Lôi Phong Hệ Thống
Chương 12
“Tôi ngốc quá! Tôi cứ nghĩ giúp người sẽ nhận được giá trị cảm ơn, không ngờ lại có người không biết tri ân, tôi biết có người không tri ân, nhưng lại không ngờ tới bọn họ còn có thể lấy oán trả ơn…” 9527 lải nhải suốt cả đường, giọng điệu ai oán vô cùng.
Hàn Trác Vũ không nói một lời, cậu vẫn chưa bình tĩnh lại sau sự nôn nóng bất an ban nãy. Khi cậu chậm rãi cảm nhận được niềm hạnh phúc khi giúp đỡ người, hiện thực lại cho cậu một bài học đắt giá. Nếu cậu luôn sống trong thế giới nhỏ của mình, cậu sẽ không bị những thứ bẩn thỉu đó bám lấy đúng không?
Cậu cúi đầu, rụt vai, bước từng bước đến trường.
Cô Chu nhìn thấy thiếu niên đã đến trường thì thở phào một cái, dịu dàng hỏi thăm nguyên nhân thiếu niên vắng thi, lại kinh ngạc nhận ra cậu không nói một lời, cúi gằm mặt, quay trở lại bộ dạng lầm lì lúc trước.
Không thể ép cậu, nếu không sẽ khiến bệnh cậu nặng hơn, cô Chu chỉ đành để cậu đi.
Buổi chiều thi hóa, Hàn Trác Vũ nhanh chóng làm bài, chỉ mất nửa giờ đã xong hết. Thầy giáo coi thi vốn chưa định cho cậu về, nhưng khi nhận lấy bài, thấy không chỉ chữ đẹp, mà câu nào làm cũng đúng, liền để cậu đi.
Về đến nhà, khóa trái cửa phòng, cởi đồng phục, thiếu niên nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu.
“Kí chủ, cậu làm sao vậy?” 9527 cẩn thận hỏi. Trái tim thủy tinh của mình đã vỡ tan, kí chủ hẳn cũng như vậy. Tất cả là do bà lão lấy oán trả ơn kia!
Thiếu niên hồi lâu không phản ứng, nhưng 9527 biết rõ cậu còn thức.
“Chờ tôi thăng cấp, kho dữ liệu của tôi cũng tiến hóa, có thể vận dụng linh hoạt rất nhiều tin tức. Đến lúc đó, tôi có thể thông qua bối cảnh gia đình, trình độ văn hóa, hành động, biểu cảm, sóng điện não của người cần giúp đỡ để phán đoán đối phương có đáng giúp hay không, tình huống như hôm nay sẽ không xảy ra nữa! Tôi đảm bảo!” 9527 quên luôn tự xưng ‘hệ thống’, tư thái rất khép nép, sợ thiếu niên trải qua lần đả kích này sẽ không nguyện ý giúp mình thu thập chính năng lượng nữa.
Thiếu niên vẫn im lặng không nói.
“Xin lỗi…” 9527 lúng túng.
“Tôi mệt lắm.” Thiếu niên yếu ớt mở miệng.
“Vậy cậu nghỉ đi! Hôm nay không cần học, thả lỏng một chút vậy!” 9527 nịnh nọt.
Trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Gần đây đúng lúc bầu cử cho nhiệm kỳ mới đang diễn ra, An Quốc Nhân nhắm vị trí bí thư thị ủy, chuẩn bị liên tục, mở rộng quan hệ, bận rộn vô cùng. Nhận được điện thoại xong, ông cũng không để ý lắm, phái thư kí đi xử lí. Con mình là người như thế nào, ông hiểu rất rõ, nói không đụng nghĩa là không đụng, muốn lừa bịp tống tiền cũng phải tự lượng sức mình.
Mọi việc quả nhiên diễn ra theo dự đoán của ông, thư ký vừa đi, bà lão liền sửa lời, liên tục nói là mình không cẩn thận, còn trả 5000 đồng mà Hàn Trác Vũ ứng trước, đồng thời cũng viết giấy xác nhận vết thương của mình không liên quan tới Hàn Trác Vũ.
Thư ký trở về báo cáo, An Quốc Nhân chỉ gật gật đầu, sau đó liền quên luôn việc này.
Ngày hôm sau, Hàn Trác Vũ tập thể dục như thường, ăn sáng, đi học, chỉ là sắc mặt lại tái nhợt hơn thường ngày. Trong lúc cậu không biết, hai mẹ con vốn đã im miệng bỗng kiện lên tòa, yêu cầu Hàn Trác Vũ phải bồi thường tiền chữa trị, phí tổn thất tinh thần, tất cả tương đương với 50 vạn nhân dân tệ.
Vài gã đàn ông còn đưa bà lão nửa liệt lên trước cửa tòa án, trình diễn màn kêu oan, quả thật là từng câu từng chữ chan chứa nước mắt, khiến rất nhiều người qua đường vây xem, ngay cả tòa soạn báo lớn của địa phương cũng biết tới, lập tức phái phóng viên đến phỏng vấn.
Đợi đến khi An Quốc Nhân nhận được tin, báo chiều đã được phát hành, tiêu đề to đùng trên trang nhất nhìn mà giật mình ----- Quan nhị đại xô ngã người già đến liệt người, bố dùng quyền chức che giấu sự thật, ép người bị hại viết đơn cam kết miễn trách nhiệm. Bên cạnh còn đăng kèm một bức ảnh Hàn Trác Vũ bị con trai bà lão tóm lấy cổ áo. Người ngoài nhìn thấy thiếu niên trên ảnh mặt không biểu tình, ánh mắt bình thàn, nhìn thế nào cũng thấy ngang ngược, không chút sợ hãi.
Cùng lúc đó, trên mạng cũng đăng tin liên tiếp, còn đăng kèm video thiếu niên đánh con trai người bị hại, người vây xem ngoài phòng bệnh cũng nhao nhao đứng ra tự thuật cái gọi là chân tướng, ngay cả người đàn ông đưa bà lão đến bệnh viện cũng trở thành nhân chứng của bà lão, kể rõ thiếu niên đã đánh gục con trai bà rồi trốn tránh trách nhiệm như thế nào.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủn, bài viết này đã nhận được hơn ngàn vạn lượt xem, được đưa lên top đầu. Tình trạng quan chức mục nát, không làm tròn trách nhiệm, lợi dụng chức quyền mấy năm ngay ngày càng nghiêm trọng, cả xã hội phủ một màu u ám. Ngày càng nhiều người mất đi hi vọng với cuộc sống, những kẻ vốn nên vì nhân dân mà phục vụ lại vơ vét mồ hôi và máu của nhân dân, sống cuộc sống ngập trong vàng son.
Dính vào quan nhị đại, lại có mấy từ lạm dụng chức quyền, dư luận xã hội liền nghiêng hẳn về phía hai mẹ con. Tiếng hô yêu cầu nghiêm trị hung thủ, chấn chỉnh chính quyền ngày càng vang dội. Có rất nhiều người đề nghị tìm cho ra thiếu niên, ép bố cậu nhận tội.
Bối cảnh gia đình của Hàn Trác Vũ rất nhanh bị công khai trên mạng. An Quốc Nhân cũng không tránh khỏi bị lôi ra. Tình huống vẫn ngày càng tệ hơn, hiện tại đang trong thời kì mẫn cảm khi bầu cử nhiệm kỳ mới, không khó để đoán ra có người đang cố ý chèn ép An Quốc Nhân, lấy ông làm đá kê chân để leo lên. Nhưng dân chúng không quan tâm, họ chỉ tin những gì mình nhìn thấy, đúng hơn là chỉ tin những gì mà người khác cho mình nhìn thấy.
Lúc Hàn Trác Vũ trở lại khu nhà chính phủ, cậu cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cậu rất khác lạ. Cậu cúi đầu, né tránh tầm mắt mọi người.
“Tiểu Vũ, trên báo viết có thật không?” Bà Chu cầm một tờ báo chiều đi tới, chỉ ảnh chụp bên trên, lo lắng vô cùng.
Hàn Trác Vũ liếc qua, chậm rãi lắc đầu, “Cháu không đụng bà ấy.”
“Bé ngoan, bà tin cháu! Đừng suy nghĩ lung tung, đợi bầu cử xong thì sẽ ổn thôi.” Bà lão muốn xoa đầu cậu, thấy cậu tránh đi theo phản xạ, không khỏi thở dài.
“Thằng bất hiếu, mày còn biết về à?” Thiếu niên vừa mở cửa, mấy tờ báo đã bay tới đập vào mặt cậu. Ông An giật đến xanh mặt, bước tới tát một cái vang dội, quát lớn, “Nhìn xem mày gây chuyện gì rồi! Người khác ngã thì liên quan đ*o gì tới mày? Người ta có thèm quan tâm mày tốt bụng hay không đâu! Mày không có đầu óc à? Mày đến báo thù cho Hàn Gia Mỹ đúng không, không khiến tao thân bại danh liệt thì hai mẹ con mày không thỏa mãn đúng không?”
Thiếu niên xoa xoa sống mũi cùng hai má sưng đỏ, mặt không biểu tình lên tầng.
“Mày đứng lại cho tao! Giờ biết giả vờ câm điếc rồi à? Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tao không nên đón mày về! Có biết mày đã gây họa gì không hả! Chỉ vì mày mà tao sắp bị khai trừ đảng viên, hủy bỏ chức vụ rồi! Đời tao sắp bị hủy rồi!” An Quốc Nhân giận dữ đến gần như mất hết lý trí.
Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài đang ở bên xem cuộc vui, nghe vậy mới biết tình huống nghiêm trọng.
“Ông à, Tiểu Vũ nói không xô ngã bà ta, chúng ta có thể đi kiểm tra máy quay giám sát, nhất định có thể tìm được bằng chứng lật lại bản án!” Lôi Lệ Trân tuy không thích con riêng của chồng, nhưng bà không thể không công nhận phẩm tính của cậu. Cậu nói không đụng thì chắc chắn là không đụng.
“Đây là có người cố ý chơi tôi. Bọn họ đã sớm kiểm tra video, chỗ xe buýt kia đỗ chỉ có một camera ở bên phải đường, xe buýt vừa lúc chặn hết mọi việc, lúc xe buýt đi thì đã thấy thằng bất hiếu này đỡ người, dù thế nào cũng không thể nói rõ được! Nếu không, bà nghĩ xem sao bà già kia lại dám kiện lên tòa?” Ông An lắc đầu thở dài.
Bước chân Hàn Trác Vũ khẽ khựng lại, sau đó tiếp tục về phòng. Tránh xa phòng khách ồn ào, cậu ngồi ở mép giường ngẩn người, 9527 vội vàng bật máy lên, tìm kiếm bài viết về việc này, sau đó giận sôi lên.
“Hu hu hu ~ Thế giới phụ lòng này quả thật khiến người ta phải tuyệt vọng! Lấy oán trả ơn cũng có mức độ thôi chứ!”
Nhìn thấy những bình luận nhục mạ kí chủ là tên khốn nạn, cầm thú, 9527 cảm thấy trái tim mình sắp vỡ tan. Ngọn lửa bùng lên trong lòng nó, xâm nhập vào mạng lưới giám sát của thành phố H, tìm video lúc đó.
Hàn Trác Vũ đến đến trước máy tính, chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh mở miệng, “Đừng mất công nữa, bố tôi nói lúc đó video không quay được mà.”
“Không được, tôi phải kiểm tra lại! Lôi Phong từng nói ----- Đối xử với đồng chí phải dịu dàng như mùa xuân, đối mặt với công việc phải nhiệt tình như mùa hè, đối xử với chủ nghĩa cá nhân phải như gió thu cuốn lá vàng, đối xử với kẻ thù phải lạnh lùng vô tình như ngày đông giá rét. Bà lão này hiện giờ là kẻ thù của chúng ta, chúng ta nhất định không được từ bỏ!”
Lúc nói những lời này, video trên máy tính chạy liên tục, rốt cuộc dừng lại thời gian hôm đó.
“Tìm thấy rồi!” 9527 phát đi phát lại đoạn video chỉ dài hai phút, ý đồ tìm được manh mối.
“Đợi chút.” Thiếu niên vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng.
“Sao vậy?” 9527 lập tức dừng lại.
“Cậu có thể xử lý hình ảnh phản xạ trên biển quảng cáo này, khôi phục lại video gốc không?” Thiếu niên chỉ vào một chiếc biển quảng cáo rất lớn dựng đứng cạnh xe buýt. Đây là một quảng cáo kêu gọi mọi người tránh xa tệ nạn xã hội, nền màu đen, ngoài là hộp đèn thủy tinh, sáng loáng như gương, phản xạ rất rõ hình ảnh người đối diện.
“Đương nhiên là có thể! Không hổ là kí chủ của hệ thống, quả nhiên rất thông minh!” 9527 tinh thần phấn chấn, vận dụng phần mềm xử lý video tiên tiến nhất của thế giới trước phóng to biển quảng cáo lên, xử lý phần hình ảnh bị nhòe và che khuất.
Một phút sau, video mới đã ra đời. Chỉ thấy biển quảng cáo phản chiếu bóng dáng một bà lão mập mạp. Bà đang uống sữa đậu nành, nhìn thấy xe buýt đi đến thì tiện tay vứt luôn cốc giấy ra đường, vội vàng chạy tới, lại quên dưới chân còn có bậc thềm giữa vỉa hè và lòng đường, trượt chân ngã xuống đất. Mọi người xung quanh cứ thế đi qua, không ai để ý tới bà. Một thiếu niên khuôn mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu đứng cạnh xe buýt, nhìn thấy thì do dự trong chốc lát, lại xem đồng hồ, cuối cùng chậm rãi đi qua, gian nan đỡ bà dậy. Hơn mười giây sau, một người đàn ông trung niên cũng đi tới, trong tay cầm điện thoại gọi 120.
Video xử lý xong, đồng phục đỏ trắng xen kẽ trên người thiếu niên rất bắt mắt, chỉ cần so sánh với ảnh chụp đăng trên báo chiều, mọi người sẽ nhận ra ngay cậu chính là ‘quan nhị đại độc ác Hàn Trác Vũ’.
“Chân tướng chỉ có một!” 9527 thâm trầm mở miệng.
Hàn Trác Vũ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Đăng cả hai video lên tất cả các diễn đàn lớn đi.” Vài phút sau, cậu bình tĩnh mở miệng. Nếu không làm rõ, vài năm tới cậu sẽ không thể nào có được một ngày lành, điều này cậu hiểu rất rõ.
“Được, kí chủ. Nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu, hành vi của họ đã vi phạm pháp luật, xin kí chủ hãy kiện bọn họ tội vu khống, lừa đảo chiếm đoạt tài sản!” 9527 nhanh chóng viết bài, ẩn địa chỉ IP xong liền đăng lên tất cả các diễn đàn lướn trong nước, còn để tiêu đề màu đỏ tươi to đùng ------ Vạch trần chân tướng: Giúp người bị lừa gạt, lấy oán trả ơn!!
Nhiều lần kiểm tra bài viết, nhìn thiếu niên khí chất u ám trong video, 9527 nắm tay, “Hình tượng của kí chủ quá tệ, thảo nào bị người hiểu lầm! Là lỗi của hệ thống, nếu hệ thống sớm tăng điểm thánh khiết của kí chủ lên tối đa, dù kí chủ nói gì, mọi người đều sẽ tin tưởng, vậy việc hôm nay sẽ không xảy ra nữa! Xem ra mặt mũi rất quan trọng! Xin kí chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng, hệ thống sẽ gia tăng độ thánh khiết cho kí chủ luôn.”
Hàn Trác Vũ vừa định nói để tôi yên, lập tức bị dòng điện cực mạnh giật cho ngất đi, màn hình máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt, phủ lên người cậu, khiến cậu nhìn càng thêm mong manh.
Hàn Trác Vũ không nói một lời, cậu vẫn chưa bình tĩnh lại sau sự nôn nóng bất an ban nãy. Khi cậu chậm rãi cảm nhận được niềm hạnh phúc khi giúp đỡ người, hiện thực lại cho cậu một bài học đắt giá. Nếu cậu luôn sống trong thế giới nhỏ của mình, cậu sẽ không bị những thứ bẩn thỉu đó bám lấy đúng không?
Cậu cúi đầu, rụt vai, bước từng bước đến trường.
Cô Chu nhìn thấy thiếu niên đã đến trường thì thở phào một cái, dịu dàng hỏi thăm nguyên nhân thiếu niên vắng thi, lại kinh ngạc nhận ra cậu không nói một lời, cúi gằm mặt, quay trở lại bộ dạng lầm lì lúc trước.
Không thể ép cậu, nếu không sẽ khiến bệnh cậu nặng hơn, cô Chu chỉ đành để cậu đi.
Buổi chiều thi hóa, Hàn Trác Vũ nhanh chóng làm bài, chỉ mất nửa giờ đã xong hết. Thầy giáo coi thi vốn chưa định cho cậu về, nhưng khi nhận lấy bài, thấy không chỉ chữ đẹp, mà câu nào làm cũng đúng, liền để cậu đi.
Về đến nhà, khóa trái cửa phòng, cởi đồng phục, thiếu niên nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu.
“Kí chủ, cậu làm sao vậy?” 9527 cẩn thận hỏi. Trái tim thủy tinh của mình đã vỡ tan, kí chủ hẳn cũng như vậy. Tất cả là do bà lão lấy oán trả ơn kia!
Thiếu niên hồi lâu không phản ứng, nhưng 9527 biết rõ cậu còn thức.
“Chờ tôi thăng cấp, kho dữ liệu của tôi cũng tiến hóa, có thể vận dụng linh hoạt rất nhiều tin tức. Đến lúc đó, tôi có thể thông qua bối cảnh gia đình, trình độ văn hóa, hành động, biểu cảm, sóng điện não của người cần giúp đỡ để phán đoán đối phương có đáng giúp hay không, tình huống như hôm nay sẽ không xảy ra nữa! Tôi đảm bảo!” 9527 quên luôn tự xưng ‘hệ thống’, tư thái rất khép nép, sợ thiếu niên trải qua lần đả kích này sẽ không nguyện ý giúp mình thu thập chính năng lượng nữa.
Thiếu niên vẫn im lặng không nói.
“Xin lỗi…” 9527 lúng túng.
“Tôi mệt lắm.” Thiếu niên yếu ớt mở miệng.
“Vậy cậu nghỉ đi! Hôm nay không cần học, thả lỏng một chút vậy!” 9527 nịnh nọt.
Trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Gần đây đúng lúc bầu cử cho nhiệm kỳ mới đang diễn ra, An Quốc Nhân nhắm vị trí bí thư thị ủy, chuẩn bị liên tục, mở rộng quan hệ, bận rộn vô cùng. Nhận được điện thoại xong, ông cũng không để ý lắm, phái thư kí đi xử lí. Con mình là người như thế nào, ông hiểu rất rõ, nói không đụng nghĩa là không đụng, muốn lừa bịp tống tiền cũng phải tự lượng sức mình.
Mọi việc quả nhiên diễn ra theo dự đoán của ông, thư ký vừa đi, bà lão liền sửa lời, liên tục nói là mình không cẩn thận, còn trả 5000 đồng mà Hàn Trác Vũ ứng trước, đồng thời cũng viết giấy xác nhận vết thương của mình không liên quan tới Hàn Trác Vũ.
Thư ký trở về báo cáo, An Quốc Nhân chỉ gật gật đầu, sau đó liền quên luôn việc này.
Ngày hôm sau, Hàn Trác Vũ tập thể dục như thường, ăn sáng, đi học, chỉ là sắc mặt lại tái nhợt hơn thường ngày. Trong lúc cậu không biết, hai mẹ con vốn đã im miệng bỗng kiện lên tòa, yêu cầu Hàn Trác Vũ phải bồi thường tiền chữa trị, phí tổn thất tinh thần, tất cả tương đương với 50 vạn nhân dân tệ.
Vài gã đàn ông còn đưa bà lão nửa liệt lên trước cửa tòa án, trình diễn màn kêu oan, quả thật là từng câu từng chữ chan chứa nước mắt, khiến rất nhiều người qua đường vây xem, ngay cả tòa soạn báo lớn của địa phương cũng biết tới, lập tức phái phóng viên đến phỏng vấn.
Đợi đến khi An Quốc Nhân nhận được tin, báo chiều đã được phát hành, tiêu đề to đùng trên trang nhất nhìn mà giật mình ----- Quan nhị đại xô ngã người già đến liệt người, bố dùng quyền chức che giấu sự thật, ép người bị hại viết đơn cam kết miễn trách nhiệm. Bên cạnh còn đăng kèm một bức ảnh Hàn Trác Vũ bị con trai bà lão tóm lấy cổ áo. Người ngoài nhìn thấy thiếu niên trên ảnh mặt không biểu tình, ánh mắt bình thàn, nhìn thế nào cũng thấy ngang ngược, không chút sợ hãi.
Cùng lúc đó, trên mạng cũng đăng tin liên tiếp, còn đăng kèm video thiếu niên đánh con trai người bị hại, người vây xem ngoài phòng bệnh cũng nhao nhao đứng ra tự thuật cái gọi là chân tướng, ngay cả người đàn ông đưa bà lão đến bệnh viện cũng trở thành nhân chứng của bà lão, kể rõ thiếu niên đã đánh gục con trai bà rồi trốn tránh trách nhiệm như thế nào.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủn, bài viết này đã nhận được hơn ngàn vạn lượt xem, được đưa lên top đầu. Tình trạng quan chức mục nát, không làm tròn trách nhiệm, lợi dụng chức quyền mấy năm ngay ngày càng nghiêm trọng, cả xã hội phủ một màu u ám. Ngày càng nhiều người mất đi hi vọng với cuộc sống, những kẻ vốn nên vì nhân dân mà phục vụ lại vơ vét mồ hôi và máu của nhân dân, sống cuộc sống ngập trong vàng son.
Dính vào quan nhị đại, lại có mấy từ lạm dụng chức quyền, dư luận xã hội liền nghiêng hẳn về phía hai mẹ con. Tiếng hô yêu cầu nghiêm trị hung thủ, chấn chỉnh chính quyền ngày càng vang dội. Có rất nhiều người đề nghị tìm cho ra thiếu niên, ép bố cậu nhận tội.
Bối cảnh gia đình của Hàn Trác Vũ rất nhanh bị công khai trên mạng. An Quốc Nhân cũng không tránh khỏi bị lôi ra. Tình huống vẫn ngày càng tệ hơn, hiện tại đang trong thời kì mẫn cảm khi bầu cử nhiệm kỳ mới, không khó để đoán ra có người đang cố ý chèn ép An Quốc Nhân, lấy ông làm đá kê chân để leo lên. Nhưng dân chúng không quan tâm, họ chỉ tin những gì mình nhìn thấy, đúng hơn là chỉ tin những gì mà người khác cho mình nhìn thấy.
Lúc Hàn Trác Vũ trở lại khu nhà chính phủ, cậu cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cậu rất khác lạ. Cậu cúi đầu, né tránh tầm mắt mọi người.
“Tiểu Vũ, trên báo viết có thật không?” Bà Chu cầm một tờ báo chiều đi tới, chỉ ảnh chụp bên trên, lo lắng vô cùng.
Hàn Trác Vũ liếc qua, chậm rãi lắc đầu, “Cháu không đụng bà ấy.”
“Bé ngoan, bà tin cháu! Đừng suy nghĩ lung tung, đợi bầu cử xong thì sẽ ổn thôi.” Bà lão muốn xoa đầu cậu, thấy cậu tránh đi theo phản xạ, không khỏi thở dài.
“Thằng bất hiếu, mày còn biết về à?” Thiếu niên vừa mở cửa, mấy tờ báo đã bay tới đập vào mặt cậu. Ông An giật đến xanh mặt, bước tới tát một cái vang dội, quát lớn, “Nhìn xem mày gây chuyện gì rồi! Người khác ngã thì liên quan đ*o gì tới mày? Người ta có thèm quan tâm mày tốt bụng hay không đâu! Mày không có đầu óc à? Mày đến báo thù cho Hàn Gia Mỹ đúng không, không khiến tao thân bại danh liệt thì hai mẹ con mày không thỏa mãn đúng không?”
Thiếu niên xoa xoa sống mũi cùng hai má sưng đỏ, mặt không biểu tình lên tầng.
“Mày đứng lại cho tao! Giờ biết giả vờ câm điếc rồi à? Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tao không nên đón mày về! Có biết mày đã gây họa gì không hả! Chỉ vì mày mà tao sắp bị khai trừ đảng viên, hủy bỏ chức vụ rồi! Đời tao sắp bị hủy rồi!” An Quốc Nhân giận dữ đến gần như mất hết lý trí.
Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài đang ở bên xem cuộc vui, nghe vậy mới biết tình huống nghiêm trọng.
“Ông à, Tiểu Vũ nói không xô ngã bà ta, chúng ta có thể đi kiểm tra máy quay giám sát, nhất định có thể tìm được bằng chứng lật lại bản án!” Lôi Lệ Trân tuy không thích con riêng của chồng, nhưng bà không thể không công nhận phẩm tính của cậu. Cậu nói không đụng thì chắc chắn là không đụng.
“Đây là có người cố ý chơi tôi. Bọn họ đã sớm kiểm tra video, chỗ xe buýt kia đỗ chỉ có một camera ở bên phải đường, xe buýt vừa lúc chặn hết mọi việc, lúc xe buýt đi thì đã thấy thằng bất hiếu này đỡ người, dù thế nào cũng không thể nói rõ được! Nếu không, bà nghĩ xem sao bà già kia lại dám kiện lên tòa?” Ông An lắc đầu thở dài.
Bước chân Hàn Trác Vũ khẽ khựng lại, sau đó tiếp tục về phòng. Tránh xa phòng khách ồn ào, cậu ngồi ở mép giường ngẩn người, 9527 vội vàng bật máy lên, tìm kiếm bài viết về việc này, sau đó giận sôi lên.
“Hu hu hu ~ Thế giới phụ lòng này quả thật khiến người ta phải tuyệt vọng! Lấy oán trả ơn cũng có mức độ thôi chứ!”
Nhìn thấy những bình luận nhục mạ kí chủ là tên khốn nạn, cầm thú, 9527 cảm thấy trái tim mình sắp vỡ tan. Ngọn lửa bùng lên trong lòng nó, xâm nhập vào mạng lưới giám sát của thành phố H, tìm video lúc đó.
Hàn Trác Vũ đến đến trước máy tính, chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh mở miệng, “Đừng mất công nữa, bố tôi nói lúc đó video không quay được mà.”
“Không được, tôi phải kiểm tra lại! Lôi Phong từng nói ----- Đối xử với đồng chí phải dịu dàng như mùa xuân, đối mặt với công việc phải nhiệt tình như mùa hè, đối xử với chủ nghĩa cá nhân phải như gió thu cuốn lá vàng, đối xử với kẻ thù phải lạnh lùng vô tình như ngày đông giá rét. Bà lão này hiện giờ là kẻ thù của chúng ta, chúng ta nhất định không được từ bỏ!”
Lúc nói những lời này, video trên máy tính chạy liên tục, rốt cuộc dừng lại thời gian hôm đó.
“Tìm thấy rồi!” 9527 phát đi phát lại đoạn video chỉ dài hai phút, ý đồ tìm được manh mối.
“Đợi chút.” Thiếu niên vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng.
“Sao vậy?” 9527 lập tức dừng lại.
“Cậu có thể xử lý hình ảnh phản xạ trên biển quảng cáo này, khôi phục lại video gốc không?” Thiếu niên chỉ vào một chiếc biển quảng cáo rất lớn dựng đứng cạnh xe buýt. Đây là một quảng cáo kêu gọi mọi người tránh xa tệ nạn xã hội, nền màu đen, ngoài là hộp đèn thủy tinh, sáng loáng như gương, phản xạ rất rõ hình ảnh người đối diện.
“Đương nhiên là có thể! Không hổ là kí chủ của hệ thống, quả nhiên rất thông minh!” 9527 tinh thần phấn chấn, vận dụng phần mềm xử lý video tiên tiến nhất của thế giới trước phóng to biển quảng cáo lên, xử lý phần hình ảnh bị nhòe và che khuất.
Một phút sau, video mới đã ra đời. Chỉ thấy biển quảng cáo phản chiếu bóng dáng một bà lão mập mạp. Bà đang uống sữa đậu nành, nhìn thấy xe buýt đi đến thì tiện tay vứt luôn cốc giấy ra đường, vội vàng chạy tới, lại quên dưới chân còn có bậc thềm giữa vỉa hè và lòng đường, trượt chân ngã xuống đất. Mọi người xung quanh cứ thế đi qua, không ai để ý tới bà. Một thiếu niên khuôn mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu đứng cạnh xe buýt, nhìn thấy thì do dự trong chốc lát, lại xem đồng hồ, cuối cùng chậm rãi đi qua, gian nan đỡ bà dậy. Hơn mười giây sau, một người đàn ông trung niên cũng đi tới, trong tay cầm điện thoại gọi 120.
Video xử lý xong, đồng phục đỏ trắng xen kẽ trên người thiếu niên rất bắt mắt, chỉ cần so sánh với ảnh chụp đăng trên báo chiều, mọi người sẽ nhận ra ngay cậu chính là ‘quan nhị đại độc ác Hàn Trác Vũ’.
“Chân tướng chỉ có một!” 9527 thâm trầm mở miệng.
Hàn Trác Vũ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Đăng cả hai video lên tất cả các diễn đàn lớn đi.” Vài phút sau, cậu bình tĩnh mở miệng. Nếu không làm rõ, vài năm tới cậu sẽ không thể nào có được một ngày lành, điều này cậu hiểu rất rõ.
“Được, kí chủ. Nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu, hành vi của họ đã vi phạm pháp luật, xin kí chủ hãy kiện bọn họ tội vu khống, lừa đảo chiếm đoạt tài sản!” 9527 nhanh chóng viết bài, ẩn địa chỉ IP xong liền đăng lên tất cả các diễn đàn lướn trong nước, còn để tiêu đề màu đỏ tươi to đùng ------ Vạch trần chân tướng: Giúp người bị lừa gạt, lấy oán trả ơn!!
Nhiều lần kiểm tra bài viết, nhìn thiếu niên khí chất u ám trong video, 9527 nắm tay, “Hình tượng của kí chủ quá tệ, thảo nào bị người hiểu lầm! Là lỗi của hệ thống, nếu hệ thống sớm tăng điểm thánh khiết của kí chủ lên tối đa, dù kí chủ nói gì, mọi người đều sẽ tin tưởng, vậy việc hôm nay sẽ không xảy ra nữa! Xem ra mặt mũi rất quan trọng! Xin kí chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng, hệ thống sẽ gia tăng độ thánh khiết cho kí chủ luôn.”
Hàn Trác Vũ vừa định nói để tôi yên, lập tức bị dòng điện cực mạnh giật cho ngất đi, màn hình máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt, phủ lên người cậu, khiến cậu nhìn càng thêm mong manh.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc