Lời Nói Dối Cuối Cùng
Chương 10-1
Đêm đã khuya, Tằng Nữu ngồi trên xe bảo vệ trở lại biệt thự, nhẹ nhàng đi lên lầu hai, rón ra rón rén mở cửa phòng đi vào.
Nam nhân nằm trên giường, dáng vẻ dường như đã ngủ. Tằng Nữu thở dài, đi tới bên giường, thấy rõ trên mặt đối phương đã khôi phục sắc mặt hồng hào khỏe mạnh.
Tằng Nữu không nhịn được đưa tay sờ lên mặt Nghiêm Tư Cẩn, nhìn thấy đối phương đã không còn gầy đi nữa, cậu dần dần cảm thấy an tâm. Nhưng bởi vì Tằng Nữu chạm vào mặt Nghiêm Tư Cẩn nên anh mẫn cảm lập tức mở mắt ra.
Tằng Nữu xấu hổ cười lúng túng, “Anh yên tâm, em sẽ không làm gì anh đâu.”
Nghiêm Tư Cẩn ngồi dậy, đôi mắt trong bóng tối tìm hiểu nhìn chằm chằm Tằng Nữu.
Tằng Nữu nói, “Hóa ra anh ngủ không được ngon giấc.”
Nghiêm Tư Cẩn lắc đầu, chỉ bởi vì đối phương chính là Tằng Nữu, anh mới cảnh giác như vậy ── ở trong lòng anh, Tằng Nữu chính là người đáng sợ như vậy.
Chú ý tới vẻ mặt Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu biết anh lo sợ chính mình, liền an ủi, “Em sẽ không tổn thương anh.”
Nghiêm Tư Cẩn không muốn đáp lại Tằng Nữu, chỉ là thần sắc bình tĩnh ngồi xuống.
Tằng Nữu nói tiếp, “Thân thể của anh đã tốt rồi.”
Nghe vậy, hai mắt Nghiêm Tư Cẩn sáng lên, nhưng mà do dự một hồi, mới hỏi, “Tôi có thể trở về nhà?”
Nhưng Tằng Nữu không mở miệng được.
Lập tức ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn tối lại, “Tôi biết mà…… Sao cậu có thể dễ dàng thả tôi đi cho được.”
Nghe thấy Nghiêm Tư Cẩn nhẹ nhàng cảm thán một câu “Tôi cho rằng lúc này cậu nói chính là sự thật”, tim Tằng Nữu như bị con dao rạch ra từng nhát đau đớn.
Cầm thật chặt tay Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu phát hiện nam nhân cực lực né tránh, nhưng cậu lại dùng sức nắm thật chặt, bởi vì cậu không biết khi nào mình còn có thể có thêm cơ hội này.
“Lời em nói em sẽ giữ lời, anh yên tâm.”
Nghiêm Tư Cẩn khá là hoài nghi liếc mắt nhìn Tằng Nữu một chút.
Tằng Nữu trong lòng lảo đảo, “…… Chỉ cần anh đáp ứng em với một điều kiện.”
Vẻ mặt Nghiêm Tư Cẩn lập tức lộ ra “Quả nhiên là thế”, anh đưa tay cởi quần áo, cả người đều nằm xuống dưới giường.
Tằng Nữu nở nụ cười lúng túng đầy chật vật, “Không, không cần phải làm vậy.”
Cậu đưa tay giữ chặt quần áo Nghiêm Tư Cẩn, ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn vạn phần kinh ngạc trừng Tằng Nữu, Tằng Nữu khẽ vuốt mặt anh, nói, “Em chỉ muốn cho anh cái này, anh cứ nhận lấy nó, về sau sống cuộc sống thoải mái hơn.”
Vẫn dùng ánh mắt mê hoặc hoài nghi nhìn kỹ Tằng Nữu, Nghiêm Tư Cẩn nhìn thấy, nụ cười trên mặt Tằng Nữu nhất thời biến hóa hư ảo, tay từ trong túi tiền rút ra một tờ giấy nhét vào lòng bàn tay Nghiêm Tư Cẩn.
“Gần đây tiệm tạp hóa của anh đang khó khăn, không dám chắc chủ nhà sẽ tăng giá mặt bằng hoặc đem nó bán đi. Em đã mua nó lại rồi, sau này nó sẽ là nhà của anh.”
Nghiêm Tư Cẩn không nghe rõ Tằng Nữu đang nói gì, cũng không chú ý đến giấy tờ nhà đất kia, chỉ là nhìn chằm chằm vẻ mặt Tằng Nữu đang nói, tựa hồ đang xác nhận độ chính xác mà cậu đang trình bày.
“Anh cứ giữ giấy tờ cẩn thận. Sau này chỗ đó chính là nhà của anh, anh muốn dùng nó vào việc gì cũng được, không cần lo lắng tiền thuê nhà mỗi tháng.”
Nghiêm Tư Cẩn yên lặng nửa ngày, mới chậm rãi hỏi, “…… Tại sao? Tại sao lại cho tôi cái này?”
Tằng Nữu suýt chút nữa cho rằng Nghiêm Tư Cẩn chí ít sẽ nói “Cảm ơn”, thậm chí cảm động đến rối tinh rối mù muốn ở lại bên cạnh cậu, nhưng khi nhận rõ hiện thực xong, cậu liền biết đó chẳng qua chỉ là quá khứ, Nghiêm Tư Cẩn bây giờ đã không còn như trước.
“Không có gì, coi như là bồi thường đi.”
Nghe nói như thế, Nghiêm Tư Cẩn lại cười một tiếng, Tằng Nữu cho anh cái cảm giác giống như đây là phí chia tay, không đúng, phải nói là thù lao bán đi thân thể mới đúng.
Anh cầm lấy giấy tờ, mặt cũng không cười, chỉ lãnh đạm nói, “Cậu thật sự không muốn làm cái gì khác sao?”
Tằng Nữu không nghĩ là không có khả năng, nhưng phát giác Nghiêm Tư Cẩn nhìn chăm chú vào ánh mắt mình vẫn ung dung, khịt mũi xem thường, cậu bỗng nhiên ý thức được một chân tướng đáng sợ ── ngoại trừ gia thế bên ngoài ra, cậu căn bản không có bất kỳ cái gì đủ để trói chặt đối phương, trước đây chỉ nói qua “Thích” căn bản bây giờ không còn tác dụng nữa.
Vì lẽ đó, cậu chỉ đành lắc đầu.
Nghiêm Tư Cẩn không để ý đến Tằng Nữu, thấy cậu không có động tác gì, thế là mở miệng, “Vậy tôi đi đây.”
Tằng Nữu trợn to mắt, “Nhanh thế sao? Hiện tại đã trễ thế rồi, qua đêm nay, ngày mai đi cũng được mà…… Kỳ thực anh có thể ở nơi này cũng được, em sẽ không ở đây đâu…… Anh nhìn nơi này hoàn cảnh khá tốt, địa phương lại lớn, anh muốn làm cái gì cũng được, em sẽ không tới đây làm phiền anh.”
Nghiêm Tư Cẩn lập tức ngồi vào đầu giường, “Hay là giờ muốn làm?”
Anh vừa nói chuyện vừa bắt đầu cởi quần áo, Tằng Nữu biết Nghiêm Tư Cẩn đang nghĩ đến cậu không chịu thả anh đi, không nhịn được thở dài, “Không có, không cần phải vậy. Anh không muốn ở đây thì cứ đi đi.”
Nghiêm Tư Cẩn vẫn chưa tin lời cậu, hai con mắt vẫn không tập trung nhìn thẳng Tằng Nữu, Tằng Nữu càng bị anh nhìn như thế, trong lòng càng thêm sầu, “Thật sự, em không lừa anh. Hiện tại anh có thể đi ra ngoài, em chắc chắn sẽ không cản anh, những bảo vệ đứng bên ngoài em cũng cho bọn họ rút lui đi rồi.”
Nghiêm Tư Cẩn nghe xong, lúc này mới bật người dậy nhấc chân đi ra ngoài.
Tằng Nữu nhìn, không nhịn được còn nói, “Như vậy…… Để em kêu tài xế chở anh về.”
Nghiêm Tư Cẩn nghe được tiếng nói của cậu, lập tức dừng bước chân, quay đầu mặt hướng về Tằng Nữu trên vẻ mặt viết bốn chữ lớn “Quả nhiên là thế”.
Ngực như bị con dao đâm vào, Tằng Nữu bất đắc dĩ nở nụ cười tự giễu, “Em chỉ muốn anh lên đường thuận lợi thôi. Anh muốn đi về nhà như thế nào cũng được, anh cứ trở về đi…… Chính là, đi đường phải cẩn thận một chút, đừng gặp chuyện gì bất trắc.”
Như con chim sợ cành cong, Nghiêm Tư Cẩn hoảng sợ không chịu nổi một ngày nghe được những lời Tằng Nữu nói, im lặng rất lâu, mới thử bước một chân, bước thêm một bước nữa ra ngoài phòng, cẩn thận từng li từng tí một đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Tằng Nữu vẫn không hề hé răng; đi tới lầu một, Tằng Nữu vẫn không phát ra tiếng nào; Nghiêm Tư Cẩn mở ra cánh cửa biệt thự, phía sau vẫn không có động tĩnh gì.
Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, cậu đã thật sự buông tha cho chính mình rồi?
Mỗi một bước chân của anh đều rất thận trọng, như con thỏ lo lắng sợ hãi, mỗi một bước đi Nghiêm Tư Cẩn đều phải tìm hiểu tình huống chung quanh, chỉ sợ phía sau bỗng nhiên lại truyền tới tiếng động Tằng Nữu.
Anh là bị hôn mê trói đến biệt thự Tằng Nữu, vì lẽ đó không biết địa điểm này nằm ở đâu, Nghiêm Tư Cẩn không thể làm gì khác hơn là dọc theo đèn đường trên phố, hi vọng nhìn thấy con đường quen thuộc, sau đó nghĩ biện pháp trở lại.
Anh đi bộ rất lâu, trải qua trục đường khu chung cư khá là yên tĩnh, mới tiến vào con đường nhộn nhịp phồn hoa, Nghiêm Tư Cẩn vẫy tay gọi taxi, bỗng nhiên nhớ lại mình không có tiền, nhưng khi sờ vào trong túi tiền mới phát hiện ở bên trong có một tờ tiền mặt.
Không cần nghĩ cũng biết là ai cho, anh liền ngồi lên xe taxi.
Cho dù đã lên xe xong, anh vẫn hết nhìn đông ngó tây, ngay cả tài xế cũng không nhịn được hỏi anh có phải đang chờ người hay không, Nghiêm Tư Cẩn lúng túng lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nhã nhặn.
Nghiêm Tư Cẩn đi được khoảng năm phút, Tằng Nữu mới đuổi kịp đối phương.
Con đường này chỉ có một tuyến, cậu cứ như thế mà đi, đi theo phía sau Nghiêm Tư Cẩn. Nhìn thấy nam nhân sợ hãi đến cực điểm cứ nhìn trước ngó sau, trong lòng Tằng Nữu đau đớn liên hồi ── chính cậu đã dồn nam nhân đến bước đường này sao? Anh sợ cậu đến thế ư?
Chờ Nghiêm Tư Cẩn ngồi yên vị trên xe taxi, tài xế cũng chạy xe hướng đến chỗ Tằng Nữu, Tằng Nữu lên xe đi theo phía sau xe Nghiêm Tư Cẩn.
Tằng Nữu ngồi trong xe, từ cửa kính xe bên ngoài không cách nào nhìn thấy được bên trong, Tằng Nữu cứ như vậy một đường đi theo phía sau Nghiêm Tư Cẩn, mãi đến tận khi thấy nam nhân xuống xe. Lúc nam nhân xuống xe, Tằng Nữu còn nhất thời lo lắng Nghiêm Tư Cẩn sẽ không phát hiện bên trong túi còn có tiền thì phải làm thế nào đây, có điều may là, anh nhìn thấy.
Nghiêm Tư Cẩn xuống xe, móc ra chìa khóa mở cửa, từ cửa anh đi vào trong nhà ── đây là khi Tằng Nữu rời đi xong, Nghiêm Tư Cẩn đã chuyển đến nơi ở mới.
Tằng Nữu bây giờ có được địa vị cùng quyền thế, chẳng mấy chốc liền tìm tới đối phương. Cậu phái người đem Nghiêm Tư Cẩn bắt trở lại, hiện tại lại đem anh đưa trở về.
“Thiếu gia, phải về biệt thự sao?” Nhìn thấy Nghiêm Tư Cẩn bật đèn phòng sáng lên, Tằng Nữu mới dám bật cửa sổ xe lên, nhìn về bên ngoài xa xăm.
Tằng Nữu ngoắc ngoắc tay, “Ở lại một chút nữa.”
“Dạ.”
Gió mát đêm khuya phả vào mặt, lại lần nữa Tằng Nữu ý thức được, mùa hè…… Đã thật sự kết thúc rồi.
Nửa tiếng sau, cậu bật chốt đóng cửa sổ xe, “Trở về biệt thự. Còn có…… Mỗi ngày phái ba người canh gác tại đây, cố gắng bảo vệ hắn, thế nhưng tuyệt đối không để bị phát hiện, muốn dùng biện pháp gì, tùy các người giải quyết.”
“Dạ, xin thiếu gia cứ yên tâm.”
Cuối cùng tiệm tạp hóa của Nghiêm Tư Cẩn đã khai trương.
Mỗi ngày, anh vẫn nhập hàng, bán đồ, chuyện làm ăn này cũng đủ để nuôi sống anh.
Mới vừa về đến nhà mấy ngày, buổi tối anh không tài nào ngủ yên ổn, từ đầu đến cuối đều cảm thấy đến nửa đêm, người của Tằng Nữu sẽ xông vào đây, bắt anh trở lại.
Nhưng qua vài đêm, Tằng Nữu cũng không xuất hiện qua.
Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, lúc này Tằng Nữu đã thật sự buông tha anh đi…… Kỳ thực, anh cũng không rõ đáp án cho lắm.
Anh không tin Tằng Nữu, nhưng nếu anh không muốn cả nửa cuộc đời này đều sống trong lo lắng đề phòng, nhất định phải lựa chọn tin tưởng đối phương. Bất luận là như thế nào, Nghiêm Tư Cẩn trước sau không thể không an tâm trăm phần trăm được.
Anh thật sự sợ Tằng Nữu, Tằng Nữu không ở bên cạnh so với ở bên cạnh càng đáng sợ hơn, bởi vì anh căn bản không biết thời điểm nào cậu sẽ đổi ý, thời điểm nào lại tới bắt anh đi.
Nhưng anh cũng không còn biết tin tức Tằng Nữu, thậm chí không chút nào biết lần này vì sao Tằng Nữu lại về nước.
Buổi tối lúc mở ti vi lên xem, Nghiêm Tư Cẩn mới biết được, bệnh viện tổng hợp SC đã đổi hội đồng quản trị mới, chủ tịch hội đồng quản trị cũng là viện trưởng của bọn họ mới vừa về nước không lâu ── Tằng Nữu.
Nghiêm Tư Cẩn lập tức tắt ti vi, nhưng mà trên các tờ báo lớn tin tức này vẫn chiếm trên các trang tin hàng đầu.
Vẫn biết Tằng Nữu là người có tiền, hiện nay cậu thành danh nhân, Nghiêm Tư Cẩn cũng phản ứng lại, hiện tại Tằng Nữu còn có cả danh vọng cùng địa vị.
Nhưng mà, anh lại không có gì cả. Cứ như vậy đi cũng được, Tằng Nữu có thể sẽ buông tha cho anh.
※ ※ ※ ※ ※
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngưu có phải không xứng đáng với Nghiêm Tư Cẩn hay không. Haizz.
Nam nhân nằm trên giường, dáng vẻ dường như đã ngủ. Tằng Nữu thở dài, đi tới bên giường, thấy rõ trên mặt đối phương đã khôi phục sắc mặt hồng hào khỏe mạnh.
Tằng Nữu không nhịn được đưa tay sờ lên mặt Nghiêm Tư Cẩn, nhìn thấy đối phương đã không còn gầy đi nữa, cậu dần dần cảm thấy an tâm. Nhưng bởi vì Tằng Nữu chạm vào mặt Nghiêm Tư Cẩn nên anh mẫn cảm lập tức mở mắt ra.
Tằng Nữu xấu hổ cười lúng túng, “Anh yên tâm, em sẽ không làm gì anh đâu.”
Nghiêm Tư Cẩn ngồi dậy, đôi mắt trong bóng tối tìm hiểu nhìn chằm chằm Tằng Nữu.
Tằng Nữu nói, “Hóa ra anh ngủ không được ngon giấc.”
Nghiêm Tư Cẩn lắc đầu, chỉ bởi vì đối phương chính là Tằng Nữu, anh mới cảnh giác như vậy ── ở trong lòng anh, Tằng Nữu chính là người đáng sợ như vậy.
Chú ý tới vẻ mặt Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu biết anh lo sợ chính mình, liền an ủi, “Em sẽ không tổn thương anh.”
Nghiêm Tư Cẩn không muốn đáp lại Tằng Nữu, chỉ là thần sắc bình tĩnh ngồi xuống.
Tằng Nữu nói tiếp, “Thân thể của anh đã tốt rồi.”
Nghe vậy, hai mắt Nghiêm Tư Cẩn sáng lên, nhưng mà do dự một hồi, mới hỏi, “Tôi có thể trở về nhà?”
Nhưng Tằng Nữu không mở miệng được.
Lập tức ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn tối lại, “Tôi biết mà…… Sao cậu có thể dễ dàng thả tôi đi cho được.”
Nghe thấy Nghiêm Tư Cẩn nhẹ nhàng cảm thán một câu “Tôi cho rằng lúc này cậu nói chính là sự thật”, tim Tằng Nữu như bị con dao rạch ra từng nhát đau đớn.
Cầm thật chặt tay Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu phát hiện nam nhân cực lực né tránh, nhưng cậu lại dùng sức nắm thật chặt, bởi vì cậu không biết khi nào mình còn có thể có thêm cơ hội này.
“Lời em nói em sẽ giữ lời, anh yên tâm.”
Nghiêm Tư Cẩn khá là hoài nghi liếc mắt nhìn Tằng Nữu một chút.
Tằng Nữu trong lòng lảo đảo, “…… Chỉ cần anh đáp ứng em với một điều kiện.”
Vẻ mặt Nghiêm Tư Cẩn lập tức lộ ra “Quả nhiên là thế”, anh đưa tay cởi quần áo, cả người đều nằm xuống dưới giường.
Tằng Nữu nở nụ cười lúng túng đầy chật vật, “Không, không cần phải làm vậy.”
Cậu đưa tay giữ chặt quần áo Nghiêm Tư Cẩn, ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn vạn phần kinh ngạc trừng Tằng Nữu, Tằng Nữu khẽ vuốt mặt anh, nói, “Em chỉ muốn cho anh cái này, anh cứ nhận lấy nó, về sau sống cuộc sống thoải mái hơn.”
Vẫn dùng ánh mắt mê hoặc hoài nghi nhìn kỹ Tằng Nữu, Nghiêm Tư Cẩn nhìn thấy, nụ cười trên mặt Tằng Nữu nhất thời biến hóa hư ảo, tay từ trong túi tiền rút ra một tờ giấy nhét vào lòng bàn tay Nghiêm Tư Cẩn.
“Gần đây tiệm tạp hóa của anh đang khó khăn, không dám chắc chủ nhà sẽ tăng giá mặt bằng hoặc đem nó bán đi. Em đã mua nó lại rồi, sau này nó sẽ là nhà của anh.”
Nghiêm Tư Cẩn không nghe rõ Tằng Nữu đang nói gì, cũng không chú ý đến giấy tờ nhà đất kia, chỉ là nhìn chằm chằm vẻ mặt Tằng Nữu đang nói, tựa hồ đang xác nhận độ chính xác mà cậu đang trình bày.
“Anh cứ giữ giấy tờ cẩn thận. Sau này chỗ đó chính là nhà của anh, anh muốn dùng nó vào việc gì cũng được, không cần lo lắng tiền thuê nhà mỗi tháng.”
Nghiêm Tư Cẩn yên lặng nửa ngày, mới chậm rãi hỏi, “…… Tại sao? Tại sao lại cho tôi cái này?”
Tằng Nữu suýt chút nữa cho rằng Nghiêm Tư Cẩn chí ít sẽ nói “Cảm ơn”, thậm chí cảm động đến rối tinh rối mù muốn ở lại bên cạnh cậu, nhưng khi nhận rõ hiện thực xong, cậu liền biết đó chẳng qua chỉ là quá khứ, Nghiêm Tư Cẩn bây giờ đã không còn như trước.
“Không có gì, coi như là bồi thường đi.”
Nghe nói như thế, Nghiêm Tư Cẩn lại cười một tiếng, Tằng Nữu cho anh cái cảm giác giống như đây là phí chia tay, không đúng, phải nói là thù lao bán đi thân thể mới đúng.
Anh cầm lấy giấy tờ, mặt cũng không cười, chỉ lãnh đạm nói, “Cậu thật sự không muốn làm cái gì khác sao?”
Tằng Nữu không nghĩ là không có khả năng, nhưng phát giác Nghiêm Tư Cẩn nhìn chăm chú vào ánh mắt mình vẫn ung dung, khịt mũi xem thường, cậu bỗng nhiên ý thức được một chân tướng đáng sợ ── ngoại trừ gia thế bên ngoài ra, cậu căn bản không có bất kỳ cái gì đủ để trói chặt đối phương, trước đây chỉ nói qua “Thích” căn bản bây giờ không còn tác dụng nữa.
Vì lẽ đó, cậu chỉ đành lắc đầu.
Nghiêm Tư Cẩn không để ý đến Tằng Nữu, thấy cậu không có động tác gì, thế là mở miệng, “Vậy tôi đi đây.”
Tằng Nữu trợn to mắt, “Nhanh thế sao? Hiện tại đã trễ thế rồi, qua đêm nay, ngày mai đi cũng được mà…… Kỳ thực anh có thể ở nơi này cũng được, em sẽ không ở đây đâu…… Anh nhìn nơi này hoàn cảnh khá tốt, địa phương lại lớn, anh muốn làm cái gì cũng được, em sẽ không tới đây làm phiền anh.”
Nghiêm Tư Cẩn lập tức ngồi vào đầu giường, “Hay là giờ muốn làm?”
Anh vừa nói chuyện vừa bắt đầu cởi quần áo, Tằng Nữu biết Nghiêm Tư Cẩn đang nghĩ đến cậu không chịu thả anh đi, không nhịn được thở dài, “Không có, không cần phải vậy. Anh không muốn ở đây thì cứ đi đi.”
Nghiêm Tư Cẩn vẫn chưa tin lời cậu, hai con mắt vẫn không tập trung nhìn thẳng Tằng Nữu, Tằng Nữu càng bị anh nhìn như thế, trong lòng càng thêm sầu, “Thật sự, em không lừa anh. Hiện tại anh có thể đi ra ngoài, em chắc chắn sẽ không cản anh, những bảo vệ đứng bên ngoài em cũng cho bọn họ rút lui đi rồi.”
Nghiêm Tư Cẩn nghe xong, lúc này mới bật người dậy nhấc chân đi ra ngoài.
Tằng Nữu nhìn, không nhịn được còn nói, “Như vậy…… Để em kêu tài xế chở anh về.”
Nghiêm Tư Cẩn nghe được tiếng nói của cậu, lập tức dừng bước chân, quay đầu mặt hướng về Tằng Nữu trên vẻ mặt viết bốn chữ lớn “Quả nhiên là thế”.
Ngực như bị con dao đâm vào, Tằng Nữu bất đắc dĩ nở nụ cười tự giễu, “Em chỉ muốn anh lên đường thuận lợi thôi. Anh muốn đi về nhà như thế nào cũng được, anh cứ trở về đi…… Chính là, đi đường phải cẩn thận một chút, đừng gặp chuyện gì bất trắc.”
Như con chim sợ cành cong, Nghiêm Tư Cẩn hoảng sợ không chịu nổi một ngày nghe được những lời Tằng Nữu nói, im lặng rất lâu, mới thử bước một chân, bước thêm một bước nữa ra ngoài phòng, cẩn thận từng li từng tí một đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Tằng Nữu vẫn không hề hé răng; đi tới lầu một, Tằng Nữu vẫn không phát ra tiếng nào; Nghiêm Tư Cẩn mở ra cánh cửa biệt thự, phía sau vẫn không có động tĩnh gì.
Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, cậu đã thật sự buông tha cho chính mình rồi?
Mỗi một bước chân của anh đều rất thận trọng, như con thỏ lo lắng sợ hãi, mỗi một bước đi Nghiêm Tư Cẩn đều phải tìm hiểu tình huống chung quanh, chỉ sợ phía sau bỗng nhiên lại truyền tới tiếng động Tằng Nữu.
Anh là bị hôn mê trói đến biệt thự Tằng Nữu, vì lẽ đó không biết địa điểm này nằm ở đâu, Nghiêm Tư Cẩn không thể làm gì khác hơn là dọc theo đèn đường trên phố, hi vọng nhìn thấy con đường quen thuộc, sau đó nghĩ biện pháp trở lại.
Anh đi bộ rất lâu, trải qua trục đường khu chung cư khá là yên tĩnh, mới tiến vào con đường nhộn nhịp phồn hoa, Nghiêm Tư Cẩn vẫy tay gọi taxi, bỗng nhiên nhớ lại mình không có tiền, nhưng khi sờ vào trong túi tiền mới phát hiện ở bên trong có một tờ tiền mặt.
Không cần nghĩ cũng biết là ai cho, anh liền ngồi lên xe taxi.
Cho dù đã lên xe xong, anh vẫn hết nhìn đông ngó tây, ngay cả tài xế cũng không nhịn được hỏi anh có phải đang chờ người hay không, Nghiêm Tư Cẩn lúng túng lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nhã nhặn.
Nghiêm Tư Cẩn đi được khoảng năm phút, Tằng Nữu mới đuổi kịp đối phương.
Con đường này chỉ có một tuyến, cậu cứ như thế mà đi, đi theo phía sau Nghiêm Tư Cẩn. Nhìn thấy nam nhân sợ hãi đến cực điểm cứ nhìn trước ngó sau, trong lòng Tằng Nữu đau đớn liên hồi ── chính cậu đã dồn nam nhân đến bước đường này sao? Anh sợ cậu đến thế ư?
Chờ Nghiêm Tư Cẩn ngồi yên vị trên xe taxi, tài xế cũng chạy xe hướng đến chỗ Tằng Nữu, Tằng Nữu lên xe đi theo phía sau xe Nghiêm Tư Cẩn.
Tằng Nữu ngồi trong xe, từ cửa kính xe bên ngoài không cách nào nhìn thấy được bên trong, Tằng Nữu cứ như vậy một đường đi theo phía sau Nghiêm Tư Cẩn, mãi đến tận khi thấy nam nhân xuống xe. Lúc nam nhân xuống xe, Tằng Nữu còn nhất thời lo lắng Nghiêm Tư Cẩn sẽ không phát hiện bên trong túi còn có tiền thì phải làm thế nào đây, có điều may là, anh nhìn thấy.
Nghiêm Tư Cẩn xuống xe, móc ra chìa khóa mở cửa, từ cửa anh đi vào trong nhà ── đây là khi Tằng Nữu rời đi xong, Nghiêm Tư Cẩn đã chuyển đến nơi ở mới.
Tằng Nữu bây giờ có được địa vị cùng quyền thế, chẳng mấy chốc liền tìm tới đối phương. Cậu phái người đem Nghiêm Tư Cẩn bắt trở lại, hiện tại lại đem anh đưa trở về.
“Thiếu gia, phải về biệt thự sao?” Nhìn thấy Nghiêm Tư Cẩn bật đèn phòng sáng lên, Tằng Nữu mới dám bật cửa sổ xe lên, nhìn về bên ngoài xa xăm.
Tằng Nữu ngoắc ngoắc tay, “Ở lại một chút nữa.”
“Dạ.”
Gió mát đêm khuya phả vào mặt, lại lần nữa Tằng Nữu ý thức được, mùa hè…… Đã thật sự kết thúc rồi.
Nửa tiếng sau, cậu bật chốt đóng cửa sổ xe, “Trở về biệt thự. Còn có…… Mỗi ngày phái ba người canh gác tại đây, cố gắng bảo vệ hắn, thế nhưng tuyệt đối không để bị phát hiện, muốn dùng biện pháp gì, tùy các người giải quyết.”
“Dạ, xin thiếu gia cứ yên tâm.”
Cuối cùng tiệm tạp hóa của Nghiêm Tư Cẩn đã khai trương.
Mỗi ngày, anh vẫn nhập hàng, bán đồ, chuyện làm ăn này cũng đủ để nuôi sống anh.
Mới vừa về đến nhà mấy ngày, buổi tối anh không tài nào ngủ yên ổn, từ đầu đến cuối đều cảm thấy đến nửa đêm, người của Tằng Nữu sẽ xông vào đây, bắt anh trở lại.
Nhưng qua vài đêm, Tằng Nữu cũng không xuất hiện qua.
Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, lúc này Tằng Nữu đã thật sự buông tha anh đi…… Kỳ thực, anh cũng không rõ đáp án cho lắm.
Anh không tin Tằng Nữu, nhưng nếu anh không muốn cả nửa cuộc đời này đều sống trong lo lắng đề phòng, nhất định phải lựa chọn tin tưởng đối phương. Bất luận là như thế nào, Nghiêm Tư Cẩn trước sau không thể không an tâm trăm phần trăm được.
Anh thật sự sợ Tằng Nữu, Tằng Nữu không ở bên cạnh so với ở bên cạnh càng đáng sợ hơn, bởi vì anh căn bản không biết thời điểm nào cậu sẽ đổi ý, thời điểm nào lại tới bắt anh đi.
Nhưng anh cũng không còn biết tin tức Tằng Nữu, thậm chí không chút nào biết lần này vì sao Tằng Nữu lại về nước.
Buổi tối lúc mở ti vi lên xem, Nghiêm Tư Cẩn mới biết được, bệnh viện tổng hợp SC đã đổi hội đồng quản trị mới, chủ tịch hội đồng quản trị cũng là viện trưởng của bọn họ mới vừa về nước không lâu ── Tằng Nữu.
Nghiêm Tư Cẩn lập tức tắt ti vi, nhưng mà trên các tờ báo lớn tin tức này vẫn chiếm trên các trang tin hàng đầu.
Vẫn biết Tằng Nữu là người có tiền, hiện nay cậu thành danh nhân, Nghiêm Tư Cẩn cũng phản ứng lại, hiện tại Tằng Nữu còn có cả danh vọng cùng địa vị.
Nhưng mà, anh lại không có gì cả. Cứ như vậy đi cũng được, Tằng Nữu có thể sẽ buông tha cho anh.
※ ※ ※ ※ ※
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngưu có phải không xứng đáng với Nghiêm Tư Cẩn hay không. Haizz.
Tác giả :
Thụy Mê Sinh