Lời Nói Dối Cuối Cùng
Chương 1-3
Đã qua ba ngày, Tiểu Ngưu đến làm công trong siêu thị của Nghiêm Tư Cẩn. Bởi vì nghĩ đến cảnh ngộ “Bi thảm” mà đối phương đã từng trải qua, Nghiêm Tư Cẩn dọn một khu nhỏ trong góc siêu thị, để Tiểu Ngưu ở lại. Anh thì vẫn như cũ nghỉ ngơi ở trên lầu siêu thị.
Trong cuộc sống không quen biết một người nào hết, nói không khó chịu là nói dối, nhưng Nghiêm Tư Cẩn là người thành thật thật sự không nghĩ ra một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi sẽ đối với mình làm ra chuyện xấu gì, anh không có tiền lại là người bình thường, muốn mò chỗ tốt lại càng không có. Thế là, tính cảnh giác càng ngày càng thấp.
Tằng Nữu diện mạo tinh xảo đẹp trai, gương mặt lả lướt lung linh, làn da sạch sẽ trong suốt, trắng nõn đến nỗi có thể nặn ra nước. Đôi mắt to tròn linh động, nhìn như chú mèo con, người như vậy đứng ở trong siêu thị, gương mặt tươi cười hoan nghênh tiếp khách, khiến siêu thị mấy ngày nay ăn nên làm ra.
Nghiêm Tư Cẩn đối với điều này cao hứng vô cùng, cảm thấy thiếu niên ngoan ngoãn lại chịu khó thật sự khiến mọi người yêu mến, dần dần buông xuống phòng bị cùng sự hoài nghi, những ngày ác mộng trước đó cũng bị anh khóa lại đưa vào nơi ký ức sâu xa.
Tằng Nữu là con trai cưng của viện trưởng, sinh hoạt phú quý, là tiểu thiếu gia nhà quyền quý, cậu không quen làm việc nặng nhọc, cũng không có khả năng giống như những gì Nghiêm Tư Cẩn cho rằng cậu có phẩm chất “Chịu khó”, cậu chỉ giống như một người bán hàng đứng ở bên quầy giúp Nghiêm Tư Cẩn tính tiền, hoặc đứng ở trước cửa siêu thị hoan nghênh đón khách, cậu chỉ nghĩ rằng “Nhất thời hứng khởi” mà làm thôi.
Chí ít ba ngày nay, Tằng Nữu đối với chính mình chơi trò “Tiểu Ngưu dưỡng thành” hết sức là say mê, cậu từ “Tằng Nữu” nhà có tiền là tiểu thiếu gia biến thân thành thiếu niên “Tiểu Ngưu” đáng thương bị ba mẹ ngược đãi mà bỏ nhà trốn đi, cậu ở quốc nội buồn chán trong những ngày này lại cảm thấy thú vị đi rất nhiều. Nhìn lão nam nhân bị chính mình lừa xoay mòng mòng, đối với mình cảm tình càng ngày càng sâu sắc, cảm giác này khiến Tằng Nữu cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì tuổi trẻ vô tri, cậu không cảm thấy đem tình cảm của người khác nắm trong lòng bàn tay chơi đùa là có bao nhiêu tàn nhẫn ── cậu sắm vai một thiếu niên đáng thương yếu đuối, thu được nhiều cảm tình cùng sự quan tâm, nhưng quay đầu lại chỉ là một lời nói dối mà thôi. Cậu cũng không cảm thấy hổ thẹn, chỉ kết luận rằng đó chỉ là chơi cho vui.
“Tiểu Ngưu, nghỉ ngơi chút, vào đây ăn cơm trưa.” Nghiêm Tư Cẩn đứng trên lầu ở trong phòng bếp làm đồ ăn, bưng đến dưới lầu cho Tằng Nữu ăn.
“Thơm quá à ~~~” Tằng Nữu bận rộn nửa ngày, không gặp được chuyện gì thú vị, bụng đã sớm réo lên từ lâu, cậu đầy mặt hứng khởi chạy vội tới trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, “Em đói đến nỗi bụng trễ xuống đất rồi.”
“Vậy thì nhanh ăn đi.” Nghiêm Tư Cẩn cười ôn nhu, nhìn chăm chú trên mặt đối phương nụ cười hồn nhiên, hai con mắt đối với đồ ăn chợt lóe lên, như con mèo nhỏ lẻ loi đói bụng khi bắt gặp đồ ăn ngay trước mặt.
Tằng Nữu không phải chưa từng ăn qua sơn hào hải vị, nhưng giống như Nghiêm Tư Cẩn làm cơm lại rất là ít, khẩu vị thanh đạm lại ôn hòa, tựa như Nghiêm Tư Cẩn vậy, tinh khiết thiện lương. Trải qua mấy ngày, Tằng Nữu cũng dần đối với loại khẩu vị này tăng lên không ít hảo cảm.
Nghiêm Tư Cẩn cầm ghế để xuống cho cả hai đều ngồi, cầm lấy chén đũa say sưa ngon lành bắt đầu ăn cơm. Tiểu Ngưu rất thích đồ ăn anh làm còn tôn sùng trình độ nấu ăn của anh khiến anh không nhịn được hoài nghi, không lẽ cậu chưa bao giờ ăn qua những món ăn đơn giản khi còn ở nhà sao, căn cứ những gì Tiểu Ngưu nói mình bị ba mẹ ngược đãi, Nghiêm Tư Cẩn càng cho rằng Tiểu Ngưu cực kỳ đáng thương, ngay cả khi ở nhà muốn được ăn cơm ngon cũng không cho ăn.
Vợ Nghiêm Tư Cẩn đã qua đời, hai người còn chưa kịp có con. Nghiêm Tư Cẩn lại rất thích trẻ con, nhưng anh không có dự định tái hôn. Khi nhìn thấy Tiểu Ngưu, tuy nói mình làm ba ở lứa tuổi này có vẻ hơi nhỏ chút, nhưng Nghiêm Tư Cẩn vẫn không nhịn được từ trong lòng có chút tình cảm thương tiếc của người làm cha dành đến cho đứa con trai.
“Không có ai tranh giành với em đâu, cứ từ từ ăn.” Nghiêm Tư Cẩn gắp miếng thịt kho tàu đặt vào trong chén Tiểu Ngưu, “Sao em lại ăn gấp gáp đến thế?”
“Ưm, ưm, ăn ngon, ăn ngon quá.” Tằng Nữu hưng phấn vừa ăn vừa nói, “Ông chủ, anh nấu ăn giỏi quá đi. Đúng rồi, sao em chưa từng thấy bà chủ ở đây?”
“…… Vợ anh năm năm trước đã mất vì bệnh nặng.” Nghiêm Tư Cẩn khẩu khí liền trầm xuống.
“Như vậy……” Tằng Nữu lộ ra dáng vẻ tiếc hận, tuy rằng từ lâu cậu đã cho người điều tra qua nội tình, nhưng vẫn cứ giả vờ giả vịt hỏi, “Ông chủ vẫn chưa có con sao? Hiện tại không có đối tượng giao du?”
Tuy rằng cùng Tiểu Ngưu cũng không thể tính là người xa lạ, nhưng cũng không đến mức quen thuộc đến như vậy, Nghiêm Tư Cẩn do dự có nên trả lời hay không thì, đã thấy đối phương tròn to mắt mong chờ thân thiết lại nhiệt tình nhìn chăm chú vào chính mình, thế là, anh lại cảm giác mình quá mức lo xa rồi, một đứa bé không thể nào chơi xấu mình được.
“Vẫn chưa có…… Ha ha ha.”
“Tại sao ạ?” Tằng Nữu đưa mặt tới gần, ngôn ngữ cùng tâm tình lại rất hiếu kỳ ── cho dù cậu đã điều tra qua nhưng đáp án này lại không có trong tư liệu mà cậu cần đến.
“Tại sao à…… Không vì cái gì cả, chính là không gặp được người khiến lòng anh rung động.” Nghiêm Tư Cẩn nói tới đề tài tình cảm, như là nghĩ đến điều gì đó, nở nụ cười ôn hòa, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
“Lẽ nào…… Anh vẫn còn nhớ đến vợ mình?”
“…… Cứ cho là thế đi.” Nghiêm Tư Cẩn lộ ra vẻ ngượng ngùng, nụ cười lại phi thường hiền hòa, “Hơn nữa anh lại không có tiền cũng không có vẻ mê người, sẽ không có cô gái nào thích một người đàn ông đã ba mươi mốt tuổi còn chưa đạt được thành tựu nào trong đời.”
Trong nháy mắt Tằng Nữu nghe được lời này, bỗng nhiên toát lên một luồng hỏa khí vô danh, rất bực bội cái lão nam nhân này tuy đối với mình ôn nhu, nhưng khi nói về bà vợ đã chết cách đây năm năm lại nở nụ cười ôn nhu. Như cảm thấy trong trò chơi dưỡng thành này người chơi căn bản không đem cậu đóng vai chính để vào trong mắt, Tằng Nữu trong lòng bất mãn gia tăng kịch liệt.
Tằng Nữu có thân phận như thế nào? Hiện tại cậu đã thả xuống cái tôi để chơi cùng lão nam nhân quê mùa này, anh không đem tâm sự trải lòng với mình, trái lại chỉ nghĩ đến bà vợ đã mất từ lâu, ý niệm này khiến Tằng Nữu phẫn hận. Được nuông chiều từ bé, ngậm muỗng vàng mà lớn lên nên đương nhiên cậu cho rằng tất cả mọi người phải phủng cậu trong lòng bàn tay, phải xem cậu là trung tâm của vũ trụ!
“Ai nói? Em đây rất thích ông chủ đó……” Thấy vẻ mặt Nghiêm Tư Cẩn chỉ trầm ngâm trong cái chết của vợ mình, Tằng Nữu liền thả xuống một viên thuốc tàn nhẫn, nói ra tâm ý chính mình, chỉ vì anh không đem vị thiếu gia cao quý để vào trong mắt, trái lại đã không còn ai là người quan trọng trong thế giới này nên đáng lẽ Nghiêm Tư Cẩn phải đặt tâm tư hoàn toàn trên người cậu.
“A……” Trong nháy mắt trong tai Nghiêm Tư Cẩn nghe được tiếng nói ngọt ngào ngoan ngoãn, hơn nữa còn cố ý cường điệu hai chữ “Rất thích”, trong lòng có loại cảm thụ không nói nên lời, được một thiếu niên đáng yêu nói “Rất thích” cũng không phải là việc xấu gì.
Anh xem Tiểu Ngưu như chính con trai ruột mà thương yêu, cũng bởi vì có một thiếu niên đáng thương xông vào cuộc sống lặng lẽ hiu quạnh một mình, có cảm kích cũng có chút đồng tình, Nghiêm Tư Cẩn cũng cảm thấy rất vui vẻ, mỉm cười nhìn về phía đối phương.
“Người như ông chủ ôn nhu lại thiện lương, đối xử với em rất tốt, Tiểu Ngưu thật sự rất thích ông chủ!” Thấy Nghiêm Tư Cẩn cuối cùng đem nụ cười nhớ nhung kéo trở về trên người mình, Tằng Nữu mới có cảm giác đạt được thỏa mãn. Cậu mỉm cười ngây thơ, hai con mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Tư Cẩn, hướng đôi mắt đối phương bắn ra tia nhìn cực kỳ nhiệt tình.
“Ha ha……” Nghiêm Tư Cẩn nhìn thấy ánh mắt cháy bỏng nhìn mình chăm chú, trái tim chặn ở yết hầu nửa ngày, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, “Tiểu Ngưu miệng dẻo quẹo à, buổi tối muốn ăn cái gì để anh làm cho em ăn.”
“Dạ!” Tằng Nữu dùng sức gật gật đầu, tuy rằng hành vi này giống như một đứa bé gái ấu trĩ không khác biệt bao nhiêu, nhưng mấy ngày nay cậu nhập vai đã nhanh chóng thành quen, huống chi cậu trời sinh đã có sẵn túi da đẹp đẽ như thế này.
Trong cuộc sống không quen biết một người nào hết, nói không khó chịu là nói dối, nhưng Nghiêm Tư Cẩn là người thành thật thật sự không nghĩ ra một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi sẽ đối với mình làm ra chuyện xấu gì, anh không có tiền lại là người bình thường, muốn mò chỗ tốt lại càng không có. Thế là, tính cảnh giác càng ngày càng thấp.
Tằng Nữu diện mạo tinh xảo đẹp trai, gương mặt lả lướt lung linh, làn da sạch sẽ trong suốt, trắng nõn đến nỗi có thể nặn ra nước. Đôi mắt to tròn linh động, nhìn như chú mèo con, người như vậy đứng ở trong siêu thị, gương mặt tươi cười hoan nghênh tiếp khách, khiến siêu thị mấy ngày nay ăn nên làm ra.
Nghiêm Tư Cẩn đối với điều này cao hứng vô cùng, cảm thấy thiếu niên ngoan ngoãn lại chịu khó thật sự khiến mọi người yêu mến, dần dần buông xuống phòng bị cùng sự hoài nghi, những ngày ác mộng trước đó cũng bị anh khóa lại đưa vào nơi ký ức sâu xa.
Tằng Nữu là con trai cưng của viện trưởng, sinh hoạt phú quý, là tiểu thiếu gia nhà quyền quý, cậu không quen làm việc nặng nhọc, cũng không có khả năng giống như những gì Nghiêm Tư Cẩn cho rằng cậu có phẩm chất “Chịu khó”, cậu chỉ giống như một người bán hàng đứng ở bên quầy giúp Nghiêm Tư Cẩn tính tiền, hoặc đứng ở trước cửa siêu thị hoan nghênh đón khách, cậu chỉ nghĩ rằng “Nhất thời hứng khởi” mà làm thôi.
Chí ít ba ngày nay, Tằng Nữu đối với chính mình chơi trò “Tiểu Ngưu dưỡng thành” hết sức là say mê, cậu từ “Tằng Nữu” nhà có tiền là tiểu thiếu gia biến thân thành thiếu niên “Tiểu Ngưu” đáng thương bị ba mẹ ngược đãi mà bỏ nhà trốn đi, cậu ở quốc nội buồn chán trong những ngày này lại cảm thấy thú vị đi rất nhiều. Nhìn lão nam nhân bị chính mình lừa xoay mòng mòng, đối với mình cảm tình càng ngày càng sâu sắc, cảm giác này khiến Tằng Nữu cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì tuổi trẻ vô tri, cậu không cảm thấy đem tình cảm của người khác nắm trong lòng bàn tay chơi đùa là có bao nhiêu tàn nhẫn ── cậu sắm vai một thiếu niên đáng thương yếu đuối, thu được nhiều cảm tình cùng sự quan tâm, nhưng quay đầu lại chỉ là một lời nói dối mà thôi. Cậu cũng không cảm thấy hổ thẹn, chỉ kết luận rằng đó chỉ là chơi cho vui.
“Tiểu Ngưu, nghỉ ngơi chút, vào đây ăn cơm trưa.” Nghiêm Tư Cẩn đứng trên lầu ở trong phòng bếp làm đồ ăn, bưng đến dưới lầu cho Tằng Nữu ăn.
“Thơm quá à ~~~” Tằng Nữu bận rộn nửa ngày, không gặp được chuyện gì thú vị, bụng đã sớm réo lên từ lâu, cậu đầy mặt hứng khởi chạy vội tới trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, “Em đói đến nỗi bụng trễ xuống đất rồi.”
“Vậy thì nhanh ăn đi.” Nghiêm Tư Cẩn cười ôn nhu, nhìn chăm chú trên mặt đối phương nụ cười hồn nhiên, hai con mắt đối với đồ ăn chợt lóe lên, như con mèo nhỏ lẻ loi đói bụng khi bắt gặp đồ ăn ngay trước mặt.
Tằng Nữu không phải chưa từng ăn qua sơn hào hải vị, nhưng giống như Nghiêm Tư Cẩn làm cơm lại rất là ít, khẩu vị thanh đạm lại ôn hòa, tựa như Nghiêm Tư Cẩn vậy, tinh khiết thiện lương. Trải qua mấy ngày, Tằng Nữu cũng dần đối với loại khẩu vị này tăng lên không ít hảo cảm.
Nghiêm Tư Cẩn cầm ghế để xuống cho cả hai đều ngồi, cầm lấy chén đũa say sưa ngon lành bắt đầu ăn cơm. Tiểu Ngưu rất thích đồ ăn anh làm còn tôn sùng trình độ nấu ăn của anh khiến anh không nhịn được hoài nghi, không lẽ cậu chưa bao giờ ăn qua những món ăn đơn giản khi còn ở nhà sao, căn cứ những gì Tiểu Ngưu nói mình bị ba mẹ ngược đãi, Nghiêm Tư Cẩn càng cho rằng Tiểu Ngưu cực kỳ đáng thương, ngay cả khi ở nhà muốn được ăn cơm ngon cũng không cho ăn.
Vợ Nghiêm Tư Cẩn đã qua đời, hai người còn chưa kịp có con. Nghiêm Tư Cẩn lại rất thích trẻ con, nhưng anh không có dự định tái hôn. Khi nhìn thấy Tiểu Ngưu, tuy nói mình làm ba ở lứa tuổi này có vẻ hơi nhỏ chút, nhưng Nghiêm Tư Cẩn vẫn không nhịn được từ trong lòng có chút tình cảm thương tiếc của người làm cha dành đến cho đứa con trai.
“Không có ai tranh giành với em đâu, cứ từ từ ăn.” Nghiêm Tư Cẩn gắp miếng thịt kho tàu đặt vào trong chén Tiểu Ngưu, “Sao em lại ăn gấp gáp đến thế?”
“Ưm, ưm, ăn ngon, ăn ngon quá.” Tằng Nữu hưng phấn vừa ăn vừa nói, “Ông chủ, anh nấu ăn giỏi quá đi. Đúng rồi, sao em chưa từng thấy bà chủ ở đây?”
“…… Vợ anh năm năm trước đã mất vì bệnh nặng.” Nghiêm Tư Cẩn khẩu khí liền trầm xuống.
“Như vậy……” Tằng Nữu lộ ra dáng vẻ tiếc hận, tuy rằng từ lâu cậu đã cho người điều tra qua nội tình, nhưng vẫn cứ giả vờ giả vịt hỏi, “Ông chủ vẫn chưa có con sao? Hiện tại không có đối tượng giao du?”
Tuy rằng cùng Tiểu Ngưu cũng không thể tính là người xa lạ, nhưng cũng không đến mức quen thuộc đến như vậy, Nghiêm Tư Cẩn do dự có nên trả lời hay không thì, đã thấy đối phương tròn to mắt mong chờ thân thiết lại nhiệt tình nhìn chăm chú vào chính mình, thế là, anh lại cảm giác mình quá mức lo xa rồi, một đứa bé không thể nào chơi xấu mình được.
“Vẫn chưa có…… Ha ha ha.”
“Tại sao ạ?” Tằng Nữu đưa mặt tới gần, ngôn ngữ cùng tâm tình lại rất hiếu kỳ ── cho dù cậu đã điều tra qua nhưng đáp án này lại không có trong tư liệu mà cậu cần đến.
“Tại sao à…… Không vì cái gì cả, chính là không gặp được người khiến lòng anh rung động.” Nghiêm Tư Cẩn nói tới đề tài tình cảm, như là nghĩ đến điều gì đó, nở nụ cười ôn hòa, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
“Lẽ nào…… Anh vẫn còn nhớ đến vợ mình?”
“…… Cứ cho là thế đi.” Nghiêm Tư Cẩn lộ ra vẻ ngượng ngùng, nụ cười lại phi thường hiền hòa, “Hơn nữa anh lại không có tiền cũng không có vẻ mê người, sẽ không có cô gái nào thích một người đàn ông đã ba mươi mốt tuổi còn chưa đạt được thành tựu nào trong đời.”
Trong nháy mắt Tằng Nữu nghe được lời này, bỗng nhiên toát lên một luồng hỏa khí vô danh, rất bực bội cái lão nam nhân này tuy đối với mình ôn nhu, nhưng khi nói về bà vợ đã chết cách đây năm năm lại nở nụ cười ôn nhu. Như cảm thấy trong trò chơi dưỡng thành này người chơi căn bản không đem cậu đóng vai chính để vào trong mắt, Tằng Nữu trong lòng bất mãn gia tăng kịch liệt.
Tằng Nữu có thân phận như thế nào? Hiện tại cậu đã thả xuống cái tôi để chơi cùng lão nam nhân quê mùa này, anh không đem tâm sự trải lòng với mình, trái lại chỉ nghĩ đến bà vợ đã mất từ lâu, ý niệm này khiến Tằng Nữu phẫn hận. Được nuông chiều từ bé, ngậm muỗng vàng mà lớn lên nên đương nhiên cậu cho rằng tất cả mọi người phải phủng cậu trong lòng bàn tay, phải xem cậu là trung tâm của vũ trụ!
“Ai nói? Em đây rất thích ông chủ đó……” Thấy vẻ mặt Nghiêm Tư Cẩn chỉ trầm ngâm trong cái chết của vợ mình, Tằng Nữu liền thả xuống một viên thuốc tàn nhẫn, nói ra tâm ý chính mình, chỉ vì anh không đem vị thiếu gia cao quý để vào trong mắt, trái lại đã không còn ai là người quan trọng trong thế giới này nên đáng lẽ Nghiêm Tư Cẩn phải đặt tâm tư hoàn toàn trên người cậu.
“A……” Trong nháy mắt trong tai Nghiêm Tư Cẩn nghe được tiếng nói ngọt ngào ngoan ngoãn, hơn nữa còn cố ý cường điệu hai chữ “Rất thích”, trong lòng có loại cảm thụ không nói nên lời, được một thiếu niên đáng yêu nói “Rất thích” cũng không phải là việc xấu gì.
Anh xem Tiểu Ngưu như chính con trai ruột mà thương yêu, cũng bởi vì có một thiếu niên đáng thương xông vào cuộc sống lặng lẽ hiu quạnh một mình, có cảm kích cũng có chút đồng tình, Nghiêm Tư Cẩn cũng cảm thấy rất vui vẻ, mỉm cười nhìn về phía đối phương.
“Người như ông chủ ôn nhu lại thiện lương, đối xử với em rất tốt, Tiểu Ngưu thật sự rất thích ông chủ!” Thấy Nghiêm Tư Cẩn cuối cùng đem nụ cười nhớ nhung kéo trở về trên người mình, Tằng Nữu mới có cảm giác đạt được thỏa mãn. Cậu mỉm cười ngây thơ, hai con mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Tư Cẩn, hướng đôi mắt đối phương bắn ra tia nhìn cực kỳ nhiệt tình.
“Ha ha……” Nghiêm Tư Cẩn nhìn thấy ánh mắt cháy bỏng nhìn mình chăm chú, trái tim chặn ở yết hầu nửa ngày, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, “Tiểu Ngưu miệng dẻo quẹo à, buổi tối muốn ăn cái gì để anh làm cho em ăn.”
“Dạ!” Tằng Nữu dùng sức gật gật đầu, tuy rằng hành vi này giống như một đứa bé gái ấu trĩ không khác biệt bao nhiêu, nhưng mấy ngày nay cậu nhập vai đã nhanh chóng thành quen, huống chi cậu trời sinh đã có sẵn túi da đẹp đẽ như thế này.
Tác giả :
Thụy Mê Sinh