Long Thần Tại Đô
Chương 138: Con rể của đại tướng Sở
"Xin lỗi cậu ta á?" Lý Thành sửng sốt nhìn Diệp Phàm. Hắn nhíu chân mày, tỏ vẻ không vui.
Hắn là ai?
Là đại công tử nhà họ Lý ở thủ đô.
Thận phận hắn tôn qúy như thế, từ trước đến nay chí có kẻ khác quỳ xuống dưới chân hắn, cầu xin hắn tha thứ.
Chứ hắn đã bao giờ phải xin lỗi người khác?
"Bảo cháu xin lỗi cậu Diệp mà cháu còn không vui ư?" Thấy vẻ mặt không vui của Lý Thành, nhất thời Lý Cương biến sắc, trầm giọng quát lên.
"Cháu..." Lý Thành cảm thấy rất bực bội, nhưng hắn không dám trái lời Lý Cương.
Do dự mười mấy giây, cuối cùng Lý Thành cũng kiềm chế được cảm xúc của mình, nói với Diệp Phàm: "Cậu Diệp, xin lỗi cậu!"
Nhưng Diệp Phàm cũng không thèm liếc Lý Thành!
Thấy thái độ thờ ơ của Diệp Phàm với mình, Lý Thành tức giận đến nỗi siết chặt nắm đấm, xương ngón tay kêu lên "răng rắc".
Từ trước đến nay, hắn chưa từng bị làm nhục như vậy!
Nhưng hắn còn chưa kịp nổi giận thì một người đàn ông có vóc dáng cường tráng lao vào phòng.
"Ai dám xúc phạm cậu Diệp?" Người đàn ông cường tráng kia lao vào phòng quát to. Giọng nói hùng hồn chấn động bên tai, khiến mọi người trong phòng có cảm giác màng nhĩ sắp nứt đến nơi.
Tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn người đàn ông cường tráng kia theo bản năng. Sau khi thấy rõ tướng mạo của người đàn ông kia, ba người Lý Cương, Lý Thành, Lý Mặc đều kinh ngạc, đặc biệt là Lý Cương. Sau khi ông ta kịp phản ứng thì vội vàng chạy đến nghênh đón người đàn ông kia.
"Xa Thiên Lang, sao ông lại đến đây?" Lý Cương hỏi người đàn ông cường tráng kia với giọng run rẩy.
Người đàn ông cường tráng này không phải ai khác mà chính là Xa Thiên Lang.
Xa Thiên Lang chỉ lạnh lùng liếc Lý Cương, trầm giọng nói: "Lý Cương, có phải những năm gần đây nhà họ Lý mấy người to gan quá rồi đúng không? Dám chọc cả cậu Diệp à? Mấy người có biết cậu Diệp chính là con rể của đại tưởng Sở không?"
Lời nói của Xa Thiên Lang như một cái chùy nặng nề, hung hãn nện xuống trái tim mọi người trong phòng.
Lý Cương cũng biến sắc, mặc dù ông ta đã biết thân phận của Diệp Phàm không tầm thường từ trước.
Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng Diệp Phàm lại là con rể của đại tướng Sở.
Đại tướng Sở là đại tướng khai quốc, con trai là Chiến thần Vân Điền, còn nhà họ Sở là dòng họ có lịch sử gần ngàn năm.
Không chỉ nhà họ Lý không dám chọc đến đại tướng Sở, mà dõi mắt khắp toàn Hoa Hạ, người dám chọc vào đại tướng Sở thì ngoại trừ những gia tộc lánh đời trên thế giới ít người biết đến và các thế gia thuộc bậc hiền triết, còn lại chỉ sợ không đến hai bàn tay.
Chắc chắn tin Diệp Phàm là con rể đại tướng Sở là tin tức kinh thiên động địa.
Dù trước nay Lý Thành vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng giờ phút này hắn cũng thấy sợ hãi tràn đầy trong lòng, toàn thân run rẩy không khống chế nổi.
Còn sắc mặt Lý Mặc thì đã trắng bệch như giấy, cắt không còn chút máu.
Lúc đầu hắn định diễn một vở khổ nhục kế, lợi dụng Lý Thành để dạy dỗ Diệp Phàm một phen. Sau đó tung chuyện này ra ngoài, lợi dụng dư luận đánh sụp Lý Thành. Cứ vậy thì hắn sẽ bớt được một đối thủ tranh giành vị trí gia chủ nhà họ Lý.
Nhưng hắn lại không ngờ Lý Cương sẽ nhảy ra phá rối!
Hoàn toàn làm rối kế hoạch của hắn.
Mà bây giờ thân phận con rể đại tướng Sở của Diệp Phàm lại lộ ra, càng khiến Lý Mặc ứng phó không kịp, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
Hắn có thân phận đặc biệt, là một thành viên vô cùng bí ẩn của một tổ chức hải ngoại.
Lần này hắn trở lại Hoa Hạ là vì tổ chức đã giao cho hắn một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đầu tiên phải ám sát Cung Vô Cấu, sau đó khiến nhà họ Cung sụp đổ. Tất cả những sự kiện đó đều có bàn tay của hắn dính vào.
Mặc dù thực lực của hắn không kém, hơn nữa hắn cũng đã mượn lực của tổ chức, bồi dưỡng không ít thế lực ở thủ đô.
Nhưng hắn không muốn bị lộ bây giờ.
"Xa… Vệ sĩ Xa? Ông, ông đừng hiểu lầm, tôi rất tôn kính cậu Diệp, còn cháu tôi đây, nó... nó chỉ vô tình xúc phạm thôi!" Lý Cương sợ run đáp.
Dù gốc rễ nhà họ Lý rất sâu, nhà họ Thường không thể bằng được. Nhưng nếu đắc tội đại tướng Sở, hậu quả nhà họ Lý phải chịu sẽ không ít hơn nhà họ Thường bao nhiêu.
Lý Thành cũng kịp phản ứng, vội vàng nói với Xa Thiên Lang: "Vệ sĩ Xa, tôi... Chú tôi nói đúng, tôi không cố ý xúc phạm cậu Diệp. Tôi... tôi có mắt như mù, tôi, tôi..."
Vừa nói, Lý Thành xoay người vái Diệp Phàm một cái thật sâu: "Cậu Diệp, vừa nãy là do tôi sai, mạo phạm đến cậu, xin cậu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi!"
Lý Cương cũng vội vã xin tha cho Lý Thành: "Ngài Diệp, xin cậu nương tay, tha lỗi cho cháu tôi."
Diệp Phàm nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng trở nên dịu hơn nhiều. Anh nói: "Tổng giám đốc Lý, hôm nay nể mặt ông nên tôi không so đo với anh ta, nhưng..."
Vừa nói, Lý Phàm vừa liếc nhìn Lý Mặc.
Không cần Diệp Phàm nói ra miệng, Lý Cương đã hiểu ý Diệp Phàm ngay lập tức, rồi nói: "Cậu Diệp yên tâm, cậu cứ giao Lý Mặc cho tôi xử lý. Nó đã gây ra chuyện súc sinh như thế, chắc chắn tôi sẽ trừng trị nó nghiêm khắc."
"Hơn nữa, trước giờ gia phong nhà họ Lý chúng tôi đều rất chính trực. Một kẻ chơi bời trai gái như thế này, không xứng làm người nhà họ Lý chúng tôi."
"Ngoài việc trừng phạt nó ra, nhà họ Lý chúng tôi sẽ gạch tên nó ra khỏi gia phả. Từ nay về sau nó không còn là người nhà họ Lý chúng tôi nữa."
Nghe Lý Cương nói chuyện xử phạt, Lý Mặc biến sắc, con ngươi toát ra vẻ tuyệt vọng lẫn căm hận.
Nên biết rằng, hắn phải nhẫn nhịn suốt mười mấy năm mới có được ngày hôm nay.
Đáng lẽ hắn chỉ cần dùng thủ đoạn một chút là có thể hủy hoại từng người cạnh tranh chức gia chủ nhà họ Lý với hắn. Đến khi đó, toàn bộ nhà họ Lý sẽ rơi vào tay hắn.
Nhưng giờ Lý Cương lại đuổi hắn khỏi nhà họ Lý. Cứ thế thì hắn hoàn toàn không còn duyên phận gì với nhà họ Lý nữa.
Sát ý trong hắn bốc lên. Hắn rất muốn ra tay ngay bây giờ, giết sạch tất cả mọi người tại đây.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được.
Thứ nhất là vì hắn e ngại thân phận và năng lực của Diệp Phàm.
Thứ hai là vì hắn đã từng nghe uy danh của Xa Thiên Lang. Chỉ cần hắn gọi một cuộc điện thoại là những tử sĩ hắn đã bồi dưỡng sẽ chạy đến đây chỉ trong vài phút, nhưng hắn không chắc được những tử sĩ kia có thể đánh lại được Xa Thiên Lang hay không.
Lý Thành cũng biến sắc. Hắn muốn lôi kéo Lý Mặc, nhưng lời nói của Lý Cương đã khiến hắn hoàn toàn mất đi sự trợ giúp của Lý Mặc.
Nhưng hắn không dám phản bác. Vì một kẻ như Lý Mặc mà đắc tội con rể đại tướng Sở á?
Phải ngu xuẩn đến mức nào mới làm như thế?
Tâm trạng của Sở Thanh Nhã bây giờ vô cùng phức tạp. Lúc trước, khi Diệp Phàm tự xưng là "chồng cũ" của cô, cô đã cảm thấy hụt hẫng.
Bây giờ lại biết được thân phận con rể đại tướng Sở của Diệp Phàm, cô càng thêm khó chịu, càng thêm trống rỗng!
Bình thường cô vẫn thích đọc báo chí tin tức, tất nhiên là cô biết đại tướng Sở là ai. Cô cũng đã nghe qua một số chuyện về con gái đại tướng Sở. Tuy cô cũng được coi là mỹ nữ nổi tiếng, là người con gái xinh đẹp hạng nhất, nhưng con gái đại tướng Sở mới là tiểu thư lá ngọc cành vàng chân chính.
Dù là bối cảnh, năng lực hay tướng mạo, người ta đều hơn cô rất nhiều lần!
"Được rồi, tôi để tên rác rưởi này cho ông xử lý. Tôi tin tổng giám đốc Lý sẽ không để tôi thất vọng." Diệp Phàm thản nhiên nói, kéo tay Sở Thanh Nhã đi ra khỏi phòng.
Nhưng đến khi anh ra khỏi phòng lại gặp được một người không ngờ đến trước cửa phòng.
Hắn là ai?
Là đại công tử nhà họ Lý ở thủ đô.
Thận phận hắn tôn qúy như thế, từ trước đến nay chí có kẻ khác quỳ xuống dưới chân hắn, cầu xin hắn tha thứ.
Chứ hắn đã bao giờ phải xin lỗi người khác?
"Bảo cháu xin lỗi cậu Diệp mà cháu còn không vui ư?" Thấy vẻ mặt không vui của Lý Thành, nhất thời Lý Cương biến sắc, trầm giọng quát lên.
"Cháu..." Lý Thành cảm thấy rất bực bội, nhưng hắn không dám trái lời Lý Cương.
Do dự mười mấy giây, cuối cùng Lý Thành cũng kiềm chế được cảm xúc của mình, nói với Diệp Phàm: "Cậu Diệp, xin lỗi cậu!"
Nhưng Diệp Phàm cũng không thèm liếc Lý Thành!
Thấy thái độ thờ ơ của Diệp Phàm với mình, Lý Thành tức giận đến nỗi siết chặt nắm đấm, xương ngón tay kêu lên "răng rắc".
Từ trước đến nay, hắn chưa từng bị làm nhục như vậy!
Nhưng hắn còn chưa kịp nổi giận thì một người đàn ông có vóc dáng cường tráng lao vào phòng.
"Ai dám xúc phạm cậu Diệp?" Người đàn ông cường tráng kia lao vào phòng quát to. Giọng nói hùng hồn chấn động bên tai, khiến mọi người trong phòng có cảm giác màng nhĩ sắp nứt đến nơi.
Tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn người đàn ông cường tráng kia theo bản năng. Sau khi thấy rõ tướng mạo của người đàn ông kia, ba người Lý Cương, Lý Thành, Lý Mặc đều kinh ngạc, đặc biệt là Lý Cương. Sau khi ông ta kịp phản ứng thì vội vàng chạy đến nghênh đón người đàn ông kia.
"Xa Thiên Lang, sao ông lại đến đây?" Lý Cương hỏi người đàn ông cường tráng kia với giọng run rẩy.
Người đàn ông cường tráng này không phải ai khác mà chính là Xa Thiên Lang.
Xa Thiên Lang chỉ lạnh lùng liếc Lý Cương, trầm giọng nói: "Lý Cương, có phải những năm gần đây nhà họ Lý mấy người to gan quá rồi đúng không? Dám chọc cả cậu Diệp à? Mấy người có biết cậu Diệp chính là con rể của đại tưởng Sở không?"
Lời nói của Xa Thiên Lang như một cái chùy nặng nề, hung hãn nện xuống trái tim mọi người trong phòng.
Lý Cương cũng biến sắc, mặc dù ông ta đã biết thân phận của Diệp Phàm không tầm thường từ trước.
Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng Diệp Phàm lại là con rể của đại tướng Sở.
Đại tướng Sở là đại tướng khai quốc, con trai là Chiến thần Vân Điền, còn nhà họ Sở là dòng họ có lịch sử gần ngàn năm.
Không chỉ nhà họ Lý không dám chọc đến đại tướng Sở, mà dõi mắt khắp toàn Hoa Hạ, người dám chọc vào đại tướng Sở thì ngoại trừ những gia tộc lánh đời trên thế giới ít người biết đến và các thế gia thuộc bậc hiền triết, còn lại chỉ sợ không đến hai bàn tay.
Chắc chắn tin Diệp Phàm là con rể đại tướng Sở là tin tức kinh thiên động địa.
Dù trước nay Lý Thành vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng giờ phút này hắn cũng thấy sợ hãi tràn đầy trong lòng, toàn thân run rẩy không khống chế nổi.
Còn sắc mặt Lý Mặc thì đã trắng bệch như giấy, cắt không còn chút máu.
Lúc đầu hắn định diễn một vở khổ nhục kế, lợi dụng Lý Thành để dạy dỗ Diệp Phàm một phen. Sau đó tung chuyện này ra ngoài, lợi dụng dư luận đánh sụp Lý Thành. Cứ vậy thì hắn sẽ bớt được một đối thủ tranh giành vị trí gia chủ nhà họ Lý.
Nhưng hắn lại không ngờ Lý Cương sẽ nhảy ra phá rối!
Hoàn toàn làm rối kế hoạch của hắn.
Mà bây giờ thân phận con rể đại tướng Sở của Diệp Phàm lại lộ ra, càng khiến Lý Mặc ứng phó không kịp, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
Hắn có thân phận đặc biệt, là một thành viên vô cùng bí ẩn của một tổ chức hải ngoại.
Lần này hắn trở lại Hoa Hạ là vì tổ chức đã giao cho hắn một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đầu tiên phải ám sát Cung Vô Cấu, sau đó khiến nhà họ Cung sụp đổ. Tất cả những sự kiện đó đều có bàn tay của hắn dính vào.
Mặc dù thực lực của hắn không kém, hơn nữa hắn cũng đã mượn lực của tổ chức, bồi dưỡng không ít thế lực ở thủ đô.
Nhưng hắn không muốn bị lộ bây giờ.
"Xa… Vệ sĩ Xa? Ông, ông đừng hiểu lầm, tôi rất tôn kính cậu Diệp, còn cháu tôi đây, nó... nó chỉ vô tình xúc phạm thôi!" Lý Cương sợ run đáp.
Dù gốc rễ nhà họ Lý rất sâu, nhà họ Thường không thể bằng được. Nhưng nếu đắc tội đại tướng Sở, hậu quả nhà họ Lý phải chịu sẽ không ít hơn nhà họ Thường bao nhiêu.
Lý Thành cũng kịp phản ứng, vội vàng nói với Xa Thiên Lang: "Vệ sĩ Xa, tôi... Chú tôi nói đúng, tôi không cố ý xúc phạm cậu Diệp. Tôi... tôi có mắt như mù, tôi, tôi..."
Vừa nói, Lý Thành xoay người vái Diệp Phàm một cái thật sâu: "Cậu Diệp, vừa nãy là do tôi sai, mạo phạm đến cậu, xin cậu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi!"
Lý Cương cũng vội vã xin tha cho Lý Thành: "Ngài Diệp, xin cậu nương tay, tha lỗi cho cháu tôi."
Diệp Phàm nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng trở nên dịu hơn nhiều. Anh nói: "Tổng giám đốc Lý, hôm nay nể mặt ông nên tôi không so đo với anh ta, nhưng..."
Vừa nói, Lý Phàm vừa liếc nhìn Lý Mặc.
Không cần Diệp Phàm nói ra miệng, Lý Cương đã hiểu ý Diệp Phàm ngay lập tức, rồi nói: "Cậu Diệp yên tâm, cậu cứ giao Lý Mặc cho tôi xử lý. Nó đã gây ra chuyện súc sinh như thế, chắc chắn tôi sẽ trừng trị nó nghiêm khắc."
"Hơn nữa, trước giờ gia phong nhà họ Lý chúng tôi đều rất chính trực. Một kẻ chơi bời trai gái như thế này, không xứng làm người nhà họ Lý chúng tôi."
"Ngoài việc trừng phạt nó ra, nhà họ Lý chúng tôi sẽ gạch tên nó ra khỏi gia phả. Từ nay về sau nó không còn là người nhà họ Lý chúng tôi nữa."
Nghe Lý Cương nói chuyện xử phạt, Lý Mặc biến sắc, con ngươi toát ra vẻ tuyệt vọng lẫn căm hận.
Nên biết rằng, hắn phải nhẫn nhịn suốt mười mấy năm mới có được ngày hôm nay.
Đáng lẽ hắn chỉ cần dùng thủ đoạn một chút là có thể hủy hoại từng người cạnh tranh chức gia chủ nhà họ Lý với hắn. Đến khi đó, toàn bộ nhà họ Lý sẽ rơi vào tay hắn.
Nhưng giờ Lý Cương lại đuổi hắn khỏi nhà họ Lý. Cứ thế thì hắn hoàn toàn không còn duyên phận gì với nhà họ Lý nữa.
Sát ý trong hắn bốc lên. Hắn rất muốn ra tay ngay bây giờ, giết sạch tất cả mọi người tại đây.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được.
Thứ nhất là vì hắn e ngại thân phận và năng lực của Diệp Phàm.
Thứ hai là vì hắn đã từng nghe uy danh của Xa Thiên Lang. Chỉ cần hắn gọi một cuộc điện thoại là những tử sĩ hắn đã bồi dưỡng sẽ chạy đến đây chỉ trong vài phút, nhưng hắn không chắc được những tử sĩ kia có thể đánh lại được Xa Thiên Lang hay không.
Lý Thành cũng biến sắc. Hắn muốn lôi kéo Lý Mặc, nhưng lời nói của Lý Cương đã khiến hắn hoàn toàn mất đi sự trợ giúp của Lý Mặc.
Nhưng hắn không dám phản bác. Vì một kẻ như Lý Mặc mà đắc tội con rể đại tướng Sở á?
Phải ngu xuẩn đến mức nào mới làm như thế?
Tâm trạng của Sở Thanh Nhã bây giờ vô cùng phức tạp. Lúc trước, khi Diệp Phàm tự xưng là "chồng cũ" của cô, cô đã cảm thấy hụt hẫng.
Bây giờ lại biết được thân phận con rể đại tướng Sở của Diệp Phàm, cô càng thêm khó chịu, càng thêm trống rỗng!
Bình thường cô vẫn thích đọc báo chí tin tức, tất nhiên là cô biết đại tướng Sở là ai. Cô cũng đã nghe qua một số chuyện về con gái đại tướng Sở. Tuy cô cũng được coi là mỹ nữ nổi tiếng, là người con gái xinh đẹp hạng nhất, nhưng con gái đại tướng Sở mới là tiểu thư lá ngọc cành vàng chân chính.
Dù là bối cảnh, năng lực hay tướng mạo, người ta đều hơn cô rất nhiều lần!
"Được rồi, tôi để tên rác rưởi này cho ông xử lý. Tôi tin tổng giám đốc Lý sẽ không để tôi thất vọng." Diệp Phàm thản nhiên nói, kéo tay Sở Thanh Nhã đi ra khỏi phòng.
Nhưng đến khi anh ra khỏi phòng lại gặp được một người không ngờ đến trước cửa phòng.
Tác giả :
Tuyết Bay Tháng Tám