Long Huyết Chiến Thần
Chương 45: Ngươi coi trọng ta sao?
Lang đại nhân đưa cánh tay phải ra, mọi người khẩn trương quan sát cái túi liền phát hiện bên trong chỉ có một khối yêu đan bằng hạt đầu, cả đám người nhất thời cười phá lên chế nhạo.
"Dương gia, yêu đan Hoàng giai nhất phẩm - Xích Vĩ Hồ, một quả!"
Tất cả mọi người giật mình kinh ngạc, tối hôm qua Bạch gia thất bại thảm như vậy, bây giờ nhìn thấy một quả yêu đan, bọn họ còn tưởng rằng đây là của Bạch gia. Không nghĩ tới dĩ nhiên là thành quả săn thú của tiểu bối Dương gia, mọi người bốn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ quyền quản lý Bạch Dương trấn thuộc về Bạch gia? Cái này..."
Nghĩ đến người quản lý mình dĩ nhiên là Bạch gia lòng dạ độc ác, trong lòng bọn họ cảm giác một trận âm lãnh, sợ rằng cuộc sống sau này không hề dễ chịu rồi.
Lang đại nhân phất tay áo ra hiệu im lặng, mọi người vội vàng ngậm miệng.
Lang đại nhân vươn cánh tay trái ra, mọi người trợn mắt kinh ngạc khi thấy trong bàn tay hắn không có gì cả.
"Bạch gia, không có yêu đan."
Sắc mặt mọi người nhanh chóng phấn khích hẳn lên.
Trước đó bọn họ đã đoán chừng kết quả trận tranh tài này, thậm chí suy đoán Bạch gia có thể săn được yêu đan Hoàng giai bát phẩm. Về phần Dương gia hơi yếu một chút, ít nhất cũng săn được yêu đan Hoàng giai thất phẩm. Chỉ có điều bọn họ không ngờ nổi kết quả so đấu lại là Dương gia chiến thắng với một quả yêu đan Hoàng giai nhất phẩm.
Bạch Dương hai nhà tranh đoạt quyền quản lý phải là một trận chiến kịch liệt mới đúng, thế mà Dương gia chỉ dùng một quả yêu đan Xích Vĩ Hồ đã giành được thắng lợi. Đây là tin tức bất ngờ đối với toàn thể cư dân Bạch Dương trấn.
Tất cả mọi người đều có cảm giác giống như là nằm mơ.
"Nếu như gia tộc chúng ta có quyền lực tham gia Liệp Yêu đại hội, chỉ cần tránh được Bạch Dương hai nhà. Vậy thì chúng ta cũng có thể nhận được quyền quản lý."
Trong lòng rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Mặc dù đã biết kết quả, thời điểm Lang đại nhân chính thức chuyển giao quyền lực vẫn khiến cho đám người Bạch gia mặt mày xanh mét.
Bạch Thắng rời khỏi đài cao, trở lại vị trí gia tộc của mình. Ánh mắt hắn nhìn lão tổ Dương gia tràn đầy căm hận.
Lang đại nhân cao giọng nói: "Dương gia nhận được quyền quản lý Bạch Dương trấn, Dương Thương Khung sẽ là trấn chủ. Bạch Dương trấn là một phương thế lực được Linh Vũ gia tộc bảo hộ, đại biểu Linh Vũ gia tộc quản lý nơi này. Nếu như có người thách thức tôn nghiêm của trấn chủ xem như là khiêu chiến Linh Vũ gia tộc."
Dựa vào Linh Vũ gia tộc che chở, Dương gia ở nơi này đúng là một tay che trời, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió.
Lang đại nhân quét mắt một vòng quanh đội ngũ Bạch gia. Đám người Bạch Thắng nhất thời cảm giác da đầu tê dại. Bọn họ biết đây là Lang đại nhân cảnh báo chính mình.
"Cảnh cáo ta? Nếu như Bạch gia xuất hiện ba gã Thần Đan cảnh, trấn chủ không phải là thùng rỗng kêu to? Hơn nữa, chỉ cần ta bí mật giết chết Dương Thương Khung, Linh Vũ gia tộc có thể để ý sự tình của Bạch Dương trấn nho nhỏ này sao?"
"Cũng tốt, các ngươi đã biết chuyện Diễn Thần quả thì cứ tới tranh đoạt. Một khi các ngươi chết trong Đại hoang sơn, Linh Vũ gia tộc làm sao biết được là chúng ta ra tay?"
Vừa tới đây, trong mắt Bạch Thắng lóe lên tia sáng âm tàn, Bạch Lợi ở bên cạnh cũng mỉm cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm lão tổ Dương gia.
Lúc này Lang đại nhân móc ra một cái túi màu vàng, trên túi có khắc phù văn đỏ rực truyền ra một cỗ linh khí vô cùng quỷ dị.
Hai người Bạch gia vừa thấy cái túi này nhất thời con ngươi co rụt lại, những người khác cũng lộ vẻ hâm mộ không dứt.
"Dĩ nhiên là túi càn khôn!"
Dương Thanh Huyền thật sự kích động, thấy Long Thần lộ vẻ nghi hoặc mới giải thích:"Túi càn khôn có tác dụng chứa đựng đồ vật, đừng xem nó nhỏ bé như thế, bên trong không gian đoán chừng có thể chứa hết một tòa lầu các. Đây là đồ vật cần thiết khi võ giả ra ngoài lịch lãm, chỉ một cái túi càn khôn này thôi đã là tài sản trọng yếu đối với Dương gia chúng ta rồi."
Sau khi nghe Dương Thanh Huyền giải thích rõ ràng, Long Thần mới nhớ ra mình từng đọc được đồ vật này trong sách.
Quả thật trong quá trình võ giả đi lại bên ngoài cần phải mang theo rất nhiều tài vật, nếu có túi càn khôn thì mọi việc sẽ thuận tiện nhiều lắm. Long Thần nhớ tới thời điểm mang theo năm trăm khối Linh ngọc trên người đúng là phiền toái muốn chết.
Tất cả mọi người thèm thuồng nhìn vào túi càn khôn, Lang đại nhân tiếp tục nói: "Dương gia trở thành trấn chủ, đây là vật phẩm Linh Vũ gia tộc ban thưởng đầu tiên. Nếu như Dương gia có thể quản lý tốt Bạch Dương trấn sẽ nhận được ban thưởng trọng hậu."
Linh Vũ gia tộc ban thưởng hiển nhiên trân quý phi thường. Mặc dù đại đa số người đã ủng hộ Dương gia trở thành trấn chủ, nhưng mà bọn họ vẫn tiếc nuối phần thưởng giá trị kia. Nhất là Bạch gia, túi càn khôn vốn là đồ vật của gia tộc bọn họ lại bị lão tổ Dương gia cầm vào tay, Bạch Thắng quả thật tức giận muốn hộc máu.
Bây giờ Lang đại nhân đã tuyên bố quyền quản lý rồi, ban thưởng cũng xong. Hắn nói với lão tổ Dương gia: "Tận tâm tận lực làm việc nhất định sẽ có hồi báo. Sau này ta sẽ đến Bạch Dương trấn kiểm tra định kỳ."
Lão tổ Dương gia thấy Lang đại nhân muốn đi, vội vàng nói: "Cung tiễn Lang đại nhân!"
Không nghĩ tới ánh mắt Lang đại nhân bỗng nhiên nhìn sang Long Thần, nhỏ giọng nói:"Ngươi đi theo ta!"
Long Thần hơi ngạc nhiên, cuối cùng vẫn đi theo Lang đại nhân ra phía sau quảng trường. Những người còn lại cũng không biết Lang đại nhân rốt cuộc là có ý gì.
"Chẳng lẽ là Lang đại nhân thấy tên này thiên phú hơn người, cho nên muốn mang về Nguyên Linh thành bồi dưỡng?"
Đây là ý nghĩ trong lòng rất nhiều người.
Ngay cả lão tổ Dương gia cũng không tránh khỏi suy nghĩ miên man. Nếu như Long Thần được Linh Vũ gia tộc tài bồi, hắn hiển nhiên là vui vẻ phi thường.
Hai người Bạch Thắng và Bạch Lợi quay mặt nhìn nhau, chân mày đã nhíu chặt thành đường thẳng.
"Nhị đệ, ngươi nói Lang đại nhân có phải là định mang hắn đi?"
Bạch Lợi lắc đầu giễu cợt:"Ngươi suy nghĩ quá nhiều, chỉ là một gã võ giả Long Mạch cảnh đệ thất trọng mà thôi, tại Nguyên Linh thành còn thua một khối củi mục. Ở độ tuổi của hắn, Nguyên Linh thành có một đống lớn nhân tài vượt xa cảnh giới này. Lang đại nhân chính là siêu cấp thiên tài của Linh Vũ gia tộc, tiểu tử kia trong mắt hắn chỉ là tên hề mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới."
Nghe thấy Bạch Lợi nói như vậy, Bạch Thắng mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, hắn lại nghĩ đến phần ban thưởng hậu hĩnh kia, Dương Thương Khung trở thành trấn chủ Bạch Dương trấn, hắn thật sự không cam lòng đón nhận thất bại.
Bởi vì Lang đại nhân còn chưa muốn đi, cho nên hơn vạn người cũng không dám rời khỏi, chỉ có thể yên lặng chờ đợi trên quảng trường.
Trong một con hẻm nhỏ, Lang đại nhân cởi áo choàng xuống để lộ ra khuôn mặt thư sinh trắng trẻo. Thần sắc hắn cũng từ từ biến hóa, không còn lạnh lùng như lúc trước.
Người này biến hóa sắc mặt quá nhanh, Long Thần phản ứng không kịp cứng đờ người ra. Hắn vốn là người vô pháp vô thiên, cũng đã tương đối quen thuộc với Lang đại nhân rồi, cho nên không cần câu thúc nhiều lắm. Lúc này hắn tiến lại gần cười nói:"Không biết Lang đại nhân gặp riêng tiểu nhân làm gì? Chẳng lẽ ngươi là coi trọng ta sao?"
Lang đại nhân cười khổ nói: "Ngươi … trước giờ nói chuyện đều không đứng đắn như vậy sao? Đừng có gọi ta là Lang đại nhân, ta mấy ngày qua nghe các ngươi xưng hô mãi làm ta mất tự nhiên. Ta tên là Mạc Tiểu Lang, ngươi gọi ta là tiểu Lang đi!"
“Mạc Tiểu Lang?”
Long Thần âm thầm mặc niệm cái tên này mấy lần, đồng thời cảm giác thân thiết hơn nhiều. Hắn đánh giá thiếu niên này từ trên xuống dưới vài lần, sau đó mới nhận ra tên này cũng đang nhìn mình chằm chằm mới ho khan một tiếng, nói:"Ngươi nhìn ta xong chưa?"
Mạc Tiểu Lang lộ vẻ xấu hổ, cười nói:"Ta thấy ngươi trở thành Thú võ giả, Bạch Dương trấn chỉ là địa phương nhỏ, ngươi lại biết được phương pháp luyện hóa thú hồn, cho nên ta có chút kinh ngạc. Đây là bí mật của ngươi, ta đây không tiện hỏi tới. Trong vòng một tháng, ngươi tăng cường thực lực từ Long Mạch cảnh đệ nhị trọng lên tới đệ thất trọng đúng là thiên tư bất phàm. Ta chỉ muốn hỏi ngươi có nguyện ý tới Linh Vũ gia tộc với ta không? Ta nghĩ rằng ngươi sẽ được bồi dưỡng tốt hơn ở đó!"
Thì ra Mạc Tiểu Lang coi trọng thiên phú của mình, Long Thần cuối cùng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Dương gia, yêu đan Hoàng giai nhất phẩm - Xích Vĩ Hồ, một quả!"
Tất cả mọi người giật mình kinh ngạc, tối hôm qua Bạch gia thất bại thảm như vậy, bây giờ nhìn thấy một quả yêu đan, bọn họ còn tưởng rằng đây là của Bạch gia. Không nghĩ tới dĩ nhiên là thành quả săn thú của tiểu bối Dương gia, mọi người bốn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ quyền quản lý Bạch Dương trấn thuộc về Bạch gia? Cái này..."
Nghĩ đến người quản lý mình dĩ nhiên là Bạch gia lòng dạ độc ác, trong lòng bọn họ cảm giác một trận âm lãnh, sợ rằng cuộc sống sau này không hề dễ chịu rồi.
Lang đại nhân phất tay áo ra hiệu im lặng, mọi người vội vàng ngậm miệng.
Lang đại nhân vươn cánh tay trái ra, mọi người trợn mắt kinh ngạc khi thấy trong bàn tay hắn không có gì cả.
"Bạch gia, không có yêu đan."
Sắc mặt mọi người nhanh chóng phấn khích hẳn lên.
Trước đó bọn họ đã đoán chừng kết quả trận tranh tài này, thậm chí suy đoán Bạch gia có thể săn được yêu đan Hoàng giai bát phẩm. Về phần Dương gia hơi yếu một chút, ít nhất cũng săn được yêu đan Hoàng giai thất phẩm. Chỉ có điều bọn họ không ngờ nổi kết quả so đấu lại là Dương gia chiến thắng với một quả yêu đan Hoàng giai nhất phẩm.
Bạch Dương hai nhà tranh đoạt quyền quản lý phải là một trận chiến kịch liệt mới đúng, thế mà Dương gia chỉ dùng một quả yêu đan Xích Vĩ Hồ đã giành được thắng lợi. Đây là tin tức bất ngờ đối với toàn thể cư dân Bạch Dương trấn.
Tất cả mọi người đều có cảm giác giống như là nằm mơ.
"Nếu như gia tộc chúng ta có quyền lực tham gia Liệp Yêu đại hội, chỉ cần tránh được Bạch Dương hai nhà. Vậy thì chúng ta cũng có thể nhận được quyền quản lý."
Trong lòng rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Mặc dù đã biết kết quả, thời điểm Lang đại nhân chính thức chuyển giao quyền lực vẫn khiến cho đám người Bạch gia mặt mày xanh mét.
Bạch Thắng rời khỏi đài cao, trở lại vị trí gia tộc của mình. Ánh mắt hắn nhìn lão tổ Dương gia tràn đầy căm hận.
Lang đại nhân cao giọng nói: "Dương gia nhận được quyền quản lý Bạch Dương trấn, Dương Thương Khung sẽ là trấn chủ. Bạch Dương trấn là một phương thế lực được Linh Vũ gia tộc bảo hộ, đại biểu Linh Vũ gia tộc quản lý nơi này. Nếu như có người thách thức tôn nghiêm của trấn chủ xem như là khiêu chiến Linh Vũ gia tộc."
Dựa vào Linh Vũ gia tộc che chở, Dương gia ở nơi này đúng là một tay che trời, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió.
Lang đại nhân quét mắt một vòng quanh đội ngũ Bạch gia. Đám người Bạch Thắng nhất thời cảm giác da đầu tê dại. Bọn họ biết đây là Lang đại nhân cảnh báo chính mình.
"Cảnh cáo ta? Nếu như Bạch gia xuất hiện ba gã Thần Đan cảnh, trấn chủ không phải là thùng rỗng kêu to? Hơn nữa, chỉ cần ta bí mật giết chết Dương Thương Khung, Linh Vũ gia tộc có thể để ý sự tình của Bạch Dương trấn nho nhỏ này sao?"
"Cũng tốt, các ngươi đã biết chuyện Diễn Thần quả thì cứ tới tranh đoạt. Một khi các ngươi chết trong Đại hoang sơn, Linh Vũ gia tộc làm sao biết được là chúng ta ra tay?"
Vừa tới đây, trong mắt Bạch Thắng lóe lên tia sáng âm tàn, Bạch Lợi ở bên cạnh cũng mỉm cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm lão tổ Dương gia.
Lúc này Lang đại nhân móc ra một cái túi màu vàng, trên túi có khắc phù văn đỏ rực truyền ra một cỗ linh khí vô cùng quỷ dị.
Hai người Bạch gia vừa thấy cái túi này nhất thời con ngươi co rụt lại, những người khác cũng lộ vẻ hâm mộ không dứt.
"Dĩ nhiên là túi càn khôn!"
Dương Thanh Huyền thật sự kích động, thấy Long Thần lộ vẻ nghi hoặc mới giải thích:"Túi càn khôn có tác dụng chứa đựng đồ vật, đừng xem nó nhỏ bé như thế, bên trong không gian đoán chừng có thể chứa hết một tòa lầu các. Đây là đồ vật cần thiết khi võ giả ra ngoài lịch lãm, chỉ một cái túi càn khôn này thôi đã là tài sản trọng yếu đối với Dương gia chúng ta rồi."
Sau khi nghe Dương Thanh Huyền giải thích rõ ràng, Long Thần mới nhớ ra mình từng đọc được đồ vật này trong sách.
Quả thật trong quá trình võ giả đi lại bên ngoài cần phải mang theo rất nhiều tài vật, nếu có túi càn khôn thì mọi việc sẽ thuận tiện nhiều lắm. Long Thần nhớ tới thời điểm mang theo năm trăm khối Linh ngọc trên người đúng là phiền toái muốn chết.
Tất cả mọi người thèm thuồng nhìn vào túi càn khôn, Lang đại nhân tiếp tục nói: "Dương gia trở thành trấn chủ, đây là vật phẩm Linh Vũ gia tộc ban thưởng đầu tiên. Nếu như Dương gia có thể quản lý tốt Bạch Dương trấn sẽ nhận được ban thưởng trọng hậu."
Linh Vũ gia tộc ban thưởng hiển nhiên trân quý phi thường. Mặc dù đại đa số người đã ủng hộ Dương gia trở thành trấn chủ, nhưng mà bọn họ vẫn tiếc nuối phần thưởng giá trị kia. Nhất là Bạch gia, túi càn khôn vốn là đồ vật của gia tộc bọn họ lại bị lão tổ Dương gia cầm vào tay, Bạch Thắng quả thật tức giận muốn hộc máu.
Bây giờ Lang đại nhân đã tuyên bố quyền quản lý rồi, ban thưởng cũng xong. Hắn nói với lão tổ Dương gia: "Tận tâm tận lực làm việc nhất định sẽ có hồi báo. Sau này ta sẽ đến Bạch Dương trấn kiểm tra định kỳ."
Lão tổ Dương gia thấy Lang đại nhân muốn đi, vội vàng nói: "Cung tiễn Lang đại nhân!"
Không nghĩ tới ánh mắt Lang đại nhân bỗng nhiên nhìn sang Long Thần, nhỏ giọng nói:"Ngươi đi theo ta!"
Long Thần hơi ngạc nhiên, cuối cùng vẫn đi theo Lang đại nhân ra phía sau quảng trường. Những người còn lại cũng không biết Lang đại nhân rốt cuộc là có ý gì.
"Chẳng lẽ là Lang đại nhân thấy tên này thiên phú hơn người, cho nên muốn mang về Nguyên Linh thành bồi dưỡng?"
Đây là ý nghĩ trong lòng rất nhiều người.
Ngay cả lão tổ Dương gia cũng không tránh khỏi suy nghĩ miên man. Nếu như Long Thần được Linh Vũ gia tộc tài bồi, hắn hiển nhiên là vui vẻ phi thường.
Hai người Bạch Thắng và Bạch Lợi quay mặt nhìn nhau, chân mày đã nhíu chặt thành đường thẳng.
"Nhị đệ, ngươi nói Lang đại nhân có phải là định mang hắn đi?"
Bạch Lợi lắc đầu giễu cợt:"Ngươi suy nghĩ quá nhiều, chỉ là một gã võ giả Long Mạch cảnh đệ thất trọng mà thôi, tại Nguyên Linh thành còn thua một khối củi mục. Ở độ tuổi của hắn, Nguyên Linh thành có một đống lớn nhân tài vượt xa cảnh giới này. Lang đại nhân chính là siêu cấp thiên tài của Linh Vũ gia tộc, tiểu tử kia trong mắt hắn chỉ là tên hề mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới."
Nghe thấy Bạch Lợi nói như vậy, Bạch Thắng mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, hắn lại nghĩ đến phần ban thưởng hậu hĩnh kia, Dương Thương Khung trở thành trấn chủ Bạch Dương trấn, hắn thật sự không cam lòng đón nhận thất bại.
Bởi vì Lang đại nhân còn chưa muốn đi, cho nên hơn vạn người cũng không dám rời khỏi, chỉ có thể yên lặng chờ đợi trên quảng trường.
Trong một con hẻm nhỏ, Lang đại nhân cởi áo choàng xuống để lộ ra khuôn mặt thư sinh trắng trẻo. Thần sắc hắn cũng từ từ biến hóa, không còn lạnh lùng như lúc trước.
Người này biến hóa sắc mặt quá nhanh, Long Thần phản ứng không kịp cứng đờ người ra. Hắn vốn là người vô pháp vô thiên, cũng đã tương đối quen thuộc với Lang đại nhân rồi, cho nên không cần câu thúc nhiều lắm. Lúc này hắn tiến lại gần cười nói:"Không biết Lang đại nhân gặp riêng tiểu nhân làm gì? Chẳng lẽ ngươi là coi trọng ta sao?"
Lang đại nhân cười khổ nói: "Ngươi … trước giờ nói chuyện đều không đứng đắn như vậy sao? Đừng có gọi ta là Lang đại nhân, ta mấy ngày qua nghe các ngươi xưng hô mãi làm ta mất tự nhiên. Ta tên là Mạc Tiểu Lang, ngươi gọi ta là tiểu Lang đi!"
“Mạc Tiểu Lang?”
Long Thần âm thầm mặc niệm cái tên này mấy lần, đồng thời cảm giác thân thiết hơn nhiều. Hắn đánh giá thiếu niên này từ trên xuống dưới vài lần, sau đó mới nhận ra tên này cũng đang nhìn mình chằm chằm mới ho khan một tiếng, nói:"Ngươi nhìn ta xong chưa?"
Mạc Tiểu Lang lộ vẻ xấu hổ, cười nói:"Ta thấy ngươi trở thành Thú võ giả, Bạch Dương trấn chỉ là địa phương nhỏ, ngươi lại biết được phương pháp luyện hóa thú hồn, cho nên ta có chút kinh ngạc. Đây là bí mật của ngươi, ta đây không tiện hỏi tới. Trong vòng một tháng, ngươi tăng cường thực lực từ Long Mạch cảnh đệ nhị trọng lên tới đệ thất trọng đúng là thiên tư bất phàm. Ta chỉ muốn hỏi ngươi có nguyện ý tới Linh Vũ gia tộc với ta không? Ta nghĩ rằng ngươi sẽ được bồi dưỡng tốt hơn ở đó!"
Thì ra Mạc Tiểu Lang coi trọng thiên phú của mình, Long Thần cuối cùng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tác giả :
Phong Thanh Dương