Long Phượng Tình Trường
Chương 23
Thiên giới giáng xuống một trận mưa nhỏ, tôi đang ngủ gật ở trên cây, đột hiên bị tưới cho ướt hết quần áo, lạnh quá nên tỉnh lại, trong lòng nhớ tới tấm áo choàng tơ Giao tiêu mà Ly Quang tặng, nếu lúc này mặc nó thì không bị ướt rồi.
Lúc chuẩn bị quay lại trong viện để tắm nước nóng thì tôi cảm thấy kỳ lạ, trận mưa này cũng thật là nhanh quá đi, mặt đất cách tôi năm bước cũng không bị ướt, nghĩ lại cảm thấy không đúng, sao trận mưa này chỉ đổ trên đầu tôi?
Tôi ngửa đầu lên nhìn, thấy có một người đang đứng trên đám mây nhìn tôi cười hiền lành, tôi lập tức tỉnh táo lại, giận đến mức giậm chân.
Người đang đứng trên đám mây cười đắc ý chính là Điện hạ Đồng Sa. Một tháng hai mươi tám ngày hắn sẽ tới điện Tước La trong cung Hoa Thanh của thái tử để quậy, trừ khi Thiên Đế sai bảo mới không thấy hắn vài ngày.
Thái tử vô cùng yêu thương đệ đệ này, để mặc hắn quậy phá trong điện, trêu chọc tiên nga tiên đồng, tôi chính là một trong số đó. Hôm nay hắn đứng trên đám mây làm pháp thuật, làm cho đám mây kia đổ mưa lên đầu tôi (đang ngủ gật trên cành cây), làm tôi ướt hết mình mẩy. Tôi phủi phủi cung trang màu hồng trên người, có chút ghét cái tên tùy tiện này, trừng mắt nhìn hắn rồi giận dữ nói “Điện hạ rảnh quá phải không?”
Hắn hạ đám mây xuống, cười tít mắt nhìn lụa mỏng bị ướt dính vào người tôi, thấy tôi bị ướt tới chật vật, dịu dàng nói “Nghe nói đã nửa tháng rồi Thanh Loan còn chưa tắm.”
Năm đó tôi vừa rời khỏi mặt nước đã bị thái tử Thiên giới và điện hạ Đồng Sa xách về Cửu Trùng Thiên, ở trong Tín phương viện ở cung Hoa Thanh của thái tử Thiên giới. Thiên đế lại truyền chỉ xuống, nói rằng thổ địa Thanh Loan ở núi Nữ Sàng có công trừ được Ma vương, đặc biệt cho thăng lên làm việc ở Cửu Trùng Thiên.
Ý chỉ này từ đầu tới cuối tôi cũng không nhìn được một cái, nếu như lập được công to, tại sao một thổ địa như tôi lên trời lại giống như bị giáng chức, chỉ làm một tiên nga quét nhà trong cung của Thái tử, nếu không phải là tay nghề nấu nương của tôi xưa nay vẫn vô cùng kém thì e là đã phải tới phòng bếp làm nha đầu thổi lửa.
Lúc đó điện hạ Đồng Sa cũng nói với tôi “Làm nha đầu giữ lửa và tiên nga quét nhà, Thanh Loan thích cái nào?”
Thái tử điện hạ là cười nhẹ, nói “Tam đệ, vi huynh còn tính ở lại điện Tước La mấy ngày, để cho nha đầu kia làm tiên nga quét tước đi.”
Một tháng sau đó tôi làm bạn với cây chổi, loanh quanh ở trong điện Tước La. Thái tử điện hạ rất xinh đẹp, sở thích cũng có chút kỳ lạ, tiên nga trong cung đều mặc cung trang màu hồng nhạt, đến lượt tôi lại mặc màu hồng đậm. Thái tử điện hạ ngược lại nổi bật lên giống như hắn chính là bông hoa xinh đẹp nhất trong đám hoa này.
Điện Tước la tên là tước la, thật ra giống như một chỗ nghỉ chân, mấy tiên tử ở Cửu Trùng Thiên lúc nhàn rỗi thích tới ngồi ở điện Tước La một chút. Lúc các nàng đến đều thích đứng dưới gốc cây Dao trước cửa mà ngắt lấy một đóa hoa. Hoa Dao to như miệng chén, giống như được chạm khắc từ ngọc thạch, trong Cửu Trùng thiên này chỉ có một gốc nên cũng được coi là giống cây lạ.
Trong vòng một năm, sẽ có mùa cây Dao ra hoa nhiều, chỉ chờ hoa Dao nở rộ, đám tiên tử kia sẽ tới mà xem, qua mấy ngày thì cây Dao bị hái trụi lủi, chỉ còn mấy phiến lá xanh bay bay trong gió, có vài phần tịch mịch.
Đám tiên tử ở Cửu Trùng Thiên đều mềm mại xinh đẹp, nhưng lại không có lòng nhân hậu với hoa cỏ, thi triển hết phép thuật để hái, ngay cả một cái nụ nhỏ trên cây cũng ngắt xuống, thật không so với mấy cô gái ở phàm trần, cho dù giỏi trèo cây tới đâu cũng không thể ngắt hết hoa trên một cái cây.
Mấy ngày gần đây, cây Dao ra rất nhiều hoa, rất nhiều người lui tới điện Tước La, ở trước cây Dao có mấy tiên tử đang đấu pháp. Tôi thầm than một tiếng, niệm một lời chú để quần áo trên người không thấm nước, kéo cây chổi đi tới cửa cung. Điện hạ Đồng Sa đi sát sau lưng tôi, liên tục khen ngợi “Thuật pháp của Thanh cô nương cũng thật lợi hại nha, quần áo trên người vô ý làm cháy cũng không sao, nhưng lỡ may làm cháy hết lông chim trên người thì… Chậc chậc!”
Pháp thuật này là sở học của Lăng Quang thần quân Chu Tước. Tính hắn nóng như lửa nhưng lại nhiệt tình, vô cùng hợp ý tôi, lúc tôi rảnh rỗi cũng theo hắn học chút phép thuật.
Tôi nhịn lại nhịn, thật muốn đem cây chổi đập lên gương mặt xinh đẹp kia của điện hạ Đồng Sa, nhưng lại nghĩ tới Cửu Trùng Thiên có một nơi rất lợi hại gọi là Tru tiên đài, nên đành trợn mắt nhìn hắn rồi đi nhanh về phía cửa cung.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngoài cửa cung Hoa Thanh có một đám tiên tử vừa mới rời khỏi, lá của cây Dao rơi đầy đất, một bông hoa cũng không còn thấy nữa. Cũng không biết là có phải năm nay số lượng tiên tử ở Cửu Trùng Thiên tăng lên hay không mà năm trước mất sáu ngày cây Dao mới trụi, năm nay mới ba ngày đã không còn gì. Tôi chống cây chổi đứng trước cây Dao, cảm thán từ đáy lòng “Quả nhiên là nguồn gốc rắc rối mà! May mà ngươi có chút quý giá, không thôi cả gốc cũng bị đào mất rồi!”
Sau lưng có người thong thả hỏi “Cửu Trùng thiên chỉ có một gốc cây này, cái cây quý như vậy mà Thanh Loan muốn nhổ đi, có phải là hơi ác độc không?”
Tôi không để tâm, nghĩ đó là điện hạ Đồng Sa nên không thèm quay đầu, trả lời “Điện hạ nhìn vậy mà không sợ sao? Đây chính là bông hoa Dao mơ ước đó, đám tiên tử này đúng là như hổ rình mồi, giống như hận không thể đem Thái tử như bông hoa Dao này mà xé nát nuốt vào bụng. Tình yêu nam nữ quả nhiên là đáng sợ!”
Người sau lưng lại hỏi “Sao nàng không hái một đóa hoa?”
Tôi lắc đầu, có chút tiếc thương mà ngồi xuống nhặt vài phiến lá, thấy chúng nó xinh xắn nên thuận tay để vào trong áo, cầm cây chổi quét tới, tức giận mà nói “Điện hạ chẳng lẽ không biết sao, yêu hoa thì tiếc hoa, huống chi Thanh Loan đối với thái tử điện hạ…” vừa lúc xoay người quét đằng sau thì bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hãi đứng ngây tại chỗ.Thái tử điện hạ đầy ý cười đang đứng trước cửa cung, điện hạ Đồng Sa đứng sau lưng lè lưỡi trêu tôi, vẻ mặt đắc ý. Tôi dừng một chút, cổ họng khô khốc, nói không nên lời.
Thái tử điện hạ mỉm cười, thản nhiên nói “Thanh Loan đối với thái tử điện hạ thế nào?”
Trong đầu tôi suy nghĩ tới lui, trên mặt vui vẻ, tươi cười nói “Thanh Loan đối với thái tử điện hạ như người thân trong nhà, giống như huynh trưởng. Không bao lâu nữa thì biểu tỷ Đan Y sẽ lên Cửu Trùng Thiên, lúc đó tất nhiên Thanh Loan phải kêu thái tử điện hạ là biểu tỷ phu, chỉ sợ điện hạ thân phận cao quý, Thanh Loan chỉ là một tiên nga quét nhà nên không dám trèo cao.”
Đồng Sa đứng phía sau gào lên “Cũng có chuyện ngươi không dám sao?”
Thái tử điện hạ nhìn tôi một lúc, bên miệng thoáng nét cười “Tiếng biểu tỷ phu này không gọi cũng được.” Nói xong nhấc chân bước vào cửa cung, không ngoảnh lại nhìn.
Ở trước mặt hắn tôi không dám tranh chấp với Điện hạ Đồng Sa, nhưng nếu hắn đã đi rồi thì tôi cần gì giữ thể diện cho tên Đồng Sa này, bèn nghiêm mặt cầm chổi, quét mấy phiến lá bay lả tả, cây chổi xẹt qua giày của Đồng Sa, tôi nhìn hắn một cách khinh thường.
Hắn nổi giận đùng đùng, nói “Ta thấy ngươi bị sắc đẹp của thái tử ca ca làm cho hoa mắt rồi!”
Tôi lạnh nhạt liếc nhìn hắn, chỉ vào đầu mình “Điện hạ, chỗ này của tiểu tiên không có bị hỏng! Tiểu tiên thấy người bị sắc đẹp của thái tử điện hạ làm cho hoa mắt là người khác nha. Một đại nam nhân lại đem nhan sắc ra so đo, không thấy xấu hổ sao?”
Điện hạ Đồng Sa tức giận la hét mà bỏ đi, chỉ còn mình tôi đứng ở cửa cung Hoa Thanh. Tôi quét tơi quét lui, quét xui quét ngược vậy mà đã hai trăm năm rồi, tay nghề cũng thành thạo hẳn ra. Có điều nhiều khi tôi vẫn nhớ tới những ngày tháng tự do, làm tạp dịch như thế này cũng không có gì không tốt, tiếc một nỗi là không thể giang rộng cánh mà bay lượn thỏa thuê lòng.
Còn tình yêu nam nữ? Có nhiều đêm tôi nằm mơ thấy một thiếu niên áo trắng, vô cùng nho nhã nhưng khuôn mặt lại mơ hồ, hình như vô cùng lo lắng, tôi chưa kịp nhìn rõ thì người đó đã biến mất, trong lòng tôi rất buồn bã nhưng khi tỉnh lại thì tất cả cũng quên hết.
Trong hai trăm năm này có nhiều lúc tôi cũng nghe được chút tin tức, nghe nói là Giao tộc và Đông Hải tổ chức đám hỏi, nhưng trong ngày hôm đó thái tử Giao tộc lại không từ mà biệt, trong thiên hạ này có vô vàn thủy vực, trên người hắn lại có đá ngũ sắc bàn linh nên vẫn có thể sống trên đất liền, vừa biến mất đã không còn thấy tăm hơi. Long tứ công chúa vô cùng thương tâm, Nhạc Kha vì muội muội mà đi tìm thái tử Giao tộc, không lâu sau đó, có người nhìn thấy bóng dáng của hai chàng thanh niên tuấn tú đó nhưng tứ hải bát hoang này có tới ba mươi sáu trọng thiên, Đông Hải long cung và Giao nhân vương ở thành San Hô cũng chưa tìm được tung tích của hai người đó.
Tôi làm tiên nga quét dọn đã được hai trăm năm, giận dữ trong lòng cũng tiêu tan, bén nhọn cũng bị mài mòn, không còn tùy tiện ngang tàng như trước. Lúc nghe thấy tin đó thì chỉ thất thần suy nghĩ hồi lâu rồi lại bắt tay vào công việc quét tước của mình, không để ý tới chuyện gì nữa.
Hôm nay tôi làm nhanh tay nhanh chân, chưa tới một canh giờ đã dọn sạch cửa cung. Tôi niệm chú để cây chổi lại đó, lững thững đi dạo trong thiên phố, chưa đi được trăm bước đã thấy có năm sáu vị tiên tử ở ngôi đình phía trước, phẩm cấp cao hơn tôi, trong tay ai cũng cầm một đóa hoa Dao rồi vây quanh một ông lão tóc bạc mà la hét ầm ĩ.
Ông lão kia ôm một đống tơ hồng, tay chân luống cuống rút ra từng sợi rồi tiện tay đưa cho những tiên tử này, chắc là muốn đuổi các nàng đi nhanh nhanh để được thanh tĩnh.
Tôi thấy không trốn được nên đành phải tiến lên hành lễ. Mấy tiên tử này thấy tôi là tiên nga ở cung Hoa Thanh nên cũng có vài phần khách khí. Chỉ có một vị tiên tử áo vàng khinh khỉnh liếc nhìn tôi một cái rồi thản nhiên nói “Chẳng qua chỉ là một tiên nga quét nha, các ngươi đa lễ làm gì.” Nói xong nàng giật lấy một sợi tơ hồng trong tay ông lão kia rồi quay đầu bỏ đi.
Lại có một vị tiên tử mặc áo tím, sắc mặt hiền dịu bước lên nói “Ngươi đừng so đo, lúc bình thường nàng cũng không chẳng để ai vào trong mắt.”
Tôi cười ảm đạm, khiêm tốn nói “Tiểu tiên không dám.” Tôi nhàn nhạt nhìn nàng ta, nói tiếp “Tiên tử có phẩm vị cao, không để bọn tiểu tiên quét tước như ta ở trong mắt cũng không sao, nhưng ngay cả thái tử điện hạ mà cũng không để vào mắt, vậy cũng được sao? Thái tử điện hạ trước nay vẫn là người nhân hậu, thương tiếc hạ nhân.”
Những tiên tử này lập tức biến sắc, cầm lấy tơ hồng rồi quay đầu đi.
Mặc dù tôi không phải hạng người thích ỷ thế hiếp người, nhưng hiểu rất rõ một đạo lý, mặc kệ đám tiên tử này tranh giành thế nào ở cung Hoa Thanh này thì người ngồi lên ngôi vị Thái tử phi nương nương của Cửu Trùng Thiên này chính là công chúa Phượng Hoàng Đan Y. Các nàng có tranh thì cũng chỉ tranh vị trí trắc phi mà thôi.
Ông lão ngồi giữa đám mây cười tít mắt “Tiểu nha đầu, miệng mồm thật lợi hại.”
Tôi cũng cười theo “Lão gia gia có nhiều tơ quá.”
Nụ cười của ông cứng lại, sầu thảm nhìn đống tơ rối trong tay mình, chau mày nói “Chỉ nuôi có mấy con thú nhỏ mà đã phá đống tơ ra thế này.”
Tôi nghe nói ở Thiên giới có một vị thần cai quản nhân duyên, gọi là Nguyệt Lão, luôn mang một đống tơ hồng bên người để cột chặt những tình nhân, cho dù ở chân trời góc biển nào cũng có thể kết duyên mỹ mãn. Tôi vốn nghĩ rằng vị tiên này chỉ quản lý nhân duyên của người phàm thôi, không ngờ đám tiên tử này cũng tin.
Ông lão kia thấy tôi muốn đi tới phủ của Chu tước quân thì vội vã ngăn lại “Tiểu cô nương, cô không muốn xin một dây tơ hồng của lão sao?”
Tôi lắc đầu, kinh ngạc nói “Xin tơ hồng làm gì ạ? Để làm dây buộc sao? Ta cũng có.” Tôi tiện tay bứt mấy cọng lông vũ trên người biến thành những dây tơ xanh rồi nhét vào ngực ông, nói “Nếu thượng tiên không có đủ tơ hồng, dùng tơ xanh cũng được, chẳng qua dùng để buộc thôi mà, không sao đâu.”
Chòm râu trắng trên mặt Nguyệt Lão run run, mấp máy một hồi mới thì thào “Tơ này không có giống tơ kia.”
Tôi thấy ông lão này cản đường không chịu tránh, hôm nay Chu tước quân được nghỉ cuối tuần, bảo hắn dẫn tôi tới Thiên Hà chơi cũng vui, vậy mà ông không chịu tránh, tôi bèn chất vấn hùng hồn “Tơ hồng này của Thượng tiên ở đâu ra?”
Ông lại nhìn tôi một lúc, nhỏ giọng đáp “Là lông chim trên người biến thành.”
Tôi thấy ông ta dễ bắt nạt nên tính kiêu ngạo ở núi Đan Huyệt lúc trước lại nổi lên, nói một cách hợp tình hợp lý “Vậy tại sao lông chim trên người thượng tiên có thể dùng, còn của tiểu tiên thì không thể? Ngài khinh thường pháp thuật của tiểu tiên thấp kém phải không?”
Ông ôm một đống tơ hồng trong ngực, ngập ngừng nói “Lão phu… tơ của lão phu là tơ hồng.”
Chuyện đó thì có sao đâu?
Tôi vô cùng đắc ý, thổi một hơi tiên khí vào đám tơ kia, một đống tơ xanh liền biến thành tơ đỏ rực rỡ. Tôi bước tới vài bước, lại nghe thấy giọng của ông “Lão phu… lão phu chỉ là muốn nối tơ hồng cho ngươi.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy, sải bước về hướng phủ của Chu Tước Quân.
Lấy tơ hồng cột nhân duyên, thật là buồn cười.
Lúc chuẩn bị quay lại trong viện để tắm nước nóng thì tôi cảm thấy kỳ lạ, trận mưa này cũng thật là nhanh quá đi, mặt đất cách tôi năm bước cũng không bị ướt, nghĩ lại cảm thấy không đúng, sao trận mưa này chỉ đổ trên đầu tôi?
Tôi ngửa đầu lên nhìn, thấy có một người đang đứng trên đám mây nhìn tôi cười hiền lành, tôi lập tức tỉnh táo lại, giận đến mức giậm chân.
Người đang đứng trên đám mây cười đắc ý chính là Điện hạ Đồng Sa. Một tháng hai mươi tám ngày hắn sẽ tới điện Tước La trong cung Hoa Thanh của thái tử để quậy, trừ khi Thiên Đế sai bảo mới không thấy hắn vài ngày.
Thái tử vô cùng yêu thương đệ đệ này, để mặc hắn quậy phá trong điện, trêu chọc tiên nga tiên đồng, tôi chính là một trong số đó. Hôm nay hắn đứng trên đám mây làm pháp thuật, làm cho đám mây kia đổ mưa lên đầu tôi (đang ngủ gật trên cành cây), làm tôi ướt hết mình mẩy. Tôi phủi phủi cung trang màu hồng trên người, có chút ghét cái tên tùy tiện này, trừng mắt nhìn hắn rồi giận dữ nói “Điện hạ rảnh quá phải không?”
Hắn hạ đám mây xuống, cười tít mắt nhìn lụa mỏng bị ướt dính vào người tôi, thấy tôi bị ướt tới chật vật, dịu dàng nói “Nghe nói đã nửa tháng rồi Thanh Loan còn chưa tắm.”
Năm đó tôi vừa rời khỏi mặt nước đã bị thái tử Thiên giới và điện hạ Đồng Sa xách về Cửu Trùng Thiên, ở trong Tín phương viện ở cung Hoa Thanh của thái tử Thiên giới. Thiên đế lại truyền chỉ xuống, nói rằng thổ địa Thanh Loan ở núi Nữ Sàng có công trừ được Ma vương, đặc biệt cho thăng lên làm việc ở Cửu Trùng Thiên.
Ý chỉ này từ đầu tới cuối tôi cũng không nhìn được một cái, nếu như lập được công to, tại sao một thổ địa như tôi lên trời lại giống như bị giáng chức, chỉ làm một tiên nga quét nhà trong cung của Thái tử, nếu không phải là tay nghề nấu nương của tôi xưa nay vẫn vô cùng kém thì e là đã phải tới phòng bếp làm nha đầu thổi lửa.
Lúc đó điện hạ Đồng Sa cũng nói với tôi “Làm nha đầu giữ lửa và tiên nga quét nhà, Thanh Loan thích cái nào?”
Thái tử điện hạ là cười nhẹ, nói “Tam đệ, vi huynh còn tính ở lại điện Tước La mấy ngày, để cho nha đầu kia làm tiên nga quét tước đi.”
Một tháng sau đó tôi làm bạn với cây chổi, loanh quanh ở trong điện Tước La. Thái tử điện hạ rất xinh đẹp, sở thích cũng có chút kỳ lạ, tiên nga trong cung đều mặc cung trang màu hồng nhạt, đến lượt tôi lại mặc màu hồng đậm. Thái tử điện hạ ngược lại nổi bật lên giống như hắn chính là bông hoa xinh đẹp nhất trong đám hoa này.
Điện Tước la tên là tước la, thật ra giống như một chỗ nghỉ chân, mấy tiên tử ở Cửu Trùng Thiên lúc nhàn rỗi thích tới ngồi ở điện Tước La một chút. Lúc các nàng đến đều thích đứng dưới gốc cây Dao trước cửa mà ngắt lấy một đóa hoa. Hoa Dao to như miệng chén, giống như được chạm khắc từ ngọc thạch, trong Cửu Trùng thiên này chỉ có một gốc nên cũng được coi là giống cây lạ.
Trong vòng một năm, sẽ có mùa cây Dao ra hoa nhiều, chỉ chờ hoa Dao nở rộ, đám tiên tử kia sẽ tới mà xem, qua mấy ngày thì cây Dao bị hái trụi lủi, chỉ còn mấy phiến lá xanh bay bay trong gió, có vài phần tịch mịch.
Đám tiên tử ở Cửu Trùng Thiên đều mềm mại xinh đẹp, nhưng lại không có lòng nhân hậu với hoa cỏ, thi triển hết phép thuật để hái, ngay cả một cái nụ nhỏ trên cây cũng ngắt xuống, thật không so với mấy cô gái ở phàm trần, cho dù giỏi trèo cây tới đâu cũng không thể ngắt hết hoa trên một cái cây.
Mấy ngày gần đây, cây Dao ra rất nhiều hoa, rất nhiều người lui tới điện Tước La, ở trước cây Dao có mấy tiên tử đang đấu pháp. Tôi thầm than một tiếng, niệm một lời chú để quần áo trên người không thấm nước, kéo cây chổi đi tới cửa cung. Điện hạ Đồng Sa đi sát sau lưng tôi, liên tục khen ngợi “Thuật pháp của Thanh cô nương cũng thật lợi hại nha, quần áo trên người vô ý làm cháy cũng không sao, nhưng lỡ may làm cháy hết lông chim trên người thì… Chậc chậc!”
Pháp thuật này là sở học của Lăng Quang thần quân Chu Tước. Tính hắn nóng như lửa nhưng lại nhiệt tình, vô cùng hợp ý tôi, lúc tôi rảnh rỗi cũng theo hắn học chút phép thuật.
Tôi nhịn lại nhịn, thật muốn đem cây chổi đập lên gương mặt xinh đẹp kia của điện hạ Đồng Sa, nhưng lại nghĩ tới Cửu Trùng Thiên có một nơi rất lợi hại gọi là Tru tiên đài, nên đành trợn mắt nhìn hắn rồi đi nhanh về phía cửa cung.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngoài cửa cung Hoa Thanh có một đám tiên tử vừa mới rời khỏi, lá của cây Dao rơi đầy đất, một bông hoa cũng không còn thấy nữa. Cũng không biết là có phải năm nay số lượng tiên tử ở Cửu Trùng Thiên tăng lên hay không mà năm trước mất sáu ngày cây Dao mới trụi, năm nay mới ba ngày đã không còn gì. Tôi chống cây chổi đứng trước cây Dao, cảm thán từ đáy lòng “Quả nhiên là nguồn gốc rắc rối mà! May mà ngươi có chút quý giá, không thôi cả gốc cũng bị đào mất rồi!”
Sau lưng có người thong thả hỏi “Cửu Trùng thiên chỉ có một gốc cây này, cái cây quý như vậy mà Thanh Loan muốn nhổ đi, có phải là hơi ác độc không?”
Tôi không để tâm, nghĩ đó là điện hạ Đồng Sa nên không thèm quay đầu, trả lời “Điện hạ nhìn vậy mà không sợ sao? Đây chính là bông hoa Dao mơ ước đó, đám tiên tử này đúng là như hổ rình mồi, giống như hận không thể đem Thái tử như bông hoa Dao này mà xé nát nuốt vào bụng. Tình yêu nam nữ quả nhiên là đáng sợ!”
Người sau lưng lại hỏi “Sao nàng không hái một đóa hoa?”
Tôi lắc đầu, có chút tiếc thương mà ngồi xuống nhặt vài phiến lá, thấy chúng nó xinh xắn nên thuận tay để vào trong áo, cầm cây chổi quét tới, tức giận mà nói “Điện hạ chẳng lẽ không biết sao, yêu hoa thì tiếc hoa, huống chi Thanh Loan đối với thái tử điện hạ…” vừa lúc xoay người quét đằng sau thì bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hãi đứng ngây tại chỗ.Thái tử điện hạ đầy ý cười đang đứng trước cửa cung, điện hạ Đồng Sa đứng sau lưng lè lưỡi trêu tôi, vẻ mặt đắc ý. Tôi dừng một chút, cổ họng khô khốc, nói không nên lời.
Thái tử điện hạ mỉm cười, thản nhiên nói “Thanh Loan đối với thái tử điện hạ thế nào?”
Trong đầu tôi suy nghĩ tới lui, trên mặt vui vẻ, tươi cười nói “Thanh Loan đối với thái tử điện hạ như người thân trong nhà, giống như huynh trưởng. Không bao lâu nữa thì biểu tỷ Đan Y sẽ lên Cửu Trùng Thiên, lúc đó tất nhiên Thanh Loan phải kêu thái tử điện hạ là biểu tỷ phu, chỉ sợ điện hạ thân phận cao quý, Thanh Loan chỉ là một tiên nga quét nhà nên không dám trèo cao.”
Đồng Sa đứng phía sau gào lên “Cũng có chuyện ngươi không dám sao?”
Thái tử điện hạ nhìn tôi một lúc, bên miệng thoáng nét cười “Tiếng biểu tỷ phu này không gọi cũng được.” Nói xong nhấc chân bước vào cửa cung, không ngoảnh lại nhìn.
Ở trước mặt hắn tôi không dám tranh chấp với Điện hạ Đồng Sa, nhưng nếu hắn đã đi rồi thì tôi cần gì giữ thể diện cho tên Đồng Sa này, bèn nghiêm mặt cầm chổi, quét mấy phiến lá bay lả tả, cây chổi xẹt qua giày của Đồng Sa, tôi nhìn hắn một cách khinh thường.
Hắn nổi giận đùng đùng, nói “Ta thấy ngươi bị sắc đẹp của thái tử ca ca làm cho hoa mắt rồi!”
Tôi lạnh nhạt liếc nhìn hắn, chỉ vào đầu mình “Điện hạ, chỗ này của tiểu tiên không có bị hỏng! Tiểu tiên thấy người bị sắc đẹp của thái tử điện hạ làm cho hoa mắt là người khác nha. Một đại nam nhân lại đem nhan sắc ra so đo, không thấy xấu hổ sao?”
Điện hạ Đồng Sa tức giận la hét mà bỏ đi, chỉ còn mình tôi đứng ở cửa cung Hoa Thanh. Tôi quét tơi quét lui, quét xui quét ngược vậy mà đã hai trăm năm rồi, tay nghề cũng thành thạo hẳn ra. Có điều nhiều khi tôi vẫn nhớ tới những ngày tháng tự do, làm tạp dịch như thế này cũng không có gì không tốt, tiếc một nỗi là không thể giang rộng cánh mà bay lượn thỏa thuê lòng.
Còn tình yêu nam nữ? Có nhiều đêm tôi nằm mơ thấy một thiếu niên áo trắng, vô cùng nho nhã nhưng khuôn mặt lại mơ hồ, hình như vô cùng lo lắng, tôi chưa kịp nhìn rõ thì người đó đã biến mất, trong lòng tôi rất buồn bã nhưng khi tỉnh lại thì tất cả cũng quên hết.
Trong hai trăm năm này có nhiều lúc tôi cũng nghe được chút tin tức, nghe nói là Giao tộc và Đông Hải tổ chức đám hỏi, nhưng trong ngày hôm đó thái tử Giao tộc lại không từ mà biệt, trong thiên hạ này có vô vàn thủy vực, trên người hắn lại có đá ngũ sắc bàn linh nên vẫn có thể sống trên đất liền, vừa biến mất đã không còn thấy tăm hơi. Long tứ công chúa vô cùng thương tâm, Nhạc Kha vì muội muội mà đi tìm thái tử Giao tộc, không lâu sau đó, có người nhìn thấy bóng dáng của hai chàng thanh niên tuấn tú đó nhưng tứ hải bát hoang này có tới ba mươi sáu trọng thiên, Đông Hải long cung và Giao nhân vương ở thành San Hô cũng chưa tìm được tung tích của hai người đó.
Tôi làm tiên nga quét dọn đã được hai trăm năm, giận dữ trong lòng cũng tiêu tan, bén nhọn cũng bị mài mòn, không còn tùy tiện ngang tàng như trước. Lúc nghe thấy tin đó thì chỉ thất thần suy nghĩ hồi lâu rồi lại bắt tay vào công việc quét tước của mình, không để ý tới chuyện gì nữa.
Hôm nay tôi làm nhanh tay nhanh chân, chưa tới một canh giờ đã dọn sạch cửa cung. Tôi niệm chú để cây chổi lại đó, lững thững đi dạo trong thiên phố, chưa đi được trăm bước đã thấy có năm sáu vị tiên tử ở ngôi đình phía trước, phẩm cấp cao hơn tôi, trong tay ai cũng cầm một đóa hoa Dao rồi vây quanh một ông lão tóc bạc mà la hét ầm ĩ.
Ông lão kia ôm một đống tơ hồng, tay chân luống cuống rút ra từng sợi rồi tiện tay đưa cho những tiên tử này, chắc là muốn đuổi các nàng đi nhanh nhanh để được thanh tĩnh.
Tôi thấy không trốn được nên đành phải tiến lên hành lễ. Mấy tiên tử này thấy tôi là tiên nga ở cung Hoa Thanh nên cũng có vài phần khách khí. Chỉ có một vị tiên tử áo vàng khinh khỉnh liếc nhìn tôi một cái rồi thản nhiên nói “Chẳng qua chỉ là một tiên nga quét nha, các ngươi đa lễ làm gì.” Nói xong nàng giật lấy một sợi tơ hồng trong tay ông lão kia rồi quay đầu bỏ đi.
Lại có một vị tiên tử mặc áo tím, sắc mặt hiền dịu bước lên nói “Ngươi đừng so đo, lúc bình thường nàng cũng không chẳng để ai vào trong mắt.”
Tôi cười ảm đạm, khiêm tốn nói “Tiểu tiên không dám.” Tôi nhàn nhạt nhìn nàng ta, nói tiếp “Tiên tử có phẩm vị cao, không để bọn tiểu tiên quét tước như ta ở trong mắt cũng không sao, nhưng ngay cả thái tử điện hạ mà cũng không để vào mắt, vậy cũng được sao? Thái tử điện hạ trước nay vẫn là người nhân hậu, thương tiếc hạ nhân.”
Những tiên tử này lập tức biến sắc, cầm lấy tơ hồng rồi quay đầu đi.
Mặc dù tôi không phải hạng người thích ỷ thế hiếp người, nhưng hiểu rất rõ một đạo lý, mặc kệ đám tiên tử này tranh giành thế nào ở cung Hoa Thanh này thì người ngồi lên ngôi vị Thái tử phi nương nương của Cửu Trùng Thiên này chính là công chúa Phượng Hoàng Đan Y. Các nàng có tranh thì cũng chỉ tranh vị trí trắc phi mà thôi.
Ông lão ngồi giữa đám mây cười tít mắt “Tiểu nha đầu, miệng mồm thật lợi hại.”
Tôi cũng cười theo “Lão gia gia có nhiều tơ quá.”
Nụ cười của ông cứng lại, sầu thảm nhìn đống tơ rối trong tay mình, chau mày nói “Chỉ nuôi có mấy con thú nhỏ mà đã phá đống tơ ra thế này.”
Tôi nghe nói ở Thiên giới có một vị thần cai quản nhân duyên, gọi là Nguyệt Lão, luôn mang một đống tơ hồng bên người để cột chặt những tình nhân, cho dù ở chân trời góc biển nào cũng có thể kết duyên mỹ mãn. Tôi vốn nghĩ rằng vị tiên này chỉ quản lý nhân duyên của người phàm thôi, không ngờ đám tiên tử này cũng tin.
Ông lão kia thấy tôi muốn đi tới phủ của Chu tước quân thì vội vã ngăn lại “Tiểu cô nương, cô không muốn xin một dây tơ hồng của lão sao?”
Tôi lắc đầu, kinh ngạc nói “Xin tơ hồng làm gì ạ? Để làm dây buộc sao? Ta cũng có.” Tôi tiện tay bứt mấy cọng lông vũ trên người biến thành những dây tơ xanh rồi nhét vào ngực ông, nói “Nếu thượng tiên không có đủ tơ hồng, dùng tơ xanh cũng được, chẳng qua dùng để buộc thôi mà, không sao đâu.”
Chòm râu trắng trên mặt Nguyệt Lão run run, mấp máy một hồi mới thì thào “Tơ này không có giống tơ kia.”
Tôi thấy ông lão này cản đường không chịu tránh, hôm nay Chu tước quân được nghỉ cuối tuần, bảo hắn dẫn tôi tới Thiên Hà chơi cũng vui, vậy mà ông không chịu tránh, tôi bèn chất vấn hùng hồn “Tơ hồng này của Thượng tiên ở đâu ra?”
Ông lại nhìn tôi một lúc, nhỏ giọng đáp “Là lông chim trên người biến thành.”
Tôi thấy ông ta dễ bắt nạt nên tính kiêu ngạo ở núi Đan Huyệt lúc trước lại nổi lên, nói một cách hợp tình hợp lý “Vậy tại sao lông chim trên người thượng tiên có thể dùng, còn của tiểu tiên thì không thể? Ngài khinh thường pháp thuật của tiểu tiên thấp kém phải không?”
Ông ôm một đống tơ hồng trong ngực, ngập ngừng nói “Lão phu… tơ của lão phu là tơ hồng.”
Chuyện đó thì có sao đâu?
Tôi vô cùng đắc ý, thổi một hơi tiên khí vào đám tơ kia, một đống tơ xanh liền biến thành tơ đỏ rực rỡ. Tôi bước tới vài bước, lại nghe thấy giọng của ông “Lão phu… lão phu chỉ là muốn nối tơ hồng cho ngươi.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy, sải bước về hướng phủ của Chu Tước Quân.
Lấy tơ hồng cột nhân duyên, thật là buồn cười.
Tác giả :
Lam Ngã Thảo