Long Thái Tử Báo Ân
Chương 53
Sau khi Chu Bách Đình đưa Mộc Tử về nhà, Vương Bồi mới nhớ tới chuyện của Hứa Văn Văn, vì vậy rất có thâm ý muốn cười chê, lúc nói chuyện cô còn cố ý nhìn chằm chằm vào mặt Ngao Du xem thế nào, quả nhiên phát hiện trong ánh mắt anh có nét giảo hoạt đắc ý không giấu được – đúng là anh ấy! Mà không biết rốt cục là anh làm thế nào mà xuống tay được chuyện này nhỉ?
Ngao Du ở trong nhà của cô đến nửa ngày, cuối cùng vẫn tới lúc ăn cơm chiều – Vương Bồi nhận được điện thoại của học trò bảo buổi tối chúng nó tổ chức liên hoan. Ngao Du cũng biết chính mình mà chưa đi thì sẽ bị đuổi ra ngoài nên thành thật cáo từ, nhưng đôi mắt vẫn mười phần ai oán. Ra tới cửa lại thấy hôm nay đúng là có tiến bộ vượt bậc, cùng ăn cơm, cùng trông nom em bé, lại còn thay tã – vì vậy tâm tình lại trở nên vô cùng vui.
Các buổi liên hoan bình thường đều được bố trí ở gần trường học, do thi xong, các trò nữ rất hứng thú, vừa muốn ăn thịt nướng lại còn muốn đi hát Karaoke nữa. Tâm tình Vương Bồi cũng tốt, khó có thể chối từ, vì thế cứ tiến thẳng tới KTV!
Trên đường phố Thượng Hải buôn bán sầm uất, nên ở đây không thiếu KTV, còn có rất nhiều hạng từ cao tới thấp, một tối có thể tiêu sạch cả năm tiền lương của Vương Bồi, nhưng lại thoả mãn được tất cả mọi nhu cầu của quần chúng. Nhóm nữ sinh chọn một phòng lớn, mặc kệ tiền túi thế nào vẫn quậy cho tới tận mười hai giờ đêm mới tan.
Lúc về nhà mới là một vấn đề lớn, xe công cộng hiện giờ không có, chỉ còn cách chờ. Nhưng đúng là thời điểm KTV tan cuộc người rất đông, từ xa vừa nhìn thấy đầu xe thì đã bị người khác tranh chỗ rồi. Giờ là đang mùa đông. cả nhóm lạnh run rẩy, nhóm nữ sinh đề nghị, đi ăn khuya trước khi về.
Vì vậy cả nhóm lại chui vào trong quán cạnh đó ăn khuya, ngồi uống chút bia, nhắm thịt nướng, nói nói cười cười không khí vô cùng ồn ào náo nhiệt. Nhóm nữ sinh còn trẻ lại đều xinh sắn đầy sức sống, hơn nữa người lại đông, nên thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người. Quả nhiên, lập tức có một tên lưu manh tới trêu chọc.
Loại này Vương Bồi không phải mới thấy lần đầu, căn bản là không thèm quan tâm, nhưng nhóm nữ sinh lại đang lúc còn trẻ, máu nóng, sao mà chịu nổi những lời thô tục, nhất là trong nhóm còn có thiếu nữ Đông Bắc tính tình nóng nảy bột phát, mới một chút Vương Bồi còn chưa kịp ngăn thì cô bé đã cầm ghế đập vào người ta rồi.
Đây đúng là chọc vào tổ ong bò vẽ rồi, nhóm lưu manh này cũng đâu cần các cô gái động tay vào, lập tức vây lại, động chân động tay, miệng thốt ra những lời khó nghe, có cái gì cũng nghe được tuốt, nhóm thiếu nữ gặp phải tình hình vậy, có hai cô bé nhát gan đã khóc ầm lên.
Vương Bồi nhanh tay lấy điện thoại ra định gọi báo cảnh sát, điện thoại vừa thông thì bỗng có một bóng đen trước mặt lướt qua, sau đó “ầm” một cái, cô còn đang bàng hoàng lắc lư thì tên lưu manh kia đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi. Cô còn chưa kịp nghĩ gì, bốn phía nhóm lưu manh kia đã từng người từng người bay thẳng lên trời. Bác nướng thịt mở tròn mắt nhìn, mọi người vây xung quanh la to: “Trời ơi! Đây là công phu gì thế ha?”
Động tác của Ngao Du so với điện ảnh còn mạnh hơn, một đá không đến nửa giây mà đã đá bay cả đám lưu manh đi rồi. Ngã xa xa cách không biết là bao nhiêu thước, ….đám kia…làm vương Bồi đã không nhìn thấy ai.
Hiện trường ước chừng im lặng tới hơn mười giây, Ngao Du vỗ vỗ tay, chầm chậm đi tới, có chút xấu hổ, nhìn về phía Vương Bồi cười: “Ha ha, ..tôi vừa đúng lúc đi ngang qua..”
Đang là mùa đông, lại là mười hai giờ đêm, anh đi ngang qua nơi này…Thằng nhóc này đúng là không biết nói dối. Nhưng chuyện này tuyệt không hoài nghi được, nhóm nữ sinh giống như thấy thần tượng vậy, vô cùng phấn khởi, tìm anh nói chuyện líu ríu, “Thầy Phượng, thầy thật sự đẹp trai quá” “Người thực giấu tài ha” “Thầy Phượng có phải cùng bạn bè tới đây hát hò không? Nếu sớm biết thầy ở đây, chúng em đã gọi thầy đi cùng chúng em rồi” “Thầy Phượng…”
Ngao Du bị nhóm nữ sinh nói cười ầm ĩ, ca ngợi hết lời thì bỗng chốc mừng rỡ, sau đó vô cùng đắc ý, khuôn mặt tươi cười hớn hở, sau đó thì…Cảnh sát tới, đem cả Ngao Du và Vương Bồi, cùng nhóm nữ sinh mang tới đồn cảnh sát. Sau đó, lại đánh tới một chiếc xe dọn nhóm côn đồ đưa vào bệnh viện.
Bị đưa vào đồn cảnh sát lấy khẩu cung, tên ngốc vẫn rất hưng phấn vui mừng, còn nhóm thiếu nữ thì lại càng hào hứng hơn, cứ kể liên tiếp cho cảnh sát nghe một đống chuyện. Chỉ một lát sau, mấy cảnh sát trẻ tuổi đều phát khóc lên rồi.
Thực chất thì chuyện này kể ra cực đơn giản, chẳng phải là một đám cơ bắp tới đùa giỡn người không thành, sau đó bị đánh, đó chỉ là phòng vệ thôi mà. chẳng qua người đánh là Ngao Du có sức mạnh vô địch, không kiềm chế được, cũng không để ý chuyện phòng vệ chút__Vương Bồi nghe lén điện thoại của cảnh sát kia, nói cái gì tên đầu sỏ cơ bắp kia bị gãy ba cái xương sườn…
Sợ phiền phức thêm, Vương Bồi mới gọi điện thoại cho cậu Bành Hồ, hỏi xem cậu có quen ai ở đồn cảnh sát không, nói giúp với đồn cảnh sát. Bành Hồ đầu dây kia có chút kích động, giọng bỗng cao vống lên: “Gì cơ? Cháu phạm tội gì?” Giọng như ma kia truyền qua di động tới làm cho cảnh sát đứng một bên hoảng sợ.
“Cậu nói nhỏ chút được không” Vương Bồi hạ giọng nói nhanh: “Cháu sao phạm tội gì chứ. Đi cùng học trò đi ăn cơm, hát hò, bị bọn lưu manh trêu trọc, sau đó lại có bạn ra tay đánh người”
“Đấy không phải là thấy việc nghĩa hăng hái làm sao?” Bành Hồ buồn bực hỏi: “Hiện giờ cảnh sát cũng không phân biệt được trắng đen nữa rồi, đến cả chuyện làm việc nghĩa quá hăng hái cũng bắt ha”
“Thấy việc nghĩa nhiệt tình làm cũng đúng vậy…” Vương Bồi nhỏ giọng hừ hừ: “Chỉ là, chuyện đó…tự dưng không để ý, xuống tay nặng chút”
“Giết chết? Hay là tàn phế?”
“Cũng chưa đến nỗi đó” Vương Bồi cười ha ha, “Chỉ làm gãy mấy cái xương sườn, à, hình như là gãy vài cái xương sườn, trật khớp mấy cái”
“Bành Hồ: “…” Nhưng chỉ một lát sau, đầu óc của ông cuối cùng cũng tỉnh táo lại, “Cháu nói là bạn cháu đánh có mấy người?”
“Chỉ có một thôi ạ”
Có thể là có nhóm nữ sinh nên thái độ cảnh sát cũng ổn, nhưng Vương Bồi vẫn lo lắng một lát Ngao Du mà tức giận trở mặt thì không biết tính tình của anh ấy sẽ làm loạn đến cỡ nào, mặc kệ là cảnh sát hay gì đi nữa, nói không chừng…còn có thể một ngụm nuốt chửng người ta ấy chứ!
“Một lát anh đừng có nói chuyện nhé” Thừa dịp cảnh sát đang u đầu, Vương Bồi tiến tới nói nhỏ bên tai Ngao Du: “Tôi sẽ giúp anh về”
Ngao Du cứ ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra nhóm cảnh sát định tìm Vương Bồi và Ngao Du hỏi cho rõ hơn, dù sao thì hai người trông lớn tuổi hơn chút, nhưng lần đầu tiên nhóm nữ sinh mới đến đồn cảnh sát, rất hưng phấn, cứ lôi kéo: “Chú cảnh sát à” nói không ngừng luôn mồm, làm cho họ không có đường tiến lui.
Đợi lúc lấy xong khẩu cung của nhóm nữ sinh, sự tình gần như đã rõ không khác lắm, vài cảnh sát trẻ tuổi kia vẫn không tin chút nào, lén nhìn trộm Ngao Du xem, nhìn còn chưa đủ, lại còn bàn tán to nhỏ, còn cố tình nói không nhỏ lắm, Vương Bồi nhưng lại nghe được thật.
“Gạt người đi”
“Anh biết không, mấy cô gái đó chỉ có khoa trương lên thôi”
Vương Bồi cũng không nói gì, nhưng trong đầu lại ước gì họ cũng cứ nghĩ vậy, nhưng vấn đề là trong bệnh viện còn một đống người đang nằm kia, chứng cớ vô cùng xác thực, Ngao Du dù có được coi là phòng vệ chính đáng, chuyện bồi thường tiền thuốc men là việc nhỏ, mà chuyện bị truy cứu hình sự mới là chuyện to ha! Vị này đã muốn làm ầm lên, thì bao nhiêu cảnh sát cũng ngăn không được ha.
Lúc này Bành Hồ đã chạy tới, trông rất vội vã, bước vào đồn cảnh sát đã lên tiếng chào hỏi thân mật. Lát sau ông theo một người cảnh sát lớn tuổi ra ngoài nói chuyện, cũng không biết là nói gì, lát sau người cảnh sát trung tuổi bước vào, nhìn mọi người phất tay, nói: “Được rồi, mọi người có thể đi được rồi” Lúc nói chuyện lại nhìn vào mắt Ngao Du, nhỏ giọng thì thầm: “Thật không hổ là dạy thể dục”
Chuyện này tạm thời coi như xong, bảo Bành Hồ tìm xe đuổi đám học trò về trường xong, Vương Bồi và Ngao Du lên xe ông.
“Tên nhóc này bản lĩnh cũng lớn ha” Vừa lên xe, vẻ mặt Bành Hồ rất vui tò mò hỏi: “Học đánh võ sao?”
Ngao Du sửng sốt một lúc, nghiêng mặt nhìn Vương Bồi, không đáp. Vương Bồi dở khóc dở cười, gật đầu bảo nhanh: “Bây giờ có thể nói rồi”
Ngao Du lúc này mới cười rõ tươi, “Không phải, ….cháu…học bơi”
“Học bơi mà lại đánh được nữa!” Bành Hồ vừa sợ vừa mừng, híp mắt nhìn anh, sau đó đưa tay ra véo trên tay Ngao Du một cái, “Ha ha’ cười ầm lên, “Nè cánh tay này thật là cứng đấy, chẳng trách có thể đánh hay như vậy. Chuyện đó, cháu vừa đấm mấy cái?”
“Gì?” Lông mày Ngao Du nhăn lại lắc đầu, “Không đếm, chắc là chỉ có một cái thôi”
Vương Bồi rụt đầu vào trong đầu gối, Bành Hồ trợn to mắt kinh ngạc, tý quên cả chuyện lái xe suýt buông. Khó khăn lắm ông mới tỉnh táo chút, bỗng nhớ ra gì đó, quay lại hỏi Vương Bồi, “Này, trước kia nhà cháu có người gì đó tên là Du, nghe chừng cũng rất lợi hại ha. Cậu nghe mẹ cháu bảo, có vài tên trộm còn chưa kịp vào nhà thì đã bị đem trói lại hết rồi…”
Cả Vương Bồi và Ngao Du đều không nói gì…
Vương Bồi thì nghẹn cười, còn Ngao Du thì chột dạ và bất an – khó khăn lắm anh mới gần được bên Vương Bồi chút, chú này làm gì mà cứ nhắc tới anh để Vương Bồi Bồi mất hứng rồi.
Bành Hồ làm hết trách nhiệm đưa hai người họ đến dưới lầu, vừa dặn dò cẩn thận với Vương Bồi, “Sau này ra cửa nhớ phải cẩn thận, chuyện hôm nay may mắn có thầy Phượng, nếu không thì cũng đã xảy ra chuyện rồi!”
Vương Bồi ra sức gật đầu. Hai người cùng bước vào thang máy, rồi vào hành lang, rồi tự mở cửa vào nhà. Lúc đóng cửa, Vương Bồi bỗng dưng xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn anh. Ngao Du hoảng lên, chỉ nói cô vừa bị Bành Hồ nhắc tới chuyện thương tâm, thấy chột dạ nhanh như chớp bỏ chạy vào phòng…
Tối Vương Bồi lấy bình hoa trên giá sách xuống tỉ mỉ lau sạch sẽ, nghĩ ngợi, rồi lại đặt nó lên trên tầng thứ hai của giá sách. Cho dù ở góc độ nào của phòng khách, chỉ cần liếc mắt một cái là cô có thể nhìn thấy nó.
Ngao Du ở trong nhà của cô đến nửa ngày, cuối cùng vẫn tới lúc ăn cơm chiều – Vương Bồi nhận được điện thoại của học trò bảo buổi tối chúng nó tổ chức liên hoan. Ngao Du cũng biết chính mình mà chưa đi thì sẽ bị đuổi ra ngoài nên thành thật cáo từ, nhưng đôi mắt vẫn mười phần ai oán. Ra tới cửa lại thấy hôm nay đúng là có tiến bộ vượt bậc, cùng ăn cơm, cùng trông nom em bé, lại còn thay tã – vì vậy tâm tình lại trở nên vô cùng vui.
Các buổi liên hoan bình thường đều được bố trí ở gần trường học, do thi xong, các trò nữ rất hứng thú, vừa muốn ăn thịt nướng lại còn muốn đi hát Karaoke nữa. Tâm tình Vương Bồi cũng tốt, khó có thể chối từ, vì thế cứ tiến thẳng tới KTV!
Trên đường phố Thượng Hải buôn bán sầm uất, nên ở đây không thiếu KTV, còn có rất nhiều hạng từ cao tới thấp, một tối có thể tiêu sạch cả năm tiền lương của Vương Bồi, nhưng lại thoả mãn được tất cả mọi nhu cầu của quần chúng. Nhóm nữ sinh chọn một phòng lớn, mặc kệ tiền túi thế nào vẫn quậy cho tới tận mười hai giờ đêm mới tan.
Lúc về nhà mới là một vấn đề lớn, xe công cộng hiện giờ không có, chỉ còn cách chờ. Nhưng đúng là thời điểm KTV tan cuộc người rất đông, từ xa vừa nhìn thấy đầu xe thì đã bị người khác tranh chỗ rồi. Giờ là đang mùa đông. cả nhóm lạnh run rẩy, nhóm nữ sinh đề nghị, đi ăn khuya trước khi về.
Vì vậy cả nhóm lại chui vào trong quán cạnh đó ăn khuya, ngồi uống chút bia, nhắm thịt nướng, nói nói cười cười không khí vô cùng ồn ào náo nhiệt. Nhóm nữ sinh còn trẻ lại đều xinh sắn đầy sức sống, hơn nữa người lại đông, nên thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người. Quả nhiên, lập tức có một tên lưu manh tới trêu chọc.
Loại này Vương Bồi không phải mới thấy lần đầu, căn bản là không thèm quan tâm, nhưng nhóm nữ sinh lại đang lúc còn trẻ, máu nóng, sao mà chịu nổi những lời thô tục, nhất là trong nhóm còn có thiếu nữ Đông Bắc tính tình nóng nảy bột phát, mới một chút Vương Bồi còn chưa kịp ngăn thì cô bé đã cầm ghế đập vào người ta rồi.
Đây đúng là chọc vào tổ ong bò vẽ rồi, nhóm lưu manh này cũng đâu cần các cô gái động tay vào, lập tức vây lại, động chân động tay, miệng thốt ra những lời khó nghe, có cái gì cũng nghe được tuốt, nhóm thiếu nữ gặp phải tình hình vậy, có hai cô bé nhát gan đã khóc ầm lên.
Vương Bồi nhanh tay lấy điện thoại ra định gọi báo cảnh sát, điện thoại vừa thông thì bỗng có một bóng đen trước mặt lướt qua, sau đó “ầm” một cái, cô còn đang bàng hoàng lắc lư thì tên lưu manh kia đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi. Cô còn chưa kịp nghĩ gì, bốn phía nhóm lưu manh kia đã từng người từng người bay thẳng lên trời. Bác nướng thịt mở tròn mắt nhìn, mọi người vây xung quanh la to: “Trời ơi! Đây là công phu gì thế ha?”
Động tác của Ngao Du so với điện ảnh còn mạnh hơn, một đá không đến nửa giây mà đã đá bay cả đám lưu manh đi rồi. Ngã xa xa cách không biết là bao nhiêu thước, ….đám kia…làm vương Bồi đã không nhìn thấy ai.
Hiện trường ước chừng im lặng tới hơn mười giây, Ngao Du vỗ vỗ tay, chầm chậm đi tới, có chút xấu hổ, nhìn về phía Vương Bồi cười: “Ha ha, ..tôi vừa đúng lúc đi ngang qua..”
Đang là mùa đông, lại là mười hai giờ đêm, anh đi ngang qua nơi này…Thằng nhóc này đúng là không biết nói dối. Nhưng chuyện này tuyệt không hoài nghi được, nhóm nữ sinh giống như thấy thần tượng vậy, vô cùng phấn khởi, tìm anh nói chuyện líu ríu, “Thầy Phượng, thầy thật sự đẹp trai quá” “Người thực giấu tài ha” “Thầy Phượng có phải cùng bạn bè tới đây hát hò không? Nếu sớm biết thầy ở đây, chúng em đã gọi thầy đi cùng chúng em rồi” “Thầy Phượng…”
Ngao Du bị nhóm nữ sinh nói cười ầm ĩ, ca ngợi hết lời thì bỗng chốc mừng rỡ, sau đó vô cùng đắc ý, khuôn mặt tươi cười hớn hở, sau đó thì…Cảnh sát tới, đem cả Ngao Du và Vương Bồi, cùng nhóm nữ sinh mang tới đồn cảnh sát. Sau đó, lại đánh tới một chiếc xe dọn nhóm côn đồ đưa vào bệnh viện.
Bị đưa vào đồn cảnh sát lấy khẩu cung, tên ngốc vẫn rất hưng phấn vui mừng, còn nhóm thiếu nữ thì lại càng hào hứng hơn, cứ kể liên tiếp cho cảnh sát nghe một đống chuyện. Chỉ một lát sau, mấy cảnh sát trẻ tuổi đều phát khóc lên rồi.
Thực chất thì chuyện này kể ra cực đơn giản, chẳng phải là một đám cơ bắp tới đùa giỡn người không thành, sau đó bị đánh, đó chỉ là phòng vệ thôi mà. chẳng qua người đánh là Ngao Du có sức mạnh vô địch, không kiềm chế được, cũng không để ý chuyện phòng vệ chút__Vương Bồi nghe lén điện thoại của cảnh sát kia, nói cái gì tên đầu sỏ cơ bắp kia bị gãy ba cái xương sườn…
Sợ phiền phức thêm, Vương Bồi mới gọi điện thoại cho cậu Bành Hồ, hỏi xem cậu có quen ai ở đồn cảnh sát không, nói giúp với đồn cảnh sát. Bành Hồ đầu dây kia có chút kích động, giọng bỗng cao vống lên: “Gì cơ? Cháu phạm tội gì?” Giọng như ma kia truyền qua di động tới làm cho cảnh sát đứng một bên hoảng sợ.
“Cậu nói nhỏ chút được không” Vương Bồi hạ giọng nói nhanh: “Cháu sao phạm tội gì chứ. Đi cùng học trò đi ăn cơm, hát hò, bị bọn lưu manh trêu trọc, sau đó lại có bạn ra tay đánh người”
“Đấy không phải là thấy việc nghĩa hăng hái làm sao?” Bành Hồ buồn bực hỏi: “Hiện giờ cảnh sát cũng không phân biệt được trắng đen nữa rồi, đến cả chuyện làm việc nghĩa quá hăng hái cũng bắt ha”
“Thấy việc nghĩa nhiệt tình làm cũng đúng vậy…” Vương Bồi nhỏ giọng hừ hừ: “Chỉ là, chuyện đó…tự dưng không để ý, xuống tay nặng chút”
“Giết chết? Hay là tàn phế?”
“Cũng chưa đến nỗi đó” Vương Bồi cười ha ha, “Chỉ làm gãy mấy cái xương sườn, à, hình như là gãy vài cái xương sườn, trật khớp mấy cái”
“Bành Hồ: “…” Nhưng chỉ một lát sau, đầu óc của ông cuối cùng cũng tỉnh táo lại, “Cháu nói là bạn cháu đánh có mấy người?”
“Chỉ có một thôi ạ”
Có thể là có nhóm nữ sinh nên thái độ cảnh sát cũng ổn, nhưng Vương Bồi vẫn lo lắng một lát Ngao Du mà tức giận trở mặt thì không biết tính tình của anh ấy sẽ làm loạn đến cỡ nào, mặc kệ là cảnh sát hay gì đi nữa, nói không chừng…còn có thể một ngụm nuốt chửng người ta ấy chứ!
“Một lát anh đừng có nói chuyện nhé” Thừa dịp cảnh sát đang u đầu, Vương Bồi tiến tới nói nhỏ bên tai Ngao Du: “Tôi sẽ giúp anh về”
Ngao Du cứ ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra nhóm cảnh sát định tìm Vương Bồi và Ngao Du hỏi cho rõ hơn, dù sao thì hai người trông lớn tuổi hơn chút, nhưng lần đầu tiên nhóm nữ sinh mới đến đồn cảnh sát, rất hưng phấn, cứ lôi kéo: “Chú cảnh sát à” nói không ngừng luôn mồm, làm cho họ không có đường tiến lui.
Đợi lúc lấy xong khẩu cung của nhóm nữ sinh, sự tình gần như đã rõ không khác lắm, vài cảnh sát trẻ tuổi kia vẫn không tin chút nào, lén nhìn trộm Ngao Du xem, nhìn còn chưa đủ, lại còn bàn tán to nhỏ, còn cố tình nói không nhỏ lắm, Vương Bồi nhưng lại nghe được thật.
“Gạt người đi”
“Anh biết không, mấy cô gái đó chỉ có khoa trương lên thôi”
Vương Bồi cũng không nói gì, nhưng trong đầu lại ước gì họ cũng cứ nghĩ vậy, nhưng vấn đề là trong bệnh viện còn một đống người đang nằm kia, chứng cớ vô cùng xác thực, Ngao Du dù có được coi là phòng vệ chính đáng, chuyện bồi thường tiền thuốc men là việc nhỏ, mà chuyện bị truy cứu hình sự mới là chuyện to ha! Vị này đã muốn làm ầm lên, thì bao nhiêu cảnh sát cũng ngăn không được ha.
Lúc này Bành Hồ đã chạy tới, trông rất vội vã, bước vào đồn cảnh sát đã lên tiếng chào hỏi thân mật. Lát sau ông theo một người cảnh sát lớn tuổi ra ngoài nói chuyện, cũng không biết là nói gì, lát sau người cảnh sát trung tuổi bước vào, nhìn mọi người phất tay, nói: “Được rồi, mọi người có thể đi được rồi” Lúc nói chuyện lại nhìn vào mắt Ngao Du, nhỏ giọng thì thầm: “Thật không hổ là dạy thể dục”
Chuyện này tạm thời coi như xong, bảo Bành Hồ tìm xe đuổi đám học trò về trường xong, Vương Bồi và Ngao Du lên xe ông.
“Tên nhóc này bản lĩnh cũng lớn ha” Vừa lên xe, vẻ mặt Bành Hồ rất vui tò mò hỏi: “Học đánh võ sao?”
Ngao Du sửng sốt một lúc, nghiêng mặt nhìn Vương Bồi, không đáp. Vương Bồi dở khóc dở cười, gật đầu bảo nhanh: “Bây giờ có thể nói rồi”
Ngao Du lúc này mới cười rõ tươi, “Không phải, ….cháu…học bơi”
“Học bơi mà lại đánh được nữa!” Bành Hồ vừa sợ vừa mừng, híp mắt nhìn anh, sau đó đưa tay ra véo trên tay Ngao Du một cái, “Ha ha’ cười ầm lên, “Nè cánh tay này thật là cứng đấy, chẳng trách có thể đánh hay như vậy. Chuyện đó, cháu vừa đấm mấy cái?”
“Gì?” Lông mày Ngao Du nhăn lại lắc đầu, “Không đếm, chắc là chỉ có một cái thôi”
Vương Bồi rụt đầu vào trong đầu gối, Bành Hồ trợn to mắt kinh ngạc, tý quên cả chuyện lái xe suýt buông. Khó khăn lắm ông mới tỉnh táo chút, bỗng nhớ ra gì đó, quay lại hỏi Vương Bồi, “Này, trước kia nhà cháu có người gì đó tên là Du, nghe chừng cũng rất lợi hại ha. Cậu nghe mẹ cháu bảo, có vài tên trộm còn chưa kịp vào nhà thì đã bị đem trói lại hết rồi…”
Cả Vương Bồi và Ngao Du đều không nói gì…
Vương Bồi thì nghẹn cười, còn Ngao Du thì chột dạ và bất an – khó khăn lắm anh mới gần được bên Vương Bồi chút, chú này làm gì mà cứ nhắc tới anh để Vương Bồi Bồi mất hứng rồi.
Bành Hồ làm hết trách nhiệm đưa hai người họ đến dưới lầu, vừa dặn dò cẩn thận với Vương Bồi, “Sau này ra cửa nhớ phải cẩn thận, chuyện hôm nay may mắn có thầy Phượng, nếu không thì cũng đã xảy ra chuyện rồi!”
Vương Bồi ra sức gật đầu. Hai người cùng bước vào thang máy, rồi vào hành lang, rồi tự mở cửa vào nhà. Lúc đóng cửa, Vương Bồi bỗng dưng xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn anh. Ngao Du hoảng lên, chỉ nói cô vừa bị Bành Hồ nhắc tới chuyện thương tâm, thấy chột dạ nhanh như chớp bỏ chạy vào phòng…
Tối Vương Bồi lấy bình hoa trên giá sách xuống tỉ mỉ lau sạch sẽ, nghĩ ngợi, rồi lại đặt nó lên trên tầng thứ hai của giá sách. Cho dù ở góc độ nào của phòng khách, chỉ cần liếc mắt một cái là cô có thể nhìn thấy nó.
Tác giả :
Tú Cẩm