Long Thái Tử Báo Ân
Chương 33
“Nhanh lên…Mau vào trong phòng!” Vương Bồi cuối cùng mới kịp phản ứng hung hăng lôi Ngao Du dậy lại không biết rằng hơi mạnh tay chút đã làm cho quần áo hỗn độn của anh ta rách toạch một mảng.
Cô cũng không để ý tới khuôn mặt đen sì của Ngao Du, rất hợp với đám quần áo rách nát, đẩy nhanh anh ta vào phòng ngủ, vừa đẩy vừa đe doạ: “Tìm quần áo khác thay đi! Mà này, cấm không được ra đó!”.
Ngao Du cứ lặng im để cô tuỳ ý đẩy mình vào phòng, không nói lấy nửa câu. Điều này làm cho Vương Bồi cũng hơi chột dạ, nhưng lúc này cô cũng không để ý, nhanh tay đi thu dọn linh tinh trong phòng khách, nhất là đôi giày của anh ta đang để trước cửa bỏ vào ngăn tủ, rồi xoay người nhìn một vòng lượt trong phòng, khi đã chắc chắn không còn lộ gì nữa lúc này mới hít sâu một hơi dài, chầm chậm mở cửa.
Điền Tri Vịnh mang theo mấy chiếc hòm đứng yên lặng trước cửa, trên mặt có chút cười cười, vẻ mặt đều ôn nhu. Bộ dạng của anh vẫn giống như trước kia, tựa như mười lăm năm qua không có chút gì đổi thay, không mập, không hói đầu, mặt sáng sủa, giống y như trước khi rời đi vậy.
“Tiểu thúc thúc…” Vương Bồi trừ gọi tên anh ra như thế thì không biết nói gì nữa.
“Ta mang từ Hoàng Sơn về cho cháu một ít đồ ăn , sợ trời nóng, không đợi được nên đi suốt một đêm mang về cho cháu đó” Điền Tri Vịnh cười đưa chiếc hòm cho cô, thay giầy vào nhà.
Anh vẫn coi cô như đứa trẻ vậy, giống như nhiều năm trước đây Vương Bồi còn nhỏ, anh cứ lén mua cho cô ăn, lúc thì kem mùa hè, mùa đông thì khoai nướng, tất cả đều chỉ muốn cô được vui vẻ. Giáo sư Vương còn đùa bảo sẽ cho Vương Bồi làm con gái nuôi của anh, nhưng cô thực sự không muốn.
Vương Bồi mang đồ ăn vào bếp, rót uống một ngụm nước đá mới tỉnh táo lại chút, chạy nhanh đi pha trà cho Điền Tri Vịnh, “Tiểu thúc thúc à, sao chú biết con ở đây vậy?”
“Là sư phụ bảo” Điền Tri Vịnh nhìn khắp xung quanh, đánh giá một lượt trong phòng.
Từ nhỏ Vương Bồi cũng không phải là một đứa trẻ yêu lao động, vì thế trong nhà lúc nào cũng lộn xộn, có hai bộ quần áo vắt vẻo trên ghế, mấy quyển sách chỏng trơ trên bàn ăn, một bức vẽ chiếc lọ dở dang trên cửa sổ, bên cạnh còn để màu vẽ và dụng cụ vẽ tranh ngổn ngang, khắp xung quanh là một vẻ lộn xộn lộ ra nét ấm áp, vẫn như cô gái nhỏ hơi tý gào khóc của nhiều năm trước.
Vương Bồi hơi xấu hổ thu dọn quần áo trên ghế ném vào máy giặt, rồi ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, hỏi nhỏ: “Tiểu thúc thúc à, sao chú không gọi điện cho cháu để cháu dọn dẹp chút” Nếu không thế thì sẽ không phải lúng túng đến mức vậy – mà trong phòng ngủ, đúng là đang dấu một người đàn ông nữa.
Cô cứ nghĩ tới Ngao Du mà lòng thấy lo lo, hôm nay anh ta rất ngoan, rất nghe lời, dù như thế thì thật sự cũng khác thường lắm, Cứ dựa theo tính tình của anh ta, lúc này chắc chắn là phải la to tức giận không phải sao? Cô cố vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng trong phòng ngủ im lặng đến dễ sợ, tựa như có tiếng bước chân đi đi lại lại, lúc lúc lại dừng trước cửa phòng – Vương Bồi liếm nhanh đầu lưỡi, uống một ngụm nước lạnh.
“….Bồi Bồi, Bồi Bồi à!”
Vương Bồi giật nảy mình, chạy nhanh tới chỗ Điền Tri Vịnh nhìn. Anh nghi hoặc nhìn cô, “Cháu sao thế?”
“Không…Không sao, cháu tự dưng thấy….rất hồi hộp..” Vương Bồi lau mặt, hít hít mũi nhỏ giọng bảo.
Điền Tri Vịnh cũng cười cười theo, trong ánh mắt có nét cười ôn hoà. Anh vốn lúc nào cũng ôn hoà, cũng nhẹ nhàng, lúc nói chuyện bao giờ cũng nhìn người nói, giọng nhẹ nhàng trầm ấm, thân thiết. Một người đàn ông tao nhã như thế, lúc nào cũng làm cho người khác không nhịn được mà yêu thích, Vương Bồi chính là thích một người đàn ông như thế.
“Tiểu thúc thúc, chú định ở lại thị xã J này sao?”
“Ừ, cứ tạm thời như thế” Anh cấm chén trà lên nhấp một ngụm, từ từ trả lời: “Lúc trước có nhờ ba cháu tìm cho, thuê một kho hàng ở vùng ngoại ô, đang thuê thợ sửa sang”
Thế mà giáo sư Vương nửa lời cũng không thèm nói với Vương Bồi, ông già này thật quá đáng! Trong lòng Vương Bồi thầm mắng. Thế nhưng tiểu thúc thúc định ở lại thị xã J này đây mới đúng là tin tốt làm cho lòng người phấn khởi. Trước kia cô cố gắng theo đuổi anh, đuổi đến học đại học tận Bắc Kinh, thế mà anh lại ra nước ngoài, vừa đi mà đã mười năm….
“Cháu…” Vương Bồi định nói vài lời chúc mừng bỗng nhìn thấy cửa phòng ngủ mở, Ngao Du xoa mắt, mơ màng từ trong phòng đi ra – cô bỗng chợt tỉnh giấc mộng.
Nghiêm túc mà nói, Ngao Du cũng không phải là quần áo không nghiêm chỉnh. Anh ta đã thay quần áo rách kia bằng bộ quần áo lụa rộng thùng thình tìm được trong tủ của Vương Bồi, không cài cúc, lộ ra một nửa ngực rắn chắc, trắng nõn, hai điểm hồng hồng như ẩn như hiện dưới áo, mặc ở dưới là chiếc quần ngố hoa trên còn in hình của Winnie the Pooh…
Anh ta cứ thế mà mặc quần áo của cô, lại còn chậm rãi từ phòng cô đi ra nữa, lại còn buồn ngủ mơ màng, cảnh xuân lộ ra hết.
Vương Bồi lúc này chỉ muốn tìm lỗ nào để chui mà thôi.
“À…” Ngao Du dụi dụi mắt, cứ như vừa mới nhìn thấy hai người trong phòng khách vậy, chậm rãi đi đến gần Vương Bồi, chạm vào cô, rồi ngồi ghé xuống tay ghế cô ngồi, miệng thì mở to, nhìn Điền Tri Vịnh bảo: “Chú là tiểu thúc thúc phải không, Bồi Bồi đã từng nói với cháu về chú”
Vương Bồi định phản đối thì thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng lại, trừng mắt lớn nhìn Ngao Du chằm chằm, giống như muốn nuốt chửng anh ta vậy.
Ngao Du nhấc chén trà của Vương Bồi lên nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, cau mày nhìn cô: “Nước lọc à? Tiểu thúc thúc là người quan trọng như thế, sao lại không pha trà hả? À…” anh ta vỗ mạnh lên đầu trông như tỉnh ngộ, “Ồ tý anh lại quên, tuần trước không phải trà đã hết rồi sao”
Sau đó anh ta chắp tay hướng Điền Tri Vịnh xin lỗi rối rít, cười hì hì bảo, “Tiểu thúc thúc, chú đến từ lúc nào vậy, sao không nói trước để chúng cháu đi đón. A đúng rồi chú đã kết hôn chưa? Khi nào đến nhớ mang thím đến cho chúng cháu gặp nhé”
Điền Tri Vịnh hơi cười cười, cực kỳ khách khí: “Ta từ nhà tới, thực ra cũng không có gì, đến đây thăm Bồi Bồi thôi” Lúc nói chuyện anh lại nhìn sang Vương Bồi, trong mắt tràn đầy ý cười, “Loáng cái mà đã mười năm rồi, Bồi Bồi bây giờ đã trở thành một cô gái trưởng thành rồi”
Ngao Du cười hì hì, đưa tay ra ôm vai Vương Bồi, “Tiểu thúc thúc à, tối nay ngủ ở đây đi, bảo Vương Bồi dọn sofa trong phòng khách cho chú làm giường là được. Khách sạn ngoài kia không thoải mái đâu”
“Cha Bồi Bồi đã sớm tìm phòng ở cho ta rồi, ở ngay gần đây thôi, cạnh hồ công viên” Điền Tri Vịnh uống một ngụm rồi đứng dậy bắt tay Ngao Du, “Bây giờ cũng đã muộn, ngày khác ta sẽ đến thăm Bồi Bồi vậy”
Ngao Du cực chân thành bảo: “Tạm biệt chú” Nói xong còn vẫy vẫy tay, nhưng không đứng dậy tiễn.
Chờ Điền Tri Vịnh ra tới cửa, Vương Bồi lúc này mới đứng phắt từ trên ghế lên, đẩy mạnh Ngao Du ra, nhảy hai, ba bước đã tới cửa mở cửa, sau đó đi giày đưa anh xuống lầu.
Dọc đường đi, Vương Bồi định mở miệng giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Chuyện mới xảy ra thật quỷ dị, trong đầu Vương Bồi cứ ong ong, cô không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Đợi Điền Tri Vịnh bước lên xe, cô mới ấp úng bảo: “Tiểu thúc thúc à….cháu…cháu….chuyện vừa rồi….không phải như thế…”
“Ta biết” Điền Tri Vịnh xoay người nhìn cô, khoé mắt ánh lên cười cười, “Tên nhóc kia…Mặt thì nghiêm túc nhưng thật ra đang cười trộm đó”
Chú biết! Chú có thể nhìn thấy! Lòng Vương Bồi lập tức thả lỏng.
“Tuy nó chỉ là đùa, ” Sắc mặt Điền Tri Vịnh bỗng dưng nghiêm lại, nhìn về phía cô bảo: “Nhưng mà, ta có thể nhìn thấy nó thực sự để ý tới cháu”
Vương Bồi: “…Không phải đâu..” tên nhóc hỗn xược Ngao Du kia, anh ta chỉ chỉ là…chỉ là một đứa trẻ con, không biết gì, vừa vô sỉ vừa linh tinh, anh ta chắc chắn sẽ không thích một người nào thực sự đâu. Hơn nữa, cô cũng đâu có thích anh ta…
Điền Tri Vịnh lái xe chầm chậm ra cổng, rất nhanh biến mất trong dòng xe cộ. Vương Bồi đứng ngẩn người trong gió một lát, sau đó mới thất thểu bước chân về phòng.
“Ngao Du!” Cô đạp một nhát cửa phòng văng ra, hùng hổ vọt vào phòng nhưng không thấy bóng Ngao Du đâu.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, hắt ánh sáng ra dưới khe cửa, Vương Bồi hung hăng đẩy mạnh cửa, xoay nắm tay nhưng không mở được, anh ta đã khoá chặt ở bên trong rồi, “Anh, có ra ngay đây không thì bảo!”
“Tôi không ngốc vậy đâu” Ngao Du trong phòng đắc ý dạt dào, “Nếu ra ngoài sẽ bị đánh, tôi không muốn tự mình chuốc lấy khổ cực đâu”
Vương Bồi tức quá dậm chân thình thịch, đạp vài cái vào cánh cửa, nhưng Ngao Du cũng không mở cứ ở trong phòng nói vọng ra.
“Anh…đi ra ngay…Tôi cam đoan…sẽ không đánh anh..
“Có trời mới tin” Ngao Du đến gần cánh cửa nhỏ giọng hầm hừ, “Vương Bồi Bồi, cô bắt nạt tôi, cô tự nghĩ lại mà xem, cô đã bắt nạt tôi thành dạng gì rồi này. Cô vừa mới cắn tôi, tôi còn chưa thèm tính toán với cô đâu nhé. Tôi…tôi đối với tiểu thúc thúc của cô đã tính cực kỳ lễ phép rồi đấy. Nếu là trước ấy à, tôi sẽ giận cả đời, một ngụm nuốt chửng hắn cho coi, nếu không được, nếu không được thì cũng muốn làm cho hắn giống tên họ Trần kia vậy, làm cho hắn gẫy chân….Thế mà tôi còn mời hắn uống trà…..tôi đã lễ phép lắm rồi đấy ..”
Vương Bồi lập tức sững sờ, “Trần Cương bị ngã gẫy chân là anh làm phải không?”
Ngao Du im lặng.
“Anh…tên nhóc hỗn láo kia, anh….Anh có phải là người không” Vương Bồi điên lên mất rồi, cô đã sớm biết tên Ngao Du này to gan lớn mật mà, nhưng tuyệt đối cô không nghĩ tới anh ta thực sự dám làm chuyện này, nếu chuyện này bị người ta phát hiện ra thì chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt nhốt không ra được.
“Tôi có ngốc thế đâu” Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt phản đối lại. Vương Bồi nghe xong bỗng đau hết đầu thấy chuyện khuyên nhủ anh ta là chuyện ngoài khả năng, đành phải cắn răng hậm hực trở về phòng mình, định ngày mai sẽ cho anh ta một trận.
Không nghĩ đến ban đêm Ngao Du lại bắt đầu trêu chọc cô.
Cô cũng không để ý tới khuôn mặt đen sì của Ngao Du, rất hợp với đám quần áo rách nát, đẩy nhanh anh ta vào phòng ngủ, vừa đẩy vừa đe doạ: “Tìm quần áo khác thay đi! Mà này, cấm không được ra đó!”.
Ngao Du cứ lặng im để cô tuỳ ý đẩy mình vào phòng, không nói lấy nửa câu. Điều này làm cho Vương Bồi cũng hơi chột dạ, nhưng lúc này cô cũng không để ý, nhanh tay đi thu dọn linh tinh trong phòng khách, nhất là đôi giày của anh ta đang để trước cửa bỏ vào ngăn tủ, rồi xoay người nhìn một vòng lượt trong phòng, khi đã chắc chắn không còn lộ gì nữa lúc này mới hít sâu một hơi dài, chầm chậm mở cửa.
Điền Tri Vịnh mang theo mấy chiếc hòm đứng yên lặng trước cửa, trên mặt có chút cười cười, vẻ mặt đều ôn nhu. Bộ dạng của anh vẫn giống như trước kia, tựa như mười lăm năm qua không có chút gì đổi thay, không mập, không hói đầu, mặt sáng sủa, giống y như trước khi rời đi vậy.
“Tiểu thúc thúc…” Vương Bồi trừ gọi tên anh ra như thế thì không biết nói gì nữa.
“Ta mang từ Hoàng Sơn về cho cháu một ít đồ ăn , sợ trời nóng, không đợi được nên đi suốt một đêm mang về cho cháu đó” Điền Tri Vịnh cười đưa chiếc hòm cho cô, thay giầy vào nhà.
Anh vẫn coi cô như đứa trẻ vậy, giống như nhiều năm trước đây Vương Bồi còn nhỏ, anh cứ lén mua cho cô ăn, lúc thì kem mùa hè, mùa đông thì khoai nướng, tất cả đều chỉ muốn cô được vui vẻ. Giáo sư Vương còn đùa bảo sẽ cho Vương Bồi làm con gái nuôi của anh, nhưng cô thực sự không muốn.
Vương Bồi mang đồ ăn vào bếp, rót uống một ngụm nước đá mới tỉnh táo lại chút, chạy nhanh đi pha trà cho Điền Tri Vịnh, “Tiểu thúc thúc à, sao chú biết con ở đây vậy?”
“Là sư phụ bảo” Điền Tri Vịnh nhìn khắp xung quanh, đánh giá một lượt trong phòng.
Từ nhỏ Vương Bồi cũng không phải là một đứa trẻ yêu lao động, vì thế trong nhà lúc nào cũng lộn xộn, có hai bộ quần áo vắt vẻo trên ghế, mấy quyển sách chỏng trơ trên bàn ăn, một bức vẽ chiếc lọ dở dang trên cửa sổ, bên cạnh còn để màu vẽ và dụng cụ vẽ tranh ngổn ngang, khắp xung quanh là một vẻ lộn xộn lộ ra nét ấm áp, vẫn như cô gái nhỏ hơi tý gào khóc của nhiều năm trước.
Vương Bồi hơi xấu hổ thu dọn quần áo trên ghế ném vào máy giặt, rồi ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, hỏi nhỏ: “Tiểu thúc thúc à, sao chú không gọi điện cho cháu để cháu dọn dẹp chút” Nếu không thế thì sẽ không phải lúng túng đến mức vậy – mà trong phòng ngủ, đúng là đang dấu một người đàn ông nữa.
Cô cứ nghĩ tới Ngao Du mà lòng thấy lo lo, hôm nay anh ta rất ngoan, rất nghe lời, dù như thế thì thật sự cũng khác thường lắm, Cứ dựa theo tính tình của anh ta, lúc này chắc chắn là phải la to tức giận không phải sao? Cô cố vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng trong phòng ngủ im lặng đến dễ sợ, tựa như có tiếng bước chân đi đi lại lại, lúc lúc lại dừng trước cửa phòng – Vương Bồi liếm nhanh đầu lưỡi, uống một ngụm nước lạnh.
“….Bồi Bồi, Bồi Bồi à!”
Vương Bồi giật nảy mình, chạy nhanh tới chỗ Điền Tri Vịnh nhìn. Anh nghi hoặc nhìn cô, “Cháu sao thế?”
“Không…Không sao, cháu tự dưng thấy….rất hồi hộp..” Vương Bồi lau mặt, hít hít mũi nhỏ giọng bảo.
Điền Tri Vịnh cũng cười cười theo, trong ánh mắt có nét cười ôn hoà. Anh vốn lúc nào cũng ôn hoà, cũng nhẹ nhàng, lúc nói chuyện bao giờ cũng nhìn người nói, giọng nhẹ nhàng trầm ấm, thân thiết. Một người đàn ông tao nhã như thế, lúc nào cũng làm cho người khác không nhịn được mà yêu thích, Vương Bồi chính là thích một người đàn ông như thế.
“Tiểu thúc thúc, chú định ở lại thị xã J này sao?”
“Ừ, cứ tạm thời như thế” Anh cấm chén trà lên nhấp một ngụm, từ từ trả lời: “Lúc trước có nhờ ba cháu tìm cho, thuê một kho hàng ở vùng ngoại ô, đang thuê thợ sửa sang”
Thế mà giáo sư Vương nửa lời cũng không thèm nói với Vương Bồi, ông già này thật quá đáng! Trong lòng Vương Bồi thầm mắng. Thế nhưng tiểu thúc thúc định ở lại thị xã J này đây mới đúng là tin tốt làm cho lòng người phấn khởi. Trước kia cô cố gắng theo đuổi anh, đuổi đến học đại học tận Bắc Kinh, thế mà anh lại ra nước ngoài, vừa đi mà đã mười năm….
“Cháu…” Vương Bồi định nói vài lời chúc mừng bỗng nhìn thấy cửa phòng ngủ mở, Ngao Du xoa mắt, mơ màng từ trong phòng đi ra – cô bỗng chợt tỉnh giấc mộng.
Nghiêm túc mà nói, Ngao Du cũng không phải là quần áo không nghiêm chỉnh. Anh ta đã thay quần áo rách kia bằng bộ quần áo lụa rộng thùng thình tìm được trong tủ của Vương Bồi, không cài cúc, lộ ra một nửa ngực rắn chắc, trắng nõn, hai điểm hồng hồng như ẩn như hiện dưới áo, mặc ở dưới là chiếc quần ngố hoa trên còn in hình của Winnie the Pooh…
Anh ta cứ thế mà mặc quần áo của cô, lại còn chậm rãi từ phòng cô đi ra nữa, lại còn buồn ngủ mơ màng, cảnh xuân lộ ra hết.
Vương Bồi lúc này chỉ muốn tìm lỗ nào để chui mà thôi.
“À…” Ngao Du dụi dụi mắt, cứ như vừa mới nhìn thấy hai người trong phòng khách vậy, chậm rãi đi đến gần Vương Bồi, chạm vào cô, rồi ngồi ghé xuống tay ghế cô ngồi, miệng thì mở to, nhìn Điền Tri Vịnh bảo: “Chú là tiểu thúc thúc phải không, Bồi Bồi đã từng nói với cháu về chú”
Vương Bồi định phản đối thì thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng lại, trừng mắt lớn nhìn Ngao Du chằm chằm, giống như muốn nuốt chửng anh ta vậy.
Ngao Du nhấc chén trà của Vương Bồi lên nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, cau mày nhìn cô: “Nước lọc à? Tiểu thúc thúc là người quan trọng như thế, sao lại không pha trà hả? À…” anh ta vỗ mạnh lên đầu trông như tỉnh ngộ, “Ồ tý anh lại quên, tuần trước không phải trà đã hết rồi sao”
Sau đó anh ta chắp tay hướng Điền Tri Vịnh xin lỗi rối rít, cười hì hì bảo, “Tiểu thúc thúc, chú đến từ lúc nào vậy, sao không nói trước để chúng cháu đi đón. A đúng rồi chú đã kết hôn chưa? Khi nào đến nhớ mang thím đến cho chúng cháu gặp nhé”
Điền Tri Vịnh hơi cười cười, cực kỳ khách khí: “Ta từ nhà tới, thực ra cũng không có gì, đến đây thăm Bồi Bồi thôi” Lúc nói chuyện anh lại nhìn sang Vương Bồi, trong mắt tràn đầy ý cười, “Loáng cái mà đã mười năm rồi, Bồi Bồi bây giờ đã trở thành một cô gái trưởng thành rồi”
Ngao Du cười hì hì, đưa tay ra ôm vai Vương Bồi, “Tiểu thúc thúc à, tối nay ngủ ở đây đi, bảo Vương Bồi dọn sofa trong phòng khách cho chú làm giường là được. Khách sạn ngoài kia không thoải mái đâu”
“Cha Bồi Bồi đã sớm tìm phòng ở cho ta rồi, ở ngay gần đây thôi, cạnh hồ công viên” Điền Tri Vịnh uống một ngụm rồi đứng dậy bắt tay Ngao Du, “Bây giờ cũng đã muộn, ngày khác ta sẽ đến thăm Bồi Bồi vậy”
Ngao Du cực chân thành bảo: “Tạm biệt chú” Nói xong còn vẫy vẫy tay, nhưng không đứng dậy tiễn.
Chờ Điền Tri Vịnh ra tới cửa, Vương Bồi lúc này mới đứng phắt từ trên ghế lên, đẩy mạnh Ngao Du ra, nhảy hai, ba bước đã tới cửa mở cửa, sau đó đi giày đưa anh xuống lầu.
Dọc đường đi, Vương Bồi định mở miệng giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Chuyện mới xảy ra thật quỷ dị, trong đầu Vương Bồi cứ ong ong, cô không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Đợi Điền Tri Vịnh bước lên xe, cô mới ấp úng bảo: “Tiểu thúc thúc à….cháu…cháu….chuyện vừa rồi….không phải như thế…”
“Ta biết” Điền Tri Vịnh xoay người nhìn cô, khoé mắt ánh lên cười cười, “Tên nhóc kia…Mặt thì nghiêm túc nhưng thật ra đang cười trộm đó”
Chú biết! Chú có thể nhìn thấy! Lòng Vương Bồi lập tức thả lỏng.
“Tuy nó chỉ là đùa, ” Sắc mặt Điền Tri Vịnh bỗng dưng nghiêm lại, nhìn về phía cô bảo: “Nhưng mà, ta có thể nhìn thấy nó thực sự để ý tới cháu”
Vương Bồi: “…Không phải đâu..” tên nhóc hỗn xược Ngao Du kia, anh ta chỉ chỉ là…chỉ là một đứa trẻ con, không biết gì, vừa vô sỉ vừa linh tinh, anh ta chắc chắn sẽ không thích một người nào thực sự đâu. Hơn nữa, cô cũng đâu có thích anh ta…
Điền Tri Vịnh lái xe chầm chậm ra cổng, rất nhanh biến mất trong dòng xe cộ. Vương Bồi đứng ngẩn người trong gió một lát, sau đó mới thất thểu bước chân về phòng.
“Ngao Du!” Cô đạp một nhát cửa phòng văng ra, hùng hổ vọt vào phòng nhưng không thấy bóng Ngao Du đâu.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, hắt ánh sáng ra dưới khe cửa, Vương Bồi hung hăng đẩy mạnh cửa, xoay nắm tay nhưng không mở được, anh ta đã khoá chặt ở bên trong rồi, “Anh, có ra ngay đây không thì bảo!”
“Tôi không ngốc vậy đâu” Ngao Du trong phòng đắc ý dạt dào, “Nếu ra ngoài sẽ bị đánh, tôi không muốn tự mình chuốc lấy khổ cực đâu”
Vương Bồi tức quá dậm chân thình thịch, đạp vài cái vào cánh cửa, nhưng Ngao Du cũng không mở cứ ở trong phòng nói vọng ra.
“Anh…đi ra ngay…Tôi cam đoan…sẽ không đánh anh..
“Có trời mới tin” Ngao Du đến gần cánh cửa nhỏ giọng hầm hừ, “Vương Bồi Bồi, cô bắt nạt tôi, cô tự nghĩ lại mà xem, cô đã bắt nạt tôi thành dạng gì rồi này. Cô vừa mới cắn tôi, tôi còn chưa thèm tính toán với cô đâu nhé. Tôi…tôi đối với tiểu thúc thúc của cô đã tính cực kỳ lễ phép rồi đấy. Nếu là trước ấy à, tôi sẽ giận cả đời, một ngụm nuốt chửng hắn cho coi, nếu không được, nếu không được thì cũng muốn làm cho hắn giống tên họ Trần kia vậy, làm cho hắn gẫy chân….Thế mà tôi còn mời hắn uống trà…..tôi đã lễ phép lắm rồi đấy ..”
Vương Bồi lập tức sững sờ, “Trần Cương bị ngã gẫy chân là anh làm phải không?”
Ngao Du im lặng.
“Anh…tên nhóc hỗn láo kia, anh….Anh có phải là người không” Vương Bồi điên lên mất rồi, cô đã sớm biết tên Ngao Du này to gan lớn mật mà, nhưng tuyệt đối cô không nghĩ tới anh ta thực sự dám làm chuyện này, nếu chuyện này bị người ta phát hiện ra thì chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt nhốt không ra được.
“Tôi có ngốc thế đâu” Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt phản đối lại. Vương Bồi nghe xong bỗng đau hết đầu thấy chuyện khuyên nhủ anh ta là chuyện ngoài khả năng, đành phải cắn răng hậm hực trở về phòng mình, định ngày mai sẽ cho anh ta một trận.
Không nghĩ đến ban đêm Ngao Du lại bắt đầu trêu chọc cô.
Tác giả :
Tú Cẩm