên Tiên mà nhìn Diệp Phàm, nói với giọng vô cùng hống hách: “Diệp Phàm, mọi người đều là đàn ông, ân oán giữa đàn ông nên để đàn ông chúng ta tự giải quyết, trốn sau lưng phụ nữ anh không thấy nhục sao?”
“Ha ha!” Diệp Phàm cười, hỏi Trác Vỹ Lâm: “Anh muốn giải quyết thế nào?”
“Đương nhiên là dựa vào bản lĩnh!” Trác Vỹ Lâm nói.
“Dựa vào phụ nữ cũng là một bản lĩnh, có gì đáng nhục nhã chứ?”
“Anh……”
“Không phục sao?” Diệp Phàm cười khẩy, nói với Trác Vỹ Lâm với vẻ mặt nửa thật nửa đùa: “Hay là thế này đi, anh với tôi đấu tay đôi với nhau, thế nào?”
“......”
Sắc mặt Trác Vỹ Lâm trở nên rất khó coi.
Lúc nãy anh ta tận mắt nhìn thấy Diệp Phàm đánh bại một cách dễ dàng hai tên da đen Phương Tây mà anh ta dùng món tiền lớn để mời về.
Đấu tay đôi với Diệp Phàm?
Không phải tìm đến cái chết sao?
Chuyện ngu xuẩn thế này. anh ta tuyệt đối sẽ không làm.
“Đấu tay đôi thì đấu tay đôi, lẽ nào Vỹ Lâm nhà tôi lại sợ tên rác rưởi như anh sao?’ Lúc Trác Vỹ Lâm đang nghĩ cách tìm lối thoát cho bản thân, Tần Xuân Mai đứng bên cạnh nói với giọng vô cùng ngang ngược.
Vừa dứt lời cô ta liền quay sang nói với Trác Vỹ Lâm: “Vỹ Lâm, anh nhất định phải dạy dỗ cho tên rác rưởi này một trận, con đàn bà Sở Thiên Tiên tát em một cái, anh hãy tát người đàn ông của cô ta 10 cái.”
Lời của Tần Xuân Mai khiến Trác Vỹ Lâm hóa đá tại chỗ.
Anh nhìn Tần Xuân Mai, sâu trong đáy mắt lóe lên sự phẫn nộ và căm giận sôi sục.
Người đàn bà này, đúng là ngu si đần độn……
“Đồng đội ngu như lợn” trong truyền thuyết.
Khiến nội tâm anh ta sụp đổ!
“Chị Mai nói đúng, anh Vỹ Lâm nhất định phải dạy dỗ tên thổ dân rác rưởi ở cái đất Giang Châu tồi tàn này, không dạy dỗ hắn một bài học, hắn thực sự sẽ coi trời bằng vung.”
“Cái đồ rác rưởi Diệp Phàm, lại dám đấu tay đôi với anh Vỹ Lâm, chắc hắn ta không biết, lúc anh Vỹ Lâm ở nước ngoài đã đoạt chức vô địch MMA, một mình đánh mấy chục tên lưu manh là chuyện nhỏ, đánh tên rác rưởi như Diệp Phàm, hoàn toàn không thành vấn đề.
“Cái tên Diệp Phàm đúng là ngu ngốc, quãng thời gian này hắn ta gây ra bao nhiêu chuyện ở thủ đô đều không sao, vì thế hắn ta thực sự cho rằng mình lợi hại, hơi ảo tưởng rồi đấy!”
“Không cần phải nói nhiều nữa, anh Vỹ Lâm, mau ra tay đánh cái tên ngu này thành đầu heo đi.”
……
Những kẻ xung quanh cũng hùa vào với nhau.
Trong chớp mắt đã đẩy Trác Vỹ Lâm đứng mũi chịu sào.
Sắc mặt Trác Vỹ Lâm rất khó coi.
Lúc này, nội tâm anh ta đã sụp đổ.
Mặc dù anh ta cũng từng luyện kickboxing, thậm chí còn đoạt chức vô địch trong cuộc thi lớn MMA do thế giới tổ chức. Nhưng năng lực chiến đấu của anh ta, cùng lắm cũng chỉ có thể ngang hàng với Sở Thiên Tiên, ngay cả năng lực chiến đấu của chiến binh cao cấp cũng không có, sao có thể là đối thủ của Diệp Phàm.
Phải biết là Diệp Phàm đã dễ dàng đánh bại hai tên da đen phương Tây do anh ta bỏ ra một số tiền lớn để mời về.
Dựa vào điểm này, năng lực chiến đấu của Diệp Phàm cũng đã mạnh hơn anh ta gấp mấy lần.
Nhưng bây giờ anh ta lại bị mọi người đẩy đứng mũi chịu sào, anh có thể chịu thua sao?
Thực sự nếu nhận thua lúc này, không chỉ sẽ đánh mất Tần Xuân Mai người mà anh ta đã tốn rất nhiều công sức để theo đuổi, hơn nữa vì vậy mà mất hết thể diện, tất cả đám người ngày thường đi theo anh ta sẽ bỏ đi hết.
Vì thế Trác Vỹ Lâm không muốn nhưng anh ta chỉ có thể bất chấp khó khăn để nghênh chiến.
“Diệp Phàm nếu anh muốn đánh, vậy thì tôi sẽ chiều anh!”
Trác Vỹ Lâm quát to một tiếng rồi lao về phía Diệp Phàm, giơ nắm đấm, anh ta gào to lên, muốn nhân cơ hội này phân tán sự chú ý của Diệp Phàm.
Tốc độ giơ nắm đấm của anh ta rất nhanh, nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ hoa mắt rồi bị hai nắm đấm của anh ta đập trúng mặt.
Phịch!
Khóe miệng Diệp Phàm vẫn giữ nụ cười khẩy nửa đùa nửa thật, giơ tay lên liền đỡ được hai nắm đấm hướng tới mặt anh của Trác Vỹ Lâm.
Tiếp theo, hai tay dùng lực, hai nắm đấm của Trác Vỹ Lâm giống như bã đậu bị Diệp Phàm nhào nặn, xương bàn tay liền vỡ vụn, mảnh vụn xương chọc vào thịt, từng cơn đau đớn kinh khủng như kim châm muối sát tấn công cảm giác đau đớn của Trác Vỹ Lâm.
“A……”
Trác Vy Lâm kêu thảm thiết, hai mắt tối sầm lại, giống như sắp ngất đi vậy.
Diệp Phàm ra tay rất tàn nhẫn, không chút nể nang.
Bởi vì khi bắt đầu Diệp Phàm đã nhận ra hai tên da đen phương tây mà Trác Vỹ Lâm dùng số tiền lớn mời về đó chính là thành viên của tổ chức đen hoạt động bí mật ở phương tây.
Mà tổ chức đen đó là con rối do các nước phương Tây viện trợ, muốn mời thành viên của tổ chức đó làm vệ sĩ, chỉ có tiền thôi là không đủ, chắc chắn phải có điều kiện khác.
Dường như chẳng cần hao tâm tổn trí để suy đoán, Diệp Phàm cũng có thể đoán ra, Trác Vỹ Lâm chắc chắn đã bán một vài tình báo của Hoa Hạ cho tổ chức đen đó, nên mới có thể đổi hai tên da đen phương Tây làm vệ sĩ theo bên cạnh.
Đối với loại phản quốc như Trác Vỹ Lâm!
Đương nhiên Diệp Phàm không thể nương tay được.
Bịch!
Bóp nát xương hai bàn tay của Trác Vỹ Lâm, Diệp Phàm đá chân trái, chân đạp thẳng vào lồng ngực của Trác Vỹ Lâm, sức mạnh vô cùng lớn, ghê gớm đến mức xương ngực Trác Vỹ Lâm rạn nứt, lồng ngực lõm lại.
Trác Vỹ Lâm bị Diệp Phàm dùng một chân đá bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất cách đó vài mét, gắng gượng đỡ cơ thể ngồi dậy, nhưng cổ họng thấy nghẹn ứ liền nôn ra máu tươi.
Tác giả :
Tuyết Bay Tháng Tám