Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 38: Làm người phụ nữ của tôi em vốn không cần tới lòng tự trọng. [H]
-Bốp-
Gương mặt xinh đẹp của Lôi Ngân Chi bị giáng xuống một cái tát. Ả ta ôm lấy mặt mình, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: “Cha…con…con bị oan mà…”
“Oan ức, con còn nói là oan ức, thể diện của Lôi gia bị con làm hỏng hết rồi. Thân là con gái lại dám đến vũ trường cười đùa với đàn ông, con có vị hôn phu rồi còn không biết sao?”- Lôi Hiệp Vũ ném đến trước mặt cô cái điện thoại của ông ta, trên màn hình là cảnh Lôi Ngân Chi cùng với đàn ông cười đùa nói chuyện.
Lôi Ngân Chi cắn răng, thật không ngờ con nhỏ Lôi Uyển Khanh lại dám chụp hình mình.
Lôi Ngân Chi không cam tâm: “Cha… nhưng mà Uyển Khanh cũng tới đó, hơn nữa cả đêm không về nhà, sao cha không trách phạt nó?”
“Dĩ Niên vừa mới thông báo cho ta, Hạ Lão phu nhân rất thích nói chuyện với Uyển Khanh nên tạm thời nó sẽ đến lâu đài của Hạ gia ở một thời gian. Con xem đi, một đứa như Uyển Khanh lại được lọt vào mắt của Hạ Lão phu nhân và Hạ Dĩ Niên, còn con….con chẳng làm được tích sự gì lại còn làm mất mặt gia đình thêm.”- Lôi Hiệp Vũ tức giận to tiếng.
Lúc này Phùng Chí Cường từ bên ngoài bước vào, trên tay anh ta cũng cầm theo điện thoại, rõ ràng là vừa nhận được bức hình kia. Lôi Ngân Chi vội vàng lên tiếng giải thích: “Chí Cường, anh nghe em nói, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.”
Phùng Chí Cường nhẹ nhàng nắm tay ả ta: “Anh tin em, em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh.”
Lôi Ngân Chi gật đầu, hai mắt đầy ủy khuất.
“Bác Lôi, trong chuyện lần này tuy rằng Ngân Chi sai, nhưng cô ấy là lần đầu phạm tội, hy vọng bác bỏ qua.”- Phùng Chí Cường ngược lại hướng Lôi Hiệp Vũ thừa nhận lỗi lầm của Lôi Ngân Chi.
Tuy rằng anh ta tin Lôi Ngân Chi nhưng thực tế chứng minh Lôi Ngân Chi đã đến vũ trường làm mấy chuyện không đứng đắn, anh ta không thể giải thích được.
Lôi Hiệp Vũ hừ một tiếng, nhờ có Phùng Chí Cường mà ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện: “Cấm túc con một tháng, không được bước chân ra khỏi cửa, nếu còn tái phạm xem ta có gia hình hay không.”
Lôi Ngân Chi cắn môi: “Cha…”
Phùng Chí Cường bên cạnh nắm lấy tay của ả ta, khẽ lắc đầu.
Lôi Ngân Chi hết cách: “Dạ…con biết rồi.”
…
Lúc Lôi Uyển Khanh tỉnh lại đã là hoàng hôn ngày hôm sau, cô cố gắng ngồi dậy, cả cơ thể đau nhức, từng khung xương như gãy vụn. Cảm giác đau đớn lẫn mệt mỏi ập tới, cô xốc chăn cố gắng đi từng bước xuống giường. Muốn mở cửa thế nhưng cửa lại bị khóa trái, Hạ Dĩ Niên thật sự không cho cô đường lui.
Chẳng lẽ cô phải ở đây để bị hành hạ hay sao?
Đêm hôm qua hết lần này tới lần khác bị dục vọng của hắn nhấn chìm, vừa nghĩ tới loại tra tấn đó Lôi Uyển Khanh liền kinh sợ.
Lôi Uyển Khanh lại đưa mắt nhìn tới chổ cửa sổ…
Từ độ cao của tầng một mà nhảy xuống bãi cỏ trong hoa viên chắc cũng không đến nỗi mất mạng. Còn hơn là ở đây bị tên ác ma kia tra tấn tới sống dở chết dở.
Lôi Uyển Khanh đi tới bên giường dùng cái chăn lớn buộc vào chân bàn sau đó bỏ xuống bên dưới. Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm leo qua cửa sổ, bám vào cái chăn leo xuống.
Từng bước từng bước một, dù rất chật vật nhưng lại vô cùng kiên trì.
Lúc gần chạm đất đột nhiên đầu kia của cái chăn vuột mất khỏi chân bàn khiến cô hét lên một tiếng thất thanh rồi sau đó cả người rơi tự do xuống bãi cỏ xanh mướt. Lôi Uyển Khanh đau lớn cắn răng, vốn dĩ thân thể cô đã như bị xe tải cán qua mấy lần bây giờ lại ngã thêm một cú đau đớn thế này, không lẽ ông trời thật sự không cho cô thoát?
“Ai đó?”- Một giọng nói cương nghị truyền tới, ngay sau đó Khải Ca vội vàng chạy qua phía cô xem xét tình hình. Vừa nhìn thấy Lôi Uyển Khanh nằm sóng xoài trên mặt đất thì chính cậu cũng ngạc nhiên, sau đó lại quan sát phía bên trên cửa sổ phòng cô một lúc.
Lôi Uyển Khanh cắn răng, cô tiêu rồi.
“Cô Lôi, mau theo tôi về phòng.”- Khải Ca bước đến, lạnh nhạt nhìn bộ dáng thân tàn ma dại của cô gái trước mặt.
Cậu không khỏi thầm kinh hãi, sao lần này cậu hai lại ra tay nặng như thế? Biến một cô gái thành ra bộ dạng tàn tạ này.
Lôi Uyển Khanh quật cường, lui ra sau vài bước như muốn bỏ trốn thế nhưng nơi này cô không quen thuộc địa hình, có chạy cũng không biết chạy đường nào: “Tôi không về, trở về đó để cho tên cầm thú đó trừng phạt à? Tôi thà hôm nay liều mạng một lần, anh tránh ra.”
“Lôi tiểu thư, cô đừng làm cậu hai tức giận, chỉ cần như vậy tính mạng của cô tạm thời có thể đảm bảo.”
Lôi Uyển Khanh cười khẩy, cái gì gọi là ‘tạm thời đảm bảo’? Tên cầm thú kia rõ ràng chính là cầm thú, chỉ cần thú tính nổi lên liền có thể tùy tiện làm càn.
Nhưng cô cũng từng quan sát Khải Ca, con người này vô cùng trung thành với Hạ Dĩ Niên, tuy vậy nhưng việc bây giờ hắn không hề hô to để mọi người tới bắt cô cũng đủ thấy hắn đối với bộ dáng tàn tạ này của cô cũng có chút thương xót đi.
“Tôi không muốn trở lại… tôi rất sợ…”
Lôi Uyển Khanh đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên nhỏ bé yếu đuối lạ thường, ánh mắt Khải Ca khẽ biến đổi: “Cô…”
“Tôi cầu xin anh thả tôi đi, tôi thật sự chịu không nổi…”- Hiện giờ ván cược cuối cùng của cô là con người trước mặt, là đàn ông, đối với những cô gái vừa xinh đẹp lại vừa yếu ớt đều không thể tránh khỏi một loại cảm xúc muốn che chở, đây chính là nước cờ mạo hiểm của Lôi Uyển Khanh.
Quả nhiên Khải Ca nhìn cô, như là đang suy xét.
“Là ai ở bên đó.”- Ở phía xa có rất nhiều tiếng bước chân ngày càng tới gần.
Trái tim Lôi Uyển Khanh đập nhanh tận mấy nhịp, không lẽ cô thực sự không thể thoát khỏi nơi này sao? Lần này trở về thế nào Hạ Dĩ Niên cũng sẽ biết cô lén bỏ trốn, như vậy… vừa nghĩ tới những chuyện phải đối mặt Lôi Uyển Khanh đã kinh hãi không thôi.
Khải Ca quan sát về phía có tiếng động rồi sau đó quay sang Lôi Uyển Khanh: “Đi thẳng rẽ phải sẽ có cửa sau, hiện giờ không có người canh gác, cô có thể rời đi.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lôi Uyển Khanh nói cảm ơn với Khải Ca rồi nhanh chóng chạy khỏi. Lúc bóng dáng cô khuất sau cánh cửa, một đám thuộc hạ phía sau cũng chạy tới: “Khải Ca, vừa rồi có ai vậy?”
“Làm gì có ai, đi gác chỗ khác đi.”- Khải Ca lạnh nhạt trả lời, gương mặt cương nghị không chút đổi sắc.
“Dạ.”- Đám thuộc hạ nghe vậy không không hỏi gì thêm, rất nhanh rời đi.
Khải Ca thở dài, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại giúp cô gái kia? Chỉ là vì những vết tích quá rõ chứng minh đêm qua cậu hai đã làm gì cô gái nhỏ kia sao? Cậu đối với cô ấy sinh lòng thương cảm, nhưng cô ấy là phúc tinh của cậu hai, cậu thả đi như vậy có ổn không?
…
“Anh Đàm, lịch trình ngày mai đã được sắp xếp đâu vào đấy, buổi sáng sẽ cùng người mẫu Lily thảo luận bản thảo. Bây giờ anh muốn đi đâu?”- Tài xế quay lại, cẩn thận lên tiếng.
Đàm Thiên nhìn ra phía cảnh vật đang lướt qua bên ngoài xe, tiếng sóng biển dạt dào khiến anh có chút hưởng thụ: “Về nhà.”
Đột nhiên tầm mắt Đàm Thiên lại gắt gao dừng lại ở một góc cột đèn bên kia đường, nhanh chóng nói: “Dừng xe.”
Tài xế không hiểu gì nhưng vẫn đạp thắng.
Nơi này là hòn đảo tư nhân, bốn bề đều là biển cả, cô không có cách trở lại đất liền. Ở đây là địa bàn của Hạ Dĩ Niên, cô không quen biết ai, Lôi Uyển Khanh không biết mình có thể đi đâu trú ngụ.
Cả người cô đói lả, bộ váy trắng sớm đã lem luốc, Lôi Uyển Khanh lê đôi chân trần đi suốt mấy con phố, cuối cùng kiệt sức ngồi xuống một trụ đèn.
Từng cơn gió lạnh quét qua như muốn lột đi lớp da của cô. Lôi Uyển Khanh run cầm cập, ngồi co ro bên lề đường, hình ảnh này khiến Đàm Thiên chấn động.
Là cô ấy.
Đàm Thiên xuống xe đi về phía cô, đến lúc dừng trước mặt cô, anh ngồi xuống gọi: “Trân Trân?”
Lôi Uyển Khanh ngẩng đầu, là ai lại còn gọi cô bằng cái tên này? Vừa nhìn thấy Đàm Thiên, ánh mắt cô đờ đẫn.
Đàm Thiên bị vẻ nhợt nhạt cùng những vết tích mờ ám trên người cô dọa một phen: “Trân Trân, là cô sao? Sao cô lại thành ra thế này?”
Lôi Uyển Khanh không suy nghĩ được gì nữa, cũng không nghe thấy anh hỏi gì, cô đột nhiên nhào đến ôm lấy Đàm Thiên khóc lớn. Mà Đàm Thiên cũng rất nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi…
Lôi Uyển Khanh khóc tới mức ngất đi lúc nào không hay.
Lần nữa tỉnh lại, Lôi Uyển Khanh đã cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc giường ấm áp, mùi hương của thức ăn phảng phất bên mũi cô. Cô chậm rãi mở mắt, cảm giác uể oải cũng biến mất, tuy nhiên cô vẫn còn vô cùng đau. Lôi Uyển Khanh nhìn cánh tay đang truyền nước biển thì hiểu ra nguyên do vì sao cô lại khỏe hơn.
Lúc này Đàm Thiên từ bên ngoài bước vào, thấy cô tỉnh lại thì mỉm cười: “Tỉnh rồi sao, đợi truyền xong chai nước biển này là có thể ăn cơm rồi.”
“Cảm ơn anh.”- Lôi Uyển Khanh thều thào nói, thật không ngờ lúc cô nguy cấp nhất lại là do anh ra tay cứu giúp: “Sao anh lại ở đây?”
Đàm Thiên đứng ở đầu giường, giúp cô chỉnh lại chai nước biển, chậm rãi nói: “Tôi đến đây phụ trách bản thảo sắp tới của Hoàng Thịnh, bộ sưu tập Nhật Nguyệt, cô có nghe qua chưa?”
Vừa nghe tới hai chữ Hoàng Thịnh, thân hình Lôi Uyển Khanh bất giác run lên.
Đàm Thiên tinh mắt nhìn ra điểm này: “Cô sao thế? Sao lại run lên như vậy?”
Lôi Uyển Khanh lắc đầu, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Đàm Thiên nhíu mày: “Sao cô lại ở đảo này? Là cậu hai đưa cô lên sao?”
Nơi này thuộc quyền sở hữu của Hoàng Thịnh, tám phần là Hạ Dĩ Niên đưa cô lên rồi.
“Đừng nhắc tới anh ta.”- Lôi Uyển Khanh khẩn trương, vừa nghe tới hai chữ ‘cậu hai’ thì liền hoảng sợ.
Đàm Thiên lại nhìn vào những dấu vết màu đỏ in đầy trên cổ, trên tay cô: “Những dấu vết này…”
“Đàm Thiên.”- Lôi Uyển Khanh chịu không nổi ngắt ngang lời anh: “Tôi rất cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng…xin anh đừng hỏi nữa.”
Nghe thế đáy mắt Đàm Thiên lướt qua một tia ảo não, cuối cùng cũng không muốn ép cô, anh gật đầu: “Lát nữa truyền dịch xong thì ra ngoài ăn cơm.”
Đàm Thiên đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lôi Uyển Khanh co người nằm trên giường, hiện giờ cô đã an toàn chưa? Nhưng tại sao…. Trong lòng cô lại bất an như vậy?
Lúc truyền dịch xong, Lôi Uyển Khanh tự mình rút kim tiêm ra rồi mệt mỏi lê thân khỏi phòng. Căn hộ này không lớn, nhưng nhờ thế mà có không khí gia đình hẳn lên, vừa ấm cúng vừa thoải mái.
“Thiên à, con định để cô ta ở đây sao?”
Lôi Uyển Khanh khựng lại, khéo léo nấp vào một góc.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng đối diện với Đàm Thiên, nhìn anh nói: “Cô gái đó lai lịch không rõ, trên người lại có mấy loại dấu vết mờ ám đó, vừa nhìn vào là biết không sạch sẽ gì, cháu, sao cháu lại có thể dây dưa với loại con gái như vậy?”
Lôi Uyển Khanh lúc này vô thức chạm vào mấy dấu vết trên cổ mình. Giây phút này cô mới cảm thấy, lòng người thật lạnh.
Mi tâm Đàm Thiên hơi nhíu lại: “Cậu yên tâm, cháu tin cô ấy.”
“Cháu….”- Người cậu kia không ngăn được cháu mình, chỉ đành thở dài đi xuống cầu thang.
Lôi Uyển Khanh cụp mi mắt, từ góc khuất kia đi ra, vẻ mặt đã trở lại bình thường.
Đàm Thiên nhìn thấy cô, anh cũng khôi phục lại thần thái lạnh nhạt bước tới: “Có muốn ăn chút gì không?”
Lôi Uyển Khanh gật đầu, cùng Đàm Thiên đi đến nhà bếp. Trên bàn ăn đã được dọn lên vài món đơn giản, chắc là do làm gấp nên nguyên liệu không cầu kì. Từ hôm qua đến giờ cô không có gì trong bụng, hiện giờ chỉ nhìn những món đơn giản này thôi cũng đủ để cơn đói réo lên. Lôi Uyển Khanh vô cùng tự nhiên chén sạch hết mớ thức ăn kia ngon lành, còn Đàm Thiên ngồi một bên nhìn cô ăn.
“Anh không ăn sao?”
Đàm Thiên lắc đầu.
Lôi Uyển Khanh chần chừ một lúc, đặt chén đũa trong tay xuống, trầm tư, lại một lúc sau đó lên tiếng: “Đàm Thiên, khi nãy tôi xin lỗi, là tôi không bình tĩnh.”
Đàm Thiên hơi cười: “Không sao, đó là chuyện riêng, nếu cô không muốn nói tôi sẽ không ép.”
Lôi Uyển Khanh mím môi: “Anh đã cứu tôi, tôi không có lý do để giấu anh việc này. Không sai, là Hạ Dĩ Niên bắt tôi lên đây, anh ta…anh ta…”
Hai tay Lôi Uyển Khanh bấu chặt váy áo, đầu mày lộ rõ sự căng thẳng.
Đàm Thiên xót xa nắm lấy tay cô nhẹ giọng trấn an: “không cần nói nữa, tôi hiểu rồi.”
Lôi Uyển Khanh cúi đầu không nói gì thêm, những dấu vết trên người cô vừa nhìn vào là đã biết chuyện gì vừa xảy ra. Cậu của Đàm Thiên nói đúng, cô không còn sạch sẽ nữa, cả người vô cùng dơ bẩn. Nhưng Đàm Thiên lại không ép cô nói ra, không chê bai cô, không truy hỏi cô, anh chỉ đơn giản là để cô tự nguyện tin tưởng mà thổ lộ, trong lòng Lôi Uyển Khanh dâng lên một sự cảm kích cùng ấm áp trước giờ chưa hề có.
Đàm Thiên đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Có điều theo những gì tôi được biết, cậu hai trước giờ tuy có không ít phụ nữ bên cạnh làm tình nhân, nhưng chưa từng có ai bị đối xử như cô vậy.”
“Tôi không phải tình nhân của anh ta, tôi và anh ta không liên quan gì, tôi cũng không biết vì sao anh ta cứ nhắm vào tôi.”- Lôi Uyển Khanh căng thẳng.
Đàm Thiên thấy giọng nói cô gấp gáp thì vội vàng trấn an: “Được rồi, cô không cần kích động, hiện giờ cứ ở lại đây nghỉ ngơi, nơi này là nhà riêng của tôi, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Lôi Uyển Khanh gật đầu sau đó tiếp tục ăn cơm. Lúc này bên ngoài có rất nhiều tiếng thắng xe cùng với vô số bước chân truyền tới, Lôi Uyển Khanh kinh hãi đưa mắt nhìn về phía cổng lớn.
Người cậu của Đàm Thiên chạy vào, trên mặt đều là vẻ sợ hãi: “Không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều người xông vào.”
Ở bên ngoài, chưa đầy vài phút đã có rất nhiều vệ sĩ bao vây.
Mà dáng người đi giữa hàng vệ sĩ đó khiến cho Lôi Uyển Khanh sợ hãi vô cùng…
Ánh trăng ngưng đọng trên nét mặt lạnh lẽo, dáng người cao lớn như một vị thần ngang tàng đầy uy nghiêm.
Bầu không khí xung quanh nguy hiểm đến quỷ dị, chính vì sự xuất hiện của người đàn ông mà trở nên căng thẳng đến độ có thể khiến người ta nghẹt thở.
Từ trong ra ngoài căn nhà chỉ trong phút chốc xuất hiện vô số vệ sĩ áo đen nghiêm nghị mà lạnh lùng.
Người cậu kia của Đàm Thiên đứng một bên co rúm lại, những người giống xã hội đen này là ai? Vì sao lại ngang nhiên xông vào nhà ông?
Mà lúc này Lôi Uyển Khanh cũng vì tình hình trước mắt mà kinh sợ không thôi, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, vô thức nấp vào sau lưng Đàm Thiên.
Đàm Thiên trong lòng dâng lên một nỗi bất an, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nhìn Hạ Dĩ Niên hòa hoãn: “Cậu hai sao lại đột nhiên xông vào đây?”
Đàm Thiên càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nếu như muốn bắt người chỉ cần đơn giản phái thuộc hạ đi là được, nhưng điều đáng sợ ở đây chính là lần này Hạ Dĩ Niên đích thân ra mặt.
Hạ Dĩ Niên đưa mắt nhìn chăm chăm về phía bóng dáng nhỏ đang cố nép sau lưng Đàm Thiên, nhất thời gương mặt tăng thêm vài phần âm lãnh. Nếu như ánh mắt có thể đóng băng người khác thì có lẽ Lôi Uyển Khanh đã hóa thành đá từ lâu rồi.
Hắn không trả lời Đàm Thiên, lạnh nhạt nói ra hai chữ: “Qua đây.”
Lôi Uyển Khanh cả người run rẩy, trái tim trong lồng ngực đập vô cùng nhanh, cô vô thức bấu chặt lấy áo Đàm Thiên.
Giờ phút này từ sợ hãi không đủ để diễn tả hết lo lắng của cô, có cho vàng cô cũng không dám bước qua đó.
Đàm Thiên nhận ra tâm tư của cô, liền nhíu mày nhìn về phía Hạ Dĩ Niên: “Cậu hai, tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì. Nhưng mà hiện giờ Trân Trân đang rất yếu, cô ấy cần được nghỉ ngơi.”
Trân Trân trong ấn tượng của anh luôn là người vô cùng bình tĩnh, sắc mặt cô hầu như rất ít khi thay đổi khi gặp tình huống xấu. Nhưng không ngờ ngày hôm nay lại vì sự xuất hiện của Hạ Dĩ Niên mà tâm thần bất an đến mức độ này.
Tâm tư Đàm Thiên không khỏi thương xót, rốt cuộc cô đã trải qua những gì?
Hắn mỉm cười, ánh mắt vẫn chưa vẻ nhàn tản nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
“Em không qua?”- Hạ Dĩ Niên đưa tay ra hờ hững nhận lấy khẩu súng lục từ thuộc hạ phía sau, không hề nương tay hướng về phía người cậu kia bắn một phát đạn.
Tiếng súng khiến cả căn nhà chấn động. Ngoại trừ vệ sĩ phía sau Hạ Dĩ Niên và hắn thì ai cũng bị làm cho kinh hãi, Lôi Uyển Khanh không nhìn thấy chuyện gì xảy ra nhưng khi nghe thấy tiếng súng thì đại khái đoán ra chắc chắn đã có chuyện lớn rồi.
Quả nhiên cô nghe Đàm Thiên hét to: “Cậu!”
Ngay sau đó anh bỏ mặt cô chạy nhào đến bên người cậu đang nằm trên vũng máu phía xa, không ngừng kêu gọi.
Người cậu kia nằm bất động, Lôi Uyển Khanh giơ tay bịt miệng ngăn cho bản thân không hét lên thất thanh. Hắn lại giết người rồi…
Hạ Dĩ Niên nhếch môi, tay cầm súng không hề hạ xuống mà còn rất chậm rãi chuyển hướng, nhắm đến sau gáy Đàm Thiên.
Lôi Uyển Khanh hét lớn, giọng nói cũng lạc đi: “Dừng lại!”
Hạ Dĩ Niên đưa mắt nhìn cô, vô cùng bình tĩnh nhưng đồng thời cũng vô cùng nguy hiểm.
Lôi Uyển Khanh nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm ra nhìn hắn: “Tôi…qua, đừng làm hại anh ấy.”
“Tốt!”- Hạ Dĩ Niên hơi mỉm cười, nhưng đáy mắt lại vì câu nói của cô mà trở nên lạnh lẽo, hắn nhàn nhã giơ tay về phía cô.
Đây là lần đầu tiên Lôi Uyển Khanh cảm nhận được, khi một người đưa tay về phía mình chưa chắc đã cho mình cảm giác ấm áp. Nhất là lúc này, khi bàn tay lớn kia đưa ra, cô có cảm giác như đó là gọng kềm, là xiềng xích cả đời này không thể thoát ra được.
Nhưng cô không thể để sự ích kỷ của bản thân làm hại đến Đàm Thiên, cô biết rõ nếu cô không tự động qua bên đó chắc chắn Đàm Thiên sẽ chết ngay tại đây.
Lôi Uyển Khanh chậm chạp bước qua, từng bước đều cảm nhận được trái tim mình đã rơi xuống thêm một tầng địa ngục, cho tới khi đi gần tới, Hạ Dĩ Niên không còn kiên nhẫn dứt khoát dùng sức mạnh kéo cô vào lòng.
“Ưm…”
Ngay tại giây sau đó hắn mạnh mẽ cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn không ướt át không triền miên, chỉ có sự trừng phạt đau đớn. Môi cô, lưỡi cô tất cả đều bị hắn xem như món ăn mà cắn mạnh.
Nụ hôn này lấy đi toàn bộ hơi thở của Lôi Uyển Khanh, hồi lâu sau cô hoàn toàn vô lực, chỉ có thể nương nhờ vòng tay của hắn để không ngã xuống đất bất tỉnh.
-Đoàng- Lôi Uyển Khanh lần nữa bị tiếng súng làm cho kinh hãi, cô trừng lớn mắt, mà Hạ Dĩ Niên cũng buông cô ra, khẩu súng trong tay chậm rãi hạ xuống.
Đàm Thiên phía xa, bên vai trái đã đầy máu.
Miệng của cô cũng bị Hạ Dĩ Niên cắn cho tới mức bật máu, cô căn bản không hét lên được.
Hạ Dĩ Niên nắm lấy cổ cô, dùng một sức lực đủ để giết người xoay mặt cô lại: “Khanh nhi, leo cửa sổ chạy trốn, ngã không đau chứ?”
Một câu nói giống như là quan tâm nhưng lại dọa cho Lôi Uyển Khanh đứng không vững nữa. Hắn biết rồi, hắn biết cô leo cửa sổ chạy trốn vậy… vậy hắn có biết Khải Ca thả cô đi không?
Quả nhiên sau đó Hạ Dĩ Niên cười lạnh.
Hắn dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lôi Uyển Khanh.
Lúc này một vài thuộc hạ áp giải một người đi lên, người đó bị đánh quỳ xuống trước mặt hắn.
Lôi Uyển Khanh không thể tin nổi nhìn Khải Ca, quả nhiên là vì cô anh ta đã bị phát hiện rồi.
Nụ cười treo nơi khóe môi Hạ Dĩ Niên càng ngày càng càng nồng đậm sát ý: “Quả nhiên em có bản lĩnh, ngay cả người của tôi cũng phải thương xót cho em.”
Hơi thở của Lôi Uyển Khanh hỗn loạn, túm lấy cánh tay hắn van xin khẩn thiết: “Tôi sai rồi…tôi không dám nữa, Hạ Dĩ Niên, tôi cầu xin anh tha cho Khải Ca và Đàm Thiên, từ nay về sau tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời…”
Hạ Dĩ Niên giữ chặt cằm cô, con ngươi đen láy hiện rõ sự tức giận: “Em là đang ra điều kiện hay là cầu xin?”
“Tôi…cầu xin anh.”- Lôi Uyển Khanh khó khăn mở miệng.
Bàn tay Hạ Dĩ Niên dần buông lỏng, vỗ nhẹ lên mặt cô như là đang yêu chiều: “Tốt, nếu em đã biết lỗi vậy có muốn nhìn thử hậu quả của lỗi lầm này hay không?”
Hắn không hề chần chừ, họng súng lạnh lùng hướng về phía Khải Ca đang quỳ dưới đất
Lôi Uyển Khanh không thể tin nổi, trong lúc cấp bách cô liền quỳ xuống dưới chân Hạ Dĩ Niên cầu xin hắn: “Hạ Dĩ Niên, Khải Ca đã đi theo anh nhiều năm, tuyệt đối trung thành, anh không thể niệm tình không có công lao cũng có khổ lao mà tha cho cậu ấy sao?”
Hạ Dĩ Niên lạnh lùng nhìn thân hình đang quỳ dưới chân, giọng nói lạnh nhạt: “Trừ tôi ra, bất kì ai bị sắc đẹp của em mê hoặc đều đáng chết.”
Lôi Uyển Khanh không hiểu lời của hắn, cô chỉ biết hiện giờ trong mắt hắn toàn là sát ý, hắn thực sự muốn giết Khải Ca.
Cô phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, nếu cô hoảng loạn là cô thua.
“Hạ Dĩ Niên, ván cược của chúng ta anh còn nhớ chứ? Anh thua, vì vậy phải đáp ứng một nguyện vọng của tôi, ngày hôm nay tha chết cho Đàm Thiên và Khải Ca.”- Lôi Uyển Khanh đánh cược lần cuối cùng với chính bản thân mình, nếu vì cô mà nhiều người phải bị thương tích thậm chí là mất mạng thì có lẽ cả đời này cô cũng không tha thứ cho mình được.
Lôi Uyển Khanh vừa mở miệng, hết thảy trở lại yên tĩnh. Một loại không khí tĩnh lặng đến đáng sợ…
Hồi lâu sau, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ cùng với giọng nói trầm thấp không để lộ chút tình cảm nào của Hạ Dĩ Niên: “Em luôn quật cường như vậy, bây giờ vì bọn chúng hạ mình quỳ xuống van xin tôi, em nói… tôi có nên cho em chút mặt mũi hay không? Một nguyện vọng đó của em cho đi vô ích như vậy, em không thấy phí sao?”
Phí? Đó là mạng người, mạng người không phải cỏ rác. Hạ Dĩ Niên như một vị vua cao cao tại thượng, nắm trong tay quyền sinh sát với những người xung quanh. Hắn là kẻ sát nhân máu lạnh, hắn là ác quỷ đáng sợ, hắn không có tình cảm của con người, không thể dùng những luân thường đạo lý của con người để nói chuyện với hắn.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Lôi Uyển Khanh biết lúc này không nên chọc giận hắn, cô chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Lại nghe giọng nói của Hạ Dĩ Niên: “Được, tôi thành toàn cho em.”
Lôi Uyển Khanh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị một tiếng súng nữa làm cho đầu óc rối bời, ngẩng đầu nhìn qua đã thấy Khải Ca ôm lấy bụng mình đau đớn lăn ra sàn nhà.
Hạ Dĩ Niên chậm rãi hạ súng xuống.
Cô kinh hoàng ngước nhìn Hạ Dĩ Niên, hắn cũng nhìn cô, khóe môi vẫn giữ nụ cười: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”- Dừng một lúc hắn lại nói: “Khanh nhi, em cũng vậy.”
Lôi Uyển Khanh còn chưa kịp hiểu lời của hắn thì từ trên đỉnh đầu truyền đến một cơn đau tê dại, Hạ Dĩ Niên túm lấy tóc cô kéo cô đứng lên sau đó lôi cô đến bên chiếc bàn ăn khi nãy.
“Bữa ăn thật ấm cúng nhỉ?”- Vài chữ theo giọng nói lạnh lẽo phát ra, hắn vung tay một cái, bàn ăn bị hất tung, chén dĩa trên bàn rơi loạn xạ dưới đất.
Đám thuộc hạ phía xa lúc này cũng bị dọa cho đứng tim, tất cả đồng loạt quỳ mọp xuống đất thỉnh cầu: “Cậu hai bớt giận.”
Hạ Dĩ Niên quay lại, tay vẫn túm lấy tóc Lôi Uyển Khanh không buông, sức lực lại vô cùng mạnh khiến cho cô suýt nữa ngất đi. Ngữ khí hắn ngược lại vô cùng bình thản: “Câm miệng, tôi muốn các người nhìn xem Khanh nhi của tôi bản lĩnh lớn cỡ nào.”
Hạ Dĩ Niên hung hăng ép cô ngẩng cao đầu, giây tiếp theo lại lần nữa hắn chiếm đoạt cái miệng nhỏ của cô, bá đạo cạy mở hàm răng tinh tế. Lôi Uyển Khanh cảm nhận được hắn đang điên rồi, cô liều mạng vùng vẫy tay chân quơ loạn xạ trong không trung.
Cô dùng tay đánh hắn, đấm hắn, tất cả đều không có tác dụng. Mà Hạ Dĩ Niên lại càng dùng sức khiến cả người cô dán sát vào người hắn. Hạ Dĩ Niên buông tha cho mái tóc của cô, bàn tay nóng như lửa không chút kiêng kị luồn vào trong váy, trực tiếp phủ nên bộ ngực đẫy đà.
“A…”- Lôi Uyển Khanh không rõ là bị kích thích hay là vì quá sợ hãi mà kêu lên.
Hắn sao có thể làm loại chuyện này với cô trong khi xung quanh còn có biết bao nhiêu người đang đứng nhìn?
Hạ Dĩ Niên điên rồi, hắn điên rồi…
“Hạ Dĩ Niên…buông tôi ra…buông ra…”
Lôi Uyển Khanh liều mạng giãy dụa, lắc đầu liên tục trốn tránh nụ hôn như bão táp kia của hắn.
Hạ Dĩ Niên lại lần nữa bá đạo dùng sức giữ lấy mặt cô: “Em đã biết tôi muốn làm gì với em rồi đúng không?”
Cô biết, vì thế nên cô mới hoảng sợ.
Bàn tay Hạ Dĩ Niên hung hăng dày vò bộ ngực của cô không chút thương tiếc. Cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến khiến hắn gần như bị kích thích đến phát điên.
“Hạ Dĩ Niên, cậu không được khinh rẻ cô ấy như vậy.”- Đàm Thiên bị thương nằm phía xa, nhìn thấy một màn này liền tức tối lên tiếng.
Hạ Dĩ Niên tà ác nâng khóe môi, bàn tay mò xuống hoa nguyệt của cô, đem quần lót trực tiếp cởi ra sau đó là vô cùng không kiên nhẫn chen hai ngón tay vào hoa huyệt chặt chẽ.
“A…không…không muốn…”- Lôi Uyển Khanh khóc lóc bất lực, một loại nhục cảm không ngừng ập vào lý trí của cô.
Nhưng cô lại kinh hãi phát ra âm thanh của mình lại không khác gì loại rên rỉ đáng xấu hổ kia.
“Đàm Thiên, hôm nay tôi sẽ khai sáng tầm mắt cho cậu. Khanh nhi của tôi thật sự có bản lĩnh khiến đàn ông phát điên, nói dễ nghe một chút là khiêu gợi, khó nghe một chút là dâm đãng.”- Giọng nói Hạ Dĩ Niên khàn khàn cho thấy dục vọng đã bị đánh thức, bàn tay ra vào hoa nguyệt ngày càng gia tăng sức lực.
Ánh mắt hắn ngày càng tối tăm đến đáng sợ. Ngay sau đó Hạ Dĩ Niên mất đi lý trí xé phăng chiếc váy của cô, để lộ cả cơ thể hoàn mỹ. Hắn cúi đầu ngậm lấy đỉnh hồng đẫy đà trước ngực cô mạnh mẽ cắn mút, dùng cơ thể to lớn của hắn che đi cơ thể lõa lồ của Lôi Uyển Khanh.
Từ góc độ của đám người kia chỉ có thể thấy mờ mờ cặp đùi trắng mịn của cô, còn lại đều là bóng lưng uy nghiêm của Hạ Dĩ Niên.
Mà đám thuộc hạ kia quỳ dưới đất tuyệt không dám nhìn lung tung, tất cả đều cúi đầu run sợ.
Đàm Thiên không thể bình tĩnh được nữa, anh muốn chạy đến ngăn cản nhưng bản thân đang bị thương nặng, căn bản không thể cử động: “Hạ Dĩ Niên, rốt cuộc tại sao cậu lại đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy? Đối với một cô gái mà nói đây là vấn đề liên quan tới lòng tự trọng, cậu là đang chà đạp lòng tự trọng của cô ấy sao?”
Lôi Uyển Khanh khóc thành tiếng, hơn nữa tiếng khóc đó ngày càng nức nở.
Đã rất lâu rồi cô không khóc nhiều như vậy. Dù là kiếp trước bị Lý Gia Hân hãm hại, bị mất đi chị gái nhưng cô chưa bao giờ khóc một cách không tự chủ được như vậy.
Cảm giác nhục nhã này khiến cô chỉ hận không thể cắn lưỡi tự tử.
Hạ Dĩ Niên dừng mọi động tác lại, chau mày nhìn cô, thu hết những tiếng khóc của cô vào tai.
“Khanh nhi, làm người phụ nữ của tôi em vốn không cần tới lòng tự trọng.”- Hạ Dĩ Niên rõ ràng là trả lời câu hỏi của Đàm Thiên nhưng lại dùng giọng nói như là đang tâm sự nói với cô.
Ngay sau đó Hạ Dĩ Niên rút hai ngón tay trong cơ thể cô ra, đem cô đặt quỳ xuống trước mặt. Hắn cởi bỏ quần ngoài lẫn quần lót, vật nam tính ngẩng cao đầu không hề che đậy đập vào mắt Lôi Uyển Khanh.
“Không… không…”- Lôi Uyển Khanh trừng lớn mắt, liên tục lắc đầu. Tư thế này… hắn không lẽ định bắt cô…
“Một là dùng miệng của em hầu hạ nó, như vậy tôi có thể bỏ qua cho em lần này. Hai là như mọi lần, chúng ta cứ dùng cách thuần túy nhất biểu diễn cho thuộc hạ của tôi xem.”- Giọng nói Hạ Dĩ Niên giọng điệu vừa phải, vừa nghe vào thì có vẻ đang thỏa hiệp nhưng thực chất đó lại là một loại uy hiếp.
Lôi Uyển Khanh lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa: “Hạ Dĩ Niên… anh không thể bắt tôi làm chuyện này, tôi sẽ nghe lời anh, tôi không dám bỏ trốn nữa, cầu xin anh đừng bắt tôi làm chuyện này.”
Cô sợ rồi, thật sự sợ hắn rồi. Giờ cô mới biết hắn chính là một kẻ biến thái, hắn điên loạn hơn cả bò húc, không có chuyện gì hắn không dám làm.
“Ngay cả cầu xin cũng kích thích như vậy, Khanh nhi, em bảo tôi làm sao bỏ qua cho em?”- Hạ Dĩ Niên nắm lấy mái tóc của cô ấn chặt gương mặt của cô, cố chấp ép Lôi Uyển Khanh há cái miệng nhỏ ra tiếp nhận vật nam tính to lớn của hắn.
“Ưm…”
Miệng cô đột nhiên bị nhét vào một vật nóng bỏng, cứng rắn như có thể thiêu đốt người khác. Mà thứ đó lại quá to lớn, căn bản không thể ngậm hết được, Lôi Uyển Khanh khó chịu vô cùng, cô muốn nhã ra lại bị bàn tay trên đỉnh đầu nhấn mạnh vào.
Hạ Dĩ Niên rít lên tiếng thở trầm đục, hơi thở cũng dần hỗn hễn.
Cô gái nhỏ hoàn toàn không có chút kỹ thuật điêu luyện nào nhưng lại khiến hắn như muốn phát điên lên.
Vật to lớn trong miệng ngày càng sưng to, mà động tác từ tay hắn tác động ngày càng mạnh mẽ.
Lôi Uyển Khanh có cảm giác như cổ họng mình sắp bị đâm thủng.
Tiếng gào thét của Đàm Thiên phía xa, cô không còn nghe thấy được nữa.
Cô chỉ biết nếu còn tiếp tục chắc chắn cái mạng này sẽ không thể giữ nổi.
Không biết qua bao lâu bị dày vò, cái miệng nhỏ như bị xé rách. Động tác của Hạ Dĩ Niên ngày càng cuồng dã, càng bạo lực cuối cùng hắn kêu lên một tiếng khe khẽ, cùng lúc đó trong miệng Lôi Uyển Khanh xuất hiện một loại chất lỏng nóng hổi khiến cô ho sặc sụa ngã xuống dưới đất.
“Nuốt vào và cảm nhận đi cô bé.”- Hạ Dĩ Niên từ trên cao nhìn xuống bộ dáng chật vật của cô gái dưới đất, chậm rãi chỉnh sửa lại y phục trên người, tiện tay cởi áo khoác của mình ra bao lấy người cô sau đó bế cô rời khỏi biệt thự.
Lôi Uyển Khanh mệt mỏi thiếp đi, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm.
Khải Ca cố nén đau, ôm lấy vết thương đi theo sau Hạ Dĩ Niên.
“Ngoại trừ Đàm Thiên ra, tất cả giết hết.”- Mệnh lệnh hờ hững mà lạnh như băng nói ra một cách vô cùng bình tĩnh.
Khải Ca nghi hoặc xác định lại: “Bên trong còn có thuộc hạ của mình…”
“Giết.”- Hạ Dĩ Niên lạnh lùng ra lệnh.
Khải Ca mở cửa ghế sau, Hạ Dĩ Niên để Lôi Uyển Khanh ngồi vào bên trong sau đó thân hình cao lớn cũng ngồi cạnh cô. Khải Ca ngồi ở ghế lái phụ, không dám nói gì thêm.
Hạ Dĩ Niên lại lạnh lùng nhếch môi: “Cả cậu nữa, Khải Ca, tôi không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai, nghe rõ chứ?”
“Thuộc hạ biết lỗi, tuyệt đối không tái phạm.”- Khải Ca cung kính đáp.
Hạ Dĩ Niên đảo mắt về phía cô gái đang thiếp đi trong lòng, không nói gì thêm.
Gương mặt xinh đẹp của Lôi Ngân Chi bị giáng xuống một cái tát. Ả ta ôm lấy mặt mình, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: “Cha…con…con bị oan mà…”
“Oan ức, con còn nói là oan ức, thể diện của Lôi gia bị con làm hỏng hết rồi. Thân là con gái lại dám đến vũ trường cười đùa với đàn ông, con có vị hôn phu rồi còn không biết sao?”- Lôi Hiệp Vũ ném đến trước mặt cô cái điện thoại của ông ta, trên màn hình là cảnh Lôi Ngân Chi cùng với đàn ông cười đùa nói chuyện.
Lôi Ngân Chi cắn răng, thật không ngờ con nhỏ Lôi Uyển Khanh lại dám chụp hình mình.
Lôi Ngân Chi không cam tâm: “Cha… nhưng mà Uyển Khanh cũng tới đó, hơn nữa cả đêm không về nhà, sao cha không trách phạt nó?”
“Dĩ Niên vừa mới thông báo cho ta, Hạ Lão phu nhân rất thích nói chuyện với Uyển Khanh nên tạm thời nó sẽ đến lâu đài của Hạ gia ở một thời gian. Con xem đi, một đứa như Uyển Khanh lại được lọt vào mắt của Hạ Lão phu nhân và Hạ Dĩ Niên, còn con….con chẳng làm được tích sự gì lại còn làm mất mặt gia đình thêm.”- Lôi Hiệp Vũ tức giận to tiếng.
Lúc này Phùng Chí Cường từ bên ngoài bước vào, trên tay anh ta cũng cầm theo điện thoại, rõ ràng là vừa nhận được bức hình kia. Lôi Ngân Chi vội vàng lên tiếng giải thích: “Chí Cường, anh nghe em nói, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.”
Phùng Chí Cường nhẹ nhàng nắm tay ả ta: “Anh tin em, em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh.”
Lôi Ngân Chi gật đầu, hai mắt đầy ủy khuất.
“Bác Lôi, trong chuyện lần này tuy rằng Ngân Chi sai, nhưng cô ấy là lần đầu phạm tội, hy vọng bác bỏ qua.”- Phùng Chí Cường ngược lại hướng Lôi Hiệp Vũ thừa nhận lỗi lầm của Lôi Ngân Chi.
Tuy rằng anh ta tin Lôi Ngân Chi nhưng thực tế chứng minh Lôi Ngân Chi đã đến vũ trường làm mấy chuyện không đứng đắn, anh ta không thể giải thích được.
Lôi Hiệp Vũ hừ một tiếng, nhờ có Phùng Chí Cường mà ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện: “Cấm túc con một tháng, không được bước chân ra khỏi cửa, nếu còn tái phạm xem ta có gia hình hay không.”
Lôi Ngân Chi cắn môi: “Cha…”
Phùng Chí Cường bên cạnh nắm lấy tay của ả ta, khẽ lắc đầu.
Lôi Ngân Chi hết cách: “Dạ…con biết rồi.”
…
Lúc Lôi Uyển Khanh tỉnh lại đã là hoàng hôn ngày hôm sau, cô cố gắng ngồi dậy, cả cơ thể đau nhức, từng khung xương như gãy vụn. Cảm giác đau đớn lẫn mệt mỏi ập tới, cô xốc chăn cố gắng đi từng bước xuống giường. Muốn mở cửa thế nhưng cửa lại bị khóa trái, Hạ Dĩ Niên thật sự không cho cô đường lui.
Chẳng lẽ cô phải ở đây để bị hành hạ hay sao?
Đêm hôm qua hết lần này tới lần khác bị dục vọng của hắn nhấn chìm, vừa nghĩ tới loại tra tấn đó Lôi Uyển Khanh liền kinh sợ.
Lôi Uyển Khanh lại đưa mắt nhìn tới chổ cửa sổ…
Từ độ cao của tầng một mà nhảy xuống bãi cỏ trong hoa viên chắc cũng không đến nỗi mất mạng. Còn hơn là ở đây bị tên ác ma kia tra tấn tới sống dở chết dở.
Lôi Uyển Khanh đi tới bên giường dùng cái chăn lớn buộc vào chân bàn sau đó bỏ xuống bên dưới. Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm leo qua cửa sổ, bám vào cái chăn leo xuống.
Từng bước từng bước một, dù rất chật vật nhưng lại vô cùng kiên trì.
Lúc gần chạm đất đột nhiên đầu kia của cái chăn vuột mất khỏi chân bàn khiến cô hét lên một tiếng thất thanh rồi sau đó cả người rơi tự do xuống bãi cỏ xanh mướt. Lôi Uyển Khanh đau lớn cắn răng, vốn dĩ thân thể cô đã như bị xe tải cán qua mấy lần bây giờ lại ngã thêm một cú đau đớn thế này, không lẽ ông trời thật sự không cho cô thoát?
“Ai đó?”- Một giọng nói cương nghị truyền tới, ngay sau đó Khải Ca vội vàng chạy qua phía cô xem xét tình hình. Vừa nhìn thấy Lôi Uyển Khanh nằm sóng xoài trên mặt đất thì chính cậu cũng ngạc nhiên, sau đó lại quan sát phía bên trên cửa sổ phòng cô một lúc.
Lôi Uyển Khanh cắn răng, cô tiêu rồi.
“Cô Lôi, mau theo tôi về phòng.”- Khải Ca bước đến, lạnh nhạt nhìn bộ dáng thân tàn ma dại của cô gái trước mặt.
Cậu không khỏi thầm kinh hãi, sao lần này cậu hai lại ra tay nặng như thế? Biến một cô gái thành ra bộ dạng tàn tạ này.
Lôi Uyển Khanh quật cường, lui ra sau vài bước như muốn bỏ trốn thế nhưng nơi này cô không quen thuộc địa hình, có chạy cũng không biết chạy đường nào: “Tôi không về, trở về đó để cho tên cầm thú đó trừng phạt à? Tôi thà hôm nay liều mạng một lần, anh tránh ra.”
“Lôi tiểu thư, cô đừng làm cậu hai tức giận, chỉ cần như vậy tính mạng của cô tạm thời có thể đảm bảo.”
Lôi Uyển Khanh cười khẩy, cái gì gọi là ‘tạm thời đảm bảo’? Tên cầm thú kia rõ ràng chính là cầm thú, chỉ cần thú tính nổi lên liền có thể tùy tiện làm càn.
Nhưng cô cũng từng quan sát Khải Ca, con người này vô cùng trung thành với Hạ Dĩ Niên, tuy vậy nhưng việc bây giờ hắn không hề hô to để mọi người tới bắt cô cũng đủ thấy hắn đối với bộ dáng tàn tạ này của cô cũng có chút thương xót đi.
“Tôi không muốn trở lại… tôi rất sợ…”
Lôi Uyển Khanh đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên nhỏ bé yếu đuối lạ thường, ánh mắt Khải Ca khẽ biến đổi: “Cô…”
“Tôi cầu xin anh thả tôi đi, tôi thật sự chịu không nổi…”- Hiện giờ ván cược cuối cùng của cô là con người trước mặt, là đàn ông, đối với những cô gái vừa xinh đẹp lại vừa yếu ớt đều không thể tránh khỏi một loại cảm xúc muốn che chở, đây chính là nước cờ mạo hiểm của Lôi Uyển Khanh.
Quả nhiên Khải Ca nhìn cô, như là đang suy xét.
“Là ai ở bên đó.”- Ở phía xa có rất nhiều tiếng bước chân ngày càng tới gần.
Trái tim Lôi Uyển Khanh đập nhanh tận mấy nhịp, không lẽ cô thực sự không thể thoát khỏi nơi này sao? Lần này trở về thế nào Hạ Dĩ Niên cũng sẽ biết cô lén bỏ trốn, như vậy… vừa nghĩ tới những chuyện phải đối mặt Lôi Uyển Khanh đã kinh hãi không thôi.
Khải Ca quan sát về phía có tiếng động rồi sau đó quay sang Lôi Uyển Khanh: “Đi thẳng rẽ phải sẽ có cửa sau, hiện giờ không có người canh gác, cô có thể rời đi.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lôi Uyển Khanh nói cảm ơn với Khải Ca rồi nhanh chóng chạy khỏi. Lúc bóng dáng cô khuất sau cánh cửa, một đám thuộc hạ phía sau cũng chạy tới: “Khải Ca, vừa rồi có ai vậy?”
“Làm gì có ai, đi gác chỗ khác đi.”- Khải Ca lạnh nhạt trả lời, gương mặt cương nghị không chút đổi sắc.
“Dạ.”- Đám thuộc hạ nghe vậy không không hỏi gì thêm, rất nhanh rời đi.
Khải Ca thở dài, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại giúp cô gái kia? Chỉ là vì những vết tích quá rõ chứng minh đêm qua cậu hai đã làm gì cô gái nhỏ kia sao? Cậu đối với cô ấy sinh lòng thương cảm, nhưng cô ấy là phúc tinh của cậu hai, cậu thả đi như vậy có ổn không?
…
“Anh Đàm, lịch trình ngày mai đã được sắp xếp đâu vào đấy, buổi sáng sẽ cùng người mẫu Lily thảo luận bản thảo. Bây giờ anh muốn đi đâu?”- Tài xế quay lại, cẩn thận lên tiếng.
Đàm Thiên nhìn ra phía cảnh vật đang lướt qua bên ngoài xe, tiếng sóng biển dạt dào khiến anh có chút hưởng thụ: “Về nhà.”
Đột nhiên tầm mắt Đàm Thiên lại gắt gao dừng lại ở một góc cột đèn bên kia đường, nhanh chóng nói: “Dừng xe.”
Tài xế không hiểu gì nhưng vẫn đạp thắng.
Nơi này là hòn đảo tư nhân, bốn bề đều là biển cả, cô không có cách trở lại đất liền. Ở đây là địa bàn của Hạ Dĩ Niên, cô không quen biết ai, Lôi Uyển Khanh không biết mình có thể đi đâu trú ngụ.
Cả người cô đói lả, bộ váy trắng sớm đã lem luốc, Lôi Uyển Khanh lê đôi chân trần đi suốt mấy con phố, cuối cùng kiệt sức ngồi xuống một trụ đèn.
Từng cơn gió lạnh quét qua như muốn lột đi lớp da của cô. Lôi Uyển Khanh run cầm cập, ngồi co ro bên lề đường, hình ảnh này khiến Đàm Thiên chấn động.
Là cô ấy.
Đàm Thiên xuống xe đi về phía cô, đến lúc dừng trước mặt cô, anh ngồi xuống gọi: “Trân Trân?”
Lôi Uyển Khanh ngẩng đầu, là ai lại còn gọi cô bằng cái tên này? Vừa nhìn thấy Đàm Thiên, ánh mắt cô đờ đẫn.
Đàm Thiên bị vẻ nhợt nhạt cùng những vết tích mờ ám trên người cô dọa một phen: “Trân Trân, là cô sao? Sao cô lại thành ra thế này?”
Lôi Uyển Khanh không suy nghĩ được gì nữa, cũng không nghe thấy anh hỏi gì, cô đột nhiên nhào đến ôm lấy Đàm Thiên khóc lớn. Mà Đàm Thiên cũng rất nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi…
Lôi Uyển Khanh khóc tới mức ngất đi lúc nào không hay.
Lần nữa tỉnh lại, Lôi Uyển Khanh đã cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc giường ấm áp, mùi hương của thức ăn phảng phất bên mũi cô. Cô chậm rãi mở mắt, cảm giác uể oải cũng biến mất, tuy nhiên cô vẫn còn vô cùng đau. Lôi Uyển Khanh nhìn cánh tay đang truyền nước biển thì hiểu ra nguyên do vì sao cô lại khỏe hơn.
Lúc này Đàm Thiên từ bên ngoài bước vào, thấy cô tỉnh lại thì mỉm cười: “Tỉnh rồi sao, đợi truyền xong chai nước biển này là có thể ăn cơm rồi.”
“Cảm ơn anh.”- Lôi Uyển Khanh thều thào nói, thật không ngờ lúc cô nguy cấp nhất lại là do anh ra tay cứu giúp: “Sao anh lại ở đây?”
Đàm Thiên đứng ở đầu giường, giúp cô chỉnh lại chai nước biển, chậm rãi nói: “Tôi đến đây phụ trách bản thảo sắp tới của Hoàng Thịnh, bộ sưu tập Nhật Nguyệt, cô có nghe qua chưa?”
Vừa nghe tới hai chữ Hoàng Thịnh, thân hình Lôi Uyển Khanh bất giác run lên.
Đàm Thiên tinh mắt nhìn ra điểm này: “Cô sao thế? Sao lại run lên như vậy?”
Lôi Uyển Khanh lắc đầu, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Đàm Thiên nhíu mày: “Sao cô lại ở đảo này? Là cậu hai đưa cô lên sao?”
Nơi này thuộc quyền sở hữu của Hoàng Thịnh, tám phần là Hạ Dĩ Niên đưa cô lên rồi.
“Đừng nhắc tới anh ta.”- Lôi Uyển Khanh khẩn trương, vừa nghe tới hai chữ ‘cậu hai’ thì liền hoảng sợ.
Đàm Thiên lại nhìn vào những dấu vết màu đỏ in đầy trên cổ, trên tay cô: “Những dấu vết này…”
“Đàm Thiên.”- Lôi Uyển Khanh chịu không nổi ngắt ngang lời anh: “Tôi rất cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng…xin anh đừng hỏi nữa.”
Nghe thế đáy mắt Đàm Thiên lướt qua một tia ảo não, cuối cùng cũng không muốn ép cô, anh gật đầu: “Lát nữa truyền dịch xong thì ra ngoài ăn cơm.”
Đàm Thiên đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lôi Uyển Khanh co người nằm trên giường, hiện giờ cô đã an toàn chưa? Nhưng tại sao…. Trong lòng cô lại bất an như vậy?
Lúc truyền dịch xong, Lôi Uyển Khanh tự mình rút kim tiêm ra rồi mệt mỏi lê thân khỏi phòng. Căn hộ này không lớn, nhưng nhờ thế mà có không khí gia đình hẳn lên, vừa ấm cúng vừa thoải mái.
“Thiên à, con định để cô ta ở đây sao?”
Lôi Uyển Khanh khựng lại, khéo léo nấp vào một góc.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng đối diện với Đàm Thiên, nhìn anh nói: “Cô gái đó lai lịch không rõ, trên người lại có mấy loại dấu vết mờ ám đó, vừa nhìn vào là biết không sạch sẽ gì, cháu, sao cháu lại có thể dây dưa với loại con gái như vậy?”
Lôi Uyển Khanh lúc này vô thức chạm vào mấy dấu vết trên cổ mình. Giây phút này cô mới cảm thấy, lòng người thật lạnh.
Mi tâm Đàm Thiên hơi nhíu lại: “Cậu yên tâm, cháu tin cô ấy.”
“Cháu….”- Người cậu kia không ngăn được cháu mình, chỉ đành thở dài đi xuống cầu thang.
Lôi Uyển Khanh cụp mi mắt, từ góc khuất kia đi ra, vẻ mặt đã trở lại bình thường.
Đàm Thiên nhìn thấy cô, anh cũng khôi phục lại thần thái lạnh nhạt bước tới: “Có muốn ăn chút gì không?”
Lôi Uyển Khanh gật đầu, cùng Đàm Thiên đi đến nhà bếp. Trên bàn ăn đã được dọn lên vài món đơn giản, chắc là do làm gấp nên nguyên liệu không cầu kì. Từ hôm qua đến giờ cô không có gì trong bụng, hiện giờ chỉ nhìn những món đơn giản này thôi cũng đủ để cơn đói réo lên. Lôi Uyển Khanh vô cùng tự nhiên chén sạch hết mớ thức ăn kia ngon lành, còn Đàm Thiên ngồi một bên nhìn cô ăn.
“Anh không ăn sao?”
Đàm Thiên lắc đầu.
Lôi Uyển Khanh chần chừ một lúc, đặt chén đũa trong tay xuống, trầm tư, lại một lúc sau đó lên tiếng: “Đàm Thiên, khi nãy tôi xin lỗi, là tôi không bình tĩnh.”
Đàm Thiên hơi cười: “Không sao, đó là chuyện riêng, nếu cô không muốn nói tôi sẽ không ép.”
Lôi Uyển Khanh mím môi: “Anh đã cứu tôi, tôi không có lý do để giấu anh việc này. Không sai, là Hạ Dĩ Niên bắt tôi lên đây, anh ta…anh ta…”
Hai tay Lôi Uyển Khanh bấu chặt váy áo, đầu mày lộ rõ sự căng thẳng.
Đàm Thiên xót xa nắm lấy tay cô nhẹ giọng trấn an: “không cần nói nữa, tôi hiểu rồi.”
Lôi Uyển Khanh cúi đầu không nói gì thêm, những dấu vết trên người cô vừa nhìn vào là đã biết chuyện gì vừa xảy ra. Cậu của Đàm Thiên nói đúng, cô không còn sạch sẽ nữa, cả người vô cùng dơ bẩn. Nhưng Đàm Thiên lại không ép cô nói ra, không chê bai cô, không truy hỏi cô, anh chỉ đơn giản là để cô tự nguyện tin tưởng mà thổ lộ, trong lòng Lôi Uyển Khanh dâng lên một sự cảm kích cùng ấm áp trước giờ chưa hề có.
Đàm Thiên đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Có điều theo những gì tôi được biết, cậu hai trước giờ tuy có không ít phụ nữ bên cạnh làm tình nhân, nhưng chưa từng có ai bị đối xử như cô vậy.”
“Tôi không phải tình nhân của anh ta, tôi và anh ta không liên quan gì, tôi cũng không biết vì sao anh ta cứ nhắm vào tôi.”- Lôi Uyển Khanh căng thẳng.
Đàm Thiên thấy giọng nói cô gấp gáp thì vội vàng trấn an: “Được rồi, cô không cần kích động, hiện giờ cứ ở lại đây nghỉ ngơi, nơi này là nhà riêng của tôi, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Lôi Uyển Khanh gật đầu sau đó tiếp tục ăn cơm. Lúc này bên ngoài có rất nhiều tiếng thắng xe cùng với vô số bước chân truyền tới, Lôi Uyển Khanh kinh hãi đưa mắt nhìn về phía cổng lớn.
Người cậu của Đàm Thiên chạy vào, trên mặt đều là vẻ sợ hãi: “Không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều người xông vào.”
Ở bên ngoài, chưa đầy vài phút đã có rất nhiều vệ sĩ bao vây.
Mà dáng người đi giữa hàng vệ sĩ đó khiến cho Lôi Uyển Khanh sợ hãi vô cùng…
Ánh trăng ngưng đọng trên nét mặt lạnh lẽo, dáng người cao lớn như một vị thần ngang tàng đầy uy nghiêm.
Bầu không khí xung quanh nguy hiểm đến quỷ dị, chính vì sự xuất hiện của người đàn ông mà trở nên căng thẳng đến độ có thể khiến người ta nghẹt thở.
Từ trong ra ngoài căn nhà chỉ trong phút chốc xuất hiện vô số vệ sĩ áo đen nghiêm nghị mà lạnh lùng.
Người cậu kia của Đàm Thiên đứng một bên co rúm lại, những người giống xã hội đen này là ai? Vì sao lại ngang nhiên xông vào nhà ông?
Mà lúc này Lôi Uyển Khanh cũng vì tình hình trước mắt mà kinh sợ không thôi, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, vô thức nấp vào sau lưng Đàm Thiên.
Đàm Thiên trong lòng dâng lên một nỗi bất an, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nhìn Hạ Dĩ Niên hòa hoãn: “Cậu hai sao lại đột nhiên xông vào đây?”
Đàm Thiên càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nếu như muốn bắt người chỉ cần đơn giản phái thuộc hạ đi là được, nhưng điều đáng sợ ở đây chính là lần này Hạ Dĩ Niên đích thân ra mặt.
Hạ Dĩ Niên đưa mắt nhìn chăm chăm về phía bóng dáng nhỏ đang cố nép sau lưng Đàm Thiên, nhất thời gương mặt tăng thêm vài phần âm lãnh. Nếu như ánh mắt có thể đóng băng người khác thì có lẽ Lôi Uyển Khanh đã hóa thành đá từ lâu rồi.
Hắn không trả lời Đàm Thiên, lạnh nhạt nói ra hai chữ: “Qua đây.”
Lôi Uyển Khanh cả người run rẩy, trái tim trong lồng ngực đập vô cùng nhanh, cô vô thức bấu chặt lấy áo Đàm Thiên.
Giờ phút này từ sợ hãi không đủ để diễn tả hết lo lắng của cô, có cho vàng cô cũng không dám bước qua đó.
Đàm Thiên nhận ra tâm tư của cô, liền nhíu mày nhìn về phía Hạ Dĩ Niên: “Cậu hai, tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì. Nhưng mà hiện giờ Trân Trân đang rất yếu, cô ấy cần được nghỉ ngơi.”
Trân Trân trong ấn tượng của anh luôn là người vô cùng bình tĩnh, sắc mặt cô hầu như rất ít khi thay đổi khi gặp tình huống xấu. Nhưng không ngờ ngày hôm nay lại vì sự xuất hiện của Hạ Dĩ Niên mà tâm thần bất an đến mức độ này.
Tâm tư Đàm Thiên không khỏi thương xót, rốt cuộc cô đã trải qua những gì?
Hắn mỉm cười, ánh mắt vẫn chưa vẻ nhàn tản nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
“Em không qua?”- Hạ Dĩ Niên đưa tay ra hờ hững nhận lấy khẩu súng lục từ thuộc hạ phía sau, không hề nương tay hướng về phía người cậu kia bắn một phát đạn.
Tiếng súng khiến cả căn nhà chấn động. Ngoại trừ vệ sĩ phía sau Hạ Dĩ Niên và hắn thì ai cũng bị làm cho kinh hãi, Lôi Uyển Khanh không nhìn thấy chuyện gì xảy ra nhưng khi nghe thấy tiếng súng thì đại khái đoán ra chắc chắn đã có chuyện lớn rồi.
Quả nhiên cô nghe Đàm Thiên hét to: “Cậu!”
Ngay sau đó anh bỏ mặt cô chạy nhào đến bên người cậu đang nằm trên vũng máu phía xa, không ngừng kêu gọi.
Người cậu kia nằm bất động, Lôi Uyển Khanh giơ tay bịt miệng ngăn cho bản thân không hét lên thất thanh. Hắn lại giết người rồi…
Hạ Dĩ Niên nhếch môi, tay cầm súng không hề hạ xuống mà còn rất chậm rãi chuyển hướng, nhắm đến sau gáy Đàm Thiên.
Lôi Uyển Khanh hét lớn, giọng nói cũng lạc đi: “Dừng lại!”
Hạ Dĩ Niên đưa mắt nhìn cô, vô cùng bình tĩnh nhưng đồng thời cũng vô cùng nguy hiểm.
Lôi Uyển Khanh nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm ra nhìn hắn: “Tôi…qua, đừng làm hại anh ấy.”
“Tốt!”- Hạ Dĩ Niên hơi mỉm cười, nhưng đáy mắt lại vì câu nói của cô mà trở nên lạnh lẽo, hắn nhàn nhã giơ tay về phía cô.
Đây là lần đầu tiên Lôi Uyển Khanh cảm nhận được, khi một người đưa tay về phía mình chưa chắc đã cho mình cảm giác ấm áp. Nhất là lúc này, khi bàn tay lớn kia đưa ra, cô có cảm giác như đó là gọng kềm, là xiềng xích cả đời này không thể thoát ra được.
Nhưng cô không thể để sự ích kỷ của bản thân làm hại đến Đàm Thiên, cô biết rõ nếu cô không tự động qua bên đó chắc chắn Đàm Thiên sẽ chết ngay tại đây.
Lôi Uyển Khanh chậm chạp bước qua, từng bước đều cảm nhận được trái tim mình đã rơi xuống thêm một tầng địa ngục, cho tới khi đi gần tới, Hạ Dĩ Niên không còn kiên nhẫn dứt khoát dùng sức mạnh kéo cô vào lòng.
“Ưm…”
Ngay tại giây sau đó hắn mạnh mẽ cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn không ướt át không triền miên, chỉ có sự trừng phạt đau đớn. Môi cô, lưỡi cô tất cả đều bị hắn xem như món ăn mà cắn mạnh.
Nụ hôn này lấy đi toàn bộ hơi thở của Lôi Uyển Khanh, hồi lâu sau cô hoàn toàn vô lực, chỉ có thể nương nhờ vòng tay của hắn để không ngã xuống đất bất tỉnh.
-Đoàng- Lôi Uyển Khanh lần nữa bị tiếng súng làm cho kinh hãi, cô trừng lớn mắt, mà Hạ Dĩ Niên cũng buông cô ra, khẩu súng trong tay chậm rãi hạ xuống.
Đàm Thiên phía xa, bên vai trái đã đầy máu.
Miệng của cô cũng bị Hạ Dĩ Niên cắn cho tới mức bật máu, cô căn bản không hét lên được.
Hạ Dĩ Niên nắm lấy cổ cô, dùng một sức lực đủ để giết người xoay mặt cô lại: “Khanh nhi, leo cửa sổ chạy trốn, ngã không đau chứ?”
Một câu nói giống như là quan tâm nhưng lại dọa cho Lôi Uyển Khanh đứng không vững nữa. Hắn biết rồi, hắn biết cô leo cửa sổ chạy trốn vậy… vậy hắn có biết Khải Ca thả cô đi không?
Quả nhiên sau đó Hạ Dĩ Niên cười lạnh.
Hắn dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lôi Uyển Khanh.
Lúc này một vài thuộc hạ áp giải một người đi lên, người đó bị đánh quỳ xuống trước mặt hắn.
Lôi Uyển Khanh không thể tin nổi nhìn Khải Ca, quả nhiên là vì cô anh ta đã bị phát hiện rồi.
Nụ cười treo nơi khóe môi Hạ Dĩ Niên càng ngày càng càng nồng đậm sát ý: “Quả nhiên em có bản lĩnh, ngay cả người của tôi cũng phải thương xót cho em.”
Hơi thở của Lôi Uyển Khanh hỗn loạn, túm lấy cánh tay hắn van xin khẩn thiết: “Tôi sai rồi…tôi không dám nữa, Hạ Dĩ Niên, tôi cầu xin anh tha cho Khải Ca và Đàm Thiên, từ nay về sau tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời…”
Hạ Dĩ Niên giữ chặt cằm cô, con ngươi đen láy hiện rõ sự tức giận: “Em là đang ra điều kiện hay là cầu xin?”
“Tôi…cầu xin anh.”- Lôi Uyển Khanh khó khăn mở miệng.
Bàn tay Hạ Dĩ Niên dần buông lỏng, vỗ nhẹ lên mặt cô như là đang yêu chiều: “Tốt, nếu em đã biết lỗi vậy có muốn nhìn thử hậu quả của lỗi lầm này hay không?”
Hắn không hề chần chừ, họng súng lạnh lùng hướng về phía Khải Ca đang quỳ dưới đất
Lôi Uyển Khanh không thể tin nổi, trong lúc cấp bách cô liền quỳ xuống dưới chân Hạ Dĩ Niên cầu xin hắn: “Hạ Dĩ Niên, Khải Ca đã đi theo anh nhiều năm, tuyệt đối trung thành, anh không thể niệm tình không có công lao cũng có khổ lao mà tha cho cậu ấy sao?”
Hạ Dĩ Niên lạnh lùng nhìn thân hình đang quỳ dưới chân, giọng nói lạnh nhạt: “Trừ tôi ra, bất kì ai bị sắc đẹp của em mê hoặc đều đáng chết.”
Lôi Uyển Khanh không hiểu lời của hắn, cô chỉ biết hiện giờ trong mắt hắn toàn là sát ý, hắn thực sự muốn giết Khải Ca.
Cô phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, nếu cô hoảng loạn là cô thua.
“Hạ Dĩ Niên, ván cược của chúng ta anh còn nhớ chứ? Anh thua, vì vậy phải đáp ứng một nguyện vọng của tôi, ngày hôm nay tha chết cho Đàm Thiên và Khải Ca.”- Lôi Uyển Khanh đánh cược lần cuối cùng với chính bản thân mình, nếu vì cô mà nhiều người phải bị thương tích thậm chí là mất mạng thì có lẽ cả đời này cô cũng không tha thứ cho mình được.
Lôi Uyển Khanh vừa mở miệng, hết thảy trở lại yên tĩnh. Một loại không khí tĩnh lặng đến đáng sợ…
Hồi lâu sau, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ cùng với giọng nói trầm thấp không để lộ chút tình cảm nào của Hạ Dĩ Niên: “Em luôn quật cường như vậy, bây giờ vì bọn chúng hạ mình quỳ xuống van xin tôi, em nói… tôi có nên cho em chút mặt mũi hay không? Một nguyện vọng đó của em cho đi vô ích như vậy, em không thấy phí sao?”
Phí? Đó là mạng người, mạng người không phải cỏ rác. Hạ Dĩ Niên như một vị vua cao cao tại thượng, nắm trong tay quyền sinh sát với những người xung quanh. Hắn là kẻ sát nhân máu lạnh, hắn là ác quỷ đáng sợ, hắn không có tình cảm của con người, không thể dùng những luân thường đạo lý của con người để nói chuyện với hắn.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Lôi Uyển Khanh biết lúc này không nên chọc giận hắn, cô chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Lại nghe giọng nói của Hạ Dĩ Niên: “Được, tôi thành toàn cho em.”
Lôi Uyển Khanh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị một tiếng súng nữa làm cho đầu óc rối bời, ngẩng đầu nhìn qua đã thấy Khải Ca ôm lấy bụng mình đau đớn lăn ra sàn nhà.
Hạ Dĩ Niên chậm rãi hạ súng xuống.
Cô kinh hoàng ngước nhìn Hạ Dĩ Niên, hắn cũng nhìn cô, khóe môi vẫn giữ nụ cười: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”- Dừng một lúc hắn lại nói: “Khanh nhi, em cũng vậy.”
Lôi Uyển Khanh còn chưa kịp hiểu lời của hắn thì từ trên đỉnh đầu truyền đến một cơn đau tê dại, Hạ Dĩ Niên túm lấy tóc cô kéo cô đứng lên sau đó lôi cô đến bên chiếc bàn ăn khi nãy.
“Bữa ăn thật ấm cúng nhỉ?”- Vài chữ theo giọng nói lạnh lẽo phát ra, hắn vung tay một cái, bàn ăn bị hất tung, chén dĩa trên bàn rơi loạn xạ dưới đất.
Đám thuộc hạ phía xa lúc này cũng bị dọa cho đứng tim, tất cả đồng loạt quỳ mọp xuống đất thỉnh cầu: “Cậu hai bớt giận.”
Hạ Dĩ Niên quay lại, tay vẫn túm lấy tóc Lôi Uyển Khanh không buông, sức lực lại vô cùng mạnh khiến cho cô suýt nữa ngất đi. Ngữ khí hắn ngược lại vô cùng bình thản: “Câm miệng, tôi muốn các người nhìn xem Khanh nhi của tôi bản lĩnh lớn cỡ nào.”
Hạ Dĩ Niên hung hăng ép cô ngẩng cao đầu, giây tiếp theo lại lần nữa hắn chiếm đoạt cái miệng nhỏ của cô, bá đạo cạy mở hàm răng tinh tế. Lôi Uyển Khanh cảm nhận được hắn đang điên rồi, cô liều mạng vùng vẫy tay chân quơ loạn xạ trong không trung.
Cô dùng tay đánh hắn, đấm hắn, tất cả đều không có tác dụng. Mà Hạ Dĩ Niên lại càng dùng sức khiến cả người cô dán sát vào người hắn. Hạ Dĩ Niên buông tha cho mái tóc của cô, bàn tay nóng như lửa không chút kiêng kị luồn vào trong váy, trực tiếp phủ nên bộ ngực đẫy đà.
“A…”- Lôi Uyển Khanh không rõ là bị kích thích hay là vì quá sợ hãi mà kêu lên.
Hắn sao có thể làm loại chuyện này với cô trong khi xung quanh còn có biết bao nhiêu người đang đứng nhìn?
Hạ Dĩ Niên điên rồi, hắn điên rồi…
“Hạ Dĩ Niên…buông tôi ra…buông ra…”
Lôi Uyển Khanh liều mạng giãy dụa, lắc đầu liên tục trốn tránh nụ hôn như bão táp kia của hắn.
Hạ Dĩ Niên lại lần nữa bá đạo dùng sức giữ lấy mặt cô: “Em đã biết tôi muốn làm gì với em rồi đúng không?”
Cô biết, vì thế nên cô mới hoảng sợ.
Bàn tay Hạ Dĩ Niên hung hăng dày vò bộ ngực của cô không chút thương tiếc. Cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến khiến hắn gần như bị kích thích đến phát điên.
“Hạ Dĩ Niên, cậu không được khinh rẻ cô ấy như vậy.”- Đàm Thiên bị thương nằm phía xa, nhìn thấy một màn này liền tức tối lên tiếng.
Hạ Dĩ Niên tà ác nâng khóe môi, bàn tay mò xuống hoa nguyệt của cô, đem quần lót trực tiếp cởi ra sau đó là vô cùng không kiên nhẫn chen hai ngón tay vào hoa huyệt chặt chẽ.
“A…không…không muốn…”- Lôi Uyển Khanh khóc lóc bất lực, một loại nhục cảm không ngừng ập vào lý trí của cô.
Nhưng cô lại kinh hãi phát ra âm thanh của mình lại không khác gì loại rên rỉ đáng xấu hổ kia.
“Đàm Thiên, hôm nay tôi sẽ khai sáng tầm mắt cho cậu. Khanh nhi của tôi thật sự có bản lĩnh khiến đàn ông phát điên, nói dễ nghe một chút là khiêu gợi, khó nghe một chút là dâm đãng.”- Giọng nói Hạ Dĩ Niên khàn khàn cho thấy dục vọng đã bị đánh thức, bàn tay ra vào hoa nguyệt ngày càng gia tăng sức lực.
Ánh mắt hắn ngày càng tối tăm đến đáng sợ. Ngay sau đó Hạ Dĩ Niên mất đi lý trí xé phăng chiếc váy của cô, để lộ cả cơ thể hoàn mỹ. Hắn cúi đầu ngậm lấy đỉnh hồng đẫy đà trước ngực cô mạnh mẽ cắn mút, dùng cơ thể to lớn của hắn che đi cơ thể lõa lồ của Lôi Uyển Khanh.
Từ góc độ của đám người kia chỉ có thể thấy mờ mờ cặp đùi trắng mịn của cô, còn lại đều là bóng lưng uy nghiêm của Hạ Dĩ Niên.
Mà đám thuộc hạ kia quỳ dưới đất tuyệt không dám nhìn lung tung, tất cả đều cúi đầu run sợ.
Đàm Thiên không thể bình tĩnh được nữa, anh muốn chạy đến ngăn cản nhưng bản thân đang bị thương nặng, căn bản không thể cử động: “Hạ Dĩ Niên, rốt cuộc tại sao cậu lại đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy? Đối với một cô gái mà nói đây là vấn đề liên quan tới lòng tự trọng, cậu là đang chà đạp lòng tự trọng của cô ấy sao?”
Lôi Uyển Khanh khóc thành tiếng, hơn nữa tiếng khóc đó ngày càng nức nở.
Đã rất lâu rồi cô không khóc nhiều như vậy. Dù là kiếp trước bị Lý Gia Hân hãm hại, bị mất đi chị gái nhưng cô chưa bao giờ khóc một cách không tự chủ được như vậy.
Cảm giác nhục nhã này khiến cô chỉ hận không thể cắn lưỡi tự tử.
Hạ Dĩ Niên dừng mọi động tác lại, chau mày nhìn cô, thu hết những tiếng khóc của cô vào tai.
“Khanh nhi, làm người phụ nữ của tôi em vốn không cần tới lòng tự trọng.”- Hạ Dĩ Niên rõ ràng là trả lời câu hỏi của Đàm Thiên nhưng lại dùng giọng nói như là đang tâm sự nói với cô.
Ngay sau đó Hạ Dĩ Niên rút hai ngón tay trong cơ thể cô ra, đem cô đặt quỳ xuống trước mặt. Hắn cởi bỏ quần ngoài lẫn quần lót, vật nam tính ngẩng cao đầu không hề che đậy đập vào mắt Lôi Uyển Khanh.
“Không… không…”- Lôi Uyển Khanh trừng lớn mắt, liên tục lắc đầu. Tư thế này… hắn không lẽ định bắt cô…
“Một là dùng miệng của em hầu hạ nó, như vậy tôi có thể bỏ qua cho em lần này. Hai là như mọi lần, chúng ta cứ dùng cách thuần túy nhất biểu diễn cho thuộc hạ của tôi xem.”- Giọng nói Hạ Dĩ Niên giọng điệu vừa phải, vừa nghe vào thì có vẻ đang thỏa hiệp nhưng thực chất đó lại là một loại uy hiếp.
Lôi Uyển Khanh lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa: “Hạ Dĩ Niên… anh không thể bắt tôi làm chuyện này, tôi sẽ nghe lời anh, tôi không dám bỏ trốn nữa, cầu xin anh đừng bắt tôi làm chuyện này.”
Cô sợ rồi, thật sự sợ hắn rồi. Giờ cô mới biết hắn chính là một kẻ biến thái, hắn điên loạn hơn cả bò húc, không có chuyện gì hắn không dám làm.
“Ngay cả cầu xin cũng kích thích như vậy, Khanh nhi, em bảo tôi làm sao bỏ qua cho em?”- Hạ Dĩ Niên nắm lấy mái tóc của cô ấn chặt gương mặt của cô, cố chấp ép Lôi Uyển Khanh há cái miệng nhỏ ra tiếp nhận vật nam tính to lớn của hắn.
“Ưm…”
Miệng cô đột nhiên bị nhét vào một vật nóng bỏng, cứng rắn như có thể thiêu đốt người khác. Mà thứ đó lại quá to lớn, căn bản không thể ngậm hết được, Lôi Uyển Khanh khó chịu vô cùng, cô muốn nhã ra lại bị bàn tay trên đỉnh đầu nhấn mạnh vào.
Hạ Dĩ Niên rít lên tiếng thở trầm đục, hơi thở cũng dần hỗn hễn.
Cô gái nhỏ hoàn toàn không có chút kỹ thuật điêu luyện nào nhưng lại khiến hắn như muốn phát điên lên.
Vật to lớn trong miệng ngày càng sưng to, mà động tác từ tay hắn tác động ngày càng mạnh mẽ.
Lôi Uyển Khanh có cảm giác như cổ họng mình sắp bị đâm thủng.
Tiếng gào thét của Đàm Thiên phía xa, cô không còn nghe thấy được nữa.
Cô chỉ biết nếu còn tiếp tục chắc chắn cái mạng này sẽ không thể giữ nổi.
Không biết qua bao lâu bị dày vò, cái miệng nhỏ như bị xé rách. Động tác của Hạ Dĩ Niên ngày càng cuồng dã, càng bạo lực cuối cùng hắn kêu lên một tiếng khe khẽ, cùng lúc đó trong miệng Lôi Uyển Khanh xuất hiện một loại chất lỏng nóng hổi khiến cô ho sặc sụa ngã xuống dưới đất.
“Nuốt vào và cảm nhận đi cô bé.”- Hạ Dĩ Niên từ trên cao nhìn xuống bộ dáng chật vật của cô gái dưới đất, chậm rãi chỉnh sửa lại y phục trên người, tiện tay cởi áo khoác của mình ra bao lấy người cô sau đó bế cô rời khỏi biệt thự.
Lôi Uyển Khanh mệt mỏi thiếp đi, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm.
Khải Ca cố nén đau, ôm lấy vết thương đi theo sau Hạ Dĩ Niên.
“Ngoại trừ Đàm Thiên ra, tất cả giết hết.”- Mệnh lệnh hờ hững mà lạnh như băng nói ra một cách vô cùng bình tĩnh.
Khải Ca nghi hoặc xác định lại: “Bên trong còn có thuộc hạ của mình…”
“Giết.”- Hạ Dĩ Niên lạnh lùng ra lệnh.
Khải Ca mở cửa ghế sau, Hạ Dĩ Niên để Lôi Uyển Khanh ngồi vào bên trong sau đó thân hình cao lớn cũng ngồi cạnh cô. Khải Ca ngồi ở ghế lái phụ, không dám nói gì thêm.
Hạ Dĩ Niên lại lạnh lùng nhếch môi: “Cả cậu nữa, Khải Ca, tôi không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai, nghe rõ chứ?”
“Thuộc hạ biết lỗi, tuyệt đối không tái phạm.”- Khải Ca cung kính đáp.
Hạ Dĩ Niên đảo mắt về phía cô gái đang thiếp đi trong lòng, không nói gì thêm.
Tác giả :
Tracy Trân Trân