Long Thần Tại Đô
Chương 165: Manh mối của Thiên Nhân
“Vớt được dưới sông Hoàng Hà một cái bia cổ ư? Có manh mối liên quan đến Thiên Nhân không?” Diệp Phàm sừng sờ một chút, vô cùng khiếp sợ.
Nhưng rất nhanh, anh đã kịp phản ứng lại.
Sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, hỏi Xa Thiên Lang: “Làm sao các ông biết tôi đang điều tra Thiên Nhân? Các người đang âm thầm theo dõi tôi ư?”
“Diệp Phàm, cậu đừng hiểu lầm!” Xa Thiên Lang vội vàng giải thích: “Chuyện của Cung Vô Cấu, cấp cao bên quân đội cũng đã sớm chú ý đến thế lực đằng sau của Peter, biết được có Thiên Nhân tham gia vào. Mà dựa vào một loạt hành động của cậu, cùng với sự giúp đỡ của công vụ, đương nhiên quân đội dễ dàng phân tích ra được, cậu đang điều tra Thiên Nhân.”
“Vậy quân đội của mấy ông, hiểu biết bao nhiêu về Thiên Nhân chứ?” Nghe lời giải thích của Xa Thiên Lang, Diệp Phàm im lặng một lúc, hỏi.
“Chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, tôi không thể nào tiết lộ cho cậu biết được, nhưng mà, nếu như cậu có thể khiến cho đại tướng Sở tặng bia cổ ở sông Hoàng Hà cho cậu, cậu có thể tìm được manh mối của Thiên Nhân ở trên tấm bia Hoàng Hà đó.” Xa Thiên Lang nói.
Diệp Phàm cau mày, do dự một lát, nói: “Được, đồng ý.”
“Được, vậy bây giờ tôi dẫn cậu đi gặp Sở tiểu thư, nhưng mà tôi phải nhắc cậu trước, tính cách của Sở tiểu thư có chút chiều, hơn nữa, Sở tiểu thư cũng hơi “đen tối”, cậu phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ khổ đó.” Xa Thiên Lang vô cùng tốt bụng nhắc nhở Diệp Phàm.
Nửa tiếng sau, chiếc xe SUV quân dụng ngừng lại ở trước cửa một căn biệt thự được xây dựng dựa núi gần sông ở vùng ngoại ô phía bắc thủ đô.
Xa Thiên Lang chỉ vào căn biệt thự, nói với Diệp Phàm: “Sở tiểu thư ở trong biệt thự, cậu tự vào đi.”
Diệp Phàm nhìn căn biệt thự ba tầng độc lập được xây dựng dựa núi gần sông này, nhíu mày lại bước xuống xe, đi về phía ngôi biệt thự.
Cửa biệt thự mở ra, một cô gái có gương mặt xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng và váy bó sát kiểu công sở đứng ở trước cửa, mỉm cười hỏi Diệp Phàm: “Xin chào, xin hỏi anh là Diệp Phàm tiên sinh đúng không?”
“Ừ.” Diệp Phàm gật đầu.
“Sở tổng đã chờ rất lâu, mời anh đi theo tôi.” Cô gái xinh đẹp mỉm cười nói.
Diệp Phàm đi theo cô gái vào trong biệt thự.
Diện tích của căn biệt thự này rất rộng, không chỉ có một sân gofl nhỏ, còn có cả hồ bơi ngoài trời, sân bóng rổ vân vân.
Đi đến phòng khách của biệt thự, bên trong đã có mười mấy thanh niên trai gái, mấy người thanh niên này dáng vẻ đường hoàng, mặt mày đẹp trai, ai cũng đồ vest giày da, trên người cũng toát ra cách nói năng nho nhã và khí chất của xã hội thượng lưu.
Mà những cô gái trẻ tuổi kia, dáng người không chỉ mềm mại yểu điệu, gương mặt cũng rất xinh đẹp, hơn nữa không giống với những cô gái ham tiền trong xã hội ngoài kia, những cô gái ở đây mới là tiểu thư khuê tú chân chính, dòng dõi thư hương, thân thế bối cảnh đều không bình thường, không có một ai thiếu tiền cả, đương nhiên là sẽ không nịnh bợ ham hư vinh như mấy cô gái bình thường khác.
Lúc này, mấy thanh niên nam nữ vừa nói vừa cười với nhau, nói năng ưu nhã, bầu không khí khá tốt.
Nhưng mà sau khi Diệp Phàm đi theo cô gái xinh đẹp này vào biệt thự rồi, những thanh niên nam nữ không hẹn mà cùng quay sang nhìn về phía Diệp Phàm, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khinh bỉ và coi thường Diệp Phàm.
“Diệp tiên sinh, xin anh chờ một chút, tôi đi gọi Sở tổng.” Cô gái xinh đẹp nói với Diệp Phàm một tiếng rồi cất bước đi lên lầu hai của biệt thự.
Diệp Phàm không để ý đến ánh mắt của mấy thanh niên nam nữ kia, anh nhìn lướt khắp căn phòng khách của biệt thự, tùy tiện tìm một cái ghế sô pha ở gần mình nhất rồi ngồi xuống.
Ngồi ở trên ghế sô pha, Diệp Phàm vô cùng tùy ý cầm thức ăn vặt đặt ở trên bàn bên cạnh lên ăn.
Anh quá tùy ý, hoàn toàn xem nơi này thành nhà của mình.
Ánh mắt của những thanh niên nam nữ trong phòng khách nhìn anh càng thêm khinh bỉ và coi thường hơn.
“Nè, anh chính là cái tên tự xưng là con rể của đại tướng Sở, là tên công tử bột rác rưởi Diệp Phàm giả mạo lừa gạt khắp nơi đó hả?” Một người thanh niên trong số đó đi đến trước mặt Diệp Phàm, mặt đầy khinh thường hỏi Diệp Phàm.
“Rốp rốp!”
Nhưng mà, Diệp Phàm lười liếc mắt nhìn người thanh niên này, chỉ cầm mấy hạt đậu, nhai “rốp rốp”, trông vô cùng ngon miệng!
Bị Diệp Phàm xem thường, gương mặt của thanh niên này càng trở nên khó coi hơn nữa.
Thân phận của hắn cũng không thấp, là con cháu dòng chính của Âu Dương gia, thế gia cao cấp ở thủ đô, tên là Âu Dương Tư Thành.
Từ nhỏ đến lớn, Âu Dương Tư Thành đều sống trong cuộc sống được mọi người tung hô, ai gặp hắn mà không khiêm nhường chứ? Cho dù là gia chủ của gia tộc hạng nhất, các lão phu nhân, gặp hắn cũng đều phải cung kính, có người nào dám coi thường hắn chứ?
Nhưng mà vào giờ phút này, hắn lại bị Diệp Phàm ngó lơ.
Tuy là hắn không biết quá nhiều về Diệp Phàm, nhưng mà hôm này khi nhận được lời mời đến dự tiệc của con gái đại tướng Sở, nghe được một vài chuyện có liên quan đến Diệp Phàm.
Những chuyện hắn nghe được, đều là một vài tin đồn xấu của Diệp Phàm.
Chẳng hạn như, Diệp Phàm là công tử ăn chơi của Diệp gia, đã từng bị đuổi khỏi Diệp gia.
Hoặc là, dạo gần đây Diệp Phàm ỷ vào thân phận con rể của đại tướng Sở, gây rắc rối ở khắp Kinh Đo.
Cho nên ấn tượng của Âu Dương Tư Thành đối với Diệp Phàm vô cùng kém.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn lại làm “chim đầu đàn” đứng ra sỉ nhục Diệp Phàm.
Nhưng mà hắn cũng không ngờ được là, Diệp Phàm lại quá đáng đến như vậy, dám coi thường hắn, chuyện này khiến cho hắn vô cùng tức giận, trong mắt lóe lên ánh sáng độc ác, lạnh lùng nói: “Này, Diệp Phàm, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không hả?”
Nhưng mà Diệp Phàm lại vẫn không hề chú ý đến Âu Dương Tư Thành, tiếp tục ăn thức ăn vặt.
“Được, tốt lắm, dám coi thường Âu Dương Tư Thành tôi, anh, gan lớn lắm!” Âu Dương Tư Thành tức giận đến mặt mày tái mét, nếu như nơi này không phải là biệt thự của con gái đại tướng Sở, bây giờ hắn đã lập tức đánh nhau với Diệp Phàm rồi.
Hừ!
Âu Dương Tư Thành hít một hơi thật sâu, hung hăng nói: “Diệp Phàm, tôi nghe nói, anh có một cô em gái đang học ở đại học Yến Kinh đúng không? Anh có tin là tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể kêu người đưa cô ta đến Âu Dương gia của tôi không?”
“Nếu như anh không muốn tôi gọi cuộc điện thoại này, thì biết điều chút đi, lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi ngay.”
“Tôi còn có thể suy xét không so đo với anh!”
Bốp!
Nhưng mà, Âu Dương Tư Thành vừa mới nói xong, Diệp Phàm lập tức tát một phát, đập chính xác lên mặt của Âu Dương Tư Thành.
Âu Dương Tư Thành bị đánh, nửa bên mặt lập tức vừa sưng vừa xanh lên, dấu tay tím bầm làm người ta nhìn thấy mà hoảng sợ.
“Anh, anh dám đánh nhau ở đây hả? Dám đánh tôi hả?” Âu Dương Tư Thành ngơ ngác đứng đó, tạm thời không bàn đến cơn đau truyền đến trên má, trong lòng của hắn, cũng sắp tan vỡ mất rồi.
Từ trước đến giờ chỉ có hắn tát người khác trước mặt mọi người, hôm nay là lần đầu tiên bị người khác tát trước mặt mọi người đó.
Hơn nữa, người tát hắn, lại còn là một công tử ăn chơi, một tên lừa gạt chỉ biết lấy danh con rể đại tướng Sở làm bậy khắp nơi.
Người này, không thể tha được!
Trong mắt Âu Dương Tư Thành lóe lên hung ác, gằn từng chữ với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, hôm nay tôi không đánh cho anh tàn phế cả đời, cái tên Âu Dương Tư Thành này sẽ viết ngược lại.”
Nhưng rất nhanh, anh đã kịp phản ứng lại.
Sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, hỏi Xa Thiên Lang: “Làm sao các ông biết tôi đang điều tra Thiên Nhân? Các người đang âm thầm theo dõi tôi ư?”
“Diệp Phàm, cậu đừng hiểu lầm!” Xa Thiên Lang vội vàng giải thích: “Chuyện của Cung Vô Cấu, cấp cao bên quân đội cũng đã sớm chú ý đến thế lực đằng sau của Peter, biết được có Thiên Nhân tham gia vào. Mà dựa vào một loạt hành động của cậu, cùng với sự giúp đỡ của công vụ, đương nhiên quân đội dễ dàng phân tích ra được, cậu đang điều tra Thiên Nhân.”
“Vậy quân đội của mấy ông, hiểu biết bao nhiêu về Thiên Nhân chứ?” Nghe lời giải thích của Xa Thiên Lang, Diệp Phàm im lặng một lúc, hỏi.
“Chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, tôi không thể nào tiết lộ cho cậu biết được, nhưng mà, nếu như cậu có thể khiến cho đại tướng Sở tặng bia cổ ở sông Hoàng Hà cho cậu, cậu có thể tìm được manh mối của Thiên Nhân ở trên tấm bia Hoàng Hà đó.” Xa Thiên Lang nói.
Diệp Phàm cau mày, do dự một lát, nói: “Được, đồng ý.”
“Được, vậy bây giờ tôi dẫn cậu đi gặp Sở tiểu thư, nhưng mà tôi phải nhắc cậu trước, tính cách của Sở tiểu thư có chút chiều, hơn nữa, Sở tiểu thư cũng hơi “đen tối”, cậu phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ khổ đó.” Xa Thiên Lang vô cùng tốt bụng nhắc nhở Diệp Phàm.
Nửa tiếng sau, chiếc xe SUV quân dụng ngừng lại ở trước cửa một căn biệt thự được xây dựng dựa núi gần sông ở vùng ngoại ô phía bắc thủ đô.
Xa Thiên Lang chỉ vào căn biệt thự, nói với Diệp Phàm: “Sở tiểu thư ở trong biệt thự, cậu tự vào đi.”
Diệp Phàm nhìn căn biệt thự ba tầng độc lập được xây dựng dựa núi gần sông này, nhíu mày lại bước xuống xe, đi về phía ngôi biệt thự.
Cửa biệt thự mở ra, một cô gái có gương mặt xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng và váy bó sát kiểu công sở đứng ở trước cửa, mỉm cười hỏi Diệp Phàm: “Xin chào, xin hỏi anh là Diệp Phàm tiên sinh đúng không?”
“Ừ.” Diệp Phàm gật đầu.
“Sở tổng đã chờ rất lâu, mời anh đi theo tôi.” Cô gái xinh đẹp mỉm cười nói.
Diệp Phàm đi theo cô gái vào trong biệt thự.
Diện tích của căn biệt thự này rất rộng, không chỉ có một sân gofl nhỏ, còn có cả hồ bơi ngoài trời, sân bóng rổ vân vân.
Đi đến phòng khách của biệt thự, bên trong đã có mười mấy thanh niên trai gái, mấy người thanh niên này dáng vẻ đường hoàng, mặt mày đẹp trai, ai cũng đồ vest giày da, trên người cũng toát ra cách nói năng nho nhã và khí chất của xã hội thượng lưu.
Mà những cô gái trẻ tuổi kia, dáng người không chỉ mềm mại yểu điệu, gương mặt cũng rất xinh đẹp, hơn nữa không giống với những cô gái ham tiền trong xã hội ngoài kia, những cô gái ở đây mới là tiểu thư khuê tú chân chính, dòng dõi thư hương, thân thế bối cảnh đều không bình thường, không có một ai thiếu tiền cả, đương nhiên là sẽ không nịnh bợ ham hư vinh như mấy cô gái bình thường khác.
Lúc này, mấy thanh niên nam nữ vừa nói vừa cười với nhau, nói năng ưu nhã, bầu không khí khá tốt.
Nhưng mà sau khi Diệp Phàm đi theo cô gái xinh đẹp này vào biệt thự rồi, những thanh niên nam nữ không hẹn mà cùng quay sang nhìn về phía Diệp Phàm, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khinh bỉ và coi thường Diệp Phàm.
“Diệp tiên sinh, xin anh chờ một chút, tôi đi gọi Sở tổng.” Cô gái xinh đẹp nói với Diệp Phàm một tiếng rồi cất bước đi lên lầu hai của biệt thự.
Diệp Phàm không để ý đến ánh mắt của mấy thanh niên nam nữ kia, anh nhìn lướt khắp căn phòng khách của biệt thự, tùy tiện tìm một cái ghế sô pha ở gần mình nhất rồi ngồi xuống.
Ngồi ở trên ghế sô pha, Diệp Phàm vô cùng tùy ý cầm thức ăn vặt đặt ở trên bàn bên cạnh lên ăn.
Anh quá tùy ý, hoàn toàn xem nơi này thành nhà của mình.
Ánh mắt của những thanh niên nam nữ trong phòng khách nhìn anh càng thêm khinh bỉ và coi thường hơn.
“Nè, anh chính là cái tên tự xưng là con rể của đại tướng Sở, là tên công tử bột rác rưởi Diệp Phàm giả mạo lừa gạt khắp nơi đó hả?” Một người thanh niên trong số đó đi đến trước mặt Diệp Phàm, mặt đầy khinh thường hỏi Diệp Phàm.
“Rốp rốp!”
Nhưng mà, Diệp Phàm lười liếc mắt nhìn người thanh niên này, chỉ cầm mấy hạt đậu, nhai “rốp rốp”, trông vô cùng ngon miệng!
Bị Diệp Phàm xem thường, gương mặt của thanh niên này càng trở nên khó coi hơn nữa.
Thân phận của hắn cũng không thấp, là con cháu dòng chính của Âu Dương gia, thế gia cao cấp ở thủ đô, tên là Âu Dương Tư Thành.
Từ nhỏ đến lớn, Âu Dương Tư Thành đều sống trong cuộc sống được mọi người tung hô, ai gặp hắn mà không khiêm nhường chứ? Cho dù là gia chủ của gia tộc hạng nhất, các lão phu nhân, gặp hắn cũng đều phải cung kính, có người nào dám coi thường hắn chứ?
Nhưng mà vào giờ phút này, hắn lại bị Diệp Phàm ngó lơ.
Tuy là hắn không biết quá nhiều về Diệp Phàm, nhưng mà hôm này khi nhận được lời mời đến dự tiệc của con gái đại tướng Sở, nghe được một vài chuyện có liên quan đến Diệp Phàm.
Những chuyện hắn nghe được, đều là một vài tin đồn xấu của Diệp Phàm.
Chẳng hạn như, Diệp Phàm là công tử ăn chơi của Diệp gia, đã từng bị đuổi khỏi Diệp gia.
Hoặc là, dạo gần đây Diệp Phàm ỷ vào thân phận con rể của đại tướng Sở, gây rắc rối ở khắp Kinh Đo.
Cho nên ấn tượng của Âu Dương Tư Thành đối với Diệp Phàm vô cùng kém.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn lại làm “chim đầu đàn” đứng ra sỉ nhục Diệp Phàm.
Nhưng mà hắn cũng không ngờ được là, Diệp Phàm lại quá đáng đến như vậy, dám coi thường hắn, chuyện này khiến cho hắn vô cùng tức giận, trong mắt lóe lên ánh sáng độc ác, lạnh lùng nói: “Này, Diệp Phàm, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không hả?”
Nhưng mà Diệp Phàm lại vẫn không hề chú ý đến Âu Dương Tư Thành, tiếp tục ăn thức ăn vặt.
“Được, tốt lắm, dám coi thường Âu Dương Tư Thành tôi, anh, gan lớn lắm!” Âu Dương Tư Thành tức giận đến mặt mày tái mét, nếu như nơi này không phải là biệt thự của con gái đại tướng Sở, bây giờ hắn đã lập tức đánh nhau với Diệp Phàm rồi.
Hừ!
Âu Dương Tư Thành hít một hơi thật sâu, hung hăng nói: “Diệp Phàm, tôi nghe nói, anh có một cô em gái đang học ở đại học Yến Kinh đúng không? Anh có tin là tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể kêu người đưa cô ta đến Âu Dương gia của tôi không?”
“Nếu như anh không muốn tôi gọi cuộc điện thoại này, thì biết điều chút đi, lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi ngay.”
“Tôi còn có thể suy xét không so đo với anh!”
Bốp!
Nhưng mà, Âu Dương Tư Thành vừa mới nói xong, Diệp Phàm lập tức tát một phát, đập chính xác lên mặt của Âu Dương Tư Thành.
Âu Dương Tư Thành bị đánh, nửa bên mặt lập tức vừa sưng vừa xanh lên, dấu tay tím bầm làm người ta nhìn thấy mà hoảng sợ.
“Anh, anh dám đánh nhau ở đây hả? Dám đánh tôi hả?” Âu Dương Tư Thành ngơ ngác đứng đó, tạm thời không bàn đến cơn đau truyền đến trên má, trong lòng của hắn, cũng sắp tan vỡ mất rồi.
Từ trước đến giờ chỉ có hắn tát người khác trước mặt mọi người, hôm nay là lần đầu tiên bị người khác tát trước mặt mọi người đó.
Hơn nữa, người tát hắn, lại còn là một công tử ăn chơi, một tên lừa gạt chỉ biết lấy danh con rể đại tướng Sở làm bậy khắp nơi.
Người này, không thể tha được!
Trong mắt Âu Dương Tư Thành lóe lên hung ác, gằn từng chữ với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, hôm nay tôi không đánh cho anh tàn phế cả đời, cái tên Âu Dương Tư Thành này sẽ viết ngược lại.”
Tác giả :
Tuyết Bay Tháng Tám