Long Phượng Tình Trường
Chương 109: Bị bắt cóc…
Trong Tư Hoàng Điện, toàn bộ thị tỳ đều lui ra, phụ thân cũng bận rộn trong Thất Diệp Đường, nửa bóng người cũng không có. Phương Trọng kéo ta đến cửa điện, khẽ giọng nói: “Nhạc tiểu tử đang ở chính điện chờ người, công chúa vẫn là tự mình đi đi, nô tỳ không làm phiền.”
Cửa điện khẽ kêu lên ken két nhưng lại không hề có tiếng nói chuyện. Ta chậm rãi bước vào bên trong, chân nặng như thể đeo chì, từng bước từng bước nặng nề, hận không thể quay đầu rời đi. Nhưng cuối cùng vẫn bước đến sau lưng, từ bên hông hắn nhìn ra, đối diện phía ngoài cửa sổ là con đường mà ta đã đi đến, nghĩ thấy biểu cảm của ta hắn sớm đã nhìn thấy hết rồi.
Ta cách hắn gần như vậy, nhưng qua thời khắc này chính là xa tận chân trời. Tâm phế như thể bị vô số kim nhọn xuyên qua, đau đến độ nhịn không được muốn kêu lên thất thanh run rẩy. Ta vươn hai tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, vùi mặt vào tấm lưng hắn, bên mũi là mùi hoa thạch quỳnh thoang thoảng quá đỗi quen thuộc, gần như khiến lòng người hốt hoảng, không biết vì sao, hai hàng lệ nóng từ khóe mắt trào ra, thật không giống với ta ngày xưa.
Bổn tiên có khi nào lề mà lề mề, như một bé gái nhỏ như vậy?
Ngay đến bản thân cũng phải kinh ngạc: vì sao lại như vậy?
Chẳng qua là vì hắn phải rời đi, chính vì như vậy sao?
Nhưng nước mắt lại như thể chảy mãi không ngừng, vốn dĩ cũng không phải do bổn tiên.
Ta dứt khoát ôm chặt lấy hắn, thất thanh nghẹn ngào, tiếng khóc ấy vang vọng trong điện, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng cười nhẹ trầm thấp: “Tiểu ngốc điểu, ta không hề biết nàng sẽ không nỡ để ta rời đi như vậy!”
Đây là lời gì vậy? Ta rưng rưng từ sau lưng hắn ngẩng đầu lên, biết rõ hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn đột ngột xoay người, trên mặt tràn trề ý cười, nào có nửa phần đau thương ly biệt?
–Thì ra chẳng qua là bổn tiên tự mình đa tình mà thôi!
Ta hận bản thân không thể buông tay, nhưng nước mắt lại càng lúc càng nhiều, khí thế như Trường Giang Hoàng Hà, trong làn hơi nước mông lung, chỉ nghe thấy hắn thở dài mãn nguyện: “Trước đây ta chưa từng trông mong Tiểu ngốc điểu nàng có thể thông suốt! Nhưng hôm nay nàng khóc đến đau lòng như vậy, khiến lòng ta quả thực vui mừng vô cùng, phải làm sao đây?”
Hắn như thể tự biên tự diễn, cánh tay cứng rắn vươn ra liền ôm chặt ta vào trong ngực, mặc kệ toàn bộ nước mắt nước mũi của bổn tiên đều cọ hết trước ngực hắn, chỉ chầm chậm nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, thấp giọng nói bên tai ta: “Lúc nào cũng thấy nàng hét hét gào gào, có đôi khi ngay cả chính ta cũng có chút không tin, cảm giác nàng đối với ta chẳng qua là lưu luyến. Tiểu ngốc điểu từ nhỏ lớn lên ở núi Đan Huyệt, nhưng hễ gặp người nào đối tốt với nàng, nàng liền cảm kích tận đáy lòng, ngay cả sự nồng hậu thâm tình cũng gia tăng gấp bội, vì vậy ta thường lo lắng…Lo lắng nàng sẽ theo Ly Quang dịu dàng quan tâm mà rời đi…”
Ta vốn dĩ nước mắt lưng tròng nhưng nghe thấy lời này thì không khỏi phì cười, thì ra trong lòng hắn thế nhưng lại có suy nghĩ như vậy, không khỏi ở trong ngực hắn cọ cọ, đem nước mắt trên mặt lau sạch, rồi lại muốn ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng hắn lại sống chết giữ chặt ta trong lồng ngực, khí lực lớn chưa từng thấy, như thể cực kỳ sợ ta trông thấy biểu cảm của hắn.
Lại nghe thấy hắn khẽ khàng bên tai: “Sau này tin Ly Quang đã chết truyền tới, nàng tiếp nhận Tuyền Khách Châu liền khóc đến nước mắt ràn rụa, trong lòng ta liền nghĩ, nếu như một ngày nào đó ta chết đi, nàng cũng sẽ khóc đến thương tâm như vậy chứ, lại có thể vì ta mà nổi giận…Liền hận kẻ chết không phải là ta.”
Thì ra hắn lại có suy nghĩ ấu trĩ như thế, ta chưa từng nhận ra, chỉ là cảm giác được trái tim hai chúng ta vào thời khắc này bất giác gần kề hơn rất nhiều. Thì ra ta và hắn cả hai đều cẩn thận phỏng đoán, ta phỏng đoán hắn hắn phỏng đoán ta, ngược lại khiến trái tim xa rời nhau. Mặc dù có tình, nhưng chung quy vẫn chưa từng tâm liền tâm như hiện tại.
Hắn lại thấp giọng cười, có chút cảm khái: “Tiểu ngốc điểu, hôm nay có thể thấy nàng khóc lóc đau lòng như vậy, cũng không uổng công ta đưa ra quyết định này.”
Trong lòng ta chua xót, nghĩ thấy trước đây cả hai chưa từng gần kề như hôm nay, hiện giờ không dễ dàng gì mới tâm liền tâm, nhưng hắn lại hạ quyết tâm rời đi, gắng sức đẩy hắn ra, hai mắt như thể bốc hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Nhưng thấy trên mặt hắn hoàn toàn khô ráo, nửa giọt nước mắt cũng không có, mắt phượng sáng rực, ngọc dung trắng trẻo, nào có nửa điểm tiều tụy vì biệt ly? Ngược lại bản thân mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay lại bất chấp dung mạo mà khóc lóc dữ dội, nên càng xấu hổ tức giận, hai mắt mặc dù ra sức trừng hắn, nhưng trong phút chốc nước mắt lại tràn mi, khiến người tức giận mà, một mực nâng tay áo lau sạch.
–Ta khi nào lại có thể thay đổi quyết định của hắn chứ?
Trong lòng vừa nghĩ, miệng đã nức nở nghẹn ngào: “Chàng đã quyết định muốn về Thiên giới làm Thái tử gì đó, vậy sao không đi nhanh đi, còn ở đây quấn lấy bổn tiên làm gì chứ?”
Ý cười trên mặt hắn càng nồng đậm, trêu chọc nói: “Chính là Tiểu ngốc điểu khóc thương tâm như vậy, khiến bổn điện hạ khó xử nha…”
Ta nâng tay áo lau nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa nói: “Ta khóc là chuyện của ta, can hệ gì đến chàng?”
Hắn bước lên lại vòng tay ôm ta vào trong ngực, thấp giọng ôn nhu nói: “Nương tử đau lòng rơi lệ, đương nhiên có liên quan đến vi phu rồi! Ta sao có thể bỏ mặc tiểu nương tử, khiến nàng đau lòng thống khổ chứ?”
Hắn… hắn…lúc này lại còn nói đùa như thật?
Ta giận đến run rẩy, hung hăng đưa tay nhéo hông hắn một cái, chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ mới thả lỏng tay, oán giận nói: “Cho chàng nói bậy! Cho chàng nói bậy! Chàng là…Chàng là chồng ai chứ?”
Hắn hạ thấp người, nhanh chóng trộm hôn một cái trên mặt ta, sau đó đắc ý cúi đầu nói: “Người nào tức giận đương nhiên là chồng của người đó rồi!” Thấy ta vừa giận vừa oán, vùng vẫy không thôi, làm bộ làm tịch thở dài: “Nương tử không nghe lời, đừng trách vi phu nha!” Trước mắt lóe lên một luồng bạch quang, bổn tiên lại cử động nhưng bất luận thế nào cũng không nhúc nhích được.
Đôi mắt xoay tròn tức giận, trừng hắn đến độ hắn nhìn thấy cũng có vài phần chột dạ, ngỏn nghẻn cười nói: “Thanh nhi đừng nhúc nhích, vi phu cũng không có ác ý. Chỉ là muốn trách cũng chỉ có thể trách Tu La phụ thân của nàng. Nhân duyên tốt đẹp của ta, ông ấy một mực muốn ngăn cản, còn muốn đính ước gì đó cho nàng. Tên Ma Lạc gì đấy, ta thấy hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, lưu luyến bụi hoa, hiện giờ ra vẻ thâm tình chân thành với nàng, Tiểu ngốc điểu tuyệt đối không thể tin hắn!”
Trong lòng bổn tiên căm giận vô cùng, nếu không phải miệng không thể nói, sớm đã chửi đóa lên rồi: Ma Lạc không thể tin, chàng thì có thể sao? Ma Lạc chí ít cũng không dám biến bổn tiên thành dạng này, nhưng chàngi lại dám dùng định thân chú với bổn tiên, thế nhưng khi dễ ta như vậy! Càng nghĩ, hai mắt liền chua xót, lại muốn rơi lệ.
Hắn thấy ta như vậy liền vội vàng nâng tay áo lau: “Thanh nhi đừng khóc đừng khóc! Ta chỉ là nghĩ..Chỉ là nghĩ không thể vừa rời đi mà chắp tay tặng nương tử cho kẻ khác!”
Ta nổi giận phừng phừng, bổn tiên cũng không phải là lễ vật, cái gì mà “chắp tay tặng người”?
Hắn lại bứt một nhúm tóc trên đầu ta, thổi một hơi, trước mắt lập tức xuất hiện một thiếu nữ giống bổn tiên như đúc. Hắn xoa xoa đầu nàng ta: “Ngoan ngoan, ngươi ở đây với Tu La Vương đi, Thanh nhi ta phải dẫn đi rồi!”
Ta khẩn trương, với tu vi của phụ thân, chút tiểu xảo nho nhỏ này lẽ nào người nhìn không ra? Lại nói ta nếu như bị hắn dẫn đi, để phụ thân nghĩ rằng ta bỏ trốn cùng hắn, có lẽ người…sẽ đau lòng?
Nào biết Nhạc Kha lại vung tay, bổn tiên liền hóa thành một viên tròn tròn be bé, ước chừng là kích cỡ một viên đan dược, bị hắn nắm trong tay, trầm thấp nói: “Thanh nhi cố chịu ủy khuất hai ngày, đợi ta đến Thiên giới an bày xong sẽ thả nàng ra! Ai cũng đừng mong sau khi ta rời đi liền đem nàng gả cho kẻ khác, Thanh nhi muốn gả cũng chỉ có thể gả làm vợ của ta!” Nói rồi liền thấy hắn lấy ra một cái túi, bỏ bổn tiên vào bên trong, trước mắt lập tức một mảng tối mò, lục giác đều rõ ràng, cảm giác giống như bị hắn nhét vào trong ngực, hơi thở ấm áp ập đến, trái tim càng đập rộn ràng, ở bên tai ta thình thịch không ngừng.
… … Đây là phát sinh tình huống thế nào vậy?
Bên tai nghe thấy tiếng nói bình tĩnh không chút dao động của bản thân: “Thái tử điện hạ đi thong thả, bổn điện không tiễn!” Rõ ràng trước đó trong lòng ta còn nghĩ, tốt nhất là vui vui vẻ vẻ tống hắn đi, tránh khỏi thương tâm lần nữa. Hiện giờ mặc dù biết giọng nói đó chính là thiếu nữ do một dúm tóc của ta hóa thành, vẫn khiến người khác kinh ngạc.
Cửa điện lại lần nữa kêu lên, ngẫm thấy hắn đã ra khỏi điện, bổn tiên ở trong ngực hắn nằm vững vàng, nghe thấy Phương Trọng nghênh tiếp nói: “Nhạc…” Thanh âm vô cùng chua xót của hắn truyền tới, như thể vụn vỡ: “Phương nữ quan…Sau này vẫn xin làm phiền cô thường xuyên chiếu cố Thanh nhi rồi… Nhất định trong lòng nàng căm hận ta lắm, nhưng ta cũng là thân bất do kỷ…” (Huynh đây là tính đi tranh giải Oscar a…)
Phương Trọng cất giọng mềm mại, chứa đựng vẻ đồng tình: “Ngươi cứ yên tâm mà đi, công chúa ta sẽ trông nom, chung quy phải khóc một vài trận thì trong lòng mới thanh thản được. Đứa trẻ này ngoài mặt nhìn không thấy có vẻ gì, kỳ thực trong lòng đau khổ vô cùng. Bị kẹt giữa ngươi và Vương thượng…cũng khó!”
Làm phiền Phương Trọng lo lắng cho bổn tiên như vậy, ta suýt nữa lại rơi nước mắt. Nhưng lạ là, không nhúc nhích được cũng được đi, thế nhưng ngay cả nước mắt cũng như thể ngưng đọng lại trong hốc mắt, không chảy ra được.
Tiếng bước chân Phương Trọng dần xa, trong lòng ta vạn liệu không ngờ con rồng ngốc này diễn xuất quá tốt, thế nhưng dẫn ta từ trong Vương cung Tu La rời đi mà hoàn toàn không bị ngăn cản. Dọc đường đụng phải thủ vệ, hắn từ biệt cùng mọi người, không nhanh không chậm, đích thực cũng không sợ phụ thân hồi cung trông thấy ta giả mạo, đuổi theo chất vấn.
Đi rồi lại đi, bất quá được một canh giờ, chỉ nghe thấy Ma Lạc đang tuần tra cười nói: “Thái tử điện hạ vậy là sắp rời đi rồi?”
Cách lồng ngực phập phồng của hắn, nghe tiếng hắn cười đáp: “Bổn điện đi rồi, Thanh nhi vẫn nên làm phiền ngươi chiếu cố nhiều nhiều!”
Ma Lạc đáp hết sức nhiệt tình: “Thái tử điện hạ thượng lộ bình an.” Cảm giác thấy Nhạc Kha bước được hai bước, hắn lại khó xử bồi thêm một câu: “Chỉ tiếc Thiên giới và tộc Tu La thủy hỏa bất dung, rượu mừng của ta và công chúa điện hạ e là điện hạ không uống được rồi!”
Nhạc Kha dừng lại một chút, bổn tiên nghe thấy tiếng tim hắn đập nhanh dần, cũng không biết hắn vui vẻ hay tức giận, giờ phút này ngữ điệu mà tai ta nghe thấy mang theo bi thương, như thể muốn gây sự: “Hời cho tiểu tử nhà ngươi rồi! Nếu ngày nào đó bổn điện hạ nghe thấy ngươi đối xử không tốt với Thanh nhi, cẩn thận bổn điện hạ tìm ngươi tính sổ!”
Ma Lạc đương nhiên rạng ngời đắc ý đồng ý.
Ta vốn tức giận vô cùng, lúc này cũng nhịn không được âm thầm bật cười, nhớ tới mấy ngày nay Ma Lạc ngày ngày sau khi xong phiên trực đều đến Tư Hoàng Điện cùng ta dùng bữa tối, từ nay về sau ở cùng hắn đương nhiên là thiếu nữ do nhúm tóc đó hóa thành, nếu để hắn ngày nào đó biết được chân tướng, biểu cảm trên mặt nghĩ thấy nhất định là vô cùng đặc sắc.
Lại nghĩ đến Nhạc Kha làm như vậy, đích thị là trắng trợn không kiêng nể gì, sợ là khó tránh khỏi khiến phụ thân đau lòng, sau này cũng không biết giải quyết thế nào, nhưng có thể khiến hắn hạ quyết tâm gây chuyện động trời như vậy, trong lòng bổn tiên mơ hồ lại nảy sinh niềm vui vô hạn, nhưng lại hận không thể ở trong cái túi đen mò mò này mà nhảy lên. Lúc trước đau lòng là thế, ở trong Tư Hoàng Điện khóc đến lấm lem, nào ngờ tình thế xoay chuyển bất ngờ, đích thực khiến người ta không khỏi vừa ngượng vừa giận, lại vừa vui mừng.
Nhạc Kha con rồng ngốc này, nghĩ thấy sớm đã định ra chủ ý nhưng lại để ta dằn vặt không ít ngày, đợi đến khi bổn tiên an ổn, nhất định ở bên hông hắn cho thêm mấy vết bầm tím nữa mới được!
Cửa điện khẽ kêu lên ken két nhưng lại không hề có tiếng nói chuyện. Ta chậm rãi bước vào bên trong, chân nặng như thể đeo chì, từng bước từng bước nặng nề, hận không thể quay đầu rời đi. Nhưng cuối cùng vẫn bước đến sau lưng, từ bên hông hắn nhìn ra, đối diện phía ngoài cửa sổ là con đường mà ta đã đi đến, nghĩ thấy biểu cảm của ta hắn sớm đã nhìn thấy hết rồi.
Ta cách hắn gần như vậy, nhưng qua thời khắc này chính là xa tận chân trời. Tâm phế như thể bị vô số kim nhọn xuyên qua, đau đến độ nhịn không được muốn kêu lên thất thanh run rẩy. Ta vươn hai tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, vùi mặt vào tấm lưng hắn, bên mũi là mùi hoa thạch quỳnh thoang thoảng quá đỗi quen thuộc, gần như khiến lòng người hốt hoảng, không biết vì sao, hai hàng lệ nóng từ khóe mắt trào ra, thật không giống với ta ngày xưa.
Bổn tiên có khi nào lề mà lề mề, như một bé gái nhỏ như vậy?
Ngay đến bản thân cũng phải kinh ngạc: vì sao lại như vậy?
Chẳng qua là vì hắn phải rời đi, chính vì như vậy sao?
Nhưng nước mắt lại như thể chảy mãi không ngừng, vốn dĩ cũng không phải do bổn tiên.
Ta dứt khoát ôm chặt lấy hắn, thất thanh nghẹn ngào, tiếng khóc ấy vang vọng trong điện, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng cười nhẹ trầm thấp: “Tiểu ngốc điểu, ta không hề biết nàng sẽ không nỡ để ta rời đi như vậy!”
Đây là lời gì vậy? Ta rưng rưng từ sau lưng hắn ngẩng đầu lên, biết rõ hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn đột ngột xoay người, trên mặt tràn trề ý cười, nào có nửa phần đau thương ly biệt?
–Thì ra chẳng qua là bổn tiên tự mình đa tình mà thôi!
Ta hận bản thân không thể buông tay, nhưng nước mắt lại càng lúc càng nhiều, khí thế như Trường Giang Hoàng Hà, trong làn hơi nước mông lung, chỉ nghe thấy hắn thở dài mãn nguyện: “Trước đây ta chưa từng trông mong Tiểu ngốc điểu nàng có thể thông suốt! Nhưng hôm nay nàng khóc đến đau lòng như vậy, khiến lòng ta quả thực vui mừng vô cùng, phải làm sao đây?”
Hắn như thể tự biên tự diễn, cánh tay cứng rắn vươn ra liền ôm chặt ta vào trong ngực, mặc kệ toàn bộ nước mắt nước mũi của bổn tiên đều cọ hết trước ngực hắn, chỉ chầm chậm nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, thấp giọng nói bên tai ta: “Lúc nào cũng thấy nàng hét hét gào gào, có đôi khi ngay cả chính ta cũng có chút không tin, cảm giác nàng đối với ta chẳng qua là lưu luyến. Tiểu ngốc điểu từ nhỏ lớn lên ở núi Đan Huyệt, nhưng hễ gặp người nào đối tốt với nàng, nàng liền cảm kích tận đáy lòng, ngay cả sự nồng hậu thâm tình cũng gia tăng gấp bội, vì vậy ta thường lo lắng…Lo lắng nàng sẽ theo Ly Quang dịu dàng quan tâm mà rời đi…”
Ta vốn dĩ nước mắt lưng tròng nhưng nghe thấy lời này thì không khỏi phì cười, thì ra trong lòng hắn thế nhưng lại có suy nghĩ như vậy, không khỏi ở trong ngực hắn cọ cọ, đem nước mắt trên mặt lau sạch, rồi lại muốn ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng hắn lại sống chết giữ chặt ta trong lồng ngực, khí lực lớn chưa từng thấy, như thể cực kỳ sợ ta trông thấy biểu cảm của hắn.
Lại nghe thấy hắn khẽ khàng bên tai: “Sau này tin Ly Quang đã chết truyền tới, nàng tiếp nhận Tuyền Khách Châu liền khóc đến nước mắt ràn rụa, trong lòng ta liền nghĩ, nếu như một ngày nào đó ta chết đi, nàng cũng sẽ khóc đến thương tâm như vậy chứ, lại có thể vì ta mà nổi giận…Liền hận kẻ chết không phải là ta.”
Thì ra hắn lại có suy nghĩ ấu trĩ như thế, ta chưa từng nhận ra, chỉ là cảm giác được trái tim hai chúng ta vào thời khắc này bất giác gần kề hơn rất nhiều. Thì ra ta và hắn cả hai đều cẩn thận phỏng đoán, ta phỏng đoán hắn hắn phỏng đoán ta, ngược lại khiến trái tim xa rời nhau. Mặc dù có tình, nhưng chung quy vẫn chưa từng tâm liền tâm như hiện tại.
Hắn lại thấp giọng cười, có chút cảm khái: “Tiểu ngốc điểu, hôm nay có thể thấy nàng khóc lóc đau lòng như vậy, cũng không uổng công ta đưa ra quyết định này.”
Trong lòng ta chua xót, nghĩ thấy trước đây cả hai chưa từng gần kề như hôm nay, hiện giờ không dễ dàng gì mới tâm liền tâm, nhưng hắn lại hạ quyết tâm rời đi, gắng sức đẩy hắn ra, hai mắt như thể bốc hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Nhưng thấy trên mặt hắn hoàn toàn khô ráo, nửa giọt nước mắt cũng không có, mắt phượng sáng rực, ngọc dung trắng trẻo, nào có nửa điểm tiều tụy vì biệt ly? Ngược lại bản thân mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay lại bất chấp dung mạo mà khóc lóc dữ dội, nên càng xấu hổ tức giận, hai mắt mặc dù ra sức trừng hắn, nhưng trong phút chốc nước mắt lại tràn mi, khiến người tức giận mà, một mực nâng tay áo lau sạch.
–Ta khi nào lại có thể thay đổi quyết định của hắn chứ?
Trong lòng vừa nghĩ, miệng đã nức nở nghẹn ngào: “Chàng đã quyết định muốn về Thiên giới làm Thái tử gì đó, vậy sao không đi nhanh đi, còn ở đây quấn lấy bổn tiên làm gì chứ?”
Ý cười trên mặt hắn càng nồng đậm, trêu chọc nói: “Chính là Tiểu ngốc điểu khóc thương tâm như vậy, khiến bổn điện hạ khó xử nha…”
Ta nâng tay áo lau nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa nói: “Ta khóc là chuyện của ta, can hệ gì đến chàng?”
Hắn bước lên lại vòng tay ôm ta vào trong ngực, thấp giọng ôn nhu nói: “Nương tử đau lòng rơi lệ, đương nhiên có liên quan đến vi phu rồi! Ta sao có thể bỏ mặc tiểu nương tử, khiến nàng đau lòng thống khổ chứ?”
Hắn… hắn…lúc này lại còn nói đùa như thật?
Ta giận đến run rẩy, hung hăng đưa tay nhéo hông hắn một cái, chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ mới thả lỏng tay, oán giận nói: “Cho chàng nói bậy! Cho chàng nói bậy! Chàng là…Chàng là chồng ai chứ?”
Hắn hạ thấp người, nhanh chóng trộm hôn một cái trên mặt ta, sau đó đắc ý cúi đầu nói: “Người nào tức giận đương nhiên là chồng của người đó rồi!” Thấy ta vừa giận vừa oán, vùng vẫy không thôi, làm bộ làm tịch thở dài: “Nương tử không nghe lời, đừng trách vi phu nha!” Trước mắt lóe lên một luồng bạch quang, bổn tiên lại cử động nhưng bất luận thế nào cũng không nhúc nhích được.
Đôi mắt xoay tròn tức giận, trừng hắn đến độ hắn nhìn thấy cũng có vài phần chột dạ, ngỏn nghẻn cười nói: “Thanh nhi đừng nhúc nhích, vi phu cũng không có ác ý. Chỉ là muốn trách cũng chỉ có thể trách Tu La phụ thân của nàng. Nhân duyên tốt đẹp của ta, ông ấy một mực muốn ngăn cản, còn muốn đính ước gì đó cho nàng. Tên Ma Lạc gì đấy, ta thấy hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, lưu luyến bụi hoa, hiện giờ ra vẻ thâm tình chân thành với nàng, Tiểu ngốc điểu tuyệt đối không thể tin hắn!”
Trong lòng bổn tiên căm giận vô cùng, nếu không phải miệng không thể nói, sớm đã chửi đóa lên rồi: Ma Lạc không thể tin, chàng thì có thể sao? Ma Lạc chí ít cũng không dám biến bổn tiên thành dạng này, nhưng chàngi lại dám dùng định thân chú với bổn tiên, thế nhưng khi dễ ta như vậy! Càng nghĩ, hai mắt liền chua xót, lại muốn rơi lệ.
Hắn thấy ta như vậy liền vội vàng nâng tay áo lau: “Thanh nhi đừng khóc đừng khóc! Ta chỉ là nghĩ..Chỉ là nghĩ không thể vừa rời đi mà chắp tay tặng nương tử cho kẻ khác!”
Ta nổi giận phừng phừng, bổn tiên cũng không phải là lễ vật, cái gì mà “chắp tay tặng người”?
Hắn lại bứt một nhúm tóc trên đầu ta, thổi một hơi, trước mắt lập tức xuất hiện một thiếu nữ giống bổn tiên như đúc. Hắn xoa xoa đầu nàng ta: “Ngoan ngoan, ngươi ở đây với Tu La Vương đi, Thanh nhi ta phải dẫn đi rồi!”
Ta khẩn trương, với tu vi của phụ thân, chút tiểu xảo nho nhỏ này lẽ nào người nhìn không ra? Lại nói ta nếu như bị hắn dẫn đi, để phụ thân nghĩ rằng ta bỏ trốn cùng hắn, có lẽ người…sẽ đau lòng?
Nào biết Nhạc Kha lại vung tay, bổn tiên liền hóa thành một viên tròn tròn be bé, ước chừng là kích cỡ một viên đan dược, bị hắn nắm trong tay, trầm thấp nói: “Thanh nhi cố chịu ủy khuất hai ngày, đợi ta đến Thiên giới an bày xong sẽ thả nàng ra! Ai cũng đừng mong sau khi ta rời đi liền đem nàng gả cho kẻ khác, Thanh nhi muốn gả cũng chỉ có thể gả làm vợ của ta!” Nói rồi liền thấy hắn lấy ra một cái túi, bỏ bổn tiên vào bên trong, trước mắt lập tức một mảng tối mò, lục giác đều rõ ràng, cảm giác giống như bị hắn nhét vào trong ngực, hơi thở ấm áp ập đến, trái tim càng đập rộn ràng, ở bên tai ta thình thịch không ngừng.
… … Đây là phát sinh tình huống thế nào vậy?
Bên tai nghe thấy tiếng nói bình tĩnh không chút dao động của bản thân: “Thái tử điện hạ đi thong thả, bổn điện không tiễn!” Rõ ràng trước đó trong lòng ta còn nghĩ, tốt nhất là vui vui vẻ vẻ tống hắn đi, tránh khỏi thương tâm lần nữa. Hiện giờ mặc dù biết giọng nói đó chính là thiếu nữ do một dúm tóc của ta hóa thành, vẫn khiến người khác kinh ngạc.
Cửa điện lại lần nữa kêu lên, ngẫm thấy hắn đã ra khỏi điện, bổn tiên ở trong ngực hắn nằm vững vàng, nghe thấy Phương Trọng nghênh tiếp nói: “Nhạc…” Thanh âm vô cùng chua xót của hắn truyền tới, như thể vụn vỡ: “Phương nữ quan…Sau này vẫn xin làm phiền cô thường xuyên chiếu cố Thanh nhi rồi… Nhất định trong lòng nàng căm hận ta lắm, nhưng ta cũng là thân bất do kỷ…” (Huynh đây là tính đi tranh giải Oscar a…)
Phương Trọng cất giọng mềm mại, chứa đựng vẻ đồng tình: “Ngươi cứ yên tâm mà đi, công chúa ta sẽ trông nom, chung quy phải khóc một vài trận thì trong lòng mới thanh thản được. Đứa trẻ này ngoài mặt nhìn không thấy có vẻ gì, kỳ thực trong lòng đau khổ vô cùng. Bị kẹt giữa ngươi và Vương thượng…cũng khó!”
Làm phiền Phương Trọng lo lắng cho bổn tiên như vậy, ta suýt nữa lại rơi nước mắt. Nhưng lạ là, không nhúc nhích được cũng được đi, thế nhưng ngay cả nước mắt cũng như thể ngưng đọng lại trong hốc mắt, không chảy ra được.
Tiếng bước chân Phương Trọng dần xa, trong lòng ta vạn liệu không ngờ con rồng ngốc này diễn xuất quá tốt, thế nhưng dẫn ta từ trong Vương cung Tu La rời đi mà hoàn toàn không bị ngăn cản. Dọc đường đụng phải thủ vệ, hắn từ biệt cùng mọi người, không nhanh không chậm, đích thực cũng không sợ phụ thân hồi cung trông thấy ta giả mạo, đuổi theo chất vấn.
Đi rồi lại đi, bất quá được một canh giờ, chỉ nghe thấy Ma Lạc đang tuần tra cười nói: “Thái tử điện hạ vậy là sắp rời đi rồi?”
Cách lồng ngực phập phồng của hắn, nghe tiếng hắn cười đáp: “Bổn điện đi rồi, Thanh nhi vẫn nên làm phiền ngươi chiếu cố nhiều nhiều!”
Ma Lạc đáp hết sức nhiệt tình: “Thái tử điện hạ thượng lộ bình an.” Cảm giác thấy Nhạc Kha bước được hai bước, hắn lại khó xử bồi thêm một câu: “Chỉ tiếc Thiên giới và tộc Tu La thủy hỏa bất dung, rượu mừng của ta và công chúa điện hạ e là điện hạ không uống được rồi!”
Nhạc Kha dừng lại một chút, bổn tiên nghe thấy tiếng tim hắn đập nhanh dần, cũng không biết hắn vui vẻ hay tức giận, giờ phút này ngữ điệu mà tai ta nghe thấy mang theo bi thương, như thể muốn gây sự: “Hời cho tiểu tử nhà ngươi rồi! Nếu ngày nào đó bổn điện hạ nghe thấy ngươi đối xử không tốt với Thanh nhi, cẩn thận bổn điện hạ tìm ngươi tính sổ!”
Ma Lạc đương nhiên rạng ngời đắc ý đồng ý.
Ta vốn tức giận vô cùng, lúc này cũng nhịn không được âm thầm bật cười, nhớ tới mấy ngày nay Ma Lạc ngày ngày sau khi xong phiên trực đều đến Tư Hoàng Điện cùng ta dùng bữa tối, từ nay về sau ở cùng hắn đương nhiên là thiếu nữ do nhúm tóc đó hóa thành, nếu để hắn ngày nào đó biết được chân tướng, biểu cảm trên mặt nghĩ thấy nhất định là vô cùng đặc sắc.
Lại nghĩ đến Nhạc Kha làm như vậy, đích thị là trắng trợn không kiêng nể gì, sợ là khó tránh khỏi khiến phụ thân đau lòng, sau này cũng không biết giải quyết thế nào, nhưng có thể khiến hắn hạ quyết tâm gây chuyện động trời như vậy, trong lòng bổn tiên mơ hồ lại nảy sinh niềm vui vô hạn, nhưng lại hận không thể ở trong cái túi đen mò mò này mà nhảy lên. Lúc trước đau lòng là thế, ở trong Tư Hoàng Điện khóc đến lấm lem, nào ngờ tình thế xoay chuyển bất ngờ, đích thực khiến người ta không khỏi vừa ngượng vừa giận, lại vừa vui mừng.
Nhạc Kha con rồng ngốc này, nghĩ thấy sớm đã định ra chủ ý nhưng lại để ta dằn vặt không ít ngày, đợi đến khi bổn tiên an ổn, nhất định ở bên hông hắn cho thêm mấy vết bầm tím nữa mới được!
Tác giả :
Lam Ngã Thảo