Long Đồ Án
Quyển 8 - Chương 201: Yêu thỉnh
Đám người tới đánh lén Triển phủ, có ý đồ bắt cóc Tiểu Tứ Tử chính là đám người của Hạc Phong.
Thật may mắn là mọi người đã sớm có phòng bị cho nên cũng không xảy chuyện đáng tiếc nào.
Hôm nay, đám người Hạc Phong bị bao vây trong sân viện Triển phủ, hai bên có Ân Hầu cùng Thiên Tôn trấn giữ, phía trên có Triệu Phổ cùng các cao thủ Triệu gia quân, muốn phá được vòng vây ra ngoài xem ra còn khó hơn cả lên trời nữa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới chen được lên trên tường viện đã liền phát hiện —— Không có cơ hội cho mình biểu hiện!
Hạc Phong đánh giá xung quanh một chút, cảm thấy mình hoàn toàn không có được phần thắng cho nên phải nghĩ được cách thoát thân.
Hắn nhìn về phía Ân Hầu, a a cười một tiếng: “Ân Hầu, đã lâu không gặp a? Thiên Tôn cũng có ở đây a, xem ra gần đây Ma cung quan hệ rất tốt với phái Thiên Sơn đi?”
Hạc Phong tuy ngoài miệng nói thoải mái như vậy, thế nhưng trong lòng lại đang tính toán, quan sát bốn phía xem chỗ nào dễ động thủ nhất đây?
Ân Hầu thấy hắn như vậy, đại khái cũng đoán được hắn đang tính toán cái gì, cho nên liền nói: “Hay là đi về phía Tây đi?”
Hạc Phong hơi sững sờ.
Ân Hầu chỉ chỉ về vách tường viện phía Tây, nói: “Bên đó ít người nhất.”
Hạc Phong cau mày, quay đầu nhìn lại thấy đúng thật là ở tường viện phía Tây cũng không có ai, hắn cảm thấy có chút nghi ngờ mà nhìn Ân Hầu.
Ân Hầu thiêu mi một cái, ý là ——— Xem ngươi có dám bỏ chạy không a.
“Ai ai….”
Hạc Phong ở bên này còn đang do dự, bên kia Triệu Phổ đã lên tiếng rồi: “Tiểu Quỷ, ông đây bảo ngươi quỳ xuống, sao còn không nghe lời a?”
Hạc Phong tức giận, nhìn Triệu Phổ: “Tiểu Quỷ …..”
Ai ngờ hắn mới vừa mở miệng thì Triệu Phổ đã vung tay lên ……. một loạt tên bắn ra, Hạc Phong chợt lách người tránh được những tên bắn ra, thế nhưng những hắc y nhân sau lưng hắn cũng không có tránh kịp, bị tên bắn lên đùi đau đến độ không đứng vững, tất cả quỳ rạp dưới đất.
Trong phòng, Bàng Dục liền đi đến đóng cửa phòng lại, tránh cho Tiểu Tứ Tử bị doạ sợ.
Hạc Phong nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ vui vẻ, chỉ chỉ trên nền đất: “Tới đây, dập đầu cho gia một cái.”
Hai mắt Hạc Phong cũng long sòng sọc, hắn tuổi tác thế này, địa vị giang hồ cũng lớn như vậy, lại bị tên oắt con Triệu Phổ gọi là Tiểu Quỷ …..
“Không quỳ sao?” Triệu Phổ lại giơ tay lên một cái, lúc này tất cả các tướng sĩ đều đồng loạt giương cung lên, ý là bắn cả một vòng tròn xem ngươi chạy đường nào.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn ở bên cạnh bất đắc dĩ mà lắc đầu, Hạc Phong này bắt ai không bắt lại đi bắt Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử là tâm can bảo bối của Triệu Phổ, dám động đến nhi tử của hắn, hắn lại có thể buông tha cho ngươi sao?
Dù không muốn nhưng hảo hán không so đo thiệt hại trước mắt, Hạc Phong biết Triệu Phổ nói được là làm được, công phu của mình tuy cũng cao, những loại cung nỏ này bình thường mình cũng không cần sợ, có điều hôm nay Ân Hầu cùng Thiên Tôn đều ở đây cả, mình cho dù có muôn trốn cũng trốn không thoát, không còn cách nào khác là phải chịu nhục.
Vì vậy, Hạc Phong chậm rãi quỳ xuống.
Tất cả mọi người đều nhịn không được mà thiêu mi một cái —— Thì ra dù là cao thủ thì cũng có người không có chút khí tiết nào hết a, không hổ danh là đầu lĩnh những tên sát thủ tàn hại trung lương đi.
Trong phòng, Công Tôn đứng sau cửa sổ nhìn ra, hắn híp mắt mà gật đầu một cái, tâm nói — Lúc này mới thật hả giận! Dám có mưu đồ với nhi tử ta. Triệu Phổ, làm tốt lắm!
Nghĩ tới đây, Công Tôn lại nhìn lên Triệu Phổ ở trên nóc nhà một cái, dáng vẻ Triệu Phổ lúc này thật chẳng khác một tên lưu manh chút nào, thế nhưng cũng lại rất đẹp trai đi.
Hạc Phong quỳ xuống, ai ngờ Triệu Phổ vẫn vung tay lên….
Triệu gia quân làm việc cũng rất nguyên tắc, chỉ cần có hiệu lệnh là bắn, vì vậy đương nhiên là đồng loạt bắn tên …..
Vì vậy, Hạc Phong nhìn thấy bốn phương tám hướng đều có tên lệnh bắn tới, hắn liền nhanh chóng vận nội kình tránh né, thế nhưng do tên bắn quá nhiều, hắn lại đang ở tư thế quỳ nên không thể vận dụng toàn lực.
Cho nên, sau ba loạt tên luân phiên bắn tới, đợi đến sau khi Triệu Phổ kêu dừng lại, Hạc Phong đã toàn thân ghim đầy tên nhọn mà nằm ở một bên, hai mắt mở lớn hung tợn trừng Triệu Phổ: “Ngươi dám ám toán lão phu ……”
Triệu Phổ vui vẻ, nhìn lại hắn: “Ông đây cũng đâu có nói ngươi quỳ thì sẽ tha cho ngươi đâu.”
“Tiểu nhân hèn hạ ….”
“Không dám nhận.” Triệu Phổ còn chưa đợi Hạc Phong nói xong liền cười lạnh một cái, nói: “Lão tử thay huynh đệ báo thù, ngươi không phục thì tới cắn ta a.”
Triệu gia quân đều biết Triệu Phổ đang vì Hạ Chinh cùng mấy viên Đại tướng bị chết thảm năm xưa mà báo thù, lúc này họ cũng cảm thấy hả dạ.
Ân Hầu ở bên cạnh lắc đầu, tâm nói, Hạc Phong này số thật là cực khổ a, khó khăn lắm mới có thể dưỡng thương tốt lên một chút, bảo vệ được tính mạng, mà tuổi thì cũng đã hơn trăm rồi, thế mà vẫn phải ra ngoài làm chuyện xấu, lúc này còn rơi vào tay Triệu Phổ, lần này xem ra còn thảm hơn nữa rồi.
Hạc Phong cũng vô cùng tức giận, có điều tình thế trước mắt rất bất lợi cho mình cho nên không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.
Triệu Phổ thấy cũng đã tới lúc rồi, liền nói với hắn: “Hỏi ngươi cái gì ngươi cứ đáp cái đó là được.”
Hạc Phong cũng không phục, ý là —– Dựa vào cái gì mà ta phải như vậy?
Triệu Phổ càng vui vẻ hơn: “Ngươi không trả lời liền chặt tay ngươi, trả lời không được chặt chân ngươi.”
“Triệu Phổ … ngươi lấn át người quá đáng!” Hạc Phong cắn răng nghiến lợi nói.
Triệu Phổ ngoáy ngoáy lỗ tai: “Lấn át ngươi thì đã sao? Không muốn bị người ta lấn át thì đừng có đi làm chuyện xấu nữa a.”
Dù sao thì Hạc Phong cũng đã trăm tuổi rồi, lại còn bị một tên hậu bối đùa giỡn như vậy cho nên giận đến độ khí huyết dâng trào.
Bên cạnh, Triển Chiêu khoanh tay gật gật đầu —- Mặc dù bị Triệu Phổ chiếm mất danh tiếng thế nhưng cũng rất thoả lòng người.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy rất tốt —– Cái này gọi là ác nhân tự hữu ác nhân trị, Triệu Phổ vốn là người ngoan liệt, hắn lại là quân nhân cũng không cần kể đến quy củ giang hồ.
“Nói đi.” Triệu Phổ nói.
Hạc Phong cau mày: “Nói cái gì?”
“Ngươi cảm thấy nói cái gì có thể giúp ngươi giữ mạng thì nói.” Triệu Phổ thiêu mi một cái: “Vẫn là câu cũ, không nói chặt tay, nói không tốt chặt chân….”
“Ngươi ……”
Hạc Phong còn chưa kịp cãi câu nào đã thấy khoé miệng Triệu Phổ nhếch lên rồi: “Dám nói nhảm chặt hết cả tay lẫn chân. Ngươi cứ đi thử dưỡng thêm một trăm năm nữa xem chúng có dài ra lại không đi.”
Mọi người cũng nhẫn cười —— Cũng hiểu được tại sao mỗi khi đánh giặc Âu Dương Thiếu Chinh đều độc miệng như vậy, thì ra là mang phong cách của chủ soái đi.
Ân Hầu sờ sờ cằm —— Hắn rất thích cái tính cách này của Triệu Phổ a.
Trong phòng, Công Tôn chống cằm lên nấc cửa sổ mà nhìn Triệu Phổ trên tường viện —— Lưu Manh này lại đẹp trai chưa từng thấy a.
Bàng Dục cùng Bao Duyên ở phía sau đều ngoẹo đầu nhìn Công Tôn, tư thế cùng ánh mắt này của hắn —– có chút giống mấy nha đầu ở Khai Phong phủ mỗi khi si mê mà nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi, cái kiểu ngưỡng mộ đại anh hùng đây sao?
Bàng Dục bĩu môi một cái: “Thật ra thì, Anh hùng cùng Lưu manh chỉ khác nhau ở chỗ một người có võ công còn người kia thì không mà thôi.”
Hắn vừa mới nói xong thì ngay lập tức nhận được cái liếc xéo của cả Công Tôn và Bao Duyên —– Ngươi thối lắm!
………….
Hạc Phong cũng không còn biện pháp nào khác, không thể làm gì ngoài việc khai ra để bảo toàn tính mạng của mình: “Chúng ta biết trong tay các ngươi có mảnh giấy lấy được trong cây bút lông, cho nên mới âm thầm thiết kế bẫy để có thể một lưới diệt hết các ngươi, hơn nữa cũng bắt được Yêu Hồ kia.”
Ánh mắt Triệu Phổ cũng lạnh đi mấy phần: “Làm sao các ngươi lại biết bên trong cây bút đó có đồ.”
Hạc Phong nhíu mày một cái.
“Trong phủ có gian tế sao?” Triển Chiêu hỏi: “Phải nói là trong nha môn có gian tế mới đúng … lúc trước hai vị Tri phủ vì điều tra được quá nhiều chuyện nên mới rước lấy hoạ sát thân, nếu như trong nha môn không có gian tế thì sao các ngươi lại biết mà kịp thời giết người giệt khẩu được.”
“Là ai?” Triệu Phổ hỏi.
“Ta không rõ lắm.” Hạc Phong xoay mặt nhìn nời khác.
Triệu Phổ cười: “Ngươi cho là ta nói chơi với ngươi a?” Nói xong liền rút Tân Đình Hầu ra, ý là, cứ chém ngươi trước rồi lại nói tiếp.
“Là một bộ khoái …..” Hạc Phong thấy tính mạng sắp nguy hiểm liền vội nói: “Họ Trần ….”
“Trần sao ….” Triệu Phổ nháy mắt với Tử Ảnh một cái, Tử Ảnh liền nhanh chóng hành động. Thật ra thì, trước đó mọi người cũng đoán ra rồi, nhất định trong nha môn tai mắt của đối phương, nếu không sao có thể lần nào cũng trùng hợp như vậy được. Mà lần này trước khi hành động, Triệu Phổ đã cho người quan sát tất cả các quan viên trong nha môn, thấy kẻ nào chạy là bắt kẻ đó lại.
Quả nhiên, Tử Ảnh vừa mới tới, chỉ thấy Trần bộ khoái đó hình như dự cảm có chuyện chẳng lành cho nên đang định chạy trốn đi a.
Tử Ảnh đem người bắt lại, sau đó lại trở về tiếp tục xem náo nhiệt.
Triệu Phổ tiếp tục hỏi Hạc Phong: “Mạnh Thanh đâu?”
Hạc Phong nhìn mọi người một chút, nói: “Hắn đã rời khỏi Thường Châu phủ rồi.”
“Hắn đi đâu?” Mạc Hư hỏi.
“Ta thực sự không biết.” Hạc Phong nói: “Có thể hắn ….”
Lời còn chưa dứt đã nghe Thiên Tôn nói một tiếng: “Cẩn thận.”
Mọi người hơi sững sờ, chỉ thấy có một thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái.
Mà cùng lúc đó, sau lưng Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh …….
Có điều, Thiên Tôn còn chưa kịp đến trước mặt hắn thì Cự Khuyết vẫn được hắn chắp tay cầm sau lưng đã ra khỏi vỏ rồi, xem ra hắn đã sớm có chuẩn bị.
Hắc y nhân kia đánh lén bất thành liền giơ tay lên, ném về phía sân hai viên đạn tròn xoe…..
Triệu Phổ cau mày, nhẹ nhàng nhấc tay một cái, tất cả các ảnh vệ trên nóc nhà đều đồng loạt rút lui, chỉ trong nháy mắt sau đó, chỉ nghe thấy “oành” một tiếng hai viên đạn kia nổ tung, khói bay mù mịt.
Mà chính trong khoảnh khắc khói bụi mịt mù này, Hạc Phong liền nhảy một cái lên tường viện phía Tây Bắc hòng chạy trốn, thế nhưng hắn vừa mới nhảy lên được trên mái nhà, liền nghe thấy Ân Hầu ở phía dưới cười lạnh một tiếng: “Bao nhiêu năm như vậy rồi mà ngươi vẫn chẳng khôn ra được chút nào.”
Vừa nói xong đã thấy bên phía tường viện Tây Bắc vốn dĩ phòng ngự yếu nhất, ở phía sau đột nhiên lại xông ra một thân ảnh khổng lồ, tiếng cười cũng sang sảng: “Ha ha …. Hạc Phong, nếm tử đại bổng chuỳ của Đại Hoà thượng ta một chút a.”
Nói xong đã đập ngay một côn xuống, đập ngay lên đầu của Nhạc Phong khiến hắn nổ cả đom đóm mắt.
Thì ra là Vô Sa hoà thượng đã mai phục ngay phía sau tường viện.
Thực ra thì Vô Sa cũng định nhảy lên đứng trên tường viện, thế nhưng bởi vì hắn quá béo cho nên sợ làm vỡ luôn cả tường viện nhà Triển Chiêu, mà làm hỏng rồi còn phải đền tiền nữa, vì vậy hắn cứ dứt khoát núp sau tường luôn đi, Lâm Dạ Hỏa đưa cho hắn hai quả lê, Vô Sa lại còn muốn lôi Trâu Lương lại hỏi han chút nữa, liền bị Lâm Dạ Hỏa muốn nhào đến đạp bụng.
Vô Sa còn đang hỏi thăm về sinh thần bát tự của Trâu Lương đây, lại đột nhiên thấy Hạc Phong chạy về phía của hắn.
Sau khi Vô Sa chặn lại Hạc Phong rồi, Lâm Dạ Hỏa liền nhảy vào trong sân, phất lên Vô Phong Chưởng …. thổi bay những bụi khói kia, nhờ vậy mọi người cũng thấy được rõ hơn.
Điểm đặc biệt của Vô Phong Chưởng chính là, dù là loại khói bụi sương mù gì một khi gặp phải nó cũng tiêu tán hết.
Hạc Phong vừa nhìn thấy Vô Sa cũng biết được mình hết đường trốn rồi … có điều lúc này người mà mọi người muốn bắt nhất vẫn là hắc y nhân âm thầm trợ giúp Hạc Phong.
Triển Chiêu đã sớm để mắt đến hắn, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đuổi theo hắn.
Hắc y nhân này khinh công cực tốt, hắn lại vận hết sức mà chạy thục mạng, Triển Chiêu cau mày —– Nhìn bóng lưng rất giống Mạnh Thanh, thế nhưng nội lực lại mạnh hơn Mạnh Thanh rất nhiều, thật kỳ quái!
Khinh công người nọ mặc dù không tệ nhưng hiển nhiên là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh hơn hắn nhiều, cho nên chớp mắt cái đã sắp bị hai người bao vây rồi … Có thể nói địa hình nơi đây đã giúp cho đối phương rất nhiều. Hơn nữa, hình như đối phương rất quen thuộc địa hình, ngoắt một cái đã rẽ đến bến tàu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cau mày …. Lúc này ở bến tàu cũng có thật nhiều người, khắp nơi đều đang cứu hoả, còn có rất nhiều người đến giúp đỡ một tay cứu người cùng tài vật.
Hắc y nhân kia lập tức nhảy vào trong nước, biến mất vô tung.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày —– Sao lại nhảy vào nước a?
Hai con vịt cạn nhìn nhay một cái, cũng đâu còn cách nào khác ngoài bất đắc dĩ dẫn nhau trở về.
……………….
Mà lúc này ở bên trong Triển phủ, Hạc Phong cũng đã mất mạng rồi.
“Chết rồi sao?” Triển Chiêu tò mò hỏi Ân Hầu: “Là ai đánh chết hắn vậy?”
“Không ai đánh chết hắn hết, hình như hắn trúng độc chết.” Ân Hầu nhún vai một cái.
Công Tôn kiểm tra thi thể một chút: “Có thể làn khói màu vàng kia chính là độc vụ, lại là kịch độc đối với người bị ngoại thương, gặp máu là chết ngay tức khắc.”
“Vậy là đối phương cũng không phải đến đây cứu hắn mà là lấy mạng hắn?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn gật đầu một cái: “Con cờ nếu đã trở thành vô dụng thì có thể chính là vật chết thay mà thôi.”
Thiên Tôn lắc đầu: “Dù sao thì Hạc Phong cũng là một đời võ học tông sư, đáng tiếc cả đời hắn cũng chưa làm được chuyện tốt nào, cuối cùng còn chết vô giá trị như vậy.”
Ân Hầu khoanh tay hỏi Triển Chiêu: “Hắc y nhân kia đâu?”
Triển Chiêu lúng túng gãi đầu.
Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường, hai hàng lông mày cũng nhướng cao, ý là —– Không phải chứ? Hai người này đuổi theo mà vẫn để hắn chạy thoát sao?
Hai người cùng bất đắc dĩ, coi như hắn thông minh, còn biết nhảy sông trốn.
“Là Mạnh Thanh sao?” Mạc Hư hỏi.
“Không biết, nhìn bóng lưng thì rất giống, nhưng mà nội công bỗng dưng lại cao hơn rất nhiều.” Triển Chiêu cũng rất khó hiểu.
“Nội lực cao hơn nhiều sao …..” Ân Hầu lầm bầm, hình như suy nghĩ gì đó.
“Ngươi cũng cảm thấy kỳ quái sao?” Thiên Tôn hỏi Ân Hầu.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng khó hiểu.
“Nội lực của Hạc Phong hình như kém đi rất nhiều.” Vô Sa giải thích cho hai người: “Cũng không thể nào như vậy, nội thương của hắn cũng đã chữa khỏi, nội lực hẳn là phải tăng lên rất nhiều mới đúng, tại sao lại còn thấp hơn chứ?”
“Có lẽ là cho người khác rồi.” Ân Hầu nhàn nhạt nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Âu Dương, Triệu Phổ có chút ngạc nhiêu: “Thực sự có thể đem nội lực của mình trao cho người khác sao? Ta cũng chưa có thấy người nào làm qua hết.”
“Cũng không phải là không thể.” Thiên Tôn cau mày: “Có điều cũng rất nguy hiểm, hơn nữa đối phương chưa chắc đã tiếp nhận được.”
Vô Sa nói: “Đạo lý này thật ra rất đơn giản, nếu như một người muốn gánh được hai trăm cân, ngoại trừ phải có khí lực thì thể trạng cũng phải tương xứng nữa.” Vừa nói vừa chỉ Bao Duyên gầy nhóc nheo bên cạnh nói: “Ví dụ như hắn có khí lực có thể gánh được hai trăm cân, thế nhưng với cái tay cẳng chân nhỏ xíu như vậy thì dù có khí lực đến đâu cũng chịu không nổi.”
Khoé miệng Bao Duyên giật giật —- Cảm giác đầu gối cũng bị trúng tên rồi!
Bàng Dục cũng đã hiểu ra: “Nga…. ý là gân mạch của mỗi người cũng chỉ phù hợp cho nội lực của chính mình thôi, người nào luyện bao nhiêu năm nội lực thì sẽ có bấy nhiêu năm, không thể cưỡng cầu hay cưỡng ép gia tăng đúng không a?”
Vô Sa gật đầu: “Nếu như người bị hao tổn nội lực hoặc là bị nội thương thì có thể tiếp nhận được nội lực bên ngoài để trị thương, nhưng nếu như muốn một tiểu tử chỉ có mười năm nội lực tiếp nhận nội lực của bốn mươi năm, cái này chính là mang mạng ra đổi đó.”
Tất cả mọi người đều gật đầu — Thì ra là như vậy.
“Có một số người thiên phú tốt hơn một chút, có một số người lại kém hơn một chút, cách luyện nội lực của mỗi người có thể khác nhau, nhưng giống nhau là đều cần từ từ tích luỹ.” Thiên Tôn nói: “Nếu như cưỡng cầu thì nhất định sẽ bị tẩu hoả nhập ma.”
Mạc Hư khẽ cau mày, lầm bầm: “Cấp công cận lợi, tự chuốc lấy diệt vong.”
Mọi người nhìn hắn.
Mạc Hư thở dài: “Mạnh Thanh luôn nghĩ mình không có nhiều thiên phú, cho nên nội lực tiến bộ không nhiều, hắn nói hắn rất muốn nghiên cứu những phương pháp có thể nhanh chóng làm gia tăng nội lực. Ta cùng phụ thân hắn cũng khuyên hắn nhiều lần, bảo hắn không cần gấp gáp, thế nhưng hắn vẫn không chịu nghe.”
“Có lẽ, hắn thật sự đã nghiên cứu được phương pháp nâng cao nội lực từ những dược tính của Dược ngọc rồi.” Công Tôn nói.
Ân Hầu cau mày: “Cho nên hắn có thể gia tăng nội lực nhanh như vậy, thế nhưng lại không bị tẩu hoả nhập ma sao?”
Công Tôn lắc đầu một cái: “Ta nghĩ hắn khẳng định đã bị tẩu hoả nhập ma, thế nhưng lại bị giả tượng che mắt.”
Mọi người đều có chút không hiểu.
“Giống như việc dùng dược vật để trị chỗ đau do đao gây ra, dược vật có thể trấn đau nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cách hoá giải đau đớn, khiến cho ngươi không còn chú ý đến chỗ đau đó nữa, hoặc là cũng không còn cảm giác khó chịu với nó nữa. Thế nhưng nếu như vết thương đó chỉ được trấn đau chứ không được điều trị thì cho dù ngươi không cảm thấy đau, nhưng nếu vết thương có thể khiến ngươi mất mạng, ngươi vẫn sẽ chết đi.” Công Tôn cười lạnh một tiếng: “Thật ra thì ngược lại, đau đớn có thể nhắc nhở ngươi cơ thể ngươi đang không ổn, cần kịp thời chữa trị cho lành. Còn nếu như cơ thể ngươi không hề đau đớn, thương thế của ngươi cũng không được chữa trị, nhất định sẽ biến chứng.”
Mọi người nghe Công Tôn nói xong cùng trầm mặc không nói, không hẹn mà đồng loạt nghĩ đến một câu —– Đúng là đùa với lửa mà.
“Mạnh Thanh đó dã tâm không nhỏ a.” Triệu Phổ sau khi phân phó người dọn dẹp tàn cuộc rồi liền đi vào, nhìn Tiểu Tứ Tử đang nằm trên cái bụng lông mềm mại của Tiểu Ngũ mà ngủ: “Còn có ý đồ với cả Tiểu Tứ Tử nữa.”
Triệu Phổ nói câu này lại khiến cho Công Tôn càng thêm lo lắng, Công Tôn cũng cau mày: “Tại sao Hạc Phong lại biết Tiểu Tứ Tử là Yêu Hồ chứ?”
Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn: “Có bao nhiêu người biết được chuyện của Ngân Yêu Vương năm đó?”
“Người biết chuyện của Ngân Yêu Vương năm đó cũng không ít, có điều người biết chuyện của Tiểu Tứ Tử tuyệt đối rất ít.” Thiên Tôn cau mày.
“Còn Bạch Cơ đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Chuyện này cũng chưa chắc.” Ân Hầu nói: “Nếu như là Bạch Cơ, hẳn là sẽ dùng biện pháp chắc chắn hơn, chuyện này giống như là thuận tiện thì bắt Tiểu Tứ Tử về thôi.”
“Ta cũng cảm thấy vậy.” Thiên Tôn gật đầu: “Hơn nữa Ngân Yêu Vương cũng không có nhắc đến chuyện còn có kiếp nạn lần này của Tiểu Tứ Tử nữa.”
“Với tuổi tác của Hạc Phong, hẳn là hắn có biết chuyện Yêu Hồ tộc tồn tại.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Trong nha môn lại có nội ứng, liệu có phải là vì lần trước Triển Chiêu bị trúng phải phân quạ đen, Tiểu Tứ Tử một đường giúp hắn giải xui khiến đối phương hoài nghi không?”
Mọi người cùng suy nghĩ một chút, đều gật đầu —— Có thể đúng là như vậy.
“Cho nên, nhân dịp tin đồn này còn chưa có truyền ra ngoài, chúng ta cần nhanh chóng bắt được Mạnh Thanh.” Triệu Phổ nói: “Tiểu tử kia quá nguy hiểm, cần giải quyết càng nhanh càng tốt.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu, thế nhưng vấn đề là phải đến đâu mới tìm được hắn đây?
Đang lúc nói chuyện, Vương Triều lại chạy từ bên ngoài vào: “Đại nhân, có người bắn tới một phong thư.”
Vương Triều đưa một mũi tên lên, trên mũi tên còn buộc một phong thư.
Triển Chiêu định đưa tay nhận lấy, Công Tôn lại đi tới trước, kiểm tra một chút mới gật đầu, giao thư cho Triển Chiêu, ý là ——- Không có độc.
Triển Chiêu vừa mới mở thư ra, chợt nghe đến “cạch” một tiếng, trong thư rơi ra một thứ.
Mọi người vừa mới cúi đầu nhìn, chỉ thấy đó là một khối ngọc bội —– Chính là khối Dược ngọc của Ma cung, mà trên ngọc bội có khắc một chữ “Khôn”.
Mạc Hư sửng sốt, đưa tay nhặt lên: “Là ngọc bội của Mạnh Khôn.”
Hồng Cửu Nương há miệng: “Không phải chứ …..”
“Trong thư nói gì?” Ân Hầu hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu xem một chút, cau mày nói: “Mạnh Thanh nói, hắn đón gia gia đi trước, muốn chăm sóc lão nhân gia mấy ngày, nếu như muốn đón người về hãy bảo Bạch Ngọc Đường một mình tới đón, địa điểm và thời gian cụ thể ngày sau sẽ báo.”
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng cảm thấy rất thoải mái: “Tốt lắm, tự mình đưa đến cửa.”
“Bẫy đi.” Triệu Phổ nói.
Tất cả mọi người cùng gật đầu, nhất định là bẫy, hơn nữa còn là bẫy rất rõ ràng!
Ân Hầu cau mày, bảo Hồng Cửu Nương đi thăm dò xem Mạnh Khôn đã trở về Ma cung chưa.
Hồng Cửu Nương chạy về kiểm tra một lượt, sau đó quay lại nói: “Mạnh Khôn chưa có về Ma cung, bọn họ đi tìm trên đường một hồi, gặp được mấy huynh đệ Mạnh thị bị thương, ngay cả phụ thân của Mạnh Thanh cũng bị thương, còn Mạnh Khôn thì bị bắt đi rồi.”
Thiên Tôn mở to hai mắt: “Là ai bắt đi hắn a?”
Hồng Cửu Nương bất đắc dĩ, nói: “Phụ thân Mạnh Thanh nói, người là do Mạnh Thanh bắt đi, bọn đột nhiên bị tập kích, mã xa cũng bị chúng mai phục, hơn nữa công phu của Mạnh Thanh hình như tăng lên rất nhiều, giống như không phải là của hắn vậy, ngay cả gia gia hắn cũng không đánh lại hắn ….”
“Hắn đánh thắng Nanh Vương sao?” Mạc Hư cũng cảm thấy bất ngờ: “Sao có thể?!”
Mọi người đều cau mày, Nanh Vương là cao thủ ngang tầm với Mạc Hư, vậy mà lại bị Mạnh Thanh bắt đi.
Thiên Tôn khoanh tay, giống hệt như đang xem kịch vui mà nhẹ nhạng đụng cánh tay Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Thiên Tôn cười híp mắt: “Người ta luyện công phu tốt lắm rồi muốn đơn đả độc đấu với ngươi a.”
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường vẫn diện vô biểu tình như cũ.
“Có thể đây chính là cái bẫy rập a tiểu tử Ngọc Đường.” Mạc Hư nhắc nhở.
“Vì để phòng ngừa bất trắc nên để Ân Hầu đi cùng ngươi.” Hồng Cửu Nương đề nghị.
Vô Sa cũng tiến tới góp lời: “Hay là để sư phụ ngươi đi cùng ngươi?”
Mọi người cũng vì thế mà bắt đầu nhao nhao nói.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời một cái, lắc lắc đầu, xoay người đi ngủ.
Thấy Bạch Ngọc Đường đi rồi, mọi người lại bắt đầu đi vây quanh Triển Chiêu.
Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Mạnh Thanh hẹn hắn một mình tư đấu, sao hắn có thể mang người khác đi được?”
Tất cả mọi người cũng có chút lo lắng thay cho Bạch Ngọc Đường, liền hỏi ngược lại Triển Chiêu: “Ngươi không lo lắng sao?”
Triển Chiêu cau mày —— Nói không lo lắng có quỷ mới tin! Có điều tính cách của Bạch Ngọc Đường hắn rõ ràng nhất ……. Người ta đã tìm hắn một mình đơn đả độc đấu, sao hắn lại có thể tìm trưởng bối tới giúp một tay được?!
Nghĩ tới đây, cặp mắt Triển Chiêu đột nhiên sáng lên, đưa tay vỗ Công Tôn một cái: “Công Tôn, cho mượn Tiểu Tứ Tử mấy ngày đi!”
“Sao?” Công Tôn cũng còn chưa có hiểu đầu cua tai nheo gì đã thấy Triển Chiêu chạy vào phòng, bế Tiểu Tứ Tử đang ngủ say lên, chạy mất, Tiểu Ngũ cũng ngáp một cái rồi chạy theo phía sau.
Triển Chiêu trở về phòng mình, đã thấy Bạch Ngọc Đường rửa mặt tháo tất xong rồi, chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Triển Chiêu chạy tới, đem Tiểu Tứ Tử nhét vào ngực hắn.
Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vỗ vỗ cái mông nhỏ đầy thịt của Tiểu Tứ Tử, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ôm lấy, cọ cọ nhiều một chút!”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn trời, sau đó nhìn Triển Chiêu: “Ngươi sợ ta thua?”
Triển Chiêu tiến đến gần: “Dĩ nhiên là ngươi sẽ không thua.”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử, ý là —– Không sợ ta thua còn bắt nó đến cho ta ôm làm gì?
Triển Chiêu cười một tiếng, lại đẩy Tiểu Tứ Tử vào trong ngực Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử khi ngủ thường có thói quen ôm gì đó, bé liền động mấy cái sau đó theo bản năng mà ôm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, dụi mấy cái.
Triển Chiêu hơi nheo mắt lại, tiến tới gần, nhẹ nhàng xoa cằm Bạch Ngọc Đường một chút, nói: “Ngươi sẽ không thua, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Mạnh Thanh không sử dụng tiện chiêu đối phó ngươi!” Vừa nói vừa vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, thiêu mi với Bạch Ngọc Đường: “Đây gọi là cẩn tắc vô ưu!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử béo núc ních một chút, hỏi Triển Chiêu: “Nếu như ta lỡ tay đánh chết hắn thì sao?”
Triển Chiêu giống y như lúc nghe thấy chuyện gì đó rất thú vị, nói: “Đánh chết hắn còn nói lỡ tay cái gì? Hắn khi sư diệt tổ, ngươi cần gì phải giữ mặt mũi cho hắn chứ?”
Vừa nói Triển Chiêu cũng leo lên giường.
Đêm cũng đã khuya lắm rồi.
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại ngủ, bên tay còn ôm Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của Bạch Ngọc Đường, hắn cũng ngủ không được —— Nếu như Mạnh Thanh có thể dễ dàng thắng được Mạnh Khôn như vậy, vậy thì Bạch Ngọc Đường phải làm thế nào để thắng hắn đây?
Thật may mắn là mọi người đã sớm có phòng bị cho nên cũng không xảy chuyện đáng tiếc nào.
Hôm nay, đám người Hạc Phong bị bao vây trong sân viện Triển phủ, hai bên có Ân Hầu cùng Thiên Tôn trấn giữ, phía trên có Triệu Phổ cùng các cao thủ Triệu gia quân, muốn phá được vòng vây ra ngoài xem ra còn khó hơn cả lên trời nữa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới chen được lên trên tường viện đã liền phát hiện —— Không có cơ hội cho mình biểu hiện!
Hạc Phong đánh giá xung quanh một chút, cảm thấy mình hoàn toàn không có được phần thắng cho nên phải nghĩ được cách thoát thân.
Hắn nhìn về phía Ân Hầu, a a cười một tiếng: “Ân Hầu, đã lâu không gặp a? Thiên Tôn cũng có ở đây a, xem ra gần đây Ma cung quan hệ rất tốt với phái Thiên Sơn đi?”
Hạc Phong tuy ngoài miệng nói thoải mái như vậy, thế nhưng trong lòng lại đang tính toán, quan sát bốn phía xem chỗ nào dễ động thủ nhất đây?
Ân Hầu thấy hắn như vậy, đại khái cũng đoán được hắn đang tính toán cái gì, cho nên liền nói: “Hay là đi về phía Tây đi?”
Hạc Phong hơi sững sờ.
Ân Hầu chỉ chỉ về vách tường viện phía Tây, nói: “Bên đó ít người nhất.”
Hạc Phong cau mày, quay đầu nhìn lại thấy đúng thật là ở tường viện phía Tây cũng không có ai, hắn cảm thấy có chút nghi ngờ mà nhìn Ân Hầu.
Ân Hầu thiêu mi một cái, ý là ——— Xem ngươi có dám bỏ chạy không a.
“Ai ai….”
Hạc Phong ở bên này còn đang do dự, bên kia Triệu Phổ đã lên tiếng rồi: “Tiểu Quỷ, ông đây bảo ngươi quỳ xuống, sao còn không nghe lời a?”
Hạc Phong tức giận, nhìn Triệu Phổ: “Tiểu Quỷ …..”
Ai ngờ hắn mới vừa mở miệng thì Triệu Phổ đã vung tay lên ……. một loạt tên bắn ra, Hạc Phong chợt lách người tránh được những tên bắn ra, thế nhưng những hắc y nhân sau lưng hắn cũng không có tránh kịp, bị tên bắn lên đùi đau đến độ không đứng vững, tất cả quỳ rạp dưới đất.
Trong phòng, Bàng Dục liền đi đến đóng cửa phòng lại, tránh cho Tiểu Tứ Tử bị doạ sợ.
Hạc Phong nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ vui vẻ, chỉ chỉ trên nền đất: “Tới đây, dập đầu cho gia một cái.”
Hai mắt Hạc Phong cũng long sòng sọc, hắn tuổi tác thế này, địa vị giang hồ cũng lớn như vậy, lại bị tên oắt con Triệu Phổ gọi là Tiểu Quỷ …..
“Không quỳ sao?” Triệu Phổ lại giơ tay lên một cái, lúc này tất cả các tướng sĩ đều đồng loạt giương cung lên, ý là bắn cả một vòng tròn xem ngươi chạy đường nào.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn ở bên cạnh bất đắc dĩ mà lắc đầu, Hạc Phong này bắt ai không bắt lại đi bắt Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử là tâm can bảo bối của Triệu Phổ, dám động đến nhi tử của hắn, hắn lại có thể buông tha cho ngươi sao?
Dù không muốn nhưng hảo hán không so đo thiệt hại trước mắt, Hạc Phong biết Triệu Phổ nói được là làm được, công phu của mình tuy cũng cao, những loại cung nỏ này bình thường mình cũng không cần sợ, có điều hôm nay Ân Hầu cùng Thiên Tôn đều ở đây cả, mình cho dù có muôn trốn cũng trốn không thoát, không còn cách nào khác là phải chịu nhục.
Vì vậy, Hạc Phong chậm rãi quỳ xuống.
Tất cả mọi người đều nhịn không được mà thiêu mi một cái —— Thì ra dù là cao thủ thì cũng có người không có chút khí tiết nào hết a, không hổ danh là đầu lĩnh những tên sát thủ tàn hại trung lương đi.
Trong phòng, Công Tôn đứng sau cửa sổ nhìn ra, hắn híp mắt mà gật đầu một cái, tâm nói — Lúc này mới thật hả giận! Dám có mưu đồ với nhi tử ta. Triệu Phổ, làm tốt lắm!
Nghĩ tới đây, Công Tôn lại nhìn lên Triệu Phổ ở trên nóc nhà một cái, dáng vẻ Triệu Phổ lúc này thật chẳng khác một tên lưu manh chút nào, thế nhưng cũng lại rất đẹp trai đi.
Hạc Phong quỳ xuống, ai ngờ Triệu Phổ vẫn vung tay lên….
Triệu gia quân làm việc cũng rất nguyên tắc, chỉ cần có hiệu lệnh là bắn, vì vậy đương nhiên là đồng loạt bắn tên …..
Vì vậy, Hạc Phong nhìn thấy bốn phương tám hướng đều có tên lệnh bắn tới, hắn liền nhanh chóng vận nội kình tránh né, thế nhưng do tên bắn quá nhiều, hắn lại đang ở tư thế quỳ nên không thể vận dụng toàn lực.
Cho nên, sau ba loạt tên luân phiên bắn tới, đợi đến sau khi Triệu Phổ kêu dừng lại, Hạc Phong đã toàn thân ghim đầy tên nhọn mà nằm ở một bên, hai mắt mở lớn hung tợn trừng Triệu Phổ: “Ngươi dám ám toán lão phu ……”
Triệu Phổ vui vẻ, nhìn lại hắn: “Ông đây cũng đâu có nói ngươi quỳ thì sẽ tha cho ngươi đâu.”
“Tiểu nhân hèn hạ ….”
“Không dám nhận.” Triệu Phổ còn chưa đợi Hạc Phong nói xong liền cười lạnh một cái, nói: “Lão tử thay huynh đệ báo thù, ngươi không phục thì tới cắn ta a.”
Triệu gia quân đều biết Triệu Phổ đang vì Hạ Chinh cùng mấy viên Đại tướng bị chết thảm năm xưa mà báo thù, lúc này họ cũng cảm thấy hả dạ.
Ân Hầu ở bên cạnh lắc đầu, tâm nói, Hạc Phong này số thật là cực khổ a, khó khăn lắm mới có thể dưỡng thương tốt lên một chút, bảo vệ được tính mạng, mà tuổi thì cũng đã hơn trăm rồi, thế mà vẫn phải ra ngoài làm chuyện xấu, lúc này còn rơi vào tay Triệu Phổ, lần này xem ra còn thảm hơn nữa rồi.
Hạc Phong cũng vô cùng tức giận, có điều tình thế trước mắt rất bất lợi cho mình cho nên không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.
Triệu Phổ thấy cũng đã tới lúc rồi, liền nói với hắn: “Hỏi ngươi cái gì ngươi cứ đáp cái đó là được.”
Hạc Phong cũng không phục, ý là —– Dựa vào cái gì mà ta phải như vậy?
Triệu Phổ càng vui vẻ hơn: “Ngươi không trả lời liền chặt tay ngươi, trả lời không được chặt chân ngươi.”
“Triệu Phổ … ngươi lấn át người quá đáng!” Hạc Phong cắn răng nghiến lợi nói.
Triệu Phổ ngoáy ngoáy lỗ tai: “Lấn át ngươi thì đã sao? Không muốn bị người ta lấn át thì đừng có đi làm chuyện xấu nữa a.”
Dù sao thì Hạc Phong cũng đã trăm tuổi rồi, lại còn bị một tên hậu bối đùa giỡn như vậy cho nên giận đến độ khí huyết dâng trào.
Bên cạnh, Triển Chiêu khoanh tay gật gật đầu —- Mặc dù bị Triệu Phổ chiếm mất danh tiếng thế nhưng cũng rất thoả lòng người.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy rất tốt —– Cái này gọi là ác nhân tự hữu ác nhân trị, Triệu Phổ vốn là người ngoan liệt, hắn lại là quân nhân cũng không cần kể đến quy củ giang hồ.
“Nói đi.” Triệu Phổ nói.
Hạc Phong cau mày: “Nói cái gì?”
“Ngươi cảm thấy nói cái gì có thể giúp ngươi giữ mạng thì nói.” Triệu Phổ thiêu mi một cái: “Vẫn là câu cũ, không nói chặt tay, nói không tốt chặt chân….”
“Ngươi ……”
Hạc Phong còn chưa kịp cãi câu nào đã thấy khoé miệng Triệu Phổ nhếch lên rồi: “Dám nói nhảm chặt hết cả tay lẫn chân. Ngươi cứ đi thử dưỡng thêm một trăm năm nữa xem chúng có dài ra lại không đi.”
Mọi người cũng nhẫn cười —— Cũng hiểu được tại sao mỗi khi đánh giặc Âu Dương Thiếu Chinh đều độc miệng như vậy, thì ra là mang phong cách của chủ soái đi.
Ân Hầu sờ sờ cằm —— Hắn rất thích cái tính cách này của Triệu Phổ a.
Trong phòng, Công Tôn chống cằm lên nấc cửa sổ mà nhìn Triệu Phổ trên tường viện —— Lưu Manh này lại đẹp trai chưa từng thấy a.
Bàng Dục cùng Bao Duyên ở phía sau đều ngoẹo đầu nhìn Công Tôn, tư thế cùng ánh mắt này của hắn —– có chút giống mấy nha đầu ở Khai Phong phủ mỗi khi si mê mà nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi, cái kiểu ngưỡng mộ đại anh hùng đây sao?
Bàng Dục bĩu môi một cái: “Thật ra thì, Anh hùng cùng Lưu manh chỉ khác nhau ở chỗ một người có võ công còn người kia thì không mà thôi.”
Hắn vừa mới nói xong thì ngay lập tức nhận được cái liếc xéo của cả Công Tôn và Bao Duyên —– Ngươi thối lắm!
………….
Hạc Phong cũng không còn biện pháp nào khác, không thể làm gì ngoài việc khai ra để bảo toàn tính mạng của mình: “Chúng ta biết trong tay các ngươi có mảnh giấy lấy được trong cây bút lông, cho nên mới âm thầm thiết kế bẫy để có thể một lưới diệt hết các ngươi, hơn nữa cũng bắt được Yêu Hồ kia.”
Ánh mắt Triệu Phổ cũng lạnh đi mấy phần: “Làm sao các ngươi lại biết bên trong cây bút đó có đồ.”
Hạc Phong nhíu mày một cái.
“Trong phủ có gian tế sao?” Triển Chiêu hỏi: “Phải nói là trong nha môn có gian tế mới đúng … lúc trước hai vị Tri phủ vì điều tra được quá nhiều chuyện nên mới rước lấy hoạ sát thân, nếu như trong nha môn không có gian tế thì sao các ngươi lại biết mà kịp thời giết người giệt khẩu được.”
“Là ai?” Triệu Phổ hỏi.
“Ta không rõ lắm.” Hạc Phong xoay mặt nhìn nời khác.
Triệu Phổ cười: “Ngươi cho là ta nói chơi với ngươi a?” Nói xong liền rút Tân Đình Hầu ra, ý là, cứ chém ngươi trước rồi lại nói tiếp.
“Là một bộ khoái …..” Hạc Phong thấy tính mạng sắp nguy hiểm liền vội nói: “Họ Trần ….”
“Trần sao ….” Triệu Phổ nháy mắt với Tử Ảnh một cái, Tử Ảnh liền nhanh chóng hành động. Thật ra thì, trước đó mọi người cũng đoán ra rồi, nhất định trong nha môn tai mắt của đối phương, nếu không sao có thể lần nào cũng trùng hợp như vậy được. Mà lần này trước khi hành động, Triệu Phổ đã cho người quan sát tất cả các quan viên trong nha môn, thấy kẻ nào chạy là bắt kẻ đó lại.
Quả nhiên, Tử Ảnh vừa mới tới, chỉ thấy Trần bộ khoái đó hình như dự cảm có chuyện chẳng lành cho nên đang định chạy trốn đi a.
Tử Ảnh đem người bắt lại, sau đó lại trở về tiếp tục xem náo nhiệt.
Triệu Phổ tiếp tục hỏi Hạc Phong: “Mạnh Thanh đâu?”
Hạc Phong nhìn mọi người một chút, nói: “Hắn đã rời khỏi Thường Châu phủ rồi.”
“Hắn đi đâu?” Mạc Hư hỏi.
“Ta thực sự không biết.” Hạc Phong nói: “Có thể hắn ….”
Lời còn chưa dứt đã nghe Thiên Tôn nói một tiếng: “Cẩn thận.”
Mọi người hơi sững sờ, chỉ thấy có một thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái.
Mà cùng lúc đó, sau lưng Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh …….
Có điều, Thiên Tôn còn chưa kịp đến trước mặt hắn thì Cự Khuyết vẫn được hắn chắp tay cầm sau lưng đã ra khỏi vỏ rồi, xem ra hắn đã sớm có chuẩn bị.
Hắc y nhân kia đánh lén bất thành liền giơ tay lên, ném về phía sân hai viên đạn tròn xoe…..
Triệu Phổ cau mày, nhẹ nhàng nhấc tay một cái, tất cả các ảnh vệ trên nóc nhà đều đồng loạt rút lui, chỉ trong nháy mắt sau đó, chỉ nghe thấy “oành” một tiếng hai viên đạn kia nổ tung, khói bay mù mịt.
Mà chính trong khoảnh khắc khói bụi mịt mù này, Hạc Phong liền nhảy một cái lên tường viện phía Tây Bắc hòng chạy trốn, thế nhưng hắn vừa mới nhảy lên được trên mái nhà, liền nghe thấy Ân Hầu ở phía dưới cười lạnh một tiếng: “Bao nhiêu năm như vậy rồi mà ngươi vẫn chẳng khôn ra được chút nào.”
Vừa nói xong đã thấy bên phía tường viện Tây Bắc vốn dĩ phòng ngự yếu nhất, ở phía sau đột nhiên lại xông ra một thân ảnh khổng lồ, tiếng cười cũng sang sảng: “Ha ha …. Hạc Phong, nếm tử đại bổng chuỳ của Đại Hoà thượng ta một chút a.”
Nói xong đã đập ngay một côn xuống, đập ngay lên đầu của Nhạc Phong khiến hắn nổ cả đom đóm mắt.
Thì ra là Vô Sa hoà thượng đã mai phục ngay phía sau tường viện.
Thực ra thì Vô Sa cũng định nhảy lên đứng trên tường viện, thế nhưng bởi vì hắn quá béo cho nên sợ làm vỡ luôn cả tường viện nhà Triển Chiêu, mà làm hỏng rồi còn phải đền tiền nữa, vì vậy hắn cứ dứt khoát núp sau tường luôn đi, Lâm Dạ Hỏa đưa cho hắn hai quả lê, Vô Sa lại còn muốn lôi Trâu Lương lại hỏi han chút nữa, liền bị Lâm Dạ Hỏa muốn nhào đến đạp bụng.
Vô Sa còn đang hỏi thăm về sinh thần bát tự của Trâu Lương đây, lại đột nhiên thấy Hạc Phong chạy về phía của hắn.
Sau khi Vô Sa chặn lại Hạc Phong rồi, Lâm Dạ Hỏa liền nhảy vào trong sân, phất lên Vô Phong Chưởng …. thổi bay những bụi khói kia, nhờ vậy mọi người cũng thấy được rõ hơn.
Điểm đặc biệt của Vô Phong Chưởng chính là, dù là loại khói bụi sương mù gì một khi gặp phải nó cũng tiêu tán hết.
Hạc Phong vừa nhìn thấy Vô Sa cũng biết được mình hết đường trốn rồi … có điều lúc này người mà mọi người muốn bắt nhất vẫn là hắc y nhân âm thầm trợ giúp Hạc Phong.
Triển Chiêu đã sớm để mắt đến hắn, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đuổi theo hắn.
Hắc y nhân này khinh công cực tốt, hắn lại vận hết sức mà chạy thục mạng, Triển Chiêu cau mày —– Nhìn bóng lưng rất giống Mạnh Thanh, thế nhưng nội lực lại mạnh hơn Mạnh Thanh rất nhiều, thật kỳ quái!
Khinh công người nọ mặc dù không tệ nhưng hiển nhiên là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh hơn hắn nhiều, cho nên chớp mắt cái đã sắp bị hai người bao vây rồi … Có thể nói địa hình nơi đây đã giúp cho đối phương rất nhiều. Hơn nữa, hình như đối phương rất quen thuộc địa hình, ngoắt một cái đã rẽ đến bến tàu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cau mày …. Lúc này ở bến tàu cũng có thật nhiều người, khắp nơi đều đang cứu hoả, còn có rất nhiều người đến giúp đỡ một tay cứu người cùng tài vật.
Hắc y nhân kia lập tức nhảy vào trong nước, biến mất vô tung.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày —– Sao lại nhảy vào nước a?
Hai con vịt cạn nhìn nhay một cái, cũng đâu còn cách nào khác ngoài bất đắc dĩ dẫn nhau trở về.
……………….
Mà lúc này ở bên trong Triển phủ, Hạc Phong cũng đã mất mạng rồi.
“Chết rồi sao?” Triển Chiêu tò mò hỏi Ân Hầu: “Là ai đánh chết hắn vậy?”
“Không ai đánh chết hắn hết, hình như hắn trúng độc chết.” Ân Hầu nhún vai một cái.
Công Tôn kiểm tra thi thể một chút: “Có thể làn khói màu vàng kia chính là độc vụ, lại là kịch độc đối với người bị ngoại thương, gặp máu là chết ngay tức khắc.”
“Vậy là đối phương cũng không phải đến đây cứu hắn mà là lấy mạng hắn?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn gật đầu một cái: “Con cờ nếu đã trở thành vô dụng thì có thể chính là vật chết thay mà thôi.”
Thiên Tôn lắc đầu: “Dù sao thì Hạc Phong cũng là một đời võ học tông sư, đáng tiếc cả đời hắn cũng chưa làm được chuyện tốt nào, cuối cùng còn chết vô giá trị như vậy.”
Ân Hầu khoanh tay hỏi Triển Chiêu: “Hắc y nhân kia đâu?”
Triển Chiêu lúng túng gãi đầu.
Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường, hai hàng lông mày cũng nhướng cao, ý là —– Không phải chứ? Hai người này đuổi theo mà vẫn để hắn chạy thoát sao?
Hai người cùng bất đắc dĩ, coi như hắn thông minh, còn biết nhảy sông trốn.
“Là Mạnh Thanh sao?” Mạc Hư hỏi.
“Không biết, nhìn bóng lưng thì rất giống, nhưng mà nội công bỗng dưng lại cao hơn rất nhiều.” Triển Chiêu cũng rất khó hiểu.
“Nội lực cao hơn nhiều sao …..” Ân Hầu lầm bầm, hình như suy nghĩ gì đó.
“Ngươi cũng cảm thấy kỳ quái sao?” Thiên Tôn hỏi Ân Hầu.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng khó hiểu.
“Nội lực của Hạc Phong hình như kém đi rất nhiều.” Vô Sa giải thích cho hai người: “Cũng không thể nào như vậy, nội thương của hắn cũng đã chữa khỏi, nội lực hẳn là phải tăng lên rất nhiều mới đúng, tại sao lại còn thấp hơn chứ?”
“Có lẽ là cho người khác rồi.” Ân Hầu nhàn nhạt nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Âu Dương, Triệu Phổ có chút ngạc nhiêu: “Thực sự có thể đem nội lực của mình trao cho người khác sao? Ta cũng chưa có thấy người nào làm qua hết.”
“Cũng không phải là không thể.” Thiên Tôn cau mày: “Có điều cũng rất nguy hiểm, hơn nữa đối phương chưa chắc đã tiếp nhận được.”
Vô Sa nói: “Đạo lý này thật ra rất đơn giản, nếu như một người muốn gánh được hai trăm cân, ngoại trừ phải có khí lực thì thể trạng cũng phải tương xứng nữa.” Vừa nói vừa chỉ Bao Duyên gầy nhóc nheo bên cạnh nói: “Ví dụ như hắn có khí lực có thể gánh được hai trăm cân, thế nhưng với cái tay cẳng chân nhỏ xíu như vậy thì dù có khí lực đến đâu cũng chịu không nổi.”
Khoé miệng Bao Duyên giật giật —- Cảm giác đầu gối cũng bị trúng tên rồi!
Bàng Dục cũng đã hiểu ra: “Nga…. ý là gân mạch của mỗi người cũng chỉ phù hợp cho nội lực của chính mình thôi, người nào luyện bao nhiêu năm nội lực thì sẽ có bấy nhiêu năm, không thể cưỡng cầu hay cưỡng ép gia tăng đúng không a?”
Vô Sa gật đầu: “Nếu như người bị hao tổn nội lực hoặc là bị nội thương thì có thể tiếp nhận được nội lực bên ngoài để trị thương, nhưng nếu như muốn một tiểu tử chỉ có mười năm nội lực tiếp nhận nội lực của bốn mươi năm, cái này chính là mang mạng ra đổi đó.”
Tất cả mọi người đều gật đầu — Thì ra là như vậy.
“Có một số người thiên phú tốt hơn một chút, có một số người lại kém hơn một chút, cách luyện nội lực của mỗi người có thể khác nhau, nhưng giống nhau là đều cần từ từ tích luỹ.” Thiên Tôn nói: “Nếu như cưỡng cầu thì nhất định sẽ bị tẩu hoả nhập ma.”
Mạc Hư khẽ cau mày, lầm bầm: “Cấp công cận lợi, tự chuốc lấy diệt vong.”
Mọi người nhìn hắn.
Mạc Hư thở dài: “Mạnh Thanh luôn nghĩ mình không có nhiều thiên phú, cho nên nội lực tiến bộ không nhiều, hắn nói hắn rất muốn nghiên cứu những phương pháp có thể nhanh chóng làm gia tăng nội lực. Ta cùng phụ thân hắn cũng khuyên hắn nhiều lần, bảo hắn không cần gấp gáp, thế nhưng hắn vẫn không chịu nghe.”
“Có lẽ, hắn thật sự đã nghiên cứu được phương pháp nâng cao nội lực từ những dược tính của Dược ngọc rồi.” Công Tôn nói.
Ân Hầu cau mày: “Cho nên hắn có thể gia tăng nội lực nhanh như vậy, thế nhưng lại không bị tẩu hoả nhập ma sao?”
Công Tôn lắc đầu một cái: “Ta nghĩ hắn khẳng định đã bị tẩu hoả nhập ma, thế nhưng lại bị giả tượng che mắt.”
Mọi người đều có chút không hiểu.
“Giống như việc dùng dược vật để trị chỗ đau do đao gây ra, dược vật có thể trấn đau nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cách hoá giải đau đớn, khiến cho ngươi không còn chú ý đến chỗ đau đó nữa, hoặc là cũng không còn cảm giác khó chịu với nó nữa. Thế nhưng nếu như vết thương đó chỉ được trấn đau chứ không được điều trị thì cho dù ngươi không cảm thấy đau, nhưng nếu vết thương có thể khiến ngươi mất mạng, ngươi vẫn sẽ chết đi.” Công Tôn cười lạnh một tiếng: “Thật ra thì ngược lại, đau đớn có thể nhắc nhở ngươi cơ thể ngươi đang không ổn, cần kịp thời chữa trị cho lành. Còn nếu như cơ thể ngươi không hề đau đớn, thương thế của ngươi cũng không được chữa trị, nhất định sẽ biến chứng.”
Mọi người nghe Công Tôn nói xong cùng trầm mặc không nói, không hẹn mà đồng loạt nghĩ đến một câu —– Đúng là đùa với lửa mà.
“Mạnh Thanh đó dã tâm không nhỏ a.” Triệu Phổ sau khi phân phó người dọn dẹp tàn cuộc rồi liền đi vào, nhìn Tiểu Tứ Tử đang nằm trên cái bụng lông mềm mại của Tiểu Ngũ mà ngủ: “Còn có ý đồ với cả Tiểu Tứ Tử nữa.”
Triệu Phổ nói câu này lại khiến cho Công Tôn càng thêm lo lắng, Công Tôn cũng cau mày: “Tại sao Hạc Phong lại biết Tiểu Tứ Tử là Yêu Hồ chứ?”
Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn: “Có bao nhiêu người biết được chuyện của Ngân Yêu Vương năm đó?”
“Người biết chuyện của Ngân Yêu Vương năm đó cũng không ít, có điều người biết chuyện của Tiểu Tứ Tử tuyệt đối rất ít.” Thiên Tôn cau mày.
“Còn Bạch Cơ đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Chuyện này cũng chưa chắc.” Ân Hầu nói: “Nếu như là Bạch Cơ, hẳn là sẽ dùng biện pháp chắc chắn hơn, chuyện này giống như là thuận tiện thì bắt Tiểu Tứ Tử về thôi.”
“Ta cũng cảm thấy vậy.” Thiên Tôn gật đầu: “Hơn nữa Ngân Yêu Vương cũng không có nhắc đến chuyện còn có kiếp nạn lần này của Tiểu Tứ Tử nữa.”
“Với tuổi tác của Hạc Phong, hẳn là hắn có biết chuyện Yêu Hồ tộc tồn tại.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Trong nha môn lại có nội ứng, liệu có phải là vì lần trước Triển Chiêu bị trúng phải phân quạ đen, Tiểu Tứ Tử một đường giúp hắn giải xui khiến đối phương hoài nghi không?”
Mọi người cùng suy nghĩ một chút, đều gật đầu —— Có thể đúng là như vậy.
“Cho nên, nhân dịp tin đồn này còn chưa có truyền ra ngoài, chúng ta cần nhanh chóng bắt được Mạnh Thanh.” Triệu Phổ nói: “Tiểu tử kia quá nguy hiểm, cần giải quyết càng nhanh càng tốt.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu, thế nhưng vấn đề là phải đến đâu mới tìm được hắn đây?
Đang lúc nói chuyện, Vương Triều lại chạy từ bên ngoài vào: “Đại nhân, có người bắn tới một phong thư.”
Vương Triều đưa một mũi tên lên, trên mũi tên còn buộc một phong thư.
Triển Chiêu định đưa tay nhận lấy, Công Tôn lại đi tới trước, kiểm tra một chút mới gật đầu, giao thư cho Triển Chiêu, ý là ——- Không có độc.
Triển Chiêu vừa mới mở thư ra, chợt nghe đến “cạch” một tiếng, trong thư rơi ra một thứ.
Mọi người vừa mới cúi đầu nhìn, chỉ thấy đó là một khối ngọc bội —– Chính là khối Dược ngọc của Ma cung, mà trên ngọc bội có khắc một chữ “Khôn”.
Mạc Hư sửng sốt, đưa tay nhặt lên: “Là ngọc bội của Mạnh Khôn.”
Hồng Cửu Nương há miệng: “Không phải chứ …..”
“Trong thư nói gì?” Ân Hầu hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu xem một chút, cau mày nói: “Mạnh Thanh nói, hắn đón gia gia đi trước, muốn chăm sóc lão nhân gia mấy ngày, nếu như muốn đón người về hãy bảo Bạch Ngọc Đường một mình tới đón, địa điểm và thời gian cụ thể ngày sau sẽ báo.”
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng cảm thấy rất thoải mái: “Tốt lắm, tự mình đưa đến cửa.”
“Bẫy đi.” Triệu Phổ nói.
Tất cả mọi người cùng gật đầu, nhất định là bẫy, hơn nữa còn là bẫy rất rõ ràng!
Ân Hầu cau mày, bảo Hồng Cửu Nương đi thăm dò xem Mạnh Khôn đã trở về Ma cung chưa.
Hồng Cửu Nương chạy về kiểm tra một lượt, sau đó quay lại nói: “Mạnh Khôn chưa có về Ma cung, bọn họ đi tìm trên đường một hồi, gặp được mấy huynh đệ Mạnh thị bị thương, ngay cả phụ thân của Mạnh Thanh cũng bị thương, còn Mạnh Khôn thì bị bắt đi rồi.”
Thiên Tôn mở to hai mắt: “Là ai bắt đi hắn a?”
Hồng Cửu Nương bất đắc dĩ, nói: “Phụ thân Mạnh Thanh nói, người là do Mạnh Thanh bắt đi, bọn đột nhiên bị tập kích, mã xa cũng bị chúng mai phục, hơn nữa công phu của Mạnh Thanh hình như tăng lên rất nhiều, giống như không phải là của hắn vậy, ngay cả gia gia hắn cũng không đánh lại hắn ….”
“Hắn đánh thắng Nanh Vương sao?” Mạc Hư cũng cảm thấy bất ngờ: “Sao có thể?!”
Mọi người đều cau mày, Nanh Vương là cao thủ ngang tầm với Mạc Hư, vậy mà lại bị Mạnh Thanh bắt đi.
Thiên Tôn khoanh tay, giống hệt như đang xem kịch vui mà nhẹ nhạng đụng cánh tay Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Thiên Tôn cười híp mắt: “Người ta luyện công phu tốt lắm rồi muốn đơn đả độc đấu với ngươi a.”
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường vẫn diện vô biểu tình như cũ.
“Có thể đây chính là cái bẫy rập a tiểu tử Ngọc Đường.” Mạc Hư nhắc nhở.
“Vì để phòng ngừa bất trắc nên để Ân Hầu đi cùng ngươi.” Hồng Cửu Nương đề nghị.
Vô Sa cũng tiến tới góp lời: “Hay là để sư phụ ngươi đi cùng ngươi?”
Mọi người cũng vì thế mà bắt đầu nhao nhao nói.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời một cái, lắc lắc đầu, xoay người đi ngủ.
Thấy Bạch Ngọc Đường đi rồi, mọi người lại bắt đầu đi vây quanh Triển Chiêu.
Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Mạnh Thanh hẹn hắn một mình tư đấu, sao hắn có thể mang người khác đi được?”
Tất cả mọi người cũng có chút lo lắng thay cho Bạch Ngọc Đường, liền hỏi ngược lại Triển Chiêu: “Ngươi không lo lắng sao?”
Triển Chiêu cau mày —— Nói không lo lắng có quỷ mới tin! Có điều tính cách của Bạch Ngọc Đường hắn rõ ràng nhất ……. Người ta đã tìm hắn một mình đơn đả độc đấu, sao hắn lại có thể tìm trưởng bối tới giúp một tay được?!
Nghĩ tới đây, cặp mắt Triển Chiêu đột nhiên sáng lên, đưa tay vỗ Công Tôn một cái: “Công Tôn, cho mượn Tiểu Tứ Tử mấy ngày đi!”
“Sao?” Công Tôn cũng còn chưa có hiểu đầu cua tai nheo gì đã thấy Triển Chiêu chạy vào phòng, bế Tiểu Tứ Tử đang ngủ say lên, chạy mất, Tiểu Ngũ cũng ngáp một cái rồi chạy theo phía sau.
Triển Chiêu trở về phòng mình, đã thấy Bạch Ngọc Đường rửa mặt tháo tất xong rồi, chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Triển Chiêu chạy tới, đem Tiểu Tứ Tử nhét vào ngực hắn.
Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vỗ vỗ cái mông nhỏ đầy thịt của Tiểu Tứ Tử, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ôm lấy, cọ cọ nhiều một chút!”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn trời, sau đó nhìn Triển Chiêu: “Ngươi sợ ta thua?”
Triển Chiêu tiến đến gần: “Dĩ nhiên là ngươi sẽ không thua.”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử, ý là —– Không sợ ta thua còn bắt nó đến cho ta ôm làm gì?
Triển Chiêu cười một tiếng, lại đẩy Tiểu Tứ Tử vào trong ngực Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử khi ngủ thường có thói quen ôm gì đó, bé liền động mấy cái sau đó theo bản năng mà ôm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, dụi mấy cái.
Triển Chiêu hơi nheo mắt lại, tiến tới gần, nhẹ nhàng xoa cằm Bạch Ngọc Đường một chút, nói: “Ngươi sẽ không thua, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Mạnh Thanh không sử dụng tiện chiêu đối phó ngươi!” Vừa nói vừa vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, thiêu mi với Bạch Ngọc Đường: “Đây gọi là cẩn tắc vô ưu!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử béo núc ních một chút, hỏi Triển Chiêu: “Nếu như ta lỡ tay đánh chết hắn thì sao?”
Triển Chiêu giống y như lúc nghe thấy chuyện gì đó rất thú vị, nói: “Đánh chết hắn còn nói lỡ tay cái gì? Hắn khi sư diệt tổ, ngươi cần gì phải giữ mặt mũi cho hắn chứ?”
Vừa nói Triển Chiêu cũng leo lên giường.
Đêm cũng đã khuya lắm rồi.
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại ngủ, bên tay còn ôm Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của Bạch Ngọc Đường, hắn cũng ngủ không được —— Nếu như Mạnh Thanh có thể dễ dàng thắng được Mạnh Khôn như vậy, vậy thì Bạch Ngọc Đường phải làm thế nào để thắng hắn đây?
Tác giả :
Nhĩ Nhã