Long Đồ Án
Quyển 13 - Chương 360: Một chút xíu nữa
Ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Dạ Hỏa đã cứu được tiểu mã lại còn bắt được cả hung thủ.
Để tưởng thưởng cho hắn, Bao Đại nhân liền sai người hái cho hắn thật nhiều Đan Tử Thảo mang về.
Tạm thời không nhắc đến việc Bao Đại nhân xử án thế nào, lại nói chuyện mọi người trở lại Ma Cung.
Lần này, không chỉ có mọi người trở lại, ngay cả tiểu mã kia cũng theo Lâm Dạ Hỏa đi về. Hình như nó khá thích Lâm Dạ Hỏa, đám người Triển Chiêu cũng quan sát kỹ một chút, đây là một mẫu mã, có vẻ rất hoạt bát lại khá thân thiện với người, cảm giác giống như muội muội của Đa Đa vậy.
Chúng lão nhân gia Ma Cung cũng tới vây xem con ngựa đã bắt được nguyên hung kia.
Nham Bật cẩn thận nghiên cứu một chút, nói: “Con ngựa này vẫn còn nhỏ, mới ba tuổi rưỡi thôi.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong mắt liền sáng lên: “Ai nha, còn nhỏ hơn cả con nha!”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, Đa Đa lớn hơn nó chút xíu, ngoại hình cũng giống, chẳng lẽ thật sự là tỷ muội sao?
Nham Bật thấy tiểu mã vẫn luôn đi theo Lâm Dạ Hỏa, liền nói với hắn: “Ai, ta nói này khuê nữ ….”
Lời còn chưa dứt, Lâm Dạ Hỏa đã híp mắt lại, Triển Chiêu vội vàng nhắc nhở: “Nam! Nam!”
Nham Bật ho khan một cái để che giấu kinh ngạc, nhanh chóng đổi lời: “Ta nói này tiểu tử, ngựa này có vẻ rất thích ngươi, ngươi cứu nó phải không?”
Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: “Ừm, cũng tương tự vậy.”
“Kỳ Lân Mã vốn đã rất thích người, mặc dù nó có chút kén chọn chủ nhân nhưng mà rất thích hợp nuôi tại gia, nếu như nó đã trở về với ngươi, chứng tỏ nó đã nhận ngươi là chủ nhân rồi, hay là ngươi cưỡi thử nó đi, nếu nó không hất ngươi xuống thì từ nay về sau ngựa này sẽ là của ngươi. Đây chính là hảo mã, một khi nhận định rồi sẽ theo ngươi đến chết.”
Lâm Dạ Hỏa nghe xong liền nhìn con ngựa kia.
Tiểu mã cũng ngoẹo đầu nhìn hắn, hai bên nhìn nhau một cái, Lâm Dạ Hỏa hí mắt: “Hắc hồng ….”
Còn chưa dứt lời, tiểu mã đã vung đầu đụng vào Lâm Dạ Hỏa một cái ….
“Phốc.”
Lâm Dạ Hỏa bị nó đụng cho ngã lăn trên đất.
“Ai nha …..” Lâm Dạ Hỏa xoa mông.
Con ngựa kia cũng liếc hắn, ánh mắt như muốn nói —– Ngươi còn dám chê ta? Tỷ tỷ đây để ý đến ngươi chính là vạn hạnh kiếp này của ngươi đó!
Mọi người tập thể nhìn trời, chắc không phải con ngựa này cầm tinh Lâm Dạ Hỏa đấy chứ, cả cái biểu tình kiêu ngạo này cũng giống hệt nhau nữa….
Trâu Lương đi tới, vỗ vỗ con ngựa kia, nói với Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi không muốn thì ta muốn…”
“Á!” Lâm Dạ Hỏa vội vàng lao tới ôm chặt cổ ngựa: “Ai nói ta không muốn chứ! Của ta!”
Tiểu Tứ Tử chạy tới: “Cháu cũng muốn, mọi người ai đó sinh tiểu mã câu cho cháu đi….”
Khóe miệng mọi người co giật kịch liệt, đứa bé này sao lại bảo người nào sinh tiểu mã câu chứ? Triệu Phổ liền đến kéo Tiểu Tứ Tử sang một bên, hình như cần phải chỉnh lại nhân sinh quan cho bé, nói gì đó về chuyện sinh tiểu mã câu, nhỏ giọng thì thầm.
Lâm Dạ Hỏa nghiêng người lên lưng ngựa.
Đừng nói chứ, hảo mã chính là hảo mã a, trên lưng vừa có người cái là lập tức tinh thần hăng hái hẳn lên, cổ cao, tông mao dựng thẳng, vó nhẹ nhàng đạp trên mặt đất, còn mang theo mấy phần uy vũ.
Lâm Dạ Hỏa vô cùng vui mừng, vỗ vỗ nó.
Triển Chiêu nói: “Đặt một cái tên đi.”
Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, sờ cằm: “Tên à ….”
Trâu Lương đột nhiên mở miệng: “Cứ gọi là Ngai Phượng đi, đại danh là Lâm Ngai Phượng, nhũ danh gọi là Nhị Ngai.” (*)
(*) Chỗ này a: Tên mà bạn Trâu Lương đặt cho bé Tiểu mã của Lâm Dạ Hỏa có nghĩa là “Con phượng ngu nhà họ Lâm” đó. Nhũ danh Nhị Ngai có thể hiểu là Ngây ngô.
“A phi, ngươi mới là đồ ngu!” Lâm Dạ Hỏa đương nhiên không chịu; “Phải đặt là Thiên Thượng Nhập Địa Tuyệt Vô Cận Hữu Đệ Nhất Thiên Hạ Đại Mỹ Nhân Đích Mã ….” (*)
(*) Ngựa đẹp nhất thiên hạ trên trời dưới đất không có ngựa nào đẹp bằng (Tên kiểu gì đây trời???)
……………..
Có điều hắn còn chưa có dứt lời, tất cả mọi người đều đã vỗ vỗ cổ con ngựa kia mà gọi: “Ngai Ngai.”
……….
Tiểu mã cũng vẫy cái đuôi với mọi người tỏ ý thân thiện. Ngựa quá thông minh cũng có chỗ không tốt, tất cả mọi người vừa gọi nó là “Ngai Ngai” là nó liền nhớ ngay.
Lâm Dạ Hỏa cứ thế lại lăn lộn trên ngựa, tiểu mã lại quay ngoắt người một cái …. Vì không có yên ngựa cho nên Lâm Dạ Hỏa bị ngã “phịch” một cái, tuột khỏi lưng ngựa.
Trâu Lương kéo hắn lại, Triển Chiêu liền dắt tiểu mã đến khu chuồng ngựa: “Ngai Ngai, ta giới thiệu cho ngươi biết Đa Đa.”
“Không được gọi là Ngai Ngai, không muốn a ….” Lâm Dạ Hỏa kêu rên ở phía sau, nhưng mà tiểu mã đã hoan hoan hỉ hỉ mà chạy theo Triển Chiêu đi làm quen bạn mới mất rồi.
Ngai Ngai mới đến đã khiến cho số lượng công mẫu ở chuồng ngựa được cân bằng. Bạch Vân Phàm, Hắc Kiêu cùng Sơ Thất là công mã, Đa Đa, Phong Nha Đầu và Ngai Ngai là mẫu mã, cho nên …. Huynh đệ hay “phu thê” gì cũng có thể thuận lợi tiến hành rồi.
Mọi người để đám ngựa lại cho chúng tự mình làm quen với nhau rồi cũng liền rời đi.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cầm cà rốt cùng đường đến đút cho đám ngựa ăn. Ngai Ngai vừa mới đến Triển Chiêu đã để cho nó ở chung chuồng với Sơ Thất, Sơ Thất lại rất thân thiện, hai con ngựa nhanh chóng thân quen.
Mà điều thú vị nhất là Sơ Thất còn kêu lên mấy tiếng nữa, chuyện này đúng là vô cùng mới mẻ.
Bởi vì bình thường Sơ Thất không hề phát ra âm thanh gì cho nên mọi người vẫn nghĩ là nó bị câm, nhưng hôm nay vừa ở cùng với Ngai Ngai nó đã kêu lên, ngay cả bọn Hắc Kiêu cũng cảm thấy khó hiểu mà nhìn lại xem. Tiểu Tứ Tử đếm đếm, ba công ba mẫu, hẳn là ít nhất sẽ có một đôi thành công đi? Liệu có thể sinh tiểu mã câu không a?
Tiểu Tứ Tử nhìn chung quanh một chút, vẫn cảm thấy Bạch Vân Phàm cùng Tảo Đa Đa có nhiều cơ hồi nhất đi. Phong Nha Đầu cùng Hắc Kiêu cứ ở chung một chỗ là nháo, nhìn không có ý đó thì phải, hơn nữa Hắc Kiêu còn ở chung chuồng với con lừa nhỏ nữa, Phong Nha đầu tính tình thì lại quá dã, chỉ có thể ở một mình một gian mà thôi. Ngai Ngai vừa mới tới, còn phải bồi dưỡng tình cảm với Sơ Thất, chỉ có Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm là lúc nào ở cạnh cũng ngọt ngào thôi.
“Tiểu Tứ Tử!”
Lúc này, hai lão thái thái xuất hiện sau lưng Tiểu Tứ Tử, một trái một phải đứng bên cạnh bé.
Tiểu Tứ Tử nhìn xung quanh một chút, sau đó lắc đầu, thiếu chút nữa thì bé hôn mê luôn rồi, sao hai người lại giống hệt nhau như vậy chứ?
Dụi dụi mắt, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn kỹ, nhất định là hai lão thái thái này là song sinh rồi, giống hệt a!
Tiểu Lương Tử cũng chạy tới: “Bách Nãi Nãi, Thiên Nãi Nãi.”
Hai lão thái thái đưa tay sờ đầu Tiểu Lương Tử, động tác rất đồng bộ.
Tiểu Tứ Tử lại càng tò mò hơn, Bách Nãi Nãi và Thiên Nãi Nãi sao?
Còn đang nghi ngờ, bé lại cảm thấy có người đưa tay chọc bé, bé vừa quay đầu lại, trợn to hai mắt …. Lại thấy sau lưng có một lão thái thái nữa, vẫn giống hệt nhau, còn mặc giống hệt nhau nữa.
Tiểu Tứ Tử cứ thế mà quay vòng vòng tại chỗ, thiếu chút là hôn mê —– Tam bào thai a!
“Vạn Nãi Nãi.” Tiêu Lương lại chào một thái thái khác, rõ ràng là có quen biết.
Lão thái thái kia cười, chỉ chỉ khuyên tai của mình cho Tiểu Tứ Tử xem.
Tiểu Tứ Tử nhìn kỹ, chỉ thấy tam vị thái thái này có đeo ba chiếc hoa tai bằng gỗ, nhìn vô cùng đặc biệt, bên dưới hoa tai theo thứ tự có kí hiệu là sao, trăng và mặt trời, nhìn vô cùng tinh xảo đặc sắc. Mà ở trên mỗi bông tai có viết chữ Bách, Thiên, Vạn.
Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái: “Nga, cái này để phân biệt a!”
Ba người Bách Thiên Vạn này chính là tam đồng bào, ba người này cũng là cao thủ của Ma Cung, tinh thông nhất chính là ám khí, giang hồ nhân xưng là Lục Túc Bách Thiên Vạn, nhưng mà cũng đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm rồi, hiện đang trải qua những ngày tháng rất vui vẻ ở Ma Cung.
Ban nãy ba lão thái thái đã quen thân với Tiểu Lương Tử, lúc này chạy tới làm quen với Tiểu Tứ Tử đây mà.
“Tiểu Tứ Tử.” Bách Nãi Nãi rất hiếu kỳ hỏi: “Cháu rất thân thiết với Chiêu Chiêu cùng Tiểu tử Ngọc Đường phải không?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Dạ!”
“Tình trạng của hai đứa nó bây giờ thế nào rồi?” Thiên Nãi Nãi cũng hiếu kỳ.
Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, nghiêng đầu: “Tình trạng gì a?”
“Ừm….” Vạn Nãi Nãi muốn sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, giải thích với Tiểu Tứ Tử thế nào đây.
Ở bên cạnh, Tiểu Lương Tử đột nhiên tiến đến hỏi: “Có phải mọi người muốn hỏi bọn họ có thế này không phải không …”
Vừa nói, Tiểu Lương Tử vừa đưa hai nắm tay ra đối diện nhau, sau đó gập gập hai ngón tay cái với nhau, thuận tiện còn nhướng mày một cái: “Phụ thân nói cái này là Như cá gặp nước.”
“Phốc ….”
Nham Bật đang ngồi uông rượu còn thuận tiện nghe lỏm cũng phải phun hết rượu ra ngoài, một đám lão đầu lão thái thái đang nghe trộm xung quanh lại bắt đầu châu đầu ghé tai cùng nhau nghị luận.
“Ai nha, phụ thân đứa nhỏ này làm sao vậy a?”
“Đúng vậy! Lại dạy đứa nhỏ như vậy loại chuyện thế nào có ổn không a?”
“Đúng thế! Tiểu hài nhi còn nhỏ như vậy mà cũng biết đùa bỡn lưu manh rồi a!”
Tiểu Tứ Tử còn rất tò mò mà hỏi Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, cái này gọi là Như cá gặp nước sao? Phụ thân dạy là Như cá gặp nước là có thể phát huy bản lĩnh rồi ….”
Tiểu Lương Tử thật ra cũng không hiểu lắm nó có ý gì, sờ cằm: “Vậy sao? Phụ thân ta lại nói loại này gọi là Nước chảy jj tan ….”
Ba lão thái thái há to miệng, mà ở bên kia, người duy nhất còn ở lại chải lưng cho Sơ Thất cùng quét dọn chuộng ngựa là Trâu Lương chỉ biết nhìn trời —— Phương pháp giáo dục của Lang Vương Tiêu Thống Hải thất bại đến tầng nào rồi chứ, còn không bằng cả Triệu Phổ nữa.
Ba lão thái thái nhanh chóng xua tay, bảo Tiểu Lương Tử đừng có nói như vậy nữa, nhưng sau đó vừa mới nghĩ liền lại tò mò, hỏi: “Vậy có nước chảy jj tan không?”
Tiêu Lương mở to mắt nhìn, lại cùng Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn ba lão thái thái.
“Ý là ….” Ba lão thái thái học theo động tác của Tiểu Lương Tử ban nãy, hỏi lại bé: “Hai đứa nó có Nước chảy jj tan không a?”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lương.
Tiêu Lương sờ cằm suy nghĩ một cái: “Ừm …. Như thế nào là nước chạy jj tan a? Giống phụ thân cùng mẫu thân sao?”
Ba lão thái thái co giật khóe miệng, thử thăm dò Tiêu Lương: “Oa nhi à, cháu biết phụ mẫu cháu làm gì gọi là nước chạy jj tan sao?”
“Mẫu thân cháu đánh cha cháu mà.” Tiểu Lương Tử nhướng mi: “Chỉ cần phụ thân nói cái gì mà Nước chảy jj tan, hay là cái gì Như cá gặp nước là nương cháu đánh hắn liền! A, nhưng mà Triển đại ca lại thích cá, có điều nhìn hai người đó có vẻ không hề thích nước đâu.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm —— Qủa nhiên là không biết a! Cũng may.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, nói: “Tiểu Lương Tử, cái Như cá gặp nước mà ngươi vừa nói đó, có phải là Vui vầy cá nước không ….”
“Phốc ….” Nham Bật phun ngụm rượu thứ hai ra ngoài, Bạch Vân Phàm vẻ mặt chán ghét nhìn hắn, mà trên nóc nhà lúc này lại vang lên mấy tiếng “bịch bịch”, đám ảnh vệ ngã hết xuống rồi.
Trâu Lương kinh hãi mà nhìn Tiểu Tứ Tử.
Ba lão nãi nãi chống cằm hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cháu …. Cháu học ở đâu?”
“Cửu Cửu nói.” Tiểu Tứ Tử vừa ngẩng mặt lên vừa nói: “Vừa rồi cháu có hỏi người, làm thế nào để có một tiểu mã câu, Cửu Cửu liền nói, cứ để cho Đa Đa cùng Phàm Phàm vui vầy cá nước một cái …”
Tiểu Tứ Tử vừa nói xong lời này đã bị Công Tôn vừa mới đi đến cửa viện định kiểm tra tổng thể cho Ngai Ngai nghe được.
Công Tôn ném luôn cái thùng gỗ trong tay xuống đất.
Mọi người nghe tiếng động liền quay đầu trở lại.
Tiểu Tứ Tử còn tiếp tục nói: “Cửu Cửu còn nói, Đa Đa có cái mông vừa cong vừa lớn, có vẻ rất mắn đẻ, A…..”
Tiểu Tứ Tử còn chưa nói hết đã bị Trâu Lương che kín miệng, nhìn lại lúc này, ngay cả bồn gỗ cùng khăn cũng bị Công Tôn ném đi rồi, ngay cả hòm thuốc cũng không thèm cầm nữa, xoay người xắn tay áo chạy ra ngoài, nhìn dáng vẻ kia chắc chắn là đi tìm Triệu Phổ liều mạng a.
Trâu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử một chút.
Tiểu Tứ Tử lại ngẩng mặt cười rạng rỡ.
Trâu Lương nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tứ Tử, sau đó tò mò hỏi: “Nguyên soái thực sự nói cho cháu những lời này?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.
“Vậy cháu có biết phụ thân cháu đến không?” Trâu Lương lại hỏi tiếp.
Tiểu Tứ Tử tiếp tục gật đâu một cái: “Thấy nha!”
“Vậy cháu lại còn nói nữa?” Trâu Lương rất hiếu kỳ: “Không sợ nguyên soái bị ăn đòn sao?”
Tiểu Tứ Tử chắp tay sau lưng, mũi chân di di viên đá nhỏ trên mặt đất, nói: “Tiểu Bàn Tử nói, mấy người bọn họ cần phải kích thích một chút.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Ba lão thái thái tò mò: “Kích thích?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đưa ngón tay mũm mĩm ra đo một khoảng nhỏ: “Tiểu Bàn Tử nói, bọn họ chỉ cách cái gì mà cá cái gì mà nước chỉ một chút xíu nữa thôi …..”
Mọi người nhìn chằm chằm ngón cái nhỏ xíu của Tiểu Tứ Tử: “Một chút xíu a ….. có vẻ rất gần rồi.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu gật đầu a: “Tiểu Bàn Tử nói, cần phải kích thích một cái, tạo chút cơ hội là được rồi.”
Mấy lão thái thái liếc mắt nhìn nhau một cái, đám Ma đầu đang nghe lén cũng nhìn nhau một cái —— Kích thích một cái sao? Tạo chút cơ hội à?
Tiểu Tứ Tử kéo Tiểu Lương Tử tiếp tục đi đút cho ngựa ăn.
Trâu Lương sờ cằm nhìn bóng lưng có vẻ hơi ngố của Tiểu Tứ Tử, cảm khái —- Không hổ là người kế thừa của Ngân Yêu Vương! Lợi hại!
Để tưởng thưởng cho hắn, Bao Đại nhân liền sai người hái cho hắn thật nhiều Đan Tử Thảo mang về.
Tạm thời không nhắc đến việc Bao Đại nhân xử án thế nào, lại nói chuyện mọi người trở lại Ma Cung.
Lần này, không chỉ có mọi người trở lại, ngay cả tiểu mã kia cũng theo Lâm Dạ Hỏa đi về. Hình như nó khá thích Lâm Dạ Hỏa, đám người Triển Chiêu cũng quan sát kỹ một chút, đây là một mẫu mã, có vẻ rất hoạt bát lại khá thân thiện với người, cảm giác giống như muội muội của Đa Đa vậy.
Chúng lão nhân gia Ma Cung cũng tới vây xem con ngựa đã bắt được nguyên hung kia.
Nham Bật cẩn thận nghiên cứu một chút, nói: “Con ngựa này vẫn còn nhỏ, mới ba tuổi rưỡi thôi.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong mắt liền sáng lên: “Ai nha, còn nhỏ hơn cả con nha!”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, Đa Đa lớn hơn nó chút xíu, ngoại hình cũng giống, chẳng lẽ thật sự là tỷ muội sao?
Nham Bật thấy tiểu mã vẫn luôn đi theo Lâm Dạ Hỏa, liền nói với hắn: “Ai, ta nói này khuê nữ ….”
Lời còn chưa dứt, Lâm Dạ Hỏa đã híp mắt lại, Triển Chiêu vội vàng nhắc nhở: “Nam! Nam!”
Nham Bật ho khan một cái để che giấu kinh ngạc, nhanh chóng đổi lời: “Ta nói này tiểu tử, ngựa này có vẻ rất thích ngươi, ngươi cứu nó phải không?”
Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: “Ừm, cũng tương tự vậy.”
“Kỳ Lân Mã vốn đã rất thích người, mặc dù nó có chút kén chọn chủ nhân nhưng mà rất thích hợp nuôi tại gia, nếu như nó đã trở về với ngươi, chứng tỏ nó đã nhận ngươi là chủ nhân rồi, hay là ngươi cưỡi thử nó đi, nếu nó không hất ngươi xuống thì từ nay về sau ngựa này sẽ là của ngươi. Đây chính là hảo mã, một khi nhận định rồi sẽ theo ngươi đến chết.”
Lâm Dạ Hỏa nghe xong liền nhìn con ngựa kia.
Tiểu mã cũng ngoẹo đầu nhìn hắn, hai bên nhìn nhau một cái, Lâm Dạ Hỏa hí mắt: “Hắc hồng ….”
Còn chưa dứt lời, tiểu mã đã vung đầu đụng vào Lâm Dạ Hỏa một cái ….
“Phốc.”
Lâm Dạ Hỏa bị nó đụng cho ngã lăn trên đất.
“Ai nha …..” Lâm Dạ Hỏa xoa mông.
Con ngựa kia cũng liếc hắn, ánh mắt như muốn nói —– Ngươi còn dám chê ta? Tỷ tỷ đây để ý đến ngươi chính là vạn hạnh kiếp này của ngươi đó!
Mọi người tập thể nhìn trời, chắc không phải con ngựa này cầm tinh Lâm Dạ Hỏa đấy chứ, cả cái biểu tình kiêu ngạo này cũng giống hệt nhau nữa….
Trâu Lương đi tới, vỗ vỗ con ngựa kia, nói với Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi không muốn thì ta muốn…”
“Á!” Lâm Dạ Hỏa vội vàng lao tới ôm chặt cổ ngựa: “Ai nói ta không muốn chứ! Của ta!”
Tiểu Tứ Tử chạy tới: “Cháu cũng muốn, mọi người ai đó sinh tiểu mã câu cho cháu đi….”
Khóe miệng mọi người co giật kịch liệt, đứa bé này sao lại bảo người nào sinh tiểu mã câu chứ? Triệu Phổ liền đến kéo Tiểu Tứ Tử sang một bên, hình như cần phải chỉnh lại nhân sinh quan cho bé, nói gì đó về chuyện sinh tiểu mã câu, nhỏ giọng thì thầm.
Lâm Dạ Hỏa nghiêng người lên lưng ngựa.
Đừng nói chứ, hảo mã chính là hảo mã a, trên lưng vừa có người cái là lập tức tinh thần hăng hái hẳn lên, cổ cao, tông mao dựng thẳng, vó nhẹ nhàng đạp trên mặt đất, còn mang theo mấy phần uy vũ.
Lâm Dạ Hỏa vô cùng vui mừng, vỗ vỗ nó.
Triển Chiêu nói: “Đặt một cái tên đi.”
Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, sờ cằm: “Tên à ….”
Trâu Lương đột nhiên mở miệng: “Cứ gọi là Ngai Phượng đi, đại danh là Lâm Ngai Phượng, nhũ danh gọi là Nhị Ngai.” (*)
(*) Chỗ này a: Tên mà bạn Trâu Lương đặt cho bé Tiểu mã của Lâm Dạ Hỏa có nghĩa là “Con phượng ngu nhà họ Lâm” đó. Nhũ danh Nhị Ngai có thể hiểu là Ngây ngô.
“A phi, ngươi mới là đồ ngu!” Lâm Dạ Hỏa đương nhiên không chịu; “Phải đặt là Thiên Thượng Nhập Địa Tuyệt Vô Cận Hữu Đệ Nhất Thiên Hạ Đại Mỹ Nhân Đích Mã ….” (*)
(*) Ngựa đẹp nhất thiên hạ trên trời dưới đất không có ngựa nào đẹp bằng (Tên kiểu gì đây trời???)
……………..
Có điều hắn còn chưa có dứt lời, tất cả mọi người đều đã vỗ vỗ cổ con ngựa kia mà gọi: “Ngai Ngai.”
……….
Tiểu mã cũng vẫy cái đuôi với mọi người tỏ ý thân thiện. Ngựa quá thông minh cũng có chỗ không tốt, tất cả mọi người vừa gọi nó là “Ngai Ngai” là nó liền nhớ ngay.
Lâm Dạ Hỏa cứ thế lại lăn lộn trên ngựa, tiểu mã lại quay ngoắt người một cái …. Vì không có yên ngựa cho nên Lâm Dạ Hỏa bị ngã “phịch” một cái, tuột khỏi lưng ngựa.
Trâu Lương kéo hắn lại, Triển Chiêu liền dắt tiểu mã đến khu chuồng ngựa: “Ngai Ngai, ta giới thiệu cho ngươi biết Đa Đa.”
“Không được gọi là Ngai Ngai, không muốn a ….” Lâm Dạ Hỏa kêu rên ở phía sau, nhưng mà tiểu mã đã hoan hoan hỉ hỉ mà chạy theo Triển Chiêu đi làm quen bạn mới mất rồi.
Ngai Ngai mới đến đã khiến cho số lượng công mẫu ở chuồng ngựa được cân bằng. Bạch Vân Phàm, Hắc Kiêu cùng Sơ Thất là công mã, Đa Đa, Phong Nha Đầu và Ngai Ngai là mẫu mã, cho nên …. Huynh đệ hay “phu thê” gì cũng có thể thuận lợi tiến hành rồi.
Mọi người để đám ngựa lại cho chúng tự mình làm quen với nhau rồi cũng liền rời đi.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cầm cà rốt cùng đường đến đút cho đám ngựa ăn. Ngai Ngai vừa mới đến Triển Chiêu đã để cho nó ở chung chuồng với Sơ Thất, Sơ Thất lại rất thân thiện, hai con ngựa nhanh chóng thân quen.
Mà điều thú vị nhất là Sơ Thất còn kêu lên mấy tiếng nữa, chuyện này đúng là vô cùng mới mẻ.
Bởi vì bình thường Sơ Thất không hề phát ra âm thanh gì cho nên mọi người vẫn nghĩ là nó bị câm, nhưng hôm nay vừa ở cùng với Ngai Ngai nó đã kêu lên, ngay cả bọn Hắc Kiêu cũng cảm thấy khó hiểu mà nhìn lại xem. Tiểu Tứ Tử đếm đếm, ba công ba mẫu, hẳn là ít nhất sẽ có một đôi thành công đi? Liệu có thể sinh tiểu mã câu không a?
Tiểu Tứ Tử nhìn chung quanh một chút, vẫn cảm thấy Bạch Vân Phàm cùng Tảo Đa Đa có nhiều cơ hồi nhất đi. Phong Nha Đầu cùng Hắc Kiêu cứ ở chung một chỗ là nháo, nhìn không có ý đó thì phải, hơn nữa Hắc Kiêu còn ở chung chuồng với con lừa nhỏ nữa, Phong Nha đầu tính tình thì lại quá dã, chỉ có thể ở một mình một gian mà thôi. Ngai Ngai vừa mới tới, còn phải bồi dưỡng tình cảm với Sơ Thất, chỉ có Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm là lúc nào ở cạnh cũng ngọt ngào thôi.
“Tiểu Tứ Tử!”
Lúc này, hai lão thái thái xuất hiện sau lưng Tiểu Tứ Tử, một trái một phải đứng bên cạnh bé.
Tiểu Tứ Tử nhìn xung quanh một chút, sau đó lắc đầu, thiếu chút nữa thì bé hôn mê luôn rồi, sao hai người lại giống hệt nhau như vậy chứ?
Dụi dụi mắt, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn kỹ, nhất định là hai lão thái thái này là song sinh rồi, giống hệt a!
Tiểu Lương Tử cũng chạy tới: “Bách Nãi Nãi, Thiên Nãi Nãi.”
Hai lão thái thái đưa tay sờ đầu Tiểu Lương Tử, động tác rất đồng bộ.
Tiểu Tứ Tử lại càng tò mò hơn, Bách Nãi Nãi và Thiên Nãi Nãi sao?
Còn đang nghi ngờ, bé lại cảm thấy có người đưa tay chọc bé, bé vừa quay đầu lại, trợn to hai mắt …. Lại thấy sau lưng có một lão thái thái nữa, vẫn giống hệt nhau, còn mặc giống hệt nhau nữa.
Tiểu Tứ Tử cứ thế mà quay vòng vòng tại chỗ, thiếu chút là hôn mê —– Tam bào thai a!
“Vạn Nãi Nãi.” Tiêu Lương lại chào một thái thái khác, rõ ràng là có quen biết.
Lão thái thái kia cười, chỉ chỉ khuyên tai của mình cho Tiểu Tứ Tử xem.
Tiểu Tứ Tử nhìn kỹ, chỉ thấy tam vị thái thái này có đeo ba chiếc hoa tai bằng gỗ, nhìn vô cùng đặc biệt, bên dưới hoa tai theo thứ tự có kí hiệu là sao, trăng và mặt trời, nhìn vô cùng tinh xảo đặc sắc. Mà ở trên mỗi bông tai có viết chữ Bách, Thiên, Vạn.
Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái: “Nga, cái này để phân biệt a!”
Ba người Bách Thiên Vạn này chính là tam đồng bào, ba người này cũng là cao thủ của Ma Cung, tinh thông nhất chính là ám khí, giang hồ nhân xưng là Lục Túc Bách Thiên Vạn, nhưng mà cũng đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm rồi, hiện đang trải qua những ngày tháng rất vui vẻ ở Ma Cung.
Ban nãy ba lão thái thái đã quen thân với Tiểu Lương Tử, lúc này chạy tới làm quen với Tiểu Tứ Tử đây mà.
“Tiểu Tứ Tử.” Bách Nãi Nãi rất hiếu kỳ hỏi: “Cháu rất thân thiết với Chiêu Chiêu cùng Tiểu tử Ngọc Đường phải không?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Dạ!”
“Tình trạng của hai đứa nó bây giờ thế nào rồi?” Thiên Nãi Nãi cũng hiếu kỳ.
Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, nghiêng đầu: “Tình trạng gì a?”
“Ừm….” Vạn Nãi Nãi muốn sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, giải thích với Tiểu Tứ Tử thế nào đây.
Ở bên cạnh, Tiểu Lương Tử đột nhiên tiến đến hỏi: “Có phải mọi người muốn hỏi bọn họ có thế này không phải không …”
Vừa nói, Tiểu Lương Tử vừa đưa hai nắm tay ra đối diện nhau, sau đó gập gập hai ngón tay cái với nhau, thuận tiện còn nhướng mày một cái: “Phụ thân nói cái này là Như cá gặp nước.”
“Phốc ….”
Nham Bật đang ngồi uông rượu còn thuận tiện nghe lỏm cũng phải phun hết rượu ra ngoài, một đám lão đầu lão thái thái đang nghe trộm xung quanh lại bắt đầu châu đầu ghé tai cùng nhau nghị luận.
“Ai nha, phụ thân đứa nhỏ này làm sao vậy a?”
“Đúng vậy! Lại dạy đứa nhỏ như vậy loại chuyện thế nào có ổn không a?”
“Đúng thế! Tiểu hài nhi còn nhỏ như vậy mà cũng biết đùa bỡn lưu manh rồi a!”
Tiểu Tứ Tử còn rất tò mò mà hỏi Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, cái này gọi là Như cá gặp nước sao? Phụ thân dạy là Như cá gặp nước là có thể phát huy bản lĩnh rồi ….”
Tiểu Lương Tử thật ra cũng không hiểu lắm nó có ý gì, sờ cằm: “Vậy sao? Phụ thân ta lại nói loại này gọi là Nước chảy jj tan ….”
Ba lão thái thái há to miệng, mà ở bên kia, người duy nhất còn ở lại chải lưng cho Sơ Thất cùng quét dọn chuộng ngựa là Trâu Lương chỉ biết nhìn trời —— Phương pháp giáo dục của Lang Vương Tiêu Thống Hải thất bại đến tầng nào rồi chứ, còn không bằng cả Triệu Phổ nữa.
Ba lão thái thái nhanh chóng xua tay, bảo Tiểu Lương Tử đừng có nói như vậy nữa, nhưng sau đó vừa mới nghĩ liền lại tò mò, hỏi: “Vậy có nước chảy jj tan không?”
Tiêu Lương mở to mắt nhìn, lại cùng Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn ba lão thái thái.
“Ý là ….” Ba lão thái thái học theo động tác của Tiểu Lương Tử ban nãy, hỏi lại bé: “Hai đứa nó có Nước chảy jj tan không a?”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lương.
Tiêu Lương sờ cằm suy nghĩ một cái: “Ừm …. Như thế nào là nước chạy jj tan a? Giống phụ thân cùng mẫu thân sao?”
Ba lão thái thái co giật khóe miệng, thử thăm dò Tiêu Lương: “Oa nhi à, cháu biết phụ mẫu cháu làm gì gọi là nước chạy jj tan sao?”
“Mẫu thân cháu đánh cha cháu mà.” Tiểu Lương Tử nhướng mi: “Chỉ cần phụ thân nói cái gì mà Nước chảy jj tan, hay là cái gì Như cá gặp nước là nương cháu đánh hắn liền! A, nhưng mà Triển đại ca lại thích cá, có điều nhìn hai người đó có vẻ không hề thích nước đâu.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm —— Qủa nhiên là không biết a! Cũng may.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, nói: “Tiểu Lương Tử, cái Như cá gặp nước mà ngươi vừa nói đó, có phải là Vui vầy cá nước không ….”
“Phốc ….” Nham Bật phun ngụm rượu thứ hai ra ngoài, Bạch Vân Phàm vẻ mặt chán ghét nhìn hắn, mà trên nóc nhà lúc này lại vang lên mấy tiếng “bịch bịch”, đám ảnh vệ ngã hết xuống rồi.
Trâu Lương kinh hãi mà nhìn Tiểu Tứ Tử.
Ba lão nãi nãi chống cằm hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cháu …. Cháu học ở đâu?”
“Cửu Cửu nói.” Tiểu Tứ Tử vừa ngẩng mặt lên vừa nói: “Vừa rồi cháu có hỏi người, làm thế nào để có một tiểu mã câu, Cửu Cửu liền nói, cứ để cho Đa Đa cùng Phàm Phàm vui vầy cá nước một cái …”
Tiểu Tứ Tử vừa nói xong lời này đã bị Công Tôn vừa mới đi đến cửa viện định kiểm tra tổng thể cho Ngai Ngai nghe được.
Công Tôn ném luôn cái thùng gỗ trong tay xuống đất.
Mọi người nghe tiếng động liền quay đầu trở lại.
Tiểu Tứ Tử còn tiếp tục nói: “Cửu Cửu còn nói, Đa Đa có cái mông vừa cong vừa lớn, có vẻ rất mắn đẻ, A…..”
Tiểu Tứ Tử còn chưa nói hết đã bị Trâu Lương che kín miệng, nhìn lại lúc này, ngay cả bồn gỗ cùng khăn cũng bị Công Tôn ném đi rồi, ngay cả hòm thuốc cũng không thèm cầm nữa, xoay người xắn tay áo chạy ra ngoài, nhìn dáng vẻ kia chắc chắn là đi tìm Triệu Phổ liều mạng a.
Trâu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử một chút.
Tiểu Tứ Tử lại ngẩng mặt cười rạng rỡ.
Trâu Lương nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tứ Tử, sau đó tò mò hỏi: “Nguyên soái thực sự nói cho cháu những lời này?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.
“Vậy cháu có biết phụ thân cháu đến không?” Trâu Lương lại hỏi tiếp.
Tiểu Tứ Tử tiếp tục gật đâu một cái: “Thấy nha!”
“Vậy cháu lại còn nói nữa?” Trâu Lương rất hiếu kỳ: “Không sợ nguyên soái bị ăn đòn sao?”
Tiểu Tứ Tử chắp tay sau lưng, mũi chân di di viên đá nhỏ trên mặt đất, nói: “Tiểu Bàn Tử nói, mấy người bọn họ cần phải kích thích một chút.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Ba lão thái thái tò mò: “Kích thích?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đưa ngón tay mũm mĩm ra đo một khoảng nhỏ: “Tiểu Bàn Tử nói, bọn họ chỉ cách cái gì mà cá cái gì mà nước chỉ một chút xíu nữa thôi …..”
Mọi người nhìn chằm chằm ngón cái nhỏ xíu của Tiểu Tứ Tử: “Một chút xíu a ….. có vẻ rất gần rồi.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu gật đầu a: “Tiểu Bàn Tử nói, cần phải kích thích một cái, tạo chút cơ hội là được rồi.”
Mấy lão thái thái liếc mắt nhìn nhau một cái, đám Ma đầu đang nghe lén cũng nhìn nhau một cái —— Kích thích một cái sao? Tạo chút cơ hội à?
Tiểu Tứ Tử kéo Tiểu Lương Tử tiếp tục đi đút cho ngựa ăn.
Trâu Lương sờ cằm nhìn bóng lưng có vẻ hơi ngố của Tiểu Tứ Tử, cảm khái —- Không hổ là người kế thừa của Ngân Yêu Vương! Lợi hại!
Tác giả :
Nhĩ Nhã