Lôi Trà
Chương 2
Năm tiếp theo quà thay đổi, người tới là một tiểu đồng, khuôn mặt bầu bĩnh, một thân thanh bố y thường. Người như cây thủy thông[3], thập phần cố gắng ôm một cái cối bằng đá đến. Tập Mộ Xuân muốn từ chối nhưng lại không đành lòng. “Thiếu gia tự mình lấy đá, từ ngọn núi cao ơi là cao.” Tiểu đồng hướng y lặp đi lặp lại, Tập Mộ Xuân cười. Thôi thì nhận, coi như tiền trà trước kia của hắn vậy.
Tiểu đồng gọi Tiểu Ngũ. Tập Mộ Xuân nhận cối đá. Chu Vũ thấy y làm được việc, hết lần này tới lần khác phái y đến. Có khi tặng chút thức ăn, có khi cùng theo xuất thành, rõ ràng là sai y đi theo Tập Mô Xuân luôn. Tiểu Ngũ siêng năng chăm chỉ, mồm miệng nhanh nhảu lại nghe ngóng tốt. Chỉ cần Tập Mộ Xuân không dừng uống trà thì y có thể nói liên miên cả ngày, chuyện hành hiệp trượng nghĩa của Chu thiếu gia anh hùng uy chấn giang hồ. Vỏn vẹn mấy năm trôi mau, Chu Vũ trở thành thiếu hiệp danh chấn Giang Nam, Tập Mộ Xuân vẫn là Tập Mộ Xuân. Một ngụm trà ấm, tư vị còn hỗn loạn, nhấm nháp thật lâu, dần dần hòa quyện thành một sợi hương tinh khiết.
“Tập thiếu gia, thiếu gia muốn quyết chiến với đệ nhất kiếm khách Giang Bắc.” Tiểu Ngũ bất an. “Thiếu gia võ công cao cường nhất Giang Nam, kiếm khách kia cũng giỏi nhất Giang Bắc, bên ngoài người ta đang bàn luận sôi nổi, đều nói khó phân cao thấp.”
Tập Mộ Xuân gật đầu, lòng bất chợt gợn sóng, trà nóng vấy cả ra tay. Tiểu Ngũ vội vàng rút khăn, vừa thấm nước trà trên tay y vừa an ủi: “Thiếu gia có thể thắng. Thiếu gia tất nhiên sẽ thắng!” Tập Mộ Xuân hồi thần, nhìn một vùng hồng thũng nơi tay, lắc đầu cười: “Tiểu Ngũ muốn đi?” Động Đình Quân Sơn[4], nơi quyết chiến gần trong gang tấc. Tiểu Ngũ gật đầu lia lịa, Tập thiếu gia vui vẻ đồng ý, phất tay bảo y đi xem thiếu gia nhà mình.
Quyết chiến ba ngày. Tiểu Ngũ không quên hồi báo với y, vui sướng chạy tới rồi lại vui sướng chạy đi. Chu Vũ cùng đệ nhất kiếm khách Giang Bắc đều ở trên Quân Sơn, bốn bề xung quanh là các thuyền gia từ xa nhìn chiến cuộc, không kẻ nào cũng dám mạo hiểm lại gần. Sương giăng mờ mịt trên hồ, bóng người trên Quân Sơn chẳng thể nào thấy rõ, chỉ nghe được binh khí lạnh lùng. Ngày thứ hai sương tan, dưới ráng chiều chạng vạng, phát hiện dấu tích hai người trên Quân Sơn. Tiểu Ngũ nói, nghe thấy tiếng thiếu gia cười dài. Sang ngày thứ ba, cả ngày không một tiếng động, có kẻ xem náo nhiệt đánh bạo lại gần, đi vòng quanh Quân Sơn nhưng không thấy một ai.
Tập Mộ Xuân ngồi ngay ngắn nghiền trà, trong cối đã đầy đủ nguyên liệu nhưng tay không cử động, chỉ nhất mực ngẩn ngơ.
Bên cạnh có người lay lay y, nghiêng đầu nhìn, Tiểu Ngũ vẻ mặt khẩn trương, vội vã kéo y đi. “Thế nào?” Tập Mộ Xuân trăm mối tơ vò[5], nghĩ cũng không dám nghĩ, loạng choạng theo Tiểu Ngũ đến tiền đường. Ngồi trong tiền đường một người toàn thân dơ bẩn đang cầm chén trà sạch bóng đưa lên miệng, se sẽ thổi.
Nhiều năm không gặp, khẩu vị thay đổi rồi.
“Không uống rượu sao?” Tập Mộ Xuân hỏi, cảm giác nhẹ nhõm ùa về, chậm rãi ngồi xuống.
“Trà của Mộ Xuân, nguyên lai thơm hơn cả rượu.” Chu Vũ nhoẻn miệng cười, buông chén trà, cầm tay Tập Mộ Xuân. Thấy chén trà dính mấy vệt đen nhưng Tập Mộ Xuân cũng không rút tay về, truy nguyên được từ bàn tay bẩn của hắn. Đưa mắt nhìn, miệng đã mở, nhưng chua xót không nói nên lời. Chu Vũ nắm chặt tay y, nhẹ giọng gọi: “Mộ Xuân.”
Tiểu đồng gọi Tiểu Ngũ. Tập Mộ Xuân nhận cối đá. Chu Vũ thấy y làm được việc, hết lần này tới lần khác phái y đến. Có khi tặng chút thức ăn, có khi cùng theo xuất thành, rõ ràng là sai y đi theo Tập Mô Xuân luôn. Tiểu Ngũ siêng năng chăm chỉ, mồm miệng nhanh nhảu lại nghe ngóng tốt. Chỉ cần Tập Mộ Xuân không dừng uống trà thì y có thể nói liên miên cả ngày, chuyện hành hiệp trượng nghĩa của Chu thiếu gia anh hùng uy chấn giang hồ. Vỏn vẹn mấy năm trôi mau, Chu Vũ trở thành thiếu hiệp danh chấn Giang Nam, Tập Mộ Xuân vẫn là Tập Mộ Xuân. Một ngụm trà ấm, tư vị còn hỗn loạn, nhấm nháp thật lâu, dần dần hòa quyện thành một sợi hương tinh khiết.
“Tập thiếu gia, thiếu gia muốn quyết chiến với đệ nhất kiếm khách Giang Bắc.” Tiểu Ngũ bất an. “Thiếu gia võ công cao cường nhất Giang Nam, kiếm khách kia cũng giỏi nhất Giang Bắc, bên ngoài người ta đang bàn luận sôi nổi, đều nói khó phân cao thấp.”
Tập Mộ Xuân gật đầu, lòng bất chợt gợn sóng, trà nóng vấy cả ra tay. Tiểu Ngũ vội vàng rút khăn, vừa thấm nước trà trên tay y vừa an ủi: “Thiếu gia có thể thắng. Thiếu gia tất nhiên sẽ thắng!” Tập Mộ Xuân hồi thần, nhìn một vùng hồng thũng nơi tay, lắc đầu cười: “Tiểu Ngũ muốn đi?” Động Đình Quân Sơn[4], nơi quyết chiến gần trong gang tấc. Tiểu Ngũ gật đầu lia lịa, Tập thiếu gia vui vẻ đồng ý, phất tay bảo y đi xem thiếu gia nhà mình.
Quyết chiến ba ngày. Tiểu Ngũ không quên hồi báo với y, vui sướng chạy tới rồi lại vui sướng chạy đi. Chu Vũ cùng đệ nhất kiếm khách Giang Bắc đều ở trên Quân Sơn, bốn bề xung quanh là các thuyền gia từ xa nhìn chiến cuộc, không kẻ nào cũng dám mạo hiểm lại gần. Sương giăng mờ mịt trên hồ, bóng người trên Quân Sơn chẳng thể nào thấy rõ, chỉ nghe được binh khí lạnh lùng. Ngày thứ hai sương tan, dưới ráng chiều chạng vạng, phát hiện dấu tích hai người trên Quân Sơn. Tiểu Ngũ nói, nghe thấy tiếng thiếu gia cười dài. Sang ngày thứ ba, cả ngày không một tiếng động, có kẻ xem náo nhiệt đánh bạo lại gần, đi vòng quanh Quân Sơn nhưng không thấy một ai.
Tập Mộ Xuân ngồi ngay ngắn nghiền trà, trong cối đã đầy đủ nguyên liệu nhưng tay không cử động, chỉ nhất mực ngẩn ngơ.
Bên cạnh có người lay lay y, nghiêng đầu nhìn, Tiểu Ngũ vẻ mặt khẩn trương, vội vã kéo y đi. “Thế nào?” Tập Mộ Xuân trăm mối tơ vò[5], nghĩ cũng không dám nghĩ, loạng choạng theo Tiểu Ngũ đến tiền đường. Ngồi trong tiền đường một người toàn thân dơ bẩn đang cầm chén trà sạch bóng đưa lên miệng, se sẽ thổi.
Nhiều năm không gặp, khẩu vị thay đổi rồi.
“Không uống rượu sao?” Tập Mộ Xuân hỏi, cảm giác nhẹ nhõm ùa về, chậm rãi ngồi xuống.
“Trà của Mộ Xuân, nguyên lai thơm hơn cả rượu.” Chu Vũ nhoẻn miệng cười, buông chén trà, cầm tay Tập Mộ Xuân. Thấy chén trà dính mấy vệt đen nhưng Tập Mộ Xuân cũng không rút tay về, truy nguyên được từ bàn tay bẩn của hắn. Đưa mắt nhìn, miệng đã mở, nhưng chua xót không nói nên lời. Chu Vũ nắm chặt tay y, nhẹ giọng gọi: “Mộ Xuân.”
Tác giả :
Thất Lý