Long Thái Tử Báo Ân
Chương 26
Hôm sau trời còn chưa sáng thì Vương Bồi liền tỉnh, sau đó cô cảm giác không thích hợp. Cô đang ngủ ở chính trong lều của mình, nhưng sao bên người lại hình như có thêm người nào đó, toát ra hơi thở mới mẻ, nóng hổi của tên nhóc, đầu xù lông, da thịt tiếp xúc ấm áp mà nhiệt tình.
Cô vừa động đậy thì người bên cũng động đậy, cả người của cô nằm gọn trong ngực anh ta, dưới bụng có vật gì cứng như gậy, Vương Bồi dù có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết đó là cái gì.
“Ngao Du, tên hỗn đản này!” Cô tức đến nỗi giật nảy mình nhảy lên, tóm lấy tai anh ta vặn vẹo, “Anh là đồ không biết xấu hổ, anh…anh…anh.. Anh cút nhanh ra ngoài cho tôi!” Không biết lúc nào anh ta đã tiến vào lều của cô, lại còn dám cùng cô ngủ nữa chứ, còn dám ôm, lại còn dám có phản ứng.
“Nếu anh không đi tôi sẽ phế luôn anh đó!” Cô quay người lại sờ dưới gối tìm dao Thuỵ Sỹ, Ngao Du nhanh như chớp chạy vọt ra, giọng còn truyền tới, “Hây da, cô tức cái gì chứ, nếu tôi không phản ứng cô hẳn là tức mới đúng chứ”
Vương Bồi, “Được lắm” một tiếng, anh ta cuối cùng cũng không dám nói tiếp nữa.
Lúc ăn sáng, Lô Lâm nói đùa: “Mọi người có thấy kỳ không nha, tối hôm qua tôi tự dưng nằm mơ thấy mẹ tôi hát ru bài “Khúc hát ru”, ây da giọng ru rất rõ, giống như là thật đó”
Vương Bồi không nói gì cứ “xì xụp” húp canh.
Vẻ mặt Ngao Du thì kinh ngạc nói tiếp theo, “Ây da thì ra là “khúc hát ru” ha, thế mà tôi tưởng tưởng gọi nó là “bài hát ru con” chứ”
Mọi người cười ầm lên, đầu Vương Bồi càng cúi thấp xuống gần như là cho cả vào bát canh luôn.
Cơm nước xong mọi người bắt đầu lên đường, Ngao Du vẫn ân cần ở bên cạnh Vương Bồi làm bạn, cố gắng lấy lòng cô, “Vương Bồi Bồi, cô có cần nghỉ ngơi chút không?” “Vương Bồi Bồi, cô ăn cái này không?” “Vương Bồi Bồi cô uống chút nước đi” Nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Lô Lâm lớn tiếng kêu to, “Sao mà tôi chẳng có một ai quan tâm thế này hả!”
Thực ra thì đi được không lâu Vương Bồi đã không còn giận nữa, do cô đã quen tên ngốc kia lắm rồi, hơn nữa, trong đầu cô vẫn có một người chính nghĩa chỉ trích cô kia, “Vương Bồi cô muốn gì nữa đây? Người ta bộ dạng vừa đẹp trai, làn da so với cô bóng loáng hơn, dáng người đẹp hơn, lại còn ngủ cả đêm với cô, cô đều chiếm hết tiện nghi rồi còn gì”
Cô nghĩ kỹ thấy cũng đúng, tối qua ngủ trên giường mình cũng thật thoải mái quá đi. Vừa ấm áp lại thư thái như vậy, tên ngốc kia cũng thật là tốt làm “bạn giường” ha. Vì vậy được lát sau cô nhịn không được đứng dậy không nói lời nào cứ tủm tỉm cười, Ngao Du thấy vậy lấy lòng cô. Tính tình của cô một chút cũng không có ha.
Có Cửu Tử dẫn đường họ đi cực kỳ thuận lợi, được nửa đường lại dừng lại ngắm phong cảnh đẹp. Chỗ này chưa tạo thành núi và nước, hiếm thấy các thực vật cao lớn, đẹp đến độ dường như không phải thật vậy. Thỉnh thoảng có có loài chim hình dạng quái lạ bay ngang qua – làm Vương Bồi không khỏi nhớ tới chuyện chim quái mà Lô Lâm nói ngày đó.
Chẳng lẽ cô thực sự đã nhìn thấy chim quái biết nói tiếng người sao? Tại sao trong đầu cô không nhớ gì hết vậy kìa?
Nhưng Vương Bồi vốn là một cô gái rộng lượng, lúc nhỏ Thái Hậu đã dạy cô là không nên cố chấp, vì vậy mặc dù cô cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng cũng không để tâm nhiều đến chuyện vụn vặt nên cũng không cố hỏi nữa. Nếu mọi người không ai muốn nói thì chắc là có lý do, nếu chẳng may cô hỏi ra lúc đó chuyện lại biến thành không rõ ràng thì lại làm cho mình khổ sở mà thôi.
Vì thế cô đơn giản là đem chuyện này quên luôn đi.
Giữa trưa hôm sau Cửu Tử mang về một con nai, có trời mới biết được là chú bắt kiểu gì, lúc khiêng nó tới lều thì nai còn chưa chết, ánh mắt đẫm lệ nhìn Vương Bồi, làm lòng của cô bỗng dưng mềm lại. Định thay nó nói xin tha thì bỗng thấy ánh mắt của nó mờ dần đi rồi sau đó thì nhắm mắt lại.
Chuyện này rốt cục là kích thích tiếng lòng của Vương Bồi ghê gớm, làm cho cô cả trưa cũng không dám ăn một miếng thịt nào cả, chỉ ăn mỗi bánh bao, uống canh, mà bên trong nội tâm thì vẫn hoảng hốt không thể tả, lúc nào cũng hiện lên trong đầu ánh mắt đẫm lệ vô hại của nai con kia. Cũng là động vật mà hôm qua cô ăn hai con thỏ thì nửa chút áy náy cũng không có, thế nào mà giờ lại thế biết nói sao đây? Chính bản thân cô cũng không hiểu nữa.
Tới tối thì cô ngã bệnh, đau đầu, còn sốt nhẹ, đầu cứ ong ong nặng chình chịch, cảm giác nghe thấy có người nói chuyện bên mình nhưng một từ cũng nghe không rõ.
Lúc con người bị bệnh thường rất dễ yếu ớt, mà đã yếu ớt thì cứ suy nghĩ lung tung rồi lại dễ rơi nước mắt, lúc tối Chu Tích Quân lại thăm cô, hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh xin lỗi, “Thực xin lỗi, ô ô, tôi vô dụng quá mà, cứ vướng chân mọi người thôi…”
“Cô đừng như vậy ha” Chu Tích Quân luống cuống tay chân cố khuyên bảo cô, “Ai cũng không trách cô đâu, mà rất lo cho cô. Cô đừng khóc nữa, cô mà khóc là tôi cũng muốn khóc theo cô đấy” Anh đúng là một người đàn ông thật tốt, vừa ôn nhu vừa tri kỉ, lại còn rất có ý thức trách nhiệm nữa, một người đàn ông như thế, sau này không biết con gái nhà ai may mắn, có phước lấy được ha. Nghĩ tới đây Vương Bồi chua xót một lúc lâu. Bị bệnh đúng là không tốt chút nào cả.
Ngao Du vẫn bên cạnh cô, nói chuyện nhỏ nhẹ bộ dạng thực ôn nhu với cô, lại còn giúp cô uống thuốc, cười cười cổ vũ cô nữa, “Cô ngủ ngon nhé, sáng mai dậy là sẽ khoẻ thôi” Đúng là gạt người ta, có phải thuốc tiên đâu, làm sao mà nhanh thế được cơ chứ. Cô vẫn mếu máo, nhỏ giọng hỏi, “Ngao Du à, tôi luôn mắng anh, lại còn chửi, đánh anh nữa, anh không giận tôi chứ?”
Ngao Du không nói lời nào chỉ “ậm ừ” hai tiếng.
Đúng là quỷ hẹp hòi mà, rõ là anh ta tức giận rồi! Vương Bồi thầm mắng anh ta, vừa nhắm mắt lại mơ màng ngủ. Trong mộng chỉ nhìn thấy chú nai con kia, ánh mắt đẫm lệ vô hại, trong sáng tinh khiết, giống nhưng cây tùng nhỏ soi bóng trong dòng suối trong vắt vậy.
Sáng sau tỉnh dậy Vương Bồi cảm giác đỡ hơn nhiều. Tinh thần đặc biệt tốt lắm, tay duỗi ra nắm lấy cánh tay Ngao Du, cười “ha ha” đắc ý, “Quỷ hẹp hòi, anh giận tôi thật đấy hả?”
Ngao Du nhe răng nhếch miệng kêu to: “Vương Bồi Bồi, cô không ngốc đó chứ. Hmm..” Anh ta cố trốn tránh vết trảo của Vương Bồi, đưa tay tới túm tai của cô, “Cô nhìn tôi này..”Nói chưa xong anh ta đã nhanh thu tay lại chạy vọt ra xa, cười to đắc ý.
Tinh thần như thế thật tốt quá ha!
Hai người nhanh chóng làm hoà với nhau.
Nhóm họ đi gần tới đỉnh núi thì di động có tín hiệu, Vương Bồi vội gọi cho Thái Hậu thì lập tức thông, đầu bên kia Thái Hậu rất ồn ào náo nhiệt, Vương Bồi liền hiểu ngay ra là bà đang ở tại Vạn Lý Trường Thành, nên ảo não bảo: “Thái Hậu à, mẹ cố đừng náo loạn có được không? Vương giáo sư đang ở xa tận Tân Cương theo đuổi “chân thiện mỹ”, còn con gái của mẹ thì lại đang ở cùng Tương Tây huyền bí tươi đẹp, sao tư tưởng của mẹ vẫn chưa chịu giác ngộ vậy ha?”
Thái Hậu, “Đồ thối tha..” Bà một tiếng cũng không để ý tới cô, vội kêu to một tiếng, “Haiz, mẹ muốn chạm vào gà yêu quá, nghe rõ không?” Bên cạnh có tiếng người già bất mãn oán giận, “Sao bà cái gì cũng muốn ăn thế hả?”
Thái Hậu không để ý tới, quay lại nói vào phone: “Con chừng nào thì về? Đừng về trễ quá nhé, nếu không sẽ không gặp được ba con đâu”
Vương Bồi nghe vậy thì lòng rối bời, “Mẹ ơi, mẹ nói gì vậy hả? Cha con làm sao vậy?”
“Sao là sao?” Thái Hậu bị cô hỏi làm cho hồ đồ, trả lời: “Ba con được một đại học Hàn Quốc mời sang làm giảng viên, chắc phải mất nửa năm đấy. Tháng Chín đã phải đi rồi, giữa chừng không quay lại đâu”
“Mẹ sớm nói rõ có phải hơn không” Làm hại cho cô lo lắng tim đập liên hồi, hiện giờ nó vẫn còn đập đây này.
“Hây da, mẹ không thèm nghe con nói nữa đâu, tý nữa thì quên sờ bài rồi” Thái Hậu nói xong thì tắt máy. Làm Vương Bồi vẫn còn đứng sững sờ không thôi.
“Hơi quá đáng rồi đấy!” Cô vội liên lạc với Vương giáo sư để mách thì lại không thấy có tín hiệu gì, nên người ủ rũ xuống.
Cô thấy Ngao Du đứng bên cười hì hì thì trong đầu còn tức tối hỏi: “Sao anh không gọi điện thoại cho người nhà hả? Ba mẹ anh đã nuôi anh lớn như vậy cũng không dễ đâu, chú nhóc anh sao lại bất hiếu vậy chứ?”
Ngao Du cười đắc chí, “Sáng tôi đã liên lạc với họ rồi”
Đúng là gạt người! Sáng nay di động căn bản là không có tín hiệu mà.
Lúc xuống núi Vương Bồi lại tiếp tục gọi điện nhưng tín hiệu cũng không tốt lắm cứ bập bõm nghe lúc được lúc không, đầu dây bên kia có tiếng đệ tử oán giận, “Vương lão sư….mắng Tiểu Mẫn…còn Ngũ Linh ….sao lại không mắng..”
Vương Bồi cảm giác mình có năng lực lý giải cực tốt, hướng vào phone, hét to: “Ngũ Linh làm sao bỏ qua được, ta mới cho trò hai mươi điểm thế mà trò cuối kỳ đã nộp bài tập làm đâu”
“….Người ta…hơn tám mươi điểm…khoe được..”
“Sao lại nói linh tinh gì thế!” Vương Bồi định ném điện thoại đi, nửa ngày cũng không nói được gì. Cô nhớ rất rõ, năm thứ ba kia cô còn để lại hai đệ tử, đều là do bình thường lười đi học, một trò tên là Tiểu Mẫn, còn một trò tên là Điểm Nhi, học kỳ một tới đây năm sáu trò, cuối kỳ giao cho bài tập, Ngũ Linh bài làm đã nộp đâu.
Cô gọi điện thoại gọi cho giáo viên phụ đạo bảo lớp là sẽ phụ đạo cấp tốc nhưng vẫn không liên lạc được, mới gọi cho giáo viên chủ nhiệm nói toàn bộ chuyện này cho bà nghe, “Tôi nhớ rất rõ, thành tích trực tiếp được gửi qua máy tính tới giáo viên phụ đạo và chủ nhiệm, đang còn trong chính tay mình, làm sao thành tích lại đổi được chứ”
Lúc cô gọi điện thoại thì chỉ nghĩ được là có thể liên lạc sai rồi, cũng không nghĩ tới chuyện lại xảy ra nghiêm trọng thế. Nhưng lúc này chỉ là điện thoại bình thường mà thôi.
Đây là ngày thứ ba của cuộc hành trình, theo y kế hoạch cũ thì chiều nay sẽ dừng chân tại nhà một người tên là Ốc Khang ở một thôn nhỏ nghỉ. Ngả Đông bảo Cửu Tử đi thăm dò trước trong thôn xem sao, sau đó sẽ quyết định đi hay không.
Trong lúc đợi Cửu Tử trở lại, họ dừng bên bờ sông nghỉ ngơi.
Đối diện bên sông là vách núi đen, trên đỉnh có đường nhỏ, Ngả Đông bảo là có thể theo con đường đó đến trước núi, so với đường chân núi thì gần hơn một nửa, nhưng chỉ có người tài mới đi qua được ngọn núi đó, bởi vì ở đó rất nguy hiểm.
Vương Bồi liếc mắt xa xa nhìn một cái mà choáng váng cả đầu.
“Nơi đó…trên sườn núi….có người phải không?” Lô Lâm tự dưng hỏi vậy.
Vương Bồi nghe thế thì cùng nhanh chân chạy tới nheo mắt nhìn trên sườn núi xem. Hai cô mắt nhìn không sai, nhìn kỹ đúng là thấy có bóng người đi qua đi lại ở nơi đó. Chu Tích Quân vội rút kính viễn vọng trong túi ra ngắm vài lần, sắc mặt bỗng thay đổi, “Có người mắc trên cây, nguy hiểm lắm”
“Xứng đáng!” Ngao Du không quan tâm liếc mắt nhìn người gặp hoạ, “Nếu họ không đắc tội ai thì chúng ta đã vào được trong thôn rồi”
Là nhóm Cảnh Thích sao? Ánh mắt Ngao Du quả là tốt, xa như vậy mà có thể nhận ra họ cơ á? Vương Bồi cứ nghĩ là mắt mình đã tốt rồi thế mà cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ không rõ người, lại cũng không rõ mặt nữa.
“Làm sao bây giờ?” Lô Lâm hỏi.
“Cứu người đi” Chu Tích Quân lôi trong túi ra một cuộn dây thừng, hỏi Ngả Đông đường lên núi, sau đó không hề nghĩ gì cứ trực tiếp hướng núi tiến lên.
“Tôi cũng đi” Lô Lâm bảo, mới nhích người thì bị Ngao Du túm lại, bộ dạng mất hứng, tức tối bảo: “Mọi người ở đây chờ, tôi đi lên” Nói xong lại than vãn vài câu, hậm hực đi theo phía sau Chu Tích Quân.
Cô vừa động đậy thì người bên cũng động đậy, cả người của cô nằm gọn trong ngực anh ta, dưới bụng có vật gì cứng như gậy, Vương Bồi dù có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết đó là cái gì.
“Ngao Du, tên hỗn đản này!” Cô tức đến nỗi giật nảy mình nhảy lên, tóm lấy tai anh ta vặn vẹo, “Anh là đồ không biết xấu hổ, anh…anh…anh.. Anh cút nhanh ra ngoài cho tôi!” Không biết lúc nào anh ta đã tiến vào lều của cô, lại còn dám cùng cô ngủ nữa chứ, còn dám ôm, lại còn dám có phản ứng.
“Nếu anh không đi tôi sẽ phế luôn anh đó!” Cô quay người lại sờ dưới gối tìm dao Thuỵ Sỹ, Ngao Du nhanh như chớp chạy vọt ra, giọng còn truyền tới, “Hây da, cô tức cái gì chứ, nếu tôi không phản ứng cô hẳn là tức mới đúng chứ”
Vương Bồi, “Được lắm” một tiếng, anh ta cuối cùng cũng không dám nói tiếp nữa.
Lúc ăn sáng, Lô Lâm nói đùa: “Mọi người có thấy kỳ không nha, tối hôm qua tôi tự dưng nằm mơ thấy mẹ tôi hát ru bài “Khúc hát ru”, ây da giọng ru rất rõ, giống như là thật đó”
Vương Bồi không nói gì cứ “xì xụp” húp canh.
Vẻ mặt Ngao Du thì kinh ngạc nói tiếp theo, “Ây da thì ra là “khúc hát ru” ha, thế mà tôi tưởng tưởng gọi nó là “bài hát ru con” chứ”
Mọi người cười ầm lên, đầu Vương Bồi càng cúi thấp xuống gần như là cho cả vào bát canh luôn.
Cơm nước xong mọi người bắt đầu lên đường, Ngao Du vẫn ân cần ở bên cạnh Vương Bồi làm bạn, cố gắng lấy lòng cô, “Vương Bồi Bồi, cô có cần nghỉ ngơi chút không?” “Vương Bồi Bồi, cô ăn cái này không?” “Vương Bồi Bồi cô uống chút nước đi” Nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Lô Lâm lớn tiếng kêu to, “Sao mà tôi chẳng có một ai quan tâm thế này hả!”
Thực ra thì đi được không lâu Vương Bồi đã không còn giận nữa, do cô đã quen tên ngốc kia lắm rồi, hơn nữa, trong đầu cô vẫn có một người chính nghĩa chỉ trích cô kia, “Vương Bồi cô muốn gì nữa đây? Người ta bộ dạng vừa đẹp trai, làn da so với cô bóng loáng hơn, dáng người đẹp hơn, lại còn ngủ cả đêm với cô, cô đều chiếm hết tiện nghi rồi còn gì”
Cô nghĩ kỹ thấy cũng đúng, tối qua ngủ trên giường mình cũng thật thoải mái quá đi. Vừa ấm áp lại thư thái như vậy, tên ngốc kia cũng thật là tốt làm “bạn giường” ha. Vì vậy được lát sau cô nhịn không được đứng dậy không nói lời nào cứ tủm tỉm cười, Ngao Du thấy vậy lấy lòng cô. Tính tình của cô một chút cũng không có ha.
Có Cửu Tử dẫn đường họ đi cực kỳ thuận lợi, được nửa đường lại dừng lại ngắm phong cảnh đẹp. Chỗ này chưa tạo thành núi và nước, hiếm thấy các thực vật cao lớn, đẹp đến độ dường như không phải thật vậy. Thỉnh thoảng có có loài chim hình dạng quái lạ bay ngang qua – làm Vương Bồi không khỏi nhớ tới chuyện chim quái mà Lô Lâm nói ngày đó.
Chẳng lẽ cô thực sự đã nhìn thấy chim quái biết nói tiếng người sao? Tại sao trong đầu cô không nhớ gì hết vậy kìa?
Nhưng Vương Bồi vốn là một cô gái rộng lượng, lúc nhỏ Thái Hậu đã dạy cô là không nên cố chấp, vì vậy mặc dù cô cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng cũng không để tâm nhiều đến chuyện vụn vặt nên cũng không cố hỏi nữa. Nếu mọi người không ai muốn nói thì chắc là có lý do, nếu chẳng may cô hỏi ra lúc đó chuyện lại biến thành không rõ ràng thì lại làm cho mình khổ sở mà thôi.
Vì thế cô đơn giản là đem chuyện này quên luôn đi.
Giữa trưa hôm sau Cửu Tử mang về một con nai, có trời mới biết được là chú bắt kiểu gì, lúc khiêng nó tới lều thì nai còn chưa chết, ánh mắt đẫm lệ nhìn Vương Bồi, làm lòng của cô bỗng dưng mềm lại. Định thay nó nói xin tha thì bỗng thấy ánh mắt của nó mờ dần đi rồi sau đó thì nhắm mắt lại.
Chuyện này rốt cục là kích thích tiếng lòng của Vương Bồi ghê gớm, làm cho cô cả trưa cũng không dám ăn một miếng thịt nào cả, chỉ ăn mỗi bánh bao, uống canh, mà bên trong nội tâm thì vẫn hoảng hốt không thể tả, lúc nào cũng hiện lên trong đầu ánh mắt đẫm lệ vô hại của nai con kia. Cũng là động vật mà hôm qua cô ăn hai con thỏ thì nửa chút áy náy cũng không có, thế nào mà giờ lại thế biết nói sao đây? Chính bản thân cô cũng không hiểu nữa.
Tới tối thì cô ngã bệnh, đau đầu, còn sốt nhẹ, đầu cứ ong ong nặng chình chịch, cảm giác nghe thấy có người nói chuyện bên mình nhưng một từ cũng nghe không rõ.
Lúc con người bị bệnh thường rất dễ yếu ớt, mà đã yếu ớt thì cứ suy nghĩ lung tung rồi lại dễ rơi nước mắt, lúc tối Chu Tích Quân lại thăm cô, hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh xin lỗi, “Thực xin lỗi, ô ô, tôi vô dụng quá mà, cứ vướng chân mọi người thôi…”
“Cô đừng như vậy ha” Chu Tích Quân luống cuống tay chân cố khuyên bảo cô, “Ai cũng không trách cô đâu, mà rất lo cho cô. Cô đừng khóc nữa, cô mà khóc là tôi cũng muốn khóc theo cô đấy” Anh đúng là một người đàn ông thật tốt, vừa ôn nhu vừa tri kỉ, lại còn rất có ý thức trách nhiệm nữa, một người đàn ông như thế, sau này không biết con gái nhà ai may mắn, có phước lấy được ha. Nghĩ tới đây Vương Bồi chua xót một lúc lâu. Bị bệnh đúng là không tốt chút nào cả.
Ngao Du vẫn bên cạnh cô, nói chuyện nhỏ nhẹ bộ dạng thực ôn nhu với cô, lại còn giúp cô uống thuốc, cười cười cổ vũ cô nữa, “Cô ngủ ngon nhé, sáng mai dậy là sẽ khoẻ thôi” Đúng là gạt người ta, có phải thuốc tiên đâu, làm sao mà nhanh thế được cơ chứ. Cô vẫn mếu máo, nhỏ giọng hỏi, “Ngao Du à, tôi luôn mắng anh, lại còn chửi, đánh anh nữa, anh không giận tôi chứ?”
Ngao Du không nói lời nào chỉ “ậm ừ” hai tiếng.
Đúng là quỷ hẹp hòi mà, rõ là anh ta tức giận rồi! Vương Bồi thầm mắng anh ta, vừa nhắm mắt lại mơ màng ngủ. Trong mộng chỉ nhìn thấy chú nai con kia, ánh mắt đẫm lệ vô hại, trong sáng tinh khiết, giống nhưng cây tùng nhỏ soi bóng trong dòng suối trong vắt vậy.
Sáng sau tỉnh dậy Vương Bồi cảm giác đỡ hơn nhiều. Tinh thần đặc biệt tốt lắm, tay duỗi ra nắm lấy cánh tay Ngao Du, cười “ha ha” đắc ý, “Quỷ hẹp hòi, anh giận tôi thật đấy hả?”
Ngao Du nhe răng nhếch miệng kêu to: “Vương Bồi Bồi, cô không ngốc đó chứ. Hmm..” Anh ta cố trốn tránh vết trảo của Vương Bồi, đưa tay tới túm tai của cô, “Cô nhìn tôi này..”Nói chưa xong anh ta đã nhanh thu tay lại chạy vọt ra xa, cười to đắc ý.
Tinh thần như thế thật tốt quá ha!
Hai người nhanh chóng làm hoà với nhau.
Nhóm họ đi gần tới đỉnh núi thì di động có tín hiệu, Vương Bồi vội gọi cho Thái Hậu thì lập tức thông, đầu bên kia Thái Hậu rất ồn ào náo nhiệt, Vương Bồi liền hiểu ngay ra là bà đang ở tại Vạn Lý Trường Thành, nên ảo não bảo: “Thái Hậu à, mẹ cố đừng náo loạn có được không? Vương giáo sư đang ở xa tận Tân Cương theo đuổi “chân thiện mỹ”, còn con gái của mẹ thì lại đang ở cùng Tương Tây huyền bí tươi đẹp, sao tư tưởng của mẹ vẫn chưa chịu giác ngộ vậy ha?”
Thái Hậu, “Đồ thối tha..” Bà một tiếng cũng không để ý tới cô, vội kêu to một tiếng, “Haiz, mẹ muốn chạm vào gà yêu quá, nghe rõ không?” Bên cạnh có tiếng người già bất mãn oán giận, “Sao bà cái gì cũng muốn ăn thế hả?”
Thái Hậu không để ý tới, quay lại nói vào phone: “Con chừng nào thì về? Đừng về trễ quá nhé, nếu không sẽ không gặp được ba con đâu”
Vương Bồi nghe vậy thì lòng rối bời, “Mẹ ơi, mẹ nói gì vậy hả? Cha con làm sao vậy?”
“Sao là sao?” Thái Hậu bị cô hỏi làm cho hồ đồ, trả lời: “Ba con được một đại học Hàn Quốc mời sang làm giảng viên, chắc phải mất nửa năm đấy. Tháng Chín đã phải đi rồi, giữa chừng không quay lại đâu”
“Mẹ sớm nói rõ có phải hơn không” Làm hại cho cô lo lắng tim đập liên hồi, hiện giờ nó vẫn còn đập đây này.
“Hây da, mẹ không thèm nghe con nói nữa đâu, tý nữa thì quên sờ bài rồi” Thái Hậu nói xong thì tắt máy. Làm Vương Bồi vẫn còn đứng sững sờ không thôi.
“Hơi quá đáng rồi đấy!” Cô vội liên lạc với Vương giáo sư để mách thì lại không thấy có tín hiệu gì, nên người ủ rũ xuống.
Cô thấy Ngao Du đứng bên cười hì hì thì trong đầu còn tức tối hỏi: “Sao anh không gọi điện thoại cho người nhà hả? Ba mẹ anh đã nuôi anh lớn như vậy cũng không dễ đâu, chú nhóc anh sao lại bất hiếu vậy chứ?”
Ngao Du cười đắc chí, “Sáng tôi đã liên lạc với họ rồi”
Đúng là gạt người! Sáng nay di động căn bản là không có tín hiệu mà.
Lúc xuống núi Vương Bồi lại tiếp tục gọi điện nhưng tín hiệu cũng không tốt lắm cứ bập bõm nghe lúc được lúc không, đầu dây bên kia có tiếng đệ tử oán giận, “Vương lão sư….mắng Tiểu Mẫn…còn Ngũ Linh ….sao lại không mắng..”
Vương Bồi cảm giác mình có năng lực lý giải cực tốt, hướng vào phone, hét to: “Ngũ Linh làm sao bỏ qua được, ta mới cho trò hai mươi điểm thế mà trò cuối kỳ đã nộp bài tập làm đâu”
“….Người ta…hơn tám mươi điểm…khoe được..”
“Sao lại nói linh tinh gì thế!” Vương Bồi định ném điện thoại đi, nửa ngày cũng không nói được gì. Cô nhớ rất rõ, năm thứ ba kia cô còn để lại hai đệ tử, đều là do bình thường lười đi học, một trò tên là Tiểu Mẫn, còn một trò tên là Điểm Nhi, học kỳ một tới đây năm sáu trò, cuối kỳ giao cho bài tập, Ngũ Linh bài làm đã nộp đâu.
Cô gọi điện thoại gọi cho giáo viên phụ đạo bảo lớp là sẽ phụ đạo cấp tốc nhưng vẫn không liên lạc được, mới gọi cho giáo viên chủ nhiệm nói toàn bộ chuyện này cho bà nghe, “Tôi nhớ rất rõ, thành tích trực tiếp được gửi qua máy tính tới giáo viên phụ đạo và chủ nhiệm, đang còn trong chính tay mình, làm sao thành tích lại đổi được chứ”
Lúc cô gọi điện thoại thì chỉ nghĩ được là có thể liên lạc sai rồi, cũng không nghĩ tới chuyện lại xảy ra nghiêm trọng thế. Nhưng lúc này chỉ là điện thoại bình thường mà thôi.
Đây là ngày thứ ba của cuộc hành trình, theo y kế hoạch cũ thì chiều nay sẽ dừng chân tại nhà một người tên là Ốc Khang ở một thôn nhỏ nghỉ. Ngả Đông bảo Cửu Tử đi thăm dò trước trong thôn xem sao, sau đó sẽ quyết định đi hay không.
Trong lúc đợi Cửu Tử trở lại, họ dừng bên bờ sông nghỉ ngơi.
Đối diện bên sông là vách núi đen, trên đỉnh có đường nhỏ, Ngả Đông bảo là có thể theo con đường đó đến trước núi, so với đường chân núi thì gần hơn một nửa, nhưng chỉ có người tài mới đi qua được ngọn núi đó, bởi vì ở đó rất nguy hiểm.
Vương Bồi liếc mắt xa xa nhìn một cái mà choáng váng cả đầu.
“Nơi đó…trên sườn núi….có người phải không?” Lô Lâm tự dưng hỏi vậy.
Vương Bồi nghe thế thì cùng nhanh chân chạy tới nheo mắt nhìn trên sườn núi xem. Hai cô mắt nhìn không sai, nhìn kỹ đúng là thấy có bóng người đi qua đi lại ở nơi đó. Chu Tích Quân vội rút kính viễn vọng trong túi ra ngắm vài lần, sắc mặt bỗng thay đổi, “Có người mắc trên cây, nguy hiểm lắm”
“Xứng đáng!” Ngao Du không quan tâm liếc mắt nhìn người gặp hoạ, “Nếu họ không đắc tội ai thì chúng ta đã vào được trong thôn rồi”
Là nhóm Cảnh Thích sao? Ánh mắt Ngao Du quả là tốt, xa như vậy mà có thể nhận ra họ cơ á? Vương Bồi cứ nghĩ là mắt mình đã tốt rồi thế mà cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ không rõ người, lại cũng không rõ mặt nữa.
“Làm sao bây giờ?” Lô Lâm hỏi.
“Cứu người đi” Chu Tích Quân lôi trong túi ra một cuộn dây thừng, hỏi Ngả Đông đường lên núi, sau đó không hề nghĩ gì cứ trực tiếp hướng núi tiến lên.
“Tôi cũng đi” Lô Lâm bảo, mới nhích người thì bị Ngao Du túm lại, bộ dạng mất hứng, tức tối bảo: “Mọi người ở đây chờ, tôi đi lên” Nói xong lại than vãn vài câu, hậm hực đi theo phía sau Chu Tích Quân.
Tác giả :
Tú Cẩm