Lôi Phong Hệ Thống
Chương 129: Phiên ngoại 1
Giải đấu roboter lần thứ năm tổ chức ở sân vận động Mạc Phú Long ở nước A. Roboter cũng không phải là nghề mới xuất hiện, nhưng khi khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, xu hướng robot thay thế con người trong nhiều công việc càng ngày càng lan rộng. Dưới sự thay đổi này, giải dấu roboter đúng lúc ra đời, thu hút sự chú ý từ khắp nơi trên thế giới.
Sân vận động trong nhà có sức chứa đến 4000 người mà nay kín mít, không còn chỗ trống, các tuyển thủ dự thi đứng ở ngoài sân, kiểm tra robot của mình. Trận đấu đầu tiên là ‘Hỗn chiến robot’, tên như ý nghĩa, tất cả các tuyển thủ sẽ đưa robot của mình vào trường đua, điều khiển từ xa để đánh gục đối thủ của mình, 10 con robot còn lại cuối cùng mới có tư cách đi tiếp vào vòng hai, vòng ba, rồi lấy quán quân.
Chế độ đào thải như vậy rất tàn khốc, tuyển thủ dự thi ai nấy đều căng thẳng vô cùng, kiểm tra tác phẩm của mình từ trong ra ngoài, ngay cả đinh ốc cũng phải vặn chặt hết sức.
Ban tổ chức giải đấu không giới hạn độ tuổi và giới tính của tuyển thủ, chỉ cần cảm thấy hứng thú là có thể tham gia. Bởi vậy, ngoài trường đua, có những roboter ngoài năm mươi, kinh nghiệm phong phú, cũng có thiếu niên mới 13, 14 tuổi, ngây thơ hồn nhiên.
Một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, dáng người cao to, khuôn mặt xinh đẹp đang tra dầu cho robot của mình. Bên cạnh cậu ta là người thợ phụ, thỉnh thoảng lại lấy dụng cụ này kia cho cậu ta.
“Này, Darin, nhìn kìa, có người mang robot hình người đến tham gia trận đấu đấy, ngu thiệt!” Thợ phụ chỉ phía trước, trên mặt mang rõ vẻ trào phúng.
“A, tạo hình không tệ chút nào. Nếu mang về dỗ trẻ con thì còn bán được giá tốt, còn tham gia trận đấu… Đoán chừng vừa vào sân là bị đá đít ngay.” Thiếu niên tên là Darin cười trào phúng.
Robot hình người tuy đẹp, nhưng việc đảm bảo tính linh hoạt của tứ chi rất khó. Những tấm vỏ kim loại dùng ốc vít ghép lại không thể nào sánh với động cơ có sức bật cao, vừa vào trận, robot bên cạnh chỉ cần chạm nhẹ là ngã ngay, sau đó bị nghiền nát thành cặn bã.
Bởi vậy, phần lớn tuyển thủ dự thi đều lắp ráp robot hình chiến xa. Tạo hình robot của Darin xem như tương đối lập dị. Nó là một con cua làm từ sắt thép, cánh tay máy và hai cái càng cua sắc bén dựng thẳng lên nhìn rất có tính uy hiếp. Trận đấu còn chưa bắt đầu, cậu đã thành đối thủ mạnh trong mắt rất nhiều tuyển thủ dự thi rồi.
Rất nhiều người quăng cho robot hình người duy nhất trong trận đấu ánh mắt đồng tình hoặc thương hại, mà chủ robot lại như không nhận ra, cúi đầu nghịch nghịch điều khiển.
Đây là một tuyển thủ người châu Á, dáng người cao lớn, gương mặt xuất sắc còn mang theo chút non nớt. Mười ngón tay cậu ta lướt như bay, đưa ra những mệnh lệnh phức tạp trên bàn phím, mà robot của cậu ta cũng theo những mệnh lệnh đó làm những động tác rất linh hoạt.
Cảnh này khiến vô số người sợ hãi thán phục, nhưng còn chưa vào trận đấu, không ai biết được mấy động tác kia liệu có phải là chỉ được cái mã hay không.
“Xùy ~ Chỉ giỏi làm màu!” Darin thu hồi tầm mắt, chu môi chà lau Cua đại vương của mình.
Chuông báo trận đấu vang lên, đám tuyển thủ điều khiển tác phẩm của mình nhanh chóng vào sân đấu, đợi tiếng chuông thứ hai kết thúc, mọi người sẽ dùng mọi thủ đoạn của mình, tấn công đối thủ xung quanh, loại họ khỏi trận đấu.
Giọng cao vút của bình luận viên vang lên liên hồi, nhưng mấy người tuyển thủ chẳng ai nghe thấy, trong mắt họ chỉ có robot của mình và đối thủ.
Darin năm nay mới 17 tuổi, nhưng đã học năm thứ ba ở đại học khoa học kỹ thuật Orleans rồi, chỉ một thời gian ngắn nữa là lấy được học vị thạc sĩ, là kỹ sư robot thiên tài. Trận đấu này quả như cậu ta dự đoán, Cua đại vương hoành hành khắp nơi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, dọc đường nó đi có bao cỗ máy móc nằm trên đất, thỉnh thoảng còn tóe điện.
Lúc xung quanh không còn đối thủ nữa, cậu ta mới nhận ra, trên sân đấu chỉ còn hai robot hoàn hảo không bị tổn thương, một trong số đó chính là robot hình người kia.
Darin rất kinh ngạc, bất giác nhìn về phía chủ nhân của nó. Dù trong mắt người châu Âu vốn có mắt thẩm mỹ khác, thiếu niên châu Á này cũng đẹp không góc chết. Trên gương mặt cậu không có biểu cảm đắc ý, kiêu ngạo hay nhiệt huyết, mà chỉ nghiêm túc điều khiển robot, mười ngón tay thon dài như lướt trên bàn phím, chẳng khác nào một điệu nhảy xinh đẹp.
Darin bị khí thế lạnh lùng mà sắc bén của cậu ta lấn át, nếu không phải trợ thủ kịp thời nhắc nhở, thiếu chút nữa đã quên điều khiển Cua đại vương tiến tới tấn công.
“Không ngờ cậu ta giỏi vậy, nhưng mà chắc chắn không đánh lại Cua đại vương của chúng ta. Cố lên, Darin!” Trợ thủ tin tưởng cổ vũ.
Thiếu niên tóc vàng hoàn hồn, nhanh chóng điều khiển Cua đại vương tấn công robot, hai chiếc kìm sắc bén của cua kìm chặt chân robot, dùng sức kéo muốn hất ngã nó.
Thiếu niên châu Á không chút khẩn trương, đầu ngón tay ấn nhẹ vài cái trên bàn phím. Chỉ thấy khuỷu tay robot đột nhiên xuất hiện một chiếc dùi thép nhọn hoắt, đâm thẳng vào Cua đại vương. Dùi xuyên qua lớp vỏ cua không quá dày, trực tiếp đâm thẳng vào mạch điện. Tia lửa điện tóe lên, Cua đại vương không thể nào nhúc nhích, mà robot thì đứng vững, như một vị kỵ sĩ chiến thắng, lưu loát rút dùi thép ra, hất càng cua đã không còn sức kìm, vững vàng đi về phía chủ nhân.
“Oa, ngầu quá!”
“Mạnh y như transformer trong phim hoạt hình ấy!”
“Nếu làm thành ô tô, rồi lắp thiết bị điều khiển ở trong thì chẳng phải là giống hết transformer à? Giỏi quá!”
Dù là người xem hay tuyển thủ dự thi đều bị robot cao nửa người này gây ấn tượng mạnh. Họ dường như có thể thấy được tương lai tươi sáng của robot.
Darin hổn hển vứt điều khiển trong tay đi, nhưng giáo dưỡng khiến cậu ta không thể chửi bậy. Bảng mạch điều khiển của Cua đại vương bị phá hỏng rồi, muốn sửa phải mất chừng một tuần, may mà trận đấu tiếp theo là hai tuần sau, cậu vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.
Hùng hổ đi đến chỗ thiếu niên châu Á, nhưng chỉ không để ý một cái, khi Darin đến gần, thiếu niên đã không thấy đâu. Cậu tìm đi tìm lại, cuối cùng đấm mạnh vào lan can. Đây là lần đầu tiên cậu ta thất bại trong đời, hơn nữa còn là thảm bại! Cậu sẽ nhớ kỹ!
Hai tuần sau, khi Darin ôm tâm trạng phấn khởi quyết tâm rửa sạch nỗi nhục vào sân vận động Mạc Phú Long, cậu ta nhận được một tin tức vô cùng đáng buồn – Thiếu niên châu Á rút khỏi cuộc thi rồi! Má nó, cậu ta rút khỏi thi đấu khi đang là người đứng đầu!
Cử người đi nghe ngóng tin tức của thiếu niên mà chẳng thu được gì, trong trận đấu tiếp theo, Darin vẫn không có hứng thú, dù cuối cùng ôm cúp quán quân chụp ảnh, khóe miệng cậu ta vẫn không nhếch lên.
****
Lôi Sâm kéo vali đứng trước cửa đại học Orleans. Đây là đại học khoa học kỹ thuật nổi tiếng nhất thế giới, chẳng những là nơi hội thụ của vô số thiên tài đứng đầu, đây còn là nơi tụ tập của rất nhiều con cháu người nổi tiếng. Có thể học ở đây chẳng khác nào một sự vinh quang, đồng thời cũng là sự khẳng định bản thân.
Công việc chính của Lôi Đình vẫn ở nước ngoài, Hàn Trác Vũ hợp tác với giới y học nước A nghiên cứu một dự án, dự tính sẽ ở nước A một thời gian dài, vậy nên Lôi Sâm dùng danh nghĩa sinh viên trao đổi chuyển từ Đế đại đến đại học Orleans.
Lôi Đình sở hữu quân đoàn lính đánh thuê mạnh nhất toàn cậu, còn có vô số súng ống đan dược, đủ để tiêu diệt hoàn toàn một quốc gia nhỏ. Hàn Trác Vũ được xưng là ‘Tài sản của thế giới’, nếu mất cậu, quá trình tiến hóa của loài người sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Là con trai của hai người này, thân phận của Lôi Sâm vẫn được bảo vệ rất tốt. Ảnh của cậu chưa bao giờ xuất hiện trên báo, để tăng khả năng tự vệ, từ bảy tuổi, cậu đã tham gia huấn luyện quân sự rất khắc nghiệt.
Cậu năm nay vừa tròn 16 tuổi, nhưng đã là năm ba đại học rồi. Thiếu niên nhìn không quá đô con, nhưng rất cao ráo, chiều cao 1m88 khiến cậu đứng giữa đám người châu Âu cũng vẫn rất nổi bật, càng đừng nói đến gương mặt tuấn mỹ kế thừa mọi ưu điểm của bố mẹ và khí chất nổi bật được hun đúc từ người ba còn lại.
Mấy cô gái đi qua đi lại ai nấy đều không kìm lòng được mà nhìn về phía cậu.
Lúc ở ngoài, Lôi Sâm rất ít nói, trên mặt cũng không có nhiều cảm xúc. Cậu kéo vali đi thẳng về phòng giáo vụ, lúc tới gần cửa thì thấy một cô gái đang đứng quay lưng lại về phía mình. Cô gái mặc áo phông trắng, quần jeans bó sát để lộ vòng eo thon, bờ mông căng tròn và hai chân dài thẳng tóc, mái tóc vàng óng ả dưới ánh mặt trời lại càng nổi bật.
Ví của cô nhét ở túi quần bị đẩy lên, sắp rơi xuống đất.
Lôi Sâm đi tới, định lên tiếng nhắc nhở, cô gái bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt cảnh giác mà đề phòng nhìn cậu.
Gương mặt cô gái rất xinh đẹp, thiên sứ thuần khiết nhất và nữ thần tình yêu quyến rũ nhất đứng trước mặt cô cũng phải tự ti mặc cảm. Nhưng gương mặt xuất sắc này lại không khiến Lôi Sâm rung động, ngược lại sát khí lóe lên rồi biến mất ngay trong mắt cô lại khiến cậu phải nhìn kỹ. Cô rất không thích có người lặng yên xuất hiện sau lưng mình, phản ứng này giống như một người bộ đội đặc chủng được huấn luyện cẩn thận… Hoặc là sát thủ.
“Tiền của cậu.” Lôi Sâm dùng tiếng Anh rất chuẩn nhắc nhở.
“A, cảm ơn!” Cô gái vội nhét tiền vào túi quần, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, nhìn còn đẹp hơn trước. Cô đưa tay vén tóc hai bên má ra sau tai, lúc cười ngọt ngào, trong đôi mắt xanh thẳm như có ánh sao sáng rực, sát ý lúc trước dường như chỉ là ảo giác.
Lôi Sâm hơi híp mắt, không phải vì gương mặt của cô, mà là vì vết chai mỏng trong lòng bàn tay cô. Vết chai đó chỉ xuất hiện khi quen sử dụng dao kiếm hoặc súng ống, tuy đã được tỉ mỉ chăm sóc nhưng vẫn để lại dấu vết, nhìn như dị ứng, không đến hai ngày sẽ biến mất, khôi phục làn da mịn màng như trẻ con.
Cô gái này không đơn giản, nếu không phải đã từng chứng kiến lính đánh thuê ở công ty bố ngụy trang, cậu sẽ không để ý tới điểm này.
“Cậu cũng là học sinh chuyển trường à? Tớ đến từ nước F…” Cô gái đã sớm quen với việc người ngoài không thể rời mắt khỏi mình, thái độ nhiệt tình mang theo hài hước, khiến người khác rất dễ có thiện cảm. Biết thiếu niên cũng chuyển tới lớp tài năng, hơn nữa còn nhỏ hơn mình một tuổi, đôi mắt xanh thẳm của cô ánh lên sự sùng bái.
Đây là một cô gái vô cùng trong sáng, vô cùng xinh đẹp, đủ để bất kì ai động lòng. Nhưng Lôi Sâm lại ôm lòng nghi ngờ rất sâu.
Con cháu của các gia tộc hiển hách ít nhiều đều phải học vài kỹ năng phòng thân, nhưng sát khí lóe lên rồi biến mất trong mắt cô lúc trước khiến cậu rất để ý. Trừ khi đã từng liếm máu trên đao thời gian dài, nếu không không thể nào có sát ý với người xa lạ đột nhiên xuất hiện sau lưng mình. Hơn nữa trong lúc đi, cô luôn bất giác tìm kiếm vị trí của camera, như thể đang tránh né gì đó. Không phải cố ý, mà là thói quen đã thành vô thức.
Cô không phải sinh viên bình thường! Nhưng mà chỉ cần không liên quan đến mình, Lôi Sâm sẽ không tùy tiện đâm thủng, cùng lắm là đứng xa quan sát thôi.
Hai người đi vào lớp tài năng dưới sự dẫn dắt của giáo viên chủ nhiệm, suốt đường đi, cô gái hưng phấn líu ríu không ngừng, thiếu niên thì trầm mặc ít nói.
“Chào mọi người, tớ là Emily, tớ đến từ nước F, năm nay 17 tuổi…” Cô gái xinh xắn đứng trên bục giảng, dùng giọng nói trong veo tự giới thiệu, khiến mấy thiếu niên ngồi dưới trong lòng xốn xang.
“Oa, Darin, bạn ấy xinh quá! Còn đẹp hơn Lilith của ông gả vạn lần!” Một thiếu niên mập mạp dùng bút chọc chọc người ngồi phía trước.
Đôi mắt xanh thẳm của Darin toát lên sự say mê, nhưng cậu ta dù sao cũng là quý tộc, bố còn là trùm năng lượng ở nước E, mỹ nữ theo cậu kiểu nào cũng có, sự si mê này chẳng mấy chốc đã được thay thế bằng lý trí. Sau đó, cậu nhìn thấy thiếu niên kia, cậu ta chỉ nói một câu đơn giản ‘Tôi là Lôi’, sau đó tự tìm chỗ ngồi xuống.
Cuối cùng cũng tìm được cậu ta rồi! Cậu giận dữ nghiến răng.
Sân vận động trong nhà có sức chứa đến 4000 người mà nay kín mít, không còn chỗ trống, các tuyển thủ dự thi đứng ở ngoài sân, kiểm tra robot của mình. Trận đấu đầu tiên là ‘Hỗn chiến robot’, tên như ý nghĩa, tất cả các tuyển thủ sẽ đưa robot của mình vào trường đua, điều khiển từ xa để đánh gục đối thủ của mình, 10 con robot còn lại cuối cùng mới có tư cách đi tiếp vào vòng hai, vòng ba, rồi lấy quán quân.
Chế độ đào thải như vậy rất tàn khốc, tuyển thủ dự thi ai nấy đều căng thẳng vô cùng, kiểm tra tác phẩm của mình từ trong ra ngoài, ngay cả đinh ốc cũng phải vặn chặt hết sức.
Ban tổ chức giải đấu không giới hạn độ tuổi và giới tính của tuyển thủ, chỉ cần cảm thấy hứng thú là có thể tham gia. Bởi vậy, ngoài trường đua, có những roboter ngoài năm mươi, kinh nghiệm phong phú, cũng có thiếu niên mới 13, 14 tuổi, ngây thơ hồn nhiên.
Một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, dáng người cao to, khuôn mặt xinh đẹp đang tra dầu cho robot của mình. Bên cạnh cậu ta là người thợ phụ, thỉnh thoảng lại lấy dụng cụ này kia cho cậu ta.
“Này, Darin, nhìn kìa, có người mang robot hình người đến tham gia trận đấu đấy, ngu thiệt!” Thợ phụ chỉ phía trước, trên mặt mang rõ vẻ trào phúng.
“A, tạo hình không tệ chút nào. Nếu mang về dỗ trẻ con thì còn bán được giá tốt, còn tham gia trận đấu… Đoán chừng vừa vào sân là bị đá đít ngay.” Thiếu niên tên là Darin cười trào phúng.
Robot hình người tuy đẹp, nhưng việc đảm bảo tính linh hoạt của tứ chi rất khó. Những tấm vỏ kim loại dùng ốc vít ghép lại không thể nào sánh với động cơ có sức bật cao, vừa vào trận, robot bên cạnh chỉ cần chạm nhẹ là ngã ngay, sau đó bị nghiền nát thành cặn bã.
Bởi vậy, phần lớn tuyển thủ dự thi đều lắp ráp robot hình chiến xa. Tạo hình robot của Darin xem như tương đối lập dị. Nó là một con cua làm từ sắt thép, cánh tay máy và hai cái càng cua sắc bén dựng thẳng lên nhìn rất có tính uy hiếp. Trận đấu còn chưa bắt đầu, cậu đã thành đối thủ mạnh trong mắt rất nhiều tuyển thủ dự thi rồi.
Rất nhiều người quăng cho robot hình người duy nhất trong trận đấu ánh mắt đồng tình hoặc thương hại, mà chủ robot lại như không nhận ra, cúi đầu nghịch nghịch điều khiển.
Đây là một tuyển thủ người châu Á, dáng người cao lớn, gương mặt xuất sắc còn mang theo chút non nớt. Mười ngón tay cậu ta lướt như bay, đưa ra những mệnh lệnh phức tạp trên bàn phím, mà robot của cậu ta cũng theo những mệnh lệnh đó làm những động tác rất linh hoạt.
Cảnh này khiến vô số người sợ hãi thán phục, nhưng còn chưa vào trận đấu, không ai biết được mấy động tác kia liệu có phải là chỉ được cái mã hay không.
“Xùy ~ Chỉ giỏi làm màu!” Darin thu hồi tầm mắt, chu môi chà lau Cua đại vương của mình.
Chuông báo trận đấu vang lên, đám tuyển thủ điều khiển tác phẩm của mình nhanh chóng vào sân đấu, đợi tiếng chuông thứ hai kết thúc, mọi người sẽ dùng mọi thủ đoạn của mình, tấn công đối thủ xung quanh, loại họ khỏi trận đấu.
Giọng cao vút của bình luận viên vang lên liên hồi, nhưng mấy người tuyển thủ chẳng ai nghe thấy, trong mắt họ chỉ có robot của mình và đối thủ.
Darin năm nay mới 17 tuổi, nhưng đã học năm thứ ba ở đại học khoa học kỹ thuật Orleans rồi, chỉ một thời gian ngắn nữa là lấy được học vị thạc sĩ, là kỹ sư robot thiên tài. Trận đấu này quả như cậu ta dự đoán, Cua đại vương hoành hành khắp nơi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, dọc đường nó đi có bao cỗ máy móc nằm trên đất, thỉnh thoảng còn tóe điện.
Lúc xung quanh không còn đối thủ nữa, cậu ta mới nhận ra, trên sân đấu chỉ còn hai robot hoàn hảo không bị tổn thương, một trong số đó chính là robot hình người kia.
Darin rất kinh ngạc, bất giác nhìn về phía chủ nhân của nó. Dù trong mắt người châu Âu vốn có mắt thẩm mỹ khác, thiếu niên châu Á này cũng đẹp không góc chết. Trên gương mặt cậu không có biểu cảm đắc ý, kiêu ngạo hay nhiệt huyết, mà chỉ nghiêm túc điều khiển robot, mười ngón tay thon dài như lướt trên bàn phím, chẳng khác nào một điệu nhảy xinh đẹp.
Darin bị khí thế lạnh lùng mà sắc bén của cậu ta lấn át, nếu không phải trợ thủ kịp thời nhắc nhở, thiếu chút nữa đã quên điều khiển Cua đại vương tiến tới tấn công.
“Không ngờ cậu ta giỏi vậy, nhưng mà chắc chắn không đánh lại Cua đại vương của chúng ta. Cố lên, Darin!” Trợ thủ tin tưởng cổ vũ.
Thiếu niên tóc vàng hoàn hồn, nhanh chóng điều khiển Cua đại vương tấn công robot, hai chiếc kìm sắc bén của cua kìm chặt chân robot, dùng sức kéo muốn hất ngã nó.
Thiếu niên châu Á không chút khẩn trương, đầu ngón tay ấn nhẹ vài cái trên bàn phím. Chỉ thấy khuỷu tay robot đột nhiên xuất hiện một chiếc dùi thép nhọn hoắt, đâm thẳng vào Cua đại vương. Dùi xuyên qua lớp vỏ cua không quá dày, trực tiếp đâm thẳng vào mạch điện. Tia lửa điện tóe lên, Cua đại vương không thể nào nhúc nhích, mà robot thì đứng vững, như một vị kỵ sĩ chiến thắng, lưu loát rút dùi thép ra, hất càng cua đã không còn sức kìm, vững vàng đi về phía chủ nhân.
“Oa, ngầu quá!”
“Mạnh y như transformer trong phim hoạt hình ấy!”
“Nếu làm thành ô tô, rồi lắp thiết bị điều khiển ở trong thì chẳng phải là giống hết transformer à? Giỏi quá!”
Dù là người xem hay tuyển thủ dự thi đều bị robot cao nửa người này gây ấn tượng mạnh. Họ dường như có thể thấy được tương lai tươi sáng của robot.
Darin hổn hển vứt điều khiển trong tay đi, nhưng giáo dưỡng khiến cậu ta không thể chửi bậy. Bảng mạch điều khiển của Cua đại vương bị phá hỏng rồi, muốn sửa phải mất chừng một tuần, may mà trận đấu tiếp theo là hai tuần sau, cậu vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.
Hùng hổ đi đến chỗ thiếu niên châu Á, nhưng chỉ không để ý một cái, khi Darin đến gần, thiếu niên đã không thấy đâu. Cậu tìm đi tìm lại, cuối cùng đấm mạnh vào lan can. Đây là lần đầu tiên cậu ta thất bại trong đời, hơn nữa còn là thảm bại! Cậu sẽ nhớ kỹ!
Hai tuần sau, khi Darin ôm tâm trạng phấn khởi quyết tâm rửa sạch nỗi nhục vào sân vận động Mạc Phú Long, cậu ta nhận được một tin tức vô cùng đáng buồn – Thiếu niên châu Á rút khỏi cuộc thi rồi! Má nó, cậu ta rút khỏi thi đấu khi đang là người đứng đầu!
Cử người đi nghe ngóng tin tức của thiếu niên mà chẳng thu được gì, trong trận đấu tiếp theo, Darin vẫn không có hứng thú, dù cuối cùng ôm cúp quán quân chụp ảnh, khóe miệng cậu ta vẫn không nhếch lên.
****
Lôi Sâm kéo vali đứng trước cửa đại học Orleans. Đây là đại học khoa học kỹ thuật nổi tiếng nhất thế giới, chẳng những là nơi hội thụ của vô số thiên tài đứng đầu, đây còn là nơi tụ tập của rất nhiều con cháu người nổi tiếng. Có thể học ở đây chẳng khác nào một sự vinh quang, đồng thời cũng là sự khẳng định bản thân.
Công việc chính của Lôi Đình vẫn ở nước ngoài, Hàn Trác Vũ hợp tác với giới y học nước A nghiên cứu một dự án, dự tính sẽ ở nước A một thời gian dài, vậy nên Lôi Sâm dùng danh nghĩa sinh viên trao đổi chuyển từ Đế đại đến đại học Orleans.
Lôi Đình sở hữu quân đoàn lính đánh thuê mạnh nhất toàn cậu, còn có vô số súng ống đan dược, đủ để tiêu diệt hoàn toàn một quốc gia nhỏ. Hàn Trác Vũ được xưng là ‘Tài sản của thế giới’, nếu mất cậu, quá trình tiến hóa của loài người sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Là con trai của hai người này, thân phận của Lôi Sâm vẫn được bảo vệ rất tốt. Ảnh của cậu chưa bao giờ xuất hiện trên báo, để tăng khả năng tự vệ, từ bảy tuổi, cậu đã tham gia huấn luyện quân sự rất khắc nghiệt.
Cậu năm nay vừa tròn 16 tuổi, nhưng đã là năm ba đại học rồi. Thiếu niên nhìn không quá đô con, nhưng rất cao ráo, chiều cao 1m88 khiến cậu đứng giữa đám người châu Âu cũng vẫn rất nổi bật, càng đừng nói đến gương mặt tuấn mỹ kế thừa mọi ưu điểm của bố mẹ và khí chất nổi bật được hun đúc từ người ba còn lại.
Mấy cô gái đi qua đi lại ai nấy đều không kìm lòng được mà nhìn về phía cậu.
Lúc ở ngoài, Lôi Sâm rất ít nói, trên mặt cũng không có nhiều cảm xúc. Cậu kéo vali đi thẳng về phòng giáo vụ, lúc tới gần cửa thì thấy một cô gái đang đứng quay lưng lại về phía mình. Cô gái mặc áo phông trắng, quần jeans bó sát để lộ vòng eo thon, bờ mông căng tròn và hai chân dài thẳng tóc, mái tóc vàng óng ả dưới ánh mặt trời lại càng nổi bật.
Ví của cô nhét ở túi quần bị đẩy lên, sắp rơi xuống đất.
Lôi Sâm đi tới, định lên tiếng nhắc nhở, cô gái bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt cảnh giác mà đề phòng nhìn cậu.
Gương mặt cô gái rất xinh đẹp, thiên sứ thuần khiết nhất và nữ thần tình yêu quyến rũ nhất đứng trước mặt cô cũng phải tự ti mặc cảm. Nhưng gương mặt xuất sắc này lại không khiến Lôi Sâm rung động, ngược lại sát khí lóe lên rồi biến mất ngay trong mắt cô lại khiến cậu phải nhìn kỹ. Cô rất không thích có người lặng yên xuất hiện sau lưng mình, phản ứng này giống như một người bộ đội đặc chủng được huấn luyện cẩn thận… Hoặc là sát thủ.
“Tiền của cậu.” Lôi Sâm dùng tiếng Anh rất chuẩn nhắc nhở.
“A, cảm ơn!” Cô gái vội nhét tiền vào túi quần, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, nhìn còn đẹp hơn trước. Cô đưa tay vén tóc hai bên má ra sau tai, lúc cười ngọt ngào, trong đôi mắt xanh thẳm như có ánh sao sáng rực, sát ý lúc trước dường như chỉ là ảo giác.
Lôi Sâm hơi híp mắt, không phải vì gương mặt của cô, mà là vì vết chai mỏng trong lòng bàn tay cô. Vết chai đó chỉ xuất hiện khi quen sử dụng dao kiếm hoặc súng ống, tuy đã được tỉ mỉ chăm sóc nhưng vẫn để lại dấu vết, nhìn như dị ứng, không đến hai ngày sẽ biến mất, khôi phục làn da mịn màng như trẻ con.
Cô gái này không đơn giản, nếu không phải đã từng chứng kiến lính đánh thuê ở công ty bố ngụy trang, cậu sẽ không để ý tới điểm này.
“Cậu cũng là học sinh chuyển trường à? Tớ đến từ nước F…” Cô gái đã sớm quen với việc người ngoài không thể rời mắt khỏi mình, thái độ nhiệt tình mang theo hài hước, khiến người khác rất dễ có thiện cảm. Biết thiếu niên cũng chuyển tới lớp tài năng, hơn nữa còn nhỏ hơn mình một tuổi, đôi mắt xanh thẳm của cô ánh lên sự sùng bái.
Đây là một cô gái vô cùng trong sáng, vô cùng xinh đẹp, đủ để bất kì ai động lòng. Nhưng Lôi Sâm lại ôm lòng nghi ngờ rất sâu.
Con cháu của các gia tộc hiển hách ít nhiều đều phải học vài kỹ năng phòng thân, nhưng sát khí lóe lên rồi biến mất trong mắt cô lúc trước khiến cậu rất để ý. Trừ khi đã từng liếm máu trên đao thời gian dài, nếu không không thể nào có sát ý với người xa lạ đột nhiên xuất hiện sau lưng mình. Hơn nữa trong lúc đi, cô luôn bất giác tìm kiếm vị trí của camera, như thể đang tránh né gì đó. Không phải cố ý, mà là thói quen đã thành vô thức.
Cô không phải sinh viên bình thường! Nhưng mà chỉ cần không liên quan đến mình, Lôi Sâm sẽ không tùy tiện đâm thủng, cùng lắm là đứng xa quan sát thôi.
Hai người đi vào lớp tài năng dưới sự dẫn dắt của giáo viên chủ nhiệm, suốt đường đi, cô gái hưng phấn líu ríu không ngừng, thiếu niên thì trầm mặc ít nói.
“Chào mọi người, tớ là Emily, tớ đến từ nước F, năm nay 17 tuổi…” Cô gái xinh xắn đứng trên bục giảng, dùng giọng nói trong veo tự giới thiệu, khiến mấy thiếu niên ngồi dưới trong lòng xốn xang.
“Oa, Darin, bạn ấy xinh quá! Còn đẹp hơn Lilith của ông gả vạn lần!” Một thiếu niên mập mạp dùng bút chọc chọc người ngồi phía trước.
Đôi mắt xanh thẳm của Darin toát lên sự say mê, nhưng cậu ta dù sao cũng là quý tộc, bố còn là trùm năng lượng ở nước E, mỹ nữ theo cậu kiểu nào cũng có, sự si mê này chẳng mấy chốc đã được thay thế bằng lý trí. Sau đó, cậu nhìn thấy thiếu niên kia, cậu ta chỉ nói một câu đơn giản ‘Tôi là Lôi’, sau đó tự tìm chỗ ngồi xuống.
Cuối cùng cũng tìm được cậu ta rồi! Cậu giận dữ nghiến răng.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc