Long Đồ Án
Quyển 13 - Chương 359: Đạp hỏa kỳ lân
Tạm thời không nói đến chuyện mọi người vào núi, trước tiên nói tới Lâm Dạ Hỏa đi đâu đây?
Bọn Triển Chiêu sau khi vào núi rồi đều nhanh chóng tìm kiếm đầu mối, cho nên không ai phát hiện ra Lâm Dạ Hỏa cũng không có đi tay không, hắn còn mang theo một cái giỏ.
Mang theo giỏ để làm gì? Đương nhiên là Lâm Đường chủ muốn hái một ít Đan Tử Thảo có thể “dưỡng nhan dưỡng da” về rồi.
Vốn dĩ Lâm Dạ Hỏa muốn làm việc cẩn thận khiêm tốn một chút, tránh cho Câm kia lại lải nhải hắn, cho nên hắn mới xách theo giỏ đến chỗ xa xa một chút hái. Hắn định đến chỗ có thể nhìn thấy ánh sáng mấy ngọn đuốc bọn Triển Chiêu mang theo, nhưng sau đó lại phát hiện hình như lá Đa Tử Thảo bên kia lớn hơn chút cho nên mới chạy đi hái về.
Đang hái cỏ, đột nhiên dạ phong lại mang theo một mùi cổ quái đến …. Lâm Dạ Hỏa là người giang hồ, hắn rất quen thuộc với cái mùi này, là một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Hỏa Phụng khẽ cau mày, lần theo mùi đi qua.
Chờ đến khi đi vào rừng cây rồi, hắn liền phát hiện nguồn gốc của mùi máu tanh ấy.
Chỉ thấy trên cái bẫy săn có kẹp một con cầy đã chết. Cái kẹp này rất lớn, nhìn như dùng để săn dã thú, lại được giấu bên dưới đống cỏ, rất bí mật.
Lâm Dạ Hỏa cau mày, ai lại đặt kẹp bẫy săn hiểm độc như thế? Nơi này lại cách sơn lộ không xa, nhỡ đâu có người đi vào đây thì sao? Nhìn lại con cầy kia đã bị kẹp đến biến dạng rồi, người thường nếu như chẳng may bị kẹp nhất định sẽ gãy xương.
Nghĩ đến đây, Lâm Dạ Hỏa liền đưa tay cầm lên một hòn đá, nhảy lên cây tìm kiếm cơ quan trên mặt đất.
Đừng nói chứ, đúng là đặt không ít bẫy. Hắn cứ nhìn thấy một cái là lại bắn vào đó một viên đá, bẫy liền sập xuống, cứ như vậy …. Lâm Dạ Hỏa tìm một đường liền đi vào nơi sâu nhất trong rừng.
Mặc dù bình thường Lâm Dạ Hỏa khá nhị, nhưng mà hắn ngoại trừ sợ xấu, sợ béo, sợ đen ra thì không sợ gì khác, vào rừng sâu rồi hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện có lạc đường hay không. Đêm nay trăng rất sáng, hắn đi một đường hủy đi mười mấy cái bẫy, cuối cùng cũng thấy được ánh lửa, đồng thời …. Nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Nương theo ánh lửa nhìn sang, chỉ thấy từ chỗ đất trống sâu trong rừng rậm có mấy người ngồi đó.
Một người đang nằm trên mặt đất, hình như bị thương, hai người khác thì đang băng bo vết thương cho hắn, còn có mấy người vai đeo cung nỏ cầm đuốc đứng bên cạnh, mắt nhìn lên núi.
Lâm Dạ Hỏa rơi xuống một thân cây cao, nhìn xuống dưới xem, lại nghe thấy người nằm trên đất đang than, có vẻ bị thương rất nặng.
Mấy người khác đang nói chuyện.
“Con ngựa đó rất giảo hoạt.”
“Muốn dẫn nó sập bẫy không ngờ lại bị nó lừa cả một đường.”
Lúc này, một nam tử cao gầy đừng đầu giơ lên cây đuốc, lạnh lùng nói: “Ngựa này đâu chỉ giảo hoạt, nó đã thành tinh rồi …. Nhưng mà nhất đính nó sẽ rơi vào hố bẫy ngựa!”
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm —– Hố bẫy ngựa à?
“Sau khi bắt sống nó, ta phải lột da nó, moi tim xẻo thịt nó để tế huynh đệ ta!”
Mấy người khác cũng gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa bản năng nhìn người đứng đầu tiên đó một cái, nhìn bóng lưng cũng có thể thấy được là một tên tiểu nhân vô cùng —– Đây chính là hung thủ đó sao?
“Viên huynh, sao ngươi có thể khẳng định con ngựa đó nhất định sẽ rơi vào trong hố bẫy?” Một thợ săn hỏi.
“Ha ha.” Người nọ cười: “Ngựa dù sao cũng chỉ là ngựa, nó có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là súc sinh mà thôi!”
Lâm Dạ Hỏa cảm khái một cái —– Ai nha, tên thật của người này là Nguyên Hung phải không nha?
Hắn còn đang suy nghĩ xem nên trực tiếp bắt đám người kia lại hay là trêu đùa bọn chúng một cái thì đột nhiên …. Từ nơi xa trên sườn núi truyền đến tiếng “ầm”, sau đó là một trận ngựa hí vang lên.
“Trúng chiêu rồi!” Người nọ rất cao hứng reo lên, đám thợ săn kia liền chạy lên trên núi.
Tên “Nguyên Hung” kia dẫn đầu, nói: “Ngựa này rất hung ác! Đến hố bẫy ngựa rồi lập tức bắn chết nó!”
“Được!”
………………………….
Lâm Dạ Hỏa liền nheo mắt lại, đi lên phía trước nhảy lên một cái, một hồng ảnh liền nhảy lên đỉnh núi.
Quả nhiên, trên sườn núi có một cái hố bẫy ngựa rất lớn, trong hố còn có một con ngựa.
Lâm Dạ Hỏa rơi xuống một cái cây phía trên hố, nhìn thấy con ngựa kia đang ra sức đạp vó, hình như muốn nhảy lên. Nhưng mà cái hố đó quá dốc, hơn nữa đất lại rất trơn cho nên nó cố gắng mấy lần đều thất bại, gấp đến độ chỉ biết hí vang, hẳn là nó cũng nghe thấy từ chân núi có tiếng người truyền đến.
Lâm Dạ Hỏa nhìn kỹ con ngựa kia, có chút kinh ngạc.
Dưới ánh trăng, con ngựa kia cứ như mang theo một tầng lửa trên người, tai nhọn, tông mao, đuôi cùng với trên một khoảng dài ở bốn chân đều phủ một lớp lông đỏ rực như lửa, thân hình tương tự như Tảo Đa Đa, chỉ gầy hơn một chút mà thôi, mắt to, mà điểm giống với Tảo Đa Đa nhất chính là, lông mi cũng có màu đỏ rực ….
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm —– Ai nha! Đẹp mắt a!
Chính lúc này, đám người kia đã chạy đến sườn núi rồi.
Mà Lâm Dạ Hỏa cũng chú ý tới, con ngựa kia cũng không có nhảy ra ngoài nữa mà lui về sau một chút, chân khụy xuống, thân hình gần như dán trên tường đất dọc theo hố.
Lâm Dạ Hỏa nghĩ là nó sợ, nhưng nhờ có ánh trăng, hắn lại thấy đôi mắt ngựa kia lấp lánh hữu thần, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm miệng hố bên trên, hình như đang chuẩn bị gì đó.
Chẳng lẽ ….
Trong đầu Lâm Dạ Hỏa lóe lên một ý niệm.
Ngay tại lúc mấy thợ săn đến bên bờ hố, trong một khắc ấy liền truyền đến tiếng ngựa hí vang.
Lâm Dạ Hỏa cả kinh nhìn lại, con ngựa kia đột nhiên chạy lên một bước lấy đà, trực tiếp vọt lên trên, lại còn đụng ngay vào tên “Nguyên hung” dẫn đầu kia.
Lâm Dạ Hỏa thầm nói một tiếng: “Tốt!”
Nguyên hung kia bị đụng ngã lăn trên mặt đất, lăn hai vòng rồi đụng mạnh phải gốc cây khô, răng cũng suýt rụng, ngựa kia thì vừa mới lên đến bờ liền định chạy đi.
Nhưng mà đám thợ săn đã chặn đường của nó, ngựa kia không còn cách nào khác là phải lùi về phía sau, nhưng mà sau lưng nó lại là vách núi, không còn đường lui nữa.
Những thợ săn này cũng bị dọa sợ, bọn họ săn bắn nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua con ngựa nào có bản lĩnh như thế, lại có thể nhảy ra khỏi hỗ bẫy ngựa nữa! Được nha, năm đó Bạch Long Câu của Triệu Tử Long bị vây hãm trong hố bẫy ngựa ở sườn núi của quân Tào, cũng nhảy lên thoát ra a!
Ngựa không hề giống với gia súc, là một loại động vật rất được yêu thích, có khi là sùng bái, đặc biệt là những bảo mã có linh tính. Đám thợ săn hiểu được đặc tính ương ngạng của động vật, bọn họ cũng nghi ngờ chuyện ngựa giết người. Bây giờ lại thấy con ngựa này thông tuệ dị thường, hơn nữa tuyệt đối còn là bảo mã long câu ngàn dặm khó cầu, nếu cứ vậy bị bắn chết… có chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Một thợ săn khá am hiểu về ngựa cũng phải trợn tròn mắt: “Ta nói này, đây chính là Đạp Hỏa Kỳ Lân a!”
“Loại thượng phẩm này ngàn dặm mới chọn được một con a! Nhìn qua cũng chỉ khoảng mấy tuổi thôi, rất hoạt bát nữa …”
“Cái này bán phải được hơn ngàn lượng bạc đi ….”
“Không chỉ có vậy, nếu gặp được người yêu ngựa, cho dù là ngàn lượng vàng người ta cũng sẽ muốn mua.”
Chính lúc đám thợ săn còn đang do dự, tên nguyên hung vừa bị đụng đến choáng váng đột nhiên bò dậy, cướp lấy cung nỏ: “Bắn chết nó!”
Nói xong liền phóng thẳng mũi tên về phía con ngựa ấy.
Cùng lúc với hắn bắn ra, một thân ảnh mày đỏ nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống rơi xuống trước người con ngựa kia, vung tay bắt lại mũi tên vừa mới phóng đến kia, nắm chặt trong tay, khi hắn buông tay lần nữa …. Một trận dạ phong thổi ra.
Chỉ thấy trong nháy mắt, mũi tên trong tay hắn liền biến thành cát bụi, tản đi theo gió.
Mấy thợ săn há to miệng, có mấy người nhát gan còn ngã ngồi xuống đất: “Nương …. Nương a! Qủy a!”
“Lệ quỷ y phục đỏ a!”
…………………….
Mọi người xoay người muốn chạy, Lâm Dạ Hỏa cười lạnh một tiếng: “Muốn chạy sao?”
Những người đó vừa mới xoay người đã thấy thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước mắt họ, nhấc chân một cái đạp bay mấy tên rơi vào hố bẫy ngựa ban nãy.
Lâm Dạ Hỏa đánh đám thợ săn kia một trận rồi liền ném cả đám vào hố ngựa, cuối cùng trên miệng hố chỉ còn lại “nguyên hung.”
Lâm Dạ Hỏa đi tới.
Nguyên hung kia thấy không ổn rồi, liền muốn cướp đường chạy trốn.
Lâm Dạ Hỏa là cao thủ trong cao thủ, mà tên “nguyên hung” này cùng lắm cũng chỉ là một người thường, chạy sao nổi?
Lâm Dạ Hỏa bắt lại hắn rồi liền đạp một cước hắn lăn trên nền đất, nhấc đế giày nhằm thẳng mặt hắn mà đạp mười mấy hai mươi cái, đạp đến độ cả khuôn mặt hắn nát như bươm Hỏa Phụng mới chịu dừng chân, hỏi hắn: “Ngươi làm cách nào dụ nó vào hố ngựa?”
Người kia không thể nói thành lời nữa.
“Có nói hay không?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
“Chìa …. Chùm chìa khóa.” Vẻ mặt người nọ như đưa đám, nói: “Ta, ta thả một chùm chìa khóa lên trên đống cỏ che hố, giống hệt chùm nó trộm đi của ta lúc trước.”
Lâm Dạ Hỏa ngẩn người, sờ cằm: “Con ngựa trộm chùm chìa khóa của ngươi sao?”
Nói đến đây, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nhớ tới chuyện Triển Chiêu nói vào rừng cây tìm đồ, lúc này hắn cũng đã xâu chuỗi các sự kiện của vụ án lại rồi: “À…. Thì ra chùm chìa khóa của ngươi bị mắc trên ngọn cây, ngươi nghĩ rằng đã bị nó trộm đi cho nên mới muốn giết nó diệt khẩu a.”
Người nọ sửng sốt: “Cái gì ….”
Lâm Dạ Hỏa cười lớn: “Thì ra là như vậy, ngươi nói tại sao ngươi lại ngu xuẩn thế a, còn không thông minh bằng một con ngựa.”
Đang nói chuyện, Lâm Dạ Hỏa lại cảm thấy sau lưng có gì đó đụng vào cánh tay mình.
Quay đầu nhìn lại, đã thấy con ngựa kia đi đến rồi, đang dùng đầu nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Lâm Dạ Hỏa một cái, đôi mắt to tròn nhìn hắn, trong miệng nó lúc này còn đang ngậm một chùm chìa khóa.”
Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn hồi lâu, nhận lấy chùm chìa khóa nhét vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ con ngựa kia: “Ngươi nghĩ là chùm chìa khóa kia sao?”
Con ngựa kia dùng đầu cọ cọ cánh tay Lâm Dạ Hỏa.”
Lâm Dạ Hỏa bỗng nhiền ôm lấy mặt ngựa đó, cẩn thận suy nghĩ: “Oa! Nhìn gần càng đẹp hơn a!”
Con ngựa kia quơ quơ cái đuôi, vỗ vào người Lâm Dạ Hỏa, nhìn người trên mặt đất kia.
Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ hắn: “Ngươi có muốn đạp hắn mấy cước không?”
Con ngựa kia ngoẹo đầu nhìn hắn, không thèm động đậy.
Lâm Dạ Hỏa cười: “Không muốn động cước sao, vậy để ta giúp ngươi!”
Nói xong Lâm Dạ Hỏa chạy tới, đứng bên cạnh nguyên hung kia, dùng đầu ngón tay chọc chọc hắn: “Này, ta hỏi ngươi.”
Cả khuôn mặt nguyên hung kia lúc này cũng đã sưng vù giống hệt cái đầu heo, chỉ có thể cầu xin Lâm Dạ Hỏa tha mạng.
“Hoàng lang trung đó có làm chuyện gì có lỗi với ngươi không?” Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén.
“Nguyên hung” kia nhìn chằm chằm thanh chủy thủ, lắc đầu.
Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái: “Có phải ngươi liên thủ cùng thê tử của hắn để hại hắn không?”
Nguyên hung kia lại gật đầu một cái.
“Hắn đối với thê tử mình có tốt không?”
Nguyên hung ngẩn người, lại tiếp tục gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa cười: “Hắn đối với người khác có tốt không? Ta nghe nói hắn làm rất nhiều việc thiện.”
Nguyên hung lại ngẩn người, cuối cùng bất đắc dĩ mà gật đầu một cái, còn nói mình nhất thời hồ đồ, cầu xin Lâm Dạ Hỏa tha mạng.
Lâm Dạ Hỏa cười lạnh một tiếng, dùng mũi chủy thủy chọc chọc vào vị trí trái tim người nọ: “Có lẽ trời vừa sáng rồi ngươi sẽ phải nếm trát đao thôi …. Nhưng mà ….”
Vừa nói Lâm Dạ Hỏa lại đột nhiên nhướng mi: “Ta cảm thấy cứ để ngươi chết như vậy quá tiện nghi cho ngươi rồi! Hoàng lang trung là người tốt như vậy còn phải bị rắn độc cắn, thống khổ mà chết chưa hết, lại còn phải phơi thây nơi hoang dã nhiều ngày như thế. Còn ngươi hèn hạ như vậy chẳng lẽ lại được một đao mà chết thống khoái như thế sao?”
Người nọ nằm trên mặt đất mà run rẩy, dưới ánh trăng nhìn Lâm Dạ Hỏa vừa có chút âm hiểm lại thêm phần tà ác. Mặc dù hắn rất đẹp, nhưng một thân hồng y lại mang biểu tình âm lãnh, nhìn chẳng khác nào lệ quỷ đòi mạng.
“Ai nha, đáng tiếc Bao Đại nhân trạch tâm nhân hậu, nhất định sẽ không dùng loại hình phạt lăng trì …. ừm ….” Lâm Dạ Hỏa vừa lắc lắc chủy thủ, vừa làm như suy nghĩ gì đó: “Hay là để ta giúp ngươi một chút đi.”
Người nọ sửng sốt.
Lâm Dạ Hỏa đứng lên, vẫy vẫy con ngựa kia: “Tới đây, tới đây!”
Con ngựa kia đi tới, có vẻ rất nghe lời, đôi mắt tò mò nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa rút ra từ túi xách tùy thân bên hông một chiếc khăn chống gió cát thường dùng ở Tây Bắc, che mắt che tai cho con ngựa kia lại.
Con ngựa đó có vẻ không hiểu lắm, người nằm trên mặt đất cũng không rõ đầu đuôi.
Lâm Dạ Hỏa đưa con ngựa kia đến bên cạnh vách núi, bản thân mình thì quay lại, đến bên cạnh nguyên hung mà giơ tay lên điểm vào á huyệt của hắn. Ngươi kia há to miệng nhưng lại chỉ có thể phát ra nhưng tiếng a a a a từ cổ họng, không thể nói được tiếng nào nữa.
Lâm Dạ Hỏa híp mắt lại, thấp giọng nói: “Ai, ngươi đoán thế nào?”
Người nọ hoảng sợ nhìn Lâm Dạ Hỏa.
“Cái này gọi là thiên ý.” Lâm Dạ Hỏa cười một tiếng: “Nếu như để Triển Chiêu bắt được ngươi, ngươi sẽ được hưởng một trát đao rất nhanh. Để cho Bạch Ngọc Đường bắt được ngươi, ngươi cũng được hưởng một đao, cùng lắm là bị đánh thêm một trận nữa. Nếu để Triệu Phổ bắt được ngươi, ừm, có lẽ chỉ hưởng thêm mấy cái quân côn mà thôi …. Nhưng mà mệnh ngươi đúng là đen đủi, lại bị ta chộp được. Lâm Dạ Hỏa ta đời này hận nhất chính là những kẻ bội tín bội nghĩa bán đứng bằng hữu của mình, ngươi con mẹ nó chẳng khác nào cặn bã, hôm nay nếu không chơi chết ngươi thật đúng là có lỗi với lão thiên gia có mắt a!”
Nói xong liền bổ một đao xuống.
Nguyên hung đau đến đờ người, Lâm Dạ Hỏa lại vỗ vỗ đầu hắn: “Nhỏ giọng dùm chút đi, đừng có dọa tiểu mã câu nhà ta! Dù sao thì ta cũng không có vội, chúng ta cứ từ từ đi ….”
………………….
Đại khái khoảng một canh giờ sau, đám người Triển Chiêu dưới sự hướng dẫn của Tiểu Ngũ cũng lần theo mùi vị mà tìm được những cơ quan đã bị Lâm Dạ Hỏa hủy đi dọc đường kia, tìm lên đến núi.
Chỉ thấy trên núi, Lâm Dạ Hỏa đang tháo ra một chiếc khăn chắn gió thật lớn khỏi đầu con Đạp Hỏa Kỳ Lân kia, còn vỗ vỗ đầu nó.
Trâu Lương thấy hắn không bị làm sao, lại còn đứng chung với con ngựa kia rất vui vẻ nữa, lại thấy được trong hố ngựa có rất nhiều người thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trong các ngươi ai là Viên Vỹ?” Triển Chiêu đi đến hỏi.
Nhìn lại đám thợ săn trong hố, ai nấy đều mặt mũi trắng bệch một mực lắc đầu, dáng vẻ như bị kinh hãi mà đồng thanh kêu: “Không liên quan đến bọn ta a!”
Triển Chiêu có chút khó hiểu.
Lúc này lại nghe thấy Công Tôn kêu một tiếng: “Oa! Đây là thứ gì a?”
Mọi người vừa mới nhìn lại, chỉ thấy bên miệng hố có một đống “thịt nát” nằm ở đó, mà quan trọng nhất là, đám thịt nát đến huyết nhục mơ hồ này vẫn còn đang thở.
Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa chỉ nhẹ nhàng sờ cổ con ngựa kia, nói: “Là tự hắn ngã xuống, đúng không nha?”
Con ngựa kia dùng cái đầu của mình cọ cọ Lâm Dạ Hỏa, cái đuôi cũng vẫy vẫy.
Bao Đại nhân dẫn theo một đám người từ chân núi đi lên, nhìn thấy Viên Vỹ cũng có chút ngốc lăng: “Cái này …. Đây là ….”
Hắn còn chưa nói hết đã nghe thấy mấy tiếng nói: “Ngã thật thảm, đúng là ông trời có mắt!”
……………….
Khóe miệng mọi người co rút.
Bao Đại nhân nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh một chút.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái, gật đầu: “Ngã thảm thật.”
Triệu Phổ liếc mắt nhìn, cũng cảm khái: “Ai nha, ngã thật thê thảm a!”
Bao Đại nhân bất lực nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu trầm mặc một lúc lâu, vỗ tay một cái: “Ta đi xem Đạp Hỏa Kỳ Lân một cái!” Nói xong rồi lượn mất.
Công Tôn cũng đi theo phía sau hắn: “Ta cũng đi!”
Bọn Triển Chiêu sau khi vào núi rồi đều nhanh chóng tìm kiếm đầu mối, cho nên không ai phát hiện ra Lâm Dạ Hỏa cũng không có đi tay không, hắn còn mang theo một cái giỏ.
Mang theo giỏ để làm gì? Đương nhiên là Lâm Đường chủ muốn hái một ít Đan Tử Thảo có thể “dưỡng nhan dưỡng da” về rồi.
Vốn dĩ Lâm Dạ Hỏa muốn làm việc cẩn thận khiêm tốn một chút, tránh cho Câm kia lại lải nhải hắn, cho nên hắn mới xách theo giỏ đến chỗ xa xa một chút hái. Hắn định đến chỗ có thể nhìn thấy ánh sáng mấy ngọn đuốc bọn Triển Chiêu mang theo, nhưng sau đó lại phát hiện hình như lá Đa Tử Thảo bên kia lớn hơn chút cho nên mới chạy đi hái về.
Đang hái cỏ, đột nhiên dạ phong lại mang theo một mùi cổ quái đến …. Lâm Dạ Hỏa là người giang hồ, hắn rất quen thuộc với cái mùi này, là một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Hỏa Phụng khẽ cau mày, lần theo mùi đi qua.
Chờ đến khi đi vào rừng cây rồi, hắn liền phát hiện nguồn gốc của mùi máu tanh ấy.
Chỉ thấy trên cái bẫy săn có kẹp một con cầy đã chết. Cái kẹp này rất lớn, nhìn như dùng để săn dã thú, lại được giấu bên dưới đống cỏ, rất bí mật.
Lâm Dạ Hỏa cau mày, ai lại đặt kẹp bẫy săn hiểm độc như thế? Nơi này lại cách sơn lộ không xa, nhỡ đâu có người đi vào đây thì sao? Nhìn lại con cầy kia đã bị kẹp đến biến dạng rồi, người thường nếu như chẳng may bị kẹp nhất định sẽ gãy xương.
Nghĩ đến đây, Lâm Dạ Hỏa liền đưa tay cầm lên một hòn đá, nhảy lên cây tìm kiếm cơ quan trên mặt đất.
Đừng nói chứ, đúng là đặt không ít bẫy. Hắn cứ nhìn thấy một cái là lại bắn vào đó một viên đá, bẫy liền sập xuống, cứ như vậy …. Lâm Dạ Hỏa tìm một đường liền đi vào nơi sâu nhất trong rừng.
Mặc dù bình thường Lâm Dạ Hỏa khá nhị, nhưng mà hắn ngoại trừ sợ xấu, sợ béo, sợ đen ra thì không sợ gì khác, vào rừng sâu rồi hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện có lạc đường hay không. Đêm nay trăng rất sáng, hắn đi một đường hủy đi mười mấy cái bẫy, cuối cùng cũng thấy được ánh lửa, đồng thời …. Nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Nương theo ánh lửa nhìn sang, chỉ thấy từ chỗ đất trống sâu trong rừng rậm có mấy người ngồi đó.
Một người đang nằm trên mặt đất, hình như bị thương, hai người khác thì đang băng bo vết thương cho hắn, còn có mấy người vai đeo cung nỏ cầm đuốc đứng bên cạnh, mắt nhìn lên núi.
Lâm Dạ Hỏa rơi xuống một thân cây cao, nhìn xuống dưới xem, lại nghe thấy người nằm trên đất đang than, có vẻ bị thương rất nặng.
Mấy người khác đang nói chuyện.
“Con ngựa đó rất giảo hoạt.”
“Muốn dẫn nó sập bẫy không ngờ lại bị nó lừa cả một đường.”
Lúc này, một nam tử cao gầy đừng đầu giơ lên cây đuốc, lạnh lùng nói: “Ngựa này đâu chỉ giảo hoạt, nó đã thành tinh rồi …. Nhưng mà nhất đính nó sẽ rơi vào hố bẫy ngựa!”
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm —– Hố bẫy ngựa à?
“Sau khi bắt sống nó, ta phải lột da nó, moi tim xẻo thịt nó để tế huynh đệ ta!”
Mấy người khác cũng gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa bản năng nhìn người đứng đầu tiên đó một cái, nhìn bóng lưng cũng có thể thấy được là một tên tiểu nhân vô cùng —– Đây chính là hung thủ đó sao?
“Viên huynh, sao ngươi có thể khẳng định con ngựa đó nhất định sẽ rơi vào trong hố bẫy?” Một thợ săn hỏi.
“Ha ha.” Người nọ cười: “Ngựa dù sao cũng chỉ là ngựa, nó có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là súc sinh mà thôi!”
Lâm Dạ Hỏa cảm khái một cái —– Ai nha, tên thật của người này là Nguyên Hung phải không nha?
Hắn còn đang suy nghĩ xem nên trực tiếp bắt đám người kia lại hay là trêu đùa bọn chúng một cái thì đột nhiên …. Từ nơi xa trên sườn núi truyền đến tiếng “ầm”, sau đó là một trận ngựa hí vang lên.
“Trúng chiêu rồi!” Người nọ rất cao hứng reo lên, đám thợ săn kia liền chạy lên trên núi.
Tên “Nguyên Hung” kia dẫn đầu, nói: “Ngựa này rất hung ác! Đến hố bẫy ngựa rồi lập tức bắn chết nó!”
“Được!”
………………………….
Lâm Dạ Hỏa liền nheo mắt lại, đi lên phía trước nhảy lên một cái, một hồng ảnh liền nhảy lên đỉnh núi.
Quả nhiên, trên sườn núi có một cái hố bẫy ngựa rất lớn, trong hố còn có một con ngựa.
Lâm Dạ Hỏa rơi xuống một cái cây phía trên hố, nhìn thấy con ngựa kia đang ra sức đạp vó, hình như muốn nhảy lên. Nhưng mà cái hố đó quá dốc, hơn nữa đất lại rất trơn cho nên nó cố gắng mấy lần đều thất bại, gấp đến độ chỉ biết hí vang, hẳn là nó cũng nghe thấy từ chân núi có tiếng người truyền đến.
Lâm Dạ Hỏa nhìn kỹ con ngựa kia, có chút kinh ngạc.
Dưới ánh trăng, con ngựa kia cứ như mang theo một tầng lửa trên người, tai nhọn, tông mao, đuôi cùng với trên một khoảng dài ở bốn chân đều phủ một lớp lông đỏ rực như lửa, thân hình tương tự như Tảo Đa Đa, chỉ gầy hơn một chút mà thôi, mắt to, mà điểm giống với Tảo Đa Đa nhất chính là, lông mi cũng có màu đỏ rực ….
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm —– Ai nha! Đẹp mắt a!
Chính lúc này, đám người kia đã chạy đến sườn núi rồi.
Mà Lâm Dạ Hỏa cũng chú ý tới, con ngựa kia cũng không có nhảy ra ngoài nữa mà lui về sau một chút, chân khụy xuống, thân hình gần như dán trên tường đất dọc theo hố.
Lâm Dạ Hỏa nghĩ là nó sợ, nhưng nhờ có ánh trăng, hắn lại thấy đôi mắt ngựa kia lấp lánh hữu thần, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm miệng hố bên trên, hình như đang chuẩn bị gì đó.
Chẳng lẽ ….
Trong đầu Lâm Dạ Hỏa lóe lên một ý niệm.
Ngay tại lúc mấy thợ săn đến bên bờ hố, trong một khắc ấy liền truyền đến tiếng ngựa hí vang.
Lâm Dạ Hỏa cả kinh nhìn lại, con ngựa kia đột nhiên chạy lên một bước lấy đà, trực tiếp vọt lên trên, lại còn đụng ngay vào tên “Nguyên hung” dẫn đầu kia.
Lâm Dạ Hỏa thầm nói một tiếng: “Tốt!”
Nguyên hung kia bị đụng ngã lăn trên mặt đất, lăn hai vòng rồi đụng mạnh phải gốc cây khô, răng cũng suýt rụng, ngựa kia thì vừa mới lên đến bờ liền định chạy đi.
Nhưng mà đám thợ săn đã chặn đường của nó, ngựa kia không còn cách nào khác là phải lùi về phía sau, nhưng mà sau lưng nó lại là vách núi, không còn đường lui nữa.
Những thợ săn này cũng bị dọa sợ, bọn họ săn bắn nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua con ngựa nào có bản lĩnh như thế, lại có thể nhảy ra khỏi hỗ bẫy ngựa nữa! Được nha, năm đó Bạch Long Câu của Triệu Tử Long bị vây hãm trong hố bẫy ngựa ở sườn núi của quân Tào, cũng nhảy lên thoát ra a!
Ngựa không hề giống với gia súc, là một loại động vật rất được yêu thích, có khi là sùng bái, đặc biệt là những bảo mã có linh tính. Đám thợ săn hiểu được đặc tính ương ngạng của động vật, bọn họ cũng nghi ngờ chuyện ngựa giết người. Bây giờ lại thấy con ngựa này thông tuệ dị thường, hơn nữa tuyệt đối còn là bảo mã long câu ngàn dặm khó cầu, nếu cứ vậy bị bắn chết… có chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Một thợ săn khá am hiểu về ngựa cũng phải trợn tròn mắt: “Ta nói này, đây chính là Đạp Hỏa Kỳ Lân a!”
“Loại thượng phẩm này ngàn dặm mới chọn được một con a! Nhìn qua cũng chỉ khoảng mấy tuổi thôi, rất hoạt bát nữa …”
“Cái này bán phải được hơn ngàn lượng bạc đi ….”
“Không chỉ có vậy, nếu gặp được người yêu ngựa, cho dù là ngàn lượng vàng người ta cũng sẽ muốn mua.”
Chính lúc đám thợ săn còn đang do dự, tên nguyên hung vừa bị đụng đến choáng váng đột nhiên bò dậy, cướp lấy cung nỏ: “Bắn chết nó!”
Nói xong liền phóng thẳng mũi tên về phía con ngựa ấy.
Cùng lúc với hắn bắn ra, một thân ảnh mày đỏ nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống rơi xuống trước người con ngựa kia, vung tay bắt lại mũi tên vừa mới phóng đến kia, nắm chặt trong tay, khi hắn buông tay lần nữa …. Một trận dạ phong thổi ra.
Chỉ thấy trong nháy mắt, mũi tên trong tay hắn liền biến thành cát bụi, tản đi theo gió.
Mấy thợ săn há to miệng, có mấy người nhát gan còn ngã ngồi xuống đất: “Nương …. Nương a! Qủy a!”
“Lệ quỷ y phục đỏ a!”
…………………….
Mọi người xoay người muốn chạy, Lâm Dạ Hỏa cười lạnh một tiếng: “Muốn chạy sao?”
Những người đó vừa mới xoay người đã thấy thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước mắt họ, nhấc chân một cái đạp bay mấy tên rơi vào hố bẫy ngựa ban nãy.
Lâm Dạ Hỏa đánh đám thợ săn kia một trận rồi liền ném cả đám vào hố ngựa, cuối cùng trên miệng hố chỉ còn lại “nguyên hung.”
Lâm Dạ Hỏa đi tới.
Nguyên hung kia thấy không ổn rồi, liền muốn cướp đường chạy trốn.
Lâm Dạ Hỏa là cao thủ trong cao thủ, mà tên “nguyên hung” này cùng lắm cũng chỉ là một người thường, chạy sao nổi?
Lâm Dạ Hỏa bắt lại hắn rồi liền đạp một cước hắn lăn trên nền đất, nhấc đế giày nhằm thẳng mặt hắn mà đạp mười mấy hai mươi cái, đạp đến độ cả khuôn mặt hắn nát như bươm Hỏa Phụng mới chịu dừng chân, hỏi hắn: “Ngươi làm cách nào dụ nó vào hố ngựa?”
Người kia không thể nói thành lời nữa.
“Có nói hay không?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
“Chìa …. Chùm chìa khóa.” Vẻ mặt người nọ như đưa đám, nói: “Ta, ta thả một chùm chìa khóa lên trên đống cỏ che hố, giống hệt chùm nó trộm đi của ta lúc trước.”
Lâm Dạ Hỏa ngẩn người, sờ cằm: “Con ngựa trộm chùm chìa khóa của ngươi sao?”
Nói đến đây, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nhớ tới chuyện Triển Chiêu nói vào rừng cây tìm đồ, lúc này hắn cũng đã xâu chuỗi các sự kiện của vụ án lại rồi: “À…. Thì ra chùm chìa khóa của ngươi bị mắc trên ngọn cây, ngươi nghĩ rằng đã bị nó trộm đi cho nên mới muốn giết nó diệt khẩu a.”
Người nọ sửng sốt: “Cái gì ….”
Lâm Dạ Hỏa cười lớn: “Thì ra là như vậy, ngươi nói tại sao ngươi lại ngu xuẩn thế a, còn không thông minh bằng một con ngựa.”
Đang nói chuyện, Lâm Dạ Hỏa lại cảm thấy sau lưng có gì đó đụng vào cánh tay mình.
Quay đầu nhìn lại, đã thấy con ngựa kia đi đến rồi, đang dùng đầu nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Lâm Dạ Hỏa một cái, đôi mắt to tròn nhìn hắn, trong miệng nó lúc này còn đang ngậm một chùm chìa khóa.”
Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn hồi lâu, nhận lấy chùm chìa khóa nhét vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ con ngựa kia: “Ngươi nghĩ là chùm chìa khóa kia sao?”
Con ngựa kia dùng đầu cọ cọ cánh tay Lâm Dạ Hỏa.”
Lâm Dạ Hỏa bỗng nhiền ôm lấy mặt ngựa đó, cẩn thận suy nghĩ: “Oa! Nhìn gần càng đẹp hơn a!”
Con ngựa kia quơ quơ cái đuôi, vỗ vào người Lâm Dạ Hỏa, nhìn người trên mặt đất kia.
Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ hắn: “Ngươi có muốn đạp hắn mấy cước không?”
Con ngựa kia ngoẹo đầu nhìn hắn, không thèm động đậy.
Lâm Dạ Hỏa cười: “Không muốn động cước sao, vậy để ta giúp ngươi!”
Nói xong Lâm Dạ Hỏa chạy tới, đứng bên cạnh nguyên hung kia, dùng đầu ngón tay chọc chọc hắn: “Này, ta hỏi ngươi.”
Cả khuôn mặt nguyên hung kia lúc này cũng đã sưng vù giống hệt cái đầu heo, chỉ có thể cầu xin Lâm Dạ Hỏa tha mạng.
“Hoàng lang trung đó có làm chuyện gì có lỗi với ngươi không?” Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén.
“Nguyên hung” kia nhìn chằm chằm thanh chủy thủ, lắc đầu.
Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái: “Có phải ngươi liên thủ cùng thê tử của hắn để hại hắn không?”
Nguyên hung kia lại gật đầu một cái.
“Hắn đối với thê tử mình có tốt không?”
Nguyên hung ngẩn người, lại tiếp tục gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa cười: “Hắn đối với người khác có tốt không? Ta nghe nói hắn làm rất nhiều việc thiện.”
Nguyên hung lại ngẩn người, cuối cùng bất đắc dĩ mà gật đầu một cái, còn nói mình nhất thời hồ đồ, cầu xin Lâm Dạ Hỏa tha mạng.
Lâm Dạ Hỏa cười lạnh một tiếng, dùng mũi chủy thủy chọc chọc vào vị trí trái tim người nọ: “Có lẽ trời vừa sáng rồi ngươi sẽ phải nếm trát đao thôi …. Nhưng mà ….”
Vừa nói Lâm Dạ Hỏa lại đột nhiên nhướng mi: “Ta cảm thấy cứ để ngươi chết như vậy quá tiện nghi cho ngươi rồi! Hoàng lang trung là người tốt như vậy còn phải bị rắn độc cắn, thống khổ mà chết chưa hết, lại còn phải phơi thây nơi hoang dã nhiều ngày như thế. Còn ngươi hèn hạ như vậy chẳng lẽ lại được một đao mà chết thống khoái như thế sao?”
Người nọ nằm trên mặt đất mà run rẩy, dưới ánh trăng nhìn Lâm Dạ Hỏa vừa có chút âm hiểm lại thêm phần tà ác. Mặc dù hắn rất đẹp, nhưng một thân hồng y lại mang biểu tình âm lãnh, nhìn chẳng khác nào lệ quỷ đòi mạng.
“Ai nha, đáng tiếc Bao Đại nhân trạch tâm nhân hậu, nhất định sẽ không dùng loại hình phạt lăng trì …. ừm ….” Lâm Dạ Hỏa vừa lắc lắc chủy thủ, vừa làm như suy nghĩ gì đó: “Hay là để ta giúp ngươi một chút đi.”
Người nọ sửng sốt.
Lâm Dạ Hỏa đứng lên, vẫy vẫy con ngựa kia: “Tới đây, tới đây!”
Con ngựa kia đi tới, có vẻ rất nghe lời, đôi mắt tò mò nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa rút ra từ túi xách tùy thân bên hông một chiếc khăn chống gió cát thường dùng ở Tây Bắc, che mắt che tai cho con ngựa kia lại.
Con ngựa đó có vẻ không hiểu lắm, người nằm trên mặt đất cũng không rõ đầu đuôi.
Lâm Dạ Hỏa đưa con ngựa kia đến bên cạnh vách núi, bản thân mình thì quay lại, đến bên cạnh nguyên hung mà giơ tay lên điểm vào á huyệt của hắn. Ngươi kia há to miệng nhưng lại chỉ có thể phát ra nhưng tiếng a a a a từ cổ họng, không thể nói được tiếng nào nữa.
Lâm Dạ Hỏa híp mắt lại, thấp giọng nói: “Ai, ngươi đoán thế nào?”
Người nọ hoảng sợ nhìn Lâm Dạ Hỏa.
“Cái này gọi là thiên ý.” Lâm Dạ Hỏa cười một tiếng: “Nếu như để Triển Chiêu bắt được ngươi, ngươi sẽ được hưởng một trát đao rất nhanh. Để cho Bạch Ngọc Đường bắt được ngươi, ngươi cũng được hưởng một đao, cùng lắm là bị đánh thêm một trận nữa. Nếu để Triệu Phổ bắt được ngươi, ừm, có lẽ chỉ hưởng thêm mấy cái quân côn mà thôi …. Nhưng mà mệnh ngươi đúng là đen đủi, lại bị ta chộp được. Lâm Dạ Hỏa ta đời này hận nhất chính là những kẻ bội tín bội nghĩa bán đứng bằng hữu của mình, ngươi con mẹ nó chẳng khác nào cặn bã, hôm nay nếu không chơi chết ngươi thật đúng là có lỗi với lão thiên gia có mắt a!”
Nói xong liền bổ một đao xuống.
Nguyên hung đau đến đờ người, Lâm Dạ Hỏa lại vỗ vỗ đầu hắn: “Nhỏ giọng dùm chút đi, đừng có dọa tiểu mã câu nhà ta! Dù sao thì ta cũng không có vội, chúng ta cứ từ từ đi ….”
………………….
Đại khái khoảng một canh giờ sau, đám người Triển Chiêu dưới sự hướng dẫn của Tiểu Ngũ cũng lần theo mùi vị mà tìm được những cơ quan đã bị Lâm Dạ Hỏa hủy đi dọc đường kia, tìm lên đến núi.
Chỉ thấy trên núi, Lâm Dạ Hỏa đang tháo ra một chiếc khăn chắn gió thật lớn khỏi đầu con Đạp Hỏa Kỳ Lân kia, còn vỗ vỗ đầu nó.
Trâu Lương thấy hắn không bị làm sao, lại còn đứng chung với con ngựa kia rất vui vẻ nữa, lại thấy được trong hố ngựa có rất nhiều người thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trong các ngươi ai là Viên Vỹ?” Triển Chiêu đi đến hỏi.
Nhìn lại đám thợ săn trong hố, ai nấy đều mặt mũi trắng bệch một mực lắc đầu, dáng vẻ như bị kinh hãi mà đồng thanh kêu: “Không liên quan đến bọn ta a!”
Triển Chiêu có chút khó hiểu.
Lúc này lại nghe thấy Công Tôn kêu một tiếng: “Oa! Đây là thứ gì a?”
Mọi người vừa mới nhìn lại, chỉ thấy bên miệng hố có một đống “thịt nát” nằm ở đó, mà quan trọng nhất là, đám thịt nát đến huyết nhục mơ hồ này vẫn còn đang thở.
Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa chỉ nhẹ nhàng sờ cổ con ngựa kia, nói: “Là tự hắn ngã xuống, đúng không nha?”
Con ngựa kia dùng cái đầu của mình cọ cọ Lâm Dạ Hỏa, cái đuôi cũng vẫy vẫy.
Bao Đại nhân dẫn theo một đám người từ chân núi đi lên, nhìn thấy Viên Vỹ cũng có chút ngốc lăng: “Cái này …. Đây là ….”
Hắn còn chưa nói hết đã nghe thấy mấy tiếng nói: “Ngã thật thảm, đúng là ông trời có mắt!”
……………….
Khóe miệng mọi người co rút.
Bao Đại nhân nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh một chút.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái, gật đầu: “Ngã thảm thật.”
Triệu Phổ liếc mắt nhìn, cũng cảm khái: “Ai nha, ngã thật thê thảm a!”
Bao Đại nhân bất lực nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu trầm mặc một lúc lâu, vỗ tay một cái: “Ta đi xem Đạp Hỏa Kỳ Lân một cái!” Nói xong rồi lượn mất.
Công Tôn cũng đi theo phía sau hắn: “Ta cũng đi!”
Tác giả :
Nhĩ Nhã